Chương 30
Huỳnh Châu (Kiin)
07/11/2016
Từ chối hay chấp nhận? Ngồi ở đây quan sát hay chạy sang?
Hai người tại hai vị trí đề đang cố gắng tập trung vào một chuyện trước mắt.
Đình Nghi nhìn Triệu Minh thấy ánh mắt có vẻ không đùa giỡn, trước giờ luôn nhìn thấy nó nhưng lại len lõi chút tinh nghịch bên trong. Chuyện quan trọng? Nếu thế nghe cũng được!
Đình Nghi quay người sang một chút, Triệu Minh nhanh ý thả tay ra, Đình Nghi ngồi vào ghế, đặt cái khay bê thức ăn lên bàn, ngồi thẳng, nhìn thẳng vào Triệu Minh.
Lâm Thức khá bất ngờ, lại càng tò mò hơn. Tại sao Đình Nghi lại ngồi xuống ở bàn đó? Giờ muốn kiếm cớ đi sang cũng không có cớ gì! Cũng chẳng có khách đi vào. Toàn thân bất lực! Không thể phản kháng!
Triệu Minh uống một chút cà phê, rồi nhìn thẳng vào Đình Nghi. Bên ngoài người con gái ấy trông đang rất cứng rắn, bình tĩnh nhưng thực ra người đang run lên. Ngoài lần gặp đầu tiên, lần ở nhà Đình Nghi khi Triệu Minh đưa dì Du về thì đây cũng chỉ mới là lần thứ ba hai người nhìn nhau như thế này, một cách trực tiếp. Không biết là đáng vui hay buồn! Mọi thứ vẫn đang trộn lẫn vào nhau, cùng một lúc vận động tạo ra mâu thuẫn kéo dài.
- Anh có chuyện gì?
Đến cả thở cũng chưa dám thở, mà cứ ngồi kéo dài thế này thì Đình Nghi có ngất đi tại chỗ thôi. Đình Nghi bèn tỏ ra bình thường, nói một câu.
Triệu Minh còn đang cố gắng ngắm ngía người con gái mình yêu thêm một chút, thì thấy miệng cô ấy cử động phát ra vài chữ, trấn tĩnh lấy mình, cười nói.
- Em dạo này sống tốt chứ?
Võng mạc Đình Nghi mở to ra một chút, ngạc nhiên. Không phải đùa chứ? Chuyện quan trọng đó sao?
Đình Nghi bình tĩnh.
- Vẫn khoẻ. Cảm ơn!
Sao lại lạnh lùng như vậy? Tình cảm hai năm, không thành thì may mắn cũng có thể thành bạn, sao bản thân cứ lạnh lùng chấm dứt vậy?
Đình Nghi không hiểu bản thân muốn gì, Triệu Minh càng không thể biết rõ. Suy nghĩ sâu một chút, trong tâm trí Đình Nghi vẫn có một hy vọng cho người con trai kia. Nhưng đau lòng bấy lâu nên tim cũng trở nên sợ sệch với sự ảo tưởng, rung động và cả sự tha thứ đó. Người làm mình đau chẳng lẽ cứ ngu dốt để cho người đó lần này đến lần khác làm tổn thương mình. Sự tha thứ cũng có giới hạn! Sự tin tưởng cũng có lúc sai lầm!
Triệu Minh thấy tim nhói lên. Người đó lạnh lùng như vậy thì mình phải làm sao?
Triệu Minh vẫn nở nụ cười mỉm, nhìn Đình Nghi điềm đạm. Đình Nghi cố gắng không tỏ ra gì đặc biệt, nhìn Triệu Minh gần như vậy, trái tim không thể không rung động. Gương mặt thanh cao điểm thêm nụ cười hút hồn, tất cả cái đó chính là làm cho Đình Nghi lần này lần khác rung động.
Đình Nghi bứt tay bứt chân. Không thể nào như vậy được! Không thể cứ lại ngu ngơ rung động.
Triệu Minh nói.
- Em còn tình cảm với tôi không?
Đình Nghi giật khẽ. Tình hình gì đây?
Sau lần tuyệt tình bỏ đi như thế giờ lại hỏi còn tình cảm không? Nếu còn thì sao mà không còn thì thế nào?
Thực chất là vẫn còn nhưng trái tim và cả trí óc đã ức chế suy nghĩ về tình cảm đó! Tình cảm đó không mang màu hồng, tình cảm đó không có kết! Tình cảm đó là một con dao sắt bén cứ xuất hiện lại đâm chọt và tim! Dừng lại diễn quá sâu rồi!
Đình Nghi bậc cười một cái, thay đổi đến chính Đình Nghi không nhận ra là mình nữa. Con người khác, nó mang một dòng máu hắc ám, thích chơi đùa, xem trời bằng vung, đem tình cảm ra đùa giỡn.
- Anh đang nghĩ về điều gì, anh đang nói gì anh hiểu không?
Triệu Minh vẫn cười mỉm.
- Tôi hỏi thật!
Đình Nghi nhìn Triệu Minh, ánh mắt đanh đá. Không hiểu tại sao tình hình lại trở nên không thể kiểm soát, sắc thái và thái độ cứ như một người khác, một bộ não khác điều khiển nó. Mà bây giờ muốn thay đổi gì cũng muộn!
- Nếu tôi bảo còn thì anh có tin?
Triệu Minh đáp ngắn mà làm Đình Nghi phát sốt.
- Tin!
Đình Nghi bất ngờ vô cùng, thân thể không cử động nữa. Ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, không gian cứ như bị ngưng đọng, thời gian cũng ngừng trôi. Chỉ có hơi thở vẫn đều đều!
Đình Nghi không tin vào điều tai mình vừa nghe. Không thể tin! Thật sự không thể tin! Nhưng đâu phải cứ miệng nói suông thì chuyện gì cũng có thể giải quyết, nhất là chuyện tình cảm rối tung thế này.
Đình Nghi bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nở nụ cười.
- Tôi thích anh....
Một tia vui mừng loé lên trong ánh mắt.
- Nhưng là chuyện quá khứ thôi!
Gương mặt đang cười có xu hướng vụt tắt niềm vui đó. Mọi thứ đang cố gắng vung đắp bị một phát đá chân làm cho đổ sập cả. Triệu Minh cũng bình tĩnh.
Mọi thứ cảm xúc bây giờ đều là giả tạo. Cả hai người, ai cũng như bị một bộ não khác sai khiến. Cố gắng, cố gắng chịu đựng cái đau thương nhất, cả bản thân cũng không tin.
- Thật không?
Chẳng lẽ bây giờ mình phải hét lên " Thật, thật, tôi quên anh lâu rồi. Tôi đau thương quá nhiều tại sao phải lưu luyến anh chứ? ". Không lúc ấy anh ta lại nghĩ mình từng yêu anh ta quá nhiều nên sẽ còn cố hy vọng!
Chấm dứt đi! Kết thúc rồi!
- Tại sao lại không thật? Cô ấy là bạn gái của tôi cơ mà!
Hai người tại hai vị trí đề đang cố gắng tập trung vào một chuyện trước mắt.
Đình Nghi nhìn Triệu Minh thấy ánh mắt có vẻ không đùa giỡn, trước giờ luôn nhìn thấy nó nhưng lại len lõi chút tinh nghịch bên trong. Chuyện quan trọng? Nếu thế nghe cũng được!
Đình Nghi quay người sang một chút, Triệu Minh nhanh ý thả tay ra, Đình Nghi ngồi vào ghế, đặt cái khay bê thức ăn lên bàn, ngồi thẳng, nhìn thẳng vào Triệu Minh.
Lâm Thức khá bất ngờ, lại càng tò mò hơn. Tại sao Đình Nghi lại ngồi xuống ở bàn đó? Giờ muốn kiếm cớ đi sang cũng không có cớ gì! Cũng chẳng có khách đi vào. Toàn thân bất lực! Không thể phản kháng!
Triệu Minh uống một chút cà phê, rồi nhìn thẳng vào Đình Nghi. Bên ngoài người con gái ấy trông đang rất cứng rắn, bình tĩnh nhưng thực ra người đang run lên. Ngoài lần gặp đầu tiên, lần ở nhà Đình Nghi khi Triệu Minh đưa dì Du về thì đây cũng chỉ mới là lần thứ ba hai người nhìn nhau như thế này, một cách trực tiếp. Không biết là đáng vui hay buồn! Mọi thứ vẫn đang trộn lẫn vào nhau, cùng một lúc vận động tạo ra mâu thuẫn kéo dài.
- Anh có chuyện gì?
Đến cả thở cũng chưa dám thở, mà cứ ngồi kéo dài thế này thì Đình Nghi có ngất đi tại chỗ thôi. Đình Nghi bèn tỏ ra bình thường, nói một câu.
Triệu Minh còn đang cố gắng ngắm ngía người con gái mình yêu thêm một chút, thì thấy miệng cô ấy cử động phát ra vài chữ, trấn tĩnh lấy mình, cười nói.
- Em dạo này sống tốt chứ?
Võng mạc Đình Nghi mở to ra một chút, ngạc nhiên. Không phải đùa chứ? Chuyện quan trọng đó sao?
Đình Nghi bình tĩnh.
- Vẫn khoẻ. Cảm ơn!
Sao lại lạnh lùng như vậy? Tình cảm hai năm, không thành thì may mắn cũng có thể thành bạn, sao bản thân cứ lạnh lùng chấm dứt vậy?
Đình Nghi không hiểu bản thân muốn gì, Triệu Minh càng không thể biết rõ. Suy nghĩ sâu một chút, trong tâm trí Đình Nghi vẫn có một hy vọng cho người con trai kia. Nhưng đau lòng bấy lâu nên tim cũng trở nên sợ sệch với sự ảo tưởng, rung động và cả sự tha thứ đó. Người làm mình đau chẳng lẽ cứ ngu dốt để cho người đó lần này đến lần khác làm tổn thương mình. Sự tha thứ cũng có giới hạn! Sự tin tưởng cũng có lúc sai lầm!
Triệu Minh thấy tim nhói lên. Người đó lạnh lùng như vậy thì mình phải làm sao?
Triệu Minh vẫn nở nụ cười mỉm, nhìn Đình Nghi điềm đạm. Đình Nghi cố gắng không tỏ ra gì đặc biệt, nhìn Triệu Minh gần như vậy, trái tim không thể không rung động. Gương mặt thanh cao điểm thêm nụ cười hút hồn, tất cả cái đó chính là làm cho Đình Nghi lần này lần khác rung động.
Đình Nghi bứt tay bứt chân. Không thể nào như vậy được! Không thể cứ lại ngu ngơ rung động.
Triệu Minh nói.
- Em còn tình cảm với tôi không?
Đình Nghi giật khẽ. Tình hình gì đây?
Sau lần tuyệt tình bỏ đi như thế giờ lại hỏi còn tình cảm không? Nếu còn thì sao mà không còn thì thế nào?
Thực chất là vẫn còn nhưng trái tim và cả trí óc đã ức chế suy nghĩ về tình cảm đó! Tình cảm đó không mang màu hồng, tình cảm đó không có kết! Tình cảm đó là một con dao sắt bén cứ xuất hiện lại đâm chọt và tim! Dừng lại diễn quá sâu rồi!
Đình Nghi bậc cười một cái, thay đổi đến chính Đình Nghi không nhận ra là mình nữa. Con người khác, nó mang một dòng máu hắc ám, thích chơi đùa, xem trời bằng vung, đem tình cảm ra đùa giỡn.
- Anh đang nghĩ về điều gì, anh đang nói gì anh hiểu không?
Triệu Minh vẫn cười mỉm.
- Tôi hỏi thật!
Đình Nghi nhìn Triệu Minh, ánh mắt đanh đá. Không hiểu tại sao tình hình lại trở nên không thể kiểm soát, sắc thái và thái độ cứ như một người khác, một bộ não khác điều khiển nó. Mà bây giờ muốn thay đổi gì cũng muộn!
- Nếu tôi bảo còn thì anh có tin?
Triệu Minh đáp ngắn mà làm Đình Nghi phát sốt.
- Tin!
Đình Nghi bất ngờ vô cùng, thân thể không cử động nữa. Ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, không gian cứ như bị ngưng đọng, thời gian cũng ngừng trôi. Chỉ có hơi thở vẫn đều đều!
Đình Nghi không tin vào điều tai mình vừa nghe. Không thể tin! Thật sự không thể tin! Nhưng đâu phải cứ miệng nói suông thì chuyện gì cũng có thể giải quyết, nhất là chuyện tình cảm rối tung thế này.
Đình Nghi bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nở nụ cười.
- Tôi thích anh....
Một tia vui mừng loé lên trong ánh mắt.
- Nhưng là chuyện quá khứ thôi!
Gương mặt đang cười có xu hướng vụt tắt niềm vui đó. Mọi thứ đang cố gắng vung đắp bị một phát đá chân làm cho đổ sập cả. Triệu Minh cũng bình tĩnh.
Mọi thứ cảm xúc bây giờ đều là giả tạo. Cả hai người, ai cũng như bị một bộ não khác sai khiến. Cố gắng, cố gắng chịu đựng cái đau thương nhất, cả bản thân cũng không tin.
- Thật không?
Chẳng lẽ bây giờ mình phải hét lên " Thật, thật, tôi quên anh lâu rồi. Tôi đau thương quá nhiều tại sao phải lưu luyến anh chứ? ". Không lúc ấy anh ta lại nghĩ mình từng yêu anh ta quá nhiều nên sẽ còn cố hy vọng!
Chấm dứt đi! Kết thúc rồi!
- Tại sao lại không thật? Cô ấy là bạn gái của tôi cơ mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.