Chương 36
Huỳnh Châu (Kiin)
12/12/2016
Giống như đó đã trở thành thói quen rồi. Cố ép cũng chẳng có kết quả!
Đình Nghi đi về phòng, leo lên giường, tư thế cũ, chân phách đất, nhịp nhịp theo một giai điệu mà bản thân chẳng biết là thể thống gì nữa. Tay cầm điện thoại. Trong căn phòng tối đen, mờ mờ màu ánh đèn trộn với ánh trăng len lõi qua khẽ hở của rèm cửa, trên chiếc giường ánh sáng màn hình rọi thẳng vào mặt Đình Nghi, không gian cứ như đang đóng phim kinh dị.
Lướt mạng xã hội chán nản, không có gì thú vị cả. Bản thân Đình Nghi không phải người nổi tiếng gì, gương mặt cũng gọi là dễ thương nhưng chưa từng đăng một tấm ảnh nào lên mạng xã hội.
Danh sách bạn bè cũng chỉ vẻn vẹn hai ba trăm người xa lạ. Chợt nhìn thấy tấm ảnh, trong ảnh là một người thân quen lắm. Lục Anh! Là nó đây mà! Tên tài khoản đúng là nó luôn. Trời ơi, nó chụp hình với trai luôn nè. Đình Nghi hơi ngồi dậy, rất nhiều thứ muốn tìm hiểu cho kĩ, hào hứng bình luận một câu. " Nay ngon rồi! " còn chèn thêm một biểu tượng khinh bỉ.
Chờ đợi, một phút, hai phút, một thông báo. Một nụ cười thích thú hé lên. Nhấn vào xem, đúng như dự đoán, Lục Anh đã trả lời bình luận. " A tiểu thư của em! " kèm với tim. Đình Nghi nhếch mép. Mày còn giả nai. Chọt tay vào màn hình, đánh một dòng bình luận " Mày giờ có sự nghiệp nuôi trai rồi nhớ gì đến con này nữa nhỉ? " vẫn là biểu tượng cũ. Lần này thông báo xuất hiện nhanh hơn. " Đừng nghĩ bậy, bạn thôi. " Đình Nghi cũng nhanh bình luận " Tao ghét mấy đứa có bồ lắm! ". Lần này không là một dòng bình luận nữa mà một biểu tượng thở dài. Đình Nghi bật cười khẽ.
Cảm giác buồn ngủ tràn về, Đình Nghi đặt điện thoại lên kệ kế bên giường rồi nhắm mắt lại ngủ. Vừa nhắm mắt lại, Lâm Thức lại xuất hiện. Những hành động trong ngày hôm nay, lời nói, ánh mắt, gương mặt cuồn cuộn kéo đến.
" Tại sao lại không thật? Cô ấy là bạn gái của tôi cơ mà!"
"Tuy anh biết em rất mạnh mẽ, nhưng đừng bao giờ tự ngược bản thân!"
"Được ở bên em như thế này cũng chỉ là vì hợp đồng, nhưng em đã làm anh rung động từ rất lâu rồi! Em biết chứ?"
Lâm Thức cởi áo khoác ra, choàng lên vai Đình Nghi. Đình Nghi lại cứ ngại ngùng từ lúc Lâm Thức xoa đầu mình.
"Em lại giở chứng à? Nói nhiều thế? Bản thân em đã biết chăm sóc mình chưa mà nói anh. Trời thì mưa mà cứ chạy đi thế đấy! Bây giờ lại không muốn thay đồ?"
Lâm Thức bước đến, xoay Đình Nghi về hướng cầu thang, đẩy cô đi đến đó. "Đi đi. Tắm thay đồ mới giúp tôi, tiểu thư ạ!"
Đình Nghi nhìn dáng vẻ Lâm Thức lúng ta lúng túng khi bê nồi cháo xuống, múc ra tô, trong lúc đó nhìn anh rất đáng yêu.
Lâm Thức vẫn không quay mặt đi, môi mỉm mỉm cười nhìn Đình Nghi chăm chú. Đình Nghi khó chịu trừng một cái, Lâm Thức vẫn không có xu hướng thay đổi. Đình Nghi gắt lên. "Đừng nhìn tôi như thế nữa đi!" Đình Nghi tiếp tục lau tóc mình. Linh cảm lại nhắc bảo, cô lại nhìn sang. Người tưng tưng đó vẫn nhìn mình, trông dê phát chết đi được. Đình Nghi giơ tay lên tát Lâm Thức một cái. Một cái phát ra tiếng chứ không dùng sức gì mấy! "Tôi đã bảo đừng nhìn tôi như thế!" Lâm Thức tỉnh hồn, mặt trở nên ngu ngơ, xong lại nhìn Đình Nghi nói. "Em ăn cháo cho nóng. Để anh lau tóc giúp em nha." Đình Nghi liếc nhìn Lâm Thức, anh gật gật đầu mong Đình Nghi chấp nhận. Đình Nghi suy nghĩ một chút, sau đó nhìn bát chái trên bàn khói bay nghi ngút, hơi nghi ngờ, hỏi. "Cháo của anh ăn được không vậy?" Lâm Thức liền đáp. "Ăn được chứ? Anh nấu mà!"
Lâm Thức nhéo má Đình Nghi. "Trời ơi, bé con ơi! Uống thuốc cho nhanh khỏi bệnh. Đừng làm nũng nữa."
Đình Nghi khẽ mỉm cười đưa tay lên ôm hai má. Chợt mở mắt ra, ánh mắt hơi đảo loạn. Mình bị làm sao vậy? Không phải mình thích... Thôi, thôi. Bỏ qua đi. Ngủ! Ngủ liền!
Đình Nghi kéo chăn qua đầu, cố gắng nhắm mắt, ép mình không được suy nghĩ lung tung và phải ngủ ngay.
Về đến nhà, bà An vẫn lại ngồi ngay sofa phòng khách. Lại thói quen cũ, chỉ lướt qua một cách lạnh nhạt, đi thẳng về phòng. Tắm rửa xong, bước ra ngoài, đang lau tóc thì giọng bà An bên ngoài. Lại muốn nói xàm gì đây?
Tiến lại mở cửa, bà An cười tươi, tay bê một khay thức ăn.
- Con chưa ăn tối đúng chứ?
Lâm Thức lạnh lùng nhìn khay thức ăn, và dáng vẻ nhu nhược của bà An. Dù gì bà ta cũng đã mang lên rồi, mình cũng đói. Lâm Thức khẽ gật đầu, né người sang một bên. Bà An vui vẻ mang vào trong.
- Hôm nay ta đặc biệt làm một số món con thích.
Vừa nói bà vừa đi đến chổ bàn trong phòng. Lâm Thức nghe câu nói của bà An cảm xúc cũng chẳng thay đổi gì, đi theo đằng sau ngồi vào bàn. Bà An vui vẻ bới cơm đặt sang phía Lâm Thức. Bà An đang cố gắng hết sức để trở thành một người mẹ thật sự, quan tâm Lâm Thức một cách không trọn vẹn nhưng cũng có thể xem là hoàn hảo của một tấm lòng người mẹ.
Lâm Thức cầm bát cơm lên và bình tĩnh ăn. Thức ăn cũng không tệ, mấy món đạm bạc này cũng là món anh thích. Nhìn Lâm Thức ăn trông thật ngon miệng, lòng bà An lại hạnh phúc hơn biết chừng nào. Ta cũng chỉ mong lúc nào cũng nhìn thấy con được như vậy!
Đình Nghi đi về phòng, leo lên giường, tư thế cũ, chân phách đất, nhịp nhịp theo một giai điệu mà bản thân chẳng biết là thể thống gì nữa. Tay cầm điện thoại. Trong căn phòng tối đen, mờ mờ màu ánh đèn trộn với ánh trăng len lõi qua khẽ hở của rèm cửa, trên chiếc giường ánh sáng màn hình rọi thẳng vào mặt Đình Nghi, không gian cứ như đang đóng phim kinh dị.
Lướt mạng xã hội chán nản, không có gì thú vị cả. Bản thân Đình Nghi không phải người nổi tiếng gì, gương mặt cũng gọi là dễ thương nhưng chưa từng đăng một tấm ảnh nào lên mạng xã hội.
Danh sách bạn bè cũng chỉ vẻn vẹn hai ba trăm người xa lạ. Chợt nhìn thấy tấm ảnh, trong ảnh là một người thân quen lắm. Lục Anh! Là nó đây mà! Tên tài khoản đúng là nó luôn. Trời ơi, nó chụp hình với trai luôn nè. Đình Nghi hơi ngồi dậy, rất nhiều thứ muốn tìm hiểu cho kĩ, hào hứng bình luận một câu. " Nay ngon rồi! " còn chèn thêm một biểu tượng khinh bỉ.
Chờ đợi, một phút, hai phút, một thông báo. Một nụ cười thích thú hé lên. Nhấn vào xem, đúng như dự đoán, Lục Anh đã trả lời bình luận. " A tiểu thư của em! " kèm với tim. Đình Nghi nhếch mép. Mày còn giả nai. Chọt tay vào màn hình, đánh một dòng bình luận " Mày giờ có sự nghiệp nuôi trai rồi nhớ gì đến con này nữa nhỉ? " vẫn là biểu tượng cũ. Lần này thông báo xuất hiện nhanh hơn. " Đừng nghĩ bậy, bạn thôi. " Đình Nghi cũng nhanh bình luận " Tao ghét mấy đứa có bồ lắm! ". Lần này không là một dòng bình luận nữa mà một biểu tượng thở dài. Đình Nghi bật cười khẽ.
Cảm giác buồn ngủ tràn về, Đình Nghi đặt điện thoại lên kệ kế bên giường rồi nhắm mắt lại ngủ. Vừa nhắm mắt lại, Lâm Thức lại xuất hiện. Những hành động trong ngày hôm nay, lời nói, ánh mắt, gương mặt cuồn cuộn kéo đến.
" Tại sao lại không thật? Cô ấy là bạn gái của tôi cơ mà!"
"Tuy anh biết em rất mạnh mẽ, nhưng đừng bao giờ tự ngược bản thân!"
"Được ở bên em như thế này cũng chỉ là vì hợp đồng, nhưng em đã làm anh rung động từ rất lâu rồi! Em biết chứ?"
Lâm Thức cởi áo khoác ra, choàng lên vai Đình Nghi. Đình Nghi lại cứ ngại ngùng từ lúc Lâm Thức xoa đầu mình.
"Em lại giở chứng à? Nói nhiều thế? Bản thân em đã biết chăm sóc mình chưa mà nói anh. Trời thì mưa mà cứ chạy đi thế đấy! Bây giờ lại không muốn thay đồ?"
Lâm Thức bước đến, xoay Đình Nghi về hướng cầu thang, đẩy cô đi đến đó. "Đi đi. Tắm thay đồ mới giúp tôi, tiểu thư ạ!"
Đình Nghi nhìn dáng vẻ Lâm Thức lúng ta lúng túng khi bê nồi cháo xuống, múc ra tô, trong lúc đó nhìn anh rất đáng yêu.
Lâm Thức vẫn không quay mặt đi, môi mỉm mỉm cười nhìn Đình Nghi chăm chú. Đình Nghi khó chịu trừng một cái, Lâm Thức vẫn không có xu hướng thay đổi. Đình Nghi gắt lên. "Đừng nhìn tôi như thế nữa đi!" Đình Nghi tiếp tục lau tóc mình. Linh cảm lại nhắc bảo, cô lại nhìn sang. Người tưng tưng đó vẫn nhìn mình, trông dê phát chết đi được. Đình Nghi giơ tay lên tát Lâm Thức một cái. Một cái phát ra tiếng chứ không dùng sức gì mấy! "Tôi đã bảo đừng nhìn tôi như thế!" Lâm Thức tỉnh hồn, mặt trở nên ngu ngơ, xong lại nhìn Đình Nghi nói. "Em ăn cháo cho nóng. Để anh lau tóc giúp em nha." Đình Nghi liếc nhìn Lâm Thức, anh gật gật đầu mong Đình Nghi chấp nhận. Đình Nghi suy nghĩ một chút, sau đó nhìn bát chái trên bàn khói bay nghi ngút, hơi nghi ngờ, hỏi. "Cháo của anh ăn được không vậy?" Lâm Thức liền đáp. "Ăn được chứ? Anh nấu mà!"
Lâm Thức nhéo má Đình Nghi. "Trời ơi, bé con ơi! Uống thuốc cho nhanh khỏi bệnh. Đừng làm nũng nữa."
Đình Nghi khẽ mỉm cười đưa tay lên ôm hai má. Chợt mở mắt ra, ánh mắt hơi đảo loạn. Mình bị làm sao vậy? Không phải mình thích... Thôi, thôi. Bỏ qua đi. Ngủ! Ngủ liền!
Đình Nghi kéo chăn qua đầu, cố gắng nhắm mắt, ép mình không được suy nghĩ lung tung và phải ngủ ngay.
Về đến nhà, bà An vẫn lại ngồi ngay sofa phòng khách. Lại thói quen cũ, chỉ lướt qua một cách lạnh nhạt, đi thẳng về phòng. Tắm rửa xong, bước ra ngoài, đang lau tóc thì giọng bà An bên ngoài. Lại muốn nói xàm gì đây?
Tiến lại mở cửa, bà An cười tươi, tay bê một khay thức ăn.
- Con chưa ăn tối đúng chứ?
Lâm Thức lạnh lùng nhìn khay thức ăn, và dáng vẻ nhu nhược của bà An. Dù gì bà ta cũng đã mang lên rồi, mình cũng đói. Lâm Thức khẽ gật đầu, né người sang một bên. Bà An vui vẻ mang vào trong.
- Hôm nay ta đặc biệt làm một số món con thích.
Vừa nói bà vừa đi đến chổ bàn trong phòng. Lâm Thức nghe câu nói của bà An cảm xúc cũng chẳng thay đổi gì, đi theo đằng sau ngồi vào bàn. Bà An vui vẻ bới cơm đặt sang phía Lâm Thức. Bà An đang cố gắng hết sức để trở thành một người mẹ thật sự, quan tâm Lâm Thức một cách không trọn vẹn nhưng cũng có thể xem là hoàn hảo của một tấm lòng người mẹ.
Lâm Thức cầm bát cơm lên và bình tĩnh ăn. Thức ăn cũng không tệ, mấy món đạm bạc này cũng là món anh thích. Nhìn Lâm Thức ăn trông thật ngon miệng, lòng bà An lại hạnh phúc hơn biết chừng nào. Ta cũng chỉ mong lúc nào cũng nhìn thấy con được như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.