Chương 38
Huỳnh Châu (Kiin)
26/12/2016
Cố gắng kiềm nén hết sức niềm vui trong lòng, đi ra khỏi phòng cha mình, Lâm Thức gồng hai tay vui mừng.
- Yes!
Xong rồi hào hào hứng hứng về phòng. Nhảy ào lên giường, nhịp nhịp chân, gối đầu lên tay, ánh mắt cong cong ý cười, miệng hé hàm răng trắng, vui vẻ. Không ngờ là mọi việc thuận lợi như vậy. Tự nhiên lại nhớ đến Đình Nghi. Lòng nôn nao không biết khi báo tin này thì cô ấy sẽ như thế nào. Lâm Thức chồm lấy điện thoại, không có số điện thoại. Lâm Thức thở dài, mình như vậy lại quên xin số Nghi rồi. Chợt nhớ đến ban chiều Đình Nghi nhìn điện thoại rất chăm chú, còn vô cùng thích thú. Cô ấy chơi weibo, facebook, instagram, hay gì khác? Trời ơi biết bao nhiêu mạng xã hội chứ! Điên thật mà!
Lâm Thức mở weibo, facebook, instagram lướt vài vòng. Weibo chẳng có gì, instagram ít theo dõi ai, facebook.... À hình như Triệu Minh có chơi facebook, chắc là sẽ tìm được Đình Nghi nhờ điều này. Lâm Thức bấm nhanh tìm kiếm facebook của Triệu Minh. Nhấp vào bạn bè, ba nghìn bạn bè, kéo muốn rụng tay không thấy cái tên hay cái hình nào liên quan Đình Nghi. Chợt facebook Lục Anh lại hiện lên. Hoa Lục Anh! Nghe quen quen, ấy nhìn hình trông cũng rất quen. Lâm Thức hơi cau mày, ép bản thân gắng nhớ. A! Đúng rồi, bạn thân Đình Nghi, hay đi với Nghi. Oa! Đúng thật rồi. Nhấp vào trang cá nhân của Lục Anh, ảnh đại diện là ảnh Lục Anh cùng bạn trai.
Đập ngay vào mắt, không cần phải tìm kiếm là Nghi Đình, cùng với câu bình luận hiện ngay khi vừa kéo xuống dưới ảnh " Nay ngon rồi! ". Một nụ cười vô cùng gian. A~ anh tìm ra em rồi.
Đình Nghi đang lo đọc truyện ngôn tình, chợt thông báo có tin nhắn. Có phải là Đại Hoằng không nhỉ? Đình Nghi liền thoát ra khỏi app truyện đang đọc, sang mở tin nhắn. Một tin nhắn đang chờ!
Hửm! Lâ....Lâ....Lâm....Thức! Anh ta biết facebook mình sao?
Lâm Thức cười, lấy tay vuốt cằm. Hehe chắc cô ấy bất ngờ lắm. Nào, trả lời xem. Anh tìm ra em rồi đấy. Lâm Thức nằm phách đất, run chân phạch phạch.
"Bắt được rồi!"
Đình Nghi bất ngờ, đang nằm cũng phải bật dậy, quẹt quẹt tóc tai vì nằm rối bung hết, mở mắt to nhìn chằm chằm vào màn hình. Đầu óc như một mớ hỗn độn. Anh ta làm sao....làm sao biết facebook mình? À không! Sao anh ta biết mình chơi facebook. Phải nói mình là một dân sống ẩn chuyên nghiệp luôn đấy mà sao...? Ặc. Sao bây giờ?
Chần chừng mãi Đình Nghi vẫn chưa trả lời tin nhắn. Lâm Thức nhìn mãi vào màn hình điện thoại, hiện lên là tin nhắn với Nghi Đình, thấy đã xem nhưng mãi vẫn chưa trả lời. Cô ấy sao vậy nhỉ? Hay không phải? Lâm Thức cũng hơi lo sợ, bối rối đôi phần.
Đình Nghi vẫn không nghĩ ra mình phải làm gì và tại sao mình lại rối như vậy. Ặc. Thật điên mà! Đình Nghi ngồi nghĩ không ra, dần dần trượt xuống, đẩy hết phần dước vào chăn, nằm xuống, mày vẫn cau, tay vẫn cầm, mắt vẫn nhìn thẳng vào màn hình điện thoại. Vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Có khi nào cô ấy khinh mình không? Xem mà không trả lời luôn này! Lâm Thức cau mày, đưa ngón tay bấm thêm một tin nhắn.
Chợt điện thoại lại run lên. Đầu óc lâng lâng chín tầng mây bị kéo xuống nhanh chóng.
" Ý gì đây? Seen không reply sao? " ( Ý gì đây? Đã xem không trả lời sao?)
Đình Nghi lại bất ngờ, hai mắt mở to như mắt ếch. Mình đã xem sao? Mình lại quên mất. Vội vàng chọn " Đánh dấu chưa đọc ", thoát ra khỏi messeger và tắt luôn wifi. Thả điện thoại sang bên cạnh, Đình Nghi kéo chăn lên chen cả nửa mặt, không dám tin là Lâm Thức vừa nhắn tin cho mình. Cũng chẳng hiểu tại sao mình lại phản ứng như vậy! Không lẽ là thích rồi?
Vừa mới gửi tin nhắn, thì "một phút trước", cũng chẳng xem tin nhắn nữa. Nụ cười vụt tắt. Lâm Thức còn nghĩ sẽ báo tin vui cho Đình Nghi đầu tiên thế mà phản ứng của cô ấy thật kì lạ. Lâm Thức đặt điện thoại lên kệ, rồi làm một giấc đến sáng.
Ngủ mãi không được, Đình Nghi lại vớ lấy cái điện thoại bật wifi lên, hai tin nhắn. Đình Nghi mở ra xem. Một tin của Đại Hoằng, một tin của Lâm Thức. Mở tin nhắn của Đại Hoằng xem, cậu ấy không hoạt động bây giờ mà đã "mười phút trước". Đình Nghi nhớ đến vì tin nhắn của Lâm Thức. Mở tin nhắn của Đại Hoằng xem, cậu ấy không hoạt động bây giờ mà đã "mười phút trước". Đình Nghi nhớ đến vì tin nhắn của Lâm Thức mà mãi đến bây giờ mình mới thấy tin nhắn của Đại Hoằng. Bực bội hết sức! Đình Nghi khẽ cau mày. Chắc là Đại Hoằng không thấy mình nên mới offline. Hay cậu ấy mệt? Mà mình thì liên quan gì đến viện online hay offline của cậu ấy chứ. Thật sự quá điên rồi. Thoát ra khỏi tin nhắn của Đại Hoằng, tin nhắn của Lâm Thức hiện rõ lên là chưa đọc. Hơi tò mò, Đình Nghi ra xem trang cá nhân của Lâm Thức thử. Không nghĩ là Lâm Thức dùng facebook. Vào trang cá nhân của Lâm Thức, Đình Nghi phải ngỡ ngàng. Anh ta đây sao? Ảnh đại diện của Lâm Thức làm Đình Nghi phát sock. Soái! Đậm chất nam thần. Còn rất nổi tiếng nữa.
Đình Nghi trề môi. Anh ta mà chơi cái này thì mình cũng đã lườn trước là như thế. Lượt thích, lượt theo dõi cao ngất ngưỡng. Nhìn lại mình thì thật thảm hại. Thảm hại a~
- Yes!
Xong rồi hào hào hứng hứng về phòng. Nhảy ào lên giường, nhịp nhịp chân, gối đầu lên tay, ánh mắt cong cong ý cười, miệng hé hàm răng trắng, vui vẻ. Không ngờ là mọi việc thuận lợi như vậy. Tự nhiên lại nhớ đến Đình Nghi. Lòng nôn nao không biết khi báo tin này thì cô ấy sẽ như thế nào. Lâm Thức chồm lấy điện thoại, không có số điện thoại. Lâm Thức thở dài, mình như vậy lại quên xin số Nghi rồi. Chợt nhớ đến ban chiều Đình Nghi nhìn điện thoại rất chăm chú, còn vô cùng thích thú. Cô ấy chơi weibo, facebook, instagram, hay gì khác? Trời ơi biết bao nhiêu mạng xã hội chứ! Điên thật mà!
Lâm Thức mở weibo, facebook, instagram lướt vài vòng. Weibo chẳng có gì, instagram ít theo dõi ai, facebook.... À hình như Triệu Minh có chơi facebook, chắc là sẽ tìm được Đình Nghi nhờ điều này. Lâm Thức bấm nhanh tìm kiếm facebook của Triệu Minh. Nhấp vào bạn bè, ba nghìn bạn bè, kéo muốn rụng tay không thấy cái tên hay cái hình nào liên quan Đình Nghi. Chợt facebook Lục Anh lại hiện lên. Hoa Lục Anh! Nghe quen quen, ấy nhìn hình trông cũng rất quen. Lâm Thức hơi cau mày, ép bản thân gắng nhớ. A! Đúng rồi, bạn thân Đình Nghi, hay đi với Nghi. Oa! Đúng thật rồi. Nhấp vào trang cá nhân của Lục Anh, ảnh đại diện là ảnh Lục Anh cùng bạn trai.
Đập ngay vào mắt, không cần phải tìm kiếm là Nghi Đình, cùng với câu bình luận hiện ngay khi vừa kéo xuống dưới ảnh " Nay ngon rồi! ". Một nụ cười vô cùng gian. A~ anh tìm ra em rồi.
Đình Nghi đang lo đọc truyện ngôn tình, chợt thông báo có tin nhắn. Có phải là Đại Hoằng không nhỉ? Đình Nghi liền thoát ra khỏi app truyện đang đọc, sang mở tin nhắn. Một tin nhắn đang chờ!
Hửm! Lâ....Lâ....Lâm....Thức! Anh ta biết facebook mình sao?
Lâm Thức cười, lấy tay vuốt cằm. Hehe chắc cô ấy bất ngờ lắm. Nào, trả lời xem. Anh tìm ra em rồi đấy. Lâm Thức nằm phách đất, run chân phạch phạch.
"Bắt được rồi!"
Đình Nghi bất ngờ, đang nằm cũng phải bật dậy, quẹt quẹt tóc tai vì nằm rối bung hết, mở mắt to nhìn chằm chằm vào màn hình. Đầu óc như một mớ hỗn độn. Anh ta làm sao....làm sao biết facebook mình? À không! Sao anh ta biết mình chơi facebook. Phải nói mình là một dân sống ẩn chuyên nghiệp luôn đấy mà sao...? Ặc. Sao bây giờ?
Chần chừng mãi Đình Nghi vẫn chưa trả lời tin nhắn. Lâm Thức nhìn mãi vào màn hình điện thoại, hiện lên là tin nhắn với Nghi Đình, thấy đã xem nhưng mãi vẫn chưa trả lời. Cô ấy sao vậy nhỉ? Hay không phải? Lâm Thức cũng hơi lo sợ, bối rối đôi phần.
Đình Nghi vẫn không nghĩ ra mình phải làm gì và tại sao mình lại rối như vậy. Ặc. Thật điên mà! Đình Nghi ngồi nghĩ không ra, dần dần trượt xuống, đẩy hết phần dước vào chăn, nằm xuống, mày vẫn cau, tay vẫn cầm, mắt vẫn nhìn thẳng vào màn hình điện thoại. Vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Có khi nào cô ấy khinh mình không? Xem mà không trả lời luôn này! Lâm Thức cau mày, đưa ngón tay bấm thêm một tin nhắn.
Chợt điện thoại lại run lên. Đầu óc lâng lâng chín tầng mây bị kéo xuống nhanh chóng.
" Ý gì đây? Seen không reply sao? " ( Ý gì đây? Đã xem không trả lời sao?)
Đình Nghi lại bất ngờ, hai mắt mở to như mắt ếch. Mình đã xem sao? Mình lại quên mất. Vội vàng chọn " Đánh dấu chưa đọc ", thoát ra khỏi messeger và tắt luôn wifi. Thả điện thoại sang bên cạnh, Đình Nghi kéo chăn lên chen cả nửa mặt, không dám tin là Lâm Thức vừa nhắn tin cho mình. Cũng chẳng hiểu tại sao mình lại phản ứng như vậy! Không lẽ là thích rồi?
Vừa mới gửi tin nhắn, thì "một phút trước", cũng chẳng xem tin nhắn nữa. Nụ cười vụt tắt. Lâm Thức còn nghĩ sẽ báo tin vui cho Đình Nghi đầu tiên thế mà phản ứng của cô ấy thật kì lạ. Lâm Thức đặt điện thoại lên kệ, rồi làm một giấc đến sáng.
Ngủ mãi không được, Đình Nghi lại vớ lấy cái điện thoại bật wifi lên, hai tin nhắn. Đình Nghi mở ra xem. Một tin của Đại Hoằng, một tin của Lâm Thức. Mở tin nhắn của Đại Hoằng xem, cậu ấy không hoạt động bây giờ mà đã "mười phút trước". Đình Nghi nhớ đến vì tin nhắn của Lâm Thức. Mở tin nhắn của Đại Hoằng xem, cậu ấy không hoạt động bây giờ mà đã "mười phút trước". Đình Nghi nhớ đến vì tin nhắn của Lâm Thức mà mãi đến bây giờ mình mới thấy tin nhắn của Đại Hoằng. Bực bội hết sức! Đình Nghi khẽ cau mày. Chắc là Đại Hoằng không thấy mình nên mới offline. Hay cậu ấy mệt? Mà mình thì liên quan gì đến viện online hay offline của cậu ấy chứ. Thật sự quá điên rồi. Thoát ra khỏi tin nhắn của Đại Hoằng, tin nhắn của Lâm Thức hiện rõ lên là chưa đọc. Hơi tò mò, Đình Nghi ra xem trang cá nhân của Lâm Thức thử. Không nghĩ là Lâm Thức dùng facebook. Vào trang cá nhân của Lâm Thức, Đình Nghi phải ngỡ ngàng. Anh ta đây sao? Ảnh đại diện của Lâm Thức làm Đình Nghi phát sock. Soái! Đậm chất nam thần. Còn rất nổi tiếng nữa.
Đình Nghi trề môi. Anh ta mà chơi cái này thì mình cũng đã lườn trước là như thế. Lượt thích, lượt theo dõi cao ngất ngưỡng. Nhìn lại mình thì thật thảm hại. Thảm hại a~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.