Chương 46
Huỳnh Châu (Kiin)
14/01/2017
Gần đi đến hẻm nhà Đình Nghi, Triệu Minh đang định đi vào nhưng Đình
Nghi lại cứ đi thẳng. Thấy lạ, Triệu Minh liền nắm tay giữ Đình Nghi
lại.
- Em đi đâu vậy? Nhà em ở đây mà?
Đình Nghi ngẩn lên quan sát. À đúng rồi! Hẻm nhà mình đây mà. Đình Nghi ngại ngùng, quay sang Triệu Minh, tay đưa tới định lấy túi thức ăn. Triệu Minh lại không muốn đưa.
- Anh muốn vào nhà em một chút. Anh còn có chuyện muốn nói.
Đình Nghi vẫn đưa tay đến.
- Mong anh hôm khác, em cảm thấy hơi mệt.
- Vậy thì anh sẽ nói ở đây và nói thật nhanh.
Đình Nghi ngước lên, nhìn Triệu Minh. Lâm Thức rửa mặt xong, ngồi một lúc, nghĩ mình sẽ nổi giận thế nào cho oai. Dám vẽ bậy lên mặt anh thì anh nhất định phải làm ra lẽ một lần. Chờ lâu mà vẫn chưa thấy Đình Nghi về, Lâm Thức nóng ruột, bèn chạy ra ngoài trước chờ. Vừa đứng ngay ngắn trước cổng thì nhìn thấy Triệu Minh nắm lấy tay Đình Nghi. Có chút không hài lòng, dần dần thành tức giận. Lâm Thức tiến lại gần.
- Anh đã suy nghĩ như vậy, chúng ta... làm bạn nhé!
Đình Nghi bất ngờ. Làm bạn? Liệu có ổn không? Sẽ tốt hơn là cạch mặt nhau đúng chứ?
Lâm Thức cũng vừa kịp nghe câu đó thì dừng lại. Hôm nay mọi chuyện có lẽ rất khác hôm qua. Khác một trời một vực.
Triệu Minh nở nụ cười mỉm.
- Anh biết nói những lời này thật vô lí cho thời gian đã qua. Sao em lại muốn làm bạn với người như anh chứ! Anh đã làm cho em buồn như thế nào. Anh đã khiến em tổn thương ra sao. Anh bây giờ xin bù đắp cho em, bảo vệ cho em, an ủi em với tư cách một người bạn được chứ?
Đình Nghi đang phân vân, nhất thời chưa trả lời được. Nghe thấy những câu nói đó, Lâm Thức không còn lo lắng Triệu Minh sẽ làm Đình Nghi bị thương nữa, có nguôi ngoai đi cơn giận. Nhưng Đình Nghi lại không phản ứng gì, còn đứn một lúc khi tay đang trong tay Triệu Minh. Cái này mới tức giận!
Lâm Thức lại một lần nữa đứng ra giải vây cấp bách.
- Những chuyện như bảo vệ, an ủi cô ấy thì đã có tôi rồi. Chỉ cần cậu không làm gì tới cô ấy, thì cô ấy sẽ luôn vui vẻ.
Những câu nói thật lỗ mãn, ngông cuồng. Đình Nghi quay lại nhìn Lâm Thức đang đi đến. Tên này lại muốn gây chuyện? Đáp lại ánh mắt sắt bén của Đình Nghi, Lâm Thức vẫn thản nhiên cười. Triệu Minh thấy Lâm Thức từng trong đó bước ra, liền nghĩ tình cảm của họ thật sâu đậm. Ở chung, ăn chung, làm việc chung.....thật hạnh phúc. Biết là như vậy nhưng cũng cố tỏ ra ngạc nhiên.
- Cậu cũng ở đây?!
Nghe câu đó ít nhiều Đình Nghi cũng hiểu được tâm ý của nó. Lâm Thức lại cứ thật tự nhiên đi đến vác vai Đình Nghi. Tay Triệu Minh nhanh chóng buông ra.
- Ừ. Cảm ơn cậu đã đưa Tiểu Nghi Nghi yêu quý của tôi về. Chúng tôi vào nhà đây!
Từng hành động của Lâm Thức thật thản nhiên như không có gì xảy ra. Lâm Thức kẹp lấy cổ Đình Nghi kéo đi. Đình Nghi vẫn chưa lấy túi thức ăn, liền nắm tay Lâm Thức hấc ra, chạy lại chỗ Triệu Minh lấy lại túi thức ăn. Triệu Minh cười mỉm nhìn Đình Nghi, Đình Nghi cũng nở cụ cười rồi cúi chào chạy về nhà.
Lâm Thức đứng lại quan sát từng hành động của Đình Nghi, rồi nhìn cô ấy chạy ngang qua, liền réo lên.
- Tiểu Nghi Nghi. Chờ anh với.
Tiểu Nghi Nghi? Tên thật quái dị. Triệu Minh nhếch môi. Nhưng hai người đó thật thân mật. Đình Nghi chúc mừng em, thật sự chúc mừng em. Em hạnh phúc nhé! Tạm biệt! Tình yêu đầu...
Từng trải bước dài, hình bóng khuất trong hàng người, dưới ánh nắng chiều vàng rực.
Đình Nghi xách túi thức ăn, đặt mạnh lên bàn, Lâm Thức nghe một cái bịch rất to từ phía Đình Nghi vang lên, chầm chậm đóng cửa lại. Nuốt nước bọt. Đại ca giận rồi. Nhớ lại hôm qua, một cú đá mà từ trên ghế phúc chốc yên vị trên sàn nhà. Có chút sợ hãi!
Lâm Thức chầm chậm đi lại phòng khách. Đình Nghi nhìn Lâm Thức mà không ưa nổi.
- Sao anh cứ thích xen vào chuyện của tôi vậy hả?
Đình Nghi gắt lên.
- Anh sợ cậu ta lại làm em buồn.
- Tôi bị như thế nào thì liên quan gì đến anh? Sao anh cứ phải làm như vậy thế? Anh không còn tỉnh táo à?
Lâm Thức cũng mất bình tĩnh, lớn tiếng lên.
- Phải. Tôi không liên quan gì hết. Nhưng tim tôi chịu không nỗi khi nhìn em tự hành hạ bản thân vì những thứ không đáng đó. Thì sao? Em cũng cấm tôi làm việc đó sao? Thế thì hợp đồng đó em đề nghị với tôi làm gì? Làm cảnh sao?
- Ừ. Làm cảnh. Trưng đó. Trang trí đó. Chỉ là lúc đó tôi suy nghĩ không chu đáo nên bây giờ phải như thế này này. Anh thì sao? Anh vui lắm khi làm như vậy à?
- Phải. Đúng rồi. Vui lắm. Thì sao?
- Vậy thì chấm dứt hợp đồng quỷ quái đó đi. Anh đừng làm phiền tôi nữa.
- Phiền? Em chính mới là phiền đấy. Được thôi! Em muốn huỷ gì thì huỷ hết đi. Em huỷ luôn cái cuộc đời của mình thì tôi Hồ Lâm Thức cũng khôn liên quan gì nữa! Vừa lòng rồi chứ?
Lâm Thức tức giận bỏ đi. Cánh cửa đóng sầm lại.
- Em đi đâu vậy? Nhà em ở đây mà?
Đình Nghi ngẩn lên quan sát. À đúng rồi! Hẻm nhà mình đây mà. Đình Nghi ngại ngùng, quay sang Triệu Minh, tay đưa tới định lấy túi thức ăn. Triệu Minh lại không muốn đưa.
- Anh muốn vào nhà em một chút. Anh còn có chuyện muốn nói.
Đình Nghi vẫn đưa tay đến.
- Mong anh hôm khác, em cảm thấy hơi mệt.
- Vậy thì anh sẽ nói ở đây và nói thật nhanh.
Đình Nghi ngước lên, nhìn Triệu Minh. Lâm Thức rửa mặt xong, ngồi một lúc, nghĩ mình sẽ nổi giận thế nào cho oai. Dám vẽ bậy lên mặt anh thì anh nhất định phải làm ra lẽ một lần. Chờ lâu mà vẫn chưa thấy Đình Nghi về, Lâm Thức nóng ruột, bèn chạy ra ngoài trước chờ. Vừa đứng ngay ngắn trước cổng thì nhìn thấy Triệu Minh nắm lấy tay Đình Nghi. Có chút không hài lòng, dần dần thành tức giận. Lâm Thức tiến lại gần.
- Anh đã suy nghĩ như vậy, chúng ta... làm bạn nhé!
Đình Nghi bất ngờ. Làm bạn? Liệu có ổn không? Sẽ tốt hơn là cạch mặt nhau đúng chứ?
Lâm Thức cũng vừa kịp nghe câu đó thì dừng lại. Hôm nay mọi chuyện có lẽ rất khác hôm qua. Khác một trời một vực.
Triệu Minh nở nụ cười mỉm.
- Anh biết nói những lời này thật vô lí cho thời gian đã qua. Sao em lại muốn làm bạn với người như anh chứ! Anh đã làm cho em buồn như thế nào. Anh đã khiến em tổn thương ra sao. Anh bây giờ xin bù đắp cho em, bảo vệ cho em, an ủi em với tư cách một người bạn được chứ?
Đình Nghi đang phân vân, nhất thời chưa trả lời được. Nghe thấy những câu nói đó, Lâm Thức không còn lo lắng Triệu Minh sẽ làm Đình Nghi bị thương nữa, có nguôi ngoai đi cơn giận. Nhưng Đình Nghi lại không phản ứng gì, còn đứn một lúc khi tay đang trong tay Triệu Minh. Cái này mới tức giận!
Lâm Thức lại một lần nữa đứng ra giải vây cấp bách.
- Những chuyện như bảo vệ, an ủi cô ấy thì đã có tôi rồi. Chỉ cần cậu không làm gì tới cô ấy, thì cô ấy sẽ luôn vui vẻ.
Những câu nói thật lỗ mãn, ngông cuồng. Đình Nghi quay lại nhìn Lâm Thức đang đi đến. Tên này lại muốn gây chuyện? Đáp lại ánh mắt sắt bén của Đình Nghi, Lâm Thức vẫn thản nhiên cười. Triệu Minh thấy Lâm Thức từng trong đó bước ra, liền nghĩ tình cảm của họ thật sâu đậm. Ở chung, ăn chung, làm việc chung.....thật hạnh phúc. Biết là như vậy nhưng cũng cố tỏ ra ngạc nhiên.
- Cậu cũng ở đây?!
Nghe câu đó ít nhiều Đình Nghi cũng hiểu được tâm ý của nó. Lâm Thức lại cứ thật tự nhiên đi đến vác vai Đình Nghi. Tay Triệu Minh nhanh chóng buông ra.
- Ừ. Cảm ơn cậu đã đưa Tiểu Nghi Nghi yêu quý của tôi về. Chúng tôi vào nhà đây!
Từng hành động của Lâm Thức thật thản nhiên như không có gì xảy ra. Lâm Thức kẹp lấy cổ Đình Nghi kéo đi. Đình Nghi vẫn chưa lấy túi thức ăn, liền nắm tay Lâm Thức hấc ra, chạy lại chỗ Triệu Minh lấy lại túi thức ăn. Triệu Minh cười mỉm nhìn Đình Nghi, Đình Nghi cũng nở cụ cười rồi cúi chào chạy về nhà.
Lâm Thức đứng lại quan sát từng hành động của Đình Nghi, rồi nhìn cô ấy chạy ngang qua, liền réo lên.
- Tiểu Nghi Nghi. Chờ anh với.
Tiểu Nghi Nghi? Tên thật quái dị. Triệu Minh nhếch môi. Nhưng hai người đó thật thân mật. Đình Nghi chúc mừng em, thật sự chúc mừng em. Em hạnh phúc nhé! Tạm biệt! Tình yêu đầu...
Từng trải bước dài, hình bóng khuất trong hàng người, dưới ánh nắng chiều vàng rực.
Đình Nghi xách túi thức ăn, đặt mạnh lên bàn, Lâm Thức nghe một cái bịch rất to từ phía Đình Nghi vang lên, chầm chậm đóng cửa lại. Nuốt nước bọt. Đại ca giận rồi. Nhớ lại hôm qua, một cú đá mà từ trên ghế phúc chốc yên vị trên sàn nhà. Có chút sợ hãi!
Lâm Thức chầm chậm đi lại phòng khách. Đình Nghi nhìn Lâm Thức mà không ưa nổi.
- Sao anh cứ thích xen vào chuyện của tôi vậy hả?
Đình Nghi gắt lên.
- Anh sợ cậu ta lại làm em buồn.
- Tôi bị như thế nào thì liên quan gì đến anh? Sao anh cứ phải làm như vậy thế? Anh không còn tỉnh táo à?
Lâm Thức cũng mất bình tĩnh, lớn tiếng lên.
- Phải. Tôi không liên quan gì hết. Nhưng tim tôi chịu không nỗi khi nhìn em tự hành hạ bản thân vì những thứ không đáng đó. Thì sao? Em cũng cấm tôi làm việc đó sao? Thế thì hợp đồng đó em đề nghị với tôi làm gì? Làm cảnh sao?
- Ừ. Làm cảnh. Trưng đó. Trang trí đó. Chỉ là lúc đó tôi suy nghĩ không chu đáo nên bây giờ phải như thế này này. Anh thì sao? Anh vui lắm khi làm như vậy à?
- Phải. Đúng rồi. Vui lắm. Thì sao?
- Vậy thì chấm dứt hợp đồng quỷ quái đó đi. Anh đừng làm phiền tôi nữa.
- Phiền? Em chính mới là phiền đấy. Được thôi! Em muốn huỷ gì thì huỷ hết đi. Em huỷ luôn cái cuộc đời của mình thì tôi Hồ Lâm Thức cũng khôn liên quan gì nữa! Vừa lòng rồi chứ?
Lâm Thức tức giận bỏ đi. Cánh cửa đóng sầm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.