Chương 6
Huỳnh Châu (Kiin)
29/09/2016
Lâm Thức nhìn là biết ngay Đình Nghi đang không vui. Nhìn chăm chăn dáng cô bỏ đi mới nói tiếp.
- Thật sự là không có gì sao?
Triệu Minh trả lời thẳng thừng.
- Thật sự...!
Liền bị đấm một phát vào vai.
- a~ Triệu Minh rên khẽ.
Lâm Thức nhăn mặt, la
- Vừa nhìn là biết người ta thích cậu. Sao lại nói như thế?
Triệu Minh im lặng một lúc, đáp lại
- Thà như thế, còn hơn tôi làm thanh xuân của cổ hoang phí.
- Cái gì hoang phí? Cậu đang làm chuyện hoang đường đấy! Thật là....
Lâm Thức nói xong cũng nhăn mặt bước đi. Triệu Minh lẵng lặng nhìn sang hướng Đình Nghi vừa chạy đi, ánh mắt có loé lên tia nghẹn ngào như nhận ra mình vừa làm sai.
Thật sự đã làm chuyện hoang đường? (Còn gì nữa )
Đình Nghi vừa chạy đi giọt lệ liền nhoè đôi mắt, nhìn hành lang mờ mờ ảo ảo, vội vàng lấy tay gạt nước mắt.
Không! Không là gì cả... Đeo bám?!
Thật sự thích một người lại chỉ nhận được sự khinh rẻ và chà đạp thôi sao?
Đình Nghi cảm nhận như trái tim đang bị nén rất chặt, lồng ngực rất mệt không thể nào thở được. Cả thân thể không còn định hướng được, nó đang mềm nhũn ra vào có thể ngã nhào xuống đất ngay lúc này.
Vẫn cố...vẫn cố trụ vững để đi về lớp...!
Lục Anh trong lớp nhìn ra, thấy Đình Nghi đang thất thần, dựa vào hàng lang khóc thút thít, mới vội vàng chạy ra...
- Nghi, Nghi, sao vậy?
Lục Anh chạy đến bên, nâng mặt Đình Nghi lên hỏi. Đình Nghi vẫn giàn dụa nước mắt, thấy nhoè nhoè trước mắt là Lục Anh mới thả lõng toàn thân sà vào lòng Lục Anh lại nức nở như một đứa trẻ.
Lục Anh ngạc nhiên nhưng cũng kịp tâm lí đở lấy Đình Nghi, dỗ dành.
- Sao vậy? Sao lại khóc? Có phải tên Triệu... Đang nói lững vì Đình Nghi dùi đầu vào vai Lục Anh, lắc lắc. Một ý là bảo đừng nói, một ý là không muốn nhắc đến cái tên đó.
Lục Anh hiểu liền không nói nữa, tiếp tục vỗ về sau lưng Đình Nghi.
- Thôi nín đi. Sắp vào lớp rồi đó. Ra về nói sau.
Đình Nghi nấc vài tiếng rồi tự bãn thân nén không cho nước mắt rơi, vội vàng gạt nước mắt. Lục Anh nhanh tay chuyền cho Đình Nghi tấm khăn giấy lau sạch mặt mũi rồi đi vào lớp. Cả lớp thấy Đình Nghi như thế nhưng không ai mở miệng hỏi han. Biết rằng khi người ta mới khóc thì không bao giờ kể chuyện đau buồn đó cho ai... Có hỏi cũng chẳng biết được gì.
Chuỗi ngày sau cũng giống như những chuỗi ngày năm lớp 9, mặt Đình Nghi đờ đẫn không một trạng thái nào, mắt sưng táy, ít nói ít cười hẵn. Hầu như không mở miệng trong bốn đến năm ngày liền.
Ở nhà thì cũng tự nhốt mình trong phòng không nói năn gì với dì Du, ăn cơm cũng không đúng bửa, có đêm dì Du đang ngủ thì nghe âm thanh lục đục dưới bếp, nghĩ là có trộm, vội vàng chạy xuống thì thấy Đình Nghi giàn dụa nước mắt vừa ăn cơm.
Tay xúc lúc có tý thô bạo như đang tức giận, lúc có tý yếu mềm buồn bã. Dì Du cũng không dám lại gần, không dám hỏi han gì, lại lặng lẽ về phòng.
Triệu Minh luôn thấy Đình Nghi đứng trên hành lang một mình, mặt tái nhợt, bơ phờ. Nhìn từ xa nên không biết cô khóc. Lòng cũng ân hận không nguôi, muốn đi gặp lại sợ Đình Nghi tức giận, tránh né. Muốn nói là cũng muốn yêu thương Đình Nghi nhưng lại ngại lại thôi.
Triệu Minh là trẻ mồ côi. Từ mười tuổi đã tự lăn lộn nuôi bản thân. Học hành đôi khi bị công việc lấn mất thời gian mà nản chí, đã từng muốn bỏ học nhưng lại không muốn xa trường. Không muốn bỏ học quá sớm để bị bạn bè khinh thường, bị xã hội chê bai. Càng muốn học để thể hiện bản thân mình có bản lĩnh. Và thế lúc nào cũng sẽ tự tin, hung mãnh như một con đại bàng bay lượn bằng đôi cánh to vững vàng trong một khoảng trời.
Tiền không có vẫn làm ra được.
Ý chí và sức mạnh không có như đồ bỏ.
Hai năm trước, cũng từ ngày mưa đó, cũng thầm mến cô bạn đứng chung một mái hiên đó như vì hoàn cảnh mà không ngỏ lời được.
Rồi mỗi sáng lại được thấy cô bạn đó xem mình đá bóng, trong lòng luôn rạo rực phải ghi bàn, phải chiến thắng để thấy cô ấy cười tự hào.
Biết! Biết cô ấy thích mình và biết chính mình cũng thích cô ấy như lại không nói ra. Nghe ngóng được cô ấy cũng mồ côi lúc 6 tuổi nhưng gia sản của cô ấy vẫn còn thì cô ấy vẫn là một đại tiểu thư, trong tay cô ấy vẫn còn quyền lực nên tủi thân,nghĩ không xứng đáng yêu cô ấy. Nên lời yêu vẫn giữ nơi đáy lòng. Vẫn kiên trì, vẫn nuôi hy vọng làm lụng thật nhiều, kiếm ra nhiều tiền mới môn đăng hộ đối, mới chính thức ngõ lời yêu.
Hai năm qua, vẫn biết cô ấy thích mình, nhưng mình vẫn chưa có nhiều tiền vẫn chưa thể chấp nhận yêu cô ấy.
- Này sao bơ phờ ra đó?
Triệu Minh liền như nhập được hồn nhìn sang Lâm Thức lắc đầu.
Một tuần trôi qua nhanh chóng, sáng nay Đình Nghi đã dậy trễ!
- Chết trễ rồi.
Lại cấp tốc như một cỗ máy chỉnh chu vào lo vọt đến trường....
- Thật sự là không có gì sao?
Triệu Minh trả lời thẳng thừng.
- Thật sự...!
Liền bị đấm một phát vào vai.
- a~ Triệu Minh rên khẽ.
Lâm Thức nhăn mặt, la
- Vừa nhìn là biết người ta thích cậu. Sao lại nói như thế?
Triệu Minh im lặng một lúc, đáp lại
- Thà như thế, còn hơn tôi làm thanh xuân của cổ hoang phí.
- Cái gì hoang phí? Cậu đang làm chuyện hoang đường đấy! Thật là....
Lâm Thức nói xong cũng nhăn mặt bước đi. Triệu Minh lẵng lặng nhìn sang hướng Đình Nghi vừa chạy đi, ánh mắt có loé lên tia nghẹn ngào như nhận ra mình vừa làm sai.
Thật sự đã làm chuyện hoang đường? (Còn gì nữa )
Đình Nghi vừa chạy đi giọt lệ liền nhoè đôi mắt, nhìn hành lang mờ mờ ảo ảo, vội vàng lấy tay gạt nước mắt.
Không! Không là gì cả... Đeo bám?!
Thật sự thích một người lại chỉ nhận được sự khinh rẻ và chà đạp thôi sao?
Đình Nghi cảm nhận như trái tim đang bị nén rất chặt, lồng ngực rất mệt không thể nào thở được. Cả thân thể không còn định hướng được, nó đang mềm nhũn ra vào có thể ngã nhào xuống đất ngay lúc này.
Vẫn cố...vẫn cố trụ vững để đi về lớp...!
Lục Anh trong lớp nhìn ra, thấy Đình Nghi đang thất thần, dựa vào hàng lang khóc thút thít, mới vội vàng chạy ra...
- Nghi, Nghi, sao vậy?
Lục Anh chạy đến bên, nâng mặt Đình Nghi lên hỏi. Đình Nghi vẫn giàn dụa nước mắt, thấy nhoè nhoè trước mắt là Lục Anh mới thả lõng toàn thân sà vào lòng Lục Anh lại nức nở như một đứa trẻ.
Lục Anh ngạc nhiên nhưng cũng kịp tâm lí đở lấy Đình Nghi, dỗ dành.
- Sao vậy? Sao lại khóc? Có phải tên Triệu... Đang nói lững vì Đình Nghi dùi đầu vào vai Lục Anh, lắc lắc. Một ý là bảo đừng nói, một ý là không muốn nhắc đến cái tên đó.
Lục Anh hiểu liền không nói nữa, tiếp tục vỗ về sau lưng Đình Nghi.
- Thôi nín đi. Sắp vào lớp rồi đó. Ra về nói sau.
Đình Nghi nấc vài tiếng rồi tự bãn thân nén không cho nước mắt rơi, vội vàng gạt nước mắt. Lục Anh nhanh tay chuyền cho Đình Nghi tấm khăn giấy lau sạch mặt mũi rồi đi vào lớp. Cả lớp thấy Đình Nghi như thế nhưng không ai mở miệng hỏi han. Biết rằng khi người ta mới khóc thì không bao giờ kể chuyện đau buồn đó cho ai... Có hỏi cũng chẳng biết được gì.
Chuỗi ngày sau cũng giống như những chuỗi ngày năm lớp 9, mặt Đình Nghi đờ đẫn không một trạng thái nào, mắt sưng táy, ít nói ít cười hẵn. Hầu như không mở miệng trong bốn đến năm ngày liền.
Ở nhà thì cũng tự nhốt mình trong phòng không nói năn gì với dì Du, ăn cơm cũng không đúng bửa, có đêm dì Du đang ngủ thì nghe âm thanh lục đục dưới bếp, nghĩ là có trộm, vội vàng chạy xuống thì thấy Đình Nghi giàn dụa nước mắt vừa ăn cơm.
Tay xúc lúc có tý thô bạo như đang tức giận, lúc có tý yếu mềm buồn bã. Dì Du cũng không dám lại gần, không dám hỏi han gì, lại lặng lẽ về phòng.
Triệu Minh luôn thấy Đình Nghi đứng trên hành lang một mình, mặt tái nhợt, bơ phờ. Nhìn từ xa nên không biết cô khóc. Lòng cũng ân hận không nguôi, muốn đi gặp lại sợ Đình Nghi tức giận, tránh né. Muốn nói là cũng muốn yêu thương Đình Nghi nhưng lại ngại lại thôi.
Triệu Minh là trẻ mồ côi. Từ mười tuổi đã tự lăn lộn nuôi bản thân. Học hành đôi khi bị công việc lấn mất thời gian mà nản chí, đã từng muốn bỏ học nhưng lại không muốn xa trường. Không muốn bỏ học quá sớm để bị bạn bè khinh thường, bị xã hội chê bai. Càng muốn học để thể hiện bản thân mình có bản lĩnh. Và thế lúc nào cũng sẽ tự tin, hung mãnh như một con đại bàng bay lượn bằng đôi cánh to vững vàng trong một khoảng trời.
Tiền không có vẫn làm ra được.
Ý chí và sức mạnh không có như đồ bỏ.
Hai năm trước, cũng từ ngày mưa đó, cũng thầm mến cô bạn đứng chung một mái hiên đó như vì hoàn cảnh mà không ngỏ lời được.
Rồi mỗi sáng lại được thấy cô bạn đó xem mình đá bóng, trong lòng luôn rạo rực phải ghi bàn, phải chiến thắng để thấy cô ấy cười tự hào.
Biết! Biết cô ấy thích mình và biết chính mình cũng thích cô ấy như lại không nói ra. Nghe ngóng được cô ấy cũng mồ côi lúc 6 tuổi nhưng gia sản của cô ấy vẫn còn thì cô ấy vẫn là một đại tiểu thư, trong tay cô ấy vẫn còn quyền lực nên tủi thân,nghĩ không xứng đáng yêu cô ấy. Nên lời yêu vẫn giữ nơi đáy lòng. Vẫn kiên trì, vẫn nuôi hy vọng làm lụng thật nhiều, kiếm ra nhiều tiền mới môn đăng hộ đối, mới chính thức ngõ lời yêu.
Hai năm qua, vẫn biết cô ấy thích mình, nhưng mình vẫn chưa có nhiều tiền vẫn chưa thể chấp nhận yêu cô ấy.
- Này sao bơ phờ ra đó?
Triệu Minh liền như nhập được hồn nhìn sang Lâm Thức lắc đầu.
Một tuần trôi qua nhanh chóng, sáng nay Đình Nghi đã dậy trễ!
- Chết trễ rồi.
Lại cấp tốc như một cỗ máy chỉnh chu vào lo vọt đến trường....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.