Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây
Chương 55: Chúng ta
Tống A Lăng
11/05/2024
Trước tận thế trấn Vĩnh Ninh dựa vào núi, ở cạnh sông, phong cảnh mỹ miều, có lượng khách du lịch đông đảo, là một trong những nguồn thu nhập chủ yếu của trấn. Trấn Vĩnh Ninh có địa thế dựa lưng vào biển Não Châu, mà biển Não Châu là một vùng biển từng xuất hiện trong sách giáo khoa, bởi vì nghe nói trên một số hòn đảo ở vùng biển Não Châu có một lượng lớn kho báu chưa được khai quật, đến nay vẫn khiến người tơ tưởng.
Cho nên cũng dẫn tới việc trấn Vĩnh Ninh trở thành khu phát triển mạnh về du lịch, đồng thời cũng tăng thêm chút thần bí.
Hiện nay nơi đã từng là thắng cảnh du lịch đã bị zombie chiếm lĩnh, trở thành một trong những khu thất thủ. Bây giờ còn có thể thấy được zombie đang quanh quẩn bốn phía trên đường phố, số người sống sót có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Kỳ Xán từng nghe được tin tức có liên quan tới trấn Vĩnh Ninh trên chương trình truyền hình. Bởi vì tháng Chín hàng năm trấn Vĩnh Ninh đều sẽ cử hành một sự kiện thường niên, cho nên lúc đó là thời điểm lưu lượng khách ở trấn Vĩnh Ninh đông đúc nhất. Sau khi tận thế nổ ra, trấn Vĩnh Ninh với lượng người đông đảo gần như đã biến thành thiên hạ của zombie chỉ sau một đêm.
Ngay từ đầu trấn Vĩnh Ninh đã hoàn toàn thất thủ, đồng nghĩa với việc vật tư trong thị trấn chưa từng bị tiêu hao. Cho nên mặc dù nơi này rất nguy hiểm, nhưng cũng nhiều cơ hội, đây cũng là lý do Kỳ Xán lựa chọn dừng lại ở đây để thu thập vật tư.
Sau khi họ bàn bạc xong, Kỳ Xán và Tân Đàm một nhóm, Úc Gia Trí và Sầm Lê một nhóm, nếu như gặp phải nguy hiểm thì chia hai hai ra chạy trốn, Thẩm Ưu thì phụ trách canh giữ ở bên ngoài.
Úc Gia Trí không chút để ý nói: “Giữa chúng ta chỉ có anh có thể gặp nguy hiểm thôi nhỉ, Thê Thảm.”
“Từ khi rời đi Vân Thành, chúng tôi còn chưa gặp phải bầy zombie sau khi tiến hóa, cho nên hiện tại ai trong chúng ta cũng không biết zombie đã biến thành dáng vẻ gì.” Việc phân tổ là Tân Đàm nói ra, cô kiên nhẫn giải đáp suy nghĩ của Úc Gia Trí. Cô tiếp tục nói: “Trước đó tôi cũng đã nói, tôi từng nhìn thấy đồng loại giết hại lẫn nhau. Anh không thể cam đoan đồng loại ở trấn Vĩnh Ninh, nơi vô cùng xa lạ với chúng ta này, là như thế nào.”
Úc Gia Trí xem thường, nhưng thấy Kỳ Xán ở một bên chỉ chờ anh ta phản bác Tân Đàm là sẽ lập tức lên tiếng phản bác anh ta, anh ta bèn không muốn nhiều lời nữa: “Biết rồi.”
“Anh đừng cảm thấy mình từng đoán đúng phương hướng mấy lần là thành nhà tiên tri thật.” Cũng không phải Tân Đàm lo lắng cho Úc Gia Trí, cô lo lắng Sầm Lê bị Úc Gia Trí kéo chạy lung tung hơn: “Tóm lại mọi chuyện đều phải cẩn thận, đừng để Lê Lê đi lạc.”
Úc Gia Trí biết ngay mà, không có đồng loại quan tâm anh ta. Anh ta hừ một tiếng, đi qua bên cạnh cầm ba lô.
...
Đúng như Kỳ Xán nghĩ, trấn Vĩnh Ninh đã trở thành trấn nhỏ của zombie, trong trấn toàn là zombie đang di chuyển không có mục đích. Tân Đàm thong dong đi bên cạnh Kỳ Xán, ánh mắt bình tĩnh quan sát những con zombie kia. Cô phát hiện một bộ phận zombie trong đó thiếu tay thiếu chân, trong góc đường còn có một số xác zombie mục rữa mọc mốc bị đám ruồi bu xung quanh.
Tân Đàm ý thức được điều gì, hơi cau mày.
Bởi vì trấn Vĩnh Ninh là điểm du dịch cho nên đa số cửa hàng mặt tiền trên phố đều là bán đồ lưu niệm, bọn họ hao tốn rất nhiều thời gian mới tìm được siêu thị. Nhìn siêu thị đã rất lâu không có người vào xem, trên kệ để hàng lộn xộn, Kỳ Xán vô cùng có kinh nghiệm dẫn họ vào nhà kho tìm kiếm vật tư.
Trên cái mẹt trong nhà kho còn bày một ít hương liệu gia vị đã phơi khô. Tân Đàm đứng trước một cái mẹt đựng quả ớt, gạt tầng trên cùng sang một bên, sau đó cất quả ớt vào trong túi zip.
Úc Gia Trí thấy cô chọn chọn lựa lựa, tò mò lại gần nhìn cô cất ớt. Tân Đàm thấy Úc Gia Trí đến đây lại nhớ tới một chuyện, cô hỏi anh ta: “Có người bảo tôi hỏi anh, có phải anh vẫn ngốc đến mức ăn nguyên một bát ớt vẫn thấy vui không?”
“Hử?”
Tân Đàm thấy rõ ràng anh ta đã quên, bèn nói: “Trước khi chúng ta rời khỏi đại học Vân Thành, Hà Xuất Vân từng thả rất nhiều ớt vào trong hộp lẩu tự sôi của anh, anh ăn rất vui vẻ, anh cũng quên rồi à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hà Xuất Vân?” Úc Gia Trí mờ mịt trong nháy mắt, sau đó chợt bừng tỉnh: “À! Là con người kia!”
“Ừ.” Tân Đàm nhìn chằm chằm vào quả ớt khô trong tay, trong đôi mắt đang rũ xuống ánh lên cảm xúc phức tạp.
“Hình như tôi quên nói cô biết, vị giác của tôi cũng tiến hóa rồi, cho nên tôi không ăn được nhiều ớt như vậy đâu.” Úc Gia Trí nói: “Tôi muốn bảo vệ mái tóc và khuôn mặt đẹp trai của tôi, rời xa quả ớt!”
Tân Đàm mặc kệ anh ta, Úc Gia Trí tự thấy không thú vị, xám xịt chạy đến cạnh Kỳ Xán vác gạo giúp anh. Gạo có thể cất giữ rất lâu, đủ để bọn họ ăn một thời gian dài, có điều mang đi quá phiền toái.
Kỳ Xán và Úc Gia Trí đi tới đi lui một lần mới lấy đủ vật tư họ cần. Sau khi chuyển xong một lượng đồ ăn nhất định, Úc Gia Trí và Sầm Lê đi lấy quần áo, Tân Đàm và Kỳ Xán thì đi tìm phòng khám, lấy những loại thuốc khẩn cấp.
Trong quá trình tìm kiếm trong phòng khám, bọn họ phát hiện hình như zombie trên đường phố hơi bạo động. Tân Đàm đoán là phỏng đoán vừa rồi của cô đã thực sự xảy ra, bèn chủ động nói với Kỳ Xán là cô đi xem xét tình huống, phòng khám ở ngay phía trước, Kỳ Xán đi lấy thuốc.
Sau khi Kỳ Xán đồng ý, Tân Đàm lần theo âm thanh đi qua. Đúng là đang xảy ra đánh nhau, nhưng cũng không phải là đồng loại tương tàn như cô nghĩ, mà là mấy chục con zombie đang tấn công con người đến trấn Vĩnh Ninh tìm kiếm vật tư như sói đói.
Mà ở khúc ngoặt trên đường, một đám zombie đang nhìn chằm chằm vào họ nhưng lại không tiến lên. Tất cả những chuyện này khiến Tân Đàm cảm thấy khó hiểu, nhưng không có zombie cho cô đáp án, nên cô cũng không đuổi theo hỏi.
Theo lý thuyết đã không phải là đồng loại tương tàn, vậy thì Tân Đàm nên rời đi, nhưng cô đột nhiên nghĩ đến câu hỏi Kỳ Xán từng hỏi cô vào đêm qua... Nếu như là con người cần giúp đỡ thì sao?
Tân Đàm cũng không biết, cô chỉ biết là giây phút này khi đối mặt với những con người đang bị zombie cắn xé trước mắt, trong lòng vô cùng bình tĩnh. Thật ra cô cũng thấy nhiều loại tình huống giống trước mắt rồi, trong khoảng thời gian chưa gặp lại Kỳ Xán, mỗi ngày Tân Đàm đều có thể nhìn thấy cảnh đồng loại săn mồi.
Zombie Tân Đàm không tán đồng bọn họ lấy con người làm thức ăn, bởi vì họ đều từng là con người. Nhưng từ khi zombie “sinh ra”, bản năng của cơ thể đã nói cho bọn họ, bọn họ cần lấy máu thịt của con người lót dạ, ngoài nó ra vị giác của họ không cách nào cảm nhận được tất cả những hương vị còn lại.
Nhưng không tán đồng là một chuyện, Tân Đàm cũng rất ít nhúng tay vào cuộc đi săn của đồng loại, bởi vì cô biết cô không thể ép buộc mỗi một đồng loại ăn đồ ăn khác ngoài máu thịt.
Đến tận đây, trong lòng Tân Đàm chợt thông suốt. Kỳ Xán nói không sai, tận mắt nhìn thấy, tự mình trải qua, tất cả đều có thể sáng tỏ. Cô bình tĩnh thu tầm mắt lại, quay người rời đi.
Nào ngờ, chẳng biết Kỳ Xán đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, đang bình tĩnh nhìn cô.
Tân Đàm cũng nhìn anh, cô rũ mắt, trong nháy mắt này cô ý thức được chung quy cô và Kỳ Xán vẫn khác nhau.
Ánh mắt Kỳ Xán nhìn về phía Tân Đàm vẫn dịu dàng như cũ.
Trên thực tế, anh còn nhận ra điểm này sớm hơn Tân Đàm. Anh cũng đang ép bản thân cố gắng chấp nhận điểm này, anh cần coi Tân Đàm như zombie mà không phải con người, vậy thì khi họ chung sống bên nhau mới sẽ không xảy ra vấn đề.
Ánh mắt Kỳ Xán đảo qua xung quanh đám người tiến vào trấn Vĩnh Ninh để tìm kiếm vật tư, nhanh chóng phân tích ra một đường chạy trốn. Lượng zombie ở phía kia ít nhất, đủ để phá vây.
Anh đưa một hộp thuốc trong tay cho Tân Đàm, sau đó nhặt một cây gậy chống trên mặt đất lên rồi xông tới. Người có tinh thần trượng nghĩa cực mạnh như Kỳ Xán sẽ làm những chuyện nằm trong khả năng của anh, Tân Đàm đứng xa xa nhìn anh, vận sức chờ phát động.
Tân Đàm sẽ chỉ trợ giúp hai loại đối tượng, một là Kỳ Xán, hai là đồng loại zombie.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
...
Kỳ Xán có thể toàn thân mà lui trong cuộc chiến ở khu an toàn Vân Thành đã đủ để chứng minh thực lực của anh. Có anh giúp đỡ, chẳng bao lâu sau mấy người vốn cũng có thực lực không thấp kia đã giết ra một con đường máu, vận sức chờ phát động, ý đồ đột phá vòng vây.
Tân Đàm thấy Kỳ Xán không gặp nguy hiểm bèn không nhúng tay, chậm rãi đi theo sau lưng họ. Mà trong quá trình này, Tân Đàm chợt phát hiện điểm không đúng của thị trấn này... Cô nhớ rõ lúc mới đến con đường này chật ních zombie, sao mới chớp mắt đã không thấy zombie đâu nữa?
Nhưng đây cũng là chuyện tốt, bởi vì đám Kỳ Xán đã sắp chạy ra khỏi trấn Vĩnh Ninh. Những người kia còn hoảng hốt chưa định thần lại được, lại không quên nói cảm ơn Kỳ Xán.
Kỳ Xán thấy hai tay họ trống trơn, hơi tò mò: “Mọi người đến trấn Vĩnh Ninh tìm kiếm vật tư à?”
Những người kia liếc nhau, một người đàn ông có vẻ là người dẫn đầu trong đó nói: “Chúng tôi đến trấn Vĩnh Ninh tìm người. Tất cả những anh em chúng tôi từng phái tới trấn Vĩnh Ninh tìm kiếm vật tư đều có đi mà không có về.”
Kỳ Xán thầm nhủ nếu như đều có đến mà không có về, chẳng lẽ không phải là biến thành zombie cả rồi sao?
Người đàn ông đọc hiểu suy nghĩ của Kỳ Xán, lại nói: “Chúng tôi đều là tiểu đội đi ra từ khu an toàn Tô Thành, trong nửa năm nay từng vật lộn với zombie vô số lần, cho dù thật sự vấp phải trắc trở ở trấn Vĩnh Ninh, cũng tuyệt đối không đến mức toàn quân bị diệt. Vừa rồi cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, không có cậu, mặc dù chúng tôi sẽ trả giá càng nhiều thương vong nhưng vẫn có thể phá vây.
Kỳ Xán nghĩ đến tình huống vừa rồi, biết người đàn ông không nói ngoa. Cho nên rốt cuộc trong trấn Vĩnh Ninh có cái gì, khiến người khác có đến mà không có về, toàn quân bị diệt?
“Chàng trai, tôi thấy hẳn là cậu tới trấn Vĩnh Ninh tìm kiếm vật tư nhỉ? Thế này đi, cậu đi theo chúng tôi, đêm nay chúng tôi định tìm kiếm kho lúa của trấn Vĩnh Ninh, cậu cũng có thể lấy chút đồ ăn trong đó đi.”
Hiếm có người biết ngoài việc là thắng địa du lịch ra, bởi vì giao thông ven biển thuận lợi cho nên trong trấn Vĩnh Ninh còn xây dựng một kho lúa dự trữ, dùng để cung cấp năm mất mùa khẩn cấp, vật tư nhiều hơn siêu thị nhỏ nhiều.
Kỳ Xán không hề dao động, lượng vật tư họ tìm được lần này đã đủ nhiều, đủ để họ dùng tới Thịnh Thành, cho nên không cần thiết lãng phí thời gian ở trấn Vĩnh Ninh nữa. Mà theo lời người đàn ông nói, trấn Vĩnh Ninh thật sự rất nguy hiểm.
Kỳ Xán khéo léo từ chối lời mời của người đàn ông. Sau khi tạm biệt bọn họ, anh đứng nguyên tại chỗ đợi Tân Đàm một lúc nhưng mãi Tân Đàm mới trở về.
Trông Tân Đàm có vẻ không yên lòng. Kỳ Xán hỏi cô làm sao vậy, cô bèn nói: “Trấn Vĩnh Ninh có hơi kỳ lạ, A Xán, có thể cậu cũng phát hiện rồi đúng chứ? Những con zombie vật lộn với các cậu chưa từng bày móng vuốt ra.”
“Bọn họ càng muốn bắt chúng mình hơn.” Kỳ Xán trả lời.
“Đúng.”
...
Bởi vì đánh nhau với zombie nên lúc họ về đã là chạng vạng tối, nhưng Thẩm Ưu nói cho họ một tin tức xấu... Úc Gia Trí và Sầm Lê còn chưa từ trấn Vĩnh Ninh về.
Cùng lúc đó, ánh mặt trời dập tắt, đêm tối đã đến, trấn Vĩnh Ninh chìm vào hắc ám.
Bởi vì Úc Gia Trí và Sầm Lê còn đang ở trong trấn Vĩnh Ninh nên hai người Kỳ Xán và Tân Đàm chỉ có thể quay về đó. Mà điều bất ngờ là tất cả zombie trên đường phố đều đã biến mất.
Tân Đàm tai thính mắt tinh vô cùng nhạy bén nghe thấy tiếng bước chân hơi hỗn tạp truyền đến từ nơi xa. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, Tân Đàm cảm nhận được đó là tiếng bước chân của con người.
Đúng lúc này một bàn tay trắng xanh bất ngờ nắm lấy cổ tay Tân Đàm, kéo cô vào trong một kiến trúc bên đường, Kỳ Xán thấy vậy thì vội vàng đi theo.
Sau khi xác nhận Tân Đàm an toàn, Kỳ Xán đối mắt với cả phòng toàn zombie.
Cho nên cũng dẫn tới việc trấn Vĩnh Ninh trở thành khu phát triển mạnh về du lịch, đồng thời cũng tăng thêm chút thần bí.
Hiện nay nơi đã từng là thắng cảnh du lịch đã bị zombie chiếm lĩnh, trở thành một trong những khu thất thủ. Bây giờ còn có thể thấy được zombie đang quanh quẩn bốn phía trên đường phố, số người sống sót có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Kỳ Xán từng nghe được tin tức có liên quan tới trấn Vĩnh Ninh trên chương trình truyền hình. Bởi vì tháng Chín hàng năm trấn Vĩnh Ninh đều sẽ cử hành một sự kiện thường niên, cho nên lúc đó là thời điểm lưu lượng khách ở trấn Vĩnh Ninh đông đúc nhất. Sau khi tận thế nổ ra, trấn Vĩnh Ninh với lượng người đông đảo gần như đã biến thành thiên hạ của zombie chỉ sau một đêm.
Ngay từ đầu trấn Vĩnh Ninh đã hoàn toàn thất thủ, đồng nghĩa với việc vật tư trong thị trấn chưa từng bị tiêu hao. Cho nên mặc dù nơi này rất nguy hiểm, nhưng cũng nhiều cơ hội, đây cũng là lý do Kỳ Xán lựa chọn dừng lại ở đây để thu thập vật tư.
Sau khi họ bàn bạc xong, Kỳ Xán và Tân Đàm một nhóm, Úc Gia Trí và Sầm Lê một nhóm, nếu như gặp phải nguy hiểm thì chia hai hai ra chạy trốn, Thẩm Ưu thì phụ trách canh giữ ở bên ngoài.
Úc Gia Trí không chút để ý nói: “Giữa chúng ta chỉ có anh có thể gặp nguy hiểm thôi nhỉ, Thê Thảm.”
“Từ khi rời đi Vân Thành, chúng tôi còn chưa gặp phải bầy zombie sau khi tiến hóa, cho nên hiện tại ai trong chúng ta cũng không biết zombie đã biến thành dáng vẻ gì.” Việc phân tổ là Tân Đàm nói ra, cô kiên nhẫn giải đáp suy nghĩ của Úc Gia Trí. Cô tiếp tục nói: “Trước đó tôi cũng đã nói, tôi từng nhìn thấy đồng loại giết hại lẫn nhau. Anh không thể cam đoan đồng loại ở trấn Vĩnh Ninh, nơi vô cùng xa lạ với chúng ta này, là như thế nào.”
Úc Gia Trí xem thường, nhưng thấy Kỳ Xán ở một bên chỉ chờ anh ta phản bác Tân Đàm là sẽ lập tức lên tiếng phản bác anh ta, anh ta bèn không muốn nhiều lời nữa: “Biết rồi.”
“Anh đừng cảm thấy mình từng đoán đúng phương hướng mấy lần là thành nhà tiên tri thật.” Cũng không phải Tân Đàm lo lắng cho Úc Gia Trí, cô lo lắng Sầm Lê bị Úc Gia Trí kéo chạy lung tung hơn: “Tóm lại mọi chuyện đều phải cẩn thận, đừng để Lê Lê đi lạc.”
Úc Gia Trí biết ngay mà, không có đồng loại quan tâm anh ta. Anh ta hừ một tiếng, đi qua bên cạnh cầm ba lô.
...
Đúng như Kỳ Xán nghĩ, trấn Vĩnh Ninh đã trở thành trấn nhỏ của zombie, trong trấn toàn là zombie đang di chuyển không có mục đích. Tân Đàm thong dong đi bên cạnh Kỳ Xán, ánh mắt bình tĩnh quan sát những con zombie kia. Cô phát hiện một bộ phận zombie trong đó thiếu tay thiếu chân, trong góc đường còn có một số xác zombie mục rữa mọc mốc bị đám ruồi bu xung quanh.
Tân Đàm ý thức được điều gì, hơi cau mày.
Bởi vì trấn Vĩnh Ninh là điểm du dịch cho nên đa số cửa hàng mặt tiền trên phố đều là bán đồ lưu niệm, bọn họ hao tốn rất nhiều thời gian mới tìm được siêu thị. Nhìn siêu thị đã rất lâu không có người vào xem, trên kệ để hàng lộn xộn, Kỳ Xán vô cùng có kinh nghiệm dẫn họ vào nhà kho tìm kiếm vật tư.
Trên cái mẹt trong nhà kho còn bày một ít hương liệu gia vị đã phơi khô. Tân Đàm đứng trước một cái mẹt đựng quả ớt, gạt tầng trên cùng sang một bên, sau đó cất quả ớt vào trong túi zip.
Úc Gia Trí thấy cô chọn chọn lựa lựa, tò mò lại gần nhìn cô cất ớt. Tân Đàm thấy Úc Gia Trí đến đây lại nhớ tới một chuyện, cô hỏi anh ta: “Có người bảo tôi hỏi anh, có phải anh vẫn ngốc đến mức ăn nguyên một bát ớt vẫn thấy vui không?”
“Hử?”
Tân Đàm thấy rõ ràng anh ta đã quên, bèn nói: “Trước khi chúng ta rời khỏi đại học Vân Thành, Hà Xuất Vân từng thả rất nhiều ớt vào trong hộp lẩu tự sôi của anh, anh ăn rất vui vẻ, anh cũng quên rồi à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hà Xuất Vân?” Úc Gia Trí mờ mịt trong nháy mắt, sau đó chợt bừng tỉnh: “À! Là con người kia!”
“Ừ.” Tân Đàm nhìn chằm chằm vào quả ớt khô trong tay, trong đôi mắt đang rũ xuống ánh lên cảm xúc phức tạp.
“Hình như tôi quên nói cô biết, vị giác của tôi cũng tiến hóa rồi, cho nên tôi không ăn được nhiều ớt như vậy đâu.” Úc Gia Trí nói: “Tôi muốn bảo vệ mái tóc và khuôn mặt đẹp trai của tôi, rời xa quả ớt!”
Tân Đàm mặc kệ anh ta, Úc Gia Trí tự thấy không thú vị, xám xịt chạy đến cạnh Kỳ Xán vác gạo giúp anh. Gạo có thể cất giữ rất lâu, đủ để bọn họ ăn một thời gian dài, có điều mang đi quá phiền toái.
Kỳ Xán và Úc Gia Trí đi tới đi lui một lần mới lấy đủ vật tư họ cần. Sau khi chuyển xong một lượng đồ ăn nhất định, Úc Gia Trí và Sầm Lê đi lấy quần áo, Tân Đàm và Kỳ Xán thì đi tìm phòng khám, lấy những loại thuốc khẩn cấp.
Trong quá trình tìm kiếm trong phòng khám, bọn họ phát hiện hình như zombie trên đường phố hơi bạo động. Tân Đàm đoán là phỏng đoán vừa rồi của cô đã thực sự xảy ra, bèn chủ động nói với Kỳ Xán là cô đi xem xét tình huống, phòng khám ở ngay phía trước, Kỳ Xán đi lấy thuốc.
Sau khi Kỳ Xán đồng ý, Tân Đàm lần theo âm thanh đi qua. Đúng là đang xảy ra đánh nhau, nhưng cũng không phải là đồng loại tương tàn như cô nghĩ, mà là mấy chục con zombie đang tấn công con người đến trấn Vĩnh Ninh tìm kiếm vật tư như sói đói.
Mà ở khúc ngoặt trên đường, một đám zombie đang nhìn chằm chằm vào họ nhưng lại không tiến lên. Tất cả những chuyện này khiến Tân Đàm cảm thấy khó hiểu, nhưng không có zombie cho cô đáp án, nên cô cũng không đuổi theo hỏi.
Theo lý thuyết đã không phải là đồng loại tương tàn, vậy thì Tân Đàm nên rời đi, nhưng cô đột nhiên nghĩ đến câu hỏi Kỳ Xán từng hỏi cô vào đêm qua... Nếu như là con người cần giúp đỡ thì sao?
Tân Đàm cũng không biết, cô chỉ biết là giây phút này khi đối mặt với những con người đang bị zombie cắn xé trước mắt, trong lòng vô cùng bình tĩnh. Thật ra cô cũng thấy nhiều loại tình huống giống trước mắt rồi, trong khoảng thời gian chưa gặp lại Kỳ Xán, mỗi ngày Tân Đàm đều có thể nhìn thấy cảnh đồng loại săn mồi.
Zombie Tân Đàm không tán đồng bọn họ lấy con người làm thức ăn, bởi vì họ đều từng là con người. Nhưng từ khi zombie “sinh ra”, bản năng của cơ thể đã nói cho bọn họ, bọn họ cần lấy máu thịt của con người lót dạ, ngoài nó ra vị giác của họ không cách nào cảm nhận được tất cả những hương vị còn lại.
Nhưng không tán đồng là một chuyện, Tân Đàm cũng rất ít nhúng tay vào cuộc đi săn của đồng loại, bởi vì cô biết cô không thể ép buộc mỗi một đồng loại ăn đồ ăn khác ngoài máu thịt.
Đến tận đây, trong lòng Tân Đàm chợt thông suốt. Kỳ Xán nói không sai, tận mắt nhìn thấy, tự mình trải qua, tất cả đều có thể sáng tỏ. Cô bình tĩnh thu tầm mắt lại, quay người rời đi.
Nào ngờ, chẳng biết Kỳ Xán đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, đang bình tĩnh nhìn cô.
Tân Đàm cũng nhìn anh, cô rũ mắt, trong nháy mắt này cô ý thức được chung quy cô và Kỳ Xán vẫn khác nhau.
Ánh mắt Kỳ Xán nhìn về phía Tân Đàm vẫn dịu dàng như cũ.
Trên thực tế, anh còn nhận ra điểm này sớm hơn Tân Đàm. Anh cũng đang ép bản thân cố gắng chấp nhận điểm này, anh cần coi Tân Đàm như zombie mà không phải con người, vậy thì khi họ chung sống bên nhau mới sẽ không xảy ra vấn đề.
Ánh mắt Kỳ Xán đảo qua xung quanh đám người tiến vào trấn Vĩnh Ninh để tìm kiếm vật tư, nhanh chóng phân tích ra một đường chạy trốn. Lượng zombie ở phía kia ít nhất, đủ để phá vây.
Anh đưa một hộp thuốc trong tay cho Tân Đàm, sau đó nhặt một cây gậy chống trên mặt đất lên rồi xông tới. Người có tinh thần trượng nghĩa cực mạnh như Kỳ Xán sẽ làm những chuyện nằm trong khả năng của anh, Tân Đàm đứng xa xa nhìn anh, vận sức chờ phát động.
Tân Đàm sẽ chỉ trợ giúp hai loại đối tượng, một là Kỳ Xán, hai là đồng loại zombie.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
...
Kỳ Xán có thể toàn thân mà lui trong cuộc chiến ở khu an toàn Vân Thành đã đủ để chứng minh thực lực của anh. Có anh giúp đỡ, chẳng bao lâu sau mấy người vốn cũng có thực lực không thấp kia đã giết ra một con đường máu, vận sức chờ phát động, ý đồ đột phá vòng vây.
Tân Đàm thấy Kỳ Xán không gặp nguy hiểm bèn không nhúng tay, chậm rãi đi theo sau lưng họ. Mà trong quá trình này, Tân Đàm chợt phát hiện điểm không đúng của thị trấn này... Cô nhớ rõ lúc mới đến con đường này chật ních zombie, sao mới chớp mắt đã không thấy zombie đâu nữa?
Nhưng đây cũng là chuyện tốt, bởi vì đám Kỳ Xán đã sắp chạy ra khỏi trấn Vĩnh Ninh. Những người kia còn hoảng hốt chưa định thần lại được, lại không quên nói cảm ơn Kỳ Xán.
Kỳ Xán thấy hai tay họ trống trơn, hơi tò mò: “Mọi người đến trấn Vĩnh Ninh tìm kiếm vật tư à?”
Những người kia liếc nhau, một người đàn ông có vẻ là người dẫn đầu trong đó nói: “Chúng tôi đến trấn Vĩnh Ninh tìm người. Tất cả những anh em chúng tôi từng phái tới trấn Vĩnh Ninh tìm kiếm vật tư đều có đi mà không có về.”
Kỳ Xán thầm nhủ nếu như đều có đến mà không có về, chẳng lẽ không phải là biến thành zombie cả rồi sao?
Người đàn ông đọc hiểu suy nghĩ của Kỳ Xán, lại nói: “Chúng tôi đều là tiểu đội đi ra từ khu an toàn Tô Thành, trong nửa năm nay từng vật lộn với zombie vô số lần, cho dù thật sự vấp phải trắc trở ở trấn Vĩnh Ninh, cũng tuyệt đối không đến mức toàn quân bị diệt. Vừa rồi cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, không có cậu, mặc dù chúng tôi sẽ trả giá càng nhiều thương vong nhưng vẫn có thể phá vây.
Kỳ Xán nghĩ đến tình huống vừa rồi, biết người đàn ông không nói ngoa. Cho nên rốt cuộc trong trấn Vĩnh Ninh có cái gì, khiến người khác có đến mà không có về, toàn quân bị diệt?
“Chàng trai, tôi thấy hẳn là cậu tới trấn Vĩnh Ninh tìm kiếm vật tư nhỉ? Thế này đi, cậu đi theo chúng tôi, đêm nay chúng tôi định tìm kiếm kho lúa của trấn Vĩnh Ninh, cậu cũng có thể lấy chút đồ ăn trong đó đi.”
Hiếm có người biết ngoài việc là thắng địa du lịch ra, bởi vì giao thông ven biển thuận lợi cho nên trong trấn Vĩnh Ninh còn xây dựng một kho lúa dự trữ, dùng để cung cấp năm mất mùa khẩn cấp, vật tư nhiều hơn siêu thị nhỏ nhiều.
Kỳ Xán không hề dao động, lượng vật tư họ tìm được lần này đã đủ nhiều, đủ để họ dùng tới Thịnh Thành, cho nên không cần thiết lãng phí thời gian ở trấn Vĩnh Ninh nữa. Mà theo lời người đàn ông nói, trấn Vĩnh Ninh thật sự rất nguy hiểm.
Kỳ Xán khéo léo từ chối lời mời của người đàn ông. Sau khi tạm biệt bọn họ, anh đứng nguyên tại chỗ đợi Tân Đàm một lúc nhưng mãi Tân Đàm mới trở về.
Trông Tân Đàm có vẻ không yên lòng. Kỳ Xán hỏi cô làm sao vậy, cô bèn nói: “Trấn Vĩnh Ninh có hơi kỳ lạ, A Xán, có thể cậu cũng phát hiện rồi đúng chứ? Những con zombie vật lộn với các cậu chưa từng bày móng vuốt ra.”
“Bọn họ càng muốn bắt chúng mình hơn.” Kỳ Xán trả lời.
“Đúng.”
...
Bởi vì đánh nhau với zombie nên lúc họ về đã là chạng vạng tối, nhưng Thẩm Ưu nói cho họ một tin tức xấu... Úc Gia Trí và Sầm Lê còn chưa từ trấn Vĩnh Ninh về.
Cùng lúc đó, ánh mặt trời dập tắt, đêm tối đã đến, trấn Vĩnh Ninh chìm vào hắc ám.
Bởi vì Úc Gia Trí và Sầm Lê còn đang ở trong trấn Vĩnh Ninh nên hai người Kỳ Xán và Tân Đàm chỉ có thể quay về đó. Mà điều bất ngờ là tất cả zombie trên đường phố đều đã biến mất.
Tân Đàm tai thính mắt tinh vô cùng nhạy bén nghe thấy tiếng bước chân hơi hỗn tạp truyền đến từ nơi xa. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, Tân Đàm cảm nhận được đó là tiếng bước chân của con người.
Đúng lúc này một bàn tay trắng xanh bất ngờ nắm lấy cổ tay Tân Đàm, kéo cô vào trong một kiến trúc bên đường, Kỳ Xán thấy vậy thì vội vàng đi theo.
Sau khi xác nhận Tân Đàm an toàn, Kỳ Xán đối mắt với cả phòng toàn zombie.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.