Chương 2
Nhân Công Đường Tinh
28/05/2023
"Hả?" Bạch Nhuyễn Nhuyễn đang cầm quần áo lên chuẩn bị gấp, động tác cứng đờ, "Đi tắm?"
"Ừ." Lê Quang gật nhẹ đầu, khẽ nâng cằm, "Vào đây, tôi tắm cho cô."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn ngơ ngác nhìn chằm chằm phòng tắm, lại nhìn nhìn Lê Quang ở cửa, tin là bản thân không nghe nhầm, lỗ tai trở nên đỏ bừng, quần áo nắm trong tay vì ngượng ngùng mà xoắn lại với nhau, "Tuy là em không nhớ rõ hồi trước có từng tắm chung với người khác hay không, nhưng như vậy không thích hợp lắm....."
Lê Quang trầm trầm, không nói hai lời, tiến lên nắm sau gáy Bạch Nhuyễn Nhuyễn, xách nàng vào phòng tắm, "Lúc cô bay vô nhà biến thành người, quần áo đều là tôi mặc giúp."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn ngốc ngốc bị Lê Quang để ở trên ghế nhỏ trong phòng tắm, áo thun dài màu xám trên người, Lê Quang theo cánh tay nhấc lên một cái liền cởi ra hết. Lúc này nàng mới phản ứng lại được, bên trong áo của mình không có gì cả.
"Em còn tưởng rằng quần áo này là em tự mặc, thì ra không phải sao?" Nàng nhìn chằm chằm cái áo đặt ở một bên, phong cách đúng thật là tương đối giống quần áo Lê Quang, không khác mấy cái chất đống trên sô pha lắm.
Lê Quang duỗi tay lấy vòi sen qua, thử thử độ ấm, quay lại xịt lên trên lưng Bạch Nhuyễn Nhuyễn, nhẹ giọng nói: "Khi hồn ở lại trần gian, hình dạng là một quả cầu phát sáng, ánh sáng của cô tối hơn hồn bình thường, sau khi phòng tôi, đại khái là hấp thu được một chút năng lượng, liền biến thành người."
"Quần áo linh tinh đều là vật ngoài thân, không có khả năng là một phần của hồn, đương nhiên là không mặc gì cả."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn được phổ cập kiến thức mới, bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, bởi vì không có nhiệt độ cơ thể, tựa hồ cảm giác với thế giới bên ngoài cũng chậm chạp hơn, bên trong áo trống rỗng, nàng hoàn toàn không cảm giác được, ngay cả nước mà Lê Quang xịt lên người nàng rốt cuộc là độ ấm như thế nào cũng không cảm giác được nhiều lắm.
Bất quá bởi vậy, cảm giác khác lại trở nên nhạy bén chút, ví dụ như động tác tay Lê Quang trên lưng nàng, đột nhiên nhẹ nhàng hơn chậm hơn vân vân.
"Cô không thể nhớ nổi chút gì về cái chết của mình sao?" Lê Quang cầm vòi hoa sen, ngăn nước ở cổ sau của nàng, khi tầm mắt chuyển qua trên lưng Bạch Nhuyễn Nhuyễn, không tự giác mà dừng ở trên miệng vết thương nhìn thấy ghê người kia.
Da tróc thịt bong đỏ tươi ở trên lưng trắng nõn, làm người không tự giác mà run rẩy trái tim.
Những chỗ khác sạch sẽ, không có bất luận dấu vết đánh nhau nào, chỉ có một miệng vết thương thật sâu sau lưng này, Lê Quang rất rõ ràng, đây là miệng vết thương khi không có đề phòng mà đưa lưng cho người mình tín nhiệm mới có thể để lại, miệng vết thương gọn gàng dứt khoát.
"Không rõ lắm, đầu của em trống trơn, nhưng thật ra lúc gần tỉnh có mơ một giấc mộng mơ hồ." Bạch Nhuyễn Nhuyễn nghi hoặc nhớ lại, tay xoa xoa lên đầu.
"Mộng như thế nào?" Lê Quang cũng đưa vòi hoa sen lên trên, làm ướt đầu tóc nàng.
"Sau khi tỉnh lại thì không nhớ rõ lắm, hình như là có người, em với cô ấy nói chuyện linh tinh." Bạch Nhuyễn Nhuyễn nghiêng nghiêng đầu, nỗ lực muốn nắm bắt được cảnh tượng ngay lúc đó, nhưng tỉnh lại liền nói chuyện với Lê Quang, làm nàng nhanh chóng quên mất chuyện trong mộng, chỉ nhớ rõ chút cảm giác kinh hoàng trong mộng.
"Người? Hẳn là người mà cô quen biết lúc còn sống." Lê Quang như suy tư gì đó, lấy chút dầu gội, xoa lên đầu Bạch Nhuyễn Nhuyễn, xoa mái tóc ngang vai của nàng, xoa ra bọt biển.
"Chắc là vậy, nhưng em căn bản không nhớ rõ cô ấy nhìn như thế nào, chỉ biết là một cô gái." Bạch Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn ngồi ở trên băng ghế nhỏ, duỗi thẳng hai chân, gót chân nhỏ hơi hơi đong đưa, tuỳ ý để Lê Quang giúp nàng gội đầu.
Đại khái là Lê Quang quá đứng đắn đối với nàng, nàng vốn là có chút thẹn thùng, vì thế mà không còn sót lại chút gì.
Sau khi tỉnh lại, đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm, ký ức trống rỗng, có một người thân thiết kề bên mình như vậy, tắm cho mình, nàng vẫn rất là vui vẻ.
"Ừ." Lê Quang nhàn nhạt lên tiếng, lấy vòi hoa sen ở một bên, "Nhắm mắt, dội nước."
"A!" Bạch Nhuyễn Nhuyễn lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nước ào ào từ trên đầu dội xuống, ngón tay Lê Quang rất ôn hoà giúp nàng xoa đầu tóc ướt nhẹp, rửa sạch từng chút bọt biển.
Sữa tắm là Bạch Nhuyễn Nhuyễn yêu cầu tự mình xoa, nàng vẫn là có chút ngượng ngùng, Lê Quang cũng không nói cái gì, sau khi gật đầu liền ra ngoài phòng tắm tìm áo ngủ cho nàng mặc.
Nhân lúc Lê Quang đi ra ngoài, nàng nhanh chóng dùng sữa tắm xoa khắp người, rửa sạch sẽ xoa khăn lông xong, Lê Quang vừa vặn quay lại.
"Buổi tối ngủ mặc cái này." Lê Quang đưa cho nàng bộ váy ngủ màu trắng có đính hoa nhỏ đáng yêu.
"Đây cũng là quần áo của chị sao?" Bạch Nhuyễn Nhuyễn ngạc nhiên mà nhận, nhìn chằm chằm cái váy dễ thương đáng yêu này nửa ngày, hoàn toàn không tưởng tượng được bộ dáng Lê Quang mặc trên người.
"Bạn đưa, chưa có mặc qua." Lê Quang cũng không đợi nàng quay qua quay lại tò mò ở đó, trực tiếp đẩy Bạch Nhuyễn Nhuyễn đang trơn bóng đến phòng khách, đưa cho nàng một cái khăn lông lau tóc, đóng cửa phòng tắm lại.
"Mặc xong thì đi ngủ." Cô để lại mấy lời này xong, liền tự mình đi tắm.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn đứng ở cửa phòng tắm, uỷ khuất nhìn thoáng qua cửa phòng tắm, sau đó mở váy ra, chuẩn bị mặc, vừa mở ra, một miếng vải màu trắng liền rớt ra.
"A Lê tỷ tỷ chuẩn bị cho mình cả đồ trong, thật tri kỷ!" Bạch Nhuyễn Nhuyễn giống như mở rương báu đầy vàng, đôi mắt phát sáng, nhanh chóng mặc vào, lại tròng váy lên.
Phong cách váy ngủ không hợp với Lê Quang, nhưng kích cỡ tựa hồ là của Lê Quang, mặc ở trên người Bạch Nhuyễn Nhuyễn lỏng lẻo, rũ tới dưới đầu gối, nhưng người mặc một chút cũng không thèm để ý, còn rất thích, lăn qua lộn lại nhìn vài vòng, hưng phấn vô cùng.
"Lê tỷ tỷ chăm sóc mình như vậy! Mình cũng phải làm chút việc nhà báo đáp chị ấy!" Nàng nhanh chóng lau tóc, sau đó chạy về phía phòng khách, động tác vô cùng thuần thục.
Phân loại quần áo, cho vào tủ quần áo hay máy giặt, sắp xếp lại sách để lên kệ, nhân tiện còn nhìn nhìn, trên đó sách gì cũng có, đầy đủ mọi thể loại làm nàng kinh ngạc cảm thán.
Rửa chén, dọn dẹp phòng bếp một chút, Bạch Nhuyễn Nhuyễn nhìn chung quanh căn nhà đã sạch sẽ ngăn nắp, tay chống nạnh, rất là thoả mãn.
"Đúng rồi, làm bữa khuya cho Lê tỷ tỷ nữa!" Nàng vui sướng mở tủ lạnh ra, chuẩn bị nhìn xem có nguyên liệu nấu ăn nào.
"Hả?" Vừa mở tủ lạnh ra, bên trong không có nguyên liệu nấu ăn, ngược lại là chất đống một vài túi nhựa màu đỏ, toả ra khí lạnh.
"Lê tỷ tỷ đã rất lâu không nấu cơm sao?" Bạch Nhuyễn Nhuyễn quay đầu lại, nhớ tới vừa rồi rửa chén cũng là rửa lớp bụi bên trên, hình như căn bản không có cặn đồ ăn.
Nhưng trong phòng lại không có dấu vết của cơm hộp, ngày thường cô ăn cái gì? Ra ngoài ăn?
Nàng quay đầu, tầm mắt đặt xuống mấy túi nhựa màu đỏ xếp chồng chỉnh tề ở kia, đứng sát vào nhìn nhìn.
"Đây là.... Túi máu?"
Nàng giơ tay chạm chạm túi nhựa chứa chất lỏng lạnh lẽo kia, còn chưa kịp lấy ra cẩn thận nhìn thử, phía sau một bàn tay lặng yên duỗi tới, ấn cánh tay Bạch Nhuyễn Nhuyễn xuống.
"Đừng nhúc nhích." Lê Quang xách nàng về phía sau, đóng cửa tủ lạnh lại, không có giải thích gì về mấy túi nhựa có vẻ là đựng máu đó, trực tiếp thúc giục Bạch Nhuyễn Nhuyễn rời khỏi tủ lạnh, "Ngủ, đừng có đi lung tung trong nhà."
"Dạ." Bạch Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn rời khỏi phòng bếp, đi theo Lê Quang tới phòng khách.
"Ngủ sô pha hay là giường?" Lê Quang hỏi.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, "Không thể ngủ chung sao?"
"Tôi không thích."
"À." Nàng nhìn nhìn giường, sau đó vô cùng ngoan ngoãn chỉ sô pha ở bên, "Em ngủ sô pha nha."
Lê Quang xách nàng tới trên sô pha, sau đó tắt đèn rồi nằm lên giường.
Tấm rèm trong phòng không kéo, ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ xuyên qua cửa kính chiếu lên sàn nhà, một mảnh yên tĩnh. Trong phòng thực tĩnh lặng, sau khi Lê Quang nằm xuống liền không có bất kì động tĩnh nào, ngược lại là Bạch Nhuyễn Nhuyễn ở trên sô pha không ngủ được, không biết bản thân mình nên ngủ hay là không nên ngủ.
Theo lý thì làm hồn là không cần ngủ, nhưng mà lúc trước nàng còn mơ, chắc là có thể ngủ, chỉ là lăn qua lộn lại cũng không ngủ được. Nàng lặng lẽ từ từ mà ló đầu ra khỏi sô pha, nhìn qua bên phía Lê Quang một cái, từ sau khi nằm xuống thì không thấy cô có động tĩnh gì nữa, chắc là ngủ rồi nhỉ?
Bạch Nhuyễn Nhuyễn rón ra rón rén mà đứng dậy khỏi sô pha, lén lút đi tới mép giường.
Bên phía Lê Quang ngủ rèm được kéo lại, không có ánh trăng chiếu lên người cô, nhưng Bạch Nhuyễn Nhuyễn nương theo một chút ánh sáng mông lung trong phòng vẫn có thể thấy rõ Lê Quang khi ngủ. Cô nghiêng thân mình ngủ rất yên ổn, sợi tóc màu đen xoã trên gối, lông mi rũ xuống, theo hô hấp lên xuống mà hơi rung động.
Khuôn mặt xinh đẹp sau khi ngủ say giống như là tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, đẹp đến khiến người say mê, Bạch Nhuyễn Nhuyễn cảm giác bản thân cực lực moi từ trong đầu trống rỗng mấy chữ đẹp cũng không đủ để miêu tả Lê Quang trong lòng nàng.
Đẹp hoàn toàn đúng với sở thích của nàng.
"Lê tỷ tỷ thật là xinh đẹp nha, rốt cuộc là gen kiểu gì mới có thể đẹp như vậy đây?" Bạch Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói thầm, ghé vào nhìn chăm chú, ở mép giường nhìn Lê Quang không chớp mắt, đại khái là nhìn lâu rồi, nàng cũng có chút mệt mỏi, ở mép giường mơ mơ màng màng gối lên cánh tay mà ngủ.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn vừa ngủ, trong phòng liền hoàn toàn yên tĩnh, nhưng yên tĩnh không bao lâu, Lê Quang trên giường lại đột nhiên mở bừng mắt.
Sâu trong đôi mắt màu đen chợt loé lên màu đỏ, cô liếc mắt nhìn Bạch Nhuyễn Nhuyễn đang ở mép giường, từ từ đứng dậy, bế nàng từ mép giường lên.
Thân mình thiếu nữ mềm như bông mới vừa được Lê Quang để vào trong chăn, chân liền không yên phận mà duỗi ra ngoài, lật người một cái, liền quấn lấy chăn cọ cọ ngủ, khoé miệng còn tươi cười, lẩm bẩm nói mê cái gì đó không rõ.
Lê Quang bất đắc dĩ ngồi ở kia, đưa tay vuốt tóc ra sau, nặng nề thở dài một hơi rồi lấy điện thoại ra, mở app nói chuyện, trầm tư vài giây, trong khung nói chuyện bấm ra mấy chữ.
[Quán quân thức khuya]: Tôi nhặt một con thú cưng.
Phía dưới nhảy lên tin nhắn mới.
[Ta mở quán rượu đen]: Thú cưng? Cậu mà cũng có hứng thú nuôi thú cưng!
[Quý Niệm]: Cậu thay đổi, cậu phản nghịch, cậu mà nuôi thú cưng hả?
[Quý Niệm]: Thú cưng nào? Đáng yêu không? Cho tôi xem với?
Lê Quang liếc nhìn Bạch Nhuyễn Nhuyễn đang ngủ rất ngon bên cạnh, sau khi ngủ thì thực yên tĩnh, ngoan ngoãn.
[Quán quân thức khuya]: Ừm, rất đáng yêu, nhưng mà rất lớn, cảm giác nuôi không dễ lắm.
[Quán quân thức khuya]: Không có kinh nghiệm, tôi hỏi một chút.
[Ta mở quán rượu đen]: Tò mò, thú cưng gì vậy, chụp một tấm cho xem đi?
Lê Quang quay đầu chụp một tấm Bạch Nhuyễn Nhuyễn ôm chăn của cô ngủ say sưa.
[Quý Niệm]:?
[Quý Niệm]: Cậu gọi đây là thú cưng?
[Quý Niệm]: Không phải là lương thực dự trữ của cậu à?!
[Ta mở quán rượu đen]: Mấy trăm năm này cậu đều chưa từng có lương thực dự trữ, sao lại đột..... a, chẳng lẽ, đây là hồn?
"Ừ." Lê Quang gật nhẹ đầu, khẽ nâng cằm, "Vào đây, tôi tắm cho cô."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn ngơ ngác nhìn chằm chằm phòng tắm, lại nhìn nhìn Lê Quang ở cửa, tin là bản thân không nghe nhầm, lỗ tai trở nên đỏ bừng, quần áo nắm trong tay vì ngượng ngùng mà xoắn lại với nhau, "Tuy là em không nhớ rõ hồi trước có từng tắm chung với người khác hay không, nhưng như vậy không thích hợp lắm....."
Lê Quang trầm trầm, không nói hai lời, tiến lên nắm sau gáy Bạch Nhuyễn Nhuyễn, xách nàng vào phòng tắm, "Lúc cô bay vô nhà biến thành người, quần áo đều là tôi mặc giúp."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn ngốc ngốc bị Lê Quang để ở trên ghế nhỏ trong phòng tắm, áo thun dài màu xám trên người, Lê Quang theo cánh tay nhấc lên một cái liền cởi ra hết. Lúc này nàng mới phản ứng lại được, bên trong áo của mình không có gì cả.
"Em còn tưởng rằng quần áo này là em tự mặc, thì ra không phải sao?" Nàng nhìn chằm chằm cái áo đặt ở một bên, phong cách đúng thật là tương đối giống quần áo Lê Quang, không khác mấy cái chất đống trên sô pha lắm.
Lê Quang duỗi tay lấy vòi sen qua, thử thử độ ấm, quay lại xịt lên trên lưng Bạch Nhuyễn Nhuyễn, nhẹ giọng nói: "Khi hồn ở lại trần gian, hình dạng là một quả cầu phát sáng, ánh sáng của cô tối hơn hồn bình thường, sau khi phòng tôi, đại khái là hấp thu được một chút năng lượng, liền biến thành người."
"Quần áo linh tinh đều là vật ngoài thân, không có khả năng là một phần của hồn, đương nhiên là không mặc gì cả."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn được phổ cập kiến thức mới, bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, bởi vì không có nhiệt độ cơ thể, tựa hồ cảm giác với thế giới bên ngoài cũng chậm chạp hơn, bên trong áo trống rỗng, nàng hoàn toàn không cảm giác được, ngay cả nước mà Lê Quang xịt lên người nàng rốt cuộc là độ ấm như thế nào cũng không cảm giác được nhiều lắm.
Bất quá bởi vậy, cảm giác khác lại trở nên nhạy bén chút, ví dụ như động tác tay Lê Quang trên lưng nàng, đột nhiên nhẹ nhàng hơn chậm hơn vân vân.
"Cô không thể nhớ nổi chút gì về cái chết của mình sao?" Lê Quang cầm vòi hoa sen, ngăn nước ở cổ sau của nàng, khi tầm mắt chuyển qua trên lưng Bạch Nhuyễn Nhuyễn, không tự giác mà dừng ở trên miệng vết thương nhìn thấy ghê người kia.
Da tróc thịt bong đỏ tươi ở trên lưng trắng nõn, làm người không tự giác mà run rẩy trái tim.
Những chỗ khác sạch sẽ, không có bất luận dấu vết đánh nhau nào, chỉ có một miệng vết thương thật sâu sau lưng này, Lê Quang rất rõ ràng, đây là miệng vết thương khi không có đề phòng mà đưa lưng cho người mình tín nhiệm mới có thể để lại, miệng vết thương gọn gàng dứt khoát.
"Không rõ lắm, đầu của em trống trơn, nhưng thật ra lúc gần tỉnh có mơ một giấc mộng mơ hồ." Bạch Nhuyễn Nhuyễn nghi hoặc nhớ lại, tay xoa xoa lên đầu.
"Mộng như thế nào?" Lê Quang cũng đưa vòi hoa sen lên trên, làm ướt đầu tóc nàng.
"Sau khi tỉnh lại thì không nhớ rõ lắm, hình như là có người, em với cô ấy nói chuyện linh tinh." Bạch Nhuyễn Nhuyễn nghiêng nghiêng đầu, nỗ lực muốn nắm bắt được cảnh tượng ngay lúc đó, nhưng tỉnh lại liền nói chuyện với Lê Quang, làm nàng nhanh chóng quên mất chuyện trong mộng, chỉ nhớ rõ chút cảm giác kinh hoàng trong mộng.
"Người? Hẳn là người mà cô quen biết lúc còn sống." Lê Quang như suy tư gì đó, lấy chút dầu gội, xoa lên đầu Bạch Nhuyễn Nhuyễn, xoa mái tóc ngang vai của nàng, xoa ra bọt biển.
"Chắc là vậy, nhưng em căn bản không nhớ rõ cô ấy nhìn như thế nào, chỉ biết là một cô gái." Bạch Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn ngồi ở trên băng ghế nhỏ, duỗi thẳng hai chân, gót chân nhỏ hơi hơi đong đưa, tuỳ ý để Lê Quang giúp nàng gội đầu.
Đại khái là Lê Quang quá đứng đắn đối với nàng, nàng vốn là có chút thẹn thùng, vì thế mà không còn sót lại chút gì.
Sau khi tỉnh lại, đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm, ký ức trống rỗng, có một người thân thiết kề bên mình như vậy, tắm cho mình, nàng vẫn rất là vui vẻ.
"Ừ." Lê Quang nhàn nhạt lên tiếng, lấy vòi hoa sen ở một bên, "Nhắm mắt, dội nước."
"A!" Bạch Nhuyễn Nhuyễn lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nước ào ào từ trên đầu dội xuống, ngón tay Lê Quang rất ôn hoà giúp nàng xoa đầu tóc ướt nhẹp, rửa sạch từng chút bọt biển.
Sữa tắm là Bạch Nhuyễn Nhuyễn yêu cầu tự mình xoa, nàng vẫn là có chút ngượng ngùng, Lê Quang cũng không nói cái gì, sau khi gật đầu liền ra ngoài phòng tắm tìm áo ngủ cho nàng mặc.
Nhân lúc Lê Quang đi ra ngoài, nàng nhanh chóng dùng sữa tắm xoa khắp người, rửa sạch sẽ xoa khăn lông xong, Lê Quang vừa vặn quay lại.
"Buổi tối ngủ mặc cái này." Lê Quang đưa cho nàng bộ váy ngủ màu trắng có đính hoa nhỏ đáng yêu.
"Đây cũng là quần áo của chị sao?" Bạch Nhuyễn Nhuyễn ngạc nhiên mà nhận, nhìn chằm chằm cái váy dễ thương đáng yêu này nửa ngày, hoàn toàn không tưởng tượng được bộ dáng Lê Quang mặc trên người.
"Bạn đưa, chưa có mặc qua." Lê Quang cũng không đợi nàng quay qua quay lại tò mò ở đó, trực tiếp đẩy Bạch Nhuyễn Nhuyễn đang trơn bóng đến phòng khách, đưa cho nàng một cái khăn lông lau tóc, đóng cửa phòng tắm lại.
"Mặc xong thì đi ngủ." Cô để lại mấy lời này xong, liền tự mình đi tắm.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn đứng ở cửa phòng tắm, uỷ khuất nhìn thoáng qua cửa phòng tắm, sau đó mở váy ra, chuẩn bị mặc, vừa mở ra, một miếng vải màu trắng liền rớt ra.
"A Lê tỷ tỷ chuẩn bị cho mình cả đồ trong, thật tri kỷ!" Bạch Nhuyễn Nhuyễn giống như mở rương báu đầy vàng, đôi mắt phát sáng, nhanh chóng mặc vào, lại tròng váy lên.
Phong cách váy ngủ không hợp với Lê Quang, nhưng kích cỡ tựa hồ là của Lê Quang, mặc ở trên người Bạch Nhuyễn Nhuyễn lỏng lẻo, rũ tới dưới đầu gối, nhưng người mặc một chút cũng không thèm để ý, còn rất thích, lăn qua lộn lại nhìn vài vòng, hưng phấn vô cùng.
"Lê tỷ tỷ chăm sóc mình như vậy! Mình cũng phải làm chút việc nhà báo đáp chị ấy!" Nàng nhanh chóng lau tóc, sau đó chạy về phía phòng khách, động tác vô cùng thuần thục.
Phân loại quần áo, cho vào tủ quần áo hay máy giặt, sắp xếp lại sách để lên kệ, nhân tiện còn nhìn nhìn, trên đó sách gì cũng có, đầy đủ mọi thể loại làm nàng kinh ngạc cảm thán.
Rửa chén, dọn dẹp phòng bếp một chút, Bạch Nhuyễn Nhuyễn nhìn chung quanh căn nhà đã sạch sẽ ngăn nắp, tay chống nạnh, rất là thoả mãn.
"Đúng rồi, làm bữa khuya cho Lê tỷ tỷ nữa!" Nàng vui sướng mở tủ lạnh ra, chuẩn bị nhìn xem có nguyên liệu nấu ăn nào.
"Hả?" Vừa mở tủ lạnh ra, bên trong không có nguyên liệu nấu ăn, ngược lại là chất đống một vài túi nhựa màu đỏ, toả ra khí lạnh.
"Lê tỷ tỷ đã rất lâu không nấu cơm sao?" Bạch Nhuyễn Nhuyễn quay đầu lại, nhớ tới vừa rồi rửa chén cũng là rửa lớp bụi bên trên, hình như căn bản không có cặn đồ ăn.
Nhưng trong phòng lại không có dấu vết của cơm hộp, ngày thường cô ăn cái gì? Ra ngoài ăn?
Nàng quay đầu, tầm mắt đặt xuống mấy túi nhựa màu đỏ xếp chồng chỉnh tề ở kia, đứng sát vào nhìn nhìn.
"Đây là.... Túi máu?"
Nàng giơ tay chạm chạm túi nhựa chứa chất lỏng lạnh lẽo kia, còn chưa kịp lấy ra cẩn thận nhìn thử, phía sau một bàn tay lặng yên duỗi tới, ấn cánh tay Bạch Nhuyễn Nhuyễn xuống.
"Đừng nhúc nhích." Lê Quang xách nàng về phía sau, đóng cửa tủ lạnh lại, không có giải thích gì về mấy túi nhựa có vẻ là đựng máu đó, trực tiếp thúc giục Bạch Nhuyễn Nhuyễn rời khỏi tủ lạnh, "Ngủ, đừng có đi lung tung trong nhà."
"Dạ." Bạch Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn rời khỏi phòng bếp, đi theo Lê Quang tới phòng khách.
"Ngủ sô pha hay là giường?" Lê Quang hỏi.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, "Không thể ngủ chung sao?"
"Tôi không thích."
"À." Nàng nhìn nhìn giường, sau đó vô cùng ngoan ngoãn chỉ sô pha ở bên, "Em ngủ sô pha nha."
Lê Quang xách nàng tới trên sô pha, sau đó tắt đèn rồi nằm lên giường.
Tấm rèm trong phòng không kéo, ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ xuyên qua cửa kính chiếu lên sàn nhà, một mảnh yên tĩnh. Trong phòng thực tĩnh lặng, sau khi Lê Quang nằm xuống liền không có bất kì động tĩnh nào, ngược lại là Bạch Nhuyễn Nhuyễn ở trên sô pha không ngủ được, không biết bản thân mình nên ngủ hay là không nên ngủ.
Theo lý thì làm hồn là không cần ngủ, nhưng mà lúc trước nàng còn mơ, chắc là có thể ngủ, chỉ là lăn qua lộn lại cũng không ngủ được. Nàng lặng lẽ từ từ mà ló đầu ra khỏi sô pha, nhìn qua bên phía Lê Quang một cái, từ sau khi nằm xuống thì không thấy cô có động tĩnh gì nữa, chắc là ngủ rồi nhỉ?
Bạch Nhuyễn Nhuyễn rón ra rón rén mà đứng dậy khỏi sô pha, lén lút đi tới mép giường.
Bên phía Lê Quang ngủ rèm được kéo lại, không có ánh trăng chiếu lên người cô, nhưng Bạch Nhuyễn Nhuyễn nương theo một chút ánh sáng mông lung trong phòng vẫn có thể thấy rõ Lê Quang khi ngủ. Cô nghiêng thân mình ngủ rất yên ổn, sợi tóc màu đen xoã trên gối, lông mi rũ xuống, theo hô hấp lên xuống mà hơi rung động.
Khuôn mặt xinh đẹp sau khi ngủ say giống như là tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, đẹp đến khiến người say mê, Bạch Nhuyễn Nhuyễn cảm giác bản thân cực lực moi từ trong đầu trống rỗng mấy chữ đẹp cũng không đủ để miêu tả Lê Quang trong lòng nàng.
Đẹp hoàn toàn đúng với sở thích của nàng.
"Lê tỷ tỷ thật là xinh đẹp nha, rốt cuộc là gen kiểu gì mới có thể đẹp như vậy đây?" Bạch Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói thầm, ghé vào nhìn chăm chú, ở mép giường nhìn Lê Quang không chớp mắt, đại khái là nhìn lâu rồi, nàng cũng có chút mệt mỏi, ở mép giường mơ mơ màng màng gối lên cánh tay mà ngủ.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn vừa ngủ, trong phòng liền hoàn toàn yên tĩnh, nhưng yên tĩnh không bao lâu, Lê Quang trên giường lại đột nhiên mở bừng mắt.
Sâu trong đôi mắt màu đen chợt loé lên màu đỏ, cô liếc mắt nhìn Bạch Nhuyễn Nhuyễn đang ở mép giường, từ từ đứng dậy, bế nàng từ mép giường lên.
Thân mình thiếu nữ mềm như bông mới vừa được Lê Quang để vào trong chăn, chân liền không yên phận mà duỗi ra ngoài, lật người một cái, liền quấn lấy chăn cọ cọ ngủ, khoé miệng còn tươi cười, lẩm bẩm nói mê cái gì đó không rõ.
Lê Quang bất đắc dĩ ngồi ở kia, đưa tay vuốt tóc ra sau, nặng nề thở dài một hơi rồi lấy điện thoại ra, mở app nói chuyện, trầm tư vài giây, trong khung nói chuyện bấm ra mấy chữ.
[Quán quân thức khuya]: Tôi nhặt một con thú cưng.
Phía dưới nhảy lên tin nhắn mới.
[Ta mở quán rượu đen]: Thú cưng? Cậu mà cũng có hứng thú nuôi thú cưng!
[Quý Niệm]: Cậu thay đổi, cậu phản nghịch, cậu mà nuôi thú cưng hả?
[Quý Niệm]: Thú cưng nào? Đáng yêu không? Cho tôi xem với?
Lê Quang liếc nhìn Bạch Nhuyễn Nhuyễn đang ngủ rất ngon bên cạnh, sau khi ngủ thì thực yên tĩnh, ngoan ngoãn.
[Quán quân thức khuya]: Ừm, rất đáng yêu, nhưng mà rất lớn, cảm giác nuôi không dễ lắm.
[Quán quân thức khuya]: Không có kinh nghiệm, tôi hỏi một chút.
[Ta mở quán rượu đen]: Tò mò, thú cưng gì vậy, chụp một tấm cho xem đi?
Lê Quang quay đầu chụp một tấm Bạch Nhuyễn Nhuyễn ôm chăn của cô ngủ say sưa.
[Quý Niệm]:?
[Quý Niệm]: Cậu gọi đây là thú cưng?
[Quý Niệm]: Không phải là lương thực dự trữ của cậu à?!
[Ta mở quán rượu đen]: Mấy trăm năm này cậu đều chưa từng có lương thực dự trữ, sao lại đột..... a, chẳng lẽ, đây là hồn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.