Bạn Gái Cũ Của Nam Chính Trong Tiểu Thuyết Vườn Trường

Chương 1: Mấy Tháng Đó Hai Người Như Ba Đao Sáu Lỗ Giết Cả Nhà Nhau

Kim Dạ Lai Thải Cúc

06/06/2023

Tô Giai Tuệ sinh vào năm thứ ba của Kỷ nguyên mới.

Mặc dù phần lớn thế giới lúc đó đã bị hủy diệt, rất nhiều quốc gia đã trở thành vùng đất hoang tàn, nhưng những tên trùm đã dựa vào vũ khí quân sự và sức mạnh siêu nhiên do trời ban tặng để mở ra một khu vực an toàn, đó gọi là căn cứ ngày tận thế.

Trong ba năm dài, nhân loại đã quét sạch hầu hết các thây ma, nghiên cứu chế tạo ra vi-rút vắc-xin phòng bệnh và một loại lúa mới có thể sống sót trên vùng đất hoang, nhưng dù là vậy, cũng không nhìn thấy được một chút hi vọng trở lại cuộc sống bình thường.

Bởi vì bên ngoài khu vực an toàn có những con quái vật đột biến sinh sản và tiến hóa nhanh hơn nhân loại. Cho dù dùng hỏa lực quy mô lớn bao trùm, những con dị thú không ngừng sinh sôi này vẫn sẽ quay lại, tiếp tục quấy rối hòa bình nhân loại.

Để ngăn chặn sự cạn kiệt tài nguyên và sự chuyển biến xấu của hoàn cảnh luc bấy giờ, Liên Hợp Quốc đã tuyên bố hiệp ước “Ngừng bắn” toàn cầu, nghiêm cấm sử dụng vũ khí nóng để săn bắn và giết những con dị thú ấy. Và nhóm dị năng giả gánh vác trọng trách nặng nề là bảo vệ căn cứ con người, và địa vị của họ cũng theo đó mà đi lên.

Đó là lí do vì sao là Tô Giai Tuệ, người được phát hiện có khả năng hệ thống không gian cấp S ngay khi vừa ra đời trở thành đối tượng đào tạo chính của căn cứ.

Những người như Tô Giai Tuệ là những người may mắn nhất trong mạt thế này, họ cũng không phải chịu một chút thiệt thòi nào, lại có thể dựa vào ưu điểm bẩm sinh của mình để tận hưởng nguồn tài nguyên cao cấp và sự đối đãi đặc biệt nhất. Cho dù đi nơi nào cũng là chúng tinh phủng nguyệt*. Hơn nữa, bởi vì Tô Giai Tuệ đặc biệt thông minh lanh lợi, được cấp trên coi trọng, đánh giá cao, nên cô đã được đề cử từ năm mười hai tuổi, lần đầu tiên ra ngoài làm việc đã mang thân phận là chỉ huy.

《Chúng tinh phủng nguyệt (众星捧)》: Đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh tôn kính ai.

Bậc chỉ huy đặt trong thời bình, ít nhất là trung đoàn trưởng. Là một chỉ huy trẻ nhất trong lịch sử của Kỷ nguyên mới, bộ dáng Tô Giai Tuệ khi được nhắc đến có biết bao nhiêu là đắc ý. Cô mặc một bộ đồ chống cháy nổ mới tinh, đi đôi ủng chiến đấu bóng loáng và đeo một chiếc máy liên lạc với sĩ quan cấp cao kiểu đồng hồ đeo trên cổ tay.

Cô đến điểm nhận nhiệm vụ, chỉ cần đứng ở cuối hàng rồi ra lệnh, sau đó cả ngày nhàn nhã như đi dạo trong công viên, thật sự ai nhìn cũng phải đỏ mắt ghen tị.

Dù là vậy nhưng nhóm dị năng giả vẫn sẵn sàng nguyện ý nhận nhiệm vụ với Tô Giai Tuệ hơn. Suy cho cùng, sức mạnh siêu nhiên của Tô Giai Tuệ là loại hiếm thấy, trong phạm vi của cô ấy, thì cô ấy chính là vương giả tuyệt đối, bất kể dị thú có cường đại đến đâu cũng sẽ bị cô tàn sát.

Thật đáng tiếc, khi Tô Giai Tuệ ở độ tuổi đầy triển vọng thì lại chọn sai đội thi hành nhiệm vụ, bị người hãm hại, chết vì một miếng sô cô la bơ hạt dẻ trộn thuốc độc.

Kỳ thật sô cô la tẩm độc rất đắng, nhưng Tô Giai Tuệ nghe người ta nói sô cô la chính là phải đắng, nên cô cố nén nuốt xuống. Chờ dị năng giả hệ trị liệu chạy tới, xác cô đã lạnh.

Những người trong căn cứ tiếc cho vị chỉ huy trẻ tuổi này, và cho rằng nếu cô còn sống, trong vòng mười năm liền có thể trở thành thế hệ cầm quyền.

Nhưng Tô Giai Tuệ cảm giác mình tự giác chết rất tốt, một điều tuyệt vời.

Cái gì mà chỉ huy! Cái gì mà người cầm quyền! Còn không phải là ăn cơm cứng! Uống chất dinh dưỡng như bãi nôn! Nếu cô biết rằng sau khi chết, mình còn có thể xuyên qua thời đại yên bình như này thì cô sớm từ trong bụng mẹ lặt luôn cuống rốn của mình.

Thời đại này thật tốt, mặt trời soi sáng, không khí trong lành, có vô số món ăn ngon, phong cảnh vô tận, Tô Giai Tuệ xuyên qua tới đâu đấy đã tám năm, và đối với thế giới này cô vẫn tràn ngập cảm giác mới mẻ.

Tất nhiên, không phải tất cả đều tốt.

“Kỷ Cảnh.” Tô Giai Tuệ đứng dưới ánh mặt trời tháng tám, kiềm nén cơn giận của mình, dường như là gằn từng chữ mà nói: “Tớ cho cậu một phút, cậu tốt nhất nhanh lên đi.”

Điện thoại vẫn không cúp, sau khoảng ba mươi giây, Kỷ Cảnh sau cánh cửa phong cách Châu Âu chậm rãi bước ra.

Thời tiết rõ ràng rất nóng, cậu lại mặc quần dài, đeo khẩu trang y tế, mái tóc đen trên trán che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hẹp dài.

“Sao lại thế này?”

“Bị cảm...”

Giọng Kỷ Cảnh hơi khàn, nghe khá giống cảm lạnh, nhưng Giai Tuệ đã biết cậu không phải ngày một ngày hai mà là hai năm: “Cậu lại đánh nhau với ai à? Hay là ông ta lại đánh cậu?”

“...”



“Lần này là vì cái gì?”

“Không biết, chắc là thấy tớ không vừa mắt.”

“Kỷ Cảnh, cái xã hội pháp trị này đã cứu ba cậu, nếu không tớ chắc chắn sẽ giết ông ta, vặn cổ ổng xuống rồi đá như trái bóng luôn.”

Kỷ Cảnh tin chắc rằng nếu đây không phải xã hội pháp trị, bạn gái anh thực sự có thể làm những gì cô ấy nói, vẻ ngoài cô ấy đầy sát khí trông như thể cô ấy đã có tới 80 tiền án.

“Được rồi Giai Tuệ! Tớ đói rồi, mời tớ ăn đi.”

Bạn gái cậu dường như không ghể chịu đựng được nữa, cuối cùng nổi giận: “Cậu ở nhà ăn cơm cũng không được! Đồ khốn! Đồ ăn hiếp người quá đáng.”

Kỷ Cảnh vội vàng ôm lấy cô. Lần trước Tô Giai Tuệ chạy đến nhà cậu tính sổ với Kỷ Hán Hoa, suýt chút nữa cầm chai rượu vang đỏ đập lên đỉnh đầu Kỷ Hán Hoa, Kỷ Cảnh chỉ nghĩ đến đó thôi là cảm thấy sợ hãi, cậu không muốn Tô Giai Tuệ có bất kì tiền án nào: “Bỏ đi, tớ chẳng phải không việc gì sao?”

“Bỏ tớ xuống!”

Tô Giai Tuệ hai chân treo trên không, mắt thấy mình càng ngày càng xa cánh cổng sắt, cô tức đến mức vùi đầu cắn Kỷ Cảnh thật mạnh.

Kỷ Cảnh đau nhưng không dám kêu, yên lặng đem người thả xuống.

“Sao cậu vô dụng thế! Sao không đánh trả lại.”

“Ông ta làm như vậy, đơn giản là muốn tìm lí do đuổi tớ đi, tớ đi rồi chẳng phải bất lợi hơn sao.”

“Giai Tuệ, nhịn một chút. Đợi khi tớ tốt nghiệp đại học, thừa hưởng tài sản mà ông nội và mẹ để lại, tớ sẽ mua cho cậu một chiếc đồng hồ Patek Philippe. Mua hai cái luôn, một cái mang bên phải, một cái mang bên trái.”

Thật ra họ đã tranh luận về vấn đề này không dưới trăm lần.

Kỷ Cảnh là con của Kỷ Hán Hoa và vợ cũ Tống Sơn Tình, cuộc hôn nhân của Tống Sơn Tình đã đổ vỡ sau khi hạ sinh Kỷ Cảnh một năm vì bà bị bắt gian tại trận, vì vậy bà đã ly hôn và bỏ lại Kỷ Cảnh ra nước ngoài.

Kỷ Hán Hoa căm hận Sơn Tình vì đã đeo cho hắn cái nón xanh, liền giận chó đánh mèo lên Kỷ Cảnh, ném Kỷ Cảnh cho người cha già của mình nuôi nấng, quay lại kết hôn với người thư kí trẻ trung, xinh đẹp Mã Tuệ, sang năm liền có đứa con trai út Kỷ Lễ.

Kỷ Cảnh đã sống với ông nội mình đến khi ông ấy qua đời vào ba năm trước, cậu ấy sống trong ngôi nhà kiểu Âu ban đầu vốn thuộc về mẹ, nhưng hiện tại đã thuộc về người phụ nữ khác.

“Giai Tuệ tớ đây sau này sẽ tự kiếm tiền mua nó được.”

Thành thật mà nói Kỷ Cảnh hẳn rất khổ sở, nhưng nhìn thấy bộ dáng trợn to hai mắt tức giận ấy của Tô Giai Tuệ cậu lại không nhịn được muốn cười. Cũng may có khẩu trang che lại, nếu không bạn gái cậu chắc chắn nổi khùng.

“Tớ, tớ chính là không cam lòng...” Kỷ Cảnh cúi đầu, giả vờ đáng thương. Dùng chiêu này đối phó với Giai Tuệ là bách phát bách trúng.

“Thôi được rồi, đi thôi, đến nhà tớ ăn cơm, tiện đường mua thuốc nữa.”

“Dì có ở nhà không?”

“Cậu có đầu óc không? Không phải tớ đã nói khi tớ gọi cho cậu sao! Mẹ tớ làm sủi cảo kêu cậu sang ăn! Cậu thế nào quay đầu liền quên rồi! Bị đánh đến choáng váng sao!”

Kỷ Cảnh yên lặng theo đuôi bạn gái từng bước, tâm lặng như nước, không chút gợn sóng.



Trong hai năm này, Kỷ Cảnh đã luyện được khả năng vào tai này ra tai kia rồi.

Nhớ lại hai năm trước, vào đầu năm cấp ba, cậu vì khích Kỷ Hán Hoa mà cố ý để mái tóc xoăn nâu đến trường. Trường cấp ba Tinh Hải quản lí ngoại hình học sinh cực kì nghiêm ngặt, Kỷ Hán Hoa lại là hiệu trưởng.

Với tư cách con trai hiệu trưởng, cậu ngang nhiên vi phạm nội quy trường học, đủ để Kỷ Hán Hoa mất mặt.

Nhưng vào ngày đầu tiên đến trường, trước khi bị giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng chú ý đến thì Tô Giai Tuệ đã chú ý đến nó trước.

Tô Giai Tuệ là người tốt bụng, hơn nữa có khả năng lãnh đạo tuyệt vời cùng tinh thần trọng tình trọng nghĩa, khi cô giáo chủ nhiệm yêu cầu những nam sinh đưa ghế ra sân chuẩn bị cho khai giảng, thấy có người không động đậy, cô lập tức nói:

“Này tóc xoăn, cậu ngẩn người ra làm gì, đi dọn ghế đi.”

“Tóc xoăn” từ tai trái Kỷ Cảnh đi vào nhưng không thành công ra bằng tai phải: “Nói lại lần nữa.”

Kỷ Cảnh năm mười sáu tuổi cao 1 mét 8, và cũng không gầy như bạn cùng trang lứa. Có thể nhìn thấy các đường nét trên cơ thể, nhưng chỉ cần tùy tiện đứng gần sẽ mang lại cho người ta cảm giác áp bức, có thể nói từ đầu đến chân đều viết “Không dễ chọc”

Tô Giai Tuệ:”Tóc xoăn, nhìn chằm chằm cái gì vậy? Trông cậu chẳng khác gì con gấu bông.”

Mặc dù Kỷ Cảnh đã đến tiệm cắt tóc cắt đi vào ngay ngày hôm sau. Nhưng cái biệt danh “tóc xoăn” vẫn còn trong miệng Tô Giai Tuệ đến mấy tháng, mấy tháng đó hai người như ba đao sáu lỗ* giết cả nhà nhau, oan gia ngõ hẹp gặp nhau trên hành lang rộng hai mét, thế nào cũng phải đạp vào chân đối phương một cái mới chịu.

《Ba đao sáu lỗ》nghĩa là dùng dao đâm ba nhát vào đùi, đâm xuyên qua, như vậy sẽ có sáu lỗ ở đùi trên và đùi dưới. Nó thường là một quy tắc băng đảng.

Mà hai người họ lại có người người theo đuổi, lấy thành tích kiểm tra như một bước ngoặt để kéo bè kéo phái. Dưới sự chỉ đạo của Kỷ Cảnh, nhóm học tra ngồi cuối lớp thường cố ý phá rối trật tự lớp học, mà Tô Giai Tuệ ghét nhất loại sự việc này. Chỉ cần Tô Giai Tuệ nổi điên, họ liền có thể gọi Giai Tuệ bằng “Mẹ”.

Tô Giai Tuệ cũng không phải người ăn chay, sau lưng cô ấy không chỉ có các học sinh hàng đầu mà còn có chủ nhiệm và các giáo viên bộ môn sẵn sàng làm theo lời cô, dùng hết thủ đoạn để lũ học sinh cá biệt phải kêu cha gọi mẹ.

Trận chiến giữa rồng và hổ kéo dài hàng tháng trời, vào một ngày Giáng sinh trước kì nghỉ đông liền tuyên bố chấm dứt.

Nguyên nhân là do có một quán bi-a hoạt động gần trường Tinh Hải vào dịp Giáng sinh, học sinh A và học sinh B lẻn ra ngoài tham gia thi đấu. Trường trung học Tinh Hải nằm trong khu liên hợp. Xung quanh còn có một trường dạy nghề và một trường y.

Trong số những người tham gia cuộc thi bi-a ngày hôm đó, có một kẻ của trường dạy nghề không may thua trước một học tra trường cô, vốn dĩ trong lòng đã không thoải mái, cô bạn gái bên cạnh còn tán tỉnh tên học tra kia, nên trong lúc nóng giận đã dẫn người đánh tên học tra đến chảy máu đầu.

Học tra chịu thiệt thòi có thể nào nén giận được, liền gọi Kỷ Cảnh chi viện.

Kỷ Cảnh làm đại ca, không có đạo lí nào lại không đứng ra bảo vệ đàn em, nhưng tên kia có một người anh lớn trong xã hội, Kỷ Cảnh không chiếm được tiện nghi.

Thế nên trong buổi học đầu tiên vào buổi chiều, những học sinh cuối lớp ai cũng bầm dập và sưng tím.

Tô Giai Tuệ không cao hứng cho lắm, vì cô lớn lên trong quân đội, coi trọng tình đoàn kết và hữu nghị, việc người mình gây rắc rối vào ngày thường hoàn toàn không ảnh hưởng, nhưng cô ấy không thể để họ bị người ngoài bắt nạt.

Không được!

Sau giờ học, Tô Giai Tuệ điểm mặt những tên bại tướng, ra lệnh họ tập hợp lại sau lưng đánh lén, đánh đối phương không còn sức phản kháng.

Đại ca kia trong lúc tức giận, cầm điện thoại gọi cứu viện, tìm anh em tới bằng hai chiếc xe tải. Tô Giai Tuệ cũng không chịu thua, điện thoại kêu người.

Mười mấy chiếc xe cảnh sát.

Cho đến tận bây giờ, Kỷ Cảnh vẫn đang ngồi trong phòng khách Tô gia nhìn lại lá cờ treo trên tường với dòng chữ “Dũng cảm hành hiệp trượng nghĩa, lấy chính nghĩa diệc ác”, vẫn không kiềm lòng cảm khái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Gái Cũ Của Nam Chính Trong Tiểu Thuyết Vườn Trường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook