Bạn Gái Cũ Của Nam Chính Trong Tiểu Thuyết Vườn Trường
Chương 12: Thật Giống Anh Hùng Từ Trên Trời Giáng Xuống
Kim Dạ Lai Thải Cúc
09/06/2023
Mặc dù Từ Tiểu Đào cũng là một trong những người châm ngòi cho lần đánh nhau đó, nhưng cậu khác với Tống Thạch, Từ Tiểu Đào đã tìm các bạn cùng lớp hỗ trợ, xét đến cùng nguyên nhân của trận đánh nhau là do tuổi trẻ không hiểu chuyện gây ra, nhưng mà Tống Thạch đi tìm đại ca ngoài xã hội, như vậy bản chất liền xấu, chưa kể anh ta còn là người động tay đánh học sinh của trường cao trung Tinh Hải trước, nhà trường ngay từ đầu đã không định nhẹ tay với anh ta.
Bởi vậy cùng là đánh nhau, Tống Thạch thì bị đuổi học và vào trại giáo dưỡng, ngược lại Tô Giai Tuệ và những người khác không chỉ bình an vô sự mà còn được treo cờ khen thưởng.
Tống Thạch dù sao cũng không nuốt nổi cơn giận này, bởi vậy vượt qua Từ Tiểu Đào hắn càng ôm hận với Tô Giai Tuệ, người đã gọi cảnh sát.
Dù đã được giáo dục pháp luật hơn một năm trong trại giáo dưỡng nhưng hắn không kiểm điểm bản thân được, hắn chỉ biết mình năm 18 tuổi đã nháo chuyện đến ngồi tù cho nên mới đem mục tiêu nhắm vào Tô Giai Tuệ.
Mà Giai Hòa lại là em trai cô.
Theo lời cuả Từ Tiểu Đào, Tống Thạch đạ hạ quyết tâm đi vào ranh giới của rội ác để bắt lấy Giai Hòa và đối đầu với Giai Tuệ.
"Hắn mấy ngày nay không lộ mặt, là đang tìm vài cô gái trường y gây khó dễ cho Giai Hòa, mấy cô gái đó không tốt lành gì, tuổi cũng nhỏ. Quan trọng là...Nếu như chuyện bại lộ, chỉ cần nói với người khác là cô ta đang hẹn hò với Tô Giai Hòa, như vậy cảnh sát sẽ không nhúng tay vào tranh chấp này."
“Mấy đứa đó đòi tiền Giai Hòa sao?”
“Tớ không biết cụ thể, nhưng tớ đoán có lẽ không đơn giản vậy. Làm sao bây giờ chị Tuệ, có muốn thương lượng cùng anh Cảnh không?”
"Trước mắt đừng nói với cậu ấy nữa, chờ tớ về hỏi Giai Hòa chút.”
“Được, cần thì cứ nói tớ, rốt cuộc chuyện này cũng vì tớ mà thành."
Tô Giai Tuệ cười cười, giơ tay nhéo nhéo Từ Tiểu Đào: "Đừng suy nghĩ nhiều, một kẻ hèn Tống Thạch, ỷ vào cái đầu trọc nên đâu sợ bị nắm tóc, lại muốn gây khó dễ chúng ta, nhưng cũng không làm gì được chúng ta, nhiều lắm là bắt nạt quả hồng mềm Tô Giai Hòa của tớ, Giai Hòa ngày ngày về cũng không thể hiện gì nhiều lắm, chỉ thấy nó cười đến ngu cả ra.”
“Nói chung là tớ muốn nói cậu đừng vì loại người này mà ảnh hưởng tương lai, chó cắn cậu một cái, chẳng lẽ cậu cắn lại.” Đơn nhiên là phải lấy cây đánh lại thôi nhưng mà Tô Giai Tuệ đã bỏ qua câu này.
Từ Tiểu Đào miễn cưỡng gật đầu, vừa ngước mắt lên, đột nhiên cả người rùng mình: “Anh Cảnh. "
Theo ánh mắt của Tiểu Đào, Tô Giai Tuệ ngẩng đầu lên, thấy Kỷ Cảnh đang nằm trên cầu thang còn nhìn hai người họ với ánh mắt u ám, thật đáng sợ.
“Cậu đang nghe trộm chúng tớ à? "
"Không nghe thấy, các cậu trốn ở đây xì xào cái gì vậy?”
Kỷ Cảnh hẳn là không nghe thấy, nếu không với tính khí của cậu ấy không chừng sẽ tìm luôn tống Thạch tính sổ.
Tô Giai Tuệ giọng điệu hơi thả lỏng: "Tiểu Đào, cậu về trước đi.”
"Ừm." Hứa Tiểu Đào tránh khỏi Tô Giai Tuệ, hai ba bước đi lên cầu thang. Cùng lúc đó, Quý Kính đứng thẳng dậy, dùng tay ngăn cậu lại.
"Anh Cảnh..."
"Giấu tớ một bí mật chẳng phải quá tàn nhẫn sao. "
"Kỷ Cảnh! Cậu lăn xuống đây! "
Sắc mặt của Tô Giai Tuệ không được tốt, có dấu hiệu sắp biến thành con rồng hung bạo. Kỷ Cảnh nhìn bạn gái như vậy lại nhớ đến bộ phim《Pokemon》 lúc nhỏ cùng ông mình xem, cậu cảm thấy bạn gái của mình rất giống với con Megidramon trong phim, cũng thường tưởng nếu trong tay có quả cầu pokemon thì liền có thể dùng nó để thu con quái vật to lớn với đôi mắt đỏ đang nhe răng nghiến lợi này.
“Mau lên!”
Đáng tiếc Kỷ Cảnh không có quả cầu để quăng, chỉ có thể lăn xuống như quả cầu: “Tớ đùa với Từ Tiểu Đào mà.”
Tô Giai Tuệ nhìn chằm chằm vào mái tóc lộn xộn của cậu, trong lòng không khỏi cảm thấy ủy khuất: “Cậu, về sau không cần chán ghét Quý Mộc Điềm nữa.”
“Hả? "
"Bố mẹ cậu ấy qua đời từ rất sớm."
"Vậy..." Kỷ Cảnh cố gắng đoán xem bạn gái đang nghĩ gì: "Tớ có nên thể hiện chủ nghĩa nhân đạo không? Phải quan tâm đến cô ấy?"
"Quan tâm? Cậu định quan tâm như thế nào?"
"..."
Trước mắt là gì chứ không phải là bạn gái, hình như là Quái vật rồng hủy diệt. Kỷ Cảnh hơi do dự lấy từ trong túi ra một miếng kẹo hạnh nhân, xé lớp giấy gói và đưa đến miệng Tô Giai Tuệ, Tô Giai Tuệ cơ bản sẽ không kháng cự lại việc đồ ăn đưa tới mồm, đặc biệt là đồ ngọt , kẹo ngay lập tức được đưa vào miệng, một bên gương mặt phình má nhai mẹo, một bên biểu tình nhìn chăm chằm Kỷ Cảnh.
Muốn nói chuyện, nhưng trước mắt không nói nên lời, kẹo hạnh nhân quá lớn và quá dính.
Kỷ Cảnh mím môi cười khúc khích, đôi mắt dài hẹp cong thành hai khe: “Lát nữa chú có đến đón cậu không?”
Tô Giai Tuệ gật đầu.
Kỷ Cảnh hơi thất vọng: "Có một nhà hàng cá nướng mới trên đường Đại Hành, tan học sớm tớ muốn dẫn cậu đi ăn thử."
Tô Giai Tuệ mơ hồ nói: "Cuối tuần đi ăn nha."
Học sinh cấp bacũng là người, thứ sáu và thứ bảy không có tiết tự học buổi tối, tan học khoảng bốn giờ rưỡi.
Trường cao trung 11 có tiết học vào thứ Sáu, tan học muộn hơn, vì vậy lão Tô sẽ đến Tinh Hải trước để đón Tô Giai Tuệ và Giang Diên.
Qua cửa sổ ô tô, nhìn thấy bộ dạng đằng đằng sát khí của con gái bảo bối, Lão Tô tưởng rằng bài kiểm tra lần này con gái làm không tốt nên tim ông đập loạn nhịp. Khi Tô Giai Tuệ mở cửa lên xe, ông vội vàng nở một nụ cười yêu thương hào phóng: "Tuệ Tuệ, tối nay con muốn ăn gì, bố dẫn con đi ăn, sau đó xem phim gì đó, thả lỏng đi con."
Tô Giai Tuệ thắt dây an toàn vào, hít một hơi thật sâu nói: "Đi đón Giai Hòa đi bố."
Mọi thứ trên đời này đều là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lão Tô có thể tùy tiện đánh con trai, tùy tiện chửi bới, nhưng đối xử với con gái, không biết vì cái gì mà có chút sợ sợ.
Chẳng mấy chốc, ô tô đã lái đến trường 11, cổng trường không có ai, Tô Giai Tuệ nhìn thoáng qua là thấy Giai Hòa, nói chính xác là thấy đôi giày vải rẻ tiền trên chân cậu.
Kiểu dáng của Converse cổ điển, dây nhợ lằng nhằng, tay nghề thô sơ. Khu mua sắm ngầm của khu liên hợp bán 25 tệ một đôi, nếu da mặt dày chém giá thì 20 tệ cũng có thể mua.
"Giai Hòa, đôi giày của em đâu? Chị nhớ em đâu có đi đôi này ra ngoài sáng nay."
"Sáng nay em trực, giáo viên chủ nhiệm kêu em đốt rác, em lỡ tay làm cháy đôi giày, chiếc còn lại cũng không mang được nên em vứt đi luôn”.
“Thế em lấy đôi đó ở đâu vậy?”
“Buổi trưa bạn em giúp em mua.”
Tô Giai Hòa mặt không đổi sắc khi nói dối, Tô Giai Tuệ thật muốn đá cậu một cái, nhưng cuối cùng cô cũng chịu đựng, quay đầu về phía lão Tô nói: "Bố, ngày mai tan học không cần đón con, con rủ Quả Cam ra ngoài chơi ạ."
"À, được."
Kỳ thực Lão Tô cũng khá bận rộn, luôn có một số cuộc gặp gỡ xã giao không thể tránh khỏi, trước đây hai anh em sinh đôi trong nhà học cùng truồnông có thể đón cùng lúc. Còn giờ, ông chỉ có thể đón đứa con hay tan học muộn Tô Giai Tuệ, dù sao cũng là con gái. Về phần Tô Giai Hòa, liền không cần phải cẩn thận như vậy.
"Vậy thì Giai Hòa, ngày mai con có thể đi taxi với Giang Diên không?”
“Bố đang nói chuyện với con, con có nghe thấy không?"
"Dạ có nghe.”
Tô Giai Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, sốt ruột đồng ý, thực sự khiến Tô Giai Tuệ muốn đánh cũng thấy tội nghiệp, lòng rối như tơ vò.
Dưới việc hai người họ đã ở cùng trong nhiều năm, Tô Giai Hòa đã phát triển một sức chịu đựng mà người bình thường không thể sánh được, và cậu cũng rất giỏi ngụy trang, Sau khi xảy ra việc, cậu về đến nhà thì như không có gì, dường như nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, tối còn ra ngoài đánh cầu lông.
Mãi đến bữa sáng ngày hôm sau, cậu mới lộ ra vẻ lo lắng.
"Mẹ." Trong khi Lão Tô đang cạo râu trong phòng tắm, Tô Giai Hòa nhỏ giọng nói: "Mẹ có thể cho con 100 tệ không?"
Tiền tiêu vặt của Giai Hòa trước giờ do Lão Tô phát, Tôn phu nhân cũng không thèm để ý: "Đi tìm bố con."
"..."
"Con muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?"
"Để thực hiện tác dụng của nó ạ."
"Không nói rõ ràng thì không có."
Bà Tôn là một bà nội trợ rất truyền thống, mặc dù tuân theo chính sách giáo dục của chồng nhưng bà lại không nỡ nhìn bộ dạng đáng thương của con trai mình, bà rót nước hoa quả và rán trứng cho con trai, mong con trai tha thứ người mẹ "bủn xỉn" như bà.
Tô Giai Hòa nuốt không trôi, thở dài, ánh mắt rơi trên người Tô Giai Tuệ.
Tô Giai Tuệ liếc lại cậu, lặng lẽ từ trong túi lấy ra 100 tệ đặt lên bàn.
Giai Hòa sửng sốt, không dám đưa tay ra cầm, đứng hình một lúc thì đột nhiên tiếng "ù ù" từ máy cạo râu đột nhiên dừng lại, có nghĩa là lão Tô chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, lúc này Tô Giai Hòa mới vội nhét tiền vào túi.
......
Vào giờ nghỉ giải lao buổi sáng, Giai Tuệ đến tìm Trình Tương Tuyết, kể cho cô nghe về em trai.
Rõ ràng là bằng tuổi nhau, thậm chí Giai Hòa còn lớn hơn Tương Tuyếtvài tháng, nhưng vì Giai Hòa là em trai của Giai Tuệ nên Trình Tương Tuyết liền không ngại coi luôn Giai Hòa như người thân. Lời Giai Tuệ còn chưa nói xong, cô đã nhảy dựng lên tức giận: "Con mẹ nó! Nó gặp Diêm Vương chắc rồi! Buổi trưa chúng ta đi đến trường y!"
Trình Tương Tuyết đến từ Cáp Nhĩ Tân, nơi được xưng là Paris thu nhỏ, cũng là nơi mà phụ nữ xuyên chết con chồn lớn và đàn ông chơi dao rựa, có câu nói không có chuyện bị ức hiếp đến tốt cùng vẫn nuốt giận vào trong, tức là người khoong phạm mình mình cũng không phạm người, nhưng nếu người đã phạm thì ta chỉnh thấy con mẹ nó.
Tô Giai Tuệ giật giật góc áo: "Nhĩ Khang, bình tĩnh lại đi."
"Có đi không?"
"Tớ chắc chắn đi. Chờ chiều tan học chúng ta đi."
Thấy Tô Giai Tuệ bình tĩnh như vậy, Trình Tương Tuyết biết nàng đã có âm mưu: "Muốn làm gì vậy?"
"Muốn bắt được kẻ ngoại tình thì phải bắt ở trên giường, bắt được trộm thì phải chơi dơ. Tớ lặng lẽ đi theo Giai Hòa, quay video lại làm bằng chứng, có chứng cứ mọi chuyện liền dễ làm."
"... Tuệ Tuệ, cậu đã trường thành rồi." Trình Tương Tuyết cảm động thở dài rồi nói: " Vậy cậu thật sự không muốn nói cho anh Cảnh sao?”
Tô Giai Tuệ hai tay khoanh lại, mím môi suy nghĩ hồi lâu: "Mọi chuyện đều phải dựa trên chứng cứ. Chúng ta không có bằng chứng mấy đứa trong trường y là do Tống Thạch xúi giục, nếu Kỷ Cảnh đến tìm Tống Thạch, cậu ấy nhất định sẽ chịu thiệt thòi, Tống Thạch tổn thất không tính gì, về gặp tên Kỷ hán Hoa kia mới là khó, cậu biết thằng cha khốn nạn đó luôn mong Kỷ Cảnh gây chuyện mà.”
“Ừ thì đúng, nhưng chỉ có hai chúng ta, nếu chúng ta đánh bị áp đảo thì sao?”
"Hả?"
"Hả——"
"Cậu có thật là Trình Tương Tuyết không?"
"Cam đoan không giả!"
Tô Giai Tuệ hiểu rõ: “Vậy lại gọi thêm Giang Diên?”
Trình Tương Tuyết lập tức nở một nụ cười ngọt ngào: “Được.”
Vì vậy Tô Giai Tuệ đã gọi Giang Diên đến hành lang trước khi kết thúc giờ giải lao, giải thích ngắn gọn nguyên nhân và kết quả của vấn đề cho cậu ta.
Trần Húc chuẩn bị bước vào tòa nhà dạy học, cậu quét mắt một cái, liền chính xác bắt gặp Tô Giai Tuệ và Giang Diên đang đứng bên cạnh hành lang ngoài trời trên tầng ba, cậu tóm lấy Kỷ Cảnh : "Đây là có chuyện gì vậy."
"...Họ có bí mật."
"Hôm qua không phải cậu nói cô ấy và Từ Tiểu Đào có một bí mật sao? Là như thế nào? Đi chơi mà bỏ chúng ta sao?"
Kỷ Cảnh có chút ghê tởm đẩy Trần Húc ra: "Nóng quá, cậu làm tớ đổ mồ hôi hột rồi, tránh xa tớ ra được không."
“Cậu bị cái quái gì vậy, dám phát hỏa với huynh đệ tốt, còn đối với người khác thì liền ôn hòa." Trần Húc bĩu môi nói: "Nhìn bộ dạng không tiền đồ của cậu, nếu như Tô Giai Tuệ là bạn gái của tớ, tớ sẽ chỉnh đốn cô ấy một ngày tám trăm lần.”
Kỷ Cảnh chế nhạo: "Cậu thậm chí không giải quyết được Trình Tương Tuyết, vậy mà còn muốn chỉnh đốn Tuệ Tuệ, đúng là lớn gan."
"Tớ không muốn ra oai với cô ấy thôi. Từ giờ trở đi, đừng gây rắc rối phổ cập uyên ương gì cho tớ nữa, với lại Trình Tương Tuyết này thật sự không phải gu của tớ."
"Vậy thích gu nào?"
"Chị Tuệ." Trần Húc nói xong liền bỏ chạy, đáng tiếc vẫn là chậm một bước, bị Kỷ Cảnh túm lấy cổ áo, thuật khóa cổ của Tô Giai Tuệ là chân truyền, Trần Húc phá không nổi, vì vậy cậu ta phải liên tục cầu xin sự tha thứ: "Ai ai ai, tớ chỉ đùa thôi, tớ sai rồi, Kỷ Cảnh!"
Tô Giai Tuệ đứng trên lan can nhìn hai người đang đánh nhau ở lối vào tòa nhà giảng dạy, họ đang cản trở lối đi của giáo viên và học sinh, cô cảm thấy rất là không nói nên lời: "Một người bị thiểu năng trí tuệ còn người kia thì chết não. Không có cách nào cứu được... Này! Chuông vào lớp reng mà không nghe thấy à!”
Ngoài kỹ năng khóa cổ, Tô Giai Tuệ còn có một kỹ năng khác là kỹ năng sư tử gầm.
Giọng nói này còn hiệu quả hơn cả tiếng chuông vào lớp, dũng khí hơn cả hiệu trưởng, những học sinh chưa vội trên sân đã tăng tốc lao nhanh về phía tòa nhà dạy học.
Giang Diên: "..." Thật sự cần cậu đi để thêm “dũng khí” sao?
Mặc dù trong lòng đầy tán thưởng với thực lực của Tô Giai Tuệ, nhưng Giang Diên vì tình cảm và lý trí nên đã đồng ý không một chút do dự đi giúp đỡ Giai Tuệ và Giai Hòa.
Tô Giai Tuệ rất hài lòng với sự thoải mái của Giang Diên: "Sau khi tan học, tớ đợi cậu ở siêu thị ngoài cổng."
“Ừm."
"Nhớ thay quần áo."
“Tại sao vậy?”
“Thầy cô có nói là nếu lỡ có nguy cơ gây rắc rối bên ngoài trường thì đừng mặc đồng phục học sinh.”
Vì trường có nhà vệ sinh nên thay quần áo không khó, Giang Diên gật đầu: “Được, tớ biết rồi.”
Kỷ Cảnh và Trần Húc đi tới, hai đôi mắt trong veo của họ lộ rõ sự ngu ngốc và dò hỏi.
Tô Giai Tuệ vẫy tay với họ, quay người bước vào lớp.
Kỷ Cảnh thấy mình bị bỏ liền cảm thấy khó chịu, nhưng cậu ấy thực sự không thể tìm ra nguyên nhân trong đó, cậu ấy đã ghi nhớ các từ và bài tập một cách nghiêm túc, và cậu ấy hình như cũng đâu có quầy rầy bạn gái đâu... Có lẽ lí do chính là năm cuối cấp...
Quên đi, chỉ một năm thôi.
......
Mặc dù trường cao trung số 11 là một trường cao trung phổ thông, giáo viên của trường thuộc hàng giỏi nhất thành phố, nhưng môi trường học lại không đạt yêu cầu. Rõ ràng cùng Tinh Hải chỉ cách có hai con phố mà lại như đã ngót nghét cả thế kỷ, hôm nay ở năm 2010 này, những con phố gần trường cấp 11 vẫn giữ nguyên phong cách của những năm cuối thập niên 1990, đầy những tòa nhà xây dựng trái phép, cũ kỹ và nhỏ bé, và những điểm dừng đỗ ngẫu nhiên, những con ngõ nhỏ hẹp và lác đác những quầy hoa quả, xiên nướng dưới những tán cây to.
"Ông ơi, lấy cho cháu ba cây xúc xích nướng, nhiểu ớt bột chút ạ.”
"Cháu muốn hai cái."
"Bốn cái đều thêm ớt bột nha ông."
Tô Giai Tuệ Cúi người xuống, chăm chú nhìn những chiếc xúc xích bột ớt trong chảo, liền bị chúng mê hoặc, có một chút chút phân tâm.
Trình Tương Tuyết Trốn sau một gốc cây nhìn chăm chú vào cổng trường cách đó không xa, cũng để lại nửa tâm tư cho xúc xích: “Ông ơi, thêm tí ớt bột đi.”
Giang Diên: "...chúng ta đang đứng ở đây, Giai Hòa không phải vừa bước ra đã nhìn thấy sao."
Tô Giai Tuệ: "Cậu ngốc à, mấy nữ sinh trường y đó muốn chặn Giai Hòa, tụi nó khẳng định sẽ đến sớm hơn."
Xúc xích của ông lão nhanh chóng lấy ra khỏi chảo, ông xoắn một nắm ớt bột rồi rắc lên đều trên bốn chiếc xúc xích "Cháu gái, cầm cho chắc nha."
"Cảm ơn ông!" Tô Giai Tuệ đưa hai cái cho Trình Tương Tuyết và một cái cho Giang Diên: "Nhưng mà ba chúng ta ở cùng nhau quả thực rất dễ thấy, ai đi đầu đi."
Trình Tương Tuyết: "Ai đi đầu?"
Tô Giai Tuệ: "Đương nhiên là tớ, khuôn mặt của tớ thoạt nhìn là biết có quan hệ gì với Giai Hòa, quá dễ rút dây động rừng, hai cậu đứng canh ở đây, khi có người đến, tớ sẽ đi trước, còn hai cậu sẽ chịu trách nhiệm ghi lại bằng chứng."
Trình Tương Tuyết nghiêm, cúi chào: "Đã hiểu!"
"Xin gửi lời kính chào đến Đội Thiếu niên Tiền phong."
"Tớ vốn là thành viên đội thiếu niên Tiền phong."
Giang Diên mím môi nhỏ giọng nói: "Thanh niên đội viên đều dưới 14 tuổi."
Trình Tương Tuyết mở to mắt nhìn cậu: "Vậy trước kia bọn tớ cũng là thành viên rồi, đây gọi là không quên ý định ban đầu."
Giang Diên cũng hơi mở to mắt, chỉ vào phía sau Trình Tương Tuyết: “Những người đó sao?”
Tô Giai Tuệ nhìn sang thấy mấy cô gái tóc tai khác thường, trang điểm cực kỳ phong phú khoác tay đi về phía bên này, đếm đầu thì có sáu người tổng cộng, phù hợp với tình báo của Từ Tiểu Đào.
"Hẳn là như vậy." Tô Giai Tuệ ăn miếng xúc xích cuối cùng rồi trốn bên cạnh quầy bán quà vặt.
Trình Tương Tuyết cùng Giang Diên là hai người còn lại trước quầy xúc xích, đối với Tương Tuyết, đây là khoảng thời gian hiếm hoi được ở riêng với Giang Diên, cô ấy sẵn sàng nhân cơ hội này để gia tăng hiểu biết của cô ấy với Giang Diên.
"Cái kia... cậu định làm gì vào cuối tuần?"
"Dạy học bù cho Giai Hòa."
Trình Tương Tuyết biết tình hình cơ bản của Giang Diên, nghe vậy cô không khỏi vui mừng: "Một con cừu cũng là đuổi, hai con cừu cũng là phóng. Cậu có thể mang tớ theo không? Tớ không có vấn đề gì với phần thi năng khiếu, nhưng kết quả bài kiểm tra văn hóa thì kéo chân quá. Chúng ta đều là bằng hữu, cậu có thể giúp tớ được không?"
** Một con cừu cũng là đuổi, hai con cừu cũng là phóng là tục ngữ. Đó là một phép ẩn dụ rằng dù số lượng có nhiều đến đâu thì cũng sẽ tốn nhiều công sức và chúng ta hãy cùng nhau thực hiện. Mình cũng hơi méo hiểu nữa các bạn ơi.
"..."
"Có phải mặt tớ quá dày không?"
"Nếu dì Tôn và chú Tô không phản đối thì tớ sao cũng được.”
Trình Tương Tuyết bề ngoài có vẻ bất cần, nhưng trong lòng lại nhạy cảm, lập tức nghĩ đến tình cảnh ăn nhờ ở đậu của Giang Diên, cô cười nói: “Yên tâm đi, tớ sẽ không đi về tay trắng đâu.”
Giang Diên rũ mắt nhìn cô ấy: "Cậu vẫn là nói chuyển bình thường đi, nghe cứ kỳ lạ."
Trình Tương Tuyết: "Thật ra, tớ là người lai Đông Bắc và Đài Bắc, mẹ tớ là người Đài Bắc."
"Không tin." Giang Diên đã nhiều lần nhìn thấy khả năng bịa chuyện của cô ấy, cô ấy nói rằng cô ấy ăn trứng luộc không bóc vỏ, nói như thật.
"Tớ không nói dối cậu! Mẹ tớ đã khao khát cảnh tuyết rơi từ khi còn nhỏ, nhưng Đài Bắc 800 năm không có một lần tuyết rơi, vì vậy mẹ tớ đã chọn rời xa quê hương và đến Đông Bắc học đại học. Rồi gặp bố tớ trong trường, rồi sinh tớ, có phải rất lãng mạn không?”
Câu chuyện này thực sự logic, nhưng Giang Diên khó có thể đánh giá là có lãng mạn hay không, từ này quá xa vời với cậu.
Bố mẹ cậu là dân quê bình thường, không được học hành đến nơi đến chốn, càng không có cái gì gọi là tình yêu, họ lấy vợ sinh con chỉ vì điều kiện gia đình tương đương và có bà mai mối đáng tin cậy, như vậy liền kết hôn, ở bên nhau hơn phân nửa cuộc đời.
Nếu nền văn minh dựa trên cơm ăn áo mặc, thì sự lãng mạn dựa trên một cuộc sống tốt đẹp và sung túc.
Giang Diên hiểu rất rõ ràng rằng bây giờ cậu không xứng để theo đuổi cái gọi là lãng mạn.
"Giang Diên? Cậu có đang nghe tớ nói không?"
"...Giai Hòa ra ngoài rồi."
Trình Tương Tuyết biết mức độ nghiêm trọng, cô lập tức lấy điện thoại di động ra, nhìn giống như một người nằm vùng trong tổ chức nào đó, cô chuẩn bị quay một đoạn video đầy chính nghĩa mà hơi lén lút.
Giang Diên đứng bên lề để giúp cô canh chừng vì sợ bị sáu đứa côn đồ trường y chú ý.
Nhưng sự chú ý của sáu thành viên của trường y tế lại đổ dồn vào Tô Giai Hòa, họ cười nhạo vây quanh cậu, nửa kéo nửa đẩy cậu ra khỏi đám đông.
Những tòa nhà kiểu cũ ở đây hoàn toàn không có khái niệm về một tiểu khu, một số nằm trên một hàng chéo, một số nằm trên một hàng dọc, và một số chỉ đơn giản là hai tòa nhà gắn liền với nhau, chỉ có một chỗ ở giữa đủ cho một người đi. Trình Tương Tuyết quàng tay qua Giang Diên, giả vờ là một cặp tình nhân, thận trọng đi theo nhóm sáu người, sau một khoảng, nhóm sáu người băng qua đường và đi vào một con hẻm hẹp, hai bên là tường cao.
Vị trí địa lý này thuận tiện cho Tương Tuyết bí mật chụp ảnh, cô kéo Giang Diên trốn ở đầu ngõ, thò máy ảnh trên điện thoại di động ra.
Tô Giai Hòa bị một nhóm sáu người bao vây, và liên tục lùi lại cho đến khi gần đến bức tường.
"Trốn cái gì, tao còn có thể ăn mày à." Cô gái mặc quần lửng màu xanh lá cây và đi giày vải cao cổ toàn màu xanh lá cây gọi tạm là “Xanh lá” đi, cô ta có vẻ là "chị cả" trong nhóm sáu người, cô ta chọc nhẹ vào vai Giai Hòa bằng bàn tay đang kẹp điếu thuốc, tàn thuốc đỏ tươi gần như đập vào hàm dưới cậu: "Lát nữa tụi tao muốn đi quán Internet, mày cũng đi nhỉ?"
".....”
"Hahahaha."
Nhóm sáu người dường như rất hài lòng với sự yếu đuối và im lặng của Giai Hòa, họ cười to rất to, “Xanh lá” bày ra khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại hung hăng dọa người mà cười: "Đi không, tao nói chuyện với mày, mày giả câm à?”
Tô Giai Hòa cuối cùng cũng nói: "Trước năm giờ tôi phải về.”
Cô gái “Hello Kitty” mặc chiếc áo phông màu hồng của Hello Kitty đưa tay về phía cậu: "Vậy thì mời tụi tao đi chơi."
"..."
"Xanh lá" vứt tàn thuốc, đưa tay sờ túi quần của Giai Hòa, lấy ra một cuộn tiền lẻ đưa cho "Hello Kitty” cầm tiền đếm lại: "Tám mươi sáu, ai nha, hôm nay nhiều lắm."
"Xanh lá" không phải thấy tiền liền sáng mắt như vậy, cô ta chỉ đặt tay lên bả vai tô Giai Hòa, hơi kiễng mũi chân, hôn lên mặt cậu: "Cám ơn."
Tô Giai Hòa sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên đẩy “Xanh lá” ra: “Mày”
Cậu chưa kịp nói xong, một túi rác lớn màu đen đột nhiên từ đầu bên kia bay tới đập mạnh vào “Hello Kitty" mấy đứa khác một cách hung hăng.
Mặt trời lặn nghiêng nghiêng, tia nắng ấm áp tràn ngập ngõ xanh.
Đứng dưới ánh chiều tà, Tô Giai Tuệ trông giống như một anh hùng từ trên trời giáng xuống.
“Oa...” Trình Tương Tuyết khẽ kêu lên một tiếng, ý đồ noi gương theo Giai Tuệ tới làm ngầu, nhưng vừa đứng dậy cô ấy đã ngồi bệt xuống đất một cách đau đớn: “Ui, ui, ui, chết tiệt, chuột rút rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu bạn gặp vấn đề, bạn nên tìm kiếm cha mẹ của bạn giúp đỡ ngay lập tức và tìm chú cảnh sát. Đánh nhau là không tốt và không nên.
Bởi vậy cùng là đánh nhau, Tống Thạch thì bị đuổi học và vào trại giáo dưỡng, ngược lại Tô Giai Tuệ và những người khác không chỉ bình an vô sự mà còn được treo cờ khen thưởng.
Tống Thạch dù sao cũng không nuốt nổi cơn giận này, bởi vậy vượt qua Từ Tiểu Đào hắn càng ôm hận với Tô Giai Tuệ, người đã gọi cảnh sát.
Dù đã được giáo dục pháp luật hơn một năm trong trại giáo dưỡng nhưng hắn không kiểm điểm bản thân được, hắn chỉ biết mình năm 18 tuổi đã nháo chuyện đến ngồi tù cho nên mới đem mục tiêu nhắm vào Tô Giai Tuệ.
Mà Giai Hòa lại là em trai cô.
Theo lời cuả Từ Tiểu Đào, Tống Thạch đạ hạ quyết tâm đi vào ranh giới của rội ác để bắt lấy Giai Hòa và đối đầu với Giai Tuệ.
"Hắn mấy ngày nay không lộ mặt, là đang tìm vài cô gái trường y gây khó dễ cho Giai Hòa, mấy cô gái đó không tốt lành gì, tuổi cũng nhỏ. Quan trọng là...Nếu như chuyện bại lộ, chỉ cần nói với người khác là cô ta đang hẹn hò với Tô Giai Hòa, như vậy cảnh sát sẽ không nhúng tay vào tranh chấp này."
“Mấy đứa đó đòi tiền Giai Hòa sao?”
“Tớ không biết cụ thể, nhưng tớ đoán có lẽ không đơn giản vậy. Làm sao bây giờ chị Tuệ, có muốn thương lượng cùng anh Cảnh không?”
"Trước mắt đừng nói với cậu ấy nữa, chờ tớ về hỏi Giai Hòa chút.”
“Được, cần thì cứ nói tớ, rốt cuộc chuyện này cũng vì tớ mà thành."
Tô Giai Tuệ cười cười, giơ tay nhéo nhéo Từ Tiểu Đào: "Đừng suy nghĩ nhiều, một kẻ hèn Tống Thạch, ỷ vào cái đầu trọc nên đâu sợ bị nắm tóc, lại muốn gây khó dễ chúng ta, nhưng cũng không làm gì được chúng ta, nhiều lắm là bắt nạt quả hồng mềm Tô Giai Hòa của tớ, Giai Hòa ngày ngày về cũng không thể hiện gì nhiều lắm, chỉ thấy nó cười đến ngu cả ra.”
“Nói chung là tớ muốn nói cậu đừng vì loại người này mà ảnh hưởng tương lai, chó cắn cậu một cái, chẳng lẽ cậu cắn lại.” Đơn nhiên là phải lấy cây đánh lại thôi nhưng mà Tô Giai Tuệ đã bỏ qua câu này.
Từ Tiểu Đào miễn cưỡng gật đầu, vừa ngước mắt lên, đột nhiên cả người rùng mình: “Anh Cảnh. "
Theo ánh mắt của Tiểu Đào, Tô Giai Tuệ ngẩng đầu lên, thấy Kỷ Cảnh đang nằm trên cầu thang còn nhìn hai người họ với ánh mắt u ám, thật đáng sợ.
“Cậu đang nghe trộm chúng tớ à? "
"Không nghe thấy, các cậu trốn ở đây xì xào cái gì vậy?”
Kỷ Cảnh hẳn là không nghe thấy, nếu không với tính khí của cậu ấy không chừng sẽ tìm luôn tống Thạch tính sổ.
Tô Giai Tuệ giọng điệu hơi thả lỏng: "Tiểu Đào, cậu về trước đi.”
"Ừm." Hứa Tiểu Đào tránh khỏi Tô Giai Tuệ, hai ba bước đi lên cầu thang. Cùng lúc đó, Quý Kính đứng thẳng dậy, dùng tay ngăn cậu lại.
"Anh Cảnh..."
"Giấu tớ một bí mật chẳng phải quá tàn nhẫn sao. "
"Kỷ Cảnh! Cậu lăn xuống đây! "
Sắc mặt của Tô Giai Tuệ không được tốt, có dấu hiệu sắp biến thành con rồng hung bạo. Kỷ Cảnh nhìn bạn gái như vậy lại nhớ đến bộ phim《Pokemon》 lúc nhỏ cùng ông mình xem, cậu cảm thấy bạn gái của mình rất giống với con Megidramon trong phim, cũng thường tưởng nếu trong tay có quả cầu pokemon thì liền có thể dùng nó để thu con quái vật to lớn với đôi mắt đỏ đang nhe răng nghiến lợi này.
“Mau lên!”
Đáng tiếc Kỷ Cảnh không có quả cầu để quăng, chỉ có thể lăn xuống như quả cầu: “Tớ đùa với Từ Tiểu Đào mà.”
Tô Giai Tuệ nhìn chằm chằm vào mái tóc lộn xộn của cậu, trong lòng không khỏi cảm thấy ủy khuất: “Cậu, về sau không cần chán ghét Quý Mộc Điềm nữa.”
“Hả? "
"Bố mẹ cậu ấy qua đời từ rất sớm."
"Vậy..." Kỷ Cảnh cố gắng đoán xem bạn gái đang nghĩ gì: "Tớ có nên thể hiện chủ nghĩa nhân đạo không? Phải quan tâm đến cô ấy?"
"Quan tâm? Cậu định quan tâm như thế nào?"
"..."
Trước mắt là gì chứ không phải là bạn gái, hình như là Quái vật rồng hủy diệt. Kỷ Cảnh hơi do dự lấy từ trong túi ra một miếng kẹo hạnh nhân, xé lớp giấy gói và đưa đến miệng Tô Giai Tuệ, Tô Giai Tuệ cơ bản sẽ không kháng cự lại việc đồ ăn đưa tới mồm, đặc biệt là đồ ngọt , kẹo ngay lập tức được đưa vào miệng, một bên gương mặt phình má nhai mẹo, một bên biểu tình nhìn chăm chằm Kỷ Cảnh.
Muốn nói chuyện, nhưng trước mắt không nói nên lời, kẹo hạnh nhân quá lớn và quá dính.
Kỷ Cảnh mím môi cười khúc khích, đôi mắt dài hẹp cong thành hai khe: “Lát nữa chú có đến đón cậu không?”
Tô Giai Tuệ gật đầu.
Kỷ Cảnh hơi thất vọng: "Có một nhà hàng cá nướng mới trên đường Đại Hành, tan học sớm tớ muốn dẫn cậu đi ăn thử."
Tô Giai Tuệ mơ hồ nói: "Cuối tuần đi ăn nha."
Học sinh cấp bacũng là người, thứ sáu và thứ bảy không có tiết tự học buổi tối, tan học khoảng bốn giờ rưỡi.
Trường cao trung 11 có tiết học vào thứ Sáu, tan học muộn hơn, vì vậy lão Tô sẽ đến Tinh Hải trước để đón Tô Giai Tuệ và Giang Diên.
Qua cửa sổ ô tô, nhìn thấy bộ dạng đằng đằng sát khí của con gái bảo bối, Lão Tô tưởng rằng bài kiểm tra lần này con gái làm không tốt nên tim ông đập loạn nhịp. Khi Tô Giai Tuệ mở cửa lên xe, ông vội vàng nở một nụ cười yêu thương hào phóng: "Tuệ Tuệ, tối nay con muốn ăn gì, bố dẫn con đi ăn, sau đó xem phim gì đó, thả lỏng đi con."
Tô Giai Tuệ thắt dây an toàn vào, hít một hơi thật sâu nói: "Đi đón Giai Hòa đi bố."
Mọi thứ trên đời này đều là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lão Tô có thể tùy tiện đánh con trai, tùy tiện chửi bới, nhưng đối xử với con gái, không biết vì cái gì mà có chút sợ sợ.
Chẳng mấy chốc, ô tô đã lái đến trường 11, cổng trường không có ai, Tô Giai Tuệ nhìn thoáng qua là thấy Giai Hòa, nói chính xác là thấy đôi giày vải rẻ tiền trên chân cậu.
Kiểu dáng của Converse cổ điển, dây nhợ lằng nhằng, tay nghề thô sơ. Khu mua sắm ngầm của khu liên hợp bán 25 tệ một đôi, nếu da mặt dày chém giá thì 20 tệ cũng có thể mua.
"Giai Hòa, đôi giày của em đâu? Chị nhớ em đâu có đi đôi này ra ngoài sáng nay."
"Sáng nay em trực, giáo viên chủ nhiệm kêu em đốt rác, em lỡ tay làm cháy đôi giày, chiếc còn lại cũng không mang được nên em vứt đi luôn”.
“Thế em lấy đôi đó ở đâu vậy?”
“Buổi trưa bạn em giúp em mua.”
Tô Giai Hòa mặt không đổi sắc khi nói dối, Tô Giai Tuệ thật muốn đá cậu một cái, nhưng cuối cùng cô cũng chịu đựng, quay đầu về phía lão Tô nói: "Bố, ngày mai tan học không cần đón con, con rủ Quả Cam ra ngoài chơi ạ."
"À, được."
Kỳ thực Lão Tô cũng khá bận rộn, luôn có một số cuộc gặp gỡ xã giao không thể tránh khỏi, trước đây hai anh em sinh đôi trong nhà học cùng truồnông có thể đón cùng lúc. Còn giờ, ông chỉ có thể đón đứa con hay tan học muộn Tô Giai Tuệ, dù sao cũng là con gái. Về phần Tô Giai Hòa, liền không cần phải cẩn thận như vậy.
"Vậy thì Giai Hòa, ngày mai con có thể đi taxi với Giang Diên không?”
“Bố đang nói chuyện với con, con có nghe thấy không?"
"Dạ có nghe.”
Tô Giai Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, sốt ruột đồng ý, thực sự khiến Tô Giai Tuệ muốn đánh cũng thấy tội nghiệp, lòng rối như tơ vò.
Dưới việc hai người họ đã ở cùng trong nhiều năm, Tô Giai Hòa đã phát triển một sức chịu đựng mà người bình thường không thể sánh được, và cậu cũng rất giỏi ngụy trang, Sau khi xảy ra việc, cậu về đến nhà thì như không có gì, dường như nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, tối còn ra ngoài đánh cầu lông.
Mãi đến bữa sáng ngày hôm sau, cậu mới lộ ra vẻ lo lắng.
"Mẹ." Trong khi Lão Tô đang cạo râu trong phòng tắm, Tô Giai Hòa nhỏ giọng nói: "Mẹ có thể cho con 100 tệ không?"
Tiền tiêu vặt của Giai Hòa trước giờ do Lão Tô phát, Tôn phu nhân cũng không thèm để ý: "Đi tìm bố con."
"..."
"Con muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?"
"Để thực hiện tác dụng của nó ạ."
"Không nói rõ ràng thì không có."
Bà Tôn là một bà nội trợ rất truyền thống, mặc dù tuân theo chính sách giáo dục của chồng nhưng bà lại không nỡ nhìn bộ dạng đáng thương của con trai mình, bà rót nước hoa quả và rán trứng cho con trai, mong con trai tha thứ người mẹ "bủn xỉn" như bà.
Tô Giai Hòa nuốt không trôi, thở dài, ánh mắt rơi trên người Tô Giai Tuệ.
Tô Giai Tuệ liếc lại cậu, lặng lẽ từ trong túi lấy ra 100 tệ đặt lên bàn.
Giai Hòa sửng sốt, không dám đưa tay ra cầm, đứng hình một lúc thì đột nhiên tiếng "ù ù" từ máy cạo râu đột nhiên dừng lại, có nghĩa là lão Tô chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, lúc này Tô Giai Hòa mới vội nhét tiền vào túi.
......
Vào giờ nghỉ giải lao buổi sáng, Giai Tuệ đến tìm Trình Tương Tuyết, kể cho cô nghe về em trai.
Rõ ràng là bằng tuổi nhau, thậm chí Giai Hòa còn lớn hơn Tương Tuyếtvài tháng, nhưng vì Giai Hòa là em trai của Giai Tuệ nên Trình Tương Tuyết liền không ngại coi luôn Giai Hòa như người thân. Lời Giai Tuệ còn chưa nói xong, cô đã nhảy dựng lên tức giận: "Con mẹ nó! Nó gặp Diêm Vương chắc rồi! Buổi trưa chúng ta đi đến trường y!"
Trình Tương Tuyết đến từ Cáp Nhĩ Tân, nơi được xưng là Paris thu nhỏ, cũng là nơi mà phụ nữ xuyên chết con chồn lớn và đàn ông chơi dao rựa, có câu nói không có chuyện bị ức hiếp đến tốt cùng vẫn nuốt giận vào trong, tức là người khoong phạm mình mình cũng không phạm người, nhưng nếu người đã phạm thì ta chỉnh thấy con mẹ nó.
Tô Giai Tuệ giật giật góc áo: "Nhĩ Khang, bình tĩnh lại đi."
"Có đi không?"
"Tớ chắc chắn đi. Chờ chiều tan học chúng ta đi."
Thấy Tô Giai Tuệ bình tĩnh như vậy, Trình Tương Tuyết biết nàng đã có âm mưu: "Muốn làm gì vậy?"
"Muốn bắt được kẻ ngoại tình thì phải bắt ở trên giường, bắt được trộm thì phải chơi dơ. Tớ lặng lẽ đi theo Giai Hòa, quay video lại làm bằng chứng, có chứng cứ mọi chuyện liền dễ làm."
"... Tuệ Tuệ, cậu đã trường thành rồi." Trình Tương Tuyết cảm động thở dài rồi nói: " Vậy cậu thật sự không muốn nói cho anh Cảnh sao?”
Tô Giai Tuệ hai tay khoanh lại, mím môi suy nghĩ hồi lâu: "Mọi chuyện đều phải dựa trên chứng cứ. Chúng ta không có bằng chứng mấy đứa trong trường y là do Tống Thạch xúi giục, nếu Kỷ Cảnh đến tìm Tống Thạch, cậu ấy nhất định sẽ chịu thiệt thòi, Tống Thạch tổn thất không tính gì, về gặp tên Kỷ hán Hoa kia mới là khó, cậu biết thằng cha khốn nạn đó luôn mong Kỷ Cảnh gây chuyện mà.”
“Ừ thì đúng, nhưng chỉ có hai chúng ta, nếu chúng ta đánh bị áp đảo thì sao?”
"Hả?"
"Hả——"
"Cậu có thật là Trình Tương Tuyết không?"
"Cam đoan không giả!"
Tô Giai Tuệ hiểu rõ: “Vậy lại gọi thêm Giang Diên?”
Trình Tương Tuyết lập tức nở một nụ cười ngọt ngào: “Được.”
Vì vậy Tô Giai Tuệ đã gọi Giang Diên đến hành lang trước khi kết thúc giờ giải lao, giải thích ngắn gọn nguyên nhân và kết quả của vấn đề cho cậu ta.
Trần Húc chuẩn bị bước vào tòa nhà dạy học, cậu quét mắt một cái, liền chính xác bắt gặp Tô Giai Tuệ và Giang Diên đang đứng bên cạnh hành lang ngoài trời trên tầng ba, cậu tóm lấy Kỷ Cảnh : "Đây là có chuyện gì vậy."
"...Họ có bí mật."
"Hôm qua không phải cậu nói cô ấy và Từ Tiểu Đào có một bí mật sao? Là như thế nào? Đi chơi mà bỏ chúng ta sao?"
Kỷ Cảnh có chút ghê tởm đẩy Trần Húc ra: "Nóng quá, cậu làm tớ đổ mồ hôi hột rồi, tránh xa tớ ra được không."
“Cậu bị cái quái gì vậy, dám phát hỏa với huynh đệ tốt, còn đối với người khác thì liền ôn hòa." Trần Húc bĩu môi nói: "Nhìn bộ dạng không tiền đồ của cậu, nếu như Tô Giai Tuệ là bạn gái của tớ, tớ sẽ chỉnh đốn cô ấy một ngày tám trăm lần.”
Kỷ Cảnh chế nhạo: "Cậu thậm chí không giải quyết được Trình Tương Tuyết, vậy mà còn muốn chỉnh đốn Tuệ Tuệ, đúng là lớn gan."
"Tớ không muốn ra oai với cô ấy thôi. Từ giờ trở đi, đừng gây rắc rối phổ cập uyên ương gì cho tớ nữa, với lại Trình Tương Tuyết này thật sự không phải gu của tớ."
"Vậy thích gu nào?"
"Chị Tuệ." Trần Húc nói xong liền bỏ chạy, đáng tiếc vẫn là chậm một bước, bị Kỷ Cảnh túm lấy cổ áo, thuật khóa cổ của Tô Giai Tuệ là chân truyền, Trần Húc phá không nổi, vì vậy cậu ta phải liên tục cầu xin sự tha thứ: "Ai ai ai, tớ chỉ đùa thôi, tớ sai rồi, Kỷ Cảnh!"
Tô Giai Tuệ đứng trên lan can nhìn hai người đang đánh nhau ở lối vào tòa nhà giảng dạy, họ đang cản trở lối đi của giáo viên và học sinh, cô cảm thấy rất là không nói nên lời: "Một người bị thiểu năng trí tuệ còn người kia thì chết não. Không có cách nào cứu được... Này! Chuông vào lớp reng mà không nghe thấy à!”
Ngoài kỹ năng khóa cổ, Tô Giai Tuệ còn có một kỹ năng khác là kỹ năng sư tử gầm.
Giọng nói này còn hiệu quả hơn cả tiếng chuông vào lớp, dũng khí hơn cả hiệu trưởng, những học sinh chưa vội trên sân đã tăng tốc lao nhanh về phía tòa nhà dạy học.
Giang Diên: "..." Thật sự cần cậu đi để thêm “dũng khí” sao?
Mặc dù trong lòng đầy tán thưởng với thực lực của Tô Giai Tuệ, nhưng Giang Diên vì tình cảm và lý trí nên đã đồng ý không một chút do dự đi giúp đỡ Giai Tuệ và Giai Hòa.
Tô Giai Tuệ rất hài lòng với sự thoải mái của Giang Diên: "Sau khi tan học, tớ đợi cậu ở siêu thị ngoài cổng."
“Ừm."
"Nhớ thay quần áo."
“Tại sao vậy?”
“Thầy cô có nói là nếu lỡ có nguy cơ gây rắc rối bên ngoài trường thì đừng mặc đồng phục học sinh.”
Vì trường có nhà vệ sinh nên thay quần áo không khó, Giang Diên gật đầu: “Được, tớ biết rồi.”
Kỷ Cảnh và Trần Húc đi tới, hai đôi mắt trong veo của họ lộ rõ sự ngu ngốc và dò hỏi.
Tô Giai Tuệ vẫy tay với họ, quay người bước vào lớp.
Kỷ Cảnh thấy mình bị bỏ liền cảm thấy khó chịu, nhưng cậu ấy thực sự không thể tìm ra nguyên nhân trong đó, cậu ấy đã ghi nhớ các từ và bài tập một cách nghiêm túc, và cậu ấy hình như cũng đâu có quầy rầy bạn gái đâu... Có lẽ lí do chính là năm cuối cấp...
Quên đi, chỉ một năm thôi.
......
Mặc dù trường cao trung số 11 là một trường cao trung phổ thông, giáo viên của trường thuộc hàng giỏi nhất thành phố, nhưng môi trường học lại không đạt yêu cầu. Rõ ràng cùng Tinh Hải chỉ cách có hai con phố mà lại như đã ngót nghét cả thế kỷ, hôm nay ở năm 2010 này, những con phố gần trường cấp 11 vẫn giữ nguyên phong cách của những năm cuối thập niên 1990, đầy những tòa nhà xây dựng trái phép, cũ kỹ và nhỏ bé, và những điểm dừng đỗ ngẫu nhiên, những con ngõ nhỏ hẹp và lác đác những quầy hoa quả, xiên nướng dưới những tán cây to.
"Ông ơi, lấy cho cháu ba cây xúc xích nướng, nhiểu ớt bột chút ạ.”
"Cháu muốn hai cái."
"Bốn cái đều thêm ớt bột nha ông."
Tô Giai Tuệ Cúi người xuống, chăm chú nhìn những chiếc xúc xích bột ớt trong chảo, liền bị chúng mê hoặc, có một chút chút phân tâm.
Trình Tương Tuyết Trốn sau một gốc cây nhìn chăm chú vào cổng trường cách đó không xa, cũng để lại nửa tâm tư cho xúc xích: “Ông ơi, thêm tí ớt bột đi.”
Giang Diên: "...chúng ta đang đứng ở đây, Giai Hòa không phải vừa bước ra đã nhìn thấy sao."
Tô Giai Tuệ: "Cậu ngốc à, mấy nữ sinh trường y đó muốn chặn Giai Hòa, tụi nó khẳng định sẽ đến sớm hơn."
Xúc xích của ông lão nhanh chóng lấy ra khỏi chảo, ông xoắn một nắm ớt bột rồi rắc lên đều trên bốn chiếc xúc xích "Cháu gái, cầm cho chắc nha."
"Cảm ơn ông!" Tô Giai Tuệ đưa hai cái cho Trình Tương Tuyết và một cái cho Giang Diên: "Nhưng mà ba chúng ta ở cùng nhau quả thực rất dễ thấy, ai đi đầu đi."
Trình Tương Tuyết: "Ai đi đầu?"
Tô Giai Tuệ: "Đương nhiên là tớ, khuôn mặt của tớ thoạt nhìn là biết có quan hệ gì với Giai Hòa, quá dễ rút dây động rừng, hai cậu đứng canh ở đây, khi có người đến, tớ sẽ đi trước, còn hai cậu sẽ chịu trách nhiệm ghi lại bằng chứng."
Trình Tương Tuyết nghiêm, cúi chào: "Đã hiểu!"
"Xin gửi lời kính chào đến Đội Thiếu niên Tiền phong."
"Tớ vốn là thành viên đội thiếu niên Tiền phong."
Giang Diên mím môi nhỏ giọng nói: "Thanh niên đội viên đều dưới 14 tuổi."
Trình Tương Tuyết mở to mắt nhìn cậu: "Vậy trước kia bọn tớ cũng là thành viên rồi, đây gọi là không quên ý định ban đầu."
Giang Diên cũng hơi mở to mắt, chỉ vào phía sau Trình Tương Tuyết: “Những người đó sao?”
Tô Giai Tuệ nhìn sang thấy mấy cô gái tóc tai khác thường, trang điểm cực kỳ phong phú khoác tay đi về phía bên này, đếm đầu thì có sáu người tổng cộng, phù hợp với tình báo của Từ Tiểu Đào.
"Hẳn là như vậy." Tô Giai Tuệ ăn miếng xúc xích cuối cùng rồi trốn bên cạnh quầy bán quà vặt.
Trình Tương Tuyết cùng Giang Diên là hai người còn lại trước quầy xúc xích, đối với Tương Tuyết, đây là khoảng thời gian hiếm hoi được ở riêng với Giang Diên, cô ấy sẵn sàng nhân cơ hội này để gia tăng hiểu biết của cô ấy với Giang Diên.
"Cái kia... cậu định làm gì vào cuối tuần?"
"Dạy học bù cho Giai Hòa."
Trình Tương Tuyết biết tình hình cơ bản của Giang Diên, nghe vậy cô không khỏi vui mừng: "Một con cừu cũng là đuổi, hai con cừu cũng là phóng. Cậu có thể mang tớ theo không? Tớ không có vấn đề gì với phần thi năng khiếu, nhưng kết quả bài kiểm tra văn hóa thì kéo chân quá. Chúng ta đều là bằng hữu, cậu có thể giúp tớ được không?"
** Một con cừu cũng là đuổi, hai con cừu cũng là phóng là tục ngữ. Đó là một phép ẩn dụ rằng dù số lượng có nhiều đến đâu thì cũng sẽ tốn nhiều công sức và chúng ta hãy cùng nhau thực hiện. Mình cũng hơi méo hiểu nữa các bạn ơi.
"..."
"Có phải mặt tớ quá dày không?"
"Nếu dì Tôn và chú Tô không phản đối thì tớ sao cũng được.”
Trình Tương Tuyết bề ngoài có vẻ bất cần, nhưng trong lòng lại nhạy cảm, lập tức nghĩ đến tình cảnh ăn nhờ ở đậu của Giang Diên, cô cười nói: “Yên tâm đi, tớ sẽ không đi về tay trắng đâu.”
Giang Diên rũ mắt nhìn cô ấy: "Cậu vẫn là nói chuyển bình thường đi, nghe cứ kỳ lạ."
Trình Tương Tuyết: "Thật ra, tớ là người lai Đông Bắc và Đài Bắc, mẹ tớ là người Đài Bắc."
"Không tin." Giang Diên đã nhiều lần nhìn thấy khả năng bịa chuyện của cô ấy, cô ấy nói rằng cô ấy ăn trứng luộc không bóc vỏ, nói như thật.
"Tớ không nói dối cậu! Mẹ tớ đã khao khát cảnh tuyết rơi từ khi còn nhỏ, nhưng Đài Bắc 800 năm không có một lần tuyết rơi, vì vậy mẹ tớ đã chọn rời xa quê hương và đến Đông Bắc học đại học. Rồi gặp bố tớ trong trường, rồi sinh tớ, có phải rất lãng mạn không?”
Câu chuyện này thực sự logic, nhưng Giang Diên khó có thể đánh giá là có lãng mạn hay không, từ này quá xa vời với cậu.
Bố mẹ cậu là dân quê bình thường, không được học hành đến nơi đến chốn, càng không có cái gì gọi là tình yêu, họ lấy vợ sinh con chỉ vì điều kiện gia đình tương đương và có bà mai mối đáng tin cậy, như vậy liền kết hôn, ở bên nhau hơn phân nửa cuộc đời.
Nếu nền văn minh dựa trên cơm ăn áo mặc, thì sự lãng mạn dựa trên một cuộc sống tốt đẹp và sung túc.
Giang Diên hiểu rất rõ ràng rằng bây giờ cậu không xứng để theo đuổi cái gọi là lãng mạn.
"Giang Diên? Cậu có đang nghe tớ nói không?"
"...Giai Hòa ra ngoài rồi."
Trình Tương Tuyết biết mức độ nghiêm trọng, cô lập tức lấy điện thoại di động ra, nhìn giống như một người nằm vùng trong tổ chức nào đó, cô chuẩn bị quay một đoạn video đầy chính nghĩa mà hơi lén lút.
Giang Diên đứng bên lề để giúp cô canh chừng vì sợ bị sáu đứa côn đồ trường y chú ý.
Nhưng sự chú ý của sáu thành viên của trường y tế lại đổ dồn vào Tô Giai Hòa, họ cười nhạo vây quanh cậu, nửa kéo nửa đẩy cậu ra khỏi đám đông.
Những tòa nhà kiểu cũ ở đây hoàn toàn không có khái niệm về một tiểu khu, một số nằm trên một hàng chéo, một số nằm trên một hàng dọc, và một số chỉ đơn giản là hai tòa nhà gắn liền với nhau, chỉ có một chỗ ở giữa đủ cho một người đi. Trình Tương Tuyết quàng tay qua Giang Diên, giả vờ là một cặp tình nhân, thận trọng đi theo nhóm sáu người, sau một khoảng, nhóm sáu người băng qua đường và đi vào một con hẻm hẹp, hai bên là tường cao.
Vị trí địa lý này thuận tiện cho Tương Tuyết bí mật chụp ảnh, cô kéo Giang Diên trốn ở đầu ngõ, thò máy ảnh trên điện thoại di động ra.
Tô Giai Hòa bị một nhóm sáu người bao vây, và liên tục lùi lại cho đến khi gần đến bức tường.
"Trốn cái gì, tao còn có thể ăn mày à." Cô gái mặc quần lửng màu xanh lá cây và đi giày vải cao cổ toàn màu xanh lá cây gọi tạm là “Xanh lá” đi, cô ta có vẻ là "chị cả" trong nhóm sáu người, cô ta chọc nhẹ vào vai Giai Hòa bằng bàn tay đang kẹp điếu thuốc, tàn thuốc đỏ tươi gần như đập vào hàm dưới cậu: "Lát nữa tụi tao muốn đi quán Internet, mày cũng đi nhỉ?"
".....”
"Hahahaha."
Nhóm sáu người dường như rất hài lòng với sự yếu đuối và im lặng của Giai Hòa, họ cười to rất to, “Xanh lá” bày ra khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại hung hăng dọa người mà cười: "Đi không, tao nói chuyện với mày, mày giả câm à?”
Tô Giai Hòa cuối cùng cũng nói: "Trước năm giờ tôi phải về.”
Cô gái “Hello Kitty” mặc chiếc áo phông màu hồng của Hello Kitty đưa tay về phía cậu: "Vậy thì mời tụi tao đi chơi."
"..."
"Xanh lá" vứt tàn thuốc, đưa tay sờ túi quần của Giai Hòa, lấy ra một cuộn tiền lẻ đưa cho "Hello Kitty” cầm tiền đếm lại: "Tám mươi sáu, ai nha, hôm nay nhiều lắm."
"Xanh lá" không phải thấy tiền liền sáng mắt như vậy, cô ta chỉ đặt tay lên bả vai tô Giai Hòa, hơi kiễng mũi chân, hôn lên mặt cậu: "Cám ơn."
Tô Giai Hòa sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên đẩy “Xanh lá” ra: “Mày”
Cậu chưa kịp nói xong, một túi rác lớn màu đen đột nhiên từ đầu bên kia bay tới đập mạnh vào “Hello Kitty" mấy đứa khác một cách hung hăng.
Mặt trời lặn nghiêng nghiêng, tia nắng ấm áp tràn ngập ngõ xanh.
Đứng dưới ánh chiều tà, Tô Giai Tuệ trông giống như một anh hùng từ trên trời giáng xuống.
“Oa...” Trình Tương Tuyết khẽ kêu lên một tiếng, ý đồ noi gương theo Giai Tuệ tới làm ngầu, nhưng vừa đứng dậy cô ấy đã ngồi bệt xuống đất một cách đau đớn: “Ui, ui, ui, chết tiệt, chuột rút rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu bạn gặp vấn đề, bạn nên tìm kiếm cha mẹ của bạn giúp đỡ ngay lập tức và tìm chú cảnh sát. Đánh nhau là không tốt và không nên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.