Chương 4
Liên Liên
15/05/2014
Bị cứng rắn kéo đi ăn cơm, Ái Tĩnh trầm mặt, cả người phát ra hơi thở lạnh như băng, ngồi yên trên ghế, không nói lời nào.
“Mau ăn! Em lại ngẩn người, miến cũng lạnh rồi.”
Hạ Phong như không có việc gì kêu lên, cũng không đợi cô trả lời, liền đưa chiếc đũa ra, bắt đầu vớt miến trong nồi đất.
Mặc dù đói bụng, anh rất có phong độ thân sĩ giúp cô múc một chén nhỏ trước.
“Ách. . . . . .” Nhìn bàn đầy món ăn, lòng của Ái Tĩnh bị làm ấm rồi.
Thật là không có nghĩ đến. . . . . .
Không nghĩ tới là dưới loại tình huống này, lấy được ân cần, che chở của anh.
Năm đó, cô ngước đầu, dùng ánh mắt lấy lòng đưa mắt nhìn anh, chỉ cần anh vui vẻ, vô luận anh nói gì cũng không quan trọng, ngay cả lời nói giễu cợt, cô đều có thể làm bộ nghe không hiểu, chỉ cần được ở bên cạnh anh là tốt rồi.
Bất luận cô nhân nhượng thế nào, duyên phận của bọn họ cũng chỉ có ba ngày ngắn ngủn, rồi sau đó chính là quên lãng thật dài.
Không nghĩ tới mười năm, tình hình lại đảo ngược, cô thế nhưng có thể hưởng thụ đến che chở của Hạ Phong . . . . .
Hạ Phong mình biết đang dốc hết sức lấy lòng phụ nữ, anh chính là người năm đó vứt bỏ phụ nữ như giày rách sao? Bên môi Ái Tĩnh nở nụ cười ác ý.
Hạ Phong lại hiểu lầm ý của cô, cho là giai nhân rốt cuộc cũng bị dụng tâm của anh đả động.
Anh phải chịu khó để ý hơn rồi, đem một con tôm hùm đã bóc vỏ gắp vào trong chén Ái Tĩnh.
“Ăn đi, ăn thật ngon .” Người đàn ông cười đến rất vui vẻ.
Lúc mang cô đến nhà hàng Quế Hoa này, anh đặc biệt dặn dò đầu bếp chính để hai con tôm hùm ở trên nồi miến.
Bởi vì nếu mà gọi hai nồi, cô có lẽ ăn không vào bất kỳ món ăn nào khác, nhưng lúc này thế là món ăn cao cấp a!
Hơn nữa hai người chia sẻ một nồi, tình cảm sẽ ngọt ngào hơn. . . . . .
Ái Tĩnh trầm mặc ăn để ý món ăn Quảng Đông, trên mặt không có vẻ mặt đặc biệt.
Bất kể người bồi bàn bưng lên món ăn lạ mắt, quý hiếm cỡ nào, cô đều chỉ là yên lặng ăn cơm, lẳng lặng cùng với Hạ Phong, cái gì cũng chưa nói.
Người đàn ông đã từng tổn thương cô đang không tự chủ đền bù cho cô, giờ phút này cô thật sự không cần nói gì, chỉ cần im lặng hưởng thụ là tốt rồi. . . . . .
“Tôi muốn về nhà!” Đè nén tức giận, Ái Tĩnh nhìn chằm chằm người đàn ông kiên quyết mang theo cô chạy xung quanh.
“Nếu là người phụ nữ của anh, đối với chỗ ở của anh nên có chút hiểu đi!” Hạ Phong lái xe đến biệt thự rộng rãi của Hạ gia ở ngoại ô thành phố.
Dừng xe ở trong sân nhà rộng lớn, Hạ Phong liền lôi kéo tay nhỏ bé của Ái Tĩnh, đi vào một đình nghỉ mát.
Trước mắt là bể phun nước hùng vĩ, căn nhà cùng đình nghỉ mát rất khác biệt, hai bên đủ loại cây cối rậm rạp, cao vút. . . . .
Kinh ngạc nhìn cảnh trí trước mắt, Ái Tĩnh còn tưởng rằng mình đi nhầm vào trong truyện cổ tích.
Người đàn ông có khuôn mặt điển trai, chính là hoàng tử được tất cả phụ nữ ái mộ mà cô là Cô bé lọ lem mang giày thủy tinh, bất cứ lúc nào cũng lo lắng nửa đêm lại tới.
“Thích nơi này sao?” Hạ Phong ho nhẹ một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Ái Tĩnh.
“Ừ?” Ngẩng đầu lên, cô mất hồn nháy mắt.
Người phụ nữ này làm cho tâm trạng của anh nhộn nhạo như vậy, anh ôm lấy mặt của cô, môi nóng bỏng rơi vào mắt của cô.
Trừ vợ trước là Ngả Lâm, anh không mang những người phụ nữ khác tới nơi này.
Anh không cần mang bạn trên giường tới hiểu biết sinh hoạt cá nhân của mình, nhưng cô gái xinh đẹp mà giảo hoạt trước mắt này, thế nhưng anh lại không nhịn được muốn cùng cô chia sẻ toàn bộ cuộc sống.
“Không cần. . . . . . Tôi nói không cần. . . . . .” Ái Tĩnh không ngừng giùng giằng.
“Tại sao không cần? Thân thể của em rõ ràng không phải nói như vậy. . . . . .” Bàn tay Hạ Phong ôm lấy hông của Ái Tĩnh, không cho cô trốn tránh mà hôn cô.
Hai chân Ái Tĩnh vô lực mềm nhũn, dựa ở trước ngực rắn chắc của người đàn ông, thở hồng hộc, bởi vì tay anh đang không an phận ở trên người cô hoạt động.
“Tôi. . . . . . Không có. . . . . .” Cô tức giận thở hổn hển cãi lại.
Nhưng cô không thể nói ra nhiều lời hơn, môi đỏ mọng lại bị che lần nữa, đầul ưỡi nóng ướt cạy miệng của cô ra, quấn lấy cái lưỡi thơm, mềm mại .
Gió đêm khẽ thổi qua, ánh trăng sáng ngời khiến hình dáng giai nhân xinh đẹp rõ ràng hơn.
Bàn tay Hạ Phong xoa bóp đường cong hấp dẫn, linh lung của Ái Tĩnh, nhẹ giọng bày tỏ
“Hư! Không cần nói, chỉ cần cảm thụ.”
Ngón tay của anh giống như gió xuân, lặng lẽ lướt qua da thịt mịn màng của cô, đưa tới cho cô một hồi khẽ run.
“Ah. . . . . .” Nhẹ giọng thở gấp yêu kiều, cũng đánh thẳng vào thần kinh Hạ Phong .
Anh đỡ lấy hông của cô, đè cô ở trên ghế đá cẩm thạch, bắp thịt toàn thân dán vào dáng người có lồi có lõm của cô, tạo thành quyến rũ thân thiết nóng nhất.
“Tại sao có thể ở bên ngoài. . . . . .” Làm chuyện như vậy? ! Khí huyết Ái Tĩnh thiếu chút nữa nổ tung.
Cô không hy vọng cùng đàn ông ở địa phương này khiêu tình, như vậy quá phóng đãng rồi, sẽ làm cô cảm thấy mình rất không biết xấu hổ.
“Tại sao không thể? Thử nhìn một chút sẽ biết!” Hạ Phong cố chấp ở trên người của cô.
“Nhưng là. . . . . .”
“Không cần nhưng là, dù sao chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên, em tập thành quen thôi.” Bên môi bật ra nụ cười tà mị, tay Hạ Phong hoạt động ở bắp chân thon dài đều đặn và trên mắt cá chân mảnh khảnh của cô, ý đồ làm nổ tung khát vọng sâu nhất trong cơ thể của cô.
“Ở chỗ này. . . . . . Rất mất thể diện. . . . . .” Mắt của cô sương mù lẫn lộn không che giấu được dục vọng.
“Sẽ không mất thể diện, sẽ không ai thấy.” Hạ Phong tỏ vẻ như đinh đóng cột.
Bàn tay của anh tựa như rắn linh hoạt, nhanh chóng cởi ra cúc áo áo sơ mi của cô, cũng tỉ mỉ dao động ở trên da thịt của cô. Cô không kìm hãm được thở dài, tay của anh đẩy ra nịt ngực của cô, che phủ trên cặp vú cứng ngắc, càn rỡ đè ép, cầm vân vê.
“A. . . . . .” Tiếng rên rỉ yêu kiều của cô không ngừng từ trong miệng tràn ra.
“Thanh âm của em rất ngọt, anh rất thích nghe.” Anh càn rỡ gạt áo lót tơ lụa màu hồng của cô xuống, không nhìn đầu vú đang nhẹ nhàng run rẩy, anh lớn mật cầm vân vê một vú nhỏ đẫy đà, ngay sau đó cúi đầu, há miệng dùng sức hút.
“Ừ. . . . . .” Ở trong gió đêm, tiếng ngâm của cô đầy thỏa thích.
Đầu lưỡi Hạ Phong vẫn trêu chọc nụ hoa mềm mại, ép Ái Tĩnh rên rỉ theo dụ dỗ của anh, theo tiết tấu hút cắn mà cong người lên, không ngừng giãy dụa vòng eo.
“Nhìn dáng vẻ của em thật rất ưa thích.” Hạ Phong quan sát phản ứng của cô, ác ý vân vê đầu vú nhạy cảm, ý đồ ở trên người cô lưu lại dấu vết hoan ái .
“A. . . . . . Nóng quá. . . . . .”
Ái Tĩnh tự hỏi năng lực khơi tình của Hạ Phong cao siêu đến mức nào, cô hoàn toàn đắm chìm ở trong dục hỏa, đong đưa thân thể theo dẫn dụ của anh.
Tình dục trong cô đã thức tỉnh do bàn tay của anh!
“Ah. . . . . .”
Tiếng rên rỉ nhỏ vụn từ miệng anh đào nhỏ bật ra, nhưng người đàn ông chơi đùa đang vui vẻ, không muốn bỏ qua cho cô.
Anh nâng cao vú, ngón tay thon dài kẹp lấy đầu vú cứng ngắc lôi kéo, để cho cô hoàn toàn đắm chìm trong hành động của anh.
Khi cô ở phía dưới rên rỉ phóng túng, thế nhưng anh lại càng đùa bỡn vú của cô hơn.
Anh thích nhìn bộ dáng phụ nữ điên cuồng vì anh, hơn nữa người phụ nữ bây giờ đang ở dưới người anh, để cho anh có cảm giác vô cùng thành tựu.
Anh đem hai tay của cô áp chế lên đỉnh đầu, thừa dịp cô không hề có năng lực phản kích cúi đầu ngậm cắn đầu vú đỏ tươi mê người, để cho cô ứng phó không kịp, không hề che giấu đói khát rên rỉ khi ở phía dưới anh.
“Còn hài lòng không?” Cặp mắt anh sáng lên, tỉ mỉ quan sát báu vật phía dưới
Cô tức giận thở hổn hển, không cách nào trả lời.
Anh thích bộ dáng ý thức của cô tan rã như vậy.
Hạ Phong gần như dùng phương thức dã man kéo quần của cô ra, phát hiện rõ ràng, ở dưới váy bảo thủ,cô thế nhưng mặc quần lót chữ T màu đen ──
Thân thể của anh không còn chịu đựng được, xé quần lót của cô, anh kéo ra hai chân của cô, đem dục vọng đã cứng rắn chống đỡ chỗ tư mật phái nữ, nhanh chóng tiến vào hoa huyệt chặt hẹp──
“Đừng. . . . . .”
Mồ hôi đổ đầm đìa, Ái Tĩnh cắn chặt hàm răng, nhưng tiếng rên rỉ phóng đãng thỉnh thoảng còn bật ra từ trong miệng của cô.
“Nơi đó của em thật chặt. . . . . .” Ôm eo thon của cô, Hạ Phong phát ra than thở.
“Là anh quá lớn. . . . . .” Mặc dù thần trí mê muội, nhưng nghe đến bình luận không đứng đắn của anh, cô vẫn nhịn không được phản kích.
Nghe được lời phản kích quật cường của cô, anh không khỏi chê cười, “Anh thật không đủ lợi hại, mới có thể để em còn có hơi sức cùng anh tranh cãi.” Bàn tay đi tới cái mông của cô, dùng sức đem cô áp về hướng mình hơn.
Ái Tĩnh mềm yếu không xương, tay nhỏ bé đẩy không ra bờ ngực rắn chắc, ngược lại làm cho anh dùng lực kiềm chế vòng eo đang giãy dụa của cô.
Gió đêm ôn hoàn thổi qua, bao ở nơi đang dây dưa của hai người.
Hạ Phong mãnh liệt luật động, cánh tay mạnh mẽ dùng lực nắm trên đầu vai Ái Tĩnh, khiến cho tiểu nữ nhân trong ngực phải ngẩng đầu chịu đựng anh mãnh liệt.
Thân thể bị kiềm chế nóng lên, nóng lên, ý thức không cách nào tập trung.
Hai tay Ái Tĩnh nắm ở cổ người đàn ông, người đàn ông nhiệt tình ôm hôn khiến thần trí của cô bị đánh tan toàn bộ.
“Đừng. . . . . .” Cô không tự chủ được rên rỉ.
Áo sơ mi sớm bị kéo ra, ngực đẫy đà bị dồn ép, đầu vú nhạy cảm không ngừng bị vân vê đùa bỡn, đã sớm cứng rắn run rẩy.
“Bảo bối, anh hi vọng thân thể của em vĩnh viễn nhạy cảm như vậy. . . . . .”
Người đàn ông cười trầm thấp khiến mặt của Ái Tĩnh không tự chủ được đỏ lên.
Quấn quít như vậy đối với người bình tĩnh qua ngày như cô mà nói, thật cuồng dã rồi. . . . . .
Hạ Phong không nói thêm gì nữa, dùng sức một cái, dục vọng nam tính nóng rực ở trong cơ thể Ái Tĩnh chạy nước rút.
“Ách. . . . . .”Cô kêu lên một tiếng, cắn răng chịu đựng nhiệt tình của anh.
Dưới sự phối hợp của cô, Hạ Phong bắt đầu điên cuồng ra vào trong thân thể của cô, dũng mãnh gắng gượng không ngừng ra vào chỗ sâu nhất của hoa huyệt, điên cuồng đâm chọc u huyệt mềm mại, dưới ánh trăng nhu hòa, một lần lại một lần ở trong cơ thể cô rút ra đâm vào.
Ái Tĩnh đã gần như điên cuồng, đôi tay nắm chặt đầu vai anh, phối hợp với luật động của anh.
Dục hỏa của hai người nóng bỏng nối tiếp . . . . . .
Cô cảm giác bộ vị mềm mại của mình đang bị người đàn ông ra sức xỏ xuyên qua, nhanh chóng rút ra, cắm vào, dâm thủy không ngừng từ trong khe hẹp chảy ra.
“Chậm một chút. . . . . . A ──” điên cuồng đòi hỏi khiến cho cô mê loạn, Ái Tĩnh kinh ngạc thở gấp, tầm mắt mơ hồ, ý thức từ từ tan rã, dường như rơi vào vực sâu không đáy.
“Hoang dã một chút nữa! Anh thích!” Hạ Phong gầm nhẹ.
Ái Tĩnh nghe chỉ thị từ tình nhân, gào thét càng lớn tiếng.
Bị nắm giữ trong tay, cô không cầm giữ được mình, chỉ có thể ý loạn tình mê mặc cho người đàn ông đòi hỏi. . . . . .
Hạ Phong cảm thụ bộ vị phái nữ ngậm hút lửa nóng của anh thật chặt, kích động trong lòng càng thêm không cách nào nói rõ.
Anh là người đàn ông của cô, mà cô cũng là người phụ nữ của anh!
Ban đêm hai người ở nơi này, ở trong lương đình điên cuồng giao hoan, cho đến khi hai người cùng leo lên tuyệt đỉnh cao triều. . . . .
Khi Ái Tĩnh phục hồi tinh thần lại, đã là khi mình đặt trong ở trong phòng tắm.
“Cảm giác rất tốt chứ? Một lần nữa như thế nào?”
“Cái gì?” Đầu Ái Tĩnh trống rỗng, thân thể nóng bỏng không dứt, nhất thời không có cách nào phản ứng.
Quan sát bộ dáng không cách nào hồi hồn của cô, Hạ Phong nhàn nhạt bình luận,
“Dường như làm được quá vượt qua. . . . . .”
Ôm eo thon của Ái Tĩnh, tay anh cầm vòi hoa sen, đem nước ấm áp dội ở trên da thịt mềm mại của cô, tẩy đi dấu vết hoan ái .
“Tôi tự tắm là tốt rồi. . . . . .” Khuôn mặt đỏ lên, cô có chút lúng túng.
“Cần gì xấu hổ đây?” Hạ Phong hào phóng bày tỏ, “Là anh đem em làm cho rối loạn, giúp em khôi phục nguyên trạng là trách nhiệm của anh.”
Nói xong, anh còn nhẹ chạm khẽ vào da mặt non mềm của cô .
“Ách. . . . . .” Không nghĩ tới Hạ Phong đối với bạn trên giường săn sóc như vậy, Ái Tĩnh có chút kinh ngạc. Nhưng vì ngăn ngừa lúng túng nhiều hơn, cô chỉ có thể để cho anh phục vụ, không nói thêm gì nữa.
Đang lúc Ái Tĩnh đang phiền não nên làm như thế nào cùng người đàn ông này giữ một khoảng cách thì ngón tay Hạ Phong đột nhiên sờ về hướng chỗ tư mật cả cô. . . . . .
“Anh làm gì đấy? !” Cô bị người đàn ông dọa sợ tới mức toàn thân cứng ngắc.
Mới trải qua tình yêu điên cuồng, hiện tại cô toàn thân hư mềm, tuyệt đối không có biện pháp chịu đựng một lần khác.
“Giúp em tắm a. Em tắm không tắm nơi đó sao?” Thấy cô nhạy cảm như vậy, Hạ Phong vô cùng khoái trá, ngón tay theo nước nóng trượt vào trong cơ thể cô cạo gãi qua lại, dùng cường lực kích thích lần nữa.
“Tôi tự tắm. . . . . .” Tay chân Ái Tĩnh vô lực, chỉ có thể dựa sát vào thân thể Hạ Phong, không để cho mình ngã xuống.
Hạ Phong liền thừa dịp có cơ hội thật tốt này, không ngừng xâm nhập vào hoa huyệt của cô, đạt khoái cảm sâu hơn .
“Không cần. . . . . . Tôi không chịu nổi. . . . . .” Nằm ở trên thân người đàn ông, Ái Tĩnh tự lẩm bẩm, thân thể theo Hạ Phong mang đến ham muốn nóng bỏng, tận tình hưởng lạc.
“Yên tâm, em ngoan ngoãn nghe lời, anh liền sẽ không muốn em lúc này.” Hạ Phong càng không ngừng hôn cô, vuốt ve cô, đầu ngón tay cuồng dã ở trên làn da nhẵn nhụi của cô in dấu hạ dấu vết, không cho cô quên.
Không cho cô vứt bỏ anh nữa. . . . . .
“Ừ. . . . . .” Trong miệng Ái Tĩnh toát ra tiếng rên rỉ dâm mỹ .
Đè ở trên người cô, người đàn ông đã sớm đầu đầy mồ hôi, lại vẫn kéo dài động tác, hi vọng kết hợp sâu hơn.
“Tôi muốn ngủ. . . . . .” Cô lẩm bẩm bày tỏ.
Người đàn ông này cả buổi tối không dứt, làm cho cô không cách nào nghỉ ngơi, tình yêu khá dài như vậy cũng làm cho tứ chi của cô mệt mỏi. . . . . .
“Tiểu Tĩnh, làm bạn gái của anh chứ?” Thừa dịp Ái Tĩnh thần trí không rõ, Hạ Phong đè cô xuống giường, nói lên yêu cầu đối với cô.
Bởi vì thân thể của hai người còn chặt chẽ giao hợp, lúc này nói cự tuyệt, mới thật sự có quỷ.
Ái Tĩnh chỉ có biểu thị như thế, “Tôi mệt quá. . . . . . Ngày mai lại nói. . . . . .”
“Em không hài lòng với hành động của anh sao?” Lời nói của Hạ Phong chứa đầy hàm ý, giơ cao nửa người dưới, dùng lực đâm vào chỗ sâu nhất.
“Không phải. . . . . .” Cô hét lên một tiếng.
“Vậy em rất hài lòng đúng không?” Vấn đề của anh chỉ có hai phần đạo lí.
“Đối với ──” chỉ cần để cho cô nghỉ ngơi, cái gì cũng tốt, không nên náo loạn nữa!
“Nếu rất hài lòng, như vậy em coi như là bạn gái của anh chứ?”Hạ Phong tiếp tục dây dưa hỏi tới, căn bản không kể cô chống cự như thế nào.
“Hài lòng, hài lòng ──” Cô chỉ có nghe được nửa đoạn trước lời nói của anh.
“Em đồng ý sao?” Hạ Phong hỏi một lần nữa, tránh cho nghe được không rõ ràng, như vậy về sau rất khó nói chuyện.
“Đồng ý, đồng ý ──”
“Thật sự quá tốt rồi, anh rốt cuộc đợi được lời hứa hẹn của em rồi !” Hạ Phong hoan hô, cuối cùng đem toàn bộ chất lỏng nóng rực bắn vào trong cơ thể của cô.
Mà Ái Tĩnh căn bản không quản anh làm gì, lập tức rơi vào hôn mê . . . . . .
“Không thành vấn đề, cứ để anh lo.”
Trần tẩu nghe xong vấn đề của thiếu gia, cười he he chợt vỗ ngực, bày tỏ chuyện như vậy dễ giải quyết, không cần hao tổn tâm trí.
“Cái kia liền gây phiền toái Trần tẩu rồi.” Hạ Phong như trút được gánh nặng, lúc này mới kết thúc trò chuyện.
Trần tẩu gật đầu một cái, bước chân nhanh hơn, cao hứng bừng bừng đi tới phòng bếp.
Hôm nay bà có thể phải thi thố tài năng, thay thiếu gia giữ người yêu lại!
Tối hôm qua sau khi nghe được người làm báo tin thì bà thì có dự cảm, thiếu gia lại động lòng.
Nếu không thiếu gia sẽ không đem người phụ nữ đó về nhà.
Bây giờ nghe được thiếu gia tỉ mỉ kể lại sở thích ăn uống đặc biệt của cô gái đó, bà cũng biết dự cảm của mình không sai.
Hơn nữa càng làm cho người ta vui vẻ chính là ──
Cô gái này đối với món ăn sang trọng tựa hồ không có hứng thú gì.
Mà thiếu gia đối với cô cũng không có gì nắm chặt, mới có thể giao phó phải nơm nớp lo sợ, chỉ sợ không biết dụng tâm người yêu đối với mình.
Nhìn dáng dấp cô gái thiếu gia yêu lúc này chính là người thường, không phải những tiểu minh tinh kia, cũng không phải là dáng vẻ cô nàng nhà giàu cao ngạo. Chỉ là một điểm này, bà sẽ phải vỗ tay hoan hô.
Thiếu gia của bà nên có một cô gái tốt bên cạnh, sẽ quan tâm cậu ăn cơm mặc quần áo, lưu ý cậu ra cửa sớm muộn gì, cuộc sống như thế mới gọi là hạnh phúc.
Nếu như bọn họ nguyện ý sinh thêm mấy tiểu bảo bối nữa, bảo đảm ngay cả lão phu nhân đang ở Thụy Sĩ cũng sẽ chạy trở về trong đêm. . . . . .
Trần tẩu giống như đã thấy cảnh tượng gia đình đông đúc, lần này càng thêm tràn đầy tinh thần, tính toán làm một bàn thức ăn tinh xảo .
Ngô, bà chuẩn bị hai bàn, chủ nhân một bàn, bọn họ ở phía sau chủ nhân bận rộn cũng một bàn, mọi người được ăn vui vẻ, bảo đảm làm việc sẽ còn có sức lực.
Chờ đợi ngày hạnh phúc cũng không xa, thực sự nghĩ tới liền cao hứng. Ha ha. . . .
“Mau ăn! Em lại ngẩn người, miến cũng lạnh rồi.”
Hạ Phong như không có việc gì kêu lên, cũng không đợi cô trả lời, liền đưa chiếc đũa ra, bắt đầu vớt miến trong nồi đất.
Mặc dù đói bụng, anh rất có phong độ thân sĩ giúp cô múc một chén nhỏ trước.
“Ách. . . . . .” Nhìn bàn đầy món ăn, lòng của Ái Tĩnh bị làm ấm rồi.
Thật là không có nghĩ đến. . . . . .
Không nghĩ tới là dưới loại tình huống này, lấy được ân cần, che chở của anh.
Năm đó, cô ngước đầu, dùng ánh mắt lấy lòng đưa mắt nhìn anh, chỉ cần anh vui vẻ, vô luận anh nói gì cũng không quan trọng, ngay cả lời nói giễu cợt, cô đều có thể làm bộ nghe không hiểu, chỉ cần được ở bên cạnh anh là tốt rồi.
Bất luận cô nhân nhượng thế nào, duyên phận của bọn họ cũng chỉ có ba ngày ngắn ngủn, rồi sau đó chính là quên lãng thật dài.
Không nghĩ tới mười năm, tình hình lại đảo ngược, cô thế nhưng có thể hưởng thụ đến che chở của Hạ Phong . . . . .
Hạ Phong mình biết đang dốc hết sức lấy lòng phụ nữ, anh chính là người năm đó vứt bỏ phụ nữ như giày rách sao? Bên môi Ái Tĩnh nở nụ cười ác ý.
Hạ Phong lại hiểu lầm ý của cô, cho là giai nhân rốt cuộc cũng bị dụng tâm của anh đả động.
Anh phải chịu khó để ý hơn rồi, đem một con tôm hùm đã bóc vỏ gắp vào trong chén Ái Tĩnh.
“Ăn đi, ăn thật ngon .” Người đàn ông cười đến rất vui vẻ.
Lúc mang cô đến nhà hàng Quế Hoa này, anh đặc biệt dặn dò đầu bếp chính để hai con tôm hùm ở trên nồi miến.
Bởi vì nếu mà gọi hai nồi, cô có lẽ ăn không vào bất kỳ món ăn nào khác, nhưng lúc này thế là món ăn cao cấp a!
Hơn nữa hai người chia sẻ một nồi, tình cảm sẽ ngọt ngào hơn. . . . . .
Ái Tĩnh trầm mặc ăn để ý món ăn Quảng Đông, trên mặt không có vẻ mặt đặc biệt.
Bất kể người bồi bàn bưng lên món ăn lạ mắt, quý hiếm cỡ nào, cô đều chỉ là yên lặng ăn cơm, lẳng lặng cùng với Hạ Phong, cái gì cũng chưa nói.
Người đàn ông đã từng tổn thương cô đang không tự chủ đền bù cho cô, giờ phút này cô thật sự không cần nói gì, chỉ cần im lặng hưởng thụ là tốt rồi. . . . . .
“Tôi muốn về nhà!” Đè nén tức giận, Ái Tĩnh nhìn chằm chằm người đàn ông kiên quyết mang theo cô chạy xung quanh.
“Nếu là người phụ nữ của anh, đối với chỗ ở của anh nên có chút hiểu đi!” Hạ Phong lái xe đến biệt thự rộng rãi của Hạ gia ở ngoại ô thành phố.
Dừng xe ở trong sân nhà rộng lớn, Hạ Phong liền lôi kéo tay nhỏ bé của Ái Tĩnh, đi vào một đình nghỉ mát.
Trước mắt là bể phun nước hùng vĩ, căn nhà cùng đình nghỉ mát rất khác biệt, hai bên đủ loại cây cối rậm rạp, cao vút. . . . .
Kinh ngạc nhìn cảnh trí trước mắt, Ái Tĩnh còn tưởng rằng mình đi nhầm vào trong truyện cổ tích.
Người đàn ông có khuôn mặt điển trai, chính là hoàng tử được tất cả phụ nữ ái mộ mà cô là Cô bé lọ lem mang giày thủy tinh, bất cứ lúc nào cũng lo lắng nửa đêm lại tới.
“Thích nơi này sao?” Hạ Phong ho nhẹ một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Ái Tĩnh.
“Ừ?” Ngẩng đầu lên, cô mất hồn nháy mắt.
Người phụ nữ này làm cho tâm trạng của anh nhộn nhạo như vậy, anh ôm lấy mặt của cô, môi nóng bỏng rơi vào mắt của cô.
Trừ vợ trước là Ngả Lâm, anh không mang những người phụ nữ khác tới nơi này.
Anh không cần mang bạn trên giường tới hiểu biết sinh hoạt cá nhân của mình, nhưng cô gái xinh đẹp mà giảo hoạt trước mắt này, thế nhưng anh lại không nhịn được muốn cùng cô chia sẻ toàn bộ cuộc sống.
“Không cần. . . . . . Tôi nói không cần. . . . . .” Ái Tĩnh không ngừng giùng giằng.
“Tại sao không cần? Thân thể của em rõ ràng không phải nói như vậy. . . . . .” Bàn tay Hạ Phong ôm lấy hông của Ái Tĩnh, không cho cô trốn tránh mà hôn cô.
Hai chân Ái Tĩnh vô lực mềm nhũn, dựa ở trước ngực rắn chắc của người đàn ông, thở hồng hộc, bởi vì tay anh đang không an phận ở trên người cô hoạt động.
“Tôi. . . . . . Không có. . . . . .” Cô tức giận thở hổn hển cãi lại.
Nhưng cô không thể nói ra nhiều lời hơn, môi đỏ mọng lại bị che lần nữa, đầul ưỡi nóng ướt cạy miệng của cô ra, quấn lấy cái lưỡi thơm, mềm mại .
Gió đêm khẽ thổi qua, ánh trăng sáng ngời khiến hình dáng giai nhân xinh đẹp rõ ràng hơn.
Bàn tay Hạ Phong xoa bóp đường cong hấp dẫn, linh lung của Ái Tĩnh, nhẹ giọng bày tỏ
“Hư! Không cần nói, chỉ cần cảm thụ.”
Ngón tay của anh giống như gió xuân, lặng lẽ lướt qua da thịt mịn màng của cô, đưa tới cho cô một hồi khẽ run.
“Ah. . . . . .” Nhẹ giọng thở gấp yêu kiều, cũng đánh thẳng vào thần kinh Hạ Phong .
Anh đỡ lấy hông của cô, đè cô ở trên ghế đá cẩm thạch, bắp thịt toàn thân dán vào dáng người có lồi có lõm của cô, tạo thành quyến rũ thân thiết nóng nhất.
“Tại sao có thể ở bên ngoài. . . . . .” Làm chuyện như vậy? ! Khí huyết Ái Tĩnh thiếu chút nữa nổ tung.
Cô không hy vọng cùng đàn ông ở địa phương này khiêu tình, như vậy quá phóng đãng rồi, sẽ làm cô cảm thấy mình rất không biết xấu hổ.
“Tại sao không thể? Thử nhìn một chút sẽ biết!” Hạ Phong cố chấp ở trên người của cô.
“Nhưng là. . . . . .”
“Không cần nhưng là, dù sao chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên, em tập thành quen thôi.” Bên môi bật ra nụ cười tà mị, tay Hạ Phong hoạt động ở bắp chân thon dài đều đặn và trên mắt cá chân mảnh khảnh của cô, ý đồ làm nổ tung khát vọng sâu nhất trong cơ thể của cô.
“Ở chỗ này. . . . . . Rất mất thể diện. . . . . .” Mắt của cô sương mù lẫn lộn không che giấu được dục vọng.
“Sẽ không mất thể diện, sẽ không ai thấy.” Hạ Phong tỏ vẻ như đinh đóng cột.
Bàn tay của anh tựa như rắn linh hoạt, nhanh chóng cởi ra cúc áo áo sơ mi của cô, cũng tỉ mỉ dao động ở trên da thịt của cô. Cô không kìm hãm được thở dài, tay của anh đẩy ra nịt ngực của cô, che phủ trên cặp vú cứng ngắc, càn rỡ đè ép, cầm vân vê.
“A. . . . . .” Tiếng rên rỉ yêu kiều của cô không ngừng từ trong miệng tràn ra.
“Thanh âm của em rất ngọt, anh rất thích nghe.” Anh càn rỡ gạt áo lót tơ lụa màu hồng của cô xuống, không nhìn đầu vú đang nhẹ nhàng run rẩy, anh lớn mật cầm vân vê một vú nhỏ đẫy đà, ngay sau đó cúi đầu, há miệng dùng sức hút.
“Ừ. . . . . .” Ở trong gió đêm, tiếng ngâm của cô đầy thỏa thích.
Đầu lưỡi Hạ Phong vẫn trêu chọc nụ hoa mềm mại, ép Ái Tĩnh rên rỉ theo dụ dỗ của anh, theo tiết tấu hút cắn mà cong người lên, không ngừng giãy dụa vòng eo.
“Nhìn dáng vẻ của em thật rất ưa thích.” Hạ Phong quan sát phản ứng của cô, ác ý vân vê đầu vú nhạy cảm, ý đồ ở trên người cô lưu lại dấu vết hoan ái .
“A. . . . . . Nóng quá. . . . . .”
Ái Tĩnh tự hỏi năng lực khơi tình của Hạ Phong cao siêu đến mức nào, cô hoàn toàn đắm chìm ở trong dục hỏa, đong đưa thân thể theo dẫn dụ của anh.
Tình dục trong cô đã thức tỉnh do bàn tay của anh!
“Ah. . . . . .”
Tiếng rên rỉ nhỏ vụn từ miệng anh đào nhỏ bật ra, nhưng người đàn ông chơi đùa đang vui vẻ, không muốn bỏ qua cho cô.
Anh nâng cao vú, ngón tay thon dài kẹp lấy đầu vú cứng ngắc lôi kéo, để cho cô hoàn toàn đắm chìm trong hành động của anh.
Khi cô ở phía dưới rên rỉ phóng túng, thế nhưng anh lại càng đùa bỡn vú của cô hơn.
Anh thích nhìn bộ dáng phụ nữ điên cuồng vì anh, hơn nữa người phụ nữ bây giờ đang ở dưới người anh, để cho anh có cảm giác vô cùng thành tựu.
Anh đem hai tay của cô áp chế lên đỉnh đầu, thừa dịp cô không hề có năng lực phản kích cúi đầu ngậm cắn đầu vú đỏ tươi mê người, để cho cô ứng phó không kịp, không hề che giấu đói khát rên rỉ khi ở phía dưới anh.
“Còn hài lòng không?” Cặp mắt anh sáng lên, tỉ mỉ quan sát báu vật phía dưới
Cô tức giận thở hổn hển, không cách nào trả lời.
Anh thích bộ dáng ý thức của cô tan rã như vậy.
Hạ Phong gần như dùng phương thức dã man kéo quần của cô ra, phát hiện rõ ràng, ở dưới váy bảo thủ,cô thế nhưng mặc quần lót chữ T màu đen ──
Thân thể của anh không còn chịu đựng được, xé quần lót của cô, anh kéo ra hai chân của cô, đem dục vọng đã cứng rắn chống đỡ chỗ tư mật phái nữ, nhanh chóng tiến vào hoa huyệt chặt hẹp──
“Đừng. . . . . .”
Mồ hôi đổ đầm đìa, Ái Tĩnh cắn chặt hàm răng, nhưng tiếng rên rỉ phóng đãng thỉnh thoảng còn bật ra từ trong miệng của cô.
“Nơi đó của em thật chặt. . . . . .” Ôm eo thon của cô, Hạ Phong phát ra than thở.
“Là anh quá lớn. . . . . .” Mặc dù thần trí mê muội, nhưng nghe đến bình luận không đứng đắn của anh, cô vẫn nhịn không được phản kích.
Nghe được lời phản kích quật cường của cô, anh không khỏi chê cười, “Anh thật không đủ lợi hại, mới có thể để em còn có hơi sức cùng anh tranh cãi.” Bàn tay đi tới cái mông của cô, dùng sức đem cô áp về hướng mình hơn.
Ái Tĩnh mềm yếu không xương, tay nhỏ bé đẩy không ra bờ ngực rắn chắc, ngược lại làm cho anh dùng lực kiềm chế vòng eo đang giãy dụa của cô.
Gió đêm ôn hoàn thổi qua, bao ở nơi đang dây dưa của hai người.
Hạ Phong mãnh liệt luật động, cánh tay mạnh mẽ dùng lực nắm trên đầu vai Ái Tĩnh, khiến cho tiểu nữ nhân trong ngực phải ngẩng đầu chịu đựng anh mãnh liệt.
Thân thể bị kiềm chế nóng lên, nóng lên, ý thức không cách nào tập trung.
Hai tay Ái Tĩnh nắm ở cổ người đàn ông, người đàn ông nhiệt tình ôm hôn khiến thần trí của cô bị đánh tan toàn bộ.
“Đừng. . . . . .” Cô không tự chủ được rên rỉ.
Áo sơ mi sớm bị kéo ra, ngực đẫy đà bị dồn ép, đầu vú nhạy cảm không ngừng bị vân vê đùa bỡn, đã sớm cứng rắn run rẩy.
“Bảo bối, anh hi vọng thân thể của em vĩnh viễn nhạy cảm như vậy. . . . . .”
Người đàn ông cười trầm thấp khiến mặt của Ái Tĩnh không tự chủ được đỏ lên.
Quấn quít như vậy đối với người bình tĩnh qua ngày như cô mà nói, thật cuồng dã rồi. . . . . .
Hạ Phong không nói thêm gì nữa, dùng sức một cái, dục vọng nam tính nóng rực ở trong cơ thể Ái Tĩnh chạy nước rút.
“Ách. . . . . .”Cô kêu lên một tiếng, cắn răng chịu đựng nhiệt tình của anh.
Dưới sự phối hợp của cô, Hạ Phong bắt đầu điên cuồng ra vào trong thân thể của cô, dũng mãnh gắng gượng không ngừng ra vào chỗ sâu nhất của hoa huyệt, điên cuồng đâm chọc u huyệt mềm mại, dưới ánh trăng nhu hòa, một lần lại một lần ở trong cơ thể cô rút ra đâm vào.
Ái Tĩnh đã gần như điên cuồng, đôi tay nắm chặt đầu vai anh, phối hợp với luật động của anh.
Dục hỏa của hai người nóng bỏng nối tiếp . . . . . .
Cô cảm giác bộ vị mềm mại của mình đang bị người đàn ông ra sức xỏ xuyên qua, nhanh chóng rút ra, cắm vào, dâm thủy không ngừng từ trong khe hẹp chảy ra.
“Chậm một chút. . . . . . A ──” điên cuồng đòi hỏi khiến cho cô mê loạn, Ái Tĩnh kinh ngạc thở gấp, tầm mắt mơ hồ, ý thức từ từ tan rã, dường như rơi vào vực sâu không đáy.
“Hoang dã một chút nữa! Anh thích!” Hạ Phong gầm nhẹ.
Ái Tĩnh nghe chỉ thị từ tình nhân, gào thét càng lớn tiếng.
Bị nắm giữ trong tay, cô không cầm giữ được mình, chỉ có thể ý loạn tình mê mặc cho người đàn ông đòi hỏi. . . . . .
Hạ Phong cảm thụ bộ vị phái nữ ngậm hút lửa nóng của anh thật chặt, kích động trong lòng càng thêm không cách nào nói rõ.
Anh là người đàn ông của cô, mà cô cũng là người phụ nữ của anh!
Ban đêm hai người ở nơi này, ở trong lương đình điên cuồng giao hoan, cho đến khi hai người cùng leo lên tuyệt đỉnh cao triều. . . . .
Khi Ái Tĩnh phục hồi tinh thần lại, đã là khi mình đặt trong ở trong phòng tắm.
“Cảm giác rất tốt chứ? Một lần nữa như thế nào?”
“Cái gì?” Đầu Ái Tĩnh trống rỗng, thân thể nóng bỏng không dứt, nhất thời không có cách nào phản ứng.
Quan sát bộ dáng không cách nào hồi hồn của cô, Hạ Phong nhàn nhạt bình luận,
“Dường như làm được quá vượt qua. . . . . .”
Ôm eo thon của Ái Tĩnh, tay anh cầm vòi hoa sen, đem nước ấm áp dội ở trên da thịt mềm mại của cô, tẩy đi dấu vết hoan ái .
“Tôi tự tắm là tốt rồi. . . . . .” Khuôn mặt đỏ lên, cô có chút lúng túng.
“Cần gì xấu hổ đây?” Hạ Phong hào phóng bày tỏ, “Là anh đem em làm cho rối loạn, giúp em khôi phục nguyên trạng là trách nhiệm của anh.”
Nói xong, anh còn nhẹ chạm khẽ vào da mặt non mềm của cô .
“Ách. . . . . .” Không nghĩ tới Hạ Phong đối với bạn trên giường săn sóc như vậy, Ái Tĩnh có chút kinh ngạc. Nhưng vì ngăn ngừa lúng túng nhiều hơn, cô chỉ có thể để cho anh phục vụ, không nói thêm gì nữa.
Đang lúc Ái Tĩnh đang phiền não nên làm như thế nào cùng người đàn ông này giữ một khoảng cách thì ngón tay Hạ Phong đột nhiên sờ về hướng chỗ tư mật cả cô. . . . . .
“Anh làm gì đấy? !” Cô bị người đàn ông dọa sợ tới mức toàn thân cứng ngắc.
Mới trải qua tình yêu điên cuồng, hiện tại cô toàn thân hư mềm, tuyệt đối không có biện pháp chịu đựng một lần khác.
“Giúp em tắm a. Em tắm không tắm nơi đó sao?” Thấy cô nhạy cảm như vậy, Hạ Phong vô cùng khoái trá, ngón tay theo nước nóng trượt vào trong cơ thể cô cạo gãi qua lại, dùng cường lực kích thích lần nữa.
“Tôi tự tắm. . . . . .” Tay chân Ái Tĩnh vô lực, chỉ có thể dựa sát vào thân thể Hạ Phong, không để cho mình ngã xuống.
Hạ Phong liền thừa dịp có cơ hội thật tốt này, không ngừng xâm nhập vào hoa huyệt của cô, đạt khoái cảm sâu hơn .
“Không cần. . . . . . Tôi không chịu nổi. . . . . .” Nằm ở trên thân người đàn ông, Ái Tĩnh tự lẩm bẩm, thân thể theo Hạ Phong mang đến ham muốn nóng bỏng, tận tình hưởng lạc.
“Yên tâm, em ngoan ngoãn nghe lời, anh liền sẽ không muốn em lúc này.” Hạ Phong càng không ngừng hôn cô, vuốt ve cô, đầu ngón tay cuồng dã ở trên làn da nhẵn nhụi của cô in dấu hạ dấu vết, không cho cô quên.
Không cho cô vứt bỏ anh nữa. . . . . .
“Ừ. . . . . .” Trong miệng Ái Tĩnh toát ra tiếng rên rỉ dâm mỹ .
Đè ở trên người cô, người đàn ông đã sớm đầu đầy mồ hôi, lại vẫn kéo dài động tác, hi vọng kết hợp sâu hơn.
“Tôi muốn ngủ. . . . . .” Cô lẩm bẩm bày tỏ.
Người đàn ông này cả buổi tối không dứt, làm cho cô không cách nào nghỉ ngơi, tình yêu khá dài như vậy cũng làm cho tứ chi của cô mệt mỏi. . . . . .
“Tiểu Tĩnh, làm bạn gái của anh chứ?” Thừa dịp Ái Tĩnh thần trí không rõ, Hạ Phong đè cô xuống giường, nói lên yêu cầu đối với cô.
Bởi vì thân thể của hai người còn chặt chẽ giao hợp, lúc này nói cự tuyệt, mới thật sự có quỷ.
Ái Tĩnh chỉ có biểu thị như thế, “Tôi mệt quá. . . . . . Ngày mai lại nói. . . . . .”
“Em không hài lòng với hành động của anh sao?” Lời nói của Hạ Phong chứa đầy hàm ý, giơ cao nửa người dưới, dùng lực đâm vào chỗ sâu nhất.
“Không phải. . . . . .” Cô hét lên một tiếng.
“Vậy em rất hài lòng đúng không?” Vấn đề của anh chỉ có hai phần đạo lí.
“Đối với ──” chỉ cần để cho cô nghỉ ngơi, cái gì cũng tốt, không nên náo loạn nữa!
“Nếu rất hài lòng, như vậy em coi như là bạn gái của anh chứ?”Hạ Phong tiếp tục dây dưa hỏi tới, căn bản không kể cô chống cự như thế nào.
“Hài lòng, hài lòng ──” Cô chỉ có nghe được nửa đoạn trước lời nói của anh.
“Em đồng ý sao?” Hạ Phong hỏi một lần nữa, tránh cho nghe được không rõ ràng, như vậy về sau rất khó nói chuyện.
“Đồng ý, đồng ý ──”
“Thật sự quá tốt rồi, anh rốt cuộc đợi được lời hứa hẹn của em rồi !” Hạ Phong hoan hô, cuối cùng đem toàn bộ chất lỏng nóng rực bắn vào trong cơ thể của cô.
Mà Ái Tĩnh căn bản không quản anh làm gì, lập tức rơi vào hôn mê . . . . . .
“Không thành vấn đề, cứ để anh lo.”
Trần tẩu nghe xong vấn đề của thiếu gia, cười he he chợt vỗ ngực, bày tỏ chuyện như vậy dễ giải quyết, không cần hao tổn tâm trí.
“Cái kia liền gây phiền toái Trần tẩu rồi.” Hạ Phong như trút được gánh nặng, lúc này mới kết thúc trò chuyện.
Trần tẩu gật đầu một cái, bước chân nhanh hơn, cao hứng bừng bừng đi tới phòng bếp.
Hôm nay bà có thể phải thi thố tài năng, thay thiếu gia giữ người yêu lại!
Tối hôm qua sau khi nghe được người làm báo tin thì bà thì có dự cảm, thiếu gia lại động lòng.
Nếu không thiếu gia sẽ không đem người phụ nữ đó về nhà.
Bây giờ nghe được thiếu gia tỉ mỉ kể lại sở thích ăn uống đặc biệt của cô gái đó, bà cũng biết dự cảm của mình không sai.
Hơn nữa càng làm cho người ta vui vẻ chính là ──
Cô gái này đối với món ăn sang trọng tựa hồ không có hứng thú gì.
Mà thiếu gia đối với cô cũng không có gì nắm chặt, mới có thể giao phó phải nơm nớp lo sợ, chỉ sợ không biết dụng tâm người yêu đối với mình.
Nhìn dáng dấp cô gái thiếu gia yêu lúc này chính là người thường, không phải những tiểu minh tinh kia, cũng không phải là dáng vẻ cô nàng nhà giàu cao ngạo. Chỉ là một điểm này, bà sẽ phải vỗ tay hoan hô.
Thiếu gia của bà nên có một cô gái tốt bên cạnh, sẽ quan tâm cậu ăn cơm mặc quần áo, lưu ý cậu ra cửa sớm muộn gì, cuộc sống như thế mới gọi là hạnh phúc.
Nếu như bọn họ nguyện ý sinh thêm mấy tiểu bảo bối nữa, bảo đảm ngay cả lão phu nhân đang ở Thụy Sĩ cũng sẽ chạy trở về trong đêm. . . . . .
Trần tẩu giống như đã thấy cảnh tượng gia đình đông đúc, lần này càng thêm tràn đầy tinh thần, tính toán làm một bàn thức ăn tinh xảo .
Ngô, bà chuẩn bị hai bàn, chủ nhân một bàn, bọn họ ở phía sau chủ nhân bận rộn cũng một bàn, mọi người được ăn vui vẻ, bảo đảm làm việc sẽ còn có sức lực.
Chờ đợi ngày hạnh phúc cũng không xa, thực sự nghĩ tới liền cao hứng. Ha ha. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.