Chương 4: Tiểu tam bất đắc dĩ
Nhiphuongpham
08/01/2024
Trong lúc đang thảo luận với trợ lý của mình thì sếp Phương nhận được
một cuộc điện thoại và sau đó cô đã trở về văn phòng của mình. Khi về
gần tới nơi thì Phương thấy một anh chàng shipper đang cầm cái gì đó
đứng đợi trước cửa văn phòng: "Anh tìm tôi hả?"
"Cô là sếp Phương của phòng đàm phán?" Sau khi xác nhận đúng thân phận, anh ấy giao cho cô một bịch đồ xong sau đó rời đi, thì ra là có ai đó đặt bún bò cho cô. Phương hớn hở đi vào trong mở bịch bún bò ra và ngay lập tức gọi điện cho trợ lý Thư của mình. Sếp Phương quên mất là dặn cô ấy không cần đặt đồ ăn cho mình vì trưa nay cô có hẹn dùng bữa với sếp Vinh rồi.
Sáng giờ trợ lý Thư bận việc ở phòng họp nên cũng quên mất là hỏi sếp Phương muốn ăn gì để cô đặt nhưng nếu trưa sếp đi ăn với sếp Vinh thì cô chúc hai người ăn ngon miệng vậy. Sếp Phương ngạc nhiên vì trợ lý Thư không phải là người đặt bún bò cho cô. Trợ lý Thư lắc đầu, cô phủ nhận và thật sự không biết chuyện bịch bún bò gì hết, sếp Phương cũng thấy làm lạ và bắt đầu di chuyển đến phòng nghiên cứu.
Vừa nhìn thấy sếp Phương, sếp Vinh đã vẫy tay: "Em đợi anh một chút, anh đang sao chép dữ liệu của máy chủ, khoảng hai mươi phút nữa là xong rồi."
"Em không gấp, chỉ là qua đây hỏi anh một chút chuyện thôi." Sếp Phương đi lại chỗ của sếp Vinh.
Anh thắc mắc không biết cô ấy định hỏi gì.
"Anh đặt bún bò cho em sao?" Phương tò mò.
Sếp Vinh phủ nhận rằng không có, lát nữa anh đi ăn với cô rồi mà còn đặt đồ ăn ngoài cho cô làm gì nữa, anh biết cô bận việc ở văn phòng khá nhiều nhưng cô là phụ nữ đừng suốt ngày ăn ở tiệm ngoài đường thế kia, không tốt cho sức khỏe của cô đâu, nếu cô muốn từ bây giờ trưa nào anh cũng sẽ dành thời gian để dẫn cô đi ăn. Sếp Vinh nói với vẻ mặt đầy vui vẻ và hớn hở.
Anh nói người khác mà không xem lại mình à? Sếp Phương thừa biết anh còn bận rộn hơn cô nữa, những lúc anh ở lì trong phòng nghiên cứu suốt hai ngày không ăn uống gì đó thì sao?
"Em đừng có so bì với anh, anh là đàn ông sức anh khoẻ hơn em, em mà đổ bệnh là anh lo lắm đó." Sếp Vinh tay vừa làm, mắt vừa dán vào màn hình máy tính hưng miệng vẫn luôn trả lời cô.
"Anh đang quan tâm em đó à?" Sếp Phương cười thầm.
Nếu cô bệnh cô nghỉ thì ai sẽ đàm phán với đối tác đây? Cô thừa biết anh dở nhất chuyện đó mà, huống hồ chi bây giờ sếp Quang còn không có ở đây. Vẻ mặt Phương ủ rũ thì ra anh lo cho công việc chứ không phải thật tâm muốn lo cho cô.
"Nói đùa thôi chứ anh lo cho sức khoẻ của em hơn mà, đừng ráng quá sức có biết chưa, anh sao chép xong rồi chúng ta đi ăn thôi, để anh chở em." Sếp Vinh lấy chìa khóa xe vui vẻ dắt tay sếp Phương đi.
Xuống bãi giữ xe, trên đường đi sếp Phương vẫn không quên nhắn nhủ trợ lý Thư kèm một dòng ghi âm qua tin nhắn. Trưa nay sếp Phương không có ở công ty, trợ lý Thư hãy thay mặt cô mà dẫn mọi người đi ăn còn bịch bún bò trên bàn của cô, trợ lý Thư xử lý dùm cô luôn đi, ăn trưa với sếp Vinh xong cô sẽ về.
Anh chàng ga lăng mở cửa xe cho cô sau đó đánh lái chạy một mạch ra bên ngoài như những tay lái chuyên nghiệp.
"Bộ ai đặt bún bò cho em hả?" Sếp Vinh hiếu kỳ khi nghe sếp Phương cứ nhắc đến bịch bún bò ở văn phòng.
Đúng vậy, sở thích ăn bún bò của sếp Phương ở công ty chỉ có anh và trợ lý Thư biết thôi đằng này không phải hai người, cô cũng không suy nghĩ ra nữa. Sếp Phương cứ cảm thấy khó hiểu làm sao.
"Biết đâu nhân viên nào đó mua cho em thì sao?" Sếp Vinh gợi ý.
Anh không biết chứ sở sếp Phương có một sở thích đặc biệt khi cô ăn bún bò, không ai biết hết ngay cả sếp Quang cũng không biết nữa mà, anh biết là do anh hay đi ăn với cô còn trợ lý Thư biết là do cô hay nhờ cô ấy đặt, anh nghĩ xem nếu nhân viên cấp dưới chưa từng tiếp xúc với sếp Phương, làm sao biết cô thích ăn bún bò? Còn là sở thích riêng nữa, anh không cảm thấy cô nên tò mò hả?
Bữa trưa rộn rã tiếng cười, bình thường cả hai ở công ty chỉ trò chuyện vài câu, gặp mặt vài phút, thời gian còn lại họ đều căng thẳng tập trung vào công việc. Mọi người biết sếp Vinh với thương hiệu cọc cằn, khó tính nhưng khi nói chuyện với sếp Phương anh vô cùng thoải mái, cô ấy cũng vậy. Sau khi dùng bữa xong, sếp Vinh lái xe đưa sếp Phương về nhà, trước khi lên xe anh vẫn không quên gọi cho trợ lý Hùng của mình báo là nửa tiếng nữa anh sẽ trở về công ty để mở cuộc họp giới thiệu phần mềm đến bộ phận quản lý, đồng thời sẽ tổ chức đào tạo cho họ để trợ lý Hùng chuẩn bị trước khi sếp Vinh về.
"Để em tự về được rồi, anh còn chuyện ở công ty mà, anh cứ về trước đi." Sếp Phương nói vậy nhưng mà sao được, sếp Vinh phải đưa cô về nhà thì anh mới yên tâm.
Đột nhiên sếp Phương có nhã ý muốn về công ty cùng với anh. Sếp Vinh liền cho rằng chẳng phải cô xong việc hết rồi sao? Còn việc set up để trợ lý Thư kiểm tra dùm cô là được rồi cô đâu cần mất công lên công ty làm gì, được thì về nhà nghỉ ngơi sớm cho khoẻ.
Thật ra không phải, sếp Phương muốn cùng anh họp về vấn đề đạo tạo phần mềm mới, cô muốn trải nghiệm thử đầu tiên. Đương nhiên sếp Vinh sẽ để cô trải nghiệm đầu tiên rồi. "Vậy anh đưa em về công ty họp chung với anh xong anh sẽ đưa em về." Anh chàng luôn cưng chiều cô như thế.
Sếp Phương nhất trí, cô lên xe cùng sếp Vinh trở về công ty. Xe chỉ vừa mới lăn bánh ra ngoài cổng thì trên đường họ bị chặn lại bởi một người phụ nữ, sếp Vinh thắng gấp. Sếp Phương hoảng hốt la lên: "Anh cẩn thận."
"Em không sao chứ?" Sếp Vinh cũng giật mình quay sang hỏi han cô nàng.
Sếp Phương không sao, cô lập tức mở cửa xe bước xuống xem cô gái lao ra đường đột ngột ấy có bị làm sao không. Không biết họ đã quen biết nhau từ trước hay chưa mà cô gái ấy lại nhìn Phương với ánh mắt vô cùng phẫn nộ.
"Cô có sao không? Có bị thương chỗ nào không?" Phương vừa hỏi thăm vừa lo lắng.
"Cô là sếp Phương của King Thượng Uỷ?" Cô gái đó hỏi.
"Sao cô biết tôi?" Phương bất ngờ.
Cô gái buộc miệng nói sếp Phương nổi tiếng đi giật chồng người khác hỏi sao không ai biết. Còn kèm theo câu: "Cô đụng tới ai cũng được nhưng đụng tới chồng của tôi là cô sai rồi."
Phương đang suy nghĩ không biết người này muốn ám chỉ điều gì: "Ý cô là sao tôi không hiểu, tôi giật chồng của cô khi nào? Mà chồng của cô là ai?"
"Cô là sếp Phương của phòng đàm phán?" Sau khi xác nhận đúng thân phận, anh ấy giao cho cô một bịch đồ xong sau đó rời đi, thì ra là có ai đó đặt bún bò cho cô. Phương hớn hở đi vào trong mở bịch bún bò ra và ngay lập tức gọi điện cho trợ lý Thư của mình. Sếp Phương quên mất là dặn cô ấy không cần đặt đồ ăn cho mình vì trưa nay cô có hẹn dùng bữa với sếp Vinh rồi.
Sáng giờ trợ lý Thư bận việc ở phòng họp nên cũng quên mất là hỏi sếp Phương muốn ăn gì để cô đặt nhưng nếu trưa sếp đi ăn với sếp Vinh thì cô chúc hai người ăn ngon miệng vậy. Sếp Phương ngạc nhiên vì trợ lý Thư không phải là người đặt bún bò cho cô. Trợ lý Thư lắc đầu, cô phủ nhận và thật sự không biết chuyện bịch bún bò gì hết, sếp Phương cũng thấy làm lạ và bắt đầu di chuyển đến phòng nghiên cứu.
Vừa nhìn thấy sếp Phương, sếp Vinh đã vẫy tay: "Em đợi anh một chút, anh đang sao chép dữ liệu của máy chủ, khoảng hai mươi phút nữa là xong rồi."
"Em không gấp, chỉ là qua đây hỏi anh một chút chuyện thôi." Sếp Phương đi lại chỗ của sếp Vinh.
Anh thắc mắc không biết cô ấy định hỏi gì.
"Anh đặt bún bò cho em sao?" Phương tò mò.
Sếp Vinh phủ nhận rằng không có, lát nữa anh đi ăn với cô rồi mà còn đặt đồ ăn ngoài cho cô làm gì nữa, anh biết cô bận việc ở văn phòng khá nhiều nhưng cô là phụ nữ đừng suốt ngày ăn ở tiệm ngoài đường thế kia, không tốt cho sức khỏe của cô đâu, nếu cô muốn từ bây giờ trưa nào anh cũng sẽ dành thời gian để dẫn cô đi ăn. Sếp Vinh nói với vẻ mặt đầy vui vẻ và hớn hở.
Anh nói người khác mà không xem lại mình à? Sếp Phương thừa biết anh còn bận rộn hơn cô nữa, những lúc anh ở lì trong phòng nghiên cứu suốt hai ngày không ăn uống gì đó thì sao?
"Em đừng có so bì với anh, anh là đàn ông sức anh khoẻ hơn em, em mà đổ bệnh là anh lo lắm đó." Sếp Vinh tay vừa làm, mắt vừa dán vào màn hình máy tính hưng miệng vẫn luôn trả lời cô.
"Anh đang quan tâm em đó à?" Sếp Phương cười thầm.
Nếu cô bệnh cô nghỉ thì ai sẽ đàm phán với đối tác đây? Cô thừa biết anh dở nhất chuyện đó mà, huống hồ chi bây giờ sếp Quang còn không có ở đây. Vẻ mặt Phương ủ rũ thì ra anh lo cho công việc chứ không phải thật tâm muốn lo cho cô.
"Nói đùa thôi chứ anh lo cho sức khoẻ của em hơn mà, đừng ráng quá sức có biết chưa, anh sao chép xong rồi chúng ta đi ăn thôi, để anh chở em." Sếp Vinh lấy chìa khóa xe vui vẻ dắt tay sếp Phương đi.
Xuống bãi giữ xe, trên đường đi sếp Phương vẫn không quên nhắn nhủ trợ lý Thư kèm một dòng ghi âm qua tin nhắn. Trưa nay sếp Phương không có ở công ty, trợ lý Thư hãy thay mặt cô mà dẫn mọi người đi ăn còn bịch bún bò trên bàn của cô, trợ lý Thư xử lý dùm cô luôn đi, ăn trưa với sếp Vinh xong cô sẽ về.
Anh chàng ga lăng mở cửa xe cho cô sau đó đánh lái chạy một mạch ra bên ngoài như những tay lái chuyên nghiệp.
"Bộ ai đặt bún bò cho em hả?" Sếp Vinh hiếu kỳ khi nghe sếp Phương cứ nhắc đến bịch bún bò ở văn phòng.
Đúng vậy, sở thích ăn bún bò của sếp Phương ở công ty chỉ có anh và trợ lý Thư biết thôi đằng này không phải hai người, cô cũng không suy nghĩ ra nữa. Sếp Phương cứ cảm thấy khó hiểu làm sao.
"Biết đâu nhân viên nào đó mua cho em thì sao?" Sếp Vinh gợi ý.
Anh không biết chứ sở sếp Phương có một sở thích đặc biệt khi cô ăn bún bò, không ai biết hết ngay cả sếp Quang cũng không biết nữa mà, anh biết là do anh hay đi ăn với cô còn trợ lý Thư biết là do cô hay nhờ cô ấy đặt, anh nghĩ xem nếu nhân viên cấp dưới chưa từng tiếp xúc với sếp Phương, làm sao biết cô thích ăn bún bò? Còn là sở thích riêng nữa, anh không cảm thấy cô nên tò mò hả?
Bữa trưa rộn rã tiếng cười, bình thường cả hai ở công ty chỉ trò chuyện vài câu, gặp mặt vài phút, thời gian còn lại họ đều căng thẳng tập trung vào công việc. Mọi người biết sếp Vinh với thương hiệu cọc cằn, khó tính nhưng khi nói chuyện với sếp Phương anh vô cùng thoải mái, cô ấy cũng vậy. Sau khi dùng bữa xong, sếp Vinh lái xe đưa sếp Phương về nhà, trước khi lên xe anh vẫn không quên gọi cho trợ lý Hùng của mình báo là nửa tiếng nữa anh sẽ trở về công ty để mở cuộc họp giới thiệu phần mềm đến bộ phận quản lý, đồng thời sẽ tổ chức đào tạo cho họ để trợ lý Hùng chuẩn bị trước khi sếp Vinh về.
"Để em tự về được rồi, anh còn chuyện ở công ty mà, anh cứ về trước đi." Sếp Phương nói vậy nhưng mà sao được, sếp Vinh phải đưa cô về nhà thì anh mới yên tâm.
Đột nhiên sếp Phương có nhã ý muốn về công ty cùng với anh. Sếp Vinh liền cho rằng chẳng phải cô xong việc hết rồi sao? Còn việc set up để trợ lý Thư kiểm tra dùm cô là được rồi cô đâu cần mất công lên công ty làm gì, được thì về nhà nghỉ ngơi sớm cho khoẻ.
Thật ra không phải, sếp Phương muốn cùng anh họp về vấn đề đạo tạo phần mềm mới, cô muốn trải nghiệm thử đầu tiên. Đương nhiên sếp Vinh sẽ để cô trải nghiệm đầu tiên rồi. "Vậy anh đưa em về công ty họp chung với anh xong anh sẽ đưa em về." Anh chàng luôn cưng chiều cô như thế.
Sếp Phương nhất trí, cô lên xe cùng sếp Vinh trở về công ty. Xe chỉ vừa mới lăn bánh ra ngoài cổng thì trên đường họ bị chặn lại bởi một người phụ nữ, sếp Vinh thắng gấp. Sếp Phương hoảng hốt la lên: "Anh cẩn thận."
"Em không sao chứ?" Sếp Vinh cũng giật mình quay sang hỏi han cô nàng.
Sếp Phương không sao, cô lập tức mở cửa xe bước xuống xem cô gái lao ra đường đột ngột ấy có bị làm sao không. Không biết họ đã quen biết nhau từ trước hay chưa mà cô gái ấy lại nhìn Phương với ánh mắt vô cùng phẫn nộ.
"Cô có sao không? Có bị thương chỗ nào không?" Phương vừa hỏi thăm vừa lo lắng.
"Cô là sếp Phương của King Thượng Uỷ?" Cô gái đó hỏi.
"Sao cô biết tôi?" Phương bất ngờ.
Cô gái buộc miệng nói sếp Phương nổi tiếng đi giật chồng người khác hỏi sao không ai biết. Còn kèm theo câu: "Cô đụng tới ai cũng được nhưng đụng tới chồng của tôi là cô sai rồi."
Phương đang suy nghĩ không biết người này muốn ám chỉ điều gì: "Ý cô là sao tôi không hiểu, tôi giật chồng của cô khi nào? Mà chồng của cô là ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.