Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác
Chương 11:
Điêu Tiểu Trùng
18/02/2021
Trợ lý Giang vừa đi vừa hỏi: "Tổng giám đốc Cố, ngài muốn ăn gì, để tôi gọi."
Cố Uyên nhíu chặt lông mày tỏ vẻ mệt mỏi, đáp lấy lệ: "Cậu ăn cái gì thì gọi cho tôi cái đó."
Trợ lý Giang bất đắc dĩ lắc đầu, "Ngài muốn ăn cái gì thì nói trực tiếp để người ta đưa đến công ty, thay vì đi xuống như vậy, chi bằng ở trên lầu nghỉ ngơi thêm một chút."
"Chịu đựng cả đêm, cũng nên ra hít thở không khí một chút."
Sau khi Đỗ Nhược nhận cà phê và bữa sáng đã đóng gói xong, tin nhắn trên WeChat của Bạch Giai Vũ mới tới, một tay cô cầm túi giấy, vừa đi vừa cúi đầu nhanh chóng trả lời tin nhắn, vô tình cô đi lệch đường mà không nhận ra.
Đột nhiên, dường như cánh tay của cô đụng phải thứ gì đó, trước khi kịp phản ứng, cô đã nghe thấy một tiếng hô khẽ -
"Tổng giám đốc Cố! Quần áo của anh..."
Rắc rối rồi! Trong lòng Đỗ Nhược lộp bộp một cái, lập tức nhìn qua.
Cô vô tình đụng phải một người đang cầm cà phê, cánh tay người này bị cô đánh trúng nên toàn bộ cà phê trên tay đều rơi xuống người phía trước. Cô nhìn thấy phía sau áo của người đó đã bị cà phê làm ướt hơn phân nửa. Lúc này, anh ấy đang quay người, nhíu mày nhìn thủ phạm, vẻ mặt lộ rõ sự tức giận đang kìm nén.
Cố Uyên ?!
Đỗ Nhược giật mình, sau đó liếc nhìn sang bên kia, người bị cô đánh trúng cánh tay chẳng phải là trợ lý Giang của Cố Uyên sao!
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Đỗ Nhược vội vàng cúi đầu xin lỗi.
Thật là xui xẻo, lại chọc tức nam chính, trong lòng Đỗ Nhược muốn khóc không ra nước mắt.
“Cô gái, nơi này kẻ ra người vào nhiều như vậy, cô lại vừa đi vừa nhìn điện thoại, không nghĩ đến hậu quả sao?” Trợ lý Giang nói giọng trách móc.
“Tôi sẽ bồi thường cà phê cho anh, còn có, còn có quần áo.” Đỗ Nhược yếu ớt nói.
Trợ lý Giang bình tĩnh hỏi: "Cô định bồi thường như thế nào?"
“Tôi, tôi sẽ trả tiền.” Giọng của Đỗ Nhược càng thêm kém tự tin, sau khi trả tiền quần áo cho Cố Uyên thì cô còn tiền nữa sao?
“Được rồi.” Cố Uyên lộ vẻ mệt mỏi và bực bội, “Thả cô ấy đi đi, anh giúp tôi lên lầu lấy một bộ quần áo mang qua đây.” Một ly cà phê thì được, nhưng áo sơ mi trên người thì chắc là một tháng lương của người làm công ăn lương bình thường chưa chắc đã mua được. Vì cô gái nhỏ này đã biết nhận lỗi và thành khẩn nên không cần làm khó cô ấy.
Tối hôm qua, Cố Uyên bận rộn ở công ty, buổi sáng nghe nói Trợ lý Giang ăn điểm tâm dưới lầu, nên muốn cùng đi ra ngoài hít thở không khí một chút, có lẽ anh thật sự không nên đi chuyến này.
Nghe vậy, trợ lý Giang quay đầu nhìn Đỗ Nhược, "Cô gái, làm phiền cô sau này khi đi đường đừng nhìn vào điện thoại nữa, như vậy sẽ dễ mang đến nguy hiểm và phiền phức cho bản thân và người khác."
Lúc này, Đỗ Nhược mới nhận ra được, trợ lý Giang liên tục gọi cô là cô gái, đây rõ ràng là gọi một người xa lạ, họ không nhận ra cô sao?
Đỗ Nhược trợn mắt, trong lòng chợt nghĩ, có phải bởi vì hôm nay cô không trang điểm chăng?
Hẳn là như vậy! Trong lòng Đỗ Nhược suýt nữa bật khóc, nếu như không nhận ra có nghĩa là cô không có xúc phạm nam chính, nghĩ đến đây, Đỗ Nhược cúi thấp đầu, cố gắng giấu mặt.
"Vâng, vâng, sau này tôi sẽ chú ý! Nhưng, tôi sẽ trả tiền cà phê cho anh. Về bộ quần áo của quý ông này, cũng không thể mặc nữa. Tôi tình cờ có một chiếc áo phông mới ở đây. Chi bằng anh thay nó trước được không?"
Đỗ Nhược tìm quần áo và đưa đến. Lúc trước, người đàn ông nhờ cô làm người dẫn đầu trong đoàn vũ công có nói rằng, chiếc áo thun kia dùng để mặc trong lúc nhảy múa nên không phân biệt nam nữ, kích thước cũng giống nhau.
Nói như vậy, nếu Cố Uyên không truy cứu cũng không có nghĩa là cô có thể yên tâm vỗ mông rời đi, cà phê thì phải đền bù, mặc dù không đủ tiền mua áo sơ mi của Cố Uyên, nhưng ít nhất cô cũng không nên để anh mặc cái áo ướt này. Cũng may đây là mùa hè, mọi người đều thích gọi cà phê đá, nếu là đồ uống nóng, cô sợ hôm nay mình còn phải bồi thường tiền thuốc men.
Cố Uyên liếc mắt nhìn gói quần áo đơn sơ, lộ vẻ chán ghét quay đầu qua chỗ khác, "Không cần."
Lúc này, người phục vụ trong quán cầm dụng cụ dọn dẹp bước tới, phía sau áo sơ mi của Cố Uyên vẫn còn đang dính cà phê, người phục vụ vừa mới lau sàn nhà thì lại bị nước cà phê nhỏ xuống làm bẩn.
“Thưa ngài, cô gái này nói đúng, ngài nên thay quần áo ướt trước, ngài nhìn…” Người phục vụ chỉ xuống đất.
Để tỏ thành ý của mình, Đỗ Nhược cũng vội vàng phụ họa: "Đúng đấy, mặc đồ ướt rất dễ cảm lạnh, hơn nữa đồ của anh cũng bẩn, có chút giống nữ sinh có dì cả...Mẹ." Nhận ra mình đang nói cái gì, Đỗ Nhược nhanh chóng im lặng, nhưng cuối cùng "Mẹ" vẫn không tự chủ được trào ra khỏi miệng.
Có ý tốt lại làm chuyện xấu, đây chính là loại người như cô đi, Đỗ Nhược ão não cắn cắn môi.
Phốc! Một tiếng cười mơ hồ vang lên, những vị khách đi qua bị chọc cười.
Vẻ mặt của Cố Uyên cũng không còn khó coi như vậy nữa, anh ta nhìn Đỗ Nhược một cái, kéo cái áo trên tay cô rồi sải bước đi về phía nhà vệ sinh.
Chỉ sợ là cả đời này cô cũng chưa từng mất mặt như vậy!
Trước khi đi, người phục vụ nhìn Đỗ Nhược đầy ngưỡng mộ, rồi theo sát bước chân của Cố Uyên cùng sải bước đi qua.
“Tôi đi mua cà phê cho ngài nhé!” Đỗ Nhược sợ trợ lý Giang lấy cớ làm khó nên cô nhanh chóng để lại một câu như vậy rồi đi thẳng đến quầy phục vụ, quên cả việc hỏi anh muốn uống cà phê gì.
Theo suy đoán, Đỗ Nhược trực tiếp gọi hai phần đồ ăn Mỹ. Sau khi lấy cà phê, cô tình cờ nhìn thấy Cố Uyên đang mặc áo thun từ nhà vệ sinh đi tới với vẻ mặt như hung thần sát khí mà mắt thường nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Cố Uyên và hoa văn trên chiếc áo thun, Đỗ Nhược nhanh chóng quay lưng lại, gặp phải người phục vụ vừa lau sàn mà cô đã gặp lúc nãy, Đỗ Nhược vội kéo lấy tay anh ta và nói: “Làm phiền anh hãy giúp tôi đem cà phê cho hai quý ông vừa rồi, làm ơn nhé! "
“Không sao.” Người phục vụ hình như cũng nhận thấy tình hình bên phía Cố Uyên, mỉm cười gật đầu ra hiệu Đỗ Nhược nhanh chóng lẻn đi.
Cuối cùng, Đỗ Nhược cũng thuận lợi chuồn ra khỏi cửa hàng. Vừa bước ra khỏi cửa hàng, Đỗ Nhược không nhịn được ôm bụng cúi xuống cười, cuối cùng chỉ biết ngồi xổm xuống đất cười mộ hồi.
Cảnh tượng vừa rồi đã quá mức tưởng tượng trực tiếp gây chấn động võng mạc của cô, vì vậy hãy tha thứ cho cô vì hành động không được tử tế cho lắm vào lúc này nhé.
Chiếc áo thun mà người đàn ông kia đưa cho cô hoàn toàn khác với chiếc áo anh ta đang mặc. Chiếc áo anh ta mặc không có bất kì hoa văn nào còn cái mà anh ta đưa cho cô đều có in hình cả mặt trước lẫn mặt sau.
Mặt trước in hai hàng chữ xanh siêu bắt mắt [Ăn gà, ngươi có sợ không?] Thoạt nhìn, tiềm thức bạn sẽ nghĩ đến những người chơi game đá gà đặc biệt may áo quảng cáo để tham gia hoạt động thi đấu nào đó.
Tuy nhiên, dưới hai dòng chữ đó có ba chữ nhỏ màu xanh lá cây xiên xiên, [Lượng thuốc vượt quy định, đồ ăn có chứa chất kích thích, lạm dụng thuốc kháng sinh], bên cạnh ba dòng chữ nhỏ này còn có một kí hiệu lớn màu đen, lực kích thích cực mạnh, khiến người ta tỉnh ngộ!
Trước khi rời khỏi cửa hàng, Đỗ Nhược tuyệt vọng nhìn lại, dòng chữ in sau lưng áo rơi vào mắt cô, [Hương vị tự nhiên, dinh dưỡng tự nhiên, từ những con gà mái XX tự nhiên! ĐT: XXXXXX].
Dưới chiếc áo sơ mi quảng cáo gà bản địa, Cố Uyên mặc một chiếc quần đen to thùng thình, hóa ra chiếc túi kia không chỉ chứa mỗi một chiếc áo thun. Nếu Cố Uyên không thay nó trước, Đỗ Nhược đã không biết rằng người đàn ông đó đã đưa cho cô cả một bộ quần áo.
Sự quý phái, sang trọng và tao nhã của Cố Uyên đều bị bộ đồ này dìm xuống hơn phân nửa. Nhất thời, mọi người trong cửa hàng không khỏi cười trộm một phen. Dù sao thì cách đây không lâu, Cố Uyên vừa mới đẩy cửa bước vào mang theo một thân cao sang quý phái khiến cho một đám tiểu quý tộc giả tạo kia rung động không thôi. Còn bây giờ, anh lại đang mặc một chiếc áo sơ mi quảng cáo bình thường, quần ống rộng, mặt đen đi đến chỗ ngồi, điều này đã gây ra hiệu ứng thị giác.
Ngay sau đó, Đỗ Nhược không nhịn được cười, bởi vì cô nghĩ một lát nếu cô ăn mặc như vậy để dẫn đầu đoàn vũ công lắc lư ở nơi công cộng, thì cô có nên đi hay không?
Đỗ Nhược rối rắm bước đi, không thấy một đám người mặc áo quảng cáo giống nhau cách đó không xa đang vui vẻ đi tới cửa hàng. Hiện nay, các cô các dì người Hoa đã hướng tầm nhìn ra thế giới, khắp nơi đều có các cô khoác khăn lụa sải cánh đón gió với dáng vẻ tự nhiên, phóng khoáng. Mấy thím Trung Quốc tạm thời không thể ra nước ngoài thì thỉnh thoảng sẽ đến những nơi như cửa hàng này để tiêu tiền, đó cũng là một cách để kết nối với thế giới thì phải?
Cố Uyên kìm nén lửa giận trong lòng, đem quần áo đã thay bỏ vào túi mà nhân viên phục vụ cung cấp rồi đưa cho trợ lý Giang, "Bây giờ, cậu giúp tôi lấy quần áo đem lên đây ngay đi."
Trợ lý Giang đứng lên, "Được, tôi sẽ quay lại sớm."
“Chờ đã.” Cố Uyên gọi trợ lý Giang.
"Có chuyện gì vậy, tổng giám đốc Cố."
“Cậu có cảm thấy cô gái vừa rồi nhìn quen mắt không?” Trong mắt Cố Uyên lộ ra vẻ khó hiểu, giống như là bắt được thứ gì đó, nhưng cuối cùng lại không có thứ gì để bắt.
“Có sao?” Trợ lý Giang cẩn thận suy nghĩ, dường như cô gái kia không lộ ra mặt.
“Được rồi, cậu đi nhanh đi.” Cố Uyên xua tay, bực bội nói.
Sau khi Trợ lý Giang rời đi, Cố Uyên thực sự không quen với ánh mắt dò xét của mọi người, dự định trốn ở một nơi tương đối khuất trong cửa hàng.
Vừa định đứng dậy thì nhìn thấy bảy tám bà cô cũng mặc y phục giống như anh bước vào.
Đột nhiên, Cố Uyên có dự cảm xấu trong lòng. Quả nhiên chỉ một lát sau, bác gái trong đám người đó vừa liếc mắt đã nhìn thấy anh.
"Nhìn thiếu gia kia đi!"
Các thím bước đi như bay, trong nháy mắt đã vây lấy Cố Uyên đang chuẩn bị chạy trốn.
"Chắc chắn cậu chính là người dẫn đầu đoàn vũ công của chúng tôi phải không?"
"Thằng nhóc ở Tiểu Chu nói nên tìm một thiếu niên tuấn tú dẫn đầu khiêu vũ. Thiếu niên này thật tốt!"
Các dì nhìn Cố Uyên từ đầu đến chân với con mắt vô cùng ưng ý, cuối cùng bước chân lên vỗ vai Cố Uyên, "Con là một cậu bé ngoan! Chẳng phải lúc nào người ta cũng nói con trai thích nhảy thường hay xăm mình, tóc nhuộm vàng, xỏ khuyên tai hay gì đó sao? Đứa nhóc này không giống như thế."
Mặt Cố Uyên đã đen như đáy nồi, không khỏi mất bình tĩnh trước đám trưởng lão hơn mình, nhịn không được sốt ruột, trầm giọng nói: "Các người đã nhận sai người rồi."
"Sao chúng tôi có thể nhận nhầm được? Chúng ta đang mặc quần áo giống nhau, nhìn đi!" Một thím chỉ ra [Ăn thịt gà, ngươi có sợ không?] Với Cố Uyên.
Cố Uyên chán ghét quay đầu qua, "Tôi thật sự không phải người mà thím đang tìm. Không phải thím muốn uống cà phê sao? Ở quầy phục vụ không có ai xếp hàng cả." Hàm ý là các người mau đi mua đồ đi, đừng quấn lấy tôi.
"Vậy các người mau đi gọi cho tôi một cốc Cappuo, tôi muốn một cốc cao. Tôi và cậu này lại trò chuyện." Bác gái này là người khá thời trang, biết cách gọi món đắt nhất ở cửa hàng. Bác ấy vừa nói chuyện vừa vỗ vai Cố Uyên đang chống tay xuống ghế định rời khỏi.
“Chàng trai, có phải cậu đang gặp phải chuyện gì khó chịu, cho nên không muốn dẫn múa cho chúng tôi.” Bác gái tạo dáng vẻ muốn tâm sự với anh về chuyện nhân sinh.
"Tôi nói lần cuối, tôi không phải là người mà các người tìm kiếm."
Đã có một tia sấm sét hiện lên trong lông mày của Cố Uyên, nhưng bác gái đơn giản phớt lờ nó.
"Được được được, cậu không phải được chưa. Nhưng dù sao, cậu cứ hãy đi khiêu vũ với chúng tôi đi, tôi đảm bảo mọi muộn phiền của cậu đều sẽ tan biến. Lắc lư cùng âm nhạc, cậu sẽ quên hết mọi thứ. Mà tôi nhìn sắc mặt cậu có vẻ không tốt lắm, có phải do thức đêm hay không?” Bác gái nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Uyên, rồi đưa mắt nhìn xung quanh.
Bác gái Trung Quốc này rõ ràng là tốt tính, xếp hàng đàng hoàng, không gây ồn ào và gọi đồ ăn với từ ngữ thân thiện. Một lúc sau, bác ấy bước đến với một ly cà phê và phụ họa với câu nói: “Nhìn có vẻ không được tốt, nên rèn luyện thêm.”
“Thức khuya à? Thức khuya không tốt, tôi nghe nói có nhiều nhà đầu tư mạo hiểm ở các tòa nhà văn phòng gần đó, như ngân hàng đầu tư, công ty chứng khoán, những người trẻ trong đó chịu rất nhiều áp lực! Dọc đường đến đây, tôi nhìn thấy một vài người có thần sắc hơi tệ, tiểu tử cậu cũng cần phải chú ý nhé, nghe nói thức khuya làm việc rất dễ đột tử.”
"Đúng rồi, vừa rồi chẳng phải có đưa tin sao? Cho nên, người trẻ tuổi ngày nay đều thiếu tập thể dục!"
Các bác lần lượt lên tiếng khiến Cố Uyên, người thường xuyên thức khuya làm việc, muốn đau tim! Không thể chịu đựng được nữa, anh đứng dậy.
"Vậy thì cũng đi thôi, ôi, đã 8 giờ 15 rồi! Thiếu gia, nhanh lên!" Sau đó vây quanh Cố Uyên bước ra ngoài, còn có một bác gái khác tuân theo nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, ở lại cuối cùng cho người phục vụ giúp đỡ để gói bữa ăn cho Cố Uyên, mọi thứ diễn ra rất nhanh và có trật tự.
Tác giả có chuyện muốn nói: Bạn học Cố Uyên khó nói, cũng không biết rằng tất cả mọi chuyện đều do tiểu oan gia Đỗ Nhược gây ra.
Cố Uyên nhíu chặt lông mày tỏ vẻ mệt mỏi, đáp lấy lệ: "Cậu ăn cái gì thì gọi cho tôi cái đó."
Trợ lý Giang bất đắc dĩ lắc đầu, "Ngài muốn ăn cái gì thì nói trực tiếp để người ta đưa đến công ty, thay vì đi xuống như vậy, chi bằng ở trên lầu nghỉ ngơi thêm một chút."
"Chịu đựng cả đêm, cũng nên ra hít thở không khí một chút."
Sau khi Đỗ Nhược nhận cà phê và bữa sáng đã đóng gói xong, tin nhắn trên WeChat của Bạch Giai Vũ mới tới, một tay cô cầm túi giấy, vừa đi vừa cúi đầu nhanh chóng trả lời tin nhắn, vô tình cô đi lệch đường mà không nhận ra.
Đột nhiên, dường như cánh tay của cô đụng phải thứ gì đó, trước khi kịp phản ứng, cô đã nghe thấy một tiếng hô khẽ -
"Tổng giám đốc Cố! Quần áo của anh..."
Rắc rối rồi! Trong lòng Đỗ Nhược lộp bộp một cái, lập tức nhìn qua.
Cô vô tình đụng phải một người đang cầm cà phê, cánh tay người này bị cô đánh trúng nên toàn bộ cà phê trên tay đều rơi xuống người phía trước. Cô nhìn thấy phía sau áo của người đó đã bị cà phê làm ướt hơn phân nửa. Lúc này, anh ấy đang quay người, nhíu mày nhìn thủ phạm, vẻ mặt lộ rõ sự tức giận đang kìm nén.
Cố Uyên ?!
Đỗ Nhược giật mình, sau đó liếc nhìn sang bên kia, người bị cô đánh trúng cánh tay chẳng phải là trợ lý Giang của Cố Uyên sao!
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Đỗ Nhược vội vàng cúi đầu xin lỗi.
Thật là xui xẻo, lại chọc tức nam chính, trong lòng Đỗ Nhược muốn khóc không ra nước mắt.
“Cô gái, nơi này kẻ ra người vào nhiều như vậy, cô lại vừa đi vừa nhìn điện thoại, không nghĩ đến hậu quả sao?” Trợ lý Giang nói giọng trách móc.
“Tôi sẽ bồi thường cà phê cho anh, còn có, còn có quần áo.” Đỗ Nhược yếu ớt nói.
Trợ lý Giang bình tĩnh hỏi: "Cô định bồi thường như thế nào?"
“Tôi, tôi sẽ trả tiền.” Giọng của Đỗ Nhược càng thêm kém tự tin, sau khi trả tiền quần áo cho Cố Uyên thì cô còn tiền nữa sao?
“Được rồi.” Cố Uyên lộ vẻ mệt mỏi và bực bội, “Thả cô ấy đi đi, anh giúp tôi lên lầu lấy một bộ quần áo mang qua đây.” Một ly cà phê thì được, nhưng áo sơ mi trên người thì chắc là một tháng lương của người làm công ăn lương bình thường chưa chắc đã mua được. Vì cô gái nhỏ này đã biết nhận lỗi và thành khẩn nên không cần làm khó cô ấy.
Tối hôm qua, Cố Uyên bận rộn ở công ty, buổi sáng nghe nói Trợ lý Giang ăn điểm tâm dưới lầu, nên muốn cùng đi ra ngoài hít thở không khí một chút, có lẽ anh thật sự không nên đi chuyến này.
Nghe vậy, trợ lý Giang quay đầu nhìn Đỗ Nhược, "Cô gái, làm phiền cô sau này khi đi đường đừng nhìn vào điện thoại nữa, như vậy sẽ dễ mang đến nguy hiểm và phiền phức cho bản thân và người khác."
Lúc này, Đỗ Nhược mới nhận ra được, trợ lý Giang liên tục gọi cô là cô gái, đây rõ ràng là gọi một người xa lạ, họ không nhận ra cô sao?
Đỗ Nhược trợn mắt, trong lòng chợt nghĩ, có phải bởi vì hôm nay cô không trang điểm chăng?
Hẳn là như vậy! Trong lòng Đỗ Nhược suýt nữa bật khóc, nếu như không nhận ra có nghĩa là cô không có xúc phạm nam chính, nghĩ đến đây, Đỗ Nhược cúi thấp đầu, cố gắng giấu mặt.
"Vâng, vâng, sau này tôi sẽ chú ý! Nhưng, tôi sẽ trả tiền cà phê cho anh. Về bộ quần áo của quý ông này, cũng không thể mặc nữa. Tôi tình cờ có một chiếc áo phông mới ở đây. Chi bằng anh thay nó trước được không?"
Đỗ Nhược tìm quần áo và đưa đến. Lúc trước, người đàn ông nhờ cô làm người dẫn đầu trong đoàn vũ công có nói rằng, chiếc áo thun kia dùng để mặc trong lúc nhảy múa nên không phân biệt nam nữ, kích thước cũng giống nhau.
Nói như vậy, nếu Cố Uyên không truy cứu cũng không có nghĩa là cô có thể yên tâm vỗ mông rời đi, cà phê thì phải đền bù, mặc dù không đủ tiền mua áo sơ mi của Cố Uyên, nhưng ít nhất cô cũng không nên để anh mặc cái áo ướt này. Cũng may đây là mùa hè, mọi người đều thích gọi cà phê đá, nếu là đồ uống nóng, cô sợ hôm nay mình còn phải bồi thường tiền thuốc men.
Cố Uyên liếc mắt nhìn gói quần áo đơn sơ, lộ vẻ chán ghét quay đầu qua chỗ khác, "Không cần."
Lúc này, người phục vụ trong quán cầm dụng cụ dọn dẹp bước tới, phía sau áo sơ mi của Cố Uyên vẫn còn đang dính cà phê, người phục vụ vừa mới lau sàn nhà thì lại bị nước cà phê nhỏ xuống làm bẩn.
“Thưa ngài, cô gái này nói đúng, ngài nên thay quần áo ướt trước, ngài nhìn…” Người phục vụ chỉ xuống đất.
Để tỏ thành ý của mình, Đỗ Nhược cũng vội vàng phụ họa: "Đúng đấy, mặc đồ ướt rất dễ cảm lạnh, hơn nữa đồ của anh cũng bẩn, có chút giống nữ sinh có dì cả...Mẹ." Nhận ra mình đang nói cái gì, Đỗ Nhược nhanh chóng im lặng, nhưng cuối cùng "Mẹ" vẫn không tự chủ được trào ra khỏi miệng.
Có ý tốt lại làm chuyện xấu, đây chính là loại người như cô đi, Đỗ Nhược ão não cắn cắn môi.
Phốc! Một tiếng cười mơ hồ vang lên, những vị khách đi qua bị chọc cười.
Vẻ mặt của Cố Uyên cũng không còn khó coi như vậy nữa, anh ta nhìn Đỗ Nhược một cái, kéo cái áo trên tay cô rồi sải bước đi về phía nhà vệ sinh.
Chỉ sợ là cả đời này cô cũng chưa từng mất mặt như vậy!
Trước khi đi, người phục vụ nhìn Đỗ Nhược đầy ngưỡng mộ, rồi theo sát bước chân của Cố Uyên cùng sải bước đi qua.
“Tôi đi mua cà phê cho ngài nhé!” Đỗ Nhược sợ trợ lý Giang lấy cớ làm khó nên cô nhanh chóng để lại một câu như vậy rồi đi thẳng đến quầy phục vụ, quên cả việc hỏi anh muốn uống cà phê gì.
Theo suy đoán, Đỗ Nhược trực tiếp gọi hai phần đồ ăn Mỹ. Sau khi lấy cà phê, cô tình cờ nhìn thấy Cố Uyên đang mặc áo thun từ nhà vệ sinh đi tới với vẻ mặt như hung thần sát khí mà mắt thường nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Cố Uyên và hoa văn trên chiếc áo thun, Đỗ Nhược nhanh chóng quay lưng lại, gặp phải người phục vụ vừa lau sàn mà cô đã gặp lúc nãy, Đỗ Nhược vội kéo lấy tay anh ta và nói: “Làm phiền anh hãy giúp tôi đem cà phê cho hai quý ông vừa rồi, làm ơn nhé! "
“Không sao.” Người phục vụ hình như cũng nhận thấy tình hình bên phía Cố Uyên, mỉm cười gật đầu ra hiệu Đỗ Nhược nhanh chóng lẻn đi.
Cuối cùng, Đỗ Nhược cũng thuận lợi chuồn ra khỏi cửa hàng. Vừa bước ra khỏi cửa hàng, Đỗ Nhược không nhịn được ôm bụng cúi xuống cười, cuối cùng chỉ biết ngồi xổm xuống đất cười mộ hồi.
Cảnh tượng vừa rồi đã quá mức tưởng tượng trực tiếp gây chấn động võng mạc của cô, vì vậy hãy tha thứ cho cô vì hành động không được tử tế cho lắm vào lúc này nhé.
Chiếc áo thun mà người đàn ông kia đưa cho cô hoàn toàn khác với chiếc áo anh ta đang mặc. Chiếc áo anh ta mặc không có bất kì hoa văn nào còn cái mà anh ta đưa cho cô đều có in hình cả mặt trước lẫn mặt sau.
Mặt trước in hai hàng chữ xanh siêu bắt mắt [Ăn gà, ngươi có sợ không?] Thoạt nhìn, tiềm thức bạn sẽ nghĩ đến những người chơi game đá gà đặc biệt may áo quảng cáo để tham gia hoạt động thi đấu nào đó.
Tuy nhiên, dưới hai dòng chữ đó có ba chữ nhỏ màu xanh lá cây xiên xiên, [Lượng thuốc vượt quy định, đồ ăn có chứa chất kích thích, lạm dụng thuốc kháng sinh], bên cạnh ba dòng chữ nhỏ này còn có một kí hiệu lớn màu đen, lực kích thích cực mạnh, khiến người ta tỉnh ngộ!
Trước khi rời khỏi cửa hàng, Đỗ Nhược tuyệt vọng nhìn lại, dòng chữ in sau lưng áo rơi vào mắt cô, [Hương vị tự nhiên, dinh dưỡng tự nhiên, từ những con gà mái XX tự nhiên! ĐT: XXXXXX].
Dưới chiếc áo sơ mi quảng cáo gà bản địa, Cố Uyên mặc một chiếc quần đen to thùng thình, hóa ra chiếc túi kia không chỉ chứa mỗi một chiếc áo thun. Nếu Cố Uyên không thay nó trước, Đỗ Nhược đã không biết rằng người đàn ông đó đã đưa cho cô cả một bộ quần áo.
Sự quý phái, sang trọng và tao nhã của Cố Uyên đều bị bộ đồ này dìm xuống hơn phân nửa. Nhất thời, mọi người trong cửa hàng không khỏi cười trộm một phen. Dù sao thì cách đây không lâu, Cố Uyên vừa mới đẩy cửa bước vào mang theo một thân cao sang quý phái khiến cho một đám tiểu quý tộc giả tạo kia rung động không thôi. Còn bây giờ, anh lại đang mặc một chiếc áo sơ mi quảng cáo bình thường, quần ống rộng, mặt đen đi đến chỗ ngồi, điều này đã gây ra hiệu ứng thị giác.
Ngay sau đó, Đỗ Nhược không nhịn được cười, bởi vì cô nghĩ một lát nếu cô ăn mặc như vậy để dẫn đầu đoàn vũ công lắc lư ở nơi công cộng, thì cô có nên đi hay không?
Đỗ Nhược rối rắm bước đi, không thấy một đám người mặc áo quảng cáo giống nhau cách đó không xa đang vui vẻ đi tới cửa hàng. Hiện nay, các cô các dì người Hoa đã hướng tầm nhìn ra thế giới, khắp nơi đều có các cô khoác khăn lụa sải cánh đón gió với dáng vẻ tự nhiên, phóng khoáng. Mấy thím Trung Quốc tạm thời không thể ra nước ngoài thì thỉnh thoảng sẽ đến những nơi như cửa hàng này để tiêu tiền, đó cũng là một cách để kết nối với thế giới thì phải?
Cố Uyên kìm nén lửa giận trong lòng, đem quần áo đã thay bỏ vào túi mà nhân viên phục vụ cung cấp rồi đưa cho trợ lý Giang, "Bây giờ, cậu giúp tôi lấy quần áo đem lên đây ngay đi."
Trợ lý Giang đứng lên, "Được, tôi sẽ quay lại sớm."
“Chờ đã.” Cố Uyên gọi trợ lý Giang.
"Có chuyện gì vậy, tổng giám đốc Cố."
“Cậu có cảm thấy cô gái vừa rồi nhìn quen mắt không?” Trong mắt Cố Uyên lộ ra vẻ khó hiểu, giống như là bắt được thứ gì đó, nhưng cuối cùng lại không có thứ gì để bắt.
“Có sao?” Trợ lý Giang cẩn thận suy nghĩ, dường như cô gái kia không lộ ra mặt.
“Được rồi, cậu đi nhanh đi.” Cố Uyên xua tay, bực bội nói.
Sau khi Trợ lý Giang rời đi, Cố Uyên thực sự không quen với ánh mắt dò xét của mọi người, dự định trốn ở một nơi tương đối khuất trong cửa hàng.
Vừa định đứng dậy thì nhìn thấy bảy tám bà cô cũng mặc y phục giống như anh bước vào.
Đột nhiên, Cố Uyên có dự cảm xấu trong lòng. Quả nhiên chỉ một lát sau, bác gái trong đám người đó vừa liếc mắt đã nhìn thấy anh.
"Nhìn thiếu gia kia đi!"
Các thím bước đi như bay, trong nháy mắt đã vây lấy Cố Uyên đang chuẩn bị chạy trốn.
"Chắc chắn cậu chính là người dẫn đầu đoàn vũ công của chúng tôi phải không?"
"Thằng nhóc ở Tiểu Chu nói nên tìm một thiếu niên tuấn tú dẫn đầu khiêu vũ. Thiếu niên này thật tốt!"
Các dì nhìn Cố Uyên từ đầu đến chân với con mắt vô cùng ưng ý, cuối cùng bước chân lên vỗ vai Cố Uyên, "Con là một cậu bé ngoan! Chẳng phải lúc nào người ta cũng nói con trai thích nhảy thường hay xăm mình, tóc nhuộm vàng, xỏ khuyên tai hay gì đó sao? Đứa nhóc này không giống như thế."
Mặt Cố Uyên đã đen như đáy nồi, không khỏi mất bình tĩnh trước đám trưởng lão hơn mình, nhịn không được sốt ruột, trầm giọng nói: "Các người đã nhận sai người rồi."
"Sao chúng tôi có thể nhận nhầm được? Chúng ta đang mặc quần áo giống nhau, nhìn đi!" Một thím chỉ ra [Ăn thịt gà, ngươi có sợ không?] Với Cố Uyên.
Cố Uyên chán ghét quay đầu qua, "Tôi thật sự không phải người mà thím đang tìm. Không phải thím muốn uống cà phê sao? Ở quầy phục vụ không có ai xếp hàng cả." Hàm ý là các người mau đi mua đồ đi, đừng quấn lấy tôi.
"Vậy các người mau đi gọi cho tôi một cốc Cappuo, tôi muốn một cốc cao. Tôi và cậu này lại trò chuyện." Bác gái này là người khá thời trang, biết cách gọi món đắt nhất ở cửa hàng. Bác ấy vừa nói chuyện vừa vỗ vai Cố Uyên đang chống tay xuống ghế định rời khỏi.
“Chàng trai, có phải cậu đang gặp phải chuyện gì khó chịu, cho nên không muốn dẫn múa cho chúng tôi.” Bác gái tạo dáng vẻ muốn tâm sự với anh về chuyện nhân sinh.
"Tôi nói lần cuối, tôi không phải là người mà các người tìm kiếm."
Đã có một tia sấm sét hiện lên trong lông mày của Cố Uyên, nhưng bác gái đơn giản phớt lờ nó.
"Được được được, cậu không phải được chưa. Nhưng dù sao, cậu cứ hãy đi khiêu vũ với chúng tôi đi, tôi đảm bảo mọi muộn phiền của cậu đều sẽ tan biến. Lắc lư cùng âm nhạc, cậu sẽ quên hết mọi thứ. Mà tôi nhìn sắc mặt cậu có vẻ không tốt lắm, có phải do thức đêm hay không?” Bác gái nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Uyên, rồi đưa mắt nhìn xung quanh.
Bác gái Trung Quốc này rõ ràng là tốt tính, xếp hàng đàng hoàng, không gây ồn ào và gọi đồ ăn với từ ngữ thân thiện. Một lúc sau, bác ấy bước đến với một ly cà phê và phụ họa với câu nói: “Nhìn có vẻ không được tốt, nên rèn luyện thêm.”
“Thức khuya à? Thức khuya không tốt, tôi nghe nói có nhiều nhà đầu tư mạo hiểm ở các tòa nhà văn phòng gần đó, như ngân hàng đầu tư, công ty chứng khoán, những người trẻ trong đó chịu rất nhiều áp lực! Dọc đường đến đây, tôi nhìn thấy một vài người có thần sắc hơi tệ, tiểu tử cậu cũng cần phải chú ý nhé, nghe nói thức khuya làm việc rất dễ đột tử.”
"Đúng rồi, vừa rồi chẳng phải có đưa tin sao? Cho nên, người trẻ tuổi ngày nay đều thiếu tập thể dục!"
Các bác lần lượt lên tiếng khiến Cố Uyên, người thường xuyên thức khuya làm việc, muốn đau tim! Không thể chịu đựng được nữa, anh đứng dậy.
"Vậy thì cũng đi thôi, ôi, đã 8 giờ 15 rồi! Thiếu gia, nhanh lên!" Sau đó vây quanh Cố Uyên bước ra ngoài, còn có một bác gái khác tuân theo nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, ở lại cuối cùng cho người phục vụ giúp đỡ để gói bữa ăn cho Cố Uyên, mọi thứ diễn ra rất nhanh và có trật tự.
Tác giả có chuyện muốn nói: Bạn học Cố Uyên khó nói, cũng không biết rằng tất cả mọi chuyện đều do tiểu oan gia Đỗ Nhược gây ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.