Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác

Chương 13:

Điêu Tiểu Trùng

18/02/2021

Vừa rồi, trên quảng trường ồn ào nên không thấy bóng dáng của người kia. Sau khi mọi người tản mác đã tụ tập lại một cách trật tự, hình ảnh người đứng ở hàng đầu trở nên đặc biệt khiến người ta chú ý.

Dáng vẻ đó tự nhiên hoàn toàn khác biệt so với các bác gái.

Một khi con người đã già đi, dù cho giữ gìn vóc dáng thật cẩn thận thì ít nhiều cũng có thể nhận ra được vẻ già nua. Loại già nua này không cần xem sắc mặt hay màu tóc, chỉ cần nhìn dáng lưng cũng có thể phân biệt được.

Hơn nữa, nhóm bác gái trong sân dường như không một ai may mắn thoát khỏi sự đối xử vô tình của tạo hóa, nếu không phải eo to thì cũng là chân béo, không phải mông chảy xệ thì cũng là cánh tay có mỡ thừa.

Nếu so sánh thì hình ảnh phía trước vốn dĩ rất mảnh mai, duyên dáng, khỏe khoắn và tràn đầy sức sống. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết được nhất định đây là một tiểu cô nương đang độ tuổi thanh xuân rực rỡ.

Cố Uyên bình tĩnh nhìn ba giây đã đoán ra cô gái dẫn đầu đoàn vũ công chính là người đã hại anh phải xấu hổ trước đám đông hôm nay. Mất mặt cũng thôi đi, dù sao đó cũng là sai lầm vô tình. Điều khiến anh không thể chịu đựng được là cô đã đưa cho anh mặc bộ quần áo này, khiến anh phải chuốc lấy phiền phức, báo hại đến giờ này anh vẫn không có cách nào thoát thân được.

Nhìn bề ngoài, Cố Uyên là người lịch thiệp, nhã nhặn nhưng thực tế lại xấu tính và nham hiểm, có thù ắt báo, nếu không thì anh cũng không được phong danh hiệu “Con hổ biết cười” trong giới thương trường.

Hôm nay, anh vốn dĩ không muốn làm khó cô, nhưng bây giờ anh lại vì cô mà gặp tình cảnh xấu hổ chưa bao giờ có thế này. Điều khiến anh tức giận hơn là sau khi anh thay quần áo xong, lại chẳng thấy bóng dáng cô đâu, ngay cả việc bồi thường cà phê cũng là đưa phục vụ mang đến. Điều này chứng tỏ cô đã biết trước bộ đồ này sẽ làm anh mất mặt nên lẻn đi mất. Cái này cần phải cân nhắc, vì vậy anh nhất định phải tìm cô để tra hỏi một chút mới được.

Trong từ điển của Cố Uyên, không có một người phụ nữ nào có thể được đối xử đặc biệt tử tế. Nguyên tắc anh luôn theo đuổi là: chỉ hỏi đúng sai, không hỏi tình cảm, chỉ hỏi phải trái, không hỏi giới tính.

Âm nhạc sôi động đã vang lên theo lời bài hát: “Rong biển rong biển rong biển rong biển, theo sóng phiêu diêu, rong biển rong biển rong biển rong biển, điệu múa hòa trong sóng biển.” Tất cả mọi người đều xoay eo, đung đưa cánh tay lên.

Lúc này, ngược lại Cố Uyên không vội rời khỏi, thừa dịp cô gái làm anh xấu hổ trong chốc lát không thể chuồn được, anh định sang đó để tóm lấy cô. Thế nhưng, vừa định tiến lên một bước thì đã bị một cánh tay béo “Theo sóng phiêu diêu” kéo trở về.

“Chàng trai trẻ, nhảy lên nào, đừng đứng thừ ra đó. Múa cái này rất đơn giản, cậu nhìn theo bác nè, xoay eo, vung tay, rồi biểu cảm, biểu cảm cũng phải đúng lúc…”

“Tiểu tử, đứng vào hàng đi. Cậu đứng lệch không tốt lắm đâu. Phía trước có người đang phát sóng trực tiếp, chúng ta chuẩn bị biểu diễn trước mặt đông đảo cư dân mạng đấy.”

“Còn muốn phát sóng trực tiếp à?” Vẻ mặt Cố Uyên đơ ra, sau đó anh nhìn thấy người đàn ông đứng đầu hàng đang quay lưng lại với đám đông và cầm gậy chụp ảnh hướng vào đám người, còn anh ta thì đứng bên cạnh hét to cái gì đó.

Nhìn thấy điều này, Cố Uyên chỉ muốn xoay người rời khỏi ngay lập tức, ngay cả suy nghĩ tìm ra hung thủ cũng tạm thời bị dập tắt.

Nếu như anh thực sự xuất hiện trên mạng với hình ảnh hiện tại ...thì Cố Uyên có chút không thể tưởng tượng nổi.

Ngay khi tiếng nhạc vang lên, chủ thớt dẫn chương trình kết nối với micro, màn hình nhanh chóng được chia làm hai nửa, ở nửa màn hình còn lại xuất hiện một anh chàng đẹp trai ngời ngời, phía trên hiển thị tên người dẫn chương trình, Nhị Lục.

Nhị Lục vừa xuất hiện, cư dân mạng bên này của chủ thớt nhao nhao nói: “Thật đẹp trai, soái ca không sai, đánh giá soái ca thiên phú.”

Chủ thớt không cam lòng. “Này, tên Nhị Lục kia, cậu dám đóng vai mỹ nhân không, để chúng tôi chiêm ngưỡng một chút, như vậy cậu mới nở mũi được. Đố cậu có dám không chứ!”

“Cút!” Soái ca thanh tú cười mắng, khẩu khí đầy cao ngạo, cách xa vạn dặm với hình tượng xinh đẹp của cậu. “Đừng chỉnh vô ích, nhanh đi! Người ta quảng cáo thì cũng không làm tổn hại đến chúng ta.” Trong lúc nói chuyện, cậu ta vô thức sờ mũi một cái, rõ ràng có chút áy náy.

“Được, trước tiên tôi cho cậu xem vũ công chính của chúng tôi, không cần phải nói, giá trị nhan sắc khẳng định hơn người bên kia của các người!” Nói xong, anh ta đưa ống kính nhắm ngay Đỗ Nhược.



Nhị Lục thấy Đỗ Nhược cười: “Em gái thật đáng yêu nha, về phần nhan sắc, chủ thớt của tôi, tôi với anh xem như ngang nhau.” Vừa nói cậu ta vừa hướng máy ảnh về phía vũ công chính bên mình.

Chỉ thấy, trên màn hình xuất hiện một cô gái vô cùng cá tính, chỉ cần màu tóc thôi đã có thể thấy được có cả ba loại lam, tím, đen. Dưới mái tóc dài ba màu là một khuôn mặt lạnh lùng. Ngược lại, khuôn mặt không có bôi những thứ lộn xộn kia mà vô cùng sạch sẽ, xinh đẹp và lạnh lùng.

Chủ thớt vừa nhìn thấy cô gái cá tính rõ ràng đã rất phấn khích nói: “Giỏi lắm! Thành Duyệt Duyệt, đầu của cô có bị đập vào cửa không? Cô nói dối với tôi rằng cô không thể dẫn đoàn vũ công được, bây giờ lại làm vũ công cho Nhị Lưu!” Chủ thớt ôm đầu tỏ vẻ đau lòng, rõ ràng là anh ta và cô gái này có quen biết nhau.

Cô gái cá tính Thành Duyệt Duyệt lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, không nói gì, trái lại đang vận động cơ thể một cách nhịp nhàng theo tiếng nhạc. Chỉ là một khúc nhạc quảng trường tầm thường mà cũng có thể được cô ấy nhảy với hương vị điệu nhảy đường phố một cách tuyệt vời.

“Cô gái trẻ ở đằng kia thật giỏi.”

“Tiểu cô nương của chúng ta ở đây cũng không tệ, màu trắng kết hợp với màu xanh như vậy mà cũng được cô ấy biến hóa giống như một ly kem vị matcha, khiến lòng tôi cảm thấy thật ngọt ngào.”

“Tại sao cô gái trẻ kia không mặc quần áo xấu xí? Không công bằng!”

“Hình như tiểu cô nương của chúng ta đang cười kìa, thật là đáng yêu, rất dễ thương!”

...

Đỗ Nhược nhìn chủ thớt đang hướng về phía màn ảnh vừa giậm chân vừa la, không khỏi bật cười, người này sao lại buồn cười như vậy!

Qua lời trêu đùa của chủ thớt và Nhị Lục, hai người dẫn chương trình, Đỗ Nhược đã hiểu được tình huống bên trong. Trại gà XX không biết là nghe lời của ai, để hai ông anh trai này làm chủ xướng, tìm một nhóm bác gái mặc chiếc áo quảng cáo của trang trại để múa tập thể tại quảng trường, rồi còn nhờ nơi sản xuất PK để câu view. Nghe nói làm như vậy sẽ giúp thương hiệu nổi tiếng nhanh chóng.

Đỗ Nhược không biết nó có giúp thương hiệu nổi tiếng nhanh chóng hay không, cô chỉ thấy thói đời thật vất vả, ngay cả làm một cái quảng cáo mà cũng phải tìm một phong cách thật độc đáo mới được.

Ông chủ thớt đã chuẩn bị đầy đủ hết, thậm chí anh ta còn điều động một máy bay không người lái để quay phim trên không trung, quay từ trên cao, quay trước, quay sau với nhiều hình ảnh khác nhau. Khỏi phải nói, nhìn chung hình ảnh xuất hiện trên màn hình, thực sự rất thú vị.

“Mọi người có phát hiện gì không, có một chàng trai ở giữa đội hình.”

“Không sai, xem ra ông chủ thớt của chúng ta cũng không phải là một thanh kiếm lạc giữa rừng hoa nữa rồi.”

“Hình như là một soái ca, mặc dù không thấy rõ nhưng tôi có thể khẳng định anh ta đẹp trai hơn chủ thớt.”

Đương nhiên là chủ thớt cũng đã phát hiện ra, nhìn thấy có một chỗ duy nhất không hài hòa trên màn hình, không khỏi thích thú.

-Biển người mênh mông, nước chảy bèo trôi, ba chìm bảy nổi. Nhân sinh như mộng, người tôi yêu nơi đâu...

Khi đến đoạn cao trào, các bác gái cũng nhảy càng ngày càng hăng say. Cố Uyên bị kẹt ở giữa, muốn đột phá vòng vây, nhưng làm sao anh biết được tâm tư của các bác gái, luôn bị cánh tay dang ra của các bác vô tình hay cố ý đẩy trở lại.

“Chàng trai trẻ, cậu phải có ý thức về danh dự tập thể. Nếu chỉ vì cậu mà phá hỏng toàn bộ đội hình của chúng tôi thì không tốt đâu.”

“Không phải tại các người kéo tôi đến đây à!” Cố Uyên nghiến răng nói.



“Các bác cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi, bây giờ cậu hãy giúp các bác đi, dù gì cũng vận động một chút đi chứ, cứ đứng như trời trồng như vậy thật khó coi lắm!”

Lúc này, chủ thớt chĩa máy quay về phía các bác đang ra sức nhảy, thỉnh thoảng hô lên: “Các bác, hô lên nào!”

Chỉ nghe tất cả các bác gái hô lên một cách hùng hồn: “Thịt gà ở đâu thơm nhất, trang trại XX thơm nhất!”

Cố Uyên, người đang bị các bác ép phải duỗi chân, vung tay, nghe xong thì vô cùng sửng sốt, anh thực sự không thể chịu đựng được nữa! Từ hôm qua đến giờ, anh toàn gặp những chuyện kì lạ, những người anh gặp phải cũng kì lạ nốt.

Đỗ Nhược vừa xem náo nhiệt vừa nhảy, suýt nữa khuỵu xuống khi nghe thấy câu khẩu hiệu chói tai.

Rõ ràng là chủ thớt Nhị Lục không ngờ rằng chủ thớt bên đây lại có tuyệt chiêu như vậy, khi các bác gái hô khẩu hiệu quảng cáo lên thì giá trị PK của chủ thớt bên đây tăng lên liên tục.

Cái này không được rồi! Khuôn mặt nhỏ nhắn và thanh tú của Nhị Lục xuất hiện trên màn hình, giơ ngón giữa lên với ông chủ thớt, khinh bỉ nói: “Cái dáng vẻ khúm núm, nịnh bợ của anh đối với công ty quảng cáo, thật khiến tôi cảm thấy xấu hổ! Các bác gái cũng hô to, tôi nói một câu các bác hô một câu!” Chỉ nghe chủ thớt Nhị Lục kêu gào từng trận: “Tôi tự nhiên! Tôi ngon! Tôi là gà mái XX!”

Sau tiếng hét này, giá trị PK của Nhị Lục cũng tăng lên cao vút, áp đảo chủ thớt.

Đồng thời, màn PK của hai người cũng đã bước vào giai đoạn ác liệt, giá trị PK trên màn hình thay đổi nhanh chóng. Cuối cùng, chủ thớt quyết định trực tiếp ra sân, đặt điện thoại lên giá ba chân, nhìn về phía ống kính bắt đầu nhảy múa.

Anh ta vừa nhảy vừa hô: “Các anh em, cố gắng lên, nhìn sang đây, cậu ta sắp đuổi kịp mình rồi! Không được, tôi muốn hơn cậu ta, lấy lại phong độ nào!”

Đỗ Nhược vừa nhảy múa vừa than thở, nhà quảng cáo thật kì lạ, hai chủ thớt cũng không bình thường, vậy mà dân mạng cũng cuồng họ như thế, đúng là phí tiền.

Tiếng nhạc kết thúc, màn PK của hai người cũng kết thúc, ông chủ thớt đã bất chấp để đạt được nên nghiễm nhiên nhận được nhiều lời tán thưởng từ cư dân mạng, vượt qua Nhị Lục được một chút.

“Vất vả cho chủ thớt đối diện rồi, hẹn gặp lại.” Chủ thớt ngắt kết nối.

Nhóm dân mạng kháo nhau, tên lường gạt này lại lừa dối tình cảm của chúng ta. Nói trừng phạt mà có thấy đâu, cứ như vậy mà tạm biệt à? Chúng ta có thể nhịn nhưng không thể nhục! Sau này không thèm nghe theo lời dối trá của chủ thớt nữa.

Nhìn thấy cuối cùng cũng đã xong, Cố Uyên cũng yên tâm nhưng anh không biết mình đã bị bí mật ghi hình.

Chủ thớt định tìm Cố Uyên nhưng bị Đỗ Nhược cản lại: “Kiếm tiền thật vất vả, mau trả cho tôi đi.”

Chủ thớt lấy điện thoại di động ra: “Thêm WeChat, tôi sẽ chuyển khoản cho cô.”

Đỗ Nhược nghĩ thầm rằng số điện thoại di động của mình đã bị chủ thớt biết rồi nên thêm tài khoản WeChat chắc cũng không thành vấn đề, vì vậy cả hai vui vẻ add WeChat, tiền trao cháo múc.

“Em gái, sau này anh sẽ giữ liên lạc với em. Lần hợp tác đầu tiên của chúng ta rất vui vẻ! Anh sẽ không yêu cầu em tốn tiền mua bộ đồ đã mất.”

Đỗ Nhược định chạy về đi làm, nghe vậy bỗng mất thăng bằng, suýt chút nữa bị ngã.

“Cảm ơn, không hẹn gặp lại! Sau này, những chuyện kì lạ như thế xin anh đừng tìm tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook