Chương 11: Trường Mới Toàn Trai Xinh Gái Đẹp (3)
An Nhiên
25/10/2016
Đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy
ra. Việc nó lên Sài Gòn và ở lại nhà cô Tâm đúng thật là quá bất ngờ.
Nhưng nay còn có sự vụ khác đáng sợ hơn, đó là nó và cái tên thiếu gia
chảnh chọe đáng ghét Minh Thái học chung lớp. Huhu, còn cái khổ nào bằng cái khổ này cơ chứ! Nếu có ai đó biết nó và cậu ta ở chung nhà chắc hết sống nổi qua con trăng này quá. Nhưng thôi, cái gì cần giấu thì chúng
ta phải bằng mọi cách mà giấu triệt để, nhất định không được để bị phanh phui.
________
Trở lại với vấn đề "lớp mới bạn mới", sau khi biết mình và con nhỏ cùng nhà học chung lớp, Minh Thái cậu ta tỏ ra vô cùng "kinh ngạc". Bằng cái thái độ lố lăng + soi mói của mình, cậu ta rất ư là tự nhiên, lại còn hỏi "ngu" nó: "Nhóc học lớp 11 rồi à, cứ tưởng mới lớp 10 chứ? Muahahahaha!"
Nó phải gọi là đơ toàn tập mới đúng, hừm, cái tên đó...Nó biết chứ, nó luôn tự hỏi rằng tại sao ông trời cho nó cái nhan sắc dễ coi như vậy (cũng ít tự tin!) mà lại để nó mãi sở hữu cái chiều cao ba mét bẻ đôi không thay đổi theo thời gian thế chứ? Từ lớp 8 tới giờ nó vẫn vậy, vẫn lùn và vẫn nhỏ xíu như vậy. Bảo sao cậu ta không ngạc nhiên cho được.
__________
Nói về những ấn tượng đầu tiên của Quỳnh Nhi về trường mới thì chỉ có một từ: "Đẹp". Ơn giời, mọi thứ ở đây đều đẹp, đẹp từ cảnh vật cho tới con người. Không gian thoáng đãng, cây xanh rợp bóng, phòng học ngăn nắp, trang thiết bị kĩ thuật hiện đại. Mọi thứ đều đạt tới một chuẩn mực hoàn hảo đến khó tả. Quá vi diệu! Còn về học sinh ở đây, chậc chậc, đi một vòng sân trường nó bắt gặp rất nhiều nam thanh nữ tú nha. Các nam thì nào mang Converse sáng nhoáng, nào tóc vuốt keo này nọ, nữ thì nào mang cao gót sành điệu, nào đánh phấn đánh son, gương mặt xinh đẹp. Có lẽ họ đều đến từ những gia đình giàu có, lắm tiền nhiều của, nhà mặt phố bố làm to giống anh em Minh Duy, Minh Thái chẳng hạn. Đúng là khác một trời một vực với con nhỏ nhà quê như nó. Ngoài bộ đồng phục ra, nó thấy mình chẳng có điểm nào giống với bọn họ cả. Đôi giày thể thao nó đang mang cũng được mua ở khu chợ gần nhà cách đây...hai năm. Nhưng có sao đâu nào, nó thấy rất thoải mái với những gì đang có, tóc không uốn không nhuộm thì sao chứ, không có giày hàng hiệu thì sao chứ, những thứ đó cứ đợi tới lúc nó đi làm kiếm ra tiền đi, nó sẽ mua cả một tủ xài chán chê luôn. Đúng vậy, cứ đợi đó! Quỳnh Nhi này nói được làm được.
__________
Vừa vào lớp bữa đầu tiên, nó đã bị bao nhiêu cặp mắt trong lớp hướng thẳng vào mình. Bọn họ có ý gì đây chứ? Nhưng quan tâm làm gì cho mệt, vì họ muốn nhìn hay nghĩ gì cũng là quyền của họ mà, nó cấm được à?
Quỳnh Nhi nhìn khắp lớp, ái ngại né tránh ánh nhìn của mọi thành phần trong lớp, liền đó nhanh nhẹn lượn ngay xuống chiếc bàn cuối lớp cạnh cửa sổ, chỗ này khá biệt lập so với toàn cảnh lớp học.
Có vẻ dự định của nó sẽ thay đổi khá nhiều so với tính toán trước khi tới đây, thay vì có một năm học ngập tràn niềm vui, kết thêm nhiều bạn mới, tham gia nhiều hoạt động này nọ ở trường...bla, bla...có lẽ nó nên sống ẩn dật, lầm lũi cho tới khi ra khỏi đây thì hơn.
Thế nhưng kế hoạch của Quỳnh Nhi nó tưởng chừng đã vô cùng hoàn hảo là thế, chỉ nhờ một hành động vô cùng vô cùng nhỏ của bạn "sói ca" Minh Thái thì chúng đã đổ vỡ hết cả. Nó tưởng đã bàn bạc với cậu ta là phải cố tỏ ra không quen biết nhau rồi sao chứ? Cứ đi lướt qua nó như không có gì xảy ra bộ khó lắm sao? Sống cùng một mái nhà, đã không giúp đỡ nhau thì thôi, lại còn đổ thêm dầu lửa vào làm chi không biết=_=.
Chuyện là thế này--->Sau khi nó vào lớp được vài phút thì Minh Thái cũng vác xác vào (kế hoạch 1:không đi chung-hoàn thành!). Và có vẻ cậu ta cũng có "máu mặt" trong trường thì phải, thấy bọn con gái đứa nào cũng vây quanh cậu ta, cười nói vui vẻ, lại còn tự nguyện nhường chỗ ngồi cho nếu cậu ta muốn nữa chứ. Nó chống cằm thưởng thức cảnh tượng buồn cười ngay trước mắt, Minh Thái cậu ta rốt cuộc là thần thánh phương nào cơ chứ, cũng là con người với nhau thôi mà, có cần phải o bế tên thiếu gia đó tới như vậy không? Trong khi học sinh mới như nó lại bị coi không bằng cọng lông chân của cậu ta.
Dường như cảm nhận có người đang nghĩ xấu về mình hay sao í, Minh Thái quay xuống chỗ nó ngồi, nở một nụ cười trìu mến, dịu dàng đến lạ lùng mà nó mới thấy lần đầu tiên trong đời. Quỳnh Nhi khẽ rùng mình: "Chuyện gì xảy ra với cậu ta vậy chứ? Minh Thái, cậu nhất định không được làm điều gì manh động đó nha!". Thế nào mà đúng y chang với những gì nó lo sợ, "sói ca" Minh Thái đứng dậy, rời khỏi chiếc ghế nơi bọn con gái đang tụ tập xôm tụ của mình, hướng về phía cuối lớp mà đi, lại không quên nói vài lời với các nàng:" Cám ơn mấy cậu nhé, nhưng mình có chỗ rồi. Bye!".
Khỏi phải nói, vừa thấy cậu ta phiên bản phóng to ngồi ngay bên cạnh, nó đã hoảng hốt cỡ nào, nó bắn cặp mắt "sát thủ" sang chỗ Thái: "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy hả?", nhưng thay vì giải thích hay gì, cậu ta chỉ nhướng vai rồi nhếch môi cười như đúng rồi.
(kế hoạch 2:đừng tỏ ra thân thiết->thất bại hoàn toàn!)
Và, chuyện gì tới cũng phải tới, phe cánh con gái hâm mộ "sói ca" trong lớp đồng loạt bằng tia lửa điện vào khuôn mặt nhỏ bé vô tội của nó. Ớ, Oát đờ hêu, em đã làm gì sai với mấy thím?
Nó thấy tình hình có vẻ ổn nên chỉ biết câm nín, cúi gầm mặt xuống bàn. Kì này chết chắc òi!!!
________
Trở lại với vấn đề "lớp mới bạn mới", sau khi biết mình và con nhỏ cùng nhà học chung lớp, Minh Thái cậu ta tỏ ra vô cùng "kinh ngạc". Bằng cái thái độ lố lăng + soi mói của mình, cậu ta rất ư là tự nhiên, lại còn hỏi "ngu" nó: "Nhóc học lớp 11 rồi à, cứ tưởng mới lớp 10 chứ? Muahahahaha!"
Nó phải gọi là đơ toàn tập mới đúng, hừm, cái tên đó...Nó biết chứ, nó luôn tự hỏi rằng tại sao ông trời cho nó cái nhan sắc dễ coi như vậy (cũng ít tự tin!) mà lại để nó mãi sở hữu cái chiều cao ba mét bẻ đôi không thay đổi theo thời gian thế chứ? Từ lớp 8 tới giờ nó vẫn vậy, vẫn lùn và vẫn nhỏ xíu như vậy. Bảo sao cậu ta không ngạc nhiên cho được.
__________
Nói về những ấn tượng đầu tiên của Quỳnh Nhi về trường mới thì chỉ có một từ: "Đẹp". Ơn giời, mọi thứ ở đây đều đẹp, đẹp từ cảnh vật cho tới con người. Không gian thoáng đãng, cây xanh rợp bóng, phòng học ngăn nắp, trang thiết bị kĩ thuật hiện đại. Mọi thứ đều đạt tới một chuẩn mực hoàn hảo đến khó tả. Quá vi diệu! Còn về học sinh ở đây, chậc chậc, đi một vòng sân trường nó bắt gặp rất nhiều nam thanh nữ tú nha. Các nam thì nào mang Converse sáng nhoáng, nào tóc vuốt keo này nọ, nữ thì nào mang cao gót sành điệu, nào đánh phấn đánh son, gương mặt xinh đẹp. Có lẽ họ đều đến từ những gia đình giàu có, lắm tiền nhiều của, nhà mặt phố bố làm to giống anh em Minh Duy, Minh Thái chẳng hạn. Đúng là khác một trời một vực với con nhỏ nhà quê như nó. Ngoài bộ đồng phục ra, nó thấy mình chẳng có điểm nào giống với bọn họ cả. Đôi giày thể thao nó đang mang cũng được mua ở khu chợ gần nhà cách đây...hai năm. Nhưng có sao đâu nào, nó thấy rất thoải mái với những gì đang có, tóc không uốn không nhuộm thì sao chứ, không có giày hàng hiệu thì sao chứ, những thứ đó cứ đợi tới lúc nó đi làm kiếm ra tiền đi, nó sẽ mua cả một tủ xài chán chê luôn. Đúng vậy, cứ đợi đó! Quỳnh Nhi này nói được làm được.
__________
Vừa vào lớp bữa đầu tiên, nó đã bị bao nhiêu cặp mắt trong lớp hướng thẳng vào mình. Bọn họ có ý gì đây chứ? Nhưng quan tâm làm gì cho mệt, vì họ muốn nhìn hay nghĩ gì cũng là quyền của họ mà, nó cấm được à?
Quỳnh Nhi nhìn khắp lớp, ái ngại né tránh ánh nhìn của mọi thành phần trong lớp, liền đó nhanh nhẹn lượn ngay xuống chiếc bàn cuối lớp cạnh cửa sổ, chỗ này khá biệt lập so với toàn cảnh lớp học.
Có vẻ dự định của nó sẽ thay đổi khá nhiều so với tính toán trước khi tới đây, thay vì có một năm học ngập tràn niềm vui, kết thêm nhiều bạn mới, tham gia nhiều hoạt động này nọ ở trường...bla, bla...có lẽ nó nên sống ẩn dật, lầm lũi cho tới khi ra khỏi đây thì hơn.
Thế nhưng kế hoạch của Quỳnh Nhi nó tưởng chừng đã vô cùng hoàn hảo là thế, chỉ nhờ một hành động vô cùng vô cùng nhỏ của bạn "sói ca" Minh Thái thì chúng đã đổ vỡ hết cả. Nó tưởng đã bàn bạc với cậu ta là phải cố tỏ ra không quen biết nhau rồi sao chứ? Cứ đi lướt qua nó như không có gì xảy ra bộ khó lắm sao? Sống cùng một mái nhà, đã không giúp đỡ nhau thì thôi, lại còn đổ thêm dầu lửa vào làm chi không biết=_=.
Chuyện là thế này--->Sau khi nó vào lớp được vài phút thì Minh Thái cũng vác xác vào (kế hoạch 1:không đi chung-hoàn thành!). Và có vẻ cậu ta cũng có "máu mặt" trong trường thì phải, thấy bọn con gái đứa nào cũng vây quanh cậu ta, cười nói vui vẻ, lại còn tự nguyện nhường chỗ ngồi cho nếu cậu ta muốn nữa chứ. Nó chống cằm thưởng thức cảnh tượng buồn cười ngay trước mắt, Minh Thái cậu ta rốt cuộc là thần thánh phương nào cơ chứ, cũng là con người với nhau thôi mà, có cần phải o bế tên thiếu gia đó tới như vậy không? Trong khi học sinh mới như nó lại bị coi không bằng cọng lông chân của cậu ta.
Dường như cảm nhận có người đang nghĩ xấu về mình hay sao í, Minh Thái quay xuống chỗ nó ngồi, nở một nụ cười trìu mến, dịu dàng đến lạ lùng mà nó mới thấy lần đầu tiên trong đời. Quỳnh Nhi khẽ rùng mình: "Chuyện gì xảy ra với cậu ta vậy chứ? Minh Thái, cậu nhất định không được làm điều gì manh động đó nha!". Thế nào mà đúng y chang với những gì nó lo sợ, "sói ca" Minh Thái đứng dậy, rời khỏi chiếc ghế nơi bọn con gái đang tụ tập xôm tụ của mình, hướng về phía cuối lớp mà đi, lại không quên nói vài lời với các nàng:" Cám ơn mấy cậu nhé, nhưng mình có chỗ rồi. Bye!".
Khỏi phải nói, vừa thấy cậu ta phiên bản phóng to ngồi ngay bên cạnh, nó đã hoảng hốt cỡ nào, nó bắn cặp mắt "sát thủ" sang chỗ Thái: "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy hả?", nhưng thay vì giải thích hay gì, cậu ta chỉ nhướng vai rồi nhếch môi cười như đúng rồi.
(kế hoạch 2:đừng tỏ ra thân thiết->thất bại hoàn toàn!)
Và, chuyện gì tới cũng phải tới, phe cánh con gái hâm mộ "sói ca" trong lớp đồng loạt bằng tia lửa điện vào khuôn mặt nhỏ bé vô tội của nó. Ớ, Oát đờ hêu, em đã làm gì sai với mấy thím?
Nó thấy tình hình có vẻ ổn nên chỉ biết câm nín, cúi gầm mặt xuống bàn. Kì này chết chắc òi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.