Chương 9
Kawi
07/05/2018
CHAP 9: ĐI HỌC
Trên đường mẹ chở về tôi nhìn thấy một vụ đụng xe, có vẻ không nặng lắm, nhưng người bị dính đòn hinh như là … Phong Ken??? Và một cô gái nào đó. Tôi ngoái đầu nhìn nhưng mẹ đi nhanh quá. Không biết có phải Phong Ken không nữa!
Mấy ngày này Senil phải nghỉ học vì bố nó ốm nặng, nó phải sang Mỹ coi tình hình, không có cô nhóc tôi cảm thấy buồn buồn trong lòng, dù sao cũng là bạn thân nhất của tôi, nó chỉ có mình bố nó là người thân, mong cho bác ấy mau chóng khỏi bệnh.
Tôi ngồi vào bàn học, lôi chiếc huy hiệu Trần Thoại tặng ra ngắm nghía, cậu ta cũng thật thú vị. Bây giờ chẳng còn lo nghĩ gì nữa! Tôi đã chọn Trần Thoại để bắt đầu….
Sáng hôm sau…
Đang ngủ với nhóc Bin trong phòng, tôi chợt thấy nhức nhức lỗ tai khi nghe ai đó gọi tên mình.
- Giờ mà còn ngủ nữa hả? Dậy đi! Ylen dậy đi!
Tôi mắt nhắm mắt mở nhìn lên, Ylen? Ylen? Cái tên này…chỉ có một người gọi tôi bằng cái tên này…nhưng đây là phòng tôi thì làm sao có thể??? Có lẽ là đang nằm mơ rồi! Thế là tôi trùm chăn và ngủ tiếp!
Nhưng cái chăn đã tự động rời bỏ tôi +_+. Lần này không muốn tỉnh cũng phải tỉnh, nhóc Bin bị đánh thức khóc um lên khiến tôi hốt hoảng dỗ dành, bây giờ mới nhìn rõ thực sự…kể đứng trước mặt tôi chính là Quốc Hy +_+. Tôi giật bắn mình!
- Làm sao….làm sao….cậu lại ở đây chứ?
- Tôi kếu mãi không thấy ai ra mở cửa, mà căn bản là cửa nhà mở toang ra nên phải lên tìm Ylen thôi chớ sao nữa!
- Ôi trời! cậu đang nói chuyện đùa à? Nhà tôi sao lại không đóng cửa chứ?
- Không tin xuống mà xem! Cũng may tôi tới sớm nếu không thì giờ Ylen không còn nằm được ở đây đâu mà đã bị ném ra ngoài kia rồi!
Tôi không tin. Nhưng thoáng giật mình. Người rời khỏi nhà cuối cùng trong sáng này chỉ có chị Diên thôi. Mà tính chị ấy thì đãng trí như người già. Thôi rồi, chắc chắn là chị quên khóa cửa nhà rồi!
Sau một hồi ra sức vỗ về kiêm dọa nạt tôi mới dừng được việc thằng Bin khóc ré lên. Thật là khổ sở. Tôi bế nó xuống nhà rồi rửa mặt đánh răng cho nó ăn sáng và cuối cùng là đưa nó đi học. Quốc Hy thì cứ ngồi trên ghế nhìn tôi tất bất như người mẹ trẻ thời @. Bực như con mực!
- Đi học thôi Bin!
- Dì Di ơi! Mình lại phải đi bộ à??? – thằng nhỏ phụng phịu.
- Chứ gì nữa? trường Bin gần xịt nhà mà!
- Nhưng Bin không thich đi bộ! – nó lắc lắc cái đầu, hai má tròn quay rung rung theo.
- Thì dì có muốn đi bộ đâu, nhưng mẹ Diên hôm nay có việc phải đi không chở Bin đi học được, dì lại không có xe đạp, chịu khó đi nhóc! – Tôi cũng ngán ngẩm
Thằng nhỏ tuy quậy nhưng khá vâng lời. Nó lon ton cầm cái cặp xách Doremon rồi chạy nhanh ra cửa. Tôi cũng cuốn quýt bước ra. Chợt chân tôi khựng lại. Hình như tôi quên cái chi đó. Là Quốc Hy!
Tôi quay lưng nói với cậu nhóc.
- Cậu ở đây chờ tôi!
- Không!
- Trời ơi! Sắp trễ học thằng nhỏ đến nơi rồi! làm ơn nghe lời chút đi! – tôi bực mình
- Này nhóc! Anh chở đi học nhé!
- Hơ! Nói cái gì thế???
- Tôi đi xe máy, chẳng có lý do gì để thằng nhỏ phải đi bộ cả!
Nói đoạn Quốc Hy tiến ra sân rồi dắt xe. Tôi nhấp nháy mắt khó hiểu. Nhóc Bin đứng bên cạnh cầm ống quần tôi lay lay.
- Dì ơi! Anh đó là ai thế? Bin có được đi với anh không dì?
- Thì…
Tôi nhìn đồng hồ, đúng là không còn nhiều thời gian. Ngẫm nghĩ năm giây…
- Uh! Nhanh lên kẻo trễ!
Thế là tôi bế thằng nhóc lên xe đặt nó ngồi sau lưng Quốc Hy, sau đó cũng leo lên. Chiếc xe rú ga chạy đi thoát khỏi con hẻm nhỏ.
Tới trường mẫu giáo, tôi bế nhóc Bin xuống rồi dẫn vào lớp giao cho cô giáo. Đứa nào học mẫu giáo hình như đều sợ cô hơn sợ mẹ. Cô giáo nói gì nó làm nấy trong khi mẹ nó la đến rát cổ nó cũng không nghe. Chị Diên bảo nó ăn cháo thi nó cởi áo, bảo nó đi ngủ thì nó lại đi mở tủ, bảo nó đứng thì nó ngồi, …nói chung là toàn hiểu sai ý mẹ nó.Trong khi cô giáo nói một là nó làm một, cho gì ăn nấy! Cũng như bây giờ nó cũng cứ nghe theo lời cô giáo bằng cách chào tôi như chào mẹ nó:
- Thưa mẹ con đi học! – nó cúi xuống chào tôi như vẫn làm với mẹ nó, tôi phì cười xoa đầu nó.
- Thằng nhỏ này! Thôi vào lớp đi!
Thằng nhóc nghoe nguẩy cái mông tròn quay chạy vào trong, hai tay tè tè hai bên, đứa nhỏ nào mập mạp hình như đều có tướng chạy giống nó thì phải.
Tôi lắc đầu mime cười rồi quay lại tiến về phía Quốc Hy, nhưng…
“ Mới tí tuổi đầu mà đã làm mẹ rồi, chậc! tụi trẻ bữa nay ghê quá! Thằng chồng nó cũng còn búng ra sữa nơi kìa, đúng là….”
Tôi và Quốc Hy như bị điện giật, đứng tê liệt nhìn xung quanh. Những bà mẹ xung quanh đang nói cái gì thế này….trời đất ơi….
Chap : Ăn sáng
- Các bác ơi! Cháu là dì của nó! Không phải mẹ! – tôi hốt hoảng phân bua.
Nhưng những ánh mắt vẫn không hể thay đổi….
- Kệ họ! lên xe đi! – Quốc Hy gọi lớn
Giờ có nói gì thì họ vẫn không tin…tôi đành lủi thủi leo lên xe, dư luận quả thật là đáng sợ….
Cậu nhóc dẫn tôi tới một nhà hàng toàn chữ Trung Quốc. Tôi bước xuống nhìn ngơ ngác. Một lát sau Quốc Hy lôi tôi vào trong…
Người phục vụ dọn ra một bàn đầy thức ăn, nhin khá bắt mắt.
- Ylen nhìn gì nữa! ăn đi!
- Ăn sáng đây à?
- Uh!
Tôi nhìn Quốc Hy rồi cúi xuống nhìn đống thức ăn. Một giây sau tôi cầm đũa và bắt đầu bữa sáng.
- Ực! – tôi trợn mắt.
- Sao thế?
- Ực …ực…
- Này! Ylen làm sao thế?
Tôi không nói được gì, hai tay quạt quạt, mặt đỏ hơn gấc chín.
- Trời ơi! Có gì thì nói cho tôi biết chứ?
Tôi chỉ tay lên cái áo mà mình đang mặc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng….
Quốc Hy nhìn chằm chằm nhưng vẫn chưa hiểu…
- Đỏ? Nước mắt? ….Chẳng lẽ cay sao?
Lạy trời cậu nhóc đã hiểu ….
Tôi gục gục…
Quốc Hy liền chạy như bay tới quầy phục vụ mang về cho tôi một chai nước.
- Xin lỗi! tôi quên nói! Đây là nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng với những món ăn cay!
Tôi nhăn mặt…uống một hơi gần hết chai nước, vị cay vẫn còn trong miệng, thế là bữa sáng hôm nay của tôi là nước!
Tôi và cậu nhóc rời khỏi nhà hàng đó để lại nguyên si đống thức ăn trên bàn…
- Có đến nỗi phải như thế không? – Quốc Hy vừa ái ngại vừa buồn cười khi thấy khuôn mặt thảm sầu của tôi.
- Sao lúc nào cậu cũng chơi tôi một vố đau thế chứ?
- Tôi có biết đâu! Tại tôi quên thôi! Đi nơi khác không cay ăn vậy!
- Thôi thôi! Cậu dừng lại đây! Tôi vào trong mua cái này cho ăn!
Chiếc xe dừng lại trên vỉa hè, tôi nhảy xuống chạy vào trong, mười phút sau…
- Đây là cái gì thế?
- Mì! Không còn câu hỏi nào có duyên hơn nữa à?
- tôi không ăn được mấy thứ này! Mất vệ sinh lắm!
- Công tử nó vừa thôi! Cầm lấy và ăn đi!
- Nhưng…
- Cái gì nữa???
- Chẳng lẽ đứng như thế này mà ăn????
- Ừ nhỉ!
Thế là cậu nhóc chở tôi vào đường đanh cho người đi bộ, dựng xe bên lề rồi kiếm một cái ghế đá và thưởng thức buổi sáng +_+
- Sao trông cậu ăn khổ sở thế??? Chẳng nhẽ chưa bao giờ ăn mì ổ à?
- Uh!
Tôi suýt nghẹn.
- Bó tay! Cậu đúng là công tử thuần túy!
Tôi và cậu nhóc ngồi nói huyên thuyên, ổ mì cứ vơi dần, vơi dần…
Chợt cậu nhóc quay sang phía tôi.
- Ylen thích tôi chứ?
Tôi nuốt luôn miếng chả xuống cổ.
- Sáng sớm cậu bị đứt sợ nào trong đầu rồi à?
- Mất cả hứng! – cậu nhóc khó chịu – Tôi hỏi thật! Thích tôi chứ?
- Thích thì không! Nhưng có cảm tình! – tôi cười khì.
- Thôi! Tôi không cần!
Có vẻ cậu ta giận, tôi liền lấy tay chọt chọt vào hông cậu nhóc.
- Làm cái gì thế?
- Không nhột à?
- Đúng là đồ con nít!
- Không biết ai con nít hơn ai đâu! – tôi bật cười ha hả, cậu nhóc ban đầu nhíu mày nhưng sau đó cũng cười.
Chợt điện thoại Quốc Hy đổ chuông.
- Alo!
………
Mặt cậu nhóc bỗng dưng tối sầm lại. Chiếc điện thoại tuột khỏi rơi xuống.
~ Hết chương ~
Trên đường mẹ chở về tôi nhìn thấy một vụ đụng xe, có vẻ không nặng lắm, nhưng người bị dính đòn hinh như là … Phong Ken??? Và một cô gái nào đó. Tôi ngoái đầu nhìn nhưng mẹ đi nhanh quá. Không biết có phải Phong Ken không nữa!
Mấy ngày này Senil phải nghỉ học vì bố nó ốm nặng, nó phải sang Mỹ coi tình hình, không có cô nhóc tôi cảm thấy buồn buồn trong lòng, dù sao cũng là bạn thân nhất của tôi, nó chỉ có mình bố nó là người thân, mong cho bác ấy mau chóng khỏi bệnh.
Tôi ngồi vào bàn học, lôi chiếc huy hiệu Trần Thoại tặng ra ngắm nghía, cậu ta cũng thật thú vị. Bây giờ chẳng còn lo nghĩ gì nữa! Tôi đã chọn Trần Thoại để bắt đầu….
Sáng hôm sau…
Đang ngủ với nhóc Bin trong phòng, tôi chợt thấy nhức nhức lỗ tai khi nghe ai đó gọi tên mình.
- Giờ mà còn ngủ nữa hả? Dậy đi! Ylen dậy đi!
Tôi mắt nhắm mắt mở nhìn lên, Ylen? Ylen? Cái tên này…chỉ có một người gọi tôi bằng cái tên này…nhưng đây là phòng tôi thì làm sao có thể??? Có lẽ là đang nằm mơ rồi! Thế là tôi trùm chăn và ngủ tiếp!
Nhưng cái chăn đã tự động rời bỏ tôi +_+. Lần này không muốn tỉnh cũng phải tỉnh, nhóc Bin bị đánh thức khóc um lên khiến tôi hốt hoảng dỗ dành, bây giờ mới nhìn rõ thực sự…kể đứng trước mặt tôi chính là Quốc Hy +_+. Tôi giật bắn mình!
- Làm sao….làm sao….cậu lại ở đây chứ?
- Tôi kếu mãi không thấy ai ra mở cửa, mà căn bản là cửa nhà mở toang ra nên phải lên tìm Ylen thôi chớ sao nữa!
- Ôi trời! cậu đang nói chuyện đùa à? Nhà tôi sao lại không đóng cửa chứ?
- Không tin xuống mà xem! Cũng may tôi tới sớm nếu không thì giờ Ylen không còn nằm được ở đây đâu mà đã bị ném ra ngoài kia rồi!
Tôi không tin. Nhưng thoáng giật mình. Người rời khỏi nhà cuối cùng trong sáng này chỉ có chị Diên thôi. Mà tính chị ấy thì đãng trí như người già. Thôi rồi, chắc chắn là chị quên khóa cửa nhà rồi!
Sau một hồi ra sức vỗ về kiêm dọa nạt tôi mới dừng được việc thằng Bin khóc ré lên. Thật là khổ sở. Tôi bế nó xuống nhà rồi rửa mặt đánh răng cho nó ăn sáng và cuối cùng là đưa nó đi học. Quốc Hy thì cứ ngồi trên ghế nhìn tôi tất bất như người mẹ trẻ thời @. Bực như con mực!
- Đi học thôi Bin!
- Dì Di ơi! Mình lại phải đi bộ à??? – thằng nhỏ phụng phịu.
- Chứ gì nữa? trường Bin gần xịt nhà mà!
- Nhưng Bin không thich đi bộ! – nó lắc lắc cái đầu, hai má tròn quay rung rung theo.
- Thì dì có muốn đi bộ đâu, nhưng mẹ Diên hôm nay có việc phải đi không chở Bin đi học được, dì lại không có xe đạp, chịu khó đi nhóc! – Tôi cũng ngán ngẩm
Thằng nhỏ tuy quậy nhưng khá vâng lời. Nó lon ton cầm cái cặp xách Doremon rồi chạy nhanh ra cửa. Tôi cũng cuốn quýt bước ra. Chợt chân tôi khựng lại. Hình như tôi quên cái chi đó. Là Quốc Hy!
Tôi quay lưng nói với cậu nhóc.
- Cậu ở đây chờ tôi!
- Không!
- Trời ơi! Sắp trễ học thằng nhỏ đến nơi rồi! làm ơn nghe lời chút đi! – tôi bực mình
- Này nhóc! Anh chở đi học nhé!
- Hơ! Nói cái gì thế???
- Tôi đi xe máy, chẳng có lý do gì để thằng nhỏ phải đi bộ cả!
Nói đoạn Quốc Hy tiến ra sân rồi dắt xe. Tôi nhấp nháy mắt khó hiểu. Nhóc Bin đứng bên cạnh cầm ống quần tôi lay lay.
- Dì ơi! Anh đó là ai thế? Bin có được đi với anh không dì?
- Thì…
Tôi nhìn đồng hồ, đúng là không còn nhiều thời gian. Ngẫm nghĩ năm giây…
- Uh! Nhanh lên kẻo trễ!
Thế là tôi bế thằng nhóc lên xe đặt nó ngồi sau lưng Quốc Hy, sau đó cũng leo lên. Chiếc xe rú ga chạy đi thoát khỏi con hẻm nhỏ.
Tới trường mẫu giáo, tôi bế nhóc Bin xuống rồi dẫn vào lớp giao cho cô giáo. Đứa nào học mẫu giáo hình như đều sợ cô hơn sợ mẹ. Cô giáo nói gì nó làm nấy trong khi mẹ nó la đến rát cổ nó cũng không nghe. Chị Diên bảo nó ăn cháo thi nó cởi áo, bảo nó đi ngủ thì nó lại đi mở tủ, bảo nó đứng thì nó ngồi, …nói chung là toàn hiểu sai ý mẹ nó.Trong khi cô giáo nói một là nó làm một, cho gì ăn nấy! Cũng như bây giờ nó cũng cứ nghe theo lời cô giáo bằng cách chào tôi như chào mẹ nó:
- Thưa mẹ con đi học! – nó cúi xuống chào tôi như vẫn làm với mẹ nó, tôi phì cười xoa đầu nó.
- Thằng nhỏ này! Thôi vào lớp đi!
Thằng nhóc nghoe nguẩy cái mông tròn quay chạy vào trong, hai tay tè tè hai bên, đứa nhỏ nào mập mạp hình như đều có tướng chạy giống nó thì phải.
Tôi lắc đầu mime cười rồi quay lại tiến về phía Quốc Hy, nhưng…
“ Mới tí tuổi đầu mà đã làm mẹ rồi, chậc! tụi trẻ bữa nay ghê quá! Thằng chồng nó cũng còn búng ra sữa nơi kìa, đúng là….”
Tôi và Quốc Hy như bị điện giật, đứng tê liệt nhìn xung quanh. Những bà mẹ xung quanh đang nói cái gì thế này….trời đất ơi….
Chap : Ăn sáng
- Các bác ơi! Cháu là dì của nó! Không phải mẹ! – tôi hốt hoảng phân bua.
Nhưng những ánh mắt vẫn không hể thay đổi….
- Kệ họ! lên xe đi! – Quốc Hy gọi lớn
Giờ có nói gì thì họ vẫn không tin…tôi đành lủi thủi leo lên xe, dư luận quả thật là đáng sợ….
Cậu nhóc dẫn tôi tới một nhà hàng toàn chữ Trung Quốc. Tôi bước xuống nhìn ngơ ngác. Một lát sau Quốc Hy lôi tôi vào trong…
Người phục vụ dọn ra một bàn đầy thức ăn, nhin khá bắt mắt.
- Ylen nhìn gì nữa! ăn đi!
- Ăn sáng đây à?
- Uh!
Tôi nhìn Quốc Hy rồi cúi xuống nhìn đống thức ăn. Một giây sau tôi cầm đũa và bắt đầu bữa sáng.
- Ực! – tôi trợn mắt.
- Sao thế?
- Ực …ực…
- Này! Ylen làm sao thế?
Tôi không nói được gì, hai tay quạt quạt, mặt đỏ hơn gấc chín.
- Trời ơi! Có gì thì nói cho tôi biết chứ?
Tôi chỉ tay lên cái áo mà mình đang mặc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng….
Quốc Hy nhìn chằm chằm nhưng vẫn chưa hiểu…
- Đỏ? Nước mắt? ….Chẳng lẽ cay sao?
Lạy trời cậu nhóc đã hiểu ….
Tôi gục gục…
Quốc Hy liền chạy như bay tới quầy phục vụ mang về cho tôi một chai nước.
- Xin lỗi! tôi quên nói! Đây là nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng với những món ăn cay!
Tôi nhăn mặt…uống một hơi gần hết chai nước, vị cay vẫn còn trong miệng, thế là bữa sáng hôm nay của tôi là nước!
Tôi và cậu nhóc rời khỏi nhà hàng đó để lại nguyên si đống thức ăn trên bàn…
- Có đến nỗi phải như thế không? – Quốc Hy vừa ái ngại vừa buồn cười khi thấy khuôn mặt thảm sầu của tôi.
- Sao lúc nào cậu cũng chơi tôi một vố đau thế chứ?
- Tôi có biết đâu! Tại tôi quên thôi! Đi nơi khác không cay ăn vậy!
- Thôi thôi! Cậu dừng lại đây! Tôi vào trong mua cái này cho ăn!
Chiếc xe dừng lại trên vỉa hè, tôi nhảy xuống chạy vào trong, mười phút sau…
- Đây là cái gì thế?
- Mì! Không còn câu hỏi nào có duyên hơn nữa à?
- tôi không ăn được mấy thứ này! Mất vệ sinh lắm!
- Công tử nó vừa thôi! Cầm lấy và ăn đi!
- Nhưng…
- Cái gì nữa???
- Chẳng lẽ đứng như thế này mà ăn????
- Ừ nhỉ!
Thế là cậu nhóc chở tôi vào đường đanh cho người đi bộ, dựng xe bên lề rồi kiếm một cái ghế đá và thưởng thức buổi sáng +_+
- Sao trông cậu ăn khổ sở thế??? Chẳng nhẽ chưa bao giờ ăn mì ổ à?
- Uh!
Tôi suýt nghẹn.
- Bó tay! Cậu đúng là công tử thuần túy!
Tôi và cậu nhóc ngồi nói huyên thuyên, ổ mì cứ vơi dần, vơi dần…
Chợt cậu nhóc quay sang phía tôi.
- Ylen thích tôi chứ?
Tôi nuốt luôn miếng chả xuống cổ.
- Sáng sớm cậu bị đứt sợ nào trong đầu rồi à?
- Mất cả hứng! – cậu nhóc khó chịu – Tôi hỏi thật! Thích tôi chứ?
- Thích thì không! Nhưng có cảm tình! – tôi cười khì.
- Thôi! Tôi không cần!
Có vẻ cậu ta giận, tôi liền lấy tay chọt chọt vào hông cậu nhóc.
- Làm cái gì thế?
- Không nhột à?
- Đúng là đồ con nít!
- Không biết ai con nít hơn ai đâu! – tôi bật cười ha hả, cậu nhóc ban đầu nhíu mày nhưng sau đó cũng cười.
Chợt điện thoại Quốc Hy đổ chuông.
- Alo!
………
Mặt cậu nhóc bỗng dưng tối sầm lại. Chiếc điện thoại tuột khỏi rơi xuống.
~ Hết chương ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.