Chương 36: Gương Vỡ Lại Lành
Winky - Ngọc Hải
26/04/2016
Chương 36:
.
.
.
Tú Anh vẫn còn chưa tỉnh, thật may mắn cho cô. Sau khi hoàn thành thủ tục xuất viện cô quay lại vẫn chưa thấy Tú Anh tỉnh.
Khi ngủ khuôn mặt nó bình yên đến lạ, cái mí mắt giật nhẹ như giấc ngủ không yên lành. Tú Anh rất đẹp trai, số cô gái theo đuổi nó có thể mở một thành một câu lạc bộ với số lượng thành viên kéo dài hàng chục trang giấy. Nhưng Tú Anh chưa bao giờ thật tâm với một cô gái nào. Người nó qua lại lâu nhất là 3 tháng và ít nhất là ba ngày. Bất kì cô gái nào quen nó đều mặc định sẵn là có ngày này nhưng họ vẫn lao vào, vì ít ra họ được gần người mình thương với tư cách người yêu.
Mẹ cô thường nói em trai cô có số đào hoa, quen nhiều cô như vậy lấn hết cả lương duyên của cô. Cô hình như cũng cảm thấy như vậy.
- Nước.
Tú Anh vô thức bật ra câu nói ở cổ họng, giọng nó đặc sệt, chắc nó phải khát lắm.
Cô rót ly nước nâng người nó dậy, để nó dễ dàng uống nước.
- Đỡ hơn chưa?
Cô nhẹ giọng hỏi, bàn tay vộ đều đều phía lưng cho dòng nước xuôi xuống.
- Đỡ nhiều rồi.
Tú Anh nói rồi ngồi thẳng người dậy, vừa nãy còn yếu ớt như thế mà giờ đã khỏa re vậy sao? Thằng em này dám bày trò lừa sự quan tâm của cô đây. Phải dạy dỗ nó một chút.
.
Tú Anh thò đầu ra từ nhà vệ sinh, khuôn mặt nhăn nhở thấy ghét. Nụ cười tỉnh bơ trên mặt nó kết hợp với cái băng trắng quấn quanh đầu thật....sinh động.
- Này bà chị. Vừa rồi chị quan tâm là thật lòng à?
- Thật cái con khỉ khô.
Cô gắt lên, cái lối bay theo đường vào mặt Tú Anh nhưng tiếc là dừng chân bên cánh cửa.
- Ơ thế chị là con khỉ khô à.
Tú Anh nói xong cười ha ha, xoay người đóng cửa làm vệ sinh cá nhân trong nhà tắm.
...
Vừa vào đến nhà, mẹ cô đã không ngừng kêu ca rằng nói qua điện thoại là không sao mà quấn cái băng "to chà bá" trên đầu, khuôn mặt đẹp trai còn có cả một vết bầm lớn.
Cô để lại thằng em nghe thuyết giáo rồi lên lầu ngủ, từ hôm qua đến giờ có được ngủ tí nào đâu. Với lại vừa ra viện được một hôm cô nghỉ học có lí do chính đáng.
.
.
.
Khi cô ngủ dậy đã là đầu giờ chiều, mở điện thoại có đến 5 cuộc gọi nhỡ của Chi Mai và 1 cuộc của số lạ mà cũng không phải cô thấy nó cũng quen quen. Còn có vài tin nhắn nhưng cô kệ, chắc họ là tin của Chi Mai hỏi cô ốm đến lúc "ăn xôi" chưa thôi.
Vớ lấy chiếc laptop trên bàn, cô mở hòm thư của tổ chức. Lâu rồi không vào lại, hộp thư có đến gần chục cái tin nhắn, của bọn đàn em đây mà.
Một vài tin nhắn báo cáo "hàng" nhập và xuất, một vài cái kê khai doanh thu trong tháng theo từng mặt, cái cuối cùng mờ nhạt nhất, không có lấy một nội dung cần down xuống mớ xem được.
Cô mở trình duyệt tự tìm và diệt virus, down file đính kèm đó xuống.
Là một file word.
"Tên: Trần Quốc Đạt.
Giới tính: Nam.
Tuổi: 19.
...
Nghề nghiệp: Giám đốc công ti Thảo Khanh - kinh doanh vi tính điện tử. Có mở thêm tiệm sách Rose.
...
Từng bị tai nạn xe do xích mích với bạn gái cách đây một năm. Bất tỉnh hai tháng, sau vụ chấn động bị mất trí nhớ tạm thời."
Cô kéo xuống một đoạn thì thấy tấm ảnh chụp chiếc xe ôtô cháy đen ở dốc núi. Chiếc xe cháy gần như hoàn toàn, ngay cả giữa đầu và đuôi xe ở đâu cũng khó phân biệt.
Còn một tấm ảnh nữa chụp đôi trai gái đang nắm tay nhau, mặc áo tình nhân, kề vai nhau rất hạnh phúc. Điểm chính là người con trai trong bức anh là Quốc Đạt, còn người con gái là chị cô - Thanh Thảo.
Cô nhớ lại bức hình đã thấy trong cuốn sổ của chị, cũng là hình ảnh hai người vui vẻ bên nhau. Tại sao chị cô chưa từng nhắc đến anh?
Còn nữa, hai người trước đây từng yêu nhau nhưng sao lại chia tay?
Chắc cô nên giúp họ "gương vỡ lại lành" rồi.
Nhìn thời gian bài viết được gửi là cách đây không lâu, cô ấn nhẹ nút xóa. Máy tính của cô không cài mật khẩu, thằng em của cô có thể lấy cắp thông tin bất cứ lúc nào.
...
Nghỉ dài hạn ôn thi học kì và thi chuyển cấp (Tốt nghiệp). Hẹn gặp lại các chế vào một ngày không xa nhé. Đừng có quên ta, cơ mà chúc ta thi tốt đi.
Xíu quên, có ai kết bạn với ta thì nhắn tin một tiếng bảo ta xác nhận nhé, ta ít khi add người lạ vào list friends lắm.
Bái bai.
.
.
.
Tú Anh vẫn còn chưa tỉnh, thật may mắn cho cô. Sau khi hoàn thành thủ tục xuất viện cô quay lại vẫn chưa thấy Tú Anh tỉnh.
Khi ngủ khuôn mặt nó bình yên đến lạ, cái mí mắt giật nhẹ như giấc ngủ không yên lành. Tú Anh rất đẹp trai, số cô gái theo đuổi nó có thể mở một thành một câu lạc bộ với số lượng thành viên kéo dài hàng chục trang giấy. Nhưng Tú Anh chưa bao giờ thật tâm với một cô gái nào. Người nó qua lại lâu nhất là 3 tháng và ít nhất là ba ngày. Bất kì cô gái nào quen nó đều mặc định sẵn là có ngày này nhưng họ vẫn lao vào, vì ít ra họ được gần người mình thương với tư cách người yêu.
Mẹ cô thường nói em trai cô có số đào hoa, quen nhiều cô như vậy lấn hết cả lương duyên của cô. Cô hình như cũng cảm thấy như vậy.
- Nước.
Tú Anh vô thức bật ra câu nói ở cổ họng, giọng nó đặc sệt, chắc nó phải khát lắm.
Cô rót ly nước nâng người nó dậy, để nó dễ dàng uống nước.
- Đỡ hơn chưa?
Cô nhẹ giọng hỏi, bàn tay vộ đều đều phía lưng cho dòng nước xuôi xuống.
- Đỡ nhiều rồi.
Tú Anh nói rồi ngồi thẳng người dậy, vừa nãy còn yếu ớt như thế mà giờ đã khỏa re vậy sao? Thằng em này dám bày trò lừa sự quan tâm của cô đây. Phải dạy dỗ nó một chút.
.
Tú Anh thò đầu ra từ nhà vệ sinh, khuôn mặt nhăn nhở thấy ghét. Nụ cười tỉnh bơ trên mặt nó kết hợp với cái băng trắng quấn quanh đầu thật....sinh động.
- Này bà chị. Vừa rồi chị quan tâm là thật lòng à?
- Thật cái con khỉ khô.
Cô gắt lên, cái lối bay theo đường vào mặt Tú Anh nhưng tiếc là dừng chân bên cánh cửa.
- Ơ thế chị là con khỉ khô à.
Tú Anh nói xong cười ha ha, xoay người đóng cửa làm vệ sinh cá nhân trong nhà tắm.
...
Vừa vào đến nhà, mẹ cô đã không ngừng kêu ca rằng nói qua điện thoại là không sao mà quấn cái băng "to chà bá" trên đầu, khuôn mặt đẹp trai còn có cả một vết bầm lớn.
Cô để lại thằng em nghe thuyết giáo rồi lên lầu ngủ, từ hôm qua đến giờ có được ngủ tí nào đâu. Với lại vừa ra viện được một hôm cô nghỉ học có lí do chính đáng.
.
.
.
Khi cô ngủ dậy đã là đầu giờ chiều, mở điện thoại có đến 5 cuộc gọi nhỡ của Chi Mai và 1 cuộc của số lạ mà cũng không phải cô thấy nó cũng quen quen. Còn có vài tin nhắn nhưng cô kệ, chắc họ là tin của Chi Mai hỏi cô ốm đến lúc "ăn xôi" chưa thôi.
Vớ lấy chiếc laptop trên bàn, cô mở hòm thư của tổ chức. Lâu rồi không vào lại, hộp thư có đến gần chục cái tin nhắn, của bọn đàn em đây mà.
Một vài tin nhắn báo cáo "hàng" nhập và xuất, một vài cái kê khai doanh thu trong tháng theo từng mặt, cái cuối cùng mờ nhạt nhất, không có lấy một nội dung cần down xuống mớ xem được.
Cô mở trình duyệt tự tìm và diệt virus, down file đính kèm đó xuống.
Là một file word.
"Tên: Trần Quốc Đạt.
Giới tính: Nam.
Tuổi: 19.
...
Nghề nghiệp: Giám đốc công ti Thảo Khanh - kinh doanh vi tính điện tử. Có mở thêm tiệm sách Rose.
...
Từng bị tai nạn xe do xích mích với bạn gái cách đây một năm. Bất tỉnh hai tháng, sau vụ chấn động bị mất trí nhớ tạm thời."
Cô kéo xuống một đoạn thì thấy tấm ảnh chụp chiếc xe ôtô cháy đen ở dốc núi. Chiếc xe cháy gần như hoàn toàn, ngay cả giữa đầu và đuôi xe ở đâu cũng khó phân biệt.
Còn một tấm ảnh nữa chụp đôi trai gái đang nắm tay nhau, mặc áo tình nhân, kề vai nhau rất hạnh phúc. Điểm chính là người con trai trong bức anh là Quốc Đạt, còn người con gái là chị cô - Thanh Thảo.
Cô nhớ lại bức hình đã thấy trong cuốn sổ của chị, cũng là hình ảnh hai người vui vẻ bên nhau. Tại sao chị cô chưa từng nhắc đến anh?
Còn nữa, hai người trước đây từng yêu nhau nhưng sao lại chia tay?
Chắc cô nên giúp họ "gương vỡ lại lành" rồi.
Nhìn thời gian bài viết được gửi là cách đây không lâu, cô ấn nhẹ nút xóa. Máy tính của cô không cài mật khẩu, thằng em của cô có thể lấy cắp thông tin bất cứ lúc nào.
...
Nghỉ dài hạn ôn thi học kì và thi chuyển cấp (Tốt nghiệp). Hẹn gặp lại các chế vào một ngày không xa nhé. Đừng có quên ta, cơ mà chúc ta thi tốt đi.
Xíu quên, có ai kết bạn với ta thì nhắn tin một tiếng bảo ta xác nhận nhé, ta ít khi add người lạ vào list friends lắm.
Bái bai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.