Chương 45: Tủ Lạnh Vạn Năng
Winky - Ngọc Hải
23/07/2016
Chương 45:
Ngả mình xuống chiếc giường êm ái, mùi hương hoa thoang thoảng trong không khí, lại thêm chút vị mặn của gió biển khiển tâm tình Minh Trang không khỏi đi vào mông lung.
Từng mảng kí ức xa xưa bỗng chốc ùa về, dồn dập khiến lòng cô chợt thắt lại.
Vào một buổi chiều thu 5 năm về trước, cái nóng rực của mùa hè đã đi xa thay vào đó là vài cơn gió se đậm mùi hoa sữa. Dưới lòng đường, những cánh hoa sữa trắng rơi mùi hương nồng trong mũi, tiếng cười nói vui đùa của hai cô cậu trở nên thật nổi bật.
Thân ảnh nhỏ nhắn chạy rượt theo bóng cậu trai lớn hơn một chút, hai bím tóc tết đuôi sam không ngừng bay nhảy.
- Gia Bảo. Cậu có đứng lại không hả?
Bé gái dường như đã thầm mệt, tóc mái bện nước dính vào mặt lộ ra gương mặt tròn, bầu bĩnh vô cùng dễ thương. Hai tay chống hông, bày ra tư thế "bà chằn tí hon".
- Có ngốc mới dừng lại cho cậu đánh.
Cậu bé tên Gia Bảo nghe vậy không hề sợ hãi mà còn có biểu tình hớn hở trên mặt. Dường như cuộc rượt đuổi vừa rồi không tiêu hao chút sức lực nào của cậu.
- Cậu...
- Tớ sao nào? Có giỏi thì cậu bắt được tớ hẵng nói nhá.
Gia Bảo bày ra bộ dạng nghiêm túc, trịnh trọng hỏi kết thúc câu nói còn làm mặt quỷ "lêu lêu" hai tiếng rồi co giò chạy trước.
- Cậu đợi đấy. Minh Trang này nhất quyết không tha cho cậu.
Hai thân ảnh rượt nhau dưới hàng sữa trắng thơm ngát, tiếng nói cười vọng lại vang một góc trời.
.
Giọt nước mắt không biết từ khi nào đã lăn dài trên má Minh Trang. Siết chặt chiếc chăn trong tay, trong vô thức cô bật ra tiếng lòng.
- Gia Bảo. Tớ thật sự nhớ cậu, cậu có nghe thấy không?
.
Ở một nơi nào đó, trên mảnh đất nước Mĩ xa xôi, có cậu bạn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nơi có bức ảnh một bé gái đang tươi cười rạng rỡ.
- Mong cậu tha thứ cho lời nói dối đó. Tớ không biện hộ cho lỗi lầm của mình, chỉ mong cậu tha thứ.
...
Sau khi ngủ một giấc, tâm tình Chi Mai đã khá hơn nhiều, dáng vẻ hoạt bát ngày nào đã trở lại.
- Trang này. Hôm qua xin lỗi nhé.
- Không sao. Chỉ là uống say nói nhảm vài câu thôi mà.
Có thật là nói nhảm không? Trong lòng Minh Trang biết rất rõ. Cô không muốn nhắc lại chuyện đó nữa, đó là một kí ức buồn, cô không muốn, Mai cũng không muốn khơi dậy nó chút nào. Và lại, hà cớ gì cô và Mai phải vì một người đã đi xa xích mích chứ?
- Chuyện đó...
- Mai à. Gia Bảo đã là quá khứ rồi. Hiện tại và tương lai của mình là Khải Phong. Mình không muốn nhắc lại chuyện này một lần nào nữa. Được không?
- Cậu, cậu có thích Khải Phong không?
Bàn tay đang gắp miếng thức ăn của Minh Trang khựng lại, vài giây sau cô mới nhẹ lắc đầu.
- Mình không biết nữa. Cái cảm giác mà Khải Phong đem lại cho mình thật sự rất đặc biệt.
Gắp một miếng salat bỏ vào miệng, nhìn thấy nụ cười tủm tìm của chi Mai cô không khỏi nhíu mày.
- Cậu cười cái khỉ gì chứ?
- Trang, là cảm giác đặc biệt gì vậy? Nói cho bà tám này khỏi tò mò đi mà...
Minh Trang chống cằm giả bộ suy tư, rất lâu sau mới từ từ mấp máy khóe miệng.
- Giống như anh trai săn sóc đùm bọc, cũng giống như một cái thùng rác (0_0) để mình xả giận, hình như là một cái tủ lạnh vạn năng vậy, rất hữu hiệu.
- Mình chưa bao giờ thấy thùng rác và tủ lạnh có thể gộp làm một, cậu thật sáng tạo. Ha.ha..ha...ha
- Nói chuyện gì vậy?
Khải Phong không biết từ đâu đi ra, liệu anh có nghe câu nói vừa rồi của cô không?
Lén quan sát khuôn mặt của anh, vẫn là biểu tình ngàn năm lạnh băng, hình như anh không nghe thấy gì.
- Không có gì cả. Ha..ha..ha.
Chi Mai vội nói nhưng vẫn không nén nổi cười.
- Cậu không thấy bản thân rất vô duyên sao?
Minh Trang lườm khuôn mặt tươi cười của Chi Mai, không biết đối tượng bị nói xấu đang ở trước mặt sao mà còn cười chứ.
- Vô có nghĩa là vô vàn, vô số. Vô cùng nhiều duyên, a ha, bạn à, bạn đừng ghen tị với mình chứ!
Nhìn hai cô gái xỏ xiên nhau trước mặt, Khải phong vẫn không có biểu cảm nào khác trên cơ mặt. Chỉ là trong đầu đang âm thầm tự hỏi: "Mình thật sự giống cái tủ lạnh vạn năng có kèm thùng rác hay sao? Há chẳng phải "hai trong một"".
---Tác giả bó tay: "Tui hết hiểu nổi với anh này".
*Lời tác giả:
Tui nói hai cái đứa này hình như đều thiểu năng hết sao á, 45 chương của tôi rồi mà sao chưa có tiển triển gì. Phong Nhi à, nói mẹ nghe có phải con quá kém cỏi không, 3 năm mà ngay cả hôn môi cũng chưa có làm được.
Ngả mình xuống chiếc giường êm ái, mùi hương hoa thoang thoảng trong không khí, lại thêm chút vị mặn của gió biển khiển tâm tình Minh Trang không khỏi đi vào mông lung.
Từng mảng kí ức xa xưa bỗng chốc ùa về, dồn dập khiến lòng cô chợt thắt lại.
Vào một buổi chiều thu 5 năm về trước, cái nóng rực của mùa hè đã đi xa thay vào đó là vài cơn gió se đậm mùi hoa sữa. Dưới lòng đường, những cánh hoa sữa trắng rơi mùi hương nồng trong mũi, tiếng cười nói vui đùa của hai cô cậu trở nên thật nổi bật.
Thân ảnh nhỏ nhắn chạy rượt theo bóng cậu trai lớn hơn một chút, hai bím tóc tết đuôi sam không ngừng bay nhảy.
- Gia Bảo. Cậu có đứng lại không hả?
Bé gái dường như đã thầm mệt, tóc mái bện nước dính vào mặt lộ ra gương mặt tròn, bầu bĩnh vô cùng dễ thương. Hai tay chống hông, bày ra tư thế "bà chằn tí hon".
- Có ngốc mới dừng lại cho cậu đánh.
Cậu bé tên Gia Bảo nghe vậy không hề sợ hãi mà còn có biểu tình hớn hở trên mặt. Dường như cuộc rượt đuổi vừa rồi không tiêu hao chút sức lực nào của cậu.
- Cậu...
- Tớ sao nào? Có giỏi thì cậu bắt được tớ hẵng nói nhá.
Gia Bảo bày ra bộ dạng nghiêm túc, trịnh trọng hỏi kết thúc câu nói còn làm mặt quỷ "lêu lêu" hai tiếng rồi co giò chạy trước.
- Cậu đợi đấy. Minh Trang này nhất quyết không tha cho cậu.
Hai thân ảnh rượt nhau dưới hàng sữa trắng thơm ngát, tiếng nói cười vọng lại vang một góc trời.
.
Giọt nước mắt không biết từ khi nào đã lăn dài trên má Minh Trang. Siết chặt chiếc chăn trong tay, trong vô thức cô bật ra tiếng lòng.
- Gia Bảo. Tớ thật sự nhớ cậu, cậu có nghe thấy không?
.
Ở một nơi nào đó, trên mảnh đất nước Mĩ xa xôi, có cậu bạn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nơi có bức ảnh một bé gái đang tươi cười rạng rỡ.
- Mong cậu tha thứ cho lời nói dối đó. Tớ không biện hộ cho lỗi lầm của mình, chỉ mong cậu tha thứ.
...
Sau khi ngủ một giấc, tâm tình Chi Mai đã khá hơn nhiều, dáng vẻ hoạt bát ngày nào đã trở lại.
- Trang này. Hôm qua xin lỗi nhé.
- Không sao. Chỉ là uống say nói nhảm vài câu thôi mà.
Có thật là nói nhảm không? Trong lòng Minh Trang biết rất rõ. Cô không muốn nhắc lại chuyện đó nữa, đó là một kí ức buồn, cô không muốn, Mai cũng không muốn khơi dậy nó chút nào. Và lại, hà cớ gì cô và Mai phải vì một người đã đi xa xích mích chứ?
- Chuyện đó...
- Mai à. Gia Bảo đã là quá khứ rồi. Hiện tại và tương lai của mình là Khải Phong. Mình không muốn nhắc lại chuyện này một lần nào nữa. Được không?
- Cậu, cậu có thích Khải Phong không?
Bàn tay đang gắp miếng thức ăn của Minh Trang khựng lại, vài giây sau cô mới nhẹ lắc đầu.
- Mình không biết nữa. Cái cảm giác mà Khải Phong đem lại cho mình thật sự rất đặc biệt.
Gắp một miếng salat bỏ vào miệng, nhìn thấy nụ cười tủm tìm của chi Mai cô không khỏi nhíu mày.
- Cậu cười cái khỉ gì chứ?
- Trang, là cảm giác đặc biệt gì vậy? Nói cho bà tám này khỏi tò mò đi mà...
Minh Trang chống cằm giả bộ suy tư, rất lâu sau mới từ từ mấp máy khóe miệng.
- Giống như anh trai săn sóc đùm bọc, cũng giống như một cái thùng rác (0_0) để mình xả giận, hình như là một cái tủ lạnh vạn năng vậy, rất hữu hiệu.
- Mình chưa bao giờ thấy thùng rác và tủ lạnh có thể gộp làm một, cậu thật sáng tạo. Ha.ha..ha...ha
- Nói chuyện gì vậy?
Khải Phong không biết từ đâu đi ra, liệu anh có nghe câu nói vừa rồi của cô không?
Lén quan sát khuôn mặt của anh, vẫn là biểu tình ngàn năm lạnh băng, hình như anh không nghe thấy gì.
- Không có gì cả. Ha..ha..ha.
Chi Mai vội nói nhưng vẫn không nén nổi cười.
- Cậu không thấy bản thân rất vô duyên sao?
Minh Trang lườm khuôn mặt tươi cười của Chi Mai, không biết đối tượng bị nói xấu đang ở trước mặt sao mà còn cười chứ.
- Vô có nghĩa là vô vàn, vô số. Vô cùng nhiều duyên, a ha, bạn à, bạn đừng ghen tị với mình chứ!
Nhìn hai cô gái xỏ xiên nhau trước mặt, Khải phong vẫn không có biểu cảm nào khác trên cơ mặt. Chỉ là trong đầu đang âm thầm tự hỏi: "Mình thật sự giống cái tủ lạnh vạn năng có kèm thùng rác hay sao? Há chẳng phải "hai trong một"".
---Tác giả bó tay: "Tui hết hiểu nổi với anh này".
*Lời tác giả:
Tui nói hai cái đứa này hình như đều thiểu năng hết sao á, 45 chương của tôi rồi mà sao chưa có tiển triển gì. Phong Nhi à, nói mẹ nghe có phải con quá kém cỏi không, 3 năm mà ngay cả hôn môi cũng chưa có làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.