Chương 11
Kawi
17/05/2013
Ngỡ ngàng
Không ai khác....TÊN PHÁ HOẠI!!!!!!!!!!!!!!
- Em đúng giờ nhỉ?
Tôi giằng mạnh tay.
- Buông ra! Anh vừa phải thôi, muốn gì thì nói đừng có lôi đi như thế .
- Ơ , không phải tôi đã hẹn em đợi tôi trước cổng rồi sao? Mà em cũng đợi rồi đấy thôi !
- ., không, không phải !!!!!!
- Đừng nói nhiều! Lên xe đi !
Lại cái giọng ra lệnh đó .. Lần này thì đừng hòng tôi lên xe! Có dại thì chỉ dại một lần thôi .
- Không!! Tôi không lên ! .
- Có lên không thì bảo? . Em làm cao quá đấy!!!
- KHÔNG!
-
Tin nổi không? Hắn ta...hắn ta bế tôi lên xe và thả vào xe .! ( chưa nói với các bạn đây là xe ô tô chứ không phải là xe môtô) trước hàng trăm ánh mắt của mọi người xung quanh. Nước này thì chỉ có nước độn thổ thôi .
- Mở cửa xe cho tôi ra !!!!! Anh làm cái gì thế???
- Ngồi im!
- Xin anh đừng có chơi ba cái trò này nữa, tôi nợ nần gì anh mà cứ bám tôi mãi thế ???
- Bám em ư??? Hay là em bám tôi ???
- ???
- Thôi đi! Tài xế, cho xe đến Bar 2TM!
- Bar ? Làm cái gì thế ????
-
Tôi cứ như con giun quẫy đạp khắp nơi, nhưng có quẫy đạp mấy vẫn phải chịu sự ngăn cản của...cái cửa xe ô tô .!
Tên kia thì cứ ngồi im và cười một mình. Đúng là biến thái mà .
Thôi chết ., tên Thoại mà ra không thấy tôi đâu cả là máu quái vật sẽ nổi lên cho mà coi ! Lo lắng chết đi được! .
- Đến nơi rồi, xuống thôi !
Phù ~.~ tới rồi, tôi định bụng mở cửa một phát là sẽ co giò chạy ngay lập tức . Nhưng....có nhanh cũng không bằng tay của tên phá hoại ., hắn lôi phắt tôi lại rồi kéo vào trong., lại còn quàng vai tôi nữa chứ .. Trông cách đi đứng của hắn ta chả ai tin là học sinh cấp 3 đâu, giống một dân chơi thứ thiệt hơn .!
Bước vào trong là một thế giới khác, ánh đèn lấp lánh chớp nhoáng liên hồi, tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, còn nhữg con người kia thì cứ quằn quại trong những vũ điệu rùng mình ..
- Đừng sợ! Bọn chúng bằng tuổi em cả đấy !
- ., khiếp thật, nhưng trông sành điệu thế kia mà!
-
.....haizzz, những con ma ...của bóng đêm!
Hắn ta dẫn tôi vào sâu bên trong . Ở đó có một nhóm nguời đang nói cười rôm rả ôm vai bá cổ nhau nhìn thân mật lắm. Lại còn uống rượu nữa kìa .
- Sếp! tới rồi à?
- Chào! - hắn ra chào theo kiểu Hit –Le trông ngạo gớm
- Hura ! Hôm nay lại có bé nào nữa đây? Trông giống hàng cổ nhỉ? Ha ha.... - bọn họ cứ cười khúch khích nhìn khó chịu quá .
- Xin giới thiệu, bạn gái mới của Phong Ken
…. Lại bạn gái ? Cái từ này trở thành phổ thông từ khi nào vậy trời? . tôi trợn tròn mắt nhìn hắn ta, thật không thể hiểu nổi nữa !
- Ô la la! Lại một em nữa sập bẫy. Anh Ken thật là có số đào hoa! Nhưng em này coi bộ không giống mấy em trước!
-
Nhìn đám người này tôi phát sợ lên được, từ đầu tóc đến áo quần đều khác nguời, sao hắn ta có thể làm bạn được với những người này nhỉ?
Tôi giận tím mặt, vùng mạnh thoát khỏi tay hắn.
Có vẻ ngạc nhiên, hắn vừa cười vừa nói:
- Sao thế em gái? Đây không phải là điều em muốn sao ?
- Tôi muốn ư? Anh khùng hả???
- Thôi đừng làm bộ nữa, chẳng phải em tìm mọi cách tiếp cận tôi, gây ấn tượng với tôi chỉ với một mục đích được tôi để ý, được làm bạn gái của tôi sao? Giờ tôi cho em toại nguyện rồi đấy! Loại con gái giả ngơ như em tôi gặp nhiều rồi. Đừng thấy tôi vô tư mà lầm em ạ !
- Hà hà! Sếp lại sợ gặp chuyện cũ sao? Nhưng em trông bé này chắc không phải đâu!
Tôi nghe mà choáng váng, tai ù đặc, tim đập loạn xạ. Tôi giận...giận như chưa bao giờ phải giận như thế! Tại sao lại dám đánh giá tôi như vậy chứ? Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy chứ? Hắn ta là ai? Nhân cách con người ta mà bị hạ thấp đến thế ư?
Mình đã hứa với "sư phụ" không được dùng võ để đánh người, nhưng lần này ....Xin lỗi "sư phụ", con không thể nhịn được nữa .
BỐP BỐP BỐP....
Hắn ta đo sàn ngay tức khắc!
Trông tôi lúc đó chắc ai cũng phải sợ ....
- Này! Anh thật may mắn vì hôm nay tôi đói chưa được ăn gì nên lực xuất ra không bao nhiêu nhưng ngần ấy chắc cũng đủ để anh tỉnh ra rồi chứ? Anh to đầu thế rồi mà vẫn còn nằm mơ giữa ban ngày sao? bạn gái? Gây sự chú ý? Loại con gái giả ngơ? Anh có điên hay hoang tưởng thì cũng vừa thôi chứ? Sẵn đây có đông đủ người , tôi nói luôn để anh khỏi bảo tôi giả vờ để gây sự chú ý: tôi tuyên bố với anh là ngay cả việc học chung trường với anh cũng đủ để tôi cảm thấy xấu hổ chứ đừng nói gì đến việc bạn gái với bạn bạn trai. Đừng tưởng cứ nhà giàu đẹp trai là ngon hơn người khác, là có thể bắt người khác phải theo ý mình? Anh nên nhớ, muốn đánh giá một người nào đó thì trước tiên phải nhìn lại mình có đủ tư cách để đánh giá không đã! Nên về nhà đóng cửa mà suy nghĩ lại hành động tội lỗi của mình. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu !
- Mà khoan đã! Những anh kia! Tôi không phải là đồ cổ mà tôi là đồ quý , chính các anh mới là đồ cổ đó! Đúng là bất lịch sự ! >< Thật quá mệt mỏi với những hạng người này . ( Mà mình cũng không ngờ là có thể nói một hơi dài như thế +_+) Tôi quay lại nhìn một lần nữa con người đã xúc phạm mình, giờ đang nằm trên sàn hai tay ôm mặt , bằng tất cả sự tức giận xen thất vọng. Thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! Xong , tôi quay lưng và chạy nhanh ra khỉ cái nới đáng sợ này và tối tăm này. Kì lạ là tôi không khóc.. Đúng là đã đến tuổi tôi cần phải va chạm với cuộc đời và tạo cho mình một bản lĩnh vững vàng để đối chọi và đón nhận. Tất cả mới chỉ là bắt đầu .... Nhưng ...hình như tôi bị lạc đường , khổ nỗi lúc nãy bị hắn ta bắt đi tôi chỉ lo vùng vẫy để thoát ra chứ không kịp để ý mình đã đi qua những đâu, giờ thì mù tịt, không tìm được phương hướng . Trời lại tối nữa chứ , người qua đường cũng ít ỏi, chỉ thấy ánh đèn đường hiu hắt cố vươn lên khỏi mấy lùm cây, không gian sao mà đáng sợ quá . BỤP BỤP BỤP Nghe như tiếng đánh nhau, lại còn cả tiếng la nữa chứ .. Nguy hiểm...nguy hiểm! Hình như được phát ra từ cái hẻm đầu kia! Sau vài giây đắn đo là nên đi thẳng hay dừng chạy lại con hẻm đó thì cuối cùng sự sợ hãi trong tôi cũng phải chịu thua cái tính tò mò cha sanh mẹ đẻ ., và tôi rón rén bước tới... Trong màn đêm dày đặc tôi chỉ nhìn thấy rất nhiều người đang vây đánh một người, hình như người bị đánh đã không còn khả năng chống cự. Máu anh hùng nổi lên, đã rất lâu tôi không đánh nhau vì bị sư phụ cấm, nhưng bây giờ thì đã thất hứa một lần rồi, thất thêm lần này cũng không sao . ( giờ thì không còn biết sợ là gì nữa) BINH BINH BỐP BỐP. Trong lúc lũ côn đồ đang còn nổ đom đóm vì bị tấn công bất ngờ thì tôi nhanh chóng chạy lại cầm lấy tay kẻ xấu số và lôi đi. Không biết chúng tôi đã chạy được bao nhiêu km rồi nhỉ? Tôi nghĩ là cũng xa lắm rồi .. Bây giờ chân tôi không còn cảm giác gì nữa, mỏi rã rời. ! Nhưng...sao mình thấy tay mình trống trống thế nào ấy????...........Thôi chết!!!!!!!!! hắn ta đâu rồi?!??? Thật là ., sao kéo người ta chạy mà giờ vất người ta lại lúc nào không biết!!! Cái tính hậu đậu này..... !!!! …., may quá! hắn ta vẫn còn nằm ở góc đường trước mặt. Tôi liền chạy lại để đỡ hắn ta lên. Dưới ánh đèn đường le lói hất qua mặt, tôi ngỡ ngàng nhận ra gương mặt của kẻ xấu số....là một trong số những người mà tôi quen....Tại sao lại là .... ======= Bệnh viện Tôi vừa run rẩy vừa vỗ vào má cậu em trai xấu số vì sợ rằng cậu ta ko bao giờ tỉnh lại được nữa. Thật may, cuối cùng đôi mắt ấy cũng mở ra và nhìn tôi. Tôi mừng đến phát khóc - Em ơi! Em tỉnh lại rồi à? - Chị khóc? – ánh mắt cậu ta nhìn tôi, nhìn rất sâu - Tại lo cho em quá! Mà em làm sao mà bị đánh thế này?? - Không …biết… Bỗng tôi thấy đầu cậu ta chảy máu. Tôi hoảng loạn… - Đầu em….đầu em chảy máu rồi kìa! Không thể không thể, em đừng ngủ nhé! Toàn thân tôi run lập cập. Ở đây vắng người, lại là ban đêm nữa, làm sao nhờ vả ai được đây! Trong phút hoảng loạn tôi liền ôm chầm lấy cậu ta vào lòng, ko hiểu sao lúc này tôi cảm thấy cần phải làm như thế! - Em đừng sợ, có chị ở đây, em sẽ ko sao đâu! Cậu nhóc ko nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt lờ đờ, xong lịm hẳn. Tôi hoảng loạn thật sự! Bỗng tôi nhìn thấy chiếc di động từ trong bọc cậu ta rơi ra… Tôi liền cầm lấy và bấm số…số xe cứu thương là mấy nhỉ ??? @_@ / ……….113……không phải 0_o………..115…….. Loạn loạn…. Ò e ò e ò e……. Tai bệnh viện. - Bác sĩ ơi! Bác sĩ làm ơn cứu em cháu với! Đừng để nó chết! ><
Tôi vừa khóc vừa níu áo vị bác sĩ đang khám cho cậu em trai (chắc khi đó áo ông ấy bị sút cả vạt chỉ ko chừng (+_+)
Vị bác sĩ đáng kính sau một hồi khám đi khám lại liền quay sang mỉm cười:
- Cháu cứ bình tĩnh! Cậu ấy ko sao đâu! Ko chết được đâu!
Nói đến đây thì mấy cô y tá xung quanh cứ bụm miệng cười +_+
- Cậu ấy chỉ bị gãy tay thôi, ko nặng lắm, xây xước ngoài da và bầm tím một vài nơi thôi!
(vậy mà nói là nhẹ sao??!??? +_+)
- Nhưng đầu em cháu chảy máu kìa!
- Đó chỉ là va đập nhỏ, ko gây tổn thương vùng trong, chỉ cần ở đây khoảng 2 ngày để theo dõi là có thể xuất viện, nhưng cần tĩnh dưỡng lại đấy! Có lẽ cậu ta bị suy nhược và trầm cảm trong thời gian dài nên mới bị như vậy…
- Cám ơn bác sĩ!
- Không sao! ^^
Tôi nhìn sang giường bệnh, cậu nhóc vẫn hôn mê, tội nghiệp….
Hồi nãy lúc điền thong tin bệnh nhân, cũng may là tôi chụp được quyển vở trong cặp cậu nhóc, nhìn cái nhãn mới biết họ tên cậu ấy là gì để mà khai với y tá, ko thì rắc rối to! Mà tên cậu ta là gì nhỉ??? À…à …
**
Profile
Họ và tên: Vương Vũ Quốc Hy
Linh vật đại diện: Gấu Bắc cực
Đặc điểm nhận dạng: hai cái *** chai trên mặt +_+
Chỉ số TC: không xác đinh
Chỉ số BA: 50
**
Đói! Cái bụng đang biểu tình! Từ chiều đến giờ có được ăn gì đâu! Phải kiếm cái gì đó ăn thôi!
May quá! Chị y tá…
- Chị ơi! Cho em hỏi căn tin nằm ở đâu ạ???
- Em cứ đi thẳng rồi rẽ trái ^^
- Cám ơn chị nhiều! ^^
Tôi mò ra căn tin bệnh viện, toàn người là người. Cũng may tôi cũng kiếm được một bàn trống.
Chao ôi! Cơm ngon quá là ngon ( không biết có ngon thiệt không nữa, nhưng chắc tại đói quá nên cái gì cho vào bụng được đều ngon tất+_+)
- Bàn này còn trống, chúng ta ngồi ở đây cũng được!
Một giọng nói quen quen, ko, rất quen thì đúng +_+. Nhưng tôi không ngẩng đầu lên. Ăn đã +_+
- Không biết ba con thế nào rồi đây! Sao mà tai hoạ lại ập xuống đầu mình như thế này chứ! – đó là giọng của một người phụ nữ trung niên
- Mẹ đừng quá lo! Ba sẽ vượt qua! Ba còn phải sống vì mẹ con mình nữa mà! Có con ở đây, ba sẽ không sao đâu!
Trời đất! Con ai mà nói năng có hiếu thế nhỉ! Khâm phục thật!
Tôi ngẩng mặt lên định nhìn dung nhan của đứa con trai có hiếu đó là ai. Nhưng khi chạm mặt thì toàn bộ số cơm trong họng tôi bị phun ra ngoài….Không thể nào là hắn được! +_+
Không ai khác....TÊN PHÁ HOẠI!!!!!!!!!!!!!!
- Em đúng giờ nhỉ?
Tôi giằng mạnh tay.
- Buông ra! Anh vừa phải thôi, muốn gì thì nói đừng có lôi đi như thế .
- Ơ , không phải tôi đã hẹn em đợi tôi trước cổng rồi sao? Mà em cũng đợi rồi đấy thôi !
- ., không, không phải !!!!!!
- Đừng nói nhiều! Lên xe đi !
Lại cái giọng ra lệnh đó .. Lần này thì đừng hòng tôi lên xe! Có dại thì chỉ dại một lần thôi .
- Không!! Tôi không lên ! .
- Có lên không thì bảo? . Em làm cao quá đấy!!!
- KHÔNG!
-
Tin nổi không? Hắn ta...hắn ta bế tôi lên xe và thả vào xe .! ( chưa nói với các bạn đây là xe ô tô chứ không phải là xe môtô) trước hàng trăm ánh mắt của mọi người xung quanh. Nước này thì chỉ có nước độn thổ thôi .
- Mở cửa xe cho tôi ra !!!!! Anh làm cái gì thế???
- Ngồi im!
- Xin anh đừng có chơi ba cái trò này nữa, tôi nợ nần gì anh mà cứ bám tôi mãi thế ???
- Bám em ư??? Hay là em bám tôi ???
- ???
- Thôi đi! Tài xế, cho xe đến Bar 2TM!
- Bar ? Làm cái gì thế ????
-
Tôi cứ như con giun quẫy đạp khắp nơi, nhưng có quẫy đạp mấy vẫn phải chịu sự ngăn cản của...cái cửa xe ô tô .!
Tên kia thì cứ ngồi im và cười một mình. Đúng là biến thái mà .
Thôi chết ., tên Thoại mà ra không thấy tôi đâu cả là máu quái vật sẽ nổi lên cho mà coi ! Lo lắng chết đi được! .
- Đến nơi rồi, xuống thôi !
Phù ~.~ tới rồi, tôi định bụng mở cửa một phát là sẽ co giò chạy ngay lập tức . Nhưng....có nhanh cũng không bằng tay của tên phá hoại ., hắn lôi phắt tôi lại rồi kéo vào trong., lại còn quàng vai tôi nữa chứ .. Trông cách đi đứng của hắn ta chả ai tin là học sinh cấp 3 đâu, giống một dân chơi thứ thiệt hơn .!
Bước vào trong là một thế giới khác, ánh đèn lấp lánh chớp nhoáng liên hồi, tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, còn nhữg con người kia thì cứ quằn quại trong những vũ điệu rùng mình ..
- Đừng sợ! Bọn chúng bằng tuổi em cả đấy !
- ., khiếp thật, nhưng trông sành điệu thế kia mà!
-
.....haizzz, những con ma ...của bóng đêm!
Hắn ta dẫn tôi vào sâu bên trong . Ở đó có một nhóm nguời đang nói cười rôm rả ôm vai bá cổ nhau nhìn thân mật lắm. Lại còn uống rượu nữa kìa .
- Sếp! tới rồi à?
- Chào! - hắn ra chào theo kiểu Hit –Le trông ngạo gớm
- Hura ! Hôm nay lại có bé nào nữa đây? Trông giống hàng cổ nhỉ? Ha ha.... - bọn họ cứ cười khúch khích nhìn khó chịu quá .
- Xin giới thiệu, bạn gái mới của Phong Ken
…. Lại bạn gái ? Cái từ này trở thành phổ thông từ khi nào vậy trời? . tôi trợn tròn mắt nhìn hắn ta, thật không thể hiểu nổi nữa !
- Ô la la! Lại một em nữa sập bẫy. Anh Ken thật là có số đào hoa! Nhưng em này coi bộ không giống mấy em trước!
-
Nhìn đám người này tôi phát sợ lên được, từ đầu tóc đến áo quần đều khác nguời, sao hắn ta có thể làm bạn được với những người này nhỉ?
Tôi giận tím mặt, vùng mạnh thoát khỏi tay hắn.
Có vẻ ngạc nhiên, hắn vừa cười vừa nói:
- Sao thế em gái? Đây không phải là điều em muốn sao ?
- Tôi muốn ư? Anh khùng hả???
- Thôi đừng làm bộ nữa, chẳng phải em tìm mọi cách tiếp cận tôi, gây ấn tượng với tôi chỉ với một mục đích được tôi để ý, được làm bạn gái của tôi sao? Giờ tôi cho em toại nguyện rồi đấy! Loại con gái giả ngơ như em tôi gặp nhiều rồi. Đừng thấy tôi vô tư mà lầm em ạ !
- Hà hà! Sếp lại sợ gặp chuyện cũ sao? Nhưng em trông bé này chắc không phải đâu!
Tôi nghe mà choáng váng, tai ù đặc, tim đập loạn xạ. Tôi giận...giận như chưa bao giờ phải giận như thế! Tại sao lại dám đánh giá tôi như vậy chứ? Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy chứ? Hắn ta là ai? Nhân cách con người ta mà bị hạ thấp đến thế ư?
Mình đã hứa với "sư phụ" không được dùng võ để đánh người, nhưng lần này ....Xin lỗi "sư phụ", con không thể nhịn được nữa .
BỐP BỐP BỐP....
Hắn ta đo sàn ngay tức khắc!
Trông tôi lúc đó chắc ai cũng phải sợ ....
- Này! Anh thật may mắn vì hôm nay tôi đói chưa được ăn gì nên lực xuất ra không bao nhiêu nhưng ngần ấy chắc cũng đủ để anh tỉnh ra rồi chứ? Anh to đầu thế rồi mà vẫn còn nằm mơ giữa ban ngày sao? bạn gái? Gây sự chú ý? Loại con gái giả ngơ? Anh có điên hay hoang tưởng thì cũng vừa thôi chứ? Sẵn đây có đông đủ người , tôi nói luôn để anh khỏi bảo tôi giả vờ để gây sự chú ý: tôi tuyên bố với anh là ngay cả việc học chung trường với anh cũng đủ để tôi cảm thấy xấu hổ chứ đừng nói gì đến việc bạn gái với bạn bạn trai. Đừng tưởng cứ nhà giàu đẹp trai là ngon hơn người khác, là có thể bắt người khác phải theo ý mình? Anh nên nhớ, muốn đánh giá một người nào đó thì trước tiên phải nhìn lại mình có đủ tư cách để đánh giá không đã! Nên về nhà đóng cửa mà suy nghĩ lại hành động tội lỗi của mình. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu !
- Mà khoan đã! Những anh kia! Tôi không phải là đồ cổ mà tôi là đồ quý , chính các anh mới là đồ cổ đó! Đúng là bất lịch sự ! >< Thật quá mệt mỏi với những hạng người này . ( Mà mình cũng không ngờ là có thể nói một hơi dài như thế +_+) Tôi quay lại nhìn một lần nữa con người đã xúc phạm mình, giờ đang nằm trên sàn hai tay ôm mặt , bằng tất cả sự tức giận xen thất vọng. Thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! Xong , tôi quay lưng và chạy nhanh ra khỉ cái nới đáng sợ này và tối tăm này. Kì lạ là tôi không khóc.. Đúng là đã đến tuổi tôi cần phải va chạm với cuộc đời và tạo cho mình một bản lĩnh vững vàng để đối chọi và đón nhận. Tất cả mới chỉ là bắt đầu .... Nhưng ...hình như tôi bị lạc đường , khổ nỗi lúc nãy bị hắn ta bắt đi tôi chỉ lo vùng vẫy để thoát ra chứ không kịp để ý mình đã đi qua những đâu, giờ thì mù tịt, không tìm được phương hướng . Trời lại tối nữa chứ , người qua đường cũng ít ỏi, chỉ thấy ánh đèn đường hiu hắt cố vươn lên khỏi mấy lùm cây, không gian sao mà đáng sợ quá . BỤP BỤP BỤP Nghe như tiếng đánh nhau, lại còn cả tiếng la nữa chứ .. Nguy hiểm...nguy hiểm! Hình như được phát ra từ cái hẻm đầu kia! Sau vài giây đắn đo là nên đi thẳng hay dừng chạy lại con hẻm đó thì cuối cùng sự sợ hãi trong tôi cũng phải chịu thua cái tính tò mò cha sanh mẹ đẻ ., và tôi rón rén bước tới... Trong màn đêm dày đặc tôi chỉ nhìn thấy rất nhiều người đang vây đánh một người, hình như người bị đánh đã không còn khả năng chống cự. Máu anh hùng nổi lên, đã rất lâu tôi không đánh nhau vì bị sư phụ cấm, nhưng bây giờ thì đã thất hứa một lần rồi, thất thêm lần này cũng không sao . ( giờ thì không còn biết sợ là gì nữa) BINH BINH BỐP BỐP. Trong lúc lũ côn đồ đang còn nổ đom đóm vì bị tấn công bất ngờ thì tôi nhanh chóng chạy lại cầm lấy tay kẻ xấu số và lôi đi. Không biết chúng tôi đã chạy được bao nhiêu km rồi nhỉ? Tôi nghĩ là cũng xa lắm rồi .. Bây giờ chân tôi không còn cảm giác gì nữa, mỏi rã rời. ! Nhưng...sao mình thấy tay mình trống trống thế nào ấy????...........Thôi chết!!!!!!!!! hắn ta đâu rồi?!??? Thật là ., sao kéo người ta chạy mà giờ vất người ta lại lúc nào không biết!!! Cái tính hậu đậu này..... !!!! …., may quá! hắn ta vẫn còn nằm ở góc đường trước mặt. Tôi liền chạy lại để đỡ hắn ta lên. Dưới ánh đèn đường le lói hất qua mặt, tôi ngỡ ngàng nhận ra gương mặt của kẻ xấu số....là một trong số những người mà tôi quen....Tại sao lại là .... ======= Bệnh viện Tôi vừa run rẩy vừa vỗ vào má cậu em trai xấu số vì sợ rằng cậu ta ko bao giờ tỉnh lại được nữa. Thật may, cuối cùng đôi mắt ấy cũng mở ra và nhìn tôi. Tôi mừng đến phát khóc - Em ơi! Em tỉnh lại rồi à? - Chị khóc? – ánh mắt cậu ta nhìn tôi, nhìn rất sâu - Tại lo cho em quá! Mà em làm sao mà bị đánh thế này?? - Không …biết… Bỗng tôi thấy đầu cậu ta chảy máu. Tôi hoảng loạn… - Đầu em….đầu em chảy máu rồi kìa! Không thể không thể, em đừng ngủ nhé! Toàn thân tôi run lập cập. Ở đây vắng người, lại là ban đêm nữa, làm sao nhờ vả ai được đây! Trong phút hoảng loạn tôi liền ôm chầm lấy cậu ta vào lòng, ko hiểu sao lúc này tôi cảm thấy cần phải làm như thế! - Em đừng sợ, có chị ở đây, em sẽ ko sao đâu! Cậu nhóc ko nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt lờ đờ, xong lịm hẳn. Tôi hoảng loạn thật sự! Bỗng tôi nhìn thấy chiếc di động từ trong bọc cậu ta rơi ra… Tôi liền cầm lấy và bấm số…số xe cứu thương là mấy nhỉ ??? @_@ / ……….113……không phải 0_o………..115…….. Loạn loạn…. Ò e ò e ò e……. Tai bệnh viện. - Bác sĩ ơi! Bác sĩ làm ơn cứu em cháu với! Đừng để nó chết! ><
Tôi vừa khóc vừa níu áo vị bác sĩ đang khám cho cậu em trai (chắc khi đó áo ông ấy bị sút cả vạt chỉ ko chừng (+_+)
Vị bác sĩ đáng kính sau một hồi khám đi khám lại liền quay sang mỉm cười:
- Cháu cứ bình tĩnh! Cậu ấy ko sao đâu! Ko chết được đâu!
Nói đến đây thì mấy cô y tá xung quanh cứ bụm miệng cười +_+
- Cậu ấy chỉ bị gãy tay thôi, ko nặng lắm, xây xước ngoài da và bầm tím một vài nơi thôi!
(vậy mà nói là nhẹ sao??!??? +_+)
- Nhưng đầu em cháu chảy máu kìa!
- Đó chỉ là va đập nhỏ, ko gây tổn thương vùng trong, chỉ cần ở đây khoảng 2 ngày để theo dõi là có thể xuất viện, nhưng cần tĩnh dưỡng lại đấy! Có lẽ cậu ta bị suy nhược và trầm cảm trong thời gian dài nên mới bị như vậy…
- Cám ơn bác sĩ!
- Không sao! ^^
Tôi nhìn sang giường bệnh, cậu nhóc vẫn hôn mê, tội nghiệp….
Hồi nãy lúc điền thong tin bệnh nhân, cũng may là tôi chụp được quyển vở trong cặp cậu nhóc, nhìn cái nhãn mới biết họ tên cậu ấy là gì để mà khai với y tá, ko thì rắc rối to! Mà tên cậu ta là gì nhỉ??? À…à …
**
Profile
Họ và tên: Vương Vũ Quốc Hy
Linh vật đại diện: Gấu Bắc cực
Đặc điểm nhận dạng: hai cái *** chai trên mặt +_+
Chỉ số TC: không xác đinh
Chỉ số BA: 50
**
Đói! Cái bụng đang biểu tình! Từ chiều đến giờ có được ăn gì đâu! Phải kiếm cái gì đó ăn thôi!
May quá! Chị y tá…
- Chị ơi! Cho em hỏi căn tin nằm ở đâu ạ???
- Em cứ đi thẳng rồi rẽ trái ^^
- Cám ơn chị nhiều! ^^
Tôi mò ra căn tin bệnh viện, toàn người là người. Cũng may tôi cũng kiếm được một bàn trống.
Chao ôi! Cơm ngon quá là ngon ( không biết có ngon thiệt không nữa, nhưng chắc tại đói quá nên cái gì cho vào bụng được đều ngon tất+_+)
- Bàn này còn trống, chúng ta ngồi ở đây cũng được!
Một giọng nói quen quen, ko, rất quen thì đúng +_+. Nhưng tôi không ngẩng đầu lên. Ăn đã +_+
- Không biết ba con thế nào rồi đây! Sao mà tai hoạ lại ập xuống đầu mình như thế này chứ! – đó là giọng của một người phụ nữ trung niên
- Mẹ đừng quá lo! Ba sẽ vượt qua! Ba còn phải sống vì mẹ con mình nữa mà! Có con ở đây, ba sẽ không sao đâu!
Trời đất! Con ai mà nói năng có hiếu thế nhỉ! Khâm phục thật!
Tôi ngẩng mặt lên định nhìn dung nhan của đứa con trai có hiếu đó là ai. Nhưng khi chạm mặt thì toàn bộ số cơm trong họng tôi bị phun ra ngoài….Không thể nào là hắn được! +_+
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.