Chương 15
Bạo Táo Đích Bàng Giải
28/05/2022
“Ông nói xem ông có phải là đồ não tàn không, lừa tiền mà còn lừa đến cả cảnh sát.” Cảnh sát Tiểu Lý, người đã hoàn thành ghi chép cho đại sư Triệu không nhịn được cười khi nhìn thấy đại sư Triệu đang ủ rũ và ngoan ngoãn. Tên lừa gạt này vừa đi vào đã hô to mình quen biết Cục trưởng, Cục trưởng thì sao, cũng không nhìn xem ông ta lừa gạt ai.
Tuy nhiên, đội trưởng Trần thường là người khiêm tốn như vậy, có lẽ lần này bị cây thần này chọc tức, anh còn gọi điện cho Cục trưởng ngay tại chỗ và hỏi ông ấy có biết người được gọi là đại sư Triệu này không. Dù không nhìn thấy, nhưng chắc chắn Tiểu Lý có thể tưởng tượng ra sắc mặt của Cục trưởng khó coi đến mức nào, mà cái cây thần cáo mượn oai hùm này đến cuối cùng thảm hại ra sao.
Sau khi xử lý đại sư Triệu, tâm trạng của Trần Dương tốt hơn một chút, đang định về nhà nghỉ ngơi thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Triệu Thanh?! Nhìn thấy số người gọi, Trần Dương vô thức nhíu mày: “Alo.” Trần Dương trả lời điện thoại.
“Cảnh sát Trần, cảnh sát Trần không sao chứ?” Giọng Triệu Thanh có vẻ rất hoảng hốt.
“Tôi không sao, cô đừng kích động, xảy ra chuyện gì sao?” Trần Dương hỏi.
“Tôi… tôi lại nhìn thấy ảo giác.” Dường như Triệu Thanh rất sợ hãi, giọng nói phát qua loa cứ bị đứt quãng.
“Cô nhìn thấy cái gì?” Trần Dương hỏi.
“Tôi… tôi… tôi thấy anh xảy ra chuyện và chết.” Triệu Thanh ở đầu dây bên kia không kìm được nữa nên bật khóc.
“Trước tiên cô đừng khóc, bình tĩnh nói cho tôi biết, tôi đã chết như thế nào?” Trần Dương bình tĩnh hỏi.
“Tôi … tôi không biết, tôi chỉ nhìn thấy anh đã chết, ở… trong nhà xác.”
Không biết, cái này không đúng, mỗi lần Triệu Thanh đều có thể thấy rõ ràng cách thức và quá trình chết. Sao đến lượt mình lại không thấy, chẳng lẽ là vì mình có bùa hộ mệnh sao?
“Cảnh sát Trần, cảnh sát Trần, anh còn ở đó không? Anh không sao chứ?” Triệu Thanh lo lắng hét lên khi thấy đầu dây bên kia không có ai nói chuyện, nghĩ rằng Trần Dương đã xảy ra chuyện.
“Tôi đây.”
“Cảnh sát Trần, từ bây giờ trở đi anh đừng đi đâu nữa, đừng đi ra ngoài, tôi… bây giờ tôi sẽ đi tìm đại sư đến xử lý ngay.” Triệu Thanh khóc nói: “Tôi… tôi sẽ không để cho anh gặp chuyện gì đâu.”
Qua lời nói của Triệu Thanh, Trần Dương có thể biết được cô ta thực sự lo lắng cho mình, anh cười an ủi: “Cô Triệu, cô đừng lo lắng, vừa hay bên tôi có một đạo sĩ đang ở đây.”
“Thật… thật sao?”
“Thật.” Chỉ là bị bắt quả tang lừa tiền: “Triệu Sùng Hoan, đại sư Triệu.”
“Tôi đã nghe nói về người này, ông ấy rất giỏi. Có ông ấy ở đó tôi rất yên tâm.” Triệu Thanh thở phào nhẹ nhõm.
“…” Lòng yêu mến của cây thần này khá nổi tiếng nhỉ, không biết đã lừa bao nhiêu người, xem ra cần phải nghiêm túc điều tra. (Đại sư Triệu: Tôi sai rồi, xin hãy tha cho tôi đi.)
Ký túc xá của nhân viên Cửu Bộ.
An Niên đang mặc một bộ đồ ngủ màu hồng HELLO KITTY, buồn chán ngồi trên ghế sô pha chờ trưởng khoa Lưu gửi cho mình thông tin về oan nghiệt thành hình.
Nhưng cứ đợi mãi, cô bỗng thấy chán quá.
Thật sự rất kỳ lạ, sao cô lại cảm thấy buồn chán nhỉ, trước đây chỉ cần được nằm trên chiếc sô pha mềm mại như thế này là cô cảm thấy rất hạnh phúc, cảm giác mềm mại sẽ nhanh chóng muốn đi ngủ. Còn có… ánh mắt An Niên đảo qua bữa tối do cô để lại trên bàn, không vui bĩu môi: “Đồ ăn trộn ở Vân Lâu cũng không còn ngon nữa.”
Vân Lâu là một nhà hàng nổi tiếng gần Cửu Bộ, trước đây, món ăn yêu thích của An Niên là của nhà hàng này.
“Tinh.” Cuối cùng tin nhắn của trưởng khoa Lưu đã được gửi đến điện thoại di động của An Niên vào đúng lúc chín giờ tối.
An Niên bật điện thoại lên, hàng chục tấm ảnh lần lượt được chuyển vào điện thoại của cô, những tấm ảnh chụp dày đặc các chữ cái, khiến da đầu An Niên ngứa ran. Trưởng khoa Lưu đã chụp toàn bộ cuốn sách sao? Rõ ràng ông ấy biết cô ghét đọc sách nhất!
An Niên không vui gọi cho trưởng khoa Lưu.
“An Niên, cháu đã nhận được thông tin chưa?” Trưởng khoa Lưu vui vẻ hỏi, hôm nay trưởng khoa Lưu đã nhận được vài đơn đặt hàng nên có tâm trạng rất tốt.
“Cháu… cháu xem không hiểu.” An Niên rất tủi thân, nhiều chữ như thế, cô đọc sẽ cảm thấy buồn ngủ.
“Ồi, chú quên mất.” Để khách hàng cảm thấy phí tư vấn một nghìn tệ là xứng đáng, trưởng khoa Lưu theo thói quen sẽ phức tạp hóa thông tin khách hàng yêu cầu lên một chút, điều này không chỉ chuyên nghiệp mà còn đáng đồng tiền bát gạo. Nhưng ông ấy quên mất rằng tính cách của An Niên là không thích đọc sách nhất:
“Vậy thì… để chú giải thích cho cháu.” Trưởng khoa Lưu nói.
“Vâng ạ.” An Niên ngoan ngoãn nghe.
Trưởng khoa Lưu biết nói phức tạp thì An Niên không thể hiểu được, vì vậy ông ấy nói ngắn gọn: “Hai mươi bức ảnh đầu tiên cho chúng ta biết rằng oan nghiệt hình thành bằng cách hấp thụ những oán hận của con người. Những cái này cháu không cần phải đọc, ba ảnh tiếp theo là mới là trọng điểm.”
“Thực ra oan nghiệt là một khối lượng oán hận, nó không có suy nghĩ và sẽ không giết người vô cớ. Nó nuốt chửng sự oán hận của con người, nhận thức được suy nghĩ của con người, sau đó giết chết người có phản ánh sâu sắc nhất trong nỗi oán hận này.”
“Nói cách khác, cháu muốn tìm con oan nghiệt này thì tìm kẻ đầu têu thao túng oan nghiệt giết người.”
“Cho nên, cháu có thể đi hỏi người lần trước cháu cứu xem có ai có ý kiến gì với họ không. Nếu tìm được người này, có lẽ có thể tìm được oan nghiệt.”
Lần trước cô đã cứu Trần Dương, vậy có người có ý kiến với Trần Dương? Nhưng Trần Dương trước giờ vẫn ổn, sao đột nhiên có người có ý kiến với anh?
Chẳng lẽ là người phụ nữ ngày đó!
An Niên đột nhiên không vui, đúng là quá đáng, rõ ràng Trần Dương mời cô ấy ăn một bữa ngon như vậy, nhưng cô ấy lại phàn nàn về Trần Dương khi họ vừa mới tách ra, đúng là người xấu!
“Ôi.” Triệu Thanh đang chuẩn bị đi tắm, vô duyên vô cớ ở trong phòng tắm làm đổ mấy sản phẩm dưỡng da đáng giá hàng chục vạn trên giá rửa mặt, đau lòng hồi lâu cũng không có đứng dậy.
An Niên phồng mặt, thở phì phò biến thành một con mèo và thoát ra khỏi đống đồ ngủ đã rơi. Con mèo mun nhảy lên bệ cửa sổ với tứ chi đầy sức sống, rồi vung vẩy nhảy ra khỏi cửa sổ. An Niên nhớ trên người phụ nữ đó có mùi của nội thành cổ, vì vậy chắc chắn người phụ nữ đó sống ở đó.
Sau khi An Niên biến thành một con mèo, chạy chuyển phát nhanh chạy nhanh đến mức suýt đuổi kịp xe hơi. Nhưng ban ngày có quá nhiều người, An Niên không dám chạy thế này, chỉ có ban đêm An Niên mới dám núp vào bóng của tòa nhà, nhanh chóng di chuyển. Mười lăm phút sau, An Niên tới khu vực nội thành cổ, dò xét mùi vị thì đã tìm được con hẻm nơi Triệu Thanh ở.
“Ấy?” Khi đến gần, An Niên đột nhiên phát hiện ra dấu vết của khí âm, con ngươi màu vàng kim khẽ chớp động, con mèo mun nhẹ nhàng nhảy lên bức tường xung quanh, rồi giẫm lên một cái hồn đi lang thang.
“Đừng, đừng ăn thịt tôi, tôi không hại ai cả, tôi không hại ai cả.” Hồn lang thang là một người đàn ông khoảng hai lăm sáu tuổi, có khí âm rất yếu, dường như linh hồn của anh ta sẽ bị tiêu tan bất cứ lúc nào. Đó là lý do tại sao mãi đến khi An Niên đến gần mới phát hiện ra anh ta.
“Vậy anh ở chỗ này làm cái gì?” Một con mèo mun không lớn hơn một bàn tay, vươn cái chân màu đen nho nhỏ giẫm lên góc áo của ma nam, nhưng ma nam sợ hãi không dám động đậy, cảnh tượng này hơi buồn cười.
“Tôi… tôi đến đây để đưa tin, tôi đến đây để làm việc thiện, thật đó.” Dường như người đàn ông sợ con mèo mun không vui sẽ ăn mình, anh ta vội vàng nói: “Một người phụ nữ tên Triệu Thanh sống ở đây, oan nghiệt sẽ giết đối tượng xem mắt của cô ấy, tôi đến để nhắc nhở cô ấy.”
“Vừa rồi anh nói, người oan nghiệt muốn giết là ai?”
“Hình như là một cảnh sát, tên là Trần Dương.” Người đàn ông nói.
Trần Dương?
“Thật đó, tôi không có nói dối… đi rồi sao?” Ma nam chỉ cảm thấy trước mắt hoa cả lên, sau đó thân thể buông lỏng, con mèo mun vừa nãy uy hiếp ngăn cản mình đột nhiên biến mất.
Con mèo mun đang chạy nhanh trong đêm, như một mũi tên đen, xuyên qua mái nhà, công viên, con đường, cắt ngang bầu trời màn đêm và bắn về phía mục tiêu không thể ngăn cản.
Trần Dương đang ở đâu? Lúc này đang ở sở cảnh sát hay ở căn hộ?
Đừng hoảng sợ, trên người Trần Dương có một tấm bùa hộ mệnh, oan nghiệt tạm thời sẽ không thể làm anh bị thương, đến sở cảnh sát ở gần chỗ này trước. Sau khi xác định phương hướng, con mèo mun bay bằng bốn móng vuốt, lại tăng tốc, chạy thành một dư ảnh.
Trong đội cảnh sát hình sự, Trần Dương cúp điện thoại của Triệu Thanh, bắt đầu suy nghĩ xem phải làm thế nào. Không thể tìm đại sư Triệu đến để bảo vệ mình, nhưng biết có ma muốn giết mình nhưng mình lại không làm gì được, điều này không hợp với tính cách của Trần Dương. Sau khi suy nghĩ, Trần Dương quyết định gọi cho em gái của mình.
“Cái gì, tên chết dẫm nào chết không có kiên nhẫn lại nhìn chằm chằm vào anh trai em.” Trần Ngư giật lấy điện thoại rống lên.
“…” Trần Dương, chết không có kiên nhẫn???
“Nghĩ rằng em ra nước ngoài là bắt đầu kiêu ngạo hả? Anh, em gửi cho anh một số điện thoại, anh ấy là phán quan* ở miếu Thành Hoàng của thủ đô, thủ đô đều do anh ấy quản.”
*Phán quan: chức quan phụ tá quan địa phương, xử lí công vụ thời Đường Tống, theo mê tín thì xem chức quan này là thuộc hạ của Diêm Vương, quyết định sự sống chết.
“Đúng là nhân gian có cửa mà không đi, địa ngủ không có cửa lại chạy tới, em sẽ cho nó biết địa ngục trông như thế nào. Hừ!” Trần Ngư hừ lạnh cúp điện thoại, rõ ràng là đang tức giận.
“…” Trần Dương.
Một lúc sau, Trần Ngư gửi đến một số điện thoại, Trần Dương càng thêm bối rối. Thực ra anh chỉ muốn hỏi em gái mình rằng liệu chiếc bùa hộ mệnh có thể chống lại được ma quỷ cấp độ này hay không, em cho anh số điện thoại của phán quan làm gì? Điều này tương đương với việc, anh bị mất ví hỏi em có nên đến tìm cảnh sát hay không, em gọi trực tiếp cho cục trưởng, mình khổ quá mà.
Tuy nhiên, anh có nên gọi điện thoại cho phán quan địa ngục hay không?
Trần Dương giằng co hai phút, cuối cùng quyết định gửi một tin nhắn cho đồng chí phán quan, dù sao Trần Dương vẫn có chút chướng ngại tâm lý khi nói chuyện với địa phủ. Tuy nhiên, phán quan cũng quản lý an ninh của địa phủ, vấn đề này cũng thuộc thẩm quyền của anh ấy.
Tin nhắn gửi đi được hai giây, ngay sau đó nhận được tin nhắn trả lời: [Một phút nữa sẽ đến.]
Trần Dương đợi một phút đồng hồ, điện thoại lại có một tin nhắn: [Tôi đang ở bên cạnh anh, anh đi ra ngoài đi, có ma xuất hiện tôi sẽ xử lý.]
“…” Trần Dương im lặng một lúc, sau đó máy móc quay lại nói cảm ơn, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Lái xe, bình thường Trần Dương là người rất biết cách kiềm chế, trong lòng nhịn không được thầm nhổ nước bọt: Một vệ sĩ ma đang ngồi bên cạnh mình? Còn là vệ sĩ ma mời đến bằng cửa sau.
Đúng lúc xe của Trần Dương hòa vào đường cái, con mèo mun đã ra khỏi vành đai xanh. Con mèo mun ngẩng đầu lên, con ngươi vàng của nó khóa chặt oán hận đỏ đen đằng sau tòa nhà cao tầng. Oán hận cuộn trào, từ trên không lao thẳng xuống, đáp xuống một nơi mà An Niên không nhìn thấy, nhưng An Niên biết Trần Dương đang ở đó.
“Meo meo!!!” Con mèo mun kêu lên, đám lông đen dựng đứng, hóa thành một luồng gió đuổi theo.
Trần Dương đang lái xe đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh thổi qua xe, sau đó bùa hộ mệnh trên cổ tay trái của anh đột nhiên bắt đầu nóng lên. Nhưng chỉ diễn ra trong một giây, trước và sau chỉ có một giây, nếu không phải trực giác nhạy bén của mình, anh đã nghĩ đó chỉ là ảo giác. Trần Dương nghi ngờ liếc nhìn ghế phụ, chuông điện thoại gần như cùng lúc vang lên.
[Không sao đâu.]
“Bắt được ma rồi à?” Hình như vừa rồi có chuyện gì đó.
[Đó không phải là ma, mà là một khối oán hận.]
“Vậy sau này nó sẽ không hại người nữa đúng không.” Trần Dương hỏi.
[Chắc là không, vừa nãy con mèo mun đuổi theo nó rồi.]
“Con mèo mun!! Lông Mi?” Còn chưa kịp suy nghĩ, Trần Dương đã đẩy cửa xe nhảy xuống.
Dựa vào trực giác, anh đuổi vào trong ngõ, đuổi tới cuối ngõ, Trần Dương không thấy Lông Mi, chỉ thấy một cô gái ngồi xổm trên mặt đất, chân trần bó gối.
Tuy nhiên, đội trưởng Trần thường là người khiêm tốn như vậy, có lẽ lần này bị cây thần này chọc tức, anh còn gọi điện cho Cục trưởng ngay tại chỗ và hỏi ông ấy có biết người được gọi là đại sư Triệu này không. Dù không nhìn thấy, nhưng chắc chắn Tiểu Lý có thể tưởng tượng ra sắc mặt của Cục trưởng khó coi đến mức nào, mà cái cây thần cáo mượn oai hùm này đến cuối cùng thảm hại ra sao.
Sau khi xử lý đại sư Triệu, tâm trạng của Trần Dương tốt hơn một chút, đang định về nhà nghỉ ngơi thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Triệu Thanh?! Nhìn thấy số người gọi, Trần Dương vô thức nhíu mày: “Alo.” Trần Dương trả lời điện thoại.
“Cảnh sát Trần, cảnh sát Trần không sao chứ?” Giọng Triệu Thanh có vẻ rất hoảng hốt.
“Tôi không sao, cô đừng kích động, xảy ra chuyện gì sao?” Trần Dương hỏi.
“Tôi… tôi lại nhìn thấy ảo giác.” Dường như Triệu Thanh rất sợ hãi, giọng nói phát qua loa cứ bị đứt quãng.
“Cô nhìn thấy cái gì?” Trần Dương hỏi.
“Tôi… tôi… tôi thấy anh xảy ra chuyện và chết.” Triệu Thanh ở đầu dây bên kia không kìm được nữa nên bật khóc.
“Trước tiên cô đừng khóc, bình tĩnh nói cho tôi biết, tôi đã chết như thế nào?” Trần Dương bình tĩnh hỏi.
“Tôi … tôi không biết, tôi chỉ nhìn thấy anh đã chết, ở… trong nhà xác.”
Không biết, cái này không đúng, mỗi lần Triệu Thanh đều có thể thấy rõ ràng cách thức và quá trình chết. Sao đến lượt mình lại không thấy, chẳng lẽ là vì mình có bùa hộ mệnh sao?
“Cảnh sát Trần, cảnh sát Trần, anh còn ở đó không? Anh không sao chứ?” Triệu Thanh lo lắng hét lên khi thấy đầu dây bên kia không có ai nói chuyện, nghĩ rằng Trần Dương đã xảy ra chuyện.
“Tôi đây.”
“Cảnh sát Trần, từ bây giờ trở đi anh đừng đi đâu nữa, đừng đi ra ngoài, tôi… bây giờ tôi sẽ đi tìm đại sư đến xử lý ngay.” Triệu Thanh khóc nói: “Tôi… tôi sẽ không để cho anh gặp chuyện gì đâu.”
Qua lời nói của Triệu Thanh, Trần Dương có thể biết được cô ta thực sự lo lắng cho mình, anh cười an ủi: “Cô Triệu, cô đừng lo lắng, vừa hay bên tôi có một đạo sĩ đang ở đây.”
“Thật… thật sao?”
“Thật.” Chỉ là bị bắt quả tang lừa tiền: “Triệu Sùng Hoan, đại sư Triệu.”
“Tôi đã nghe nói về người này, ông ấy rất giỏi. Có ông ấy ở đó tôi rất yên tâm.” Triệu Thanh thở phào nhẹ nhõm.
“…” Lòng yêu mến của cây thần này khá nổi tiếng nhỉ, không biết đã lừa bao nhiêu người, xem ra cần phải nghiêm túc điều tra. (Đại sư Triệu: Tôi sai rồi, xin hãy tha cho tôi đi.)
Ký túc xá của nhân viên Cửu Bộ.
An Niên đang mặc một bộ đồ ngủ màu hồng HELLO KITTY, buồn chán ngồi trên ghế sô pha chờ trưởng khoa Lưu gửi cho mình thông tin về oan nghiệt thành hình.
Nhưng cứ đợi mãi, cô bỗng thấy chán quá.
Thật sự rất kỳ lạ, sao cô lại cảm thấy buồn chán nhỉ, trước đây chỉ cần được nằm trên chiếc sô pha mềm mại như thế này là cô cảm thấy rất hạnh phúc, cảm giác mềm mại sẽ nhanh chóng muốn đi ngủ. Còn có… ánh mắt An Niên đảo qua bữa tối do cô để lại trên bàn, không vui bĩu môi: “Đồ ăn trộn ở Vân Lâu cũng không còn ngon nữa.”
Vân Lâu là một nhà hàng nổi tiếng gần Cửu Bộ, trước đây, món ăn yêu thích của An Niên là của nhà hàng này.
“Tinh.” Cuối cùng tin nhắn của trưởng khoa Lưu đã được gửi đến điện thoại di động của An Niên vào đúng lúc chín giờ tối.
An Niên bật điện thoại lên, hàng chục tấm ảnh lần lượt được chuyển vào điện thoại của cô, những tấm ảnh chụp dày đặc các chữ cái, khiến da đầu An Niên ngứa ran. Trưởng khoa Lưu đã chụp toàn bộ cuốn sách sao? Rõ ràng ông ấy biết cô ghét đọc sách nhất!
An Niên không vui gọi cho trưởng khoa Lưu.
“An Niên, cháu đã nhận được thông tin chưa?” Trưởng khoa Lưu vui vẻ hỏi, hôm nay trưởng khoa Lưu đã nhận được vài đơn đặt hàng nên có tâm trạng rất tốt.
“Cháu… cháu xem không hiểu.” An Niên rất tủi thân, nhiều chữ như thế, cô đọc sẽ cảm thấy buồn ngủ.
“Ồi, chú quên mất.” Để khách hàng cảm thấy phí tư vấn một nghìn tệ là xứng đáng, trưởng khoa Lưu theo thói quen sẽ phức tạp hóa thông tin khách hàng yêu cầu lên một chút, điều này không chỉ chuyên nghiệp mà còn đáng đồng tiền bát gạo. Nhưng ông ấy quên mất rằng tính cách của An Niên là không thích đọc sách nhất:
“Vậy thì… để chú giải thích cho cháu.” Trưởng khoa Lưu nói.
“Vâng ạ.” An Niên ngoan ngoãn nghe.
Trưởng khoa Lưu biết nói phức tạp thì An Niên không thể hiểu được, vì vậy ông ấy nói ngắn gọn: “Hai mươi bức ảnh đầu tiên cho chúng ta biết rằng oan nghiệt hình thành bằng cách hấp thụ những oán hận của con người. Những cái này cháu không cần phải đọc, ba ảnh tiếp theo là mới là trọng điểm.”
“Thực ra oan nghiệt là một khối lượng oán hận, nó không có suy nghĩ và sẽ không giết người vô cớ. Nó nuốt chửng sự oán hận của con người, nhận thức được suy nghĩ của con người, sau đó giết chết người có phản ánh sâu sắc nhất trong nỗi oán hận này.”
“Nói cách khác, cháu muốn tìm con oan nghiệt này thì tìm kẻ đầu têu thao túng oan nghiệt giết người.”
“Cho nên, cháu có thể đi hỏi người lần trước cháu cứu xem có ai có ý kiến gì với họ không. Nếu tìm được người này, có lẽ có thể tìm được oan nghiệt.”
Lần trước cô đã cứu Trần Dương, vậy có người có ý kiến với Trần Dương? Nhưng Trần Dương trước giờ vẫn ổn, sao đột nhiên có người có ý kiến với anh?
Chẳng lẽ là người phụ nữ ngày đó!
An Niên đột nhiên không vui, đúng là quá đáng, rõ ràng Trần Dương mời cô ấy ăn một bữa ngon như vậy, nhưng cô ấy lại phàn nàn về Trần Dương khi họ vừa mới tách ra, đúng là người xấu!
“Ôi.” Triệu Thanh đang chuẩn bị đi tắm, vô duyên vô cớ ở trong phòng tắm làm đổ mấy sản phẩm dưỡng da đáng giá hàng chục vạn trên giá rửa mặt, đau lòng hồi lâu cũng không có đứng dậy.
An Niên phồng mặt, thở phì phò biến thành một con mèo và thoát ra khỏi đống đồ ngủ đã rơi. Con mèo mun nhảy lên bệ cửa sổ với tứ chi đầy sức sống, rồi vung vẩy nhảy ra khỏi cửa sổ. An Niên nhớ trên người phụ nữ đó có mùi của nội thành cổ, vì vậy chắc chắn người phụ nữ đó sống ở đó.
Sau khi An Niên biến thành một con mèo, chạy chuyển phát nhanh chạy nhanh đến mức suýt đuổi kịp xe hơi. Nhưng ban ngày có quá nhiều người, An Niên không dám chạy thế này, chỉ có ban đêm An Niên mới dám núp vào bóng của tòa nhà, nhanh chóng di chuyển. Mười lăm phút sau, An Niên tới khu vực nội thành cổ, dò xét mùi vị thì đã tìm được con hẻm nơi Triệu Thanh ở.
“Ấy?” Khi đến gần, An Niên đột nhiên phát hiện ra dấu vết của khí âm, con ngươi màu vàng kim khẽ chớp động, con mèo mun nhẹ nhàng nhảy lên bức tường xung quanh, rồi giẫm lên một cái hồn đi lang thang.
“Đừng, đừng ăn thịt tôi, tôi không hại ai cả, tôi không hại ai cả.” Hồn lang thang là một người đàn ông khoảng hai lăm sáu tuổi, có khí âm rất yếu, dường như linh hồn của anh ta sẽ bị tiêu tan bất cứ lúc nào. Đó là lý do tại sao mãi đến khi An Niên đến gần mới phát hiện ra anh ta.
“Vậy anh ở chỗ này làm cái gì?” Một con mèo mun không lớn hơn một bàn tay, vươn cái chân màu đen nho nhỏ giẫm lên góc áo của ma nam, nhưng ma nam sợ hãi không dám động đậy, cảnh tượng này hơi buồn cười.
“Tôi… tôi đến đây để đưa tin, tôi đến đây để làm việc thiện, thật đó.” Dường như người đàn ông sợ con mèo mun không vui sẽ ăn mình, anh ta vội vàng nói: “Một người phụ nữ tên Triệu Thanh sống ở đây, oan nghiệt sẽ giết đối tượng xem mắt của cô ấy, tôi đến để nhắc nhở cô ấy.”
“Vừa rồi anh nói, người oan nghiệt muốn giết là ai?”
“Hình như là một cảnh sát, tên là Trần Dương.” Người đàn ông nói.
Trần Dương?
“Thật đó, tôi không có nói dối… đi rồi sao?” Ma nam chỉ cảm thấy trước mắt hoa cả lên, sau đó thân thể buông lỏng, con mèo mun vừa nãy uy hiếp ngăn cản mình đột nhiên biến mất.
Con mèo mun đang chạy nhanh trong đêm, như một mũi tên đen, xuyên qua mái nhà, công viên, con đường, cắt ngang bầu trời màn đêm và bắn về phía mục tiêu không thể ngăn cản.
Trần Dương đang ở đâu? Lúc này đang ở sở cảnh sát hay ở căn hộ?
Đừng hoảng sợ, trên người Trần Dương có một tấm bùa hộ mệnh, oan nghiệt tạm thời sẽ không thể làm anh bị thương, đến sở cảnh sát ở gần chỗ này trước. Sau khi xác định phương hướng, con mèo mun bay bằng bốn móng vuốt, lại tăng tốc, chạy thành một dư ảnh.
Trong đội cảnh sát hình sự, Trần Dương cúp điện thoại của Triệu Thanh, bắt đầu suy nghĩ xem phải làm thế nào. Không thể tìm đại sư Triệu đến để bảo vệ mình, nhưng biết có ma muốn giết mình nhưng mình lại không làm gì được, điều này không hợp với tính cách của Trần Dương. Sau khi suy nghĩ, Trần Dương quyết định gọi cho em gái của mình.
“Cái gì, tên chết dẫm nào chết không có kiên nhẫn lại nhìn chằm chằm vào anh trai em.” Trần Ngư giật lấy điện thoại rống lên.
“…” Trần Dương, chết không có kiên nhẫn???
“Nghĩ rằng em ra nước ngoài là bắt đầu kiêu ngạo hả? Anh, em gửi cho anh một số điện thoại, anh ấy là phán quan* ở miếu Thành Hoàng của thủ đô, thủ đô đều do anh ấy quản.”
*Phán quan: chức quan phụ tá quan địa phương, xử lí công vụ thời Đường Tống, theo mê tín thì xem chức quan này là thuộc hạ của Diêm Vương, quyết định sự sống chết.
“Đúng là nhân gian có cửa mà không đi, địa ngủ không có cửa lại chạy tới, em sẽ cho nó biết địa ngục trông như thế nào. Hừ!” Trần Ngư hừ lạnh cúp điện thoại, rõ ràng là đang tức giận.
“…” Trần Dương.
Một lúc sau, Trần Ngư gửi đến một số điện thoại, Trần Dương càng thêm bối rối. Thực ra anh chỉ muốn hỏi em gái mình rằng liệu chiếc bùa hộ mệnh có thể chống lại được ma quỷ cấp độ này hay không, em cho anh số điện thoại của phán quan làm gì? Điều này tương đương với việc, anh bị mất ví hỏi em có nên đến tìm cảnh sát hay không, em gọi trực tiếp cho cục trưởng, mình khổ quá mà.
Tuy nhiên, anh có nên gọi điện thoại cho phán quan địa ngục hay không?
Trần Dương giằng co hai phút, cuối cùng quyết định gửi một tin nhắn cho đồng chí phán quan, dù sao Trần Dương vẫn có chút chướng ngại tâm lý khi nói chuyện với địa phủ. Tuy nhiên, phán quan cũng quản lý an ninh của địa phủ, vấn đề này cũng thuộc thẩm quyền của anh ấy.
Tin nhắn gửi đi được hai giây, ngay sau đó nhận được tin nhắn trả lời: [Một phút nữa sẽ đến.]
Trần Dương đợi một phút đồng hồ, điện thoại lại có một tin nhắn: [Tôi đang ở bên cạnh anh, anh đi ra ngoài đi, có ma xuất hiện tôi sẽ xử lý.]
“…” Trần Dương im lặng một lúc, sau đó máy móc quay lại nói cảm ơn, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Lái xe, bình thường Trần Dương là người rất biết cách kiềm chế, trong lòng nhịn không được thầm nhổ nước bọt: Một vệ sĩ ma đang ngồi bên cạnh mình? Còn là vệ sĩ ma mời đến bằng cửa sau.
Đúng lúc xe của Trần Dương hòa vào đường cái, con mèo mun đã ra khỏi vành đai xanh. Con mèo mun ngẩng đầu lên, con ngươi vàng của nó khóa chặt oán hận đỏ đen đằng sau tòa nhà cao tầng. Oán hận cuộn trào, từ trên không lao thẳng xuống, đáp xuống một nơi mà An Niên không nhìn thấy, nhưng An Niên biết Trần Dương đang ở đó.
“Meo meo!!!” Con mèo mun kêu lên, đám lông đen dựng đứng, hóa thành một luồng gió đuổi theo.
Trần Dương đang lái xe đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh thổi qua xe, sau đó bùa hộ mệnh trên cổ tay trái của anh đột nhiên bắt đầu nóng lên. Nhưng chỉ diễn ra trong một giây, trước và sau chỉ có một giây, nếu không phải trực giác nhạy bén của mình, anh đã nghĩ đó chỉ là ảo giác. Trần Dương nghi ngờ liếc nhìn ghế phụ, chuông điện thoại gần như cùng lúc vang lên.
[Không sao đâu.]
“Bắt được ma rồi à?” Hình như vừa rồi có chuyện gì đó.
[Đó không phải là ma, mà là một khối oán hận.]
“Vậy sau này nó sẽ không hại người nữa đúng không.” Trần Dương hỏi.
[Chắc là không, vừa nãy con mèo mun đuổi theo nó rồi.]
“Con mèo mun!! Lông Mi?” Còn chưa kịp suy nghĩ, Trần Dương đã đẩy cửa xe nhảy xuống.
Dựa vào trực giác, anh đuổi vào trong ngõ, đuổi tới cuối ngõ, Trần Dương không thấy Lông Mi, chỉ thấy một cô gái ngồi xổm trên mặt đất, chân trần bó gối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.