Chương 41
Bạo Táo Đích Bàng Giải
28/05/2022
Thông tin Liêu Trường Kỳ đưa không có liên quan gì đến sự kiện Huyết Phách nên không có chút tiến triển nào, cuối cùng Trần Dương quyết định tự đi thuyền đến vùng biển quốc tế một chuyến.
Tám giờ tối đó, Trần Dương dùng du thuyền khách sạn cung cấp miễn phí, mang An Niên đến vùng biển quốc tế. Nhân tiện nói luôn, du thuyền Trần Dương lái chiếc được một ông chủ lớn của thành phố bên châu Âu tài trợ vì tình hữu nghị, là du thuyền xa hoa nhất Trung Quốc.
Từ bến tàu đến vùng biển quốc tế dù đi hết tốc lực cũng cần hai tiếng rưỡi, trong khoảng thời gian này Trần Dương chịu trách nhiệm lái thuyền, An Niên thì nằm trên boong thuyền xa hoa, vừa ngắm trời sao vừa ăn mỹ thực, rất thoải mái.
“Gió biển mát quá.” An Niên nhận ra mình rất thích biển, có hải sản siêu ngon, có thời tiết hữu tình, còn không cần phải mặc mấy lớp áo.
“An Niên, đi mặc áo khoác vào, cẩn thận bị cảm.” Trần Dương nhìn quần áo đơn bạc trên người An Niên, dặn dò.
“Vâng.” An Niên nghe lời mặc áo khoác vào: “Anh Trần Dương, chúng ta sắp đến rồi à.”
“Ừ, hải vực này là nơi tiền bối Liêu đã nói, chỉ là…” Trần Dương đeo kính âm dương, nhìn mặt biển rộng. Lúc này mặt biển trống trải không có cái gì: “Hình như ở đây không có cái gì.”
“Có đấy.” An Niên bỗng nói.
“Cái gì?” Trần Dương nghi ngờ nhìn An Niên, chỉ thấy An Niên đột nhiên đi về phía trước vài bước, im lặng đứng đón gió ở mạn thuyền, sau đó duỗi tay phải về phía trước, khẽ động linh lực, sau đó một vòng xoáy màu đen chậm rãi tụ lại trong lòng bàn tay của An Niên.
“Đến đây.” An Niên khẽ quát.
Trần Dương chỉ cảm thấy có thứ gì đó từ trong bóng tối đằng xa bị cưỡng chế hấp thụ qua, sau đó anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Là mấy người? Tôi biết ngay đám thiên sư mấy người đều là lòng tham không đáy, vì bảo bối trong tay tôi mà đuổi đến tận vùng biển quốc tế.”
“Lý Trường Đức?” Thấy rõ con ma đến, Trần Dương khiếp sợ lên tiếng. Trên thuyền không biết từ lúc nào đã có thêm một người, không đúng, là có thêm một ma, chính là Lý Trường Đức cả người quần áo ướt đẫm. Dạo một vòng chợ Quỷ, lệ quỷ Trần Dương nhớ nhất cũng là ông ta.
“Là tôi đấy thì làm sao? Tôi nói cho mà biết, có giỏi thì giết tôi thử xem, tôi tuyệt đối sẽ không giao bảo bối cho mấy người.” Lý Trường Đức cứng cổ kêu.
“Muốn tìm bảo bối của ông thì sao lại phải giết ông, truy từ lệ khí lưu trên người ông là dễ dàng tìm ra nơi ông giấu bảo bối rồi.” An Niên không hiểu nói.
“…” Lý Trường Đức.
“Nhưng mà bảo bối của ông là gì vậy?” An Niên hỏi lại.
“…” Lý Trường Đức.
“Ông Lý, ông hiểu lầm rồi.” Vì cùng xuất hiện ở chợ Quỷ nên Trần Dương khá có hảo cảm với Lý Trường Đức, dù Lý Trường Đức là một con lệ quỷ nhưng trên đời này dù sau khi chết mà vẫn còn làm chuyện tốt như Lý Trường Đức không thấy nhiều: “Chúng tôi không đến đoạt bảo bối của ông.”
“Vậy mấy người tới làm gì?” Lý Trường Đức không vùng vẫy nữa, vò mẻ lại sứt ngồi xuống boong tàu. Dù sao đánh cũng không đánh lại con mèo mun trước mắt này, người ta cũng tự tìm được đống bảo bối của mình. Má nó, một cắc đánh bạc cũng không có, muốn khóc quá.
“Chúng tôi không tìm ông.” An Niên nói.
“Không tìm tôi thì sao tôi lại ở đây?”
“Ầy, vừa nãy tôi cảm thấy có ma khí ở gần đây nên tiện tay bắt qua.” An Niên trả lời thành thật.
“…” Má nhà cô, cô thuận tay đã bắt tôi đến đây đã hỏi ý kiến của tôi chưa?
“Nếu đã là thuận tay thì thôi, tôi đi trước đây.” Lý Trường Đức đứng lên, định thừa cơ chuồn đi.
“Chờ chút.” Trần Dương lên tiếng.
Làm gì có chuyện Lý Trường Đức sẽ chờ, nghe thấy Trần Dương lên tiếng, động tác dưới chân càng nhanh hơn, còn chưa chạy đến mạn thuyền đã tạo xong tư thế nhảy vào nước.
“A.” Một sức mạnh đột nhiên ập đến từ phía sau, Lý Trường Đức chỉ cảm thấy có thứ gì đó nắm cổ áo ông ta, giật người ông ta từ không trung trở về.
“Anh Trần Dương bảo là đợi chút.” An Niên nắm cổ áo Lý Trường Đức, vẻ mặt thành thật nhắc nhở.
“Chờ… chờ một chút thì chờ một chút, làm cái gì mà phải động thủ chứ.” Lý Trường Đức run rẩy nói. Má nó, sao bảo sau khi lập nước thì không được phép thành tinh cơ mà, cả người đầy yêu lực của cô gái này từ đâu ra vậy chứ.
“Ông không nghe thấy, tôi mà không ra tay là ông đã bỏ chạy còn gì?”
Quả nhiên là nhìn ra lúc nãy mình muốn bỏ chạy? Đang uy hiếp mình ư? Hiểu thì hiểu nhưng còn lâu Lý Trường Đức mới nhận, ông ta cười giả ngu: “Ha ha ha… đúng thật, gió biển lớn quá nên không nghe thấy, cảm ơn cô đã kéo tôi về nhé.”
“Không cần khách khí.” An Niên cười híp mắt buông bàn tay đang nắm Lý Trường Đức, lúc này Lý Trường Đức cũng không dám nhảy xuống nước nữa, ông ta sợ con mèo mun này nổi điên, vồ một cái xé xác ông ta.
Lúc này Trần Dương đã từ khoang điều khiển đến boong thuyền, anh đến cạnh Lý Trường Đức, nói: “Ông Lý sống ở phụ cận này?”
“Đúng.”
“Vậy chắc rất quen thuộc với thế hệ ở đây nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, tôi chết ở cái chỗ chết tiệt này năm trăm năm trước đó.”
“Rất xin lỗi.” Chạm tới chuyện đau lòng của đối phương, Trần Dương xin lỗi theo bản năng.
“Không có việc gì, đều đã qua rồi.” Nói xong, Lý Trường Đức liếc Trần Dương sau đó hốc mắt đột nhiên đỏ lên, ông ta không kiềm chế được cảm xúc khóc nấc lên tại chỗ.
Lý Trường Đức vốn là một con quỷ bị chết chìm, lại thêm thời gian tử vong rất dài nên lệ khí trên người cũng đủ làm ảnh hưởng đến một chút sự vật trên dương gian, cho nên lúc này ông ta vừa khóc khiến boong tàu du thuyền như bị sóng biển đánh ướt. Nước không biết từ nơi nào tới liên tục, không ngừng chảy từ boong thuyền xuống biển.
Biến cố này làm An Niên và Trần Dương trở tay không kịp, hai người mờ mịt đối mặt một lát, cuối cùng An Niên bỗng nhiên lóe lên ý tưởng, nói: “Em biết rồi.”
“Em biết cái gì?” Trần Dương nói.
An Niên cười, ngồi xổm xuống trước mặt Lý Trường Đức đang khóc tu tu, an ủi: “Ông đừng khóc, tôi sẽ không ăn ông đâu.”
“…” Trần Dương.
“Tôi không khóc vì sợ cô ăn thịt.” Lý Trường Đức vừa lau nước mắt vừa nói.
“Tôi đã chết năm trăm ba mươi năm lẻ sáu tháng tám ngày, từ xưa tới nay chưa từng có ai cảm thấy có lỗi vì cái chết của tôi. Cậu, cậu thật sự là một người tốt, hu hu hu…”
“…” Trần Dương đang nghĩ nát óc cũng không ngờ một câu nói rất xin lỗi lịch sự của mình lại làm một ông ma đã chết năm trăm năm khóc thương tâm như thế. Nhưng sau khi ngạc nhiên Trần Dương không hiểu sao lại cảm thấy lòng chua xót. Mỗi một con ma khi còn sống đều từng là người, người sau khi chết hồn về chốn cũ, nhưng đã năm trăm năm rồi, Lý Trường Đức vẫn luôn ở chỗ này.
Sau đó hai người cũng không nói gì nữa, định cho Lý Trường Đức một chút thời gian nguôi ngoai, vì thế hai người đứng một bên chờ Lý Trường Đức khóc xong. Thời gian khóc quá dài nên An Niên còn chạy đến cái ghế nằm ăn hết một miếng bánh ngọt.
“Xin lỗi, tôi thất thố quá.” Không biết qua bao lâu, dù sao Trần Dương cũng cảm thấy giày của mình đã bị ướt đẫm thì Lý Trường Đức rốt cuộc mới ngừng lại: “Hai người tới đây là có chuyện đúng không?”
“Đúng vậy, chúng tôi tới đây là vì tìm Huyết Phách.” Trần Dương đáp.
“Huyết Phách?” Vẻ mặt Lý Trường Đức kinh ngạc nhưng mà lại không hề ngoài ý muốn khi nghe thấy từ Huyết Phách.
“Ông biết?”
“…” Lý Trường Đức không phủ nhận ngay lập tức nhưng cũng không trả lời Trần Dương ngay. Ông ta cúi đầu, khoanh chân ngồi trên boong thuyền, mái tóc dài che khuất khuôn mặt, làm Trần Dương không thấy rõ đôi mắt của ông ta. Lâu sau, Lý Trường Đức mới ngẩng đầu lên, ông ta nhìn thoáng qua An Niên như đang đánh giá sức mạnh của cô, sau đó mới hỏi Trần Dương.
“Mấy người đến để thu cậu ta?”
“Ông từng nhìn thấy Huyết Phách?” Trần Dương khẳng định.
“Từng gặp.” Lý Trường Đức gật đầu: “Tôi đã gặp lúc cậu ta còn là con người, tôi còn tận mắt nhìn thấy cậu ta biến từng chút một thành Huyết Phách.”
Không ngờ là lại có người chứng kiến, Trần Dương vui vẻ vội vàng hỏi: “Vậy ông có thể nói cho tôi nghe tình huống lúc đó không?”
“Được.” Lý Trường Đức thay đổi một tư thế thoải mái, sau đó bắt đầu kể cho anh nghe về một đêm đó.
“Đại khái là tháng mười hai năm trước, thời tiết hôm đó rất tốt, ánh trăng không khác gì hôm nay. Tôi trong lúc rảnh nằm trên lưng một con cá heo, bơi cùng nó ngắm ánh trăng.”
“Cá heo thích ngắm trăng?” An Niên kinh ngạc.
“Không biết, nhưng con cá heo kia cứ mỗi tối là ngoi lên mặt nước một lát, chắc là thích thật.” Lý Trường Đức thuận miệng nói.
“Hờ, vậy ông kể tiếp đi.”
“…” Là cô cắt ngang tôi mà, thì tôi đang nói đấy thôi? Lý Trường Đức không dám đắc tội thiên địch mèo mun, chỉ tiếp tục nói: “Chỗ này là vùng biển quốc tế cho nên có rất ít thuyền đi đến đây, đặc biệt là buổi tối. Nhưng mà đêm hôm đó có một du thuyền cực kỳ lớn, cực kỳ sang trọng đến.”
“Du thuyền? Hình dáng của nó thế nào gì, có dấu hiệu gì không?” Trần Dương hỏi.
“Không khác con thuyền này của cậu lắm, nhưng không xa hoa như của cậu, những cái khác thì không có gì đặc biệt.” Lý Trường Đức nói.
“Lúc ấy trên thuyền có thiên sư, tôi không dám đến quá gần nên cũng không nhìn rõ lắm.”
Trần Dương hiểu gật đầu, trên thuyền có thiên sư không ngoài ý muốn của anh.
“Dù tôi là lệ quỷ có đạo hạnh trăm năm nhưng thành ma lâu như thế tôi mới chỉ giết hai người nên sức mạnh của tôi không được gọi là rất mạnh, mà thiên sư trên con thuyền hôm ấy có linh lực vô cùng mạnh mẽ, tôi sợ bị phát hiện, không dám nhìn nhiều nên tránh xuống đáy biển.” Lý Trường Đức tiếp tục nhớ lại nói.
“Mãi cho đến khi mùi máu nồng nặc thu hút cá mập trong biển sâu, tôi vì tò mò đi theo một con cá mập mà ngoi lên mặt nước, sau đó tôi nhìn thấy…”
Ánh mắt Lý Trường Đức lóe lên sự sợ hãi, giọng nói cũng run rẩy: “Tôi nhìn thấy, người trên du thuyền, đang lăng trì một người đàn ông.”
“Lăng trì?” Trần Dương không thể tin lặp lại. An Niên bên cạnh tuy không hiểu lăng trì là gì nhưng cô có thể cảm nhận rõ Trần Dương khiếp sợ và phẫn nộ, mơ hồ hiểu có lẽ lăng trì là một chuyện cực kỳ không tốt.
“Đúng vậy, lăng trì, thật sự đang lăng trì.” Lý Trường Đức nói.
“Niên đại tôi sống, hình phạt lăng trì vẫn chưa được phế bỏ nhưng lúc đó đại đa số phạm nhân bị chém mấy đao không phải đau mà chết thì cũng là mất máu quá nhiều nên chết. Nhưng mấy con người trong ngày hôm đó, vì không để người đàn ông kia chết sớm nên luôn có cấm thuật cầm cự tính mạng cho cậu ta.”
“Bọn họ dùng thuật khóa hồn, khóa hồn phách cùng da thịt của cậu ta vào cùng một chỗ, sau đó dùng từng đao từng đao cắt bỏ ném vào biển cho cá mập ăn. Con người khi tử vong, dù chết bằng cách nào thì trong vòng bảy ngày hồn phách nhất định sẽ ngưng tụ một lần nữa. Nhưng mà hồn phách bị thuật khóa hồn khóa, lại bị cá mập nuốt sau đó tán lạc trong mặt biển rộng vô bờ, như thế hầu như không có ngày hợp được, cuối cùng là hồn phi phách tán.”
Một thiên sư mạnh mẽ có thể dựa vào chính sức mình đánh lệ quỷ hồn phi phách tán, nhưng mà thường thì không có linh hồn làm ác thì thiên sư cũng không có năng lực khiến nó hồn phi phách tán. Nếu có thiên sư độc ác cố ý tiêu hủy hồn phách người nào đó thì chỉ có hai phương pháp. Một là nghĩ cách dụ con ma này làm điều ác, chờ khi nó biến thành lệ quỷ thì ra tay. Còn biện pháp khác thì giống như trên, dùng thuật khóa hồn tách hồn phách ra, làm hồn phách không bao giờ ngưng tụ được, thời gian dài trôi qua, hồn phách cũng tự động tiêu vong.”
“Tại sao lại có thể có người xấu xa như vậy.” Lần đầu tiên An Niên nghe được câu chuyện đáng sợ như vậy tức giận đến mức lông tơ dựng đứng.
“Cô gái, trên đời này con người còn đáng sợ hơn ma nhiều.” Lý Trường Đức cảm thán.
“Ma thì có gì mà sợ?” An Niên khó hiểu, ma là sinh vật nhát gan nhất cô từng gặp luôn.
“…” Quên mất, ai sợ chứ riêng cô thì còn khướt.
Trước khi đến đây Trần Dương đã tìm hiểu phương pháp Huyết Phách được hình thành, cũng biết Huyết Phách khi còn sống đã phải chết một cách rất thảm nhưng cũng không ngờ lại thảm thiết đến mức đó, còn thảm thương hơn toàn bộ vụ án anh đã từng thấy.
“Ông Lý, ông vừa nói người trên thuyền kia sau khi lăng trì đã ném Huyết Phách vào biển rộng, để anh ta hồn phi phách tán. Vậy rốt cuộc tại sao anh ta lại biến thành Huyết Phách?” Trần Dương hỏi.
“Bởi vì, còn có một nữ thiên sư khác.”
Trần Dương nhướng mày.
Lý Trường Đức tiếp tục nói: “Người chết thật sự quá thảm, ngay cả con ma đã chết năm trăm năm là tôi còn không nhìn được, tôi biết nếu thân thể người này bị cá mập ăn sạch thì sẽ không còn hi vọng sống nào nên tôi đã giành lại một ngón tay của người kia ở trong miệng cá mập.”
“Lại qua vài ngày, một chiếc ca nô đi tới, là một nữ thiên sư. Cô ấy không ngừng dùng thuật gọi hồn trên mặt biển, một lần lại một lần gọi, mãi cho đến khi linh lực tiêu hao hết lập tức gục khóc trên thuyền.”
“Tiếng khóc kia thật sự quá bi thương, tôi không nghe nổi, nghĩ linh lực của cô ấy cũng đã tiêu hao hết không làm gì được tôi nên đi qua hỏi chuyện gì xảy ra.” Lý Trường Đức nói.
“Ai ngờ nữ thiên sư kia thấy tôi lập tức giống như phát điên hỏi tôi đã từng thấy bạn trai cô ấy hay chưa. Tôi xem ảnh chụp, phát hiện chính là người đàn ông ngày hôm đó.”
“Ý ông là… Huyết Phách là do bạn gái anh ta luyện chế?” Trần Dương kinh ngạc nói.
Thuật Huyết Phách là cấm thuật giới siêu hình học, có thể luyện chế ra một lệ quỷ có uy lực quỷ tướng trong thời gian ngắn, chịu sai khiến của thiên sư. Nhưng vì phương pháp vô cùng máu tanh tàn nhẫn nên thiên sư luyện chế ra Huyết Phách, tuy không nhất định là kẻ thù nhưng tuyệt sẽ không là người thân hoặc là người yêu.
“Cô ấy cũng không còn cách nào khác.” Lý Trường Đức giận dữ nói: “Lúc ấy cô ấy nghĩ hết các biện pháp để lần nữa ngưng tụ thành hồn phách của bạn trai nhưng một hồn phách bị thuật khóa hồn phong bế, làm gì có chuyện ngưng tụ dễ được.”
“Còn nếu bỏ mặc không để ý, chờ thời gian dài qua đi, hồn phách không có ý thức cuối cùng sẽ tiêu tán. Mà phương pháp duy nhất có thể giữ được hồn phách bạn trai cô ấy chính là thuật Huyết Phách.”
“Sau đó ông đưa ngón tay ông trộm giấu cho cô ấy thi triển thuật Huyết Phách.” An Niên suy đoán.
“Đúng vậy.” Lý Trường Đức không phủ nhận: “Chỉ là, tuy là thế nhưng phải dùng hai năm mới một lần nữa ngưng tụ xong hồn phách bạn trai cô ấy. Mãi cho đến nửa tháng trước, Huyết Phách mới xuất hiện trên vùng biển này.”
“Cô gái đó tên là gì?” Trần Dương hỏi.
“Không biết.” Lý Trường Đức lắc đầu.
“Không biết? Đến cái ngón tay ông giấu cũng đưa cho người ta, làm gì có chuyện tên cô ấy cũng không biết.” Ngay cả An Niên đơn thuần cũng không tin.
Đừng nói như thể tôi là người thích trò giấu ngón tay chứ!
“Là tôi cố ý không muốn biết tên cô gái đó, cô cậu nghĩ đi, cô ấy thảm như thế, luyện chế bạn trai mình thành Huyết Phách sau này chắc chắn sẽ gây ra phiền toái. Loại người này đương nhiên tôi sẽ không muốn làm quen.” Lý Trường Đức nhanh trí nói.
“Ông biến thành ma rồi mà dục vọng cầu sinh mạnh vậy.” Trần Dương bội phục.
“Không thì cậu nghĩ tôi tồn tại được đến giờ bằng cách nào? Chỉ có người sống mới nói chết là hết chuyện, thế là không hiểu gì cả, kể cả đã chết thì cũng không dễ dàng hơn so với lúc sống bao nhiêu.” Vẻ mặt Lý Trường Đức nói câu thấm thía.
“Vậy ông biết Huyết Phách kia đang ở đâu không?” Trần Dương lại hỏi.
“Có lẽ… là biết.”
“Vậy phiền ông Lý hỗ trợ dẫn đường.”
“Mấy người… thật sự đến thu cậu ta?” Tuy rằng Huyết Phách có thực lực cường đại, hơn nữa dù bị thương cũng có thể được thiên sư chữa nhưng con mèo mun trước mắt này cũng có linh lực rất mạnh, nói không chừng rất có thể đánh thắng được Huyết Phách.
“Giờ thì chưa biết.” Trần Dương nói: “Nguồn gốc của chuyện này là thiên sư đã giết Huyết Phách, tôi cũng cần thông qua Huyết Phách tìm được đầu sỏ gây chuyện, sau đó xử lý chuyện của Huyết Phách.”
“Cậu muốn báo thù thay Huyết Phách??” Lý Trường Đức kinh ngạc.
“Không phải báo thù, giết người vốn là chuyện phạm pháp.”
“Dù sao cũng giống nhau, mấy người bắt được cái ông thiên sư độc ác kia là được rồi.” Lý Trường Đức vỗ đùi đứng lên: “Đi, tôi đưa hai người đi tìm Huyết Phách.”
“Sao ông tự nhiên tích cực vậy?” An Niên hỏi.
“Không dám giấu giếm, dù chỉ là lệ quỷ, giết người có thể tăng thêm lệ khí trên người tôi, khiến tôi càng khó đầu thai hơn, nhưng nhìn thấy một nhân loại không có chút nhân tính đó, lúc ấy tôi hận không thể thu thập ông ta.”
“Vậy sao ông không đi?” An Niên hỏi lại.
“Vừa nói rồi còn gì, đánh không lại.” Lý Trường Đức tủi thân nói.
“Suýt quên, dù ông có đạo hạnh năm trăm năm nhưng mới chỉ giết hai người, lệ khí không nặng, năng lực cũng không phải rất mạnh.” An Niên phản ứng lại.
“…”
“Nhưng mà giết người là không đúng.” An Niên nhấn mạnh: “Đừng bảo là hai, một cũng không được.”
“Tôi sai rồi.” Lý Trường Đức bất đắc dĩ nói xin lỗi.
Dưới sự dẫn dắt của Lý Trường Đức, Trần Dương đi trong vùng biển quốc tế tầm hai tiếng liền thấy một mảng lớn biển máu đỏ tươi.
Trên vùng biển lớn màu máu đỏ có một thanh niên tóc ngắn đang đứng đó, anh ta mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, dáng người cao ngất thon dài, hình dáng gò má đang ngước nhìn bầu trời đêm vô cùng rõ, dù không đến gần cũng có thể biết đây là một thanh niên vô cùng anh tuấn.
Khi du thuyền lái vào vùng biển máu lớn, thanh niên đang ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngòm hiện ra hàn quang lạnh lẽo.
“Các người là ai?”
Tám giờ tối đó, Trần Dương dùng du thuyền khách sạn cung cấp miễn phí, mang An Niên đến vùng biển quốc tế. Nhân tiện nói luôn, du thuyền Trần Dương lái chiếc được một ông chủ lớn của thành phố bên châu Âu tài trợ vì tình hữu nghị, là du thuyền xa hoa nhất Trung Quốc.
Từ bến tàu đến vùng biển quốc tế dù đi hết tốc lực cũng cần hai tiếng rưỡi, trong khoảng thời gian này Trần Dương chịu trách nhiệm lái thuyền, An Niên thì nằm trên boong thuyền xa hoa, vừa ngắm trời sao vừa ăn mỹ thực, rất thoải mái.
“Gió biển mát quá.” An Niên nhận ra mình rất thích biển, có hải sản siêu ngon, có thời tiết hữu tình, còn không cần phải mặc mấy lớp áo.
“An Niên, đi mặc áo khoác vào, cẩn thận bị cảm.” Trần Dương nhìn quần áo đơn bạc trên người An Niên, dặn dò.
“Vâng.” An Niên nghe lời mặc áo khoác vào: “Anh Trần Dương, chúng ta sắp đến rồi à.”
“Ừ, hải vực này là nơi tiền bối Liêu đã nói, chỉ là…” Trần Dương đeo kính âm dương, nhìn mặt biển rộng. Lúc này mặt biển trống trải không có cái gì: “Hình như ở đây không có cái gì.”
“Có đấy.” An Niên bỗng nói.
“Cái gì?” Trần Dương nghi ngờ nhìn An Niên, chỉ thấy An Niên đột nhiên đi về phía trước vài bước, im lặng đứng đón gió ở mạn thuyền, sau đó duỗi tay phải về phía trước, khẽ động linh lực, sau đó một vòng xoáy màu đen chậm rãi tụ lại trong lòng bàn tay của An Niên.
“Đến đây.” An Niên khẽ quát.
Trần Dương chỉ cảm thấy có thứ gì đó từ trong bóng tối đằng xa bị cưỡng chế hấp thụ qua, sau đó anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Là mấy người? Tôi biết ngay đám thiên sư mấy người đều là lòng tham không đáy, vì bảo bối trong tay tôi mà đuổi đến tận vùng biển quốc tế.”
“Lý Trường Đức?” Thấy rõ con ma đến, Trần Dương khiếp sợ lên tiếng. Trên thuyền không biết từ lúc nào đã có thêm một người, không đúng, là có thêm một ma, chính là Lý Trường Đức cả người quần áo ướt đẫm. Dạo một vòng chợ Quỷ, lệ quỷ Trần Dương nhớ nhất cũng là ông ta.
“Là tôi đấy thì làm sao? Tôi nói cho mà biết, có giỏi thì giết tôi thử xem, tôi tuyệt đối sẽ không giao bảo bối cho mấy người.” Lý Trường Đức cứng cổ kêu.
“Muốn tìm bảo bối của ông thì sao lại phải giết ông, truy từ lệ khí lưu trên người ông là dễ dàng tìm ra nơi ông giấu bảo bối rồi.” An Niên không hiểu nói.
“…” Lý Trường Đức.
“Nhưng mà bảo bối của ông là gì vậy?” An Niên hỏi lại.
“…” Lý Trường Đức.
“Ông Lý, ông hiểu lầm rồi.” Vì cùng xuất hiện ở chợ Quỷ nên Trần Dương khá có hảo cảm với Lý Trường Đức, dù Lý Trường Đức là một con lệ quỷ nhưng trên đời này dù sau khi chết mà vẫn còn làm chuyện tốt như Lý Trường Đức không thấy nhiều: “Chúng tôi không đến đoạt bảo bối của ông.”
“Vậy mấy người tới làm gì?” Lý Trường Đức không vùng vẫy nữa, vò mẻ lại sứt ngồi xuống boong tàu. Dù sao đánh cũng không đánh lại con mèo mun trước mắt này, người ta cũng tự tìm được đống bảo bối của mình. Má nó, một cắc đánh bạc cũng không có, muốn khóc quá.
“Chúng tôi không tìm ông.” An Niên nói.
“Không tìm tôi thì sao tôi lại ở đây?”
“Ầy, vừa nãy tôi cảm thấy có ma khí ở gần đây nên tiện tay bắt qua.” An Niên trả lời thành thật.
“…” Má nhà cô, cô thuận tay đã bắt tôi đến đây đã hỏi ý kiến của tôi chưa?
“Nếu đã là thuận tay thì thôi, tôi đi trước đây.” Lý Trường Đức đứng lên, định thừa cơ chuồn đi.
“Chờ chút.” Trần Dương lên tiếng.
Làm gì có chuyện Lý Trường Đức sẽ chờ, nghe thấy Trần Dương lên tiếng, động tác dưới chân càng nhanh hơn, còn chưa chạy đến mạn thuyền đã tạo xong tư thế nhảy vào nước.
“A.” Một sức mạnh đột nhiên ập đến từ phía sau, Lý Trường Đức chỉ cảm thấy có thứ gì đó nắm cổ áo ông ta, giật người ông ta từ không trung trở về.
“Anh Trần Dương bảo là đợi chút.” An Niên nắm cổ áo Lý Trường Đức, vẻ mặt thành thật nhắc nhở.
“Chờ… chờ một chút thì chờ một chút, làm cái gì mà phải động thủ chứ.” Lý Trường Đức run rẩy nói. Má nó, sao bảo sau khi lập nước thì không được phép thành tinh cơ mà, cả người đầy yêu lực của cô gái này từ đâu ra vậy chứ.
“Ông không nghe thấy, tôi mà không ra tay là ông đã bỏ chạy còn gì?”
Quả nhiên là nhìn ra lúc nãy mình muốn bỏ chạy? Đang uy hiếp mình ư? Hiểu thì hiểu nhưng còn lâu Lý Trường Đức mới nhận, ông ta cười giả ngu: “Ha ha ha… đúng thật, gió biển lớn quá nên không nghe thấy, cảm ơn cô đã kéo tôi về nhé.”
“Không cần khách khí.” An Niên cười híp mắt buông bàn tay đang nắm Lý Trường Đức, lúc này Lý Trường Đức cũng không dám nhảy xuống nước nữa, ông ta sợ con mèo mun này nổi điên, vồ một cái xé xác ông ta.
Lúc này Trần Dương đã từ khoang điều khiển đến boong thuyền, anh đến cạnh Lý Trường Đức, nói: “Ông Lý sống ở phụ cận này?”
“Đúng.”
“Vậy chắc rất quen thuộc với thế hệ ở đây nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, tôi chết ở cái chỗ chết tiệt này năm trăm năm trước đó.”
“Rất xin lỗi.” Chạm tới chuyện đau lòng của đối phương, Trần Dương xin lỗi theo bản năng.
“Không có việc gì, đều đã qua rồi.” Nói xong, Lý Trường Đức liếc Trần Dương sau đó hốc mắt đột nhiên đỏ lên, ông ta không kiềm chế được cảm xúc khóc nấc lên tại chỗ.
Lý Trường Đức vốn là một con quỷ bị chết chìm, lại thêm thời gian tử vong rất dài nên lệ khí trên người cũng đủ làm ảnh hưởng đến một chút sự vật trên dương gian, cho nên lúc này ông ta vừa khóc khiến boong tàu du thuyền như bị sóng biển đánh ướt. Nước không biết từ nơi nào tới liên tục, không ngừng chảy từ boong thuyền xuống biển.
Biến cố này làm An Niên và Trần Dương trở tay không kịp, hai người mờ mịt đối mặt một lát, cuối cùng An Niên bỗng nhiên lóe lên ý tưởng, nói: “Em biết rồi.”
“Em biết cái gì?” Trần Dương nói.
An Niên cười, ngồi xổm xuống trước mặt Lý Trường Đức đang khóc tu tu, an ủi: “Ông đừng khóc, tôi sẽ không ăn ông đâu.”
“…” Trần Dương.
“Tôi không khóc vì sợ cô ăn thịt.” Lý Trường Đức vừa lau nước mắt vừa nói.
“Tôi đã chết năm trăm ba mươi năm lẻ sáu tháng tám ngày, từ xưa tới nay chưa từng có ai cảm thấy có lỗi vì cái chết của tôi. Cậu, cậu thật sự là một người tốt, hu hu hu…”
“…” Trần Dương đang nghĩ nát óc cũng không ngờ một câu nói rất xin lỗi lịch sự của mình lại làm một ông ma đã chết năm trăm năm khóc thương tâm như thế. Nhưng sau khi ngạc nhiên Trần Dương không hiểu sao lại cảm thấy lòng chua xót. Mỗi một con ma khi còn sống đều từng là người, người sau khi chết hồn về chốn cũ, nhưng đã năm trăm năm rồi, Lý Trường Đức vẫn luôn ở chỗ này.
Sau đó hai người cũng không nói gì nữa, định cho Lý Trường Đức một chút thời gian nguôi ngoai, vì thế hai người đứng một bên chờ Lý Trường Đức khóc xong. Thời gian khóc quá dài nên An Niên còn chạy đến cái ghế nằm ăn hết một miếng bánh ngọt.
“Xin lỗi, tôi thất thố quá.” Không biết qua bao lâu, dù sao Trần Dương cũng cảm thấy giày của mình đã bị ướt đẫm thì Lý Trường Đức rốt cuộc mới ngừng lại: “Hai người tới đây là có chuyện đúng không?”
“Đúng vậy, chúng tôi tới đây là vì tìm Huyết Phách.” Trần Dương đáp.
“Huyết Phách?” Vẻ mặt Lý Trường Đức kinh ngạc nhưng mà lại không hề ngoài ý muốn khi nghe thấy từ Huyết Phách.
“Ông biết?”
“…” Lý Trường Đức không phủ nhận ngay lập tức nhưng cũng không trả lời Trần Dương ngay. Ông ta cúi đầu, khoanh chân ngồi trên boong thuyền, mái tóc dài che khuất khuôn mặt, làm Trần Dương không thấy rõ đôi mắt của ông ta. Lâu sau, Lý Trường Đức mới ngẩng đầu lên, ông ta nhìn thoáng qua An Niên như đang đánh giá sức mạnh của cô, sau đó mới hỏi Trần Dương.
“Mấy người đến để thu cậu ta?”
“Ông từng nhìn thấy Huyết Phách?” Trần Dương khẳng định.
“Từng gặp.” Lý Trường Đức gật đầu: “Tôi đã gặp lúc cậu ta còn là con người, tôi còn tận mắt nhìn thấy cậu ta biến từng chút một thành Huyết Phách.”
Không ngờ là lại có người chứng kiến, Trần Dương vui vẻ vội vàng hỏi: “Vậy ông có thể nói cho tôi nghe tình huống lúc đó không?”
“Được.” Lý Trường Đức thay đổi một tư thế thoải mái, sau đó bắt đầu kể cho anh nghe về một đêm đó.
“Đại khái là tháng mười hai năm trước, thời tiết hôm đó rất tốt, ánh trăng không khác gì hôm nay. Tôi trong lúc rảnh nằm trên lưng một con cá heo, bơi cùng nó ngắm ánh trăng.”
“Cá heo thích ngắm trăng?” An Niên kinh ngạc.
“Không biết, nhưng con cá heo kia cứ mỗi tối là ngoi lên mặt nước một lát, chắc là thích thật.” Lý Trường Đức thuận miệng nói.
“Hờ, vậy ông kể tiếp đi.”
“…” Là cô cắt ngang tôi mà, thì tôi đang nói đấy thôi? Lý Trường Đức không dám đắc tội thiên địch mèo mun, chỉ tiếp tục nói: “Chỗ này là vùng biển quốc tế cho nên có rất ít thuyền đi đến đây, đặc biệt là buổi tối. Nhưng mà đêm hôm đó có một du thuyền cực kỳ lớn, cực kỳ sang trọng đến.”
“Du thuyền? Hình dáng của nó thế nào gì, có dấu hiệu gì không?” Trần Dương hỏi.
“Không khác con thuyền này của cậu lắm, nhưng không xa hoa như của cậu, những cái khác thì không có gì đặc biệt.” Lý Trường Đức nói.
“Lúc ấy trên thuyền có thiên sư, tôi không dám đến quá gần nên cũng không nhìn rõ lắm.”
Trần Dương hiểu gật đầu, trên thuyền có thiên sư không ngoài ý muốn của anh.
“Dù tôi là lệ quỷ có đạo hạnh trăm năm nhưng thành ma lâu như thế tôi mới chỉ giết hai người nên sức mạnh của tôi không được gọi là rất mạnh, mà thiên sư trên con thuyền hôm ấy có linh lực vô cùng mạnh mẽ, tôi sợ bị phát hiện, không dám nhìn nhiều nên tránh xuống đáy biển.” Lý Trường Đức tiếp tục nhớ lại nói.
“Mãi cho đến khi mùi máu nồng nặc thu hút cá mập trong biển sâu, tôi vì tò mò đi theo một con cá mập mà ngoi lên mặt nước, sau đó tôi nhìn thấy…”
Ánh mắt Lý Trường Đức lóe lên sự sợ hãi, giọng nói cũng run rẩy: “Tôi nhìn thấy, người trên du thuyền, đang lăng trì một người đàn ông.”
“Lăng trì?” Trần Dương không thể tin lặp lại. An Niên bên cạnh tuy không hiểu lăng trì là gì nhưng cô có thể cảm nhận rõ Trần Dương khiếp sợ và phẫn nộ, mơ hồ hiểu có lẽ lăng trì là một chuyện cực kỳ không tốt.
“Đúng vậy, lăng trì, thật sự đang lăng trì.” Lý Trường Đức nói.
“Niên đại tôi sống, hình phạt lăng trì vẫn chưa được phế bỏ nhưng lúc đó đại đa số phạm nhân bị chém mấy đao không phải đau mà chết thì cũng là mất máu quá nhiều nên chết. Nhưng mấy con người trong ngày hôm đó, vì không để người đàn ông kia chết sớm nên luôn có cấm thuật cầm cự tính mạng cho cậu ta.”
“Bọn họ dùng thuật khóa hồn, khóa hồn phách cùng da thịt của cậu ta vào cùng một chỗ, sau đó dùng từng đao từng đao cắt bỏ ném vào biển cho cá mập ăn. Con người khi tử vong, dù chết bằng cách nào thì trong vòng bảy ngày hồn phách nhất định sẽ ngưng tụ một lần nữa. Nhưng mà hồn phách bị thuật khóa hồn khóa, lại bị cá mập nuốt sau đó tán lạc trong mặt biển rộng vô bờ, như thế hầu như không có ngày hợp được, cuối cùng là hồn phi phách tán.”
Một thiên sư mạnh mẽ có thể dựa vào chính sức mình đánh lệ quỷ hồn phi phách tán, nhưng mà thường thì không có linh hồn làm ác thì thiên sư cũng không có năng lực khiến nó hồn phi phách tán. Nếu có thiên sư độc ác cố ý tiêu hủy hồn phách người nào đó thì chỉ có hai phương pháp. Một là nghĩ cách dụ con ma này làm điều ác, chờ khi nó biến thành lệ quỷ thì ra tay. Còn biện pháp khác thì giống như trên, dùng thuật khóa hồn tách hồn phách ra, làm hồn phách không bao giờ ngưng tụ được, thời gian dài trôi qua, hồn phách cũng tự động tiêu vong.”
“Tại sao lại có thể có người xấu xa như vậy.” Lần đầu tiên An Niên nghe được câu chuyện đáng sợ như vậy tức giận đến mức lông tơ dựng đứng.
“Cô gái, trên đời này con người còn đáng sợ hơn ma nhiều.” Lý Trường Đức cảm thán.
“Ma thì có gì mà sợ?” An Niên khó hiểu, ma là sinh vật nhát gan nhất cô từng gặp luôn.
“…” Quên mất, ai sợ chứ riêng cô thì còn khướt.
Trước khi đến đây Trần Dương đã tìm hiểu phương pháp Huyết Phách được hình thành, cũng biết Huyết Phách khi còn sống đã phải chết một cách rất thảm nhưng cũng không ngờ lại thảm thiết đến mức đó, còn thảm thương hơn toàn bộ vụ án anh đã từng thấy.
“Ông Lý, ông vừa nói người trên thuyền kia sau khi lăng trì đã ném Huyết Phách vào biển rộng, để anh ta hồn phi phách tán. Vậy rốt cuộc tại sao anh ta lại biến thành Huyết Phách?” Trần Dương hỏi.
“Bởi vì, còn có một nữ thiên sư khác.”
Trần Dương nhướng mày.
Lý Trường Đức tiếp tục nói: “Người chết thật sự quá thảm, ngay cả con ma đã chết năm trăm năm là tôi còn không nhìn được, tôi biết nếu thân thể người này bị cá mập ăn sạch thì sẽ không còn hi vọng sống nào nên tôi đã giành lại một ngón tay của người kia ở trong miệng cá mập.”
“Lại qua vài ngày, một chiếc ca nô đi tới, là một nữ thiên sư. Cô ấy không ngừng dùng thuật gọi hồn trên mặt biển, một lần lại một lần gọi, mãi cho đến khi linh lực tiêu hao hết lập tức gục khóc trên thuyền.”
“Tiếng khóc kia thật sự quá bi thương, tôi không nghe nổi, nghĩ linh lực của cô ấy cũng đã tiêu hao hết không làm gì được tôi nên đi qua hỏi chuyện gì xảy ra.” Lý Trường Đức nói.
“Ai ngờ nữ thiên sư kia thấy tôi lập tức giống như phát điên hỏi tôi đã từng thấy bạn trai cô ấy hay chưa. Tôi xem ảnh chụp, phát hiện chính là người đàn ông ngày hôm đó.”
“Ý ông là… Huyết Phách là do bạn gái anh ta luyện chế?” Trần Dương kinh ngạc nói.
Thuật Huyết Phách là cấm thuật giới siêu hình học, có thể luyện chế ra một lệ quỷ có uy lực quỷ tướng trong thời gian ngắn, chịu sai khiến của thiên sư. Nhưng vì phương pháp vô cùng máu tanh tàn nhẫn nên thiên sư luyện chế ra Huyết Phách, tuy không nhất định là kẻ thù nhưng tuyệt sẽ không là người thân hoặc là người yêu.
“Cô ấy cũng không còn cách nào khác.” Lý Trường Đức giận dữ nói: “Lúc ấy cô ấy nghĩ hết các biện pháp để lần nữa ngưng tụ thành hồn phách của bạn trai nhưng một hồn phách bị thuật khóa hồn phong bế, làm gì có chuyện ngưng tụ dễ được.”
“Còn nếu bỏ mặc không để ý, chờ thời gian dài qua đi, hồn phách không có ý thức cuối cùng sẽ tiêu tán. Mà phương pháp duy nhất có thể giữ được hồn phách bạn trai cô ấy chính là thuật Huyết Phách.”
“Sau đó ông đưa ngón tay ông trộm giấu cho cô ấy thi triển thuật Huyết Phách.” An Niên suy đoán.
“Đúng vậy.” Lý Trường Đức không phủ nhận: “Chỉ là, tuy là thế nhưng phải dùng hai năm mới một lần nữa ngưng tụ xong hồn phách bạn trai cô ấy. Mãi cho đến nửa tháng trước, Huyết Phách mới xuất hiện trên vùng biển này.”
“Cô gái đó tên là gì?” Trần Dương hỏi.
“Không biết.” Lý Trường Đức lắc đầu.
“Không biết? Đến cái ngón tay ông giấu cũng đưa cho người ta, làm gì có chuyện tên cô ấy cũng không biết.” Ngay cả An Niên đơn thuần cũng không tin.
Đừng nói như thể tôi là người thích trò giấu ngón tay chứ!
“Là tôi cố ý không muốn biết tên cô gái đó, cô cậu nghĩ đi, cô ấy thảm như thế, luyện chế bạn trai mình thành Huyết Phách sau này chắc chắn sẽ gây ra phiền toái. Loại người này đương nhiên tôi sẽ không muốn làm quen.” Lý Trường Đức nhanh trí nói.
“Ông biến thành ma rồi mà dục vọng cầu sinh mạnh vậy.” Trần Dương bội phục.
“Không thì cậu nghĩ tôi tồn tại được đến giờ bằng cách nào? Chỉ có người sống mới nói chết là hết chuyện, thế là không hiểu gì cả, kể cả đã chết thì cũng không dễ dàng hơn so với lúc sống bao nhiêu.” Vẻ mặt Lý Trường Đức nói câu thấm thía.
“Vậy ông biết Huyết Phách kia đang ở đâu không?” Trần Dương lại hỏi.
“Có lẽ… là biết.”
“Vậy phiền ông Lý hỗ trợ dẫn đường.”
“Mấy người… thật sự đến thu cậu ta?” Tuy rằng Huyết Phách có thực lực cường đại, hơn nữa dù bị thương cũng có thể được thiên sư chữa nhưng con mèo mun trước mắt này cũng có linh lực rất mạnh, nói không chừng rất có thể đánh thắng được Huyết Phách.
“Giờ thì chưa biết.” Trần Dương nói: “Nguồn gốc của chuyện này là thiên sư đã giết Huyết Phách, tôi cũng cần thông qua Huyết Phách tìm được đầu sỏ gây chuyện, sau đó xử lý chuyện của Huyết Phách.”
“Cậu muốn báo thù thay Huyết Phách??” Lý Trường Đức kinh ngạc.
“Không phải báo thù, giết người vốn là chuyện phạm pháp.”
“Dù sao cũng giống nhau, mấy người bắt được cái ông thiên sư độc ác kia là được rồi.” Lý Trường Đức vỗ đùi đứng lên: “Đi, tôi đưa hai người đi tìm Huyết Phách.”
“Sao ông tự nhiên tích cực vậy?” An Niên hỏi.
“Không dám giấu giếm, dù chỉ là lệ quỷ, giết người có thể tăng thêm lệ khí trên người tôi, khiến tôi càng khó đầu thai hơn, nhưng nhìn thấy một nhân loại không có chút nhân tính đó, lúc ấy tôi hận không thể thu thập ông ta.”
“Vậy sao ông không đi?” An Niên hỏi lại.
“Vừa nói rồi còn gì, đánh không lại.” Lý Trường Đức tủi thân nói.
“Suýt quên, dù ông có đạo hạnh năm trăm năm nhưng mới chỉ giết hai người, lệ khí không nặng, năng lực cũng không phải rất mạnh.” An Niên phản ứng lại.
“…”
“Nhưng mà giết người là không đúng.” An Niên nhấn mạnh: “Đừng bảo là hai, một cũng không được.”
“Tôi sai rồi.” Lý Trường Đức bất đắc dĩ nói xin lỗi.
Dưới sự dẫn dắt của Lý Trường Đức, Trần Dương đi trong vùng biển quốc tế tầm hai tiếng liền thấy một mảng lớn biển máu đỏ tươi.
Trên vùng biển lớn màu máu đỏ có một thanh niên tóc ngắn đang đứng đó, anh ta mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, dáng người cao ngất thon dài, hình dáng gò má đang ngước nhìn bầu trời đêm vô cùng rõ, dù không đến gần cũng có thể biết đây là một thanh niên vô cùng anh tuấn.
Khi du thuyền lái vào vùng biển máu lớn, thanh niên đang ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngòm hiện ra hàn quang lạnh lẽo.
“Các người là ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.