Bạn Gái Của Tôi Là Mèo

Chương 57

Bạo Táo Đích Bàng Giải

28/05/2022

Bệnh viện Thủ Đô.

An Niên đứng bên cạnh Trần Dương vừa ảo não vừa tự trách nhìn bác sĩ băng bó vết thương cho anh, vành mắt hồng hồng nhìn chằm chằm mấy vết bị rạch kia không chớp mắt lấy một cái, đôi mắt to tròn bình thường sáng rực trong suốt, bây giờ đã sớm bị nước mắt nhuộm thành mơ hồ.

“Không sao đâu, đừng lo lắng.” Trần Dương lên tiếng an ủi An Niên bên cạnh.

“Cái gì mà không sao, sâu hơn chút nữa là đến ruột cũng bị kéo ra rồi.” Bác sĩ đang xử lý vết thương nghe bệnh nhân lại không coi trọng thương thế của mình như vậy, bỗng nghiêm túc nhắc nhở.

“…” Trần Dương thầm kêu một tiếng hỏng bét, quả nhiên, An Niên vẫn luôn cưỡng chế giữ bình tĩnh, nín không khóc vừa nghe thấy lời này thì nước mắt đã lập tức chảy xuống.

Nước mắt tựa như được mở vòi vậy, chảy ra ngoài không ngừng, nhưng An Niên cũng không khóc thành tiếng, chỉ là cắn răng quật cường nhìn chằm chằm vết thương của Trần Dương. Nhìn bác sĩ khử trùng, vệ sinh, bôi thuốc,…

“Không đau sao?” Bác sĩ đang cầm bông cồn khử trùng cho vết thương của Trần Dương, năm miệng vết rách rất dài, Trần Dương không rên lấy một tiếng nào.

Trần Dương cau mày, quay đầu nhìn anh ấy.

“Vậy tôi lại khử trùng một lần nữa, đỡ nhiễm trùng.” Nói xong, bác sĩ lại tìm một cục bông mới, nhúng vào cồn rồi bôi lên vết thương của Trần Dương, động tác vô cùng thô lỗ.

Cơ bắp phần bụng của Trần Dương chợt kịch liệt co rút, mặt đau đến trắng bệch: “Tề Khải, cậu làm cái gì vậy?”

“Băng bó cho cậu đấy.” Vẻ mặt bác sĩ được gọi là Tề Khải kiểu tôi vì muốn tốt cho cậu: “Cậu nói xem, cậu cũng chẳng hề nói với tôi là tại sao lại có vết thương này, vậy nên chẳng phải tôi nên khử trùng vết thương thật tốt sao, lỡ như bị nhiễm trùng thì làm thế nào?”

Nhiễm trùng? Trong lòng An Niên bỗng chốc lộp bộp.

“Mau băng bó đi, nói nhảm nhiều quá.” Trần Dương hối hận rồi, sớm biết vậy thì không nên vì để thuận tiện mà lại đi tìm người quen chữa trị cho anh.

Tề Khải xì một tiếng, quan sát vết thương một lúc rồi nói: “Vết thương rất nhỏ, nhưng lại rất dài, để bảo đảm, hay là tôi vẫn khâu cho cậu hai mũi?” Tề Khải nói xong, tay cầm kim lên.

Muốn khâu? Trần Dương quay đầu nhìn An Niên theo bản năng, quả nhiên, chỉ thấy An Niên nhìn chằm chằm cây kim kia, sợ đến nỗi mắt cũng nhìn thẳng.

“An Niên, anh có hơi đói rồi, em đi ra ngoài mua cho anh chút đồ ăn được không?” Trần Dương định để An Niên rời đi.

“Em…” An Niên do dự.

“Anh đói quá đi.”

“Vậy… vậy em sẽ về thật nhanh.” An Niên không nỡ để Trần Dương đói, vậy nên lập tức chạy ra khỏi phòng cấp cứu.

An Niên vừa rời đi, Tề Khải lập tức ném cái kim trong tay lại vào khay, tiếp tục bôi thuốc cho Trần Dương.

“Không phải cậu nói muốn khâu sao?” Trần Dương hỏi.

“Nếu như cậu tình nguyện thì tôi không ngại khâu mấy mũi giúp cậu.” Tề Khải trả lời: “Khâu thành hoa cũng được.”

“…” Đến lúc này rồi thì làm gì có chuyện Trần Dương không hiểu nữa chứ, lập tức cau mày nói: “Cậu hù dọa cô ấy làm gì?”

“Tôi hù dọa cô ấy? Suýt chút nữa cô ấy đã giết chết cậu rồi đấy.”

“Cậu nói bậy bạ cái gì vậy, không liên quan gì tới cô ấy.” Trần Dương lập tức phủ nhận.

“Cậu cho rằng tôi mù hả, mặc dù tôi không nhìn ra là thứ gì làm cậu bị thương, nhưng vẻ mặt áy náy của cô nhóc kia, không phải cô ấy gây ra thì cũng là cô ấy làm hại.” Bôi thuốc xong, Tề Khải cầm băng gạc bên cạnh, bắt đầu băng bó cho Trần Dương.

“Chỉ bị thương ngoài da thôi.”

“Bị thương ngoài da? Sâu hơn một li thì mạch máu cũng bị đứt, cậu cũng chỉ là có vận may tốt nên mới sống được đến bây giờ.” Tề Khải mắng: “Cô nhóc kia là ai? Hành hạ cậu thành như vậy.”

“Bạn gái tôi.” Trần Dương trả lời.

“…” Tề Khải lập tức sửng sốt, phản ứng đầu tiên là vậy mà Trần Dương lại yêu đương rồi, còn phản ứng thứ hai là: “Cậu… không phải là cậu muốn cưỡng bức cho nên cô nhóc nhà người ta mới giết ngược cậu chứ?”

“Cút!” Nói quá lớn dẫn đến lồng ngực lập tức bị chấn động, Trần Dương đau đến hít một hơi khí lạnh.

“Yo, bạn gái không có ở đây, bây giờ không chịu nổi rồi.” Tề Khải cười nhạt, mới vừa rồi khử trùng Trần Dương đau đến mặt mũi trắng bệnh nhưng cũng không kêu lấy một tiếng, bây giờ già mồm cho ai xem.

“Lát nữa cô ấy về không được phép dọa cô ấy sợ nữa.” Trần Dương dặn dò.

“Biết rồi, hiếm thấy cậu yêu đương, cho dù chỉ là góa phụ đen thì anh em cũng giúp cậu một tay, cũng còn hơn là cậu cô độc suốt quãng đời còn lại.”

“Nhẹ chút.”

Tề Khải kéo căng lớp băng gạc, Trần Dương đau suýt chút nữa nhảy cẫng lên.

Bên kia, An Niên vội vàng đi tới bên ngoài phòng cấp cứu, khi đi tới cửa, bỗng nhiên một người đàn ông trung niên ôm một cậu bé bảy tám tuổi chạy vào, vừa chạy còn vừa hô to: “Bác sĩ, bác sĩ cứu người.”

“Làm sao vậy, bị thương thế nào.” Một bác sĩ bước nhanh ra nghênh đón.

“Con trai tôi bị chó cắn bị thương.”

“Chó hoang hả?” Bác sĩ hỏi.

“Không phải, là nhà nuôi, bỗng nhiên nổi điên.”

“Vậy rất có thể bị nhiễm bệnh chó dại, phải tiêm thuốc phòng chó dại.” Bác sĩ nói: “Tôi đi xử lý vết thương cho con trai anh trước, lát nữa mấy người nhanh chóng đến CDC tiêm thuốc ngừa chó dại đi.”

“Vâng vâng vâng.” Người đàn ông ôm con trai, đi theo bác sĩ vội vã tiến vào.

An Niên nhìn theo phương hướng người đàn ông kia rời đi, rơi vào trầm tư: Bỗng nhiên chó nổi điên, là bởi vì bệnh chó dại, vậy bỗng nhiên cô không bình thường, có phải cũng là vì bệnh dại hay không?

An Niên suy nghĩ một hồi, bước chân di chuyển, ra cửa tìm bảo vệ hỏi đường, đến khoa CDC của bệnh viện.

Sau đó lấy sổ, trả tiền, tìm bác sĩ.

“Bị thương chỗ nào, đã xử lý vết thương chưa? Là vật nuôi hay là chó hoang?” Bác sĩ hỏi chuyện theo thông lệ.

“Không phải chó.” An Niên nhỏ giọng trả lời.

“Không phải chó?” Bác sĩ lập tức sửng sốt.

“Là mèo.”

“À, mèo cào trầy da đúng không, vậy cho tôi xem vết thương chút.” Bác sĩ nói.

“Tôi… không bị thương.” An Niên không biết là còn phải xem vết thương, chợt có hơi kinh ngạc.

“Không bị thương? Không bị thương thì cô tiêm vắc xin ngừa dại làm gì?” Bác sĩ cau mày.

“Tôi… mèo nhà tôi bỗng nhiên nổi điên, cho nên tôi muốn tiêm vắc xin phòng dại.” Không thể trực tiếp nói với bác sĩ mình là con mèo kia được, An Niên chỉ có thể trả lời như vậy.

“Mèo nhà cô nổi điên, cũng không phải là cô nổi điên, là nó nên tiêm.” Bác sĩ hỏi: “Rốt cuộc cô có bị thương không?” Ban đầu bác sĩ chỉ là hỏi một câu theo thông lệ, lúc này chợt để tâm hơn, nhất định muốn nhìn vết thương của An Niên.

“Tôi không có, nhưng tôi muốn tiêm vắc xin phòng dại.” An Niên nói.

“Không bị thương cũng chưa cần thiết tiêm.” Bác sĩ khuyên.

“Nhưng, tôi muốn tiêm.” An Niên kiên trì nói.



“Ha, cô gái này làm sao vậy. Nào có người nào tranh giành tiêm vắc xin dại cho mình như cô chứ.”

“Bác sĩ, anh cứ tiêm cho tôi đi, tôi sợ tôi cũng sẽ bỗng dưng nổi điên giống như mèo nhà tôi vậy.” An Niên cầu xin nói.

“Cô sẽ không bỗng nhiên nổi điên đâu, cho dù có nổi điên thì tiêm vắc xin phòng dại cũng không có hiệu quả.” Bác sĩ nói.

“Vậy thì tiêm cái gì?” An Niên khiêm tốn hỏi, cô vừa là mèo lại vừa là người, chờ tiêm thuốc ngừa dại xong, cô lại đi tiêm cái khác. Tiến hành song song, bảo đảm nhân đôi.

“…” Bác sĩ bỗng nhiên cảnh giác, cô gái này nhìn có cái gì đó không đúng, không phải là đầu óc có vấn đề chứ: “Muốn tiêm đúng không?” Bác sĩ hỏi.

“Dạ.” An Niên gật đầu.

“Muốn tiêm thuốc phòng ngừa mèo nổi điên, cũng muốn tiêm cả thuốc phòng ngừa người nổi điên hả?” Bác sĩ hỏi.

“Dạ dạ dạ.” An Niên tiếp tục gật đầu.

Quả nhiên là có bệnh.

Bác sĩ âm thầm đánh giá, cô gái này nhìn như còn là học sinh, không phải là do áp lực học tập quá lớn nên tinh thần có vấn đề dẫn đến chứng rối loạn lưỡng cực chứ, nếu không thì tại sao lại lo lắng bỗng nhiên mình nổi điên, lo lắng tiêm ngừa cho mình chứ.

“Như vậy đi, cô muốn tiêm cũng được, nhưng phải để người nhà cô tới ký tên.” Bác sĩ cố ý nói.

“Cần phải có người nhà ký tên sao?”

“Đúng vậy.” Thái độ bác sĩ kiên quyết, giọng điệu cũng không cho phép nghi ngờ.

An Niên do dự một lúc, suy nghĩ một hồi, cảm thấy mình phải tiêm vắc xin phòng dại, anh Trần Dương bị cô cào cũng phải tiêm, vậy không bằng bảo anh Trần Dương cùng tới tiêm là được rồi. Vừa nghĩ như vậy, An Niên cầm điện thoại ra, lập tức gửi một tin nhắn qua cho Trần Dương.

An Niên: [Anh Trần Dương, anh băng bó xong chưa? Em ở khoa CDC bên cạnh, chúng ta cùng nhau tiêm vắc xin phòng dại đi.]

Phòng cấp cứu, Trần Dương mới vừa băng bó vết thương xong, nhìn thấy tin nhắn này, khiếp sợ lập tức đứng dậy khỏi ghế. Bất thình lình, Tề Khải đang cắt băng thừa cho anh bị dạo run run, suýt chút đã đâm cây kéo vào ngang hông Trần Dương.

“Cậu làm cái gì vậy, muốn thủng thêm hai lỗ nữa hả.” Tề Khải tức giận nói.

“CDC ở bệnh viện các cậu ở đâu?” Trần Dương vừa mặc quần áo của mình vào vừa nói.

“CDC? Ra cửa rẽ phải, vòng qua khu nội trú là đến, cậu muốn…” Hai chữ làm gì còn chưa nói ra hết thì Trần Dương đã xông thật nhanh ra ngoài.

“Bác sĩ Tề, bạn anh còn chưa đưa tiền thuốc đâu.” Y tá nhắc nhở.

“…” Trần Dương cậu được lắm, ông đây băng bó nửa ngày cho cậu mà cậu còn không đưa cả tiền.

Tề Khải thở phì phò cởi găng tay ra ném bên cạnh, nói: “Tôi đi đóng!”

Trần Dương chạy nhanh đi thẳng đến CDC, An Niên vừa nhìn thấy Trần Dương tới, lập tức nói với vẻ mặt rất nôn nóng: “Anh Trần Dương, em đã lấy số giúp anh rồi.”

“Số gì?”

“Số tiêm vắc xin phòng dại.” An Niên nói xong còn đưa số thứ tự trong tay mình cho Trần Dương.

“Cậu là người thân đúng không, nhanh, dẫn cô ấy đến khoa tâm thần khám thử đi.” Bác sĩ chân thành đề nghị.

“Khoa tâm thần? Bác sĩ, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Dương hỏi.

“Cô bé này, không bị chó cắn, cũng không bị mèo cào, nhưng cứ nhất định tới đây tiêm vắc xin phòng dại cho mình, nói là sợ mình bỗng nhiên nổi điên.” Bác sĩ nói.

“Tôi bảo cô bé tìm người nhà tới, cô bé gọi điện thoại cho cậu xong, còn lấy thêm một số cho cậu nữa, nói là để cậu cùng tiêm vắc xin phòng dại.”

“…” Trần Dương.

“Có vấn đề phải điều trị sớm, nhân lúc còn chưa nghiêm trọng, mau chóng dẫn cô bé đến khoa tâm thần khám đi.” Bác sĩ không nhịn được lại nhắc nhở một lần nữa.

“Một cô bé xinh đẹp thế này cũng không thể bị hủy hoại như vậy được, người thân phải chú ý vào.”

“Cảm ơn bác sĩ, gây thêm phiền phức cho anh rồi.” Trần Dương lúng túng không thôi, nói xong, không để ý An Niên giãy giụa, kéo An Niên nhanh chóng rời khỏi CDC.

Ban đầu An Niên còn vùng vẫy hai cái, nhưng cân nhắc đến việc Trần Dương mới vừa bị thương, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đi theo Trần Dương ra ngoài. Hai người đi thẳng tới vườn hoa, Trần Dương mới thả người ra.

“An Niên, em đang làm cái gì vậy?” Trần Dương có hơi nhức đầu hỏi.

“Em… em muốn tiêm vắc xin phòng dại.”

“Đang yên đang lành em tiêm vắc xin phòng dại cái gì chứ.”

“Em… bỗng nhiên em nổi điên, còn cào anh bị thương nữa.” An Niên lo lắng vân vê vạt áo, giọng nói tràn ngập sự áy náy: “Em lên mạng tra, trên mạng nói mèo bỗng nhiên làm con người bị thương rất có thể là bị bệnh dại.”

“Em…” Trần Dương vừa đau lòng, vừa buồn cười: “Là vì hôm qua em làm anh bị thương cho nên nghi ngờ mình bị bệnh dại hả?”

“Dạ.” An Niên cúi thấp đầu, đau khổ nói: “Rất xin lỗi, em không biết tại sao mình bỗng nhiên bị bệnh dại, em không phải cố ý muốn làm anh bị thương.”

“Em… em không phải bị bệnh dại.” Trần Dương đúng là dở khóc dở cười, vốn dĩ anh cũng không muốn nói, nhưng bây giờ xem ra là không thể không nói rồi.

“Không phải bị bệnh dại, vậy… vậy em bị làm sao vậy?” An Niên hỏi: “Tại sao lại bỗng nhiên nổi điên?”

“Em… chắc là em…” Hai chữ kia đến bên mép rồi, nhưng Trần Dương làm thế nào cũng xấu hổ không nói ra khỏi miệng được.

“Chắc là em làm sao?” An Niên lo lắng muốn biết câu trả lời.

“Động dục.” Mặt Trần Dương đỏ lên, nói xong, toàn bộ trong đầu đều là hình ảnh An Niên cào bới quần áo anh, đè anh xuống giường.

“Em động dục?” An Niên cảm thấy có hơi quen thuộc, chợt nhớ tới con mèo trắng kia của Tần Nhã Ni: “Giống như Sophie hả?”

Đừng nhắc đến con mèo đấy với anh!

Trần Dương thực sự không muốn liên hệ sự khác lạ của An Niên với con mèo trắng kia, nhưng anh không thể tìm được cách giải thích khác, vì vậy cắn răng, rất không tình nguyện mà thừa nhận: “Có thể là theo mùa, mùa này, mèo tương đối dễ dàng… động dục.”

“Vậy… vậy có cách nào có thể hóa giải không?” Tìm được nguồn bệnh, đương nhiên phải trị rồi, An Niên cảm thấy chỉ cần có cách, cô nhất định phải trị, cô không muốn lại làm tổn thương anh Trần Dương nữa.

Có trời mới biết, lúc cô tỉnh lại, phát hiện mình làm anh Trần Dương bị thương, cô khổ sở chỉ hận không thể nuốt luôn bản thân mình đi.

Đương nhiên là có, nhưng bây giờ em còn quá nhỏ.

“Không phải chuyện quá lớn, em ít tiếp xúc với những con mèo khác đi, qua một tháng là tự nhiên sẽ tốt thôi.” Trần Dương chỉ có thể nói như thế.

“Phải qua một tháng mới tốt hả?” An Niên suy nghĩ một chút, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn nói: “Vậy khoảng thời gian này em về ký túc trước kia ở, chờ em không động dục nữa thì em lại về nhà ở.”

Muốn dọn đi? Trước kia Trần Dương đúng là mong còn không được, nhưng bây giờ Trần Dương đâu thể chịu chứ.

“Không cần, em chỉ cần không tiếp xúc với những con mèo khác là sẽ không có việc gì rồi.” Trần Dương khuyên.

“Phải không?”

“Đúng vậy!” Vẻ mặt Trần Dương vô cùng khẳng định.

“Vậy sau này em sẽ không đụng vào những con mèo khác nữa.” An Niên nói giống như thề.

“Vậy là đúng rồi.” Trần Dương hài lòng, cưng chiều sờ sờ đầu An Niên, nhẹ giọng nói: “Chúng ta về nhà đi.”



“Được, nhưng chúng ta đi ăn cơm trước đi, anh Trần Dương còn đang đói bụng mà.” An Niên vẫn chưa quên chuyện Trần Dương đói bụng.

Trong lòng Trần Dương rất ấm áp, dắt tay An Niên muốn rời đi, bỗng nhiên lại nghe được sau lưng có người kêu tên anh. Trần Dương lập tức sửng sốt, kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ mặc đồ công sở, dẫn một người đàn ông ăn mặc thời thượng, vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, nhưng lại có hơi yêu mị đi tới.

“Cô Đặng.” Trần Dương kinh ngạc, người đến là Đặng Linh Hồng. Đặng Linh Hồng là người quản lý nổi tiếng trong giới, như vậy thì chắc người đàn ông phía sau chị ta là một minh tinh thần tượng mới nhỉ, chẳng trách lại có dáng vẻ như vậy.

Mà trong nháy mắt khi An Niên nhìn thấy người đàn ông sau lưng chị ta kia, đầu tiên là trợn to hai mắt, sau đó chột dạ trốn sau lưng Trần Dương. Hôm qua cô thật sự không cố ý nhìn lén, bỗng nhiên gặp lại người ta, vô cùng ngượng ngùng.

“Anh Trần, không ngờ lại gặp anh ở đây, thật là trùng hợp.” Đặng Linh Hồng đến gần.

“Quả thật là trùng hợp.” Trần Dương gật đầu.

“Cũng tới thăm bệnh nhân hả?” Đặng Linh Hồng hỏi.

“Ừ.” Trần Dương không muốn giải thích, thuận miệng trả lời qua loa lấy lệ.

“Hồng, không giới thiệu chúng tôi chút sao?” Lúc này, người đàn ông đứng đằng sau Đặng Linh Hồng bỗng nhiên lên tiếng.

“Suýt chút nữa là quên mất, để tôi giới thiệu chút.” Đặng Linh Hồng giới thiệu: “Vị này là tổng giám đốc công ty Nguyệt Mộng của chúng tôi, Cố Ngạn. Tổng giám đốc Cố, vị này chính là nhân tài tôi vô cùng coi trọng hôm qua đã đề cập với anh, Trần Dương.”

“Mắt nhìn của Hồng luôn rất tốt, khí chất của anh Trần quả nhiên không tệ.” Cố Ngạn nói.

“Quá khen, hôm qua tôi đã nói với cô Đặng rồi, tôi không có ý định làm diễn viên.” Trần Dương lần nữa bày tỏ ý nguyện của mình.

“Phải vậy không, thế thì có hơi đáng tiếc.” Cố Ngạn nói giống như rất đáng tiếc, ngay sau đó ánh mắt xoay chuyển, tầm mắt rơi lên người An Niên, khẽ cười đưa tay ra với An Niên nói: “Chào cô, tôi là Cố Ngạn, cô là?”

“Chào anh, tôi tên là An Niên.” An Niên vừa muốn đưa tay ra bắt tay Cố Ngạn, chỉ là tay vừa mới giơ lên đã bị Trần Dương nắm lại.

An Niên bỗng chốc sửng sốt, nhưng lại không thả ra.

Động tác tự nhiên của Trần Dương không tránh khỏi ánh mắt của Cố Ngạn, lập tức khóe miệng không bị khống chế nhếch lên, lộ ra một nụ cười ý sâu xa thoáng qua. Trần Dương này, trực giác thật là nhạy bén.

Trần Dương: Cố gắng vòng qua anh muốn bắt tay An Niên, người này muốn làm gì?

“An Niên, tên rất hay. Không biết cô An đây có hứng thú làm minh tinh không?” Cố Ngạn hỏi.

“Không có.” Trần Dương trực tiếp trả lời thay An Niên.

“Sao anh Trần không để cho cô An tự trả lời.”

“Tôi trả lời giúp cô ấy cũng như nhau cả thôi.” Trần Dương trả lời.

“Phải không?” Cố Ngạn nhìn về phía An Niên.

“Đúng.” An Niên khôn khéo gật đầu, ủng hộ anh Trần Dương của cô vô điều kiện.

“Được rồi, nếu như hai người đều không tình nguyện, mặc dù rất đáng tiếc, nhưng chúng tôi tôn trọng quyết định của hai người.” Cố Ngạn nói với Đặng Linh Hồng: “Hồng, sau này không được quấy rầy hai người đây nữa.”

“Dạ.” Đặng Linh Hồng có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nhận lời.

“Đi thôi, chúng ta nên đi thăm người bệnh rồi. Hai vị, hy vọng có thể gặp lại.” Nói xong, Cố Ngạn dẫn Đặng Linh Hồng cất bước đi tới tòa nhà cao tầng của khu nội trú.

Hai người đi vào tòa nhà cao tầng của khu nội trú, Đặng Linh Hồng xoay người lại nhìn chỗ Trần Dương vừa đứng, sau khi phát hiện hai người đã rời đi mới không hiểu mà hỏi ông chủ mình: “Tổng giám đốc Cố, phúc nguyên trên người Trần Dương là thứ nồng nhất mà tôi từng nhìn thấy.”

“Đúng thật là nồng, chẳng những phúc nguyên nồng, mà vận may cũng rất mạnh, trên người cậu ta có linh lực bảo vệ thân thể.” Cố Ngạn nói.

“Có thiên sư lợi hại bảo vệ cậu ta?” Đặng Linh Hồng nghe không hiểu.

“Đúng vậy, thiên sư rất lợi hại.” Có thể cải tử hồi sinh, chẳng phải là lợi hại sao, Cố Ngạn có hơi hâm mộ nói: “Trước kia sao tôi lại không biết một thiên sư như vậy chứ?”

“Có thiên sư bảo vệ, thế thì có hơi phiền toái rồi.”

“Cô đừng có xía vào chuyện của bọn họ, đúng rồi…” Cố Ngạn đột nhiên hỏi: “Hôm qua khi ở khách sạn, cô gái An Niên đó cũng ở đó sao?”

“Có, bọn họ đi cùng nhau.” Đặng Linh Hồng nhấn nút mở thang máy, để Cố Ngạn đi vào trước.

“Có ở đó à.” Cố Ngạn sờ sờ cằm với vẻ rất hứng thú. Hóa ra hôm qua chính là con mèo hoang nhỏ nhìn lén anh ta ở trên giường, chẳng trách bên báo lá cải chẳng có chút tiếng gió nào. Sớm biết là một đứa nhỏ mới lớn bằng tầm kia thì cũng không hạ mị thuật với cô, hời không cho người đàn ông tên Trần Dương kia rồi.

“Đinh” một tiếng, thang máy mở ra, Cố Ngạn đi ra khỏi thang máy, đi thẳng đến phòng bệnh.

“Tổng giám đốc Cố, giám đốc Phùng ở phòng bệnh 1202.” Đặng Linh Hồng nhắc nhở đúng lúc.

Tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh, hai người đã đi tới phòng bệnh 1202, Cố Ngạn đẩy cửa đi vào, người trên giường nghe thấy tiếng động nhìn sang, nhìn thấy người tới, kích động muốn xuống giường: “Tổng giám đốc Cố, giám đốc Đặng.”

Nếu như Trần Dương và An Niên ở đây, nhất định có thể nhận ra, người đàn ông này chính là người đàn ông bị lời nguyền cắn trả được bọn họ cứu ở hầm đậu xe hôm trước.

“Đừng động đậy, ngồi đi.” Cố Ngạn đi vào, kéo ghế tự ngồi xuống. Đặng Linh Hồng theo sát tới, ngồi bên cạnh Cố Ngạn.

“Thương thế có nặng lắm không?” Cố Ngạn cười hỏi.

“Đột quỵ, chắc là sau này tay chân sẽ có hơi không tiện.” Đặng Linh Hồng báo cáo.

“Ồ, vậy vẫn tốt, ít nhất vẫn chưa hoàn toàn tàn phế.”

“Tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Cố, anh mau cứu tôi, nhất định là anh có biện pháp chữa khỏi cho tôi đúng không?” Ông ta mới bốn mươi sáu tuổi, vẫn chưa tới tuổi bị đột quỵ, bác sĩ nói không trị hết được, nhưng ông ta biết tổng giám đốc Cố nhất định có cách.

“Tôi thì cũng có cách trị, nhưng mà… tôi không có ý định sẽ chữa trị cho ông.” Cố Ngạn mỉm cười, nhưng lời nói lại vô cùng tàn nhẫn.

“Tổng… tổng giám đốc Cố, tôi, tôi cầu xin anh, tôi cũng là vì công ty, vì anh.”

“Ông không phải vì tôi.” Cố Ngạn ngắt lời nói: “Tôi cho ông linh thạch, là vì để gia tăng vận may của ông, để ông quay phim được thuận lợi, chứ không phải để ông đi nguyền rủa người khác.”

“Tôi… tôi chỉ là quá hy vọng bộ phim lần này có thể thành công thôi.”

“Có linh thạch phù hộ, phim của ông hoàn toàn sẽ không thất bại, ông chỉ là vì ghen tị với tài hoa của Tiền Dược, biết ông ta có bộ phim ra mắt cùng thời điểm, cho nên cố ý nguyền rủa ông ta. Là chính ông quá ích kỷ, quá tham lam.” Cố Ngạn nói.

“Tôi sai rồi, tổng giám đốc Cố, tôi sai rồi, anh giúp tôi một tay đi, sau này tôi không dám nữa.” Giám đốc Phùng phát hiện tâm tư mình bị nhìn thấu, nhất thời kinh hoảng lên tiếng xin xỏ Cố Ngạn.

“Nếu như ông nguyền rủa thành công, người nọ chết thì chính là chết. Nhưng ông chẳng những nguyền rủa không thành công, lại còn bị cắn trả, còn kinh động đến một tên thiên sư lợi hại.” Cố Ngạn lạnh lùng nói: “Mang tới cho tôi cả một mớ phiền phức.”

“Tôi…” Vẻ mặt giám đốc Phùng lập tức như úa tàn, ông ta biết, dù có thế nào Cố Ngạn cũng sẽ không giúp ông ta.

Cố Ngạn nhìn giám đốc Phùng nói: “Lát nữa tôi sẽ hạ một lời nguyền rủa lên người ông.”

Giám đốc Phùng sợ run rẩy không ngừng.

“Đừng căng thẳng, chỉ cần ông không tiết lộ bí mật trong bất kỳ tình thế nào thì tất nhiên ông sẽ chẳng có việc gì cả.” Nói xong, Cố Ngạn đưa tay ra, ngưng tụ một ấn ký màu trắng mắt thường không nhìn thấy được, đánh vào trong cơ thể giám đốc Phùng.

“Chuyện còn lại, cô nói với ông ta đi.” Nguyền rủa xong, Cố Ngạn dặn dò Đặng Linh Hồng, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Mà bên kia, An Niên cơm nước xong về đến nhà, đang dùng điện thoại di động lên Baidu tra nghĩa của từ động dục không ngừng.

Mèo động dục thì làm thế nào?

Người động dục thì làm thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Gái Của Tôi Là Mèo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook