Bạn Gái Của Tôi Là Mèo

Chương 78

Bạo Táo Đích Bàng Giải

28/05/2022

“Tối hôm qua thế nào rồi?” Nghê Phi cực kỳ có lòng tin với sự trợ công của mình, mới sáng ra đã không đợi được chạy đến kiểm tra thành quả.

An Niên nhìn Nghê Phi rồi hậm hực cúi gằm xuống.

Không thành công? Không thể nào? Nghê Phi và Huyết Phách đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt hai người tràn đầy kinh ngạc.

“Có vấn đề ở chỗ nào vậy? Em có làm theo từng bước từng bước mà chị dạy không?” Nghê Phi không cam tâm hỏi.

An Niên ấm ức gật đầu.

“Không thể nào, chẳng lẽ Trần Dương…” Nghê Phi nhìn An Niên, câu nói tiếp theo chưa nói ra nhưng vẻ mặt đã tràn đầy đồng tình.

“Không phải vấn đề của anh Trần Dương, là em…” An Niên cúi đầu ủ rũ: “Em lại biến thành mèo.”

“Em lại biến thành mèo? Chị đã bảo em lúc em và Trần Dương ở bên nhau không được biến thành mèo nữa rồi mà?”

“Em không khống chế được.” An Niên vô cùng ấm ức. Cô thực sự đã thử rồi, nhưng lại không khống chế được.

“Sao lại như vậy?” Nghê Phi sửng sốt: “Chẳng lẽ em… thực ra trong lòng em không muốn?”

“Là lời nguyền của mèo mun.” An Niên lắc đầu.

“Lời nguyền?” Nghê Phi kinh ngạc: “Ý em là, chỉ cần em và Trần Dương… cái đó, em sẽ không kiềm chế được mà biến thành mèo?”

“Hình như là vậy.” An Niên dùng từ hình như, là vì trong lòng cô thực ra không chắc chắn lắm là có phải lời nguyền hay không? Trước đây hồ ly cũng đã từng nói với cô, một khi lời nguyền trên người cô bắt đầu thức tỉnh thì bản thân cô sẽ tự phát giác. Nhưng bây giờ An Niên chỉ có một cảm giác mơ hồ, cũng không chắc chắn lắm rằng đây có phải lời nguyền hay không?

Trừ việc này ra, còn có một chút dự cảm lúc ẩn lúc hiện trong lòng An Niên khiến cho cô rất nghi ngờ, đó là cô luôn cảm thấy sức mạnh biến thành mèo này có thể là đang bảo vệ cô.

“Có cách hóa giải không?” Vẻ mặt Nghê Phi vẫn rất đồng tình, nhưng lần này đối tượng đồng tình đổi thành Trần Dương.

“Em không biết.” An Niên hơi lo lắng. Lời nguyền đó hồ ly dùng năm trăm năm cũng không hóa giải được, cô có thể hóa giải được không? An Niên không có lòng tin.

“Tình yêu không có tình dục đã định trước là sẽ không lâu dài.” Huyết Phách xem náo nhiệt không chê lớn chuyện: “Hình như tôi đã đoán được bi kịch rồi.”

Bi kịch cái gì? An Niên bất mãn trừng mắt với Huyết Phách.

“Nghiêm Triết!” Nghê Phi cũng nhìn Huyết Phách với ánh mắt không đồng tình.

“Trừng mắt với tôi làm gì, mặc dù khó nghe nhưng mà là sự thật.” Huyết Phách độc mồm đáp: “Nếu như cô không hóa giải được lời nguyền này, chia tay là chuyện sớm muộn thôi.”

“Chẳng phải anh cũng thế à?” An Niên lập tức phản bác.

“Cái gì?”

“Cũng là tình yêu không có tình dục.”

“Cô…” Vẻ mặt của Huyết Phách lập tức khó coi, cứ như nuốt phải ruồi vậy. Nhưng An Niên còn lâu mới sợ anh ta, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi, không thèm để ý bọn họ.

“Đáng đời, ai bảo anh kích thích cô ấy.” Nghê Phi không hề không đồng tình nhìn bạn trai mình gặp nạn.

“Anh nói đều là sự thật.” Huyết Phách cảm thấy mình rất oan uổng, đúng là không biết tốt xấu, không biết lòng tốt của ma. Cả cái Cửu Bộ này ngoại trừ anh ta ra còn ai có thể nói lời thật lòng như vậy với con mèo ngu ngốc kia?

“Vậy ý anh là anh cũng chuẩn bị chia tay với em?” Nghê Phi nghiêng người dựa vào bàn làm việc, hai tay ôm ngực, vẻ mặt như đang nói ‘em đợi anh giải thích’.

“Chúng ta không như vậy.” Huyết Phách nói.

“Không giống nhau chỗ nào?” Nghê Phi hỏi: “Bởi vì linh hồn của chúng ta bị cưỡng ép trói buộc lại với nhau à?”

Huyết Phách không nói gì, nhưng sắc mặt đã rất không tốt.

“Vậy em đúng là phải cảm ơn cái khế ước này rồi, để chúng ta không có cơ hội đổi ý, không cần phải phiền não như An Niên.” Nghê Phi cười đáp.

“Đi.” Huyết Phách nhìn Nghê Phi, vẻ mặt bỗng nhiên kích động.

“Làm gì?”

“Đi tìm Vương Dã, bảo anh ta cho chúng ta một cơ thể.” Huyết Phách hóa thành một cơn gió lốc, cuốn Nghê Phi ra phòng gác cổng của Cửu Bộ. Vội vàng đến mức chút thời gian xuống lầu này cũng không muốn lãng phí.

Khi gió lốc sát khí của Huyết Phách bay đến cửa phòng gác cổng, Vương Dã đang ngủ gà ngủ gật lập tức liếc qua: “Làm gì đó?”

“Anh Vương Dã, chúng tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp một tay.” Nghê Phi bước lên nói. Việc tìm Vương Dã nhờ giúp đỡ, hôm qua hai người đã nghĩ sẵn trong đầu rồi.

“Muốn được như con quỷ nhỏ ngoài kia?” Trong Cửu Bộ không ai là không biết Huyết Phách và Nghê Phi là một đôi, Vương Dã dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được ý đồ của đối phương.



“Đúng.” Nghê Phi thấy đối phương đã đoán được, cũng không khách sáo nữa mà nói thẳng: “Chỉ cần có thể tạo ra một thân xác cho Nghiêm Triết, anh có yêu cầu gì chúng tôi cũng đồng ý.”

“Yêu cầu gì cũng đồng ý? Đúng là có thành ý nhỉ? Nhưng mà…” Vương Dã đặt hai chân đang gác trên bàn sách xuống: “Thực ra cách tôi tạo cơ thể cho linh hồn không giống cách mà cô tạo ra Huyết Phách.”

“Có ý gì?” Nghê Phi có chút không hiểu.

“Nói một cách đơn giản, vì cơ thể của linh hồn là do tôi tạo ra, cũng giống như là tôi đang phân thân. Cho nên chỉ cần tôi muốn, tôi có thể cảm nhận được tất cả mọi cảm giác của đối phương.”

Vương Dã vừa dứt lời, Nghê Phi còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt của Huyết Phách đã thay đổi trước.

“Vậy không cần đâu, cảm ơn.” Huyết Phách lúc đến là một cơn gió lốc, lúc đi vẫn là một cơn gió lốc, đúng là danh xứng với thực, đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng.

Vương Dã cười lạnh, đang định nằm xuống tiếp tục ngủ thì bỗng nhiên cảm nhận được có gì đó không đúng, sắc mặt lập tức thay đổi, đẩy cửa chạy ra ngoài.

“Bắt đầu thôi.” Trong một căn phòng trên tầng thượng của một quán cơm ở thủ đô, ông Vạn đang nhìn chăm chú miếng ngọc bội trên tay, âm khí xung quanh ngọc bội dường như đang dần dần tiêu tan ra tứ phía.

“Ông chủ, đây là…” Trương Thủ Bình lộ vẻ kinh ngạc.

“Mặc dù hồn thể sinh ra ý thức, nhưng dù sao bản chất của nó cũng không phải hồn phách thật sự.” Ông Vạn giải thích: “Ban đầu khi tôi sáng tạo ra nó, chẳng qua là muốn có năng lượng sinh trưởng trên người nó thôi.”

“Sao linh hồn lại có năng lượng sinh trưởng?” Trương Thủ Bình không hiểu.

“Đúng vậy. Linh hồn không thể có năng lượng sinh trưởng, trừ khi đầu thai chuyển thế, trở thành một sinh mệnh mới mà trưởng thành.” Ông Vạn nói.

“Nhưng năng lượng sinh trưởng này là phải dựa vào thân xác của con người để củng cố. Hồn thể không có cơ thể trợ giúp, không thể tự lớn lên, cho nên để hồn thể giữ được năng lượng sinh trưởng, tôi đã tốn rất nhiều công phu, dùng một thân quỷ khí để đổi lấy.”

“Người của Cửu Bộ không biết rằng quỷ khí trên người hồn thể kia thực ra là cái ô bảo vệ hồn thể, bọn họ thanh lọc quỷ khí trên người nó, muốn đưa nó đi đầu thai.” Ông Vạn nói.

“Nhưng không biết rằng như vậy là đang hủy hoại nó. Vốn dĩ nó vẫn còn một thời gian nữa, nhưng lần trước tôi đã làm phép lấy đi hai phần ba năng lượng của nó. Bây giờ, quỷ khí trên người hồn thể đã bị thanh lọc hoàn toàn.”

“Nếu như hồn thể chết đi, vậy kế hoạch của ông chẳng phải cũng không thành công được sao?” Trương Thủ Bình lo lắng nói.

“Không đâu, phần lớn hồn thể đang ở chỗ tôi.” Ông Vạn nói: “Chỉ cần ý thức do hồn thể tự sinh ra biến mất đi, hồn thể trên ngọc bội của tôi sẽ sống lại.”

“Vậy chờ đến khi ý thức của đối phương biến mất phải cần bao lâu?”

“Ba ngày là đủ rồi.” Mặc dù thời gian của ông không nhiều, nhưng ba ngày thì vẫn còn chờ được.

Vốn dĩ ông Vạn còn lo lắng rằng người của Cửu Bộ sẽ đối xử với hồn thể như linh hồn, để nó từ từ làm việc từ từ thanh lọc quỷ khí, như vậy mặc dù cuối cùng hồn thể cũng biến mất, nhưng lại tiêu tốn thời gian quá dài, ông hoàn toàn không đợi được. Nhưng không ngờ rằng người của Cửu Bộ lại coi trọng hồn thể như vậy, lại dùng toàn bộ năng lượng giúp nó thanh lọc, vô hình trung đã giúp đỡ ông. Sau đây, ông chỉ cần đợi hồn thể tự nhiên biến mất là được.

Trong phòng họp Cửu Bộ, tất cả mọi nhân viên một lần nữa tụ tập lại.

“Vương Dã, rốt cuộc là có chuyện gì?” Nghe tin hồn phách của Tiểu Vệ đang biến mất, phản ứng của Thẩm Chi Ngữ là lớn nhất: “Không phải anh đã bảo đảm sau này Tiểu Vệ sẽ không xảy ra chuyện nữa rồi sao?”

“Không phải ngoại lực tạo nên, là hồn thể của quỷ nhỏ đó tự tiêu tan.” Giọng nói của Vương Dã tràn ngập bất lực, hồn phách tự biến mất, anh ấy có thể có cách gì? Cũng giống như ông cụ tự nhiên già đi, bác sĩ có giỏi hơn nữa cũng bó tay chịu trận.

“Mẹ nó rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Thẩm Chi Ngữ phiền não đến mức văng tục.

“Một khi lọc sạch quỷ khí, hồn thể sẽ lập tức tiêu tan. Chẳng lẽ trước đây quỷ khí đó thực ra đang ổn định hồn phách của Tiểu Vệ?” Trưởng khoa Lưu suy đoán.

“Tôi chưa bao giờ nghe nói có hồn phách nào dùng quỷ khí để duy trì.” Triệu Phương nói.

“Bây giờ không phải lúc thảo luận chuyện này, mấu chốt là có cách nào ngăn cản hồn phách của Tiểu Vệ tiêu tan.” An Niên nắm tay Tiểu Vệ, cô có thể cảm nhận năng lượng đang tiêu tan từng chút từng chút một.

“Có thể đưa đến Địa Phủ thử xem.” Trưởng khoa Lưu nói: “Địa Phủ là nơi tụ họp của ma, có lẽ đưa đến bên đó có thể ngăn cản hồn thể tiêu tan.”

“Tôi sẽ đi gọi điện ngay.” Trần Dương nghe đến đây, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho Hướng Nam.

Trước đó đã nói rằng tình huống của Tiểu Vệ đặc biệt, không thể thông qua phương pháp bình thường để siêu độ xuống Địa Phủ, cho nên chỉ có thể thông qua quỷ sai đến đón đi. Mọi người vốn định chờ quỷ khí trên người Tiểu Vệ tiêu tan hết thì đưa Tiểu Vệ đến Địa Phủ, thời cơ lúc này cũng vừa phù hợp.

Hướng Nam tới rất nhanh, gần như là Trần Dương vừa biểu đạt suy nghĩ xong thì trong phòng bỗng nhiên xuất hiện một phán quan.

“Phán quan đại nhân.”

Mọi người rối rít chào hỏi, Hướng Nam gật đầu đáp lại, cũng không khách sáo gì nữa, ánh mắt nhanh chóng đặt lên người Tiểu Vệ, đương nhiên cũng phát giác hồn thể của cậu ấy đang dần tan rã biến mất.

“Quả thật kì lạ.” Hướng Nam nhìn Tiểu Vệ nói: “Hồn thể rất tinh khiết, cũng không có sát nghiệt, nhưng hồn phách lại bị thế gian gạt bỏ.” Vừa nói Hướng Nam vừa vẫy tay với Tiểu Vệ: “Qua đây.”

Tiểu Vệ theo lời đi đến.

“Cậu không nhớ những việc khi còn sống dù chỉ một chút?” Hướng Nam xác nhận.



“Vâng.”

“Tôi muốn lấy một phách của cậu, cậu đừng phản kháng.”

Tiểu Vệ quay lại nhìn An Niên, An Niên gật đầu với cậu ấy, Tiểu Vệ cũng ngoan ngoãn gật đầu với Hướng Nam.

Hướng Nam lấy bút phán quan ra, ngòi bút lướt qua người Tiểu Vệ, móc ra một phách, sau đó quay ra không khí một chút. Trong nháy mắt, một phách trên người Tiểu Vệ đã bị đưa vào một cái bàn xoay kì lạ. Bàn xoay chuyển động, thỉnh thoảng lại có vầng sáng toát ra, nhưng cuối cùng khi bàn xoay dừng lại thì lại là một mảnh đen kịt, không thấy đôi câu vài lời.

Hướng Nam lập tức nhíu chặt chân mày.

“Sao vậy?” An Niên vội vàng hỏi.

“Đây là bàn xoay lục đạo, tất cả những hồn phách đã từng luân hồi đều sẽ để lại con dấu ở đây. Nhưng mà, quỷ nhỏ này lại không có.” Hướng Nam giải thích.

“Có ý gì?” An Niên hỏi: “Ý là Tiểu Vệ không có ghi chép ở Địa Phủ, là ma không có hộ khẩu sao?”

“Địa Phủ và nhân gian không giống nhau.” Hướng Nam giải thích: “Ở nhân gian nếu như một người ra đời không có hộ khẩu, vậy thì người đó được coi là ở lậu. Nhưng ở lậu cũng không ảnh hưởng đến quyền lợi còn sống của người đó, người đó vẫn là người sống. Nhưng ở Địa Phủ, nếu như một linh hồn không có con dấu thì chứng tỏ từ trước đến nay nó chưa từng luân hồi. Thế gian này không nên tồn tại một hồn phách chưa từng luân hồi.”

Mọi người lập tức hiểu ra ý của Hướng Nam, sau đó sắc mặt của mọi người đều thay đổi.

“Mặc dù rất không tưởng tượng nổi, nhưng cậu ta rất có thể là một linh hồn mới.” Hướng Nam nói ra đáp án mà mình cũng không dám tin tưởng: “Linh hồn của cậu ta tiêu tan là vì cậu ta vốn không nên tồn tại, là thiên đạo muốn tiêu diệt cậu ta.”

Thiên đạo muốn tiêu diệt Tiểu Vệ, Thẩm Chi Ngữ bị dọa sợ trực tiếp ngồi phịch xuống ghế.

“Trước hết chúng ta đừng quản những thứ này, anh phán quan, anh có thể đưa Tiểu Vệ đến Địa Phủ trước được không? Giữ được hồn phách của Tiểu Vệ trước, những thứ khác chúng ta lại nghĩ cách sau.” An Niên khẩn cầu.

“Không được.” Hướng Nam lắc đầu: “Cho dù tôi là quỷ sai cũng không thể đưa một linh hồn không có con dấu linh hồn đến Địa Phủ.”

“Cho dù Tiểu Vệ xuất hiện bằng cách nào, nhưng mà cậu ấy đã tồn tại, chẳng lẽ Địa Phủ lại không thể cho cậu ấy một con dấu linh hồn để tiếp nhận cậu ấy sao?” Trần Dương hỏi.

“Con dấu linh hồn là một thứ từ khi linh hồn sinh ra đã có, không phải do Địa Phủ trao tặng.” Hướng Nam nói: “Nó không phải hộ khẩu của nhân gian, đăng ký một cái là sẽ có. Xin lỗi, tôi không giúp được mọi người.” Nói xong, Hướng Nam xoay người trở về Địa Phủ.

Hướng Nam vừa đi, trong phòng họp lập tức trở nên yên tĩnh như nước chết. Mọi người trong Cửu Bộ nằm mơ cũng không ngờ rằng hồn phách của Tiểu Vệ là một linh hồn mới. Thế gian này chỉ có truyền thuyết Nữ Oa tạo người sau đó có linh hồn, nhưng chưa từng nghe nói linh hồn có thể tự sinh ra.

“An Niên, tôi… có phải tôi sẽ không được làm con của cậu nữa không?” Tiểu Vệ có chút buồn bã nhìn An Niên. Vừa rồi cậu ấy đã nghe hiểu, hóa ra cậu ấy không phải một linh hồn sau khi chết biến thành, là một linh hồn vốn không nên tồn tại. Cậu ấy không giống như những linh hồn khác, cậu ấy không thể đầu thai, không có tư cách sống.

Mọi người chua xót, nhưng lại không hề có cách nào. Bọn họ phải đi đâu để tìm cho Tiểu Vệ một con đấu linh hồn đây?

“Không đâu, nhất định là còn có cách.” An Niên thật sự đã coi Tiểu Vệ là đứa con tương lai của mình, mặc dù cô chưa từng làm mẹ, nhưng cô không thể để đứa con của mình còn chưa ra đời mà đã chết đi.

“Đi, tôi đưa cậu đến Địa Phủ.” Cho dù thế nào, cô cũng nhất định phải ngăn cản hồn phách Tiểu Vệ tiêu tan.

“Quỷ môn không mở được.” Có người nhắc nhở.

“Đợi đã…” Trưởng khoa Lưu dường như nghĩ đến điều gì đó: “Có lẽ An Niên thực sự có thể.”

Mọi người không hiểu.

“Thiên sư siêu độ linh hồn, mở quỷ môn đưa đến Địa Phủ, nhưng thực ra là một quan hệ khế ước với Địa Phủ, khế ước không thừa nhận, thiên sư sẽ không đưa đi qua được. Nhưng An Niên thì không cần, An Niên là mèo mun, truyền thuyết nói mèo mun có năng lực tự do ra vào Địa Phủ.”

Ánh mắt mọi người lập tức sáng lên, vẻ mặt lại có hi vọng. Đúng vậy, mèo mun trong truyền thuyết là người gác cổng địa phủ, nó có thể không cần khế ước mà mở quỷ môn.

“Vậy An Niên đưa Tiểu Vệ qua, đảm bảo hồn phách của cậu ấy không tiêu tan. Chúng ta thì ở đây lại nghĩ cách.” Thẩm Chi Ngữ nói. Mặc dù anh ấy không biết còn có cách hay không, nhưng mà không thử đã từ bỏ tuyệt đối không phải phong cách của Cửu Bộ bọn họ.

“Trưởng khoa Lưu, Cửu Bộ chúng ta có chỉ tiêu đến Địa Phủ tham quan học tập không?” Lúc này, Trần Dương bỗng nhiên hỏi trưởng khoa Lưu.

“Cậu muốn làm gì?” Trần Dương là người bình thường duy nhất ở đây, điều này chứng tỏ Trần Dương trước nay sẽ không hỏi vấn đề vô nghĩa.

“Tôi muốn đến Địa Phủ tìm hiểu xem có thể hiểu được nguyên lý tạo nên con dấu linh hồn hay không?” Trần Dương nói: “Ở Địa Phủ chắc là có tài liệu lịch sử ghi lại phương diện này.”

“Suy nghĩ này của cậu quá viển vông rồi.” Trưởng khoa Lưu kinh ngạc nhìn Trần Dương: “Không nghe quỷ sai nói thế nào à? Thứ đó là linh hồn trời sinh đã có, nguyên lý ở đâu ra?”

“Vạn sự vạn vật đều có quy luật. Nếu như thiên đạo không có gì là không biết, vậy nếu như Tiểu Vệ có thể xuất hiện trong thiên đạo, thiên đạo chắc chắn sẽ cho cậu ấy một đường sống.” Trần Dương nói.

“Không sai.” Vương Dã cũng đồng ý: “Tồn tại tức là hợp lý.”

Mọi người giống như được thức tỉnh. Đúng vậy, nếu như thiên đạo không cho phép Tiểu Vệ xuất hiện, vậy tại sao Tiểu Vệ lại xuất hiện?

“Mặc dù tôi cảm thấy ý tưởng của cậu không đáng tin lắm, nhưng tôi có thể làm giúp cậu một cái giấy thông hành, để cậu đến địa phủ một chuyến.” Trưởng khoa Lưu nói.

Có được hi vọng mới, tinh thần của mọi người phấn chấn hẳn lên.

Công văn đi lại ở Địa Phủ của Trần Dương cần chút thời gian mới có thể làm xong, nhưng Tiểu Vệ thì một khắc cũng không thể đợi. Vì vậy mọi người bàn bạc để An Niên đưa Tiểu Vệ đến Địa Phủ trước, sau đó Trần Dương mới đi. Hai người hẹn nhau một ngày sau sẽ gặp ở quỷ môn quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Gái Của Tôi Là Mèo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook