Bạn Gái Cuối Cùng Của Triệu Phú
Chương 26: Rớt trang phục
Tô Lưu
18/10/2013
Chương 26: Rớt trang phục
- Trần trụi trước mặt mọi người, là chuyện tốt hay xấu? -
Sau khi tất cả chuẩn bị sẵn sàng, thí sinh dựa theo thứ tự đã rút thăm trước đó, từng người một lên sân khấu, trình diễn tạo hình mới nhất của mình. Những người này, bản thân đều là mỹ nữ, trải qua một cuộc cải tạo xong, chỉ thấy càng xinh đẹp hơn, cho nên đây là một cuộc tranh tài tuyệt đối khiến người ta đẹp mắt vui lòng.
Trong mười người, Nguyễn Trữ Khanh bị xếp cuối cùng. Nói cách khác, sau khi cô trình diễn trên sân khấu xong thì cuộc tranh tài cũng kết thúc. Mỗi người sau khi bước ra sân khấu, đầu tiên là phải biễu diễn tạo hình của mình một chút, sau đó trả lời vài câu hỏi, khảo nghiệm khả năng phản ứng. Cuối cùng sẽ do giám khảo tổng hợp kết quả chung cuộc.
Trong những giám khảo này, trừ tổng biên tập đỉnh Quang Minh ra, còn lại đều là người trẻ tuổi, nhất là Tô Thiên Thanh lại càng có quyền phủ quyết. Có điều cũng may là trừ lúc chọn ảnh lần đầu tiên anh ta đã dùng quyền lực này một lần ra, mấy lần so tài còn lại, đều là kết quả thảo luận của mọi người. Cho nên nói tóm lại, Phùng Sở Sở vẫn tương đối hài lòng với anh ta, không oán hận nhiều như lúc mới đầu.
Thí sinh từng người một bước ra, bộc lộ vẻ phong tình trên sân khấu, thỉnh thoảng lại liếc mắt đưa tình với Tô Thiên Thanh. Mỗi khi đến đoạn này, Phùng Sở Sở đều không nhịn được quay đầu nhìn anh ta, muốn nhìn rõ xem nét mặt anh ta là vui vẻ, hay là hài lòng? Hoặc lòng xuân nhộn nhạo?
Chỉ tiếc, Tô Thiên Thanh hôm nay nghiêm túc đến kỳ lạ, từ đầu tới cuối chẳng cười được mấy lần. Vẻ bình tĩnh trên mặt khiến cho người ta không đoán nổi suy nghĩ thực sự trong lòng anh ta.
Qua chừng một giờ, cuối cùng cũng đến lượt Nguyễn Trữ Khanh lên sàn. Lúc cô đứng ở hậu đài, thực ra thì đã có chút đứng ngồi không yên. Bộ lễ phục hơi rộng, cô đã nhờ trợ lý của chuyên gia trang điểm giúp cô tạm thời thít chặt lại một chút. Nhưng không hiểu tại sao, hình như là thít hơi chặt quá, đặc biệt là chỗ eo, mỗi lần hít thở đều cảm thấy vô cùng khó khăn.
Có điều cô vẫn chịu đựng, mặc dù hít thở khó nhọc nhưng nhìn người trong phòng nghỉ dần ít đi, cô lại cảm thấy, hy vọng đang ở trước mắt.
Rốt cục cũng bị điểm danh. Nguyễn Trữ Khanh đứng dậy, cảm thấy hơi thở dường như thông thuận hơn một chút. Cố gắng hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười tự nhận là xinh đẹp nhất, Nguyễn Trữ Khanh tựa như thiên sứ trong miệng Phùng Sở Sở cuối cùng cũng tỏa sáng trước mặt mọi người.
Nhưng, khi cô vừa mới bước ra lối vào của sàn diễn đã cảm thấy có gì đó không ổn. Trang phục mặc dù rộng hơn khi nãy một chút nhưng trong lòng cô lại cảm thấy bất an. Một bộ trang phục không thể nào đột nhiên rộng ra trong thời gian ngắn ngủn như thế được. Sau khi nghĩ đến đây, Nguyễn Trữ Khanh chỉ cảm thấy da đầu tê rần, máu trên người không kìm được mà vọt lên não.
Cô vốn định quay lại, kiểm tra trang phục một chút. Nhưng ánh đèn đã rọi lên người cô, dẫn chương trình đang giới thiệu tên cô, ý bảo cô ra ngoài biểu diễn. Giờ quay đầu lại, không chỉ khiến cho người ta đoán già đoán non, lại còn để lại ấn tượng xấu. Vậy nên, Nguyễn Trữ Khanh suy nghĩ một chút, vẫn quyết định bước ra ngoài. Ít nhất giờ nhìn lại, bộ lễ phục xinh xắn quây ngực với đuôi váy dài này còn chưa gây ra phiền toái gì cho cô.
Học dáng vẻ của những người mẫu trên ti vi, Nguyễn Trữ Khanh đi đứng có khuôn có dạng. Dáng người của cô vốn chỉ là hạng trung, nhưng sau khi kết hợp với một đôi giày cao gót đã có vẻ cao gầy dong dỏng. Mà bộ lễ phục cô chọn lại có hiệu quả tôn dáng mặc lên cảm giác không tệ chút nào. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng, tần số bấm máy của đám ký giả kia, càng lúc càng nhanh.
Khi đi đến giữa sân khấu, sự bất an trong lòng Nguyễn Trữ Khanh lại càng nhiều hơn. Sau khi đi tới đi lui như vậy, cô cảm giác mình thậm chí có thể nghe được tiếng đường chỉ đang bung ra phía sau lưng. Điều này khiến cho cô sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, chỉ có thể len lén dùng cánh tay kẹp chặt trang phục, đề phòng nó đột nhiên rớt xuống.
Giờ cô mới thấy hối hận, tại sao lại chọn kiểu lễ phục quây ngực thế này, nếu chọn một bộ đồ có dây quai, cho dù có đứt chỉ cũng không đến nỗi xuất hiện hiện tượng trống trơn.
Giờ bộ dạng thế này, cô chỉ có thể tận lực cẩn thận, từ từ di chuyển đến trước micro, đứng thẳng bất động, hy vọng có thể nhanh chóng trả lời xong câu hỏi, nhanh chóng lui xuống sân khấu.
Ai ngờ, tuyến thượng thận của vị MC kia phân bổ quá độ, không khỏi hưng phấn lên. Đại khái là vì nhoáng cái đã thấy bao nhiêu mỹ nữ, có chút không khống chế được tâm trạng của mình. Vậy nên cứ nhất quyết muốn mọi người đứng thành một hàng chụp ảnh với nhau trước khi Nguyễn Trữ Khanh trả lời câu hỏi.
Nguyễn Trữ Khanh vốn định khinh bỉ lườm anh tai hai phát, hiềm nỗi ở đây nhiều cặp mắt đang soi mói như vậy, cô cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành lùi lại phía sau mấy bước đứng chung với mọi người, tự mình tạo dáng, để cho các ký giả bên dưới chụp hình.
Nói thực, Nguyễn Trữ Khanh thực ra cũng không biết tạo dáng kiểu mê người thế này lắm, dù sao đây cũng chỉ là một cuộc thi xem mắt mà thôi, không phải là thi hoa hậu thực sự, đương nhiên cô cũng không bỏ thời gian với việc này.
Giờ đây nhìn thấy sức mạnh của những người kia, cô mới ý thức được, mọi người quyết tâm đối với cuộc thi này thế nào, nhất định cũng tốn rất nhiều tâm tư. Bản thân mình trừ việc có học làm món ăn ra thì đến giờ chưa từng cố gắng gì cả. Cứ lơ ngơ như vậy mà vào được bán kết, kể ra, cũng coi là may mắn.
Đúng vào lúc Nguyễn Trữ Khanh đang tùy tiện tạo dáng, một chuyện ngoài ý muốn cứ thế xảy ra. Không biết là ai trong lúc đổi tư thế đã dẫm lên đuôi váy của cô. Vốn bộ trang phục trải qua mấy lần giày vò đã rộng hơn rất nhiều, Nguyễn Trữ Khanh vẫn cẩn thân mới không để cho nó rớt xuống. Kết quả đuôi váy bị người ta dẫm phải, lại đúng lúc cô đang muốn xoay người đổi tư thế, chiếc váy dài kia cứ vậy mà tuột xuống.
Đám ký giả đang đứng đó chụp hăng say, không ai ngờ tới lại xảy ra một màn kinh dị như vậy. Đi chụp các nữ ngôi sao, nhiều lắm cũng chỉ lộ ngực, lộ quần lót gì đó. Cả bộ đồ bị tuột xuống trống trơn như vậy, trong đời những ký giả đang đứng ở đây chưa từng gặp bao giờ.
Người trong cuộc là Nguyễn Trữ Khanh đã sớm sợ đến ngây ngẩn, nhìn chiếc váy nằm dưới chân, trên người dường như còn có gió lạnh thổi qua, cô chỉ mặc mỗi áo lót, cứ thế hoàn toàn lộ ra trước mọi người, trước máy ảnh, thậm chí còn sẽ bị tung lên web, lên báo chí, lên ti vi.
Nếu như nói, vừa nãy cô còn bị máu xông lên não, giờ lại cảm thấy huyết dịch toàn thân đã chảy hết. Cô ngơ ngác đứng trên sân khấu, mặc cho ánh đèn rọi vào người mình, cũng không để ý đến những ánh đèn flash. Cô cảm thấy mình đã không thể hít thở nổi, thậm chí ngay cả năng lực suy nghĩ cũng biến mất.
Những người ngồi dưới khán đài, trừ đám ký giả vẫn đang bấm nút mãnh liệt ra thì những người khác đều sững sờ tại chỗ. Phùng Sở Sở rất muốn xông lên sân khấu, cứu vãn chút gì đó. Nhưng bản thân đang ngồi xe lăn, căn bản không thể đứng dậy. Chỉ có thể ngồi đó mà căng thẳng.
Trong quá trình mười giây ngắn ngủn ấy, lại khiến cho nhiều người cảm thấy dài dằng dặc, thời gian giống như dừng lại, không bao giờ trôi nữa.
Chợt, một bóng người từ bên cạnh Phùng Sở Sở xẹt qua, như loài báo nhảy vọt lên sân khấu, cởi chiếc áo khoác âu phục của mình, khoác lên người Nguyễn Trữ Khanh, nhanh chóng ôm cô về hậu đài.
Hai tay Phùng Sở Sở bám trên tay vịn của xe lăn, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng buông lỏng. Nhưng không hiểu tại sao, trong lòng cô lại dâng lên một cơn ghen tuông.
Có điều, giờ cô không có thời gian để ý đến cơn ghen kia, gọi Yến Tử lại, đẩy cô đến phòng nghỉ, giờ cô phải đi xem Nguyễn Trữ Khanh.
Khi đi đến hậu đài, Nguyễn Trũ Khanh đã mặc bộ đồ khác, Dương Quang đứng một bên, cầm chiếc áo khoác trong tay, chỉ nhìn cô không nói lời nào.
Ngoài dự đoán của Phùng Sở Sở, Nguyễn Trữ Khanh không hề khóc, trên mặt thậm chí còn không có biểu cảm gì. Điều này lại càng khiến người ta lo lắng, nếu cô ấy có thể khóc một trận, khóc hết những ấm ức trong lòng ra thì lại khiến người ta được yên tâm hơn. Giờ cô ấy không khóc, cũng không nói, thậm chí không để lộ ra biểu cảm gì, tựa như một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ nổ tung.
Phùng Sở Sở di chuyển đến trước mặt Nguyễn Trữ Khanh, vừa định vươn tay, nắm lấy tay cô, lại thấy Nguyễn Trữ Khanh vụt đứng dậy, mắt nhìn thẳng phía trước, nhàn nhạt nói: “Mình về đây.”
“Chờ đã, Trữ Khanh.” Phùng Sở Sở vội vàng kéo tay cô ấy lại, lại bị Nguyễn Trữ Khanh dễ dàng đẩy ra.
“Sở Sở, mình hơi mệt, mình đ
i trước đây.” Nguyễn Trữ Khanh không khóc lóc cũng không náo loạn, trên mặt lại còn mang theo một nụ cười thản nhiên, xoay người bỏ đi.
Phùng Sở Sở sửng sốt một chút, nói với Dương Quang: “Anh đưa cô ấy về trước đi, em sợ cô ấy gặp chuyện không may trên đường.”
“Vậy còn em?” Dương Quang nhìn Nguyễn Trữ Khanh càng chạy càng xa, không biết có nên đuổi theo hay không.
“Em không sao mà, lát nữa đi nhờ xe đồng nghiệp là được, anh mau đi đi.” Phùng Sở Sở thúc giục Dương Quang, bảo anh nhanh chóng đuổi theo Nguyễn Trữ Khanh.
Dương Quang gật gật, chạy đi. Phùng Sở Sở vẫn ở lại trong phòng nghỉ không đi. Trong phòng trống rỗng, trừ cô và Yến Tử ra, không có ai.
Nhìn xung quanh cũng không có vấn đề gì, Phùng Sở Sở nói với Yến Tử: “Chúng ta đi thôi.”
Yến Tử đẩy xe lăn, đang định đi ra ngoài, ngoài cửa bỗng có một cô gái chạy vào, dáng vẻ vội vàng, dường như đang tìm thứ gì đó. Phùng Sở Sở nhìn bề ngoài của cô ta, hắn là trợ lý của chuyên viên trang điểm nào đó, thuận miệng hỏi một câu “Cô tìm gì vậy?”
“Tìm một cái kéo.” Cô gái kia vừa tìm vừa đáp.
Phùng Sở Sở nhìn dáng vẻ của cô ta, chợt mở miệng hỏi: “Tối có chút chuyện muốn hỏi cô, có rảnh không?”
“A, tìm được rồi.” Cô gái kia cầm chiếc kéo bị rơi trên đất lên, quay đầu nhìn Phùng Sở Sở một chút, hình như thấy hơi quen mặt liền đồng ý, “Được thôi, nhưng mà phải nhanh lên, chuyên gia trang điểm chờ sẽ sốt ruột.”
“Tôi chỉ hỏi mấy câu thôi.” Phùng Sở Sở kéo cô ta ngồi xuống, mở miệng hỏi. “Vừa rồi trong lúc hóa trang có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
Cô gái kia tỏ vẻ chợt hiểu ra, nhỏ giọng nói: “Có phải là liên quan đến chuyện trên sân khấu?”
Phùng Sở Sở gật đầu một cái. Cô gái kia bèn nói tiếp: “Thực ra thì tôi cũng ngẫm qua, có điều vừa nãy mọi người đều bận nhiều việc, cũng không để ý đến chuyện gì. Cô gái kia hóa trang xong là đi thay quần áo, hình như không có chuyện gì cả.”
“Vậy bộ đồ kia trước đó đặt ở đâu?” Yến Tử thuận miệng hỏi một câu.
“À, là thế này, thí sinh chọn xong trang phục, khi quay về đây hóa trang, trang phục sẽ đặt một bên, không ai động đến hết. Có điều, tôi nhớ ra rồi, bộ đồ của cô gái kia hình như có bị sửa. Cô ấy bảo là rộng quá, muốn làm cho nhỏ bớt, tôi nhớ lúc đó, Tiểu Mẫn còn hỏi mượn ghim băng của tôi.”
“Tiểu Mẫn là ai?”
“Là một trợ lý, trợ lý đi theo chị Cherry, chị Cherry chính là chuyên viên trang điểm cho cô gái vừa gặp chuyện không may đó.”
Cô gái kia nói xong liền vội vã ra ngoài. Phùng Sở Sở cảm thấy từ lời của cô ta nói, hình như cũng chẳng nghe ra vấn đề gì. Trang phục quá rộng, sửa cho nhỏ bớt cũng bình thường, chẳng qua là, rõ ràng đã làm cho nhỏ lại rồi tại sao còn bị tuột xuống được?
Phùng Sở Sở phân công Yến Tử lấy bộ đồ vừa bị tuột xuống khi nãy đến, cô muốn nghiên cứu tỉ mỉ một chút. Chờ nửa ngày, Yến Tử vẫn chưa quay lại, Phùng Sở Sở có chút mất kiên nhẫn, vừa định gọi điện cho cô nàng, đã thấy Tô Thiên Thanh cầm bộ đồ, đẩy cửa bước vào.
“Sao lại là anh, Yến Tử đâu?”
“Cô ấy vì tìm bộ đồ này, chạy gãy cả chân, giờ lại bị tổng biên tập của các cô gọi đi làm việc khác rồi. Tôi mang tới hộ cô ấy.” Tô Thiên Thanh nói rất chi là đương nhiên, đặt mông ngồi trên sa lon.
“Đây là chuyện của em gái chạy việc chứ, anh là mỏ vàng của tiết mục, là ông chủ, vậy mà lại làm chuyện này, đám ký giả bên ngoài lại không thấy hứng thú gì sao?” Phùng Sở Sở lấy tay đẩy xe, đến gần Tô Thiên Thanh, giật lấy chiếc váy trong tay anh ta, cẩn thận nhìn.
“Bọn họ? Sớm đã biến sạch, để chặn Nguyễn Trữ Khanh chắc chạy hết ra cửa rồi. Có điều nghe nói là không chặn được vậy nên lại chạy về viết báo cáo. Tin tức ngày mai, chắc rất nóng bỏng.”
Phùng Sở Sở liếc anh ta một cái, căm hận nói: “Bọn họ mà dám đăng, tôi sẽ kiện chết bọn họ.”
Tô Thiên Thanh cười an ủi cô nói: “Thôi đi, chuyện kiểu này cô cũng đừng quá để ý. Chuyện cô phải làm chính là bắt đầu từ mai, phải cấm chỉ Nguyễn Trữ Khanh xem tất cả các loại báo chí và ti vi. Thực ra thì chuyện này, nói thẳng ra cũng chẳng có gì, coi như là ra bãi biển để người ta chụp áo tắm thôi, căn bản không có gì đáng ngại.”
Chuyện này bị Tô Thiên Thanh nói vậy, nghe vào hình như cũng tương đối khiến người ta dễ dàng tiếp nhận. Thực ra thì nghĩ thoáng ra, cũng chỉ là mặc bộ đồ tắm hai mảnh, mấy cuộc thi người đẹp trên ti vi vốn đều có một vòng mặc áo tắm này. Nguyễn Trữ Khanh mặc dù xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng không đến nỗi to tát.
“Chờ đã, anh vẫn chưa nói, anh đến đây làm gì?” Phùng Sở Sở đột nhiên đổi giọng, lại nhằm vào Tô Thiên Thanh.
Tô Thiên Thanh vuốt bộ đồ, cười như không cười nói: “Tôi chỉ muốn tự mình tra rõ, đã xảy ra chuyện gì? Trang phục mà tôi thuê đến, chất lượng chắc không kém đến vậy.”
“Cũng chưa chắc, không phải vẫn có một bộ bị xé rách đấy sao?” Phùng Sở Sở nhịn cười, giả bộ nghiêm túc nói.
“Nếu mà dùng để xé, vậy thì mặc bao tải còn an toàn hơn, vừa chắc lại khó xé.” Tô Thiên Thanh cũng học cô, nghiêm mặt nói.
Chợt, ánh mắt của anh bị một thứ hấp dẫn, anh cầm lấy bộ lễ phục kia, nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”
- Trần trụi trước mặt mọi người, là chuyện tốt hay xấu? -
Sau khi tất cả chuẩn bị sẵn sàng, thí sinh dựa theo thứ tự đã rút thăm trước đó, từng người một lên sân khấu, trình diễn tạo hình mới nhất của mình. Những người này, bản thân đều là mỹ nữ, trải qua một cuộc cải tạo xong, chỉ thấy càng xinh đẹp hơn, cho nên đây là một cuộc tranh tài tuyệt đối khiến người ta đẹp mắt vui lòng.
Trong mười người, Nguyễn Trữ Khanh bị xếp cuối cùng. Nói cách khác, sau khi cô trình diễn trên sân khấu xong thì cuộc tranh tài cũng kết thúc. Mỗi người sau khi bước ra sân khấu, đầu tiên là phải biễu diễn tạo hình của mình một chút, sau đó trả lời vài câu hỏi, khảo nghiệm khả năng phản ứng. Cuối cùng sẽ do giám khảo tổng hợp kết quả chung cuộc.
Trong những giám khảo này, trừ tổng biên tập đỉnh Quang Minh ra, còn lại đều là người trẻ tuổi, nhất là Tô Thiên Thanh lại càng có quyền phủ quyết. Có điều cũng may là trừ lúc chọn ảnh lần đầu tiên anh ta đã dùng quyền lực này một lần ra, mấy lần so tài còn lại, đều là kết quả thảo luận của mọi người. Cho nên nói tóm lại, Phùng Sở Sở vẫn tương đối hài lòng với anh ta, không oán hận nhiều như lúc mới đầu.
Thí sinh từng người một bước ra, bộc lộ vẻ phong tình trên sân khấu, thỉnh thoảng lại liếc mắt đưa tình với Tô Thiên Thanh. Mỗi khi đến đoạn này, Phùng Sở Sở đều không nhịn được quay đầu nhìn anh ta, muốn nhìn rõ xem nét mặt anh ta là vui vẻ, hay là hài lòng? Hoặc lòng xuân nhộn nhạo?
Chỉ tiếc, Tô Thiên Thanh hôm nay nghiêm túc đến kỳ lạ, từ đầu tới cuối chẳng cười được mấy lần. Vẻ bình tĩnh trên mặt khiến cho người ta không đoán nổi suy nghĩ thực sự trong lòng anh ta.
Qua chừng một giờ, cuối cùng cũng đến lượt Nguyễn Trữ Khanh lên sàn. Lúc cô đứng ở hậu đài, thực ra thì đã có chút đứng ngồi không yên. Bộ lễ phục hơi rộng, cô đã nhờ trợ lý của chuyên gia trang điểm giúp cô tạm thời thít chặt lại một chút. Nhưng không hiểu tại sao, hình như là thít hơi chặt quá, đặc biệt là chỗ eo, mỗi lần hít thở đều cảm thấy vô cùng khó khăn.
Có điều cô vẫn chịu đựng, mặc dù hít thở khó nhọc nhưng nhìn người trong phòng nghỉ dần ít đi, cô lại cảm thấy, hy vọng đang ở trước mắt.
Rốt cục cũng bị điểm danh. Nguyễn Trữ Khanh đứng dậy, cảm thấy hơi thở dường như thông thuận hơn một chút. Cố gắng hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười tự nhận là xinh đẹp nhất, Nguyễn Trữ Khanh tựa như thiên sứ trong miệng Phùng Sở Sở cuối cùng cũng tỏa sáng trước mặt mọi người.
Nhưng, khi cô vừa mới bước ra lối vào của sàn diễn đã cảm thấy có gì đó không ổn. Trang phục mặc dù rộng hơn khi nãy một chút nhưng trong lòng cô lại cảm thấy bất an. Một bộ trang phục không thể nào đột nhiên rộng ra trong thời gian ngắn ngủn như thế được. Sau khi nghĩ đến đây, Nguyễn Trữ Khanh chỉ cảm thấy da đầu tê rần, máu trên người không kìm được mà vọt lên não.
Cô vốn định quay lại, kiểm tra trang phục một chút. Nhưng ánh đèn đã rọi lên người cô, dẫn chương trình đang giới thiệu tên cô, ý bảo cô ra ngoài biểu diễn. Giờ quay đầu lại, không chỉ khiến cho người ta đoán già đoán non, lại còn để lại ấn tượng xấu. Vậy nên, Nguyễn Trữ Khanh suy nghĩ một chút, vẫn quyết định bước ra ngoài. Ít nhất giờ nhìn lại, bộ lễ phục xinh xắn quây ngực với đuôi váy dài này còn chưa gây ra phiền toái gì cho cô.
Học dáng vẻ của những người mẫu trên ti vi, Nguyễn Trữ Khanh đi đứng có khuôn có dạng. Dáng người của cô vốn chỉ là hạng trung, nhưng sau khi kết hợp với một đôi giày cao gót đã có vẻ cao gầy dong dỏng. Mà bộ lễ phục cô chọn lại có hiệu quả tôn dáng mặc lên cảm giác không tệ chút nào. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng, tần số bấm máy của đám ký giả kia, càng lúc càng nhanh.
Khi đi đến giữa sân khấu, sự bất an trong lòng Nguyễn Trữ Khanh lại càng nhiều hơn. Sau khi đi tới đi lui như vậy, cô cảm giác mình thậm chí có thể nghe được tiếng đường chỉ đang bung ra phía sau lưng. Điều này khiến cho cô sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, chỉ có thể len lén dùng cánh tay kẹp chặt trang phục, đề phòng nó đột nhiên rớt xuống.
Giờ cô mới thấy hối hận, tại sao lại chọn kiểu lễ phục quây ngực thế này, nếu chọn một bộ đồ có dây quai, cho dù có đứt chỉ cũng không đến nỗi xuất hiện hiện tượng trống trơn.
Giờ bộ dạng thế này, cô chỉ có thể tận lực cẩn thận, từ từ di chuyển đến trước micro, đứng thẳng bất động, hy vọng có thể nhanh chóng trả lời xong câu hỏi, nhanh chóng lui xuống sân khấu.
Ai ngờ, tuyến thượng thận của vị MC kia phân bổ quá độ, không khỏi hưng phấn lên. Đại khái là vì nhoáng cái đã thấy bao nhiêu mỹ nữ, có chút không khống chế được tâm trạng của mình. Vậy nên cứ nhất quyết muốn mọi người đứng thành một hàng chụp ảnh với nhau trước khi Nguyễn Trữ Khanh trả lời câu hỏi.
Nguyễn Trữ Khanh vốn định khinh bỉ lườm anh tai hai phát, hiềm nỗi ở đây nhiều cặp mắt đang soi mói như vậy, cô cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành lùi lại phía sau mấy bước đứng chung với mọi người, tự mình tạo dáng, để cho các ký giả bên dưới chụp hình.
Nói thực, Nguyễn Trữ Khanh thực ra cũng không biết tạo dáng kiểu mê người thế này lắm, dù sao đây cũng chỉ là một cuộc thi xem mắt mà thôi, không phải là thi hoa hậu thực sự, đương nhiên cô cũng không bỏ thời gian với việc này.
Giờ đây nhìn thấy sức mạnh của những người kia, cô mới ý thức được, mọi người quyết tâm đối với cuộc thi này thế nào, nhất định cũng tốn rất nhiều tâm tư. Bản thân mình trừ việc có học làm món ăn ra thì đến giờ chưa từng cố gắng gì cả. Cứ lơ ngơ như vậy mà vào được bán kết, kể ra, cũng coi là may mắn.
Đúng vào lúc Nguyễn Trữ Khanh đang tùy tiện tạo dáng, một chuyện ngoài ý muốn cứ thế xảy ra. Không biết là ai trong lúc đổi tư thế đã dẫm lên đuôi váy của cô. Vốn bộ trang phục trải qua mấy lần giày vò đã rộng hơn rất nhiều, Nguyễn Trữ Khanh vẫn cẩn thân mới không để cho nó rớt xuống. Kết quả đuôi váy bị người ta dẫm phải, lại đúng lúc cô đang muốn xoay người đổi tư thế, chiếc váy dài kia cứ vậy mà tuột xuống.
Đám ký giả đang đứng đó chụp hăng say, không ai ngờ tới lại xảy ra một màn kinh dị như vậy. Đi chụp các nữ ngôi sao, nhiều lắm cũng chỉ lộ ngực, lộ quần lót gì đó. Cả bộ đồ bị tuột xuống trống trơn như vậy, trong đời những ký giả đang đứng ở đây chưa từng gặp bao giờ.
Người trong cuộc là Nguyễn Trữ Khanh đã sớm sợ đến ngây ngẩn, nhìn chiếc váy nằm dưới chân, trên người dường như còn có gió lạnh thổi qua, cô chỉ mặc mỗi áo lót, cứ thế hoàn toàn lộ ra trước mọi người, trước máy ảnh, thậm chí còn sẽ bị tung lên web, lên báo chí, lên ti vi.
Nếu như nói, vừa nãy cô còn bị máu xông lên não, giờ lại cảm thấy huyết dịch toàn thân đã chảy hết. Cô ngơ ngác đứng trên sân khấu, mặc cho ánh đèn rọi vào người mình, cũng không để ý đến những ánh đèn flash. Cô cảm thấy mình đã không thể hít thở nổi, thậm chí ngay cả năng lực suy nghĩ cũng biến mất.
Những người ngồi dưới khán đài, trừ đám ký giả vẫn đang bấm nút mãnh liệt ra thì những người khác đều sững sờ tại chỗ. Phùng Sở Sở rất muốn xông lên sân khấu, cứu vãn chút gì đó. Nhưng bản thân đang ngồi xe lăn, căn bản không thể đứng dậy. Chỉ có thể ngồi đó mà căng thẳng.
Trong quá trình mười giây ngắn ngủn ấy, lại khiến cho nhiều người cảm thấy dài dằng dặc, thời gian giống như dừng lại, không bao giờ trôi nữa.
Chợt, một bóng người từ bên cạnh Phùng Sở Sở xẹt qua, như loài báo nhảy vọt lên sân khấu, cởi chiếc áo khoác âu phục của mình, khoác lên người Nguyễn Trữ Khanh, nhanh chóng ôm cô về hậu đài.
Hai tay Phùng Sở Sở bám trên tay vịn của xe lăn, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng buông lỏng. Nhưng không hiểu tại sao, trong lòng cô lại dâng lên một cơn ghen tuông.
Có điều, giờ cô không có thời gian để ý đến cơn ghen kia, gọi Yến Tử lại, đẩy cô đến phòng nghỉ, giờ cô phải đi xem Nguyễn Trữ Khanh.
Khi đi đến hậu đài, Nguyễn Trũ Khanh đã mặc bộ đồ khác, Dương Quang đứng một bên, cầm chiếc áo khoác trong tay, chỉ nhìn cô không nói lời nào.
Ngoài dự đoán của Phùng Sở Sở, Nguyễn Trữ Khanh không hề khóc, trên mặt thậm chí còn không có biểu cảm gì. Điều này lại càng khiến người ta lo lắng, nếu cô ấy có thể khóc một trận, khóc hết những ấm ức trong lòng ra thì lại khiến người ta được yên tâm hơn. Giờ cô ấy không khóc, cũng không nói, thậm chí không để lộ ra biểu cảm gì, tựa như một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ nổ tung.
Phùng Sở Sở di chuyển đến trước mặt Nguyễn Trữ Khanh, vừa định vươn tay, nắm lấy tay cô, lại thấy Nguyễn Trữ Khanh vụt đứng dậy, mắt nhìn thẳng phía trước, nhàn nhạt nói: “Mình về đây.”
“Chờ đã, Trữ Khanh.” Phùng Sở Sở vội vàng kéo tay cô ấy lại, lại bị Nguyễn Trữ Khanh dễ dàng đẩy ra.
“Sở Sở, mình hơi mệt, mình đ
i trước đây.” Nguyễn Trữ Khanh không khóc lóc cũng không náo loạn, trên mặt lại còn mang theo một nụ cười thản nhiên, xoay người bỏ đi.
Phùng Sở Sở sửng sốt một chút, nói với Dương Quang: “Anh đưa cô ấy về trước đi, em sợ cô ấy gặp chuyện không may trên đường.”
“Vậy còn em?” Dương Quang nhìn Nguyễn Trữ Khanh càng chạy càng xa, không biết có nên đuổi theo hay không.
“Em không sao mà, lát nữa đi nhờ xe đồng nghiệp là được, anh mau đi đi.” Phùng Sở Sở thúc giục Dương Quang, bảo anh nhanh chóng đuổi theo Nguyễn Trữ Khanh.
Dương Quang gật gật, chạy đi. Phùng Sở Sở vẫn ở lại trong phòng nghỉ không đi. Trong phòng trống rỗng, trừ cô và Yến Tử ra, không có ai.
Nhìn xung quanh cũng không có vấn đề gì, Phùng Sở Sở nói với Yến Tử: “Chúng ta đi thôi.”
Yến Tử đẩy xe lăn, đang định đi ra ngoài, ngoài cửa bỗng có một cô gái chạy vào, dáng vẻ vội vàng, dường như đang tìm thứ gì đó. Phùng Sở Sở nhìn bề ngoài của cô ta, hắn là trợ lý của chuyên viên trang điểm nào đó, thuận miệng hỏi một câu “Cô tìm gì vậy?”
“Tìm một cái kéo.” Cô gái kia vừa tìm vừa đáp.
Phùng Sở Sở nhìn dáng vẻ của cô ta, chợt mở miệng hỏi: “Tối có chút chuyện muốn hỏi cô, có rảnh không?”
“A, tìm được rồi.” Cô gái kia cầm chiếc kéo bị rơi trên đất lên, quay đầu nhìn Phùng Sở Sở một chút, hình như thấy hơi quen mặt liền đồng ý, “Được thôi, nhưng mà phải nhanh lên, chuyên gia trang điểm chờ sẽ sốt ruột.”
“Tôi chỉ hỏi mấy câu thôi.” Phùng Sở Sở kéo cô ta ngồi xuống, mở miệng hỏi. “Vừa rồi trong lúc hóa trang có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
Cô gái kia tỏ vẻ chợt hiểu ra, nhỏ giọng nói: “Có phải là liên quan đến chuyện trên sân khấu?”
Phùng Sở Sở gật đầu một cái. Cô gái kia bèn nói tiếp: “Thực ra thì tôi cũng ngẫm qua, có điều vừa nãy mọi người đều bận nhiều việc, cũng không để ý đến chuyện gì. Cô gái kia hóa trang xong là đi thay quần áo, hình như không có chuyện gì cả.”
“Vậy bộ đồ kia trước đó đặt ở đâu?” Yến Tử thuận miệng hỏi một câu.
“À, là thế này, thí sinh chọn xong trang phục, khi quay về đây hóa trang, trang phục sẽ đặt một bên, không ai động đến hết. Có điều, tôi nhớ ra rồi, bộ đồ của cô gái kia hình như có bị sửa. Cô ấy bảo là rộng quá, muốn làm cho nhỏ bớt, tôi nhớ lúc đó, Tiểu Mẫn còn hỏi mượn ghim băng của tôi.”
“Tiểu Mẫn là ai?”
“Là một trợ lý, trợ lý đi theo chị Cherry, chị Cherry chính là chuyên viên trang điểm cho cô gái vừa gặp chuyện không may đó.”
Cô gái kia nói xong liền vội vã ra ngoài. Phùng Sở Sở cảm thấy từ lời của cô ta nói, hình như cũng chẳng nghe ra vấn đề gì. Trang phục quá rộng, sửa cho nhỏ bớt cũng bình thường, chẳng qua là, rõ ràng đã làm cho nhỏ lại rồi tại sao còn bị tuột xuống được?
Phùng Sở Sở phân công Yến Tử lấy bộ đồ vừa bị tuột xuống khi nãy đến, cô muốn nghiên cứu tỉ mỉ một chút. Chờ nửa ngày, Yến Tử vẫn chưa quay lại, Phùng Sở Sở có chút mất kiên nhẫn, vừa định gọi điện cho cô nàng, đã thấy Tô Thiên Thanh cầm bộ đồ, đẩy cửa bước vào.
“Sao lại là anh, Yến Tử đâu?”
“Cô ấy vì tìm bộ đồ này, chạy gãy cả chân, giờ lại bị tổng biên tập của các cô gọi đi làm việc khác rồi. Tôi mang tới hộ cô ấy.” Tô Thiên Thanh nói rất chi là đương nhiên, đặt mông ngồi trên sa lon.
“Đây là chuyện của em gái chạy việc chứ, anh là mỏ vàng của tiết mục, là ông chủ, vậy mà lại làm chuyện này, đám ký giả bên ngoài lại không thấy hứng thú gì sao?” Phùng Sở Sở lấy tay đẩy xe, đến gần Tô Thiên Thanh, giật lấy chiếc váy trong tay anh ta, cẩn thận nhìn.
“Bọn họ? Sớm đã biến sạch, để chặn Nguyễn Trữ Khanh chắc chạy hết ra cửa rồi. Có điều nghe nói là không chặn được vậy nên lại chạy về viết báo cáo. Tin tức ngày mai, chắc rất nóng bỏng.”
Phùng Sở Sở liếc anh ta một cái, căm hận nói: “Bọn họ mà dám đăng, tôi sẽ kiện chết bọn họ.”
Tô Thiên Thanh cười an ủi cô nói: “Thôi đi, chuyện kiểu này cô cũng đừng quá để ý. Chuyện cô phải làm chính là bắt đầu từ mai, phải cấm chỉ Nguyễn Trữ Khanh xem tất cả các loại báo chí và ti vi. Thực ra thì chuyện này, nói thẳng ra cũng chẳng có gì, coi như là ra bãi biển để người ta chụp áo tắm thôi, căn bản không có gì đáng ngại.”
Chuyện này bị Tô Thiên Thanh nói vậy, nghe vào hình như cũng tương đối khiến người ta dễ dàng tiếp nhận. Thực ra thì nghĩ thoáng ra, cũng chỉ là mặc bộ đồ tắm hai mảnh, mấy cuộc thi người đẹp trên ti vi vốn đều có một vòng mặc áo tắm này. Nguyễn Trữ Khanh mặc dù xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng không đến nỗi to tát.
“Chờ đã, anh vẫn chưa nói, anh đến đây làm gì?” Phùng Sở Sở đột nhiên đổi giọng, lại nhằm vào Tô Thiên Thanh.
Tô Thiên Thanh vuốt bộ đồ, cười như không cười nói: “Tôi chỉ muốn tự mình tra rõ, đã xảy ra chuyện gì? Trang phục mà tôi thuê đến, chất lượng chắc không kém đến vậy.”
“Cũng chưa chắc, không phải vẫn có một bộ bị xé rách đấy sao?” Phùng Sở Sở nhịn cười, giả bộ nghiêm túc nói.
“Nếu mà dùng để xé, vậy thì mặc bao tải còn an toàn hơn, vừa chắc lại khó xé.” Tô Thiên Thanh cũng học cô, nghiêm mặt nói.
Chợt, ánh mắt của anh bị một thứ hấp dẫn, anh cầm lấy bộ lễ phục kia, nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.