Chương 4:
Ngải Ngư
14/07/2021
Edited by Three Tee Team
“Không phải chàng muốn thiếp thử độ ấm sao?” Coé rất là vô tội.
“Có cách thử nước ấm nào như của cô sao? Không phải cô lấy tay thử là được à!”
Cô cười trộm một chút, ra vẻ bừng tỉnh hẳn, “Cũng đúng nha.” Nói xong bèn khom người thả ngón tay vào nước, “Được rồi.”
Sau khi nghe xong, Lý Yến Luân cũng không quay đầu lại mà đi luôn ra ngoài, nhân tiện còn đóng cửa lại. Anh dựa vào vách tường thở ra một hơi, bèn lắc đầu về phòng tắm trong phòng ngủ của mình để tắm rửa.
Từ Thanh Dư nhìn bóng dáng vội vàng bỏ đi của anh, đáy mắt trong veo linh động xẹt qua một tia mất mát.
Đến khi anh tắm rửa xong thì cô còn chưa ra, anh bèn ngồi trên ghế sô pha mà suy nghĩ. Một cô gái xuất hiện trong nhà mà không thể hiểu được, còn gấu trúc, rõ ràng là một con gấu bông mà bây giờ lại là một thể với cô ta, rốt cuộc thì chuyện là như thế nào? Nhìn vẻ ngoài cô ta căn bản không giống người hiện đại, chẳng lẽ… anh gặp ma?
Anh bị ý nghĩ của chính mình hù đến mức ra một thân mồ hôi lạnh, khiến ấn đường nhăn lại.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, anh cao gần mét chín, quần áo mặc trên người cô là đã rộng lại còn rộng thùng thình, Từ Thanh Dư mặc một chiếc áo thun của anh, thêm một chiếc sơ mi trắng rồi đi ra.
Cô ngồi đối diện anh, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra ngoài, Lý Yến Luân nuốt nước miếng kiềm chế rồi mới ngẩng đầu cẩn thận đánh giá cô, đột nhiên bèn nghĩ ra mấy câu như thế này: Tay như nhu đề, da như ngưng chi, cổ như ấu trùng thiên ngưu, răng như hạt bầu, trán ve mày ngài(*).
(*) Bàn tay như cỏ mềm, da dẻ như mỡ đông (màu trắng trong), cổ như của ấu trùng xén tóc (trắng trẻo, thẳng và có vài ngấn), trán như của ve sầu (phẳng và vuông), chân mày đầy đặn như con ngài.
Anh dứt mắt ra, vừa ngắt suy nghĩ vừa hỏi: “Không phải có một chiếc quần nữa sao?”
Cô lè lưỡi, “Thiếp không cẩn thận làm ướt nó rồi.”
Thật ra cô không cố ý, sau khi tắm xong thì cô đứng trong bồn tắm rồi cúi người ra phía trước để lấy khăn tắm. Vì vấn đề khoảng cách nên chỉ lấy được một góc quần dưới khăn tắm, sau đó… không đứng vững, dứt khoát ôm quần ngã ngược vào bồn tắm.
Thực ra Từ Thanh Dư vẫn nghĩ rằng mặc lộ liễu một tí trước mặt phu quận thì cũng có sao đâu, dẫu sao thì bọn họ cũng đã thành thân rồi.
Anh dứt mắt ra, hỏi cô: “Cô tên là gì?”
Cô hơi ngẩn ra rồi cúi đầu đáp: “Từ Thanh Dư”.
“Cô bao nhiêu tuổi?”
Cô hơi nghĩ ngợi, trả lời: “2522 tuổi.”
Lý Yến Luân bày ra vẻ mặt không thể tin nổi, khinh khỉnh hỏi cô: “Cô nghĩ tôi là đồ thiểu năng trí tuệ à?”
Vẻ mặt của cô hơi đáng thương, than thở: “Đó là sự thật, Ngạn Luân, thiếp chưa bao giờ lừa chàng mà.”
Không tính hai mươi hai năm kia, cô đã thực sự đã nửa mơ nửa tỉnh để linh hồn chu du hơn hai ngàn năm.
“Thưa quý cô, vốn dĩ tôi không quen biết cô, được chưa!” Lý Yến Luân thấy mình thật oan quá.
Cô nhớ anh nên vượt cả ngàn năm để được đến bên cạnh anh, vậy mà anh không còn nhớ cô là ai.
Hốc mắt Từ Thanh Dư đong đầy nước, cô vất vả đi cả ngàn năm mới tìm được anh, cuối cùng chỉ nhận được một câu: “Vốn dĩ tôi không quen biết cô”.
Một lúc sau, cô hít một hơi rồi ngơ ngác lẩm bẩm: “Không, không phải là chàng không quen biết thiếp, chỉ là chàng đã quên.”
***
Lý Yến Luân ngỡ như mình đang nằm mơ, anh nằm dài trên sô pha, hai mắt nhìn vào không trung, nghĩ đến những gì cô vừa mới giải thích, vẫn thấy bất ngờ không thôi và hơi khó chấp nhận.
Từ Thanh Dư thấy anh không nói lời nào nên cô cũng chẳng nói năng gì, từ chỗ ngồi đối diện anh chậm rãi bước đến ngồi bên cạnh anh.
Lý Yến Luân cảm thấy thật lạ, anh không thể chối bỏ cô, thậm chí còn không thấy sợ khi nhìn cô, chẳng phải cô rõ ràng là quỷ nữ sao?
Anh quay đầu hỏi cô: “Cô còn có thể biến về dạng gấu trúc sao?”
Từ Thanh Dư gật đầu, hỏi anh: “Ngạn Luân muốn xem đúng không?” Nói rồi không đợi Lý Yến Luân trả lời, cô lập tức biến thành gấu trúc.
Anh mở căng mắt nhìn nhưng vẫn không thấy rõ, chỉ biết rằng mới một giây trước thôi còn là một cô gái, mà giây tiếp theo đã biến thành gấu trúc, chỉ là trước mắt anh không phải là cậu gấu trúc mà là gấu trúc còn sống sờ sờ.
Giữa cô và con gấu trúc kia không khác nhau nhiều lắm, chỉ khác ở chỗ con gấu kia không có trí khôn, động tác cứng nhắc, còn cô, tuy nhìn cô có vẻ cồng kềnh nhưng dù là nháy mắt hay nói chuyện đều sống động.
Chẳng qua là... Nếu không nghiêm túc phân biệt rõ ràng, nếu không phải anh biết cô là gấu trúc sống, anh đã trực tiếp nhận cô nhầm thành người mặc đồ gấu trúc.
Lý Yến Luân ngẩn ngơ nhìn con gấu trúc sống sờ sờ đang ngồi bên cạnh mình, không nhịn được nâng tay lên sờ đầu cô, cảm giác thật mềm mại, vẻ mặt anh cũng hiền dịu hẳn, nhưng tay anh vừa muốn buông xuống thì cô đã dùng cả hai tay cầm lấy, bởi vì cô đang trong hình dạng gấu trúc, động tác có vẻ rất cồng kềnh nhưng lại rất đáng yêu.
Anh định rút tay về, nhưng Từ Thanh Dư vội vàng bắt lấy không buông.
“Cô thả tay tôi ra đi.”
Cô lắc đầu.
Lý Yến Luân không biết làm sao, chỉ có thể dùng lực hơn, không ngờ bị cô nhào vào lòng. Vì khi ấy cô đang ở hình dạng gấu trúc, cơ thể mũm mĩm, hơn nữa Lý Yến Luân bị bất ngờ, không kịp đề phòng nên đã bị nhào lên ghế sô pha.
Anh hoảng hốt, nhưng vừa nháy mắt thì Từ Thanh Dư đã biến trở về hình người, cơ thể to lớn khi nãy biến thành một cô gái đẹp nằm gọn trong lòng ngực anh.
Anh nhấc hai tay lên, cơ thể cứng đờ hỏi cô: “Quý cô à, cô có thể đứng lên không?”. Tư thế nữ trên nam dưới này thật là... mờ ám!
Từ Thanh Dư nằm trên người anh lắc đầu: “Không”.
Lý Yến Luân nghe lời cô vừa nói thấp thoáng vẻ hờn dỗi, anh khóc không ra nước mắt, anh đang bị đùa giỡn hay sao?
“Tôi... Vốn dĩ không động vào cô, cô lại không đứng dậy, tôi chỉ có thể mạo phạm.”
Từ Thanh Dư vội vàng đứng lên, chớp mắt nhìn anh: “Thiếp đứng lên ngay… A…”
Đầu óc cô đột nhiên choáng váng, bàn tay đang đặt trên bả vai anh không chống đỡ nổi mà trượt xuống dưới “Ôi...”
Lý Yến Luân trợn trừng mắt vì ngạc nhiên, máu nóng cuồn cuộn, cảm xúc hỗn độn.
Anh cũng không quan tâm đến phong độ quân tử nữa, một tay đẩy cô ra, tự mình ngồi dậy, nhăn mặt không nói một lời.
Nụ hôn đầu tiên của anh... Không còn nữa...
Từ Thanh Dư thè lưỡi: “Ngạn Luân... Chàng đừng nóng giận, vừa nãy thiếp...” Nói rồi cô túm lấy góc áo của anh “Hơn nữa, Yến Luân vốn rất thích hôn thiếp mà!”
Vốn dĩ anh không hề tập trung, đương nhiên cũng không nghe được những gì cô giải thích.
Trong khoảnh khắc cô hôn anh, trong đầu anh có cái gì đó chợt lóe lên, nhưng anh không bắt lấy được, cũng không thấy rõ.
Lý Yến Luân cau mày, chẳng lẽ những gì cô nói chính là sự thật? Anh của kiếp trước chính là chồng của cô? Đoạn ngắn hiện lên trong đầu anh vừa rồi rốt cuộc là gì?
Cô đổi tư thế ngồi, cả người đều nằm trên ghế sô pha, vừa tiện đối mặt với anh, nửa quỳ, các ngón tay trắng trẻo thon dài đều đặt trên gối làm chỗ chống cằm, nhìn anh bằng cặp mắt trông mong “Ngạn Luân?”
Sao cô có thể gọi tên anh đầy thân mật như vậy cơ chứ?
Lý Yến Luân cầm cốc nước lên hớp một ngụm, trong lòng đang tính toán xem nên làm thế nào để cô rời đi.
“Thiếp đói quá...” Cô đến gần anh một chút rồi nũng nịu nói.
Quý cô à, cô đói là việc của tôi sao?
Được rồi, của tặng là của lo, của cho là của nợ, nếu ăn cơm của anh thì lát nữa sẽ dễ bàn chuyện hơn.
Lý Yến Luân đưa điện thoại cho cô, “Tự mua quần áo, tôi đi nấu cơm”, nói rồi liền đứng dậy.
Từ Thanh Dư giữ chặt anh, đứng trên sô pha, rất hợp tình hợp lý nói “Thiếp không làm đâu”.
Lý Yến Luân cảm thấy cô gái này có khả năng khiến anh cạn lời, anh vừa mới quay lưng thì đã có thêm một người trên lưng.
“Cô xuống nhanh!” Anh gầm lên giận dữ, cố gắng gỡ cô xuống nhưng cô đã dùng chân quấn lấy eo anh, đôi tay vòng đến trước mặt anh, cần điện thoại của anh nói: “Thiếp không biết dùng, chàng mua cho thiếp sao?”
“Cô bước xuống cho tôi!”
“Không muốn, không muốn!” Từ Thanh Dư không biết xấu hổ mà nói “Chành vốn rất thích cõng thiếp mà.”
“Tổ tông ơi, coi như tôi xin cô, cô bước xuống được không?”
“Không!”
“Không phải chàng muốn thiếp thử độ ấm sao?” Coé rất là vô tội.
“Có cách thử nước ấm nào như của cô sao? Không phải cô lấy tay thử là được à!”
Cô cười trộm một chút, ra vẻ bừng tỉnh hẳn, “Cũng đúng nha.” Nói xong bèn khom người thả ngón tay vào nước, “Được rồi.”
Sau khi nghe xong, Lý Yến Luân cũng không quay đầu lại mà đi luôn ra ngoài, nhân tiện còn đóng cửa lại. Anh dựa vào vách tường thở ra một hơi, bèn lắc đầu về phòng tắm trong phòng ngủ của mình để tắm rửa.
Từ Thanh Dư nhìn bóng dáng vội vàng bỏ đi của anh, đáy mắt trong veo linh động xẹt qua một tia mất mát.
Đến khi anh tắm rửa xong thì cô còn chưa ra, anh bèn ngồi trên ghế sô pha mà suy nghĩ. Một cô gái xuất hiện trong nhà mà không thể hiểu được, còn gấu trúc, rõ ràng là một con gấu bông mà bây giờ lại là một thể với cô ta, rốt cuộc thì chuyện là như thế nào? Nhìn vẻ ngoài cô ta căn bản không giống người hiện đại, chẳng lẽ… anh gặp ma?
Anh bị ý nghĩ của chính mình hù đến mức ra một thân mồ hôi lạnh, khiến ấn đường nhăn lại.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, anh cao gần mét chín, quần áo mặc trên người cô là đã rộng lại còn rộng thùng thình, Từ Thanh Dư mặc một chiếc áo thun của anh, thêm một chiếc sơ mi trắng rồi đi ra.
Cô ngồi đối diện anh, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra ngoài, Lý Yến Luân nuốt nước miếng kiềm chế rồi mới ngẩng đầu cẩn thận đánh giá cô, đột nhiên bèn nghĩ ra mấy câu như thế này: Tay như nhu đề, da như ngưng chi, cổ như ấu trùng thiên ngưu, răng như hạt bầu, trán ve mày ngài(*).
(*) Bàn tay như cỏ mềm, da dẻ như mỡ đông (màu trắng trong), cổ như của ấu trùng xén tóc (trắng trẻo, thẳng và có vài ngấn), trán như của ve sầu (phẳng và vuông), chân mày đầy đặn như con ngài.
Anh dứt mắt ra, vừa ngắt suy nghĩ vừa hỏi: “Không phải có một chiếc quần nữa sao?”
Cô lè lưỡi, “Thiếp không cẩn thận làm ướt nó rồi.”
Thật ra cô không cố ý, sau khi tắm xong thì cô đứng trong bồn tắm rồi cúi người ra phía trước để lấy khăn tắm. Vì vấn đề khoảng cách nên chỉ lấy được một góc quần dưới khăn tắm, sau đó… không đứng vững, dứt khoát ôm quần ngã ngược vào bồn tắm.
Thực ra Từ Thanh Dư vẫn nghĩ rằng mặc lộ liễu một tí trước mặt phu quận thì cũng có sao đâu, dẫu sao thì bọn họ cũng đã thành thân rồi.
Anh dứt mắt ra, hỏi cô: “Cô tên là gì?”
Cô hơi ngẩn ra rồi cúi đầu đáp: “Từ Thanh Dư”.
“Cô bao nhiêu tuổi?”
Cô hơi nghĩ ngợi, trả lời: “2522 tuổi.”
Lý Yến Luân bày ra vẻ mặt không thể tin nổi, khinh khỉnh hỏi cô: “Cô nghĩ tôi là đồ thiểu năng trí tuệ à?”
Vẻ mặt của cô hơi đáng thương, than thở: “Đó là sự thật, Ngạn Luân, thiếp chưa bao giờ lừa chàng mà.”
Không tính hai mươi hai năm kia, cô đã thực sự đã nửa mơ nửa tỉnh để linh hồn chu du hơn hai ngàn năm.
“Thưa quý cô, vốn dĩ tôi không quen biết cô, được chưa!” Lý Yến Luân thấy mình thật oan quá.
Cô nhớ anh nên vượt cả ngàn năm để được đến bên cạnh anh, vậy mà anh không còn nhớ cô là ai.
Hốc mắt Từ Thanh Dư đong đầy nước, cô vất vả đi cả ngàn năm mới tìm được anh, cuối cùng chỉ nhận được một câu: “Vốn dĩ tôi không quen biết cô”.
Một lúc sau, cô hít một hơi rồi ngơ ngác lẩm bẩm: “Không, không phải là chàng không quen biết thiếp, chỉ là chàng đã quên.”
***
Lý Yến Luân ngỡ như mình đang nằm mơ, anh nằm dài trên sô pha, hai mắt nhìn vào không trung, nghĩ đến những gì cô vừa mới giải thích, vẫn thấy bất ngờ không thôi và hơi khó chấp nhận.
Từ Thanh Dư thấy anh không nói lời nào nên cô cũng chẳng nói năng gì, từ chỗ ngồi đối diện anh chậm rãi bước đến ngồi bên cạnh anh.
Lý Yến Luân cảm thấy thật lạ, anh không thể chối bỏ cô, thậm chí còn không thấy sợ khi nhìn cô, chẳng phải cô rõ ràng là quỷ nữ sao?
Anh quay đầu hỏi cô: “Cô còn có thể biến về dạng gấu trúc sao?”
Từ Thanh Dư gật đầu, hỏi anh: “Ngạn Luân muốn xem đúng không?” Nói rồi không đợi Lý Yến Luân trả lời, cô lập tức biến thành gấu trúc.
Anh mở căng mắt nhìn nhưng vẫn không thấy rõ, chỉ biết rằng mới một giây trước thôi còn là một cô gái, mà giây tiếp theo đã biến thành gấu trúc, chỉ là trước mắt anh không phải là cậu gấu trúc mà là gấu trúc còn sống sờ sờ.
Giữa cô và con gấu trúc kia không khác nhau nhiều lắm, chỉ khác ở chỗ con gấu kia không có trí khôn, động tác cứng nhắc, còn cô, tuy nhìn cô có vẻ cồng kềnh nhưng dù là nháy mắt hay nói chuyện đều sống động.
Chẳng qua là... Nếu không nghiêm túc phân biệt rõ ràng, nếu không phải anh biết cô là gấu trúc sống, anh đã trực tiếp nhận cô nhầm thành người mặc đồ gấu trúc.
Lý Yến Luân ngẩn ngơ nhìn con gấu trúc sống sờ sờ đang ngồi bên cạnh mình, không nhịn được nâng tay lên sờ đầu cô, cảm giác thật mềm mại, vẻ mặt anh cũng hiền dịu hẳn, nhưng tay anh vừa muốn buông xuống thì cô đã dùng cả hai tay cầm lấy, bởi vì cô đang trong hình dạng gấu trúc, động tác có vẻ rất cồng kềnh nhưng lại rất đáng yêu.
Anh định rút tay về, nhưng Từ Thanh Dư vội vàng bắt lấy không buông.
“Cô thả tay tôi ra đi.”
Cô lắc đầu.
Lý Yến Luân không biết làm sao, chỉ có thể dùng lực hơn, không ngờ bị cô nhào vào lòng. Vì khi ấy cô đang ở hình dạng gấu trúc, cơ thể mũm mĩm, hơn nữa Lý Yến Luân bị bất ngờ, không kịp đề phòng nên đã bị nhào lên ghế sô pha.
Anh hoảng hốt, nhưng vừa nháy mắt thì Từ Thanh Dư đã biến trở về hình người, cơ thể to lớn khi nãy biến thành một cô gái đẹp nằm gọn trong lòng ngực anh.
Anh nhấc hai tay lên, cơ thể cứng đờ hỏi cô: “Quý cô à, cô có thể đứng lên không?”. Tư thế nữ trên nam dưới này thật là... mờ ám!
Từ Thanh Dư nằm trên người anh lắc đầu: “Không”.
Lý Yến Luân nghe lời cô vừa nói thấp thoáng vẻ hờn dỗi, anh khóc không ra nước mắt, anh đang bị đùa giỡn hay sao?
“Tôi... Vốn dĩ không động vào cô, cô lại không đứng dậy, tôi chỉ có thể mạo phạm.”
Từ Thanh Dư vội vàng đứng lên, chớp mắt nhìn anh: “Thiếp đứng lên ngay… A…”
Đầu óc cô đột nhiên choáng váng, bàn tay đang đặt trên bả vai anh không chống đỡ nổi mà trượt xuống dưới “Ôi...”
Lý Yến Luân trợn trừng mắt vì ngạc nhiên, máu nóng cuồn cuộn, cảm xúc hỗn độn.
Anh cũng không quan tâm đến phong độ quân tử nữa, một tay đẩy cô ra, tự mình ngồi dậy, nhăn mặt không nói một lời.
Nụ hôn đầu tiên của anh... Không còn nữa...
Từ Thanh Dư thè lưỡi: “Ngạn Luân... Chàng đừng nóng giận, vừa nãy thiếp...” Nói rồi cô túm lấy góc áo của anh “Hơn nữa, Yến Luân vốn rất thích hôn thiếp mà!”
Vốn dĩ anh không hề tập trung, đương nhiên cũng không nghe được những gì cô giải thích.
Trong khoảnh khắc cô hôn anh, trong đầu anh có cái gì đó chợt lóe lên, nhưng anh không bắt lấy được, cũng không thấy rõ.
Lý Yến Luân cau mày, chẳng lẽ những gì cô nói chính là sự thật? Anh của kiếp trước chính là chồng của cô? Đoạn ngắn hiện lên trong đầu anh vừa rồi rốt cuộc là gì?
Cô đổi tư thế ngồi, cả người đều nằm trên ghế sô pha, vừa tiện đối mặt với anh, nửa quỳ, các ngón tay trắng trẻo thon dài đều đặt trên gối làm chỗ chống cằm, nhìn anh bằng cặp mắt trông mong “Ngạn Luân?”
Sao cô có thể gọi tên anh đầy thân mật như vậy cơ chứ?
Lý Yến Luân cầm cốc nước lên hớp một ngụm, trong lòng đang tính toán xem nên làm thế nào để cô rời đi.
“Thiếp đói quá...” Cô đến gần anh một chút rồi nũng nịu nói.
Quý cô à, cô đói là việc của tôi sao?
Được rồi, của tặng là của lo, của cho là của nợ, nếu ăn cơm của anh thì lát nữa sẽ dễ bàn chuyện hơn.
Lý Yến Luân đưa điện thoại cho cô, “Tự mua quần áo, tôi đi nấu cơm”, nói rồi liền đứng dậy.
Từ Thanh Dư giữ chặt anh, đứng trên sô pha, rất hợp tình hợp lý nói “Thiếp không làm đâu”.
Lý Yến Luân cảm thấy cô gái này có khả năng khiến anh cạn lời, anh vừa mới quay lưng thì đã có thêm một người trên lưng.
“Cô xuống nhanh!” Anh gầm lên giận dữ, cố gắng gỡ cô xuống nhưng cô đã dùng chân quấn lấy eo anh, đôi tay vòng đến trước mặt anh, cần điện thoại của anh nói: “Thiếp không biết dùng, chàng mua cho thiếp sao?”
“Cô bước xuống cho tôi!”
“Không muốn, không muốn!” Từ Thanh Dư không biết xấu hổ mà nói “Chành vốn rất thích cõng thiếp mà.”
“Tổ tông ơi, coi như tôi xin cô, cô bước xuống được không?”
“Không!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.