Chương 7:
Ngải Ngư
18/07/2021
Nhóm dịch: Three Tee Team
Editor: Bạch Ca
“Cô đừng kéo tôi, cứ bỏ ra đã.” Anh vừa dứt lời thì góc áo đã được bỏ xuống. Lý Yến Luân thầm nghi ngờ, cô ấy bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn à? Anh chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một âm thanh phát ra từ đằng sau, vừa quay lại thì thấy công tử gấu trúc đang ngốc nghếch nằm dưới đất.
Là công tử gấu trúc, không phải con gấu trúc còn sống, cũng chẳng phải một cô gái sống nhăn răng.
Anh hoá đá ngay chỗ đó.
Phải mất một lúc thì anh mới nhìn xung quanh phòng và thử dò hỏi: “Cô gái ơi?”
Chẳng ai đáp lại.
“Từ Thanh Dư?”
Vẫn chẳng ai trả lời anh.
Tự dưng Lý Yến Luân cảm thấy mọi chuyện vừa diễn ra đều chẳng thực tế gì cả và tựa như là một giấc mơ. Tuy nhiên rõ ràng là bản thân anh rất tỉnh táo, tỉnh táo đến nỗi không thể tỉnh táo hơn được.
Ngoại trừ thầm thở phào nhẹ nhõm thì anh còn có cảm giác bị người khác chọc không vui. Anh ôm gấu trúc dưới đất vào phòng ngủ, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi thề: “Đ*ch! Gặp ma rồi!”
Nhưng anh chẳng biết rằng thật ra Từ Thanh Dư vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Vừa rồi, cô bỗng dưng cảm thấy choáng váng, sau đó là một luồng sức mạnh đẩy cô ra. Từ Thanh Dư đang định dung nhập làm một với công tử gấu trúc thì nhận thấy bản thân không thể làm được. Vốn việc dung nhập thành một với công tử gấu trúc đã gây hao hụt nguyên khí, ngoài ra cô vẫn phải giữ được hình người, mà trong buổi sáng hôm nay cô đã khóc rất nhiều lần, thành ra hồn phách còn chưa kịp phục hồi thì đã hết sạch nguyên khí rồi. Nên trong khoảng thời gian ngắn cô vẫn chưa thể trở lại hình dáng cũ để gặp anh.
Lúc anh gọi tên cô, cô cũng đã cố hết sức đáp lại anh, thậm chí còn chạy đến trước mặt anh rồi vẫy tay nói: “Ngạn Luân, thiếp ở đây này!”
Nhưng mà anh không nhìn thấy, cũng không nghe được.
Anh dứt khoát bế công tử gấu trúc lên rồi đi xuyên qua cơ thể cô.
Anh bảo thấy ma, hình như là thật nhỉ?
Từ Thanh Dư bay theo anh vào phòng ngủ. Cô là ma nữ đấy nhỉ?
Môi cô nhếch lên thành một nụ cười khổ. Anh đã luân hồi chuyển thế rồi quên tất cả về cô. Nhưng cô vẫn ở nơi đây, tự nguyện không chuyển kiếp cũng muốn giữ lại ký ức khi ở cạnh anh.
Cô cần thời gian để phục hồi. Từ Thanh Dư lại trốn trong bóng tối của tủ quần áo, rơi vào trạng thái gần như mê man. Đang lúc đầu óc quay mòng mòng thì cô mơ màng nghe thấy một hồi chuông, tiếp đó là âm thanh nói chuyện của anh, rồi đến tiếng anh mở tủ lấy quần áo. Chẳng mấy chốc mà cô đã nghe thấy tiếng đóng cửa và cuối cùng thì cô không biết chuyện gì xảy ra nữa.
Lý Yến Luân lái xe đến studio. Anh vừa nhận cuộc điện thoại, người kia nói hôm nay đột xuất quyết định chụp ảnh bìa cho tạp chí văn học thanh xuân.
Lúc anh đến, Thẩm Dục Thành đã đợi anh ở đó. Lý Yến Luân đỗ xe xong thì đến chỗ Thầm Dục Hành và hỏi: “Cậu chuẩn bị xong chưa?”
Thẩm Dục Thành vừa cúi đầu chỉnh tay áo vừa nói: “Cũng gần xong rồi, cậu đi hoá trang rồi thay đồ trước đi.”
Lý Yến Luân không nói thêm nữa mà đi luôn đến phòng hoá trang.
Anh và Thẩm Dục Thành đã cùng làm việc với nhau nhiều năm, vô hình trung đã tạo ra sự ăn ý nên lúc quay chụp cũng thuận buồm xuôi gió. Một tổ xong việc, trong thời gian nghỉ ngơi, Thẩm Dục Thành nói với Lý Yến Luân: “Có thể chiều nay sẽ chụp ảnh bìa cho tạp chí thời trang “Toa lệ” nữa.”
“Ai nói vậy?” Lý Yến Luân hỏi.
“Sáng nay anh Kình thông báo. Anh ấy gọi điện thoại cho cậu nhưng cậu không bắt máy nên bảo tôi nhắn lại cho cậu. Lúc nãy gọi điện thoại nên không kịp nói kỹ.”
“À.”
Sau khi anh xem lại đúng là nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Thiển Thuỷ Kình. Lúc đó anh nghĩ điều Thiển Thuỷ Kình định nói chính là điều mà Thẩm Dục Thành gọi cho anh: Đến studio chụp ảnh đi.
“Nhưng mà không phải tôi chụp với cậu mà là nam nữ kết hợp.” Thẩm Dục Thành cười hỏi: “Thất vọng lắm đúng không?”
Lý Yến Luân liếc xéo Thẩm Dục Thành: “Vui còn không hết.”
“Chậc chậc chậc, biết ngay cậu thấy sắc quên bạn mà.”
“... Đến giờ tôi chưa thấy sắc đâu, càng chưa quên bạn bè.”
Thẩm Dục Thành đùa giỡn: “Xin đấy, Đường Thi Y và cậu sắp bị fan đẩy thành một cặp rồi biết không hả?”
Lý Yến Luân cười hì hì, bắt chước giọng điệu của Thẩm Dục Thành mà nói: “Xin đấy, tôi và cậu sắp bị fan đẩy thành một cặp rồi.”
Thẩm Dục Thành nhướn mày: “Fan của cậu sẽ nghĩ cậu là song tính.”
“Khụ khụ!” Lý Yến Luân đang uống nước thì bị sặc: “Song tính? Lý Yến Luân tôi giới tính nam, thích nữ, xu hướng tính dục rất bình thường, không hề có cảm xúc gì với cậu.”
“Đường Thi Y thì sao?”
“Chỉ là đồng nghiệp kiêm bạn bè, yêu đương thì…” Lý Yến Luân lắc đầu: “Không có cảm giác.”
Thẩm Dục Thành thấy Lý Yến Luân nói nghiêm trang như vậy thì sấn lại gần mà nói thầm: “Nhưng tôi thấy Đường Thi Y rất để tâm đến cậu nha! Chắc cô ấy có tình cảm với cậu nhỉ?”
Lý Yến Luân đẩy Thẩm Dục Thành ra: “Cậu suy nghĩ nhiều hả? Chỉ là bạn bè thôi!”
“Không nói về chó độc thân như tôi nữa, nói về cậu đi.”
Thẩm Dục Thành nhanh chóng nói lảng đi: “Tôi thì có gì hay mà nói.”
“Há! Thẩm Dục Thành, đừng nói với tôi là cậu không có cảm giác với Lăng Huyên đấy.” Lý Yến Luân cười chậc rồi ghé đến gần Thẩm Dục Thành: “Là người thì đều nhìn ra cậu có ý đồ gây rối với người ta.”
“Ý đồ gây rối cái gì. Cậu có thể dùng thành ngữ dễ nghe hơn được không?”
Lý Yến Luân cười ha ha: “Ý! Cậu nói đấy nhá!”
“...”
Hai người bạn tốt đi ăn trưa cùng nhau. Lý Yến Luân đã tạm thời vứt chuyện lúc sáng khỏi đầu từ lâu. Tuy nhiên hai người không ngờ được, ảnh chụp trang bìa tạp chí thời trang lần này đã phá tan hai đôi CP mà công chúng đã ghép cặp và đề nghị Lý Yến Luân chụp chung với Lăng Huyên, mà người chụp cùng với Thẩm Dục Thành lại là Đường Thi Y...
Lý Yến Luân thấy khuôn mặt oán giận của Thẩm Dục Thành thì thoáng đẩy cánh tay cậu ta rồi nói khẽ: “Cậu có muốn đổi không?”
Thẩm Dục Thành quay lại, có chút không thể tin được mà nhìn Lý Yến Luân. Cậu ta tốt bụng thế sao?
Giây sau, Lý Yến Luân rất ngây thơ mà cười tươi hớn hở với Thẩm Dục Thành: “Cậu cầu xin tôi đi!”
Thẩm Dục Thành vung ra một bạt tai, Lý Yến Luân nhanh chóng khom lưng cúi đầu xoay lại, sau đó thì thong dong thẳng lưng lên rồi cười ha ha với Thẩm Dục Thành trông cực kỳ gợi đòn.
Thật ra cả hai biết rằng công việc là công việc, vừa rồi chỉ là nói đùa. Đến lúc làm việc thì chẳng ai có lòng riêng. Tạp chí muốn chụp thế nào thì họ chụp như thế.
Lúc chụp xong thì đã là xế chiều. Bốn người lên kế hoạch buổi tối tổ chức sinh nhật cho Lý Yến Luân. Thẩm Dục Thành là người đầu tiên mở miệng, nói với hai cô gái: “Hai người về nhà trang điểm đi. Còn tổ chức sinh nhật ở đâu thì lát nữa tôi và Yến Luân bàn bạc xong sẽ nhắn tin gửi địa chỉ cho các cô.”
Editor: Bạch Ca
“Cô đừng kéo tôi, cứ bỏ ra đã.” Anh vừa dứt lời thì góc áo đã được bỏ xuống. Lý Yến Luân thầm nghi ngờ, cô ấy bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn à? Anh chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một âm thanh phát ra từ đằng sau, vừa quay lại thì thấy công tử gấu trúc đang ngốc nghếch nằm dưới đất.
Là công tử gấu trúc, không phải con gấu trúc còn sống, cũng chẳng phải một cô gái sống nhăn răng.
Anh hoá đá ngay chỗ đó.
Phải mất một lúc thì anh mới nhìn xung quanh phòng và thử dò hỏi: “Cô gái ơi?”
Chẳng ai đáp lại.
“Từ Thanh Dư?”
Vẫn chẳng ai trả lời anh.
Tự dưng Lý Yến Luân cảm thấy mọi chuyện vừa diễn ra đều chẳng thực tế gì cả và tựa như là một giấc mơ. Tuy nhiên rõ ràng là bản thân anh rất tỉnh táo, tỉnh táo đến nỗi không thể tỉnh táo hơn được.
Ngoại trừ thầm thở phào nhẹ nhõm thì anh còn có cảm giác bị người khác chọc không vui. Anh ôm gấu trúc dưới đất vào phòng ngủ, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi thề: “Đ*ch! Gặp ma rồi!”
Nhưng anh chẳng biết rằng thật ra Từ Thanh Dư vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Vừa rồi, cô bỗng dưng cảm thấy choáng váng, sau đó là một luồng sức mạnh đẩy cô ra. Từ Thanh Dư đang định dung nhập làm một với công tử gấu trúc thì nhận thấy bản thân không thể làm được. Vốn việc dung nhập thành một với công tử gấu trúc đã gây hao hụt nguyên khí, ngoài ra cô vẫn phải giữ được hình người, mà trong buổi sáng hôm nay cô đã khóc rất nhiều lần, thành ra hồn phách còn chưa kịp phục hồi thì đã hết sạch nguyên khí rồi. Nên trong khoảng thời gian ngắn cô vẫn chưa thể trở lại hình dáng cũ để gặp anh.
Lúc anh gọi tên cô, cô cũng đã cố hết sức đáp lại anh, thậm chí còn chạy đến trước mặt anh rồi vẫy tay nói: “Ngạn Luân, thiếp ở đây này!”
Nhưng mà anh không nhìn thấy, cũng không nghe được.
Anh dứt khoát bế công tử gấu trúc lên rồi đi xuyên qua cơ thể cô.
Anh bảo thấy ma, hình như là thật nhỉ?
Từ Thanh Dư bay theo anh vào phòng ngủ. Cô là ma nữ đấy nhỉ?
Môi cô nhếch lên thành một nụ cười khổ. Anh đã luân hồi chuyển thế rồi quên tất cả về cô. Nhưng cô vẫn ở nơi đây, tự nguyện không chuyển kiếp cũng muốn giữ lại ký ức khi ở cạnh anh.
Cô cần thời gian để phục hồi. Từ Thanh Dư lại trốn trong bóng tối của tủ quần áo, rơi vào trạng thái gần như mê man. Đang lúc đầu óc quay mòng mòng thì cô mơ màng nghe thấy một hồi chuông, tiếp đó là âm thanh nói chuyện của anh, rồi đến tiếng anh mở tủ lấy quần áo. Chẳng mấy chốc mà cô đã nghe thấy tiếng đóng cửa và cuối cùng thì cô không biết chuyện gì xảy ra nữa.
Lý Yến Luân lái xe đến studio. Anh vừa nhận cuộc điện thoại, người kia nói hôm nay đột xuất quyết định chụp ảnh bìa cho tạp chí văn học thanh xuân.
Lúc anh đến, Thẩm Dục Thành đã đợi anh ở đó. Lý Yến Luân đỗ xe xong thì đến chỗ Thầm Dục Hành và hỏi: “Cậu chuẩn bị xong chưa?”
Thẩm Dục Thành vừa cúi đầu chỉnh tay áo vừa nói: “Cũng gần xong rồi, cậu đi hoá trang rồi thay đồ trước đi.”
Lý Yến Luân không nói thêm nữa mà đi luôn đến phòng hoá trang.
Anh và Thẩm Dục Thành đã cùng làm việc với nhau nhiều năm, vô hình trung đã tạo ra sự ăn ý nên lúc quay chụp cũng thuận buồm xuôi gió. Một tổ xong việc, trong thời gian nghỉ ngơi, Thẩm Dục Thành nói với Lý Yến Luân: “Có thể chiều nay sẽ chụp ảnh bìa cho tạp chí thời trang “Toa lệ” nữa.”
“Ai nói vậy?” Lý Yến Luân hỏi.
“Sáng nay anh Kình thông báo. Anh ấy gọi điện thoại cho cậu nhưng cậu không bắt máy nên bảo tôi nhắn lại cho cậu. Lúc nãy gọi điện thoại nên không kịp nói kỹ.”
“À.”
Sau khi anh xem lại đúng là nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Thiển Thuỷ Kình. Lúc đó anh nghĩ điều Thiển Thuỷ Kình định nói chính là điều mà Thẩm Dục Thành gọi cho anh: Đến studio chụp ảnh đi.
“Nhưng mà không phải tôi chụp với cậu mà là nam nữ kết hợp.” Thẩm Dục Thành cười hỏi: “Thất vọng lắm đúng không?”
Lý Yến Luân liếc xéo Thẩm Dục Thành: “Vui còn không hết.”
“Chậc chậc chậc, biết ngay cậu thấy sắc quên bạn mà.”
“... Đến giờ tôi chưa thấy sắc đâu, càng chưa quên bạn bè.”
Thẩm Dục Thành đùa giỡn: “Xin đấy, Đường Thi Y và cậu sắp bị fan đẩy thành một cặp rồi biết không hả?”
Lý Yến Luân cười hì hì, bắt chước giọng điệu của Thẩm Dục Thành mà nói: “Xin đấy, tôi và cậu sắp bị fan đẩy thành một cặp rồi.”
Thẩm Dục Thành nhướn mày: “Fan của cậu sẽ nghĩ cậu là song tính.”
“Khụ khụ!” Lý Yến Luân đang uống nước thì bị sặc: “Song tính? Lý Yến Luân tôi giới tính nam, thích nữ, xu hướng tính dục rất bình thường, không hề có cảm xúc gì với cậu.”
“Đường Thi Y thì sao?”
“Chỉ là đồng nghiệp kiêm bạn bè, yêu đương thì…” Lý Yến Luân lắc đầu: “Không có cảm giác.”
Thẩm Dục Thành thấy Lý Yến Luân nói nghiêm trang như vậy thì sấn lại gần mà nói thầm: “Nhưng tôi thấy Đường Thi Y rất để tâm đến cậu nha! Chắc cô ấy có tình cảm với cậu nhỉ?”
Lý Yến Luân đẩy Thẩm Dục Thành ra: “Cậu suy nghĩ nhiều hả? Chỉ là bạn bè thôi!”
“Không nói về chó độc thân như tôi nữa, nói về cậu đi.”
Thẩm Dục Thành nhanh chóng nói lảng đi: “Tôi thì có gì hay mà nói.”
“Há! Thẩm Dục Thành, đừng nói với tôi là cậu không có cảm giác với Lăng Huyên đấy.” Lý Yến Luân cười chậc rồi ghé đến gần Thẩm Dục Thành: “Là người thì đều nhìn ra cậu có ý đồ gây rối với người ta.”
“Ý đồ gây rối cái gì. Cậu có thể dùng thành ngữ dễ nghe hơn được không?”
Lý Yến Luân cười ha ha: “Ý! Cậu nói đấy nhá!”
“...”
Hai người bạn tốt đi ăn trưa cùng nhau. Lý Yến Luân đã tạm thời vứt chuyện lúc sáng khỏi đầu từ lâu. Tuy nhiên hai người không ngờ được, ảnh chụp trang bìa tạp chí thời trang lần này đã phá tan hai đôi CP mà công chúng đã ghép cặp và đề nghị Lý Yến Luân chụp chung với Lăng Huyên, mà người chụp cùng với Thẩm Dục Thành lại là Đường Thi Y...
Lý Yến Luân thấy khuôn mặt oán giận của Thẩm Dục Thành thì thoáng đẩy cánh tay cậu ta rồi nói khẽ: “Cậu có muốn đổi không?”
Thẩm Dục Thành quay lại, có chút không thể tin được mà nhìn Lý Yến Luân. Cậu ta tốt bụng thế sao?
Giây sau, Lý Yến Luân rất ngây thơ mà cười tươi hớn hở với Thẩm Dục Thành: “Cậu cầu xin tôi đi!”
Thẩm Dục Thành vung ra một bạt tai, Lý Yến Luân nhanh chóng khom lưng cúi đầu xoay lại, sau đó thì thong dong thẳng lưng lên rồi cười ha ha với Thẩm Dục Thành trông cực kỳ gợi đòn.
Thật ra cả hai biết rằng công việc là công việc, vừa rồi chỉ là nói đùa. Đến lúc làm việc thì chẳng ai có lòng riêng. Tạp chí muốn chụp thế nào thì họ chụp như thế.
Lúc chụp xong thì đã là xế chiều. Bốn người lên kế hoạch buổi tối tổ chức sinh nhật cho Lý Yến Luân. Thẩm Dục Thành là người đầu tiên mở miệng, nói với hai cô gái: “Hai người về nhà trang điểm đi. Còn tổ chức sinh nhật ở đâu thì lát nữa tôi và Yến Luân bàn bạc xong sẽ nhắn tin gửi địa chỉ cho các cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.