Chương 43: Sự thật được hé lộ
Dạ Nam Yến
27/11/2023
Mặc Khanh và Uyển An cùng nắm tay Tiểu Phong bước vào Mặc gia. Vừa bước
vào nhà thì họ đã thấy bố mẹ Mặc Khanh đang bị bà nội mắng cho một trận
“Cô nghĩ cái gì mà bắt cháu trai tôi nó bỏ vợ bỏ con hả?”
“Hay là bây giờ tôi bắt con trai tôi bỏ cô nhá?”
“Mẹ, con biết lỗi thật rồi mẹ à”
"Đúng đấy mẹ, vợ con cô ấy hối hận rồi. Lúc nghe tin máy bay của Uyển An bị nổ cô ấy khóc suốt luôn đấy mẹ "
“Khóc, khóc có nhiều bằng cháu dâu ta khóc không hả?”
“Mẹ, chỉ cần Uyển An bình an trở về con sẽ không ép hai đứa nó li hôn nữa đâu. Con sẽ xin lỗi con bé, xin con bé tha thứ cho con”
Thật ra mẹ Mặc Khanh không phải là ghét bỏ Uyển An mà là do trước kia bà ấy muốn con trai mình nhanh chóng giúp mình trả nợ mới sinh ra ác cảm với Uyển An. Nhưng lúc thấy con trai bỏ chạy khỏi hôn lễ bà ấy đã hối hận vô cùng, bà ấy đã quỳ xuống xin lỗi Ninh gia để xin gia hạn khoản nợ kia, nào ngờ lại được bà chủ Lý thanh toán hết một lần. Lúc biết tin Uyển An bỏ đi rồi chuyến bay ấy bị nổ thì lại càng hối hận không nguôi. Lòng bà ấy cứ như lửa đốt mà không ngừng cầu nguyện cho hai mẹ con cô.
Uyển An dắt Tiểu Phong bước ra rồi khẽ lên tiếng
“Dì à, cháu tha thứ cho dì mà”
Bà nội Mặc thấy Uyển An và chắt của mình mà vui mừng không thôi. Bà chạy đến ôm chầm lấy cô mà rơi nước mắt
“Uyển An là cháu à? Là cháu thật rồi. Cháu vẫn bình an trở về với bà rồi”
“Bà nội, cháu vẫn ở đây mà. Cháu không đi nữa, tiếp tục làm cháu dâu của bà mà”
Mẹ Mặc Khanh thấy Uyển An cũng rất vui. Bà ấy tiến đến gần cô, hai mắt bà đỏ hoe nước mắt đọng lại trực rơi xuống.
“Uyển An, con bình an trở về rồi sao?”
“Mẹ xin lỗi vì trước đây quá đáng với con. Mẹ xin lỗi, Uyển An à”
Mặc Khanh thấy thế liền đi lên mà tức giận với mẹ mình
“Mẹ à, sao mẹ có thể ích kỷ đến như vậy chứ? Sao mẹ có thể chỉ nghĩ cho bản thân mình như vậy chứ?”
“Lâm Khanh, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi các con”
“Mẹ xin lỗi thì có ích gì?”
"Nếu con và Uyển An không tha thứ cho mẹ, không muốn thấy mẹ nữa thì mẹ và bố sẽ quay trở lại Mỹ, chắc chắn sẽ không khiến con và Uyển An cảm thấy khó chịu "
Uyển An nghe thấy thế cũng vội xoa dịu Mặc Khanh mà giải vây
"Dì à, cháu thật sự không trách dì đâu mà. Dì không cần phải đi đâu cả "
Uyển An thực sự là chưa từng trách bà ấy bao giờ. Uyển An biết nếu không phải do cô mà Mặc Khanh mất trí nhớ thì chắc chắn mọi chuyện sẽ không xảy ra, vậy cô lấy tư cách gì mà trách móc nhà họ Mặc chứ. Nói cho cùng thì bà ấy là mẹ của Mặc Khanh, chẳng bao giờ con cái có thể hận bố mẹ mình cả đời cả. Nếu cô không giúp Mặc Khanh tháo bỏ nút thắt này trong anh thì cả nhà sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc được.
“Lâm Khanh, dì ấy là do tình thế ép buộc thôi. Em không trách dì đâu, anh cũng đừng trách dì ấy nữa mà”
Mặc Khanh nghe thế Uyển An không trách mẹ mình thì trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào nhưng anh vẫn thật sự rất giận. Không hẳn là anh giận mẹ mình mà anh còn giận cả chính bản thân mình nữa. Suy cho cùng cũng là anh tự nguyện đồng ý với mẹ, bà ấy ở nước ngoài không biết anh yêu vợ thế nào nên bắt anh li hôn cũng không quá khó hiểu nhưng bản thân anh lại đồng ý chuyện hoang đường ấy mới đáng trách. Mặc Khanh quay mặt đi chỗ khác rồi nói lại
“Được rồi, nếu Uyển An cô ấy đã nói vậy thì cứ vậy đi”
Uyển An chạy lại chỗ bà nội mà nũng nịu khoác lấy tay bà lắc lắc
“Bà nội ơi, bà nội yêu quý của cháu ơi”
Bà nội Mặc bất lực thở dài mà bĩu môi nhìn mẹ Mặc Khanh rồi quay lại nhìn Uyển An
“Thôi thôi, được rồi. Bà biết cháu định nói gì”
“Được, nếu cháu đã không trách thì bà cũng sẽ bỏ qua được chưa?”
“Đúng là bà nội của cháu. Bà là số 1”
Tiểu Phong ở cũng nói lớn lên
“Cả con nữa. Bà cố là số 1 con sẽ là số 2”
Bố mẹ Mặc Khanh thấy tiểu Phong thì ngạc nhiên
“Ây ya, cậu nhóc này là ai vậy”
Họ ngước mặt lên nhìn Uyển An với anh mắt như hiểu ra, Uyển An cũng chỉ nhìn họ ngại ngùng rồi cười lại như trả lời. Mẹ Mặc Khanh vội đi đến dang tay ra như chực ôm lấy tiểu Phong
“Nào, lại đây nào. Để bà xem cháu trai của bà nào”
Bố Mặc Khanh thì vui mừng ra mặt
“Ya, giờ tôi có cháu nội lớn từng này rồi đấy”
Tất cả mọi người đang cười vui vẻ bỗng Mặc Khanh khựng người lại như nhớ ra chuyện gì. Mặt anh bắt đầu nghiêm trọng lại
“Còn một chuyện nữa, số nợ kia dược bà Lý thanh toán hết. Nhưng rốt cuộc mục đích của bà ấy là gì chứ”
“Đúng vậy, mẹ cũng đang thắc mắc đây. Nhưng rốt cuộc là gì thì chúng ta cũng mau chóng trả lại cho bà ấy tránh để mọi chuyện rắc rối hơn”
Uyển An nghe đến chuyện nợ nần mà bẽn lẽn dơ tay lên rồi cười gượng
“Cả nhà à, con có chuyện muốn nói”
“Uyển An, con nói đi”
“Thật ra… bà Lý… là… là…là mẹ của con”
Cả nhà ngạc nhiên mắt mở to mà nhìn cô.
“Cô nghĩ cái gì mà bắt cháu trai tôi nó bỏ vợ bỏ con hả?”
“Hay là bây giờ tôi bắt con trai tôi bỏ cô nhá?”
“Mẹ, con biết lỗi thật rồi mẹ à”
"Đúng đấy mẹ, vợ con cô ấy hối hận rồi. Lúc nghe tin máy bay của Uyển An bị nổ cô ấy khóc suốt luôn đấy mẹ "
“Khóc, khóc có nhiều bằng cháu dâu ta khóc không hả?”
“Mẹ, chỉ cần Uyển An bình an trở về con sẽ không ép hai đứa nó li hôn nữa đâu. Con sẽ xin lỗi con bé, xin con bé tha thứ cho con”
Thật ra mẹ Mặc Khanh không phải là ghét bỏ Uyển An mà là do trước kia bà ấy muốn con trai mình nhanh chóng giúp mình trả nợ mới sinh ra ác cảm với Uyển An. Nhưng lúc thấy con trai bỏ chạy khỏi hôn lễ bà ấy đã hối hận vô cùng, bà ấy đã quỳ xuống xin lỗi Ninh gia để xin gia hạn khoản nợ kia, nào ngờ lại được bà chủ Lý thanh toán hết một lần. Lúc biết tin Uyển An bỏ đi rồi chuyến bay ấy bị nổ thì lại càng hối hận không nguôi. Lòng bà ấy cứ như lửa đốt mà không ngừng cầu nguyện cho hai mẹ con cô.
Uyển An dắt Tiểu Phong bước ra rồi khẽ lên tiếng
“Dì à, cháu tha thứ cho dì mà”
Bà nội Mặc thấy Uyển An và chắt của mình mà vui mừng không thôi. Bà chạy đến ôm chầm lấy cô mà rơi nước mắt
“Uyển An là cháu à? Là cháu thật rồi. Cháu vẫn bình an trở về với bà rồi”
“Bà nội, cháu vẫn ở đây mà. Cháu không đi nữa, tiếp tục làm cháu dâu của bà mà”
Mẹ Mặc Khanh thấy Uyển An cũng rất vui. Bà ấy tiến đến gần cô, hai mắt bà đỏ hoe nước mắt đọng lại trực rơi xuống.
“Uyển An, con bình an trở về rồi sao?”
“Mẹ xin lỗi vì trước đây quá đáng với con. Mẹ xin lỗi, Uyển An à”
Mặc Khanh thấy thế liền đi lên mà tức giận với mẹ mình
“Mẹ à, sao mẹ có thể ích kỷ đến như vậy chứ? Sao mẹ có thể chỉ nghĩ cho bản thân mình như vậy chứ?”
“Lâm Khanh, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi các con”
“Mẹ xin lỗi thì có ích gì?”
"Nếu con và Uyển An không tha thứ cho mẹ, không muốn thấy mẹ nữa thì mẹ và bố sẽ quay trở lại Mỹ, chắc chắn sẽ không khiến con và Uyển An cảm thấy khó chịu "
Uyển An nghe thấy thế cũng vội xoa dịu Mặc Khanh mà giải vây
"Dì à, cháu thật sự không trách dì đâu mà. Dì không cần phải đi đâu cả "
Uyển An thực sự là chưa từng trách bà ấy bao giờ. Uyển An biết nếu không phải do cô mà Mặc Khanh mất trí nhớ thì chắc chắn mọi chuyện sẽ không xảy ra, vậy cô lấy tư cách gì mà trách móc nhà họ Mặc chứ. Nói cho cùng thì bà ấy là mẹ của Mặc Khanh, chẳng bao giờ con cái có thể hận bố mẹ mình cả đời cả. Nếu cô không giúp Mặc Khanh tháo bỏ nút thắt này trong anh thì cả nhà sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc được.
“Lâm Khanh, dì ấy là do tình thế ép buộc thôi. Em không trách dì đâu, anh cũng đừng trách dì ấy nữa mà”
Mặc Khanh nghe thế Uyển An không trách mẹ mình thì trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào nhưng anh vẫn thật sự rất giận. Không hẳn là anh giận mẹ mình mà anh còn giận cả chính bản thân mình nữa. Suy cho cùng cũng là anh tự nguyện đồng ý với mẹ, bà ấy ở nước ngoài không biết anh yêu vợ thế nào nên bắt anh li hôn cũng không quá khó hiểu nhưng bản thân anh lại đồng ý chuyện hoang đường ấy mới đáng trách. Mặc Khanh quay mặt đi chỗ khác rồi nói lại
“Được rồi, nếu Uyển An cô ấy đã nói vậy thì cứ vậy đi”
Uyển An chạy lại chỗ bà nội mà nũng nịu khoác lấy tay bà lắc lắc
“Bà nội ơi, bà nội yêu quý của cháu ơi”
Bà nội Mặc bất lực thở dài mà bĩu môi nhìn mẹ Mặc Khanh rồi quay lại nhìn Uyển An
“Thôi thôi, được rồi. Bà biết cháu định nói gì”
“Được, nếu cháu đã không trách thì bà cũng sẽ bỏ qua được chưa?”
“Đúng là bà nội của cháu. Bà là số 1”
Tiểu Phong ở cũng nói lớn lên
“Cả con nữa. Bà cố là số 1 con sẽ là số 2”
Bố mẹ Mặc Khanh thấy tiểu Phong thì ngạc nhiên
“Ây ya, cậu nhóc này là ai vậy”
Họ ngước mặt lên nhìn Uyển An với anh mắt như hiểu ra, Uyển An cũng chỉ nhìn họ ngại ngùng rồi cười lại như trả lời. Mẹ Mặc Khanh vội đi đến dang tay ra như chực ôm lấy tiểu Phong
“Nào, lại đây nào. Để bà xem cháu trai của bà nào”
Bố Mặc Khanh thì vui mừng ra mặt
“Ya, giờ tôi có cháu nội lớn từng này rồi đấy”
Tất cả mọi người đang cười vui vẻ bỗng Mặc Khanh khựng người lại như nhớ ra chuyện gì. Mặt anh bắt đầu nghiêm trọng lại
“Còn một chuyện nữa, số nợ kia dược bà Lý thanh toán hết. Nhưng rốt cuộc mục đích của bà ấy là gì chứ”
“Đúng vậy, mẹ cũng đang thắc mắc đây. Nhưng rốt cuộc là gì thì chúng ta cũng mau chóng trả lại cho bà ấy tránh để mọi chuyện rắc rối hơn”
Uyển An nghe đến chuyện nợ nần mà bẽn lẽn dơ tay lên rồi cười gượng
“Cả nhà à, con có chuyện muốn nói”
“Uyển An, con nói đi”
“Thật ra… bà Lý… là… là…là mẹ của con”
Cả nhà ngạc nhiên mắt mở to mà nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.