Chương 35: Vật kỉ niệm cũ
Dạ Nam Yến
19/11/2023
Tiểu Phong cứ khóc không ngừng nằng nặc đòi về nên Uyển An cũng chỉ đành đưa cậu bé qua nhà Sơ Hạ ngay trong đêm. Bà nội Mặc cũng rất buồn nhưng lại chẳng thể làm gì cả, có trách thì trách thằng cháu trai kia của bà cứ
mãi không nhớ ra được vợ con mình mà thôi.
Mặc Hạo về đến nhà biết được chuyện cũng tức giận không thôi
"Lâm Khanh, anh bị điên rồi"
"Vợ con anh quan trọng hay cái cốc đấy quan trọng hả?"
Mặc Khanh bây giờ mới bình tĩnh được phần nào nhưng cũng muộn rồi, Uyển An đã đi rồi. Mặc Khanh lúc này mới ý thức được hành động ban nãy của mình có hơi quá đáng. Mặt anh có vẻ hơi hối hận từ từ giải thích với Mặc Hạo
"Anh không biết tại sao lúc đấy mình lại như vậy nữa. Nhưng cái cốc đấy rất quan trọng với anh, em có biết không?"
"Anh không biết sao?"
"Vậy anh nói xem cái cốc đấy tại sao lại quan trọng hơn vợ con anh vậy?"
"Nó là của một người rất quan trọng "
"Người rất quan trọng?"
"Anh nói xem ai quan trọng hơn vợ anh?"
"Anh....anh không thể nhớ được "
Đúng thật là Mặc Khanh anh ta không nhớ được. Anh ta chỉ nhớ đấy là chiếc cốc rất quan trọng, bao nhiêu năm nay nó vẫn ở đấy chưa hề được sử dụng qua chỉ một lần. Sở dĩ ban nãy anh ta hành sử như vậy vì trong mơ anh thấy một người con gái đã tặng mình chiếc cốc này. Không biết tại sao anh cảm thấy nó rất quan trọng như thể phải bảo vệ nó đến hết đời vậy. Mặc Hạo nghe được câu trả lời mơ hồ của anh mà nhếch mép cười rồi nói với giọng đầy thất vọng.
"Anh không nhớ được? Sao cái gì anh cũng không nhớ vậy?"
"Cả vợ con anh cũng không nhớ thì nhớ được gì?"
"Anh....anh biết ban nãy phản ứng có hơi quá đáng nhưng cô ta không nên tự tiện đụng vào đồ của anh"
"Em đã nhắc anh trước rồi, anh không để tâm thì sau này đừng hối hận"
Mặc Khanh đờ cả người ra suy nghĩ thật kỹ những lời Mặc Hạo nói. Anh bây giờ mới tự hỏi mình tại sao cả nhà ai cũng yêu quý Uyển An đến vậy? Tại sao cứ như mọi chuyện đều là nỗi của anh vậy? Nghĩ đến đây đầu anh đau nhức không thôi. Một hình bóng quen thuộc hiện ra trong đầu anh, rất quen thuộc nhưng anh chẳng thể nhớ nổi đã gặp ở đâu cả. Người con gái ấy với bộ đồ nữ sinh khoác trên mình chiếc ba lô treo móc khóa hình chú gấu giống như trên chiếc cốc đã vỡ kia. Anh tuy không nhớ được cô gái kia là ai, gương mặt như thế nào nhưng anh biết chắc cô ấy rất quan trọng với anh. Anh chắc chắn phải tìm được người con gái ấy, phải nhớ ra cô ấy là ai.
reng.....reng.....reng......!!!!
Tiếng điện thoại reo lên làm ngắt đi mạch suy nghĩ của anh. Anh nhìn bảo điện thoại thì thấy là số của mẹ mình. Anh vội vàng bắt máy
"Mẹ, sao mẹ lại gọi cho con vậy?"
*Lâm Khanh, công ty chúng ta làm ăn bên này không thuận lợi rồi. Con giúp mẹ với*
"Không thuận lợi? Chẳng phải vẫn đang hoạt động bình thường sao?"
*Bố của con ông ấy giấu mẹ lén kí hợp đồng với người ta, bây giờ bị lừa mất hết rồi. Lâm Khanh, con phải giúp bố mẹ chứ?*
"Mẹ cần bao nhiêu?"
*Không nhiều. Tầm....tầm.....100 triệu đô*
"100 triệu đô? Như vậy mà không nhiều sao mẹ?"
*Mẹ... mẹ biết là con có thể giúp mẹ mà*
"Con không có nhiều tiền như vậy đâu mẹ à. Mặc thị không phải của một mình con. Mẹ bảo con giúp mẹ như thế nào chứ?"
*Thật ra không nhất thiết phải trả bằng tiền đâu con. Còn.... còn một cách nữa*
"Cách gì?"
*Con....con chỉ cần kết hôn với Ninh Kiều là được. Ninh gia đã hứa sẽ trả giúp chúng ta nếu con đồng ý lấy con bé*
"Hóa ra là vậy. Đây là mẹ đang ép con chứ đâu phải nhờ con. Mẹ sắp xếp hết rồi còn gì, mẹ chỉ là đang thông báo cho con thôi"
*Lâm Khanh, con nói gì vậy. Con phải cứu bố mẹ đi chứ*
"Con kết hôn rồi, nếu kết hôn nữa sẽ là trùng hôn. Mẹ có biết không?"
*Mẹ biết chứ , con yên tâm. Ninh gia nói rồi, hai đứa tổ chức hôn lễ trước rồi con cứ từ từ li hôn với cô gái kia sau đó đăng ký kết hôn với Ninh Kiều cũng được. Họ như vậy là nhân nhượng lắm rồi*
Mặc Khanh nghe xong thì tức giận cúp máy mặc kệ mẹ mình đang nói ở đầu giây bên kia. Đầu anh bây giờ sắp nổ tung thật rồi. Tự nhiên ở đâu lại xuất hiện một người vợ trên giấy tờ thêm một đứa con mà bản thân anh chẳng biết mình có nó khi nào thì giờ lại thêm một cuộc hôn nhân sắp đặt đến mặt cô dâu anh còn chưa nhìn qua bao giờ.
Cả đêm đó Mặc Khanh và Uyển An đều không ngủ. Họ nghĩ mãi, nghĩ lại từng chuyện một xảy ra. Cô ước gì ngày hôm đó đã không bỏ đi còn anh ước mình có thể nhớ ra mọi chuyện. Anh thật sự muốn biết Uyển An rốt cuộc là ai? Tại sao anh lại có cảm giác vừa quen lại vừa lạ với cô như vậy cũng muốn biết người con gái xuất hiện trong giấc mơ của mình là ai.
Mặc Hạo về đến nhà biết được chuyện cũng tức giận không thôi
"Lâm Khanh, anh bị điên rồi"
"Vợ con anh quan trọng hay cái cốc đấy quan trọng hả?"
Mặc Khanh bây giờ mới bình tĩnh được phần nào nhưng cũng muộn rồi, Uyển An đã đi rồi. Mặc Khanh lúc này mới ý thức được hành động ban nãy của mình có hơi quá đáng. Mặt anh có vẻ hơi hối hận từ từ giải thích với Mặc Hạo
"Anh không biết tại sao lúc đấy mình lại như vậy nữa. Nhưng cái cốc đấy rất quan trọng với anh, em có biết không?"
"Anh không biết sao?"
"Vậy anh nói xem cái cốc đấy tại sao lại quan trọng hơn vợ con anh vậy?"
"Nó là của một người rất quan trọng "
"Người rất quan trọng?"
"Anh nói xem ai quan trọng hơn vợ anh?"
"Anh....anh không thể nhớ được "
Đúng thật là Mặc Khanh anh ta không nhớ được. Anh ta chỉ nhớ đấy là chiếc cốc rất quan trọng, bao nhiêu năm nay nó vẫn ở đấy chưa hề được sử dụng qua chỉ một lần. Sở dĩ ban nãy anh ta hành sử như vậy vì trong mơ anh thấy một người con gái đã tặng mình chiếc cốc này. Không biết tại sao anh cảm thấy nó rất quan trọng như thể phải bảo vệ nó đến hết đời vậy. Mặc Hạo nghe được câu trả lời mơ hồ của anh mà nhếch mép cười rồi nói với giọng đầy thất vọng.
"Anh không nhớ được? Sao cái gì anh cũng không nhớ vậy?"
"Cả vợ con anh cũng không nhớ thì nhớ được gì?"
"Anh....anh biết ban nãy phản ứng có hơi quá đáng nhưng cô ta không nên tự tiện đụng vào đồ của anh"
"Em đã nhắc anh trước rồi, anh không để tâm thì sau này đừng hối hận"
Mặc Khanh đờ cả người ra suy nghĩ thật kỹ những lời Mặc Hạo nói. Anh bây giờ mới tự hỏi mình tại sao cả nhà ai cũng yêu quý Uyển An đến vậy? Tại sao cứ như mọi chuyện đều là nỗi của anh vậy? Nghĩ đến đây đầu anh đau nhức không thôi. Một hình bóng quen thuộc hiện ra trong đầu anh, rất quen thuộc nhưng anh chẳng thể nhớ nổi đã gặp ở đâu cả. Người con gái ấy với bộ đồ nữ sinh khoác trên mình chiếc ba lô treo móc khóa hình chú gấu giống như trên chiếc cốc đã vỡ kia. Anh tuy không nhớ được cô gái kia là ai, gương mặt như thế nào nhưng anh biết chắc cô ấy rất quan trọng với anh. Anh chắc chắn phải tìm được người con gái ấy, phải nhớ ra cô ấy là ai.
reng.....reng.....reng......!!!!
Tiếng điện thoại reo lên làm ngắt đi mạch suy nghĩ của anh. Anh nhìn bảo điện thoại thì thấy là số của mẹ mình. Anh vội vàng bắt máy
"Mẹ, sao mẹ lại gọi cho con vậy?"
*Lâm Khanh, công ty chúng ta làm ăn bên này không thuận lợi rồi. Con giúp mẹ với*
"Không thuận lợi? Chẳng phải vẫn đang hoạt động bình thường sao?"
*Bố của con ông ấy giấu mẹ lén kí hợp đồng với người ta, bây giờ bị lừa mất hết rồi. Lâm Khanh, con phải giúp bố mẹ chứ?*
"Mẹ cần bao nhiêu?"
*Không nhiều. Tầm....tầm.....100 triệu đô*
"100 triệu đô? Như vậy mà không nhiều sao mẹ?"
*Mẹ... mẹ biết là con có thể giúp mẹ mà*
"Con không có nhiều tiền như vậy đâu mẹ à. Mặc thị không phải của một mình con. Mẹ bảo con giúp mẹ như thế nào chứ?"
*Thật ra không nhất thiết phải trả bằng tiền đâu con. Còn.... còn một cách nữa*
"Cách gì?"
*Con....con chỉ cần kết hôn với Ninh Kiều là được. Ninh gia đã hứa sẽ trả giúp chúng ta nếu con đồng ý lấy con bé*
"Hóa ra là vậy. Đây là mẹ đang ép con chứ đâu phải nhờ con. Mẹ sắp xếp hết rồi còn gì, mẹ chỉ là đang thông báo cho con thôi"
*Lâm Khanh, con nói gì vậy. Con phải cứu bố mẹ đi chứ*
"Con kết hôn rồi, nếu kết hôn nữa sẽ là trùng hôn. Mẹ có biết không?"
*Mẹ biết chứ , con yên tâm. Ninh gia nói rồi, hai đứa tổ chức hôn lễ trước rồi con cứ từ từ li hôn với cô gái kia sau đó đăng ký kết hôn với Ninh Kiều cũng được. Họ như vậy là nhân nhượng lắm rồi*
Mặc Khanh nghe xong thì tức giận cúp máy mặc kệ mẹ mình đang nói ở đầu giây bên kia. Đầu anh bây giờ sắp nổ tung thật rồi. Tự nhiên ở đâu lại xuất hiện một người vợ trên giấy tờ thêm một đứa con mà bản thân anh chẳng biết mình có nó khi nào thì giờ lại thêm một cuộc hôn nhân sắp đặt đến mặt cô dâu anh còn chưa nhìn qua bao giờ.
Cả đêm đó Mặc Khanh và Uyển An đều không ngủ. Họ nghĩ mãi, nghĩ lại từng chuyện một xảy ra. Cô ước gì ngày hôm đó đã không bỏ đi còn anh ước mình có thể nhớ ra mọi chuyện. Anh thật sự muốn biết Uyển An rốt cuộc là ai? Tại sao anh lại có cảm giác vừa quen lại vừa lạ với cô như vậy cũng muốn biết người con gái xuất hiện trong giấc mơ của mình là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.