Chương 8
Khả Nhạc
22/01/2015
Cùng Ân Hạo lăn lộn cả đêm, khi Đồng Vũ Thiến về đến nhà cũng đã mười hai giờ.
Nhìn đồng hồ, cô chỉ biết thở dài.
Lần sau, tuyệt đối cô sẽ không chấp nhận đến phòng làm việc của anh để rồi hai người ăn tối với nhau nữa.
Cái “món ăn ngọt” mà anh bảo với cô ăn ngon kinh người đó chính là bị anh giằng co nhiều lần, đi bộ thì mệt chết, thậm chí tâm còn phiền não, nói không ra được lời bủn rủn.
Rốt cuộc là ai nói đòi hỏi hoan ái vô độ, phụ nữ bởi vì muốn thu hút đàn ông mà tươi cười rực rỡ, còn đàn ông thì khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của phụ nữ lại phát sinh chuyện kia, tính khí trôi đi hết, trở thành một con người trơ trẽn?
Cô cảm thấy cô và Ân Hạo đang trong trạng thái ngược lại, cô bị người ta
tra thành một con cá khô.
Sau khi xong, Ân Hạo kiên trì đưa cô về nhà, nhưng công việc chồng chất tại bàn làm việc mà anh vẫn chưa giải quyết xong, cô thật sự không đành lòng để cho anh dùng thêm thời gian đặc biệt đưa cô về nhà nữa.
Thật vất vả mới về đến nhà, Đồng Vũ Thiến đang chuẩn bị lấy chìa khóa ra mở cửa thì lại phát hiện không thấy chìa khóa đâu.
Không thể nào! Cô đã vứt chìa khóa nhà đi sao?
Tâm rét lạnh cô cố gắng lấy lại tinh thần tìm khắp nơi một phen, sau đó vô lực dựa vào cổng lớn, trượt người xuống đất.
"Đó! Đồng Vũ Thiến, cô đúng là một con ngốc mà!"
Giờ phút này đã là canh ba nửa đêm, cô phải gọi người nào đó giúp đỡ bây giờ? Thợ sửa khóa cũng đã nghỉ ngơi từ lâu.
Khi Đồng Vũ Thiến không biết nên như thế nào cho đúng, thì chợt cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn của người hàng xóm đang cầm pizza và bia, chậm rãi đi ra khỏi thang máy.
Nhìn Triệu Vịnh Bình không lo lắng mà bước qua mặt cô, cô do dự không biết có nên mở miệng gọi anh một tiếng không thì anh đột nhiên quay đầu nhìn cô.
Tầm mắt hai người giao nhau. Đồng Vũ Thiến lúng túng chào hỏi anh:
"Hi."
Lần trước anh tốt bụng giúp cô xách một rổ vật liệt đi lên lầu, nhưng Ân Hạo không giải thích gì dùng ánh mắt giết người đi ra, cướp lấy cái giỏ trong tay anh, mang cô rời đi, hại cô không còn biện pháp gì cảm ơn người ta, chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.
Trầm mặc một lát, Triệu Vịnh Bình nhạy bén hỏi: "Quên mang theo chìa khóa sao?"
"Gần như vứt bỏ."
Bây giờ cô nghĩ lại biết chắc chắn mình đã bỏ quên chìa khóa ở nơi nào, chỉ có thể là phòng làm việc của Ân Hạo.
Cô có thể gọi điện nhờ Ân Hạo đưa đến đây giúp cô, nhưng thứ nhất là không muốn phiền anh đi một chuyến đến đây, chăm sóc như thế cũng rất mệt mỏi.
"Lúc này rất xấu hổ."
"Đúng vậy!" Cô bất đắc dĩ trả lời một tiếng, có chút giận chính mình.
Rõ ràng cô muốn chính mình tỏ ra vui vẻ hơn một chút, nhưng mơ hồ vẫn có cái gì đó cứ dính theo cô không buông, để cho cô luôn cảm thấy phiền nhiễu vì mấy chuyện ngu xuẩn.
"Muốn tới nhà tôi không?"
"Đi, đi đến nhà anh?"
"Nếu như cô không muốn đến chỗ kia, có thể ở đây, sau khi trời sáng thì gọi điện thoại nhờ thợ để mở khóa."
Đồng Vũ Thiến do dự, bên tai quanh quẩn lời cảnh cáo của Ân Hạo.
Ngộ nhỡ là người xấu thì làm sao đây?
Cô hoàn toàn không hiểu gì về người hàng xóm này, hai người cũng không thể gọi là bạn bè, thì làm sao có thể tùy tiện vào nhà của anh mà quấy rầy, có phải hơi quá đáng hay không?
Thấy cô cau mày, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì, Thiệu Vịnh Bình mở miệng nói: "Chỉ có một mình tôi ở nhà sẽ không quấy rầy người khác đâu."
Một mình anh ở nhà! Cái này có phải là nguy hiểm nhiều hơn phải không?
Lần đầu tiên cô gặp Ân Hạo nhìn bề ngoài của anh hoàn toàn không giống với một con sói, cuối cùng anh cũng biến thành sói, có thể người này cũng là một con sói khác? So với Ân Hạo thì Thiệu Vịnh Bình càng giống sói hơn, tuyệt đối nguy hiểm hơn!
Ý tưởng này chợt lóe qua, cô vội vàng lắc đầu.
Nhưng bọn họ là hàng xóm nha! Anh không phải là người lạnh lẽo vô tình, trên thực tế cũng có người ác, người tốt?
"Ách, nhưng...."
Trong đầu toát ra một đống câu hỏi mà cô chỉ biết tự hỏi rồi tự đáp, đầu cô đau buốt với lại đã nửa đêm cũng không nghĩ ra lý do để từ chối.
Dù sao đề nghị của anh cũng thật hấp dẫn, có thể giải quyết cho cô vấn đề trước mắt.
Cho là cô không phải là người không biết xấu hổ, Thiệu Vịnh Bình thản nhiên nói: "Không cần khác khí, đi thôi."
"Gì?" Cô đồng ý vào nhà anh chưa?
Đồng Vũ Thiến nhìn bóng lưng đang đi về phía trước, vội vội vàng vàng đuổi theo: "Ách, cái đó....Thiệu tiên sinh tôi còn chưa có....A!"
Thiệu Vịnh Bình quay người lại phía sau chợt nhìn cô một cái rồi dùng bước chân lại, kinh ngạc trừng lớn mắt.
Cũng không biết cô đi bộ như thế nào, tự nhiên quẹo trái rồi chân quẹo phải, hùng hùng hổ hổ ngã nhào vào anh.
Nhìn vào hướng ngã của cô, nếu anh độc ác không ôm lấy cô, trực tiếp lui về sau một bước có thể cô sẽ trực tiếp đụng vào hành lang thủy tinh này, nếu vận số càng không may mắn, cô có thể làm làm vỡ cửa sổ thủy tinh, giống như quảng cáo thường hay nói: "Tôi không thể quay trở lại được" sau đó biến thành một thiên sứ, làm tiêu điểm cho người đi đường.
Nhanh chóng cân nhắc tất cả, Thiệu Vịnh Bình quyết định mỗi ngày làm một việc thiện đưa tay ôm lấy cô.
Tiến đến, đụng vào một lồng ngực xa lạ, Đồng Vũ Thiến không có thời gian kêu đau, ngược lại đỏ mặt, vội vã nghĩ cách kéo dãn khoảng cách của hai người.
"Đúng, đúng, không dậy nổi, không phải tôi cố ý...."
Nhìn bộ dạng hoảng sợ không biết phải làm sao của cô, khóe môi lạnh lùng của Thiệu Vịnh Bình vẽ ra một nụ cười.
"Anh...."
Anh còn chưa mở miệng nói thì cô đã phát hiện thấy trong nháy mắt không khí liền trở nên nặng nề, vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông há to miệng đứng sau lưng Đồng Vũ Thiến, lấy ánh mắt giết người nhìn bọn họ.
"Người kia là bạn trai cô sao?"
Đôi tay đang nằm trên ngực của Thiệu Vịnh Bình, Đồng Vũ Thiến thật vất vả mới kéo dài được khoảng cách của hai người, chợt nghe lời nói cùng tiếng cười của anh trong mơ hồ.
"Cái gì?"
"Bạn trai cô trừng mắt nhìn tôi."
"Bạn trai?"
Đồng Vũ Thiến lấy lại tinh thần, nhìn theo ánh mắt của Thiệu Vịnh Bình, đáy mắt lập tức thấy vẻ mặt xanh mét của Ân Hạo.
"Ân. . . . . ."
Cô còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Ân Hạo xông lên, đẩy cô ra, dùng một tay nhắc cổ áo của Thiệu Vịnh Bình, cắn răng tức giận nói: "Đáng chết! Cậu biết. . . . . ."
Những lời nói vừa đến khóe miệng, bị lời giáo huấn kia làm cho Thiệu Vịnh Bình cảnh giác mà nắm chặt quả đấm trong tay, nặng nề thưởng cho anh một cú đánh
Một cú đánh mạnh mẽ đánh vào trên mặt Ân Hạo, gọng kính lập tức bay ra ngoài.
Tức giận và đau đớn nơi má khiến cho chút lý trí còn sống trong đầu Ân Hạo biến mất hoàn toàn.
Anh nắm chặt quả đấm, hai mắt bởi vì ghen tỵ mà lộ ra vẻ tàn nhẫn, kích động vui mừng liền muốn đánh người.
Ngay lúc Thiệu Vịnh Bình muốn vì mình mà nói lời xin lỗi, không
ngờ người đàn ông có vẻ ngoài lịch sự kia thế nhưng không chút khách khí nào mà lập tức ra tay đánh lại, nhất thời, bạo lực trong đôi mắt hai người được dẫn lên.
Không khí cực kỳ khẩn trương.
Hai người đàn ông đang rất hăng hái chiến đấu, anh một quyền tôi lại một quyền, trình diễn những màn lăn lộn trước mặt Đồng Vũ Thiến, chẳng thua gì những màn đánh đấu trên tivi
Hiện tại thật sự đang xảy ra chuyện gì?
Đồng Vũ Thiên đưa ánh mắt không thể tin nhìn hai người đàn ông không hiểu vì sao lại đánh nhau này, Đồng Vũ Thiến kinh hãi la hét: "Dừng tay! Dừng tay!"
Một người bị ghen tỵ làm đầu oc choáng váng, một bị trong tình trạng bạo lực đang được khơi dậy trong cơ thể, căn bản không có người nào nghe thấy lời cô.
Thấy không ai thèm nghe đến lời cô, lại thấy khóe mắt của Ân Hạo , khóe miệng anh đang chảy máu. Đồng Vũ Thiến vội vàng kéo Ân Hạo ra, đau lòng nói: "Đừng đánh nhau!"
Nếu như không tận mắt thấy, cô tuyệt sẽ không tin tưởng, người đàn ông lịch sự nho nhã như Ân Hạo thế nhưng cũng có một mặt khác rất bạo lực.
Cảm giác được bàn tay mỏng manh của cô đang cầm lấy tay mình, tâm tình Ân Hạo từ từ lạnh đến cực điểm.
Sau khi Đồng Vũ Thiến rời khỏi phòng làm việc của anh, anh lập tức cắm đầu vào công việc, về sau anh hơi lơ đãng thì phát hiện ra chùm chìa khóa của cô đang được đặt trên bàn, không chút nghĩ ngợi liền quyết định vì cô gái ngu ngốc này mà chạy đến đây.
Vốn là muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, không ngờ vừa đến chỗ của cô thì đã nhìn thấy hình ảnh cô tựa vào ngực một người đàn ông khác.
Trơ mắt nhìn cô gái mà mình yêu mến đang vùi đầu vào lồng ngực của một người đàn ông khác, Ân Hạo chỉ biết đứng sững sờ tại chỗ, không dám tin tưởng những gì đã xảy ra trước mắt.
Mà bây giờ, thế nhưng cô lại kéo anh ra, trước mặt anh mà đau lòng vì một người đàn ông khác?
Trong nháy mắt, ghen tỵ khiến cho lửa đốt cháy cả lý trí của Ân Hạo, tất cả suy nghĩ của anh đều bị cháy sạch, không còn dư chút nào cả.
Tại sao?
Trước đây, không bao lâu, không phải bọn họ còn rất ngọt ngào trong thế giới hai người sao? Mới có vài phút, thế nhưng sao vị mật ngọt kia lại chuyển thành cay đắng như thế này?
"Ân Hạo, anh có nghe được những gì em nói hay không?" Phát hiện tay anh không ngừng chuyển động, lại không có bất kỳ phản ứng nào, Đồng Vu Thiến vội vàng hỏi.
Trong tai truyền đến giọng nói đau lòng của cô, Ân Hạo từ từ mở mắt ra, không hề chớp mắt mà cứ nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Em.....Đau lòng sao?"
Đồng Vũ Thiến chú ý đến những vết thương trên gương mặt của anh, còn cả vết thương ở mắt phải, vết thương trên đầu, đau lòng ập đến khiến cho cô phải khóc lớn lên.
"Dĩ nhiên đau lòng!"
Thiệu Vịnh Bình quả là một người hàng xóm hư, tự nhiên lại đánh người đàn ông mà cô yêu ra bộ dạng như thế này! Nhìn khuôn mặt đẹp trai, dịu dàng của anh chảy máu, làm sao cô không đau lòng cho được?
Đau lòng...Bên tai vang lên câu trả lời của Đồng Vũ Thiến, suy nghĩ của Ân Hạo bị vùi lấp lần nữa, cảm giác bị phản bội tràn ngập trong lòng, hoàn toàn không biết cô lo lắng cho ai.
Cô đau lòng vì người kia chứ không phải vì anh.....
Nghĩ tới đây, anh cảm thấy cổ họng nồng nặc vị ghen tuông và nó đã truyền khắp lục phủ ngũ tạng, đố kị sắp nổi điên.
Cuối cùng cũng phát hiện vẻ khác thường của anh, Đồng Vũ Thiến lo lắng hỏi: "Ân Hạo, anh đã xảy ra chuyện gì? Có khỏe không?"
Giống như không nghe thấy câu hỏi của cô, Ân Hạo đem theo bi thương trong lòng, sau khi đưa chìa khóa cho cô, chết lặng cất bước đi về phía thang máy, hờ hững ấn xuống phím mở cửa, chuẩn bị đi xuống.
Đồng Vũ Thiến đi theo, trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, cô không hiểu nên kéo anh lại hỏi: "Ân Hạo, anh đi đâu?"
Ân Hạo ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, lấy giọng nói ưu buồn nặng nề mà nói: "Cái gì cũng đừng nói."
Không biết vì sao, tình cảnh trước mắt, giống như anh phát hiện bạn gái trước của mình ở cùng một người đàn ông khác vậy. Những hình ảnh ấy cứ kéo về, trùng trùng điệp điệp trong đầu anh.
Lúc ấy, bạn gái trước của anh chẳng có bất kỳ chột dạ hay áy náy nào, chỉ quở trách anh, đem toàn bộ lỗi đẩy đến người anh.
Đồng Vũ Thiến đuổi theo, có đúng hay không cũng không nói cho anh biết, cô yêu thương người đàn ông khác cũng là lỗi của anh nữa sao?
"Cái ý gì?" Cô u mê nhìn bộ dáng khổ sở của anh, không hiểu ra sao.
Không có mắt kiếng, tầm mắt của Ân Hạo trở nên mờ mịt, không thấy rõ nét mặt của cô, hơn nữa quả đấm tình địch thật mạnh, lúc này mắt anh đang nổ đom đóm, đầu choáng váng, chân nặng trịch.
Cái mà lúc này anh ý thức được chỉ là nỗi buồn đang tồn tại trong lòng.
Lần này còn thảm hơn lần trước rất nhiều, ít nhất, lần trước cái người cướp bạn gái của anh cũng không ra tay đánh anh.
Ân Hạo đẩy tay của cô ra, đi vào trong thang máy, đè xuống phím đóng cửa, khiến cho cửa thang máy chậm rãi khép lại ngăn cách tầm mắt hai người.
Cảm giác đau đớn mãnh liệt tản ra khắp người anh, không muốn để cho cô thấy hình ảnh anh thở ra vì đau đớn. Còn Đồng Vũ Thiến hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể đứng ngây ngốc nhìn cửa thang máy đang khép lại trước mặt mình.
"Anh ta hiểu lầm."
Đột nhiên, giọng nói của Thiệu Vịnh Bình kéo suy nghĩ của cô trở về.
"Hiểu lầm cái gì?" Đồng Vũ Thiến quay đầu nhìn Thiệu Vịnh Bình, có chút rối rắm hỏi.
"Bạn trai cô gặp tôi và cô ôm nhau, cho nên hiểu lầm thôi."
Trên đời này, mọi chuyện là ký quái như thế, người đàn ông kia không xuất hiện vào lúc nào mà cố tình chọn khi cô mơ hồ ngã trên người anh, lúc bọn họ đang lúng túng thì đến.
Tại sao lại sinh ra hiểu lầm đấy.
Để cho anh không nói ra. Chỉ vì cô tay chân vụng về mà ngã lên người hàng xóm, tự nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì cả.
"Tôi đâu có ôm anh. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết cô
liền nhớ đến thời điểm Ân Hạo đến đây, chỗ đứng của anh cùng với góc độ nhìn, xem ra có thể nói là anh đã hiểu lầm cô và Thiệu Vịnh Bình đang ôm nhau rồi.
Chỉ là, sao Ân Hạo lại không hề nói cái gì cả mà cứ đánh nhau với người ta như vậy?
Anh không nói một câu chất vấn tình trạng hiện tại là sao?
Trong nháy mắt, cảm giác mất mác mãnh liệt cùng rất nhiều nghi ngờ bao phủ cô.
Tại sao? Tại sao?
Nhìn bộ dáng ngây ngô của cô như bừng tỉnh, ngay sau đó rũ bả vai xuống, thở dài một tiếng buồn bã, Thiệu Vịnh Bình không nhịn được mà nhắc nhở cô. "Tôi đã gọi một cuộc điện thoại xuống dưới lầu bảo nhân viên ngăn anh ấy lại, có lẽ giúp được cô tranh thủ thời gian đuổi theo."
"Đó, cám ơn."
Không ngờ Thiệu Vịnh Bình lại suy nghĩ nhanh nhẹn như thế từ đáy lòng Đồng Vũ Thiến vô cùng cảm kích nên quăng lại cho anh một nụ cười, xoay người chạy vào một thang máy khác.
"Đồng tiểu thư!" Thiệu Vịnh Bình đột nhiên mở miệng gọi cô lại.
Đồng Vũ Thiến quay đầu nhìn anh một cái.
"Nếu như đuổi kịp bạn trai cô thì hãy giúp tôi nói với anh ta một tiếng xin lỗi, mới vừa rồi thấy anh ta xông lại, tay của tôi hành động nhanh hơn đầu óc, nên mới ra tay đánh anh ấy như thế."
"Liên quan đến vấn đề này lần sau tôi sẽ trả lại anh một cái!"
Không có thời gian so đo đến việc Thiệu Vịnh Bình có ra tay đánh người trước, lòng của Đồng Vũ Thiến tràn đây hy vọng có thể đuổi kịp Ân Hạo, sau đó giải thích rõ mọi chuyện với anh.
Lần nữa chân phải bước nhanh khiến cô không kịp thích ứng.
Cô thở dài, trực giác tối nay thật là mây đen che đỉnh núi, mọi chuyện không thuận lợi!
Ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây, rơi vào không gian sáng sủa và lịch sự.
Ánh sáng mặt trời có chút chói mắt, khiến hàng lông mi anh tuấn của Ân Hạo nhíu lại.
Sao trời lại mau sáng như thế?
Sau đó mệt mỏi nhíu chân mày lại, cả người liền nằm dựa vào ghế da.
Mệt quá....
Kể từ đêm kia, sau khi biết chuyện Đồng Vũ Thiến vui vẻ với người mới, cả người anh như ngu như dại, không cách nào suy tư, hiệu suất làm việc cũng kém đến cực điểm.
Có một lần trở về đúng dịp đã lâu không gặp cô, thiếu chút nữa anh đã dùng ánh mắt để giết cô, muốn hỏi một chút xem đến tột cùng anh có chỗ nào chưa làm tốt?
Khi anh đang muốn hỏi như thế thì đáy lòng anh lại phát ra những lời nói kia, cho anh đáp án --
"Dạ, anh rất tốt, mọi mặt đều rất hoàn hảo, rất chuyên nghiệp, làm hết phận sự của một bác sĩ, nhưng không phải là người đàn ông hợp để cùng nhau đồng cam cộng khổ...."
Mặc dù đã chia tay bạn gái trước một thời gian rất lâu rồi, nhưng thỉnh thoảng lời nói của cô gái kia vẫn ghé vào lỗ tai anh, khiến cho trái tim anh đau đớn và nhớ rõ hình ảnh của mình.
Anh nghĩ, Đồng Vũ Thiến cũng sẽ cho anh một đáp án giống như vậy?
Biết rõ sẽ là đáp án kia, anh cần gì phải trêu chọc, chỉ lần nữa khiến cho mình đau lòng.
Cuối cùng, Ân Hạo chỉ có thể tự coi thường đáy lòng đang gào thét, coi thường sự tồn tại của Đồng Vũ Thiến, vội vã rời khỏi cô.
Cho đến khi khoảng cách của hai người kéo dài hơn, anh mới thả chậm bước chân, khiến cho cảm giác đau đớn trong trái tim được thoát ra nhấn chìm anh.
Anh cho là mình sẽ rất nhanh thoát khỏi sụ đau đớn do Đồng Vũ Thiến mang lại, có thể ép buộc mình chuyên tâm vùi đầu vào công việc, khiến bận rộn và bệnh nhân sẽ xóa đi cảm giác của anh, vậy mà cuộc sống ngày ngày trôi qua, tâm tình của anh cũng không có chuyển biến tốt, ngược lại càng lúc càng kém.
Trị giá sống không còn, đọc sách không xong, cũng giống như vĩnh viễn không đánh xong sơ yếu lý lịch của bệnh nhân....Không ngừng tích lũy mệt nhọc và áp lực, khiến cho anh không cách nào tập trung tinh thần, hơi mất đi kiên nhẫn, tính khí trở nên kém, quan hệ với mọi người ở mức cực kém.
Đối với một bác sĩ mà nói thì đây là điều tối kị cũng là điều nguy hiểm nhất, chỉ cần chuẩn đoán sai, phán xét kết quả không đúng, thì chính là liên quan đến một mạng người.
Ân Hạo biết, anh không thể tiếp tục như thế nữa!
Thân là một bác sĩ, gặp trắc trở trong tình cảm, anh không thể như loại người bừa bãi, cứ để tâm tình mục nát, không thể mượn rượu giải sầu, khiến cồn rượu làm cho đau đớn trở thành tê dại.
Anh chẳng thể làm cái gì cả, chỉ có thể đem cảm xúc khổ sở dằn xuống đáy lòng, vẫn làm việc theo cách chuyên nghiệp khiến bệnh nhân có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng, đem bệnh tình mà giao cho anh chữa trị.
Đây là sứ mạng của người làm bác sĩ....Nhưng, anh có thể tạm thời tháo đi cái sứ mệnh thần thánh mình đang mang xuống hay không? Anh muốn trở thành một người bình thường?
Khi ý niệm này bay lên, Ân Hạo đã ra quyết định, thế là không chú ngợi cầm điện thoại lên, gọi vào số điện thoại di động của viện trưởng.
Nhìn đồng hồ, cô chỉ biết thở dài.
Lần sau, tuyệt đối cô sẽ không chấp nhận đến phòng làm việc của anh để rồi hai người ăn tối với nhau nữa.
Cái “món ăn ngọt” mà anh bảo với cô ăn ngon kinh người đó chính là bị anh giằng co nhiều lần, đi bộ thì mệt chết, thậm chí tâm còn phiền não, nói không ra được lời bủn rủn.
Rốt cuộc là ai nói đòi hỏi hoan ái vô độ, phụ nữ bởi vì muốn thu hút đàn ông mà tươi cười rực rỡ, còn đàn ông thì khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của phụ nữ lại phát sinh chuyện kia, tính khí trôi đi hết, trở thành một con người trơ trẽn?
Cô cảm thấy cô và Ân Hạo đang trong trạng thái ngược lại, cô bị người ta
tra thành một con cá khô.
Sau khi xong, Ân Hạo kiên trì đưa cô về nhà, nhưng công việc chồng chất tại bàn làm việc mà anh vẫn chưa giải quyết xong, cô thật sự không đành lòng để cho anh dùng thêm thời gian đặc biệt đưa cô về nhà nữa.
Thật vất vả mới về đến nhà, Đồng Vũ Thiến đang chuẩn bị lấy chìa khóa ra mở cửa thì lại phát hiện không thấy chìa khóa đâu.
Không thể nào! Cô đã vứt chìa khóa nhà đi sao?
Tâm rét lạnh cô cố gắng lấy lại tinh thần tìm khắp nơi một phen, sau đó vô lực dựa vào cổng lớn, trượt người xuống đất.
"Đó! Đồng Vũ Thiến, cô đúng là một con ngốc mà!"
Giờ phút này đã là canh ba nửa đêm, cô phải gọi người nào đó giúp đỡ bây giờ? Thợ sửa khóa cũng đã nghỉ ngơi từ lâu.
Khi Đồng Vũ Thiến không biết nên như thế nào cho đúng, thì chợt cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn của người hàng xóm đang cầm pizza và bia, chậm rãi đi ra khỏi thang máy.
Nhìn Triệu Vịnh Bình không lo lắng mà bước qua mặt cô, cô do dự không biết có nên mở miệng gọi anh một tiếng không thì anh đột nhiên quay đầu nhìn cô.
Tầm mắt hai người giao nhau. Đồng Vũ Thiến lúng túng chào hỏi anh:
"Hi."
Lần trước anh tốt bụng giúp cô xách một rổ vật liệt đi lên lầu, nhưng Ân Hạo không giải thích gì dùng ánh mắt giết người đi ra, cướp lấy cái giỏ trong tay anh, mang cô rời đi, hại cô không còn biện pháp gì cảm ơn người ta, chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.
Trầm mặc một lát, Triệu Vịnh Bình nhạy bén hỏi: "Quên mang theo chìa khóa sao?"
"Gần như vứt bỏ."
Bây giờ cô nghĩ lại biết chắc chắn mình đã bỏ quên chìa khóa ở nơi nào, chỉ có thể là phòng làm việc của Ân Hạo.
Cô có thể gọi điện nhờ Ân Hạo đưa đến đây giúp cô, nhưng thứ nhất là không muốn phiền anh đi một chuyến đến đây, chăm sóc như thế cũng rất mệt mỏi.
"Lúc này rất xấu hổ."
"Đúng vậy!" Cô bất đắc dĩ trả lời một tiếng, có chút giận chính mình.
Rõ ràng cô muốn chính mình tỏ ra vui vẻ hơn một chút, nhưng mơ hồ vẫn có cái gì đó cứ dính theo cô không buông, để cho cô luôn cảm thấy phiền nhiễu vì mấy chuyện ngu xuẩn.
"Muốn tới nhà tôi không?"
"Đi, đi đến nhà anh?"
"Nếu như cô không muốn đến chỗ kia, có thể ở đây, sau khi trời sáng thì gọi điện thoại nhờ thợ để mở khóa."
Đồng Vũ Thiến do dự, bên tai quanh quẩn lời cảnh cáo của Ân Hạo.
Ngộ nhỡ là người xấu thì làm sao đây?
Cô hoàn toàn không hiểu gì về người hàng xóm này, hai người cũng không thể gọi là bạn bè, thì làm sao có thể tùy tiện vào nhà của anh mà quấy rầy, có phải hơi quá đáng hay không?
Thấy cô cau mày, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì, Thiệu Vịnh Bình mở miệng nói: "Chỉ có một mình tôi ở nhà sẽ không quấy rầy người khác đâu."
Một mình anh ở nhà! Cái này có phải là nguy hiểm nhiều hơn phải không?
Lần đầu tiên cô gặp Ân Hạo nhìn bề ngoài của anh hoàn toàn không giống với một con sói, cuối cùng anh cũng biến thành sói, có thể người này cũng là một con sói khác? So với Ân Hạo thì Thiệu Vịnh Bình càng giống sói hơn, tuyệt đối nguy hiểm hơn!
Ý tưởng này chợt lóe qua, cô vội vàng lắc đầu.
Nhưng bọn họ là hàng xóm nha! Anh không phải là người lạnh lẽo vô tình, trên thực tế cũng có người ác, người tốt?
"Ách, nhưng...."
Trong đầu toát ra một đống câu hỏi mà cô chỉ biết tự hỏi rồi tự đáp, đầu cô đau buốt với lại đã nửa đêm cũng không nghĩ ra lý do để từ chối.
Dù sao đề nghị của anh cũng thật hấp dẫn, có thể giải quyết cho cô vấn đề trước mắt.
Cho là cô không phải là người không biết xấu hổ, Thiệu Vịnh Bình thản nhiên nói: "Không cần khác khí, đi thôi."
"Gì?" Cô đồng ý vào nhà anh chưa?
Đồng Vũ Thiến nhìn bóng lưng đang đi về phía trước, vội vội vàng vàng đuổi theo: "Ách, cái đó....Thiệu tiên sinh tôi còn chưa có....A!"
Thiệu Vịnh Bình quay người lại phía sau chợt nhìn cô một cái rồi dùng bước chân lại, kinh ngạc trừng lớn mắt.
Cũng không biết cô đi bộ như thế nào, tự nhiên quẹo trái rồi chân quẹo phải, hùng hùng hổ hổ ngã nhào vào anh.
Nhìn vào hướng ngã của cô, nếu anh độc ác không ôm lấy cô, trực tiếp lui về sau một bước có thể cô sẽ trực tiếp đụng vào hành lang thủy tinh này, nếu vận số càng không may mắn, cô có thể làm làm vỡ cửa sổ thủy tinh, giống như quảng cáo thường hay nói: "Tôi không thể quay trở lại được" sau đó biến thành một thiên sứ, làm tiêu điểm cho người đi đường.
Nhanh chóng cân nhắc tất cả, Thiệu Vịnh Bình quyết định mỗi ngày làm một việc thiện đưa tay ôm lấy cô.
Tiến đến, đụng vào một lồng ngực xa lạ, Đồng Vũ Thiến không có thời gian kêu đau, ngược lại đỏ mặt, vội vã nghĩ cách kéo dãn khoảng cách của hai người.
"Đúng, đúng, không dậy nổi, không phải tôi cố ý...."
Nhìn bộ dạng hoảng sợ không biết phải làm sao của cô, khóe môi lạnh lùng của Thiệu Vịnh Bình vẽ ra một nụ cười.
"Anh...."
Anh còn chưa mở miệng nói thì cô đã phát hiện thấy trong nháy mắt không khí liền trở nên nặng nề, vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông há to miệng đứng sau lưng Đồng Vũ Thiến, lấy ánh mắt giết người nhìn bọn họ.
"Người kia là bạn trai cô sao?"
Đôi tay đang nằm trên ngực của Thiệu Vịnh Bình, Đồng Vũ Thiến thật vất vả mới kéo dài được khoảng cách của hai người, chợt nghe lời nói cùng tiếng cười của anh trong mơ hồ.
"Cái gì?"
"Bạn trai cô trừng mắt nhìn tôi."
"Bạn trai?"
Đồng Vũ Thiến lấy lại tinh thần, nhìn theo ánh mắt của Thiệu Vịnh Bình, đáy mắt lập tức thấy vẻ mặt xanh mét của Ân Hạo.
"Ân. . . . . ."
Cô còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Ân Hạo xông lên, đẩy cô ra, dùng một tay nhắc cổ áo của Thiệu Vịnh Bình, cắn răng tức giận nói: "Đáng chết! Cậu biết. . . . . ."
Những lời nói vừa đến khóe miệng, bị lời giáo huấn kia làm cho Thiệu Vịnh Bình cảnh giác mà nắm chặt quả đấm trong tay, nặng nề thưởng cho anh một cú đánh
Một cú đánh mạnh mẽ đánh vào trên mặt Ân Hạo, gọng kính lập tức bay ra ngoài.
Tức giận và đau đớn nơi má khiến cho chút lý trí còn sống trong đầu Ân Hạo biến mất hoàn toàn.
Anh nắm chặt quả đấm, hai mắt bởi vì ghen tỵ mà lộ ra vẻ tàn nhẫn, kích động vui mừng liền muốn đánh người.
Ngay lúc Thiệu Vịnh Bình muốn vì mình mà nói lời xin lỗi, không
ngờ người đàn ông có vẻ ngoài lịch sự kia thế nhưng không chút khách khí nào mà lập tức ra tay đánh lại, nhất thời, bạo lực trong đôi mắt hai người được dẫn lên.
Không khí cực kỳ khẩn trương.
Hai người đàn ông đang rất hăng hái chiến đấu, anh một quyền tôi lại một quyền, trình diễn những màn lăn lộn trước mặt Đồng Vũ Thiến, chẳng thua gì những màn đánh đấu trên tivi
Hiện tại thật sự đang xảy ra chuyện gì?
Đồng Vũ Thiên đưa ánh mắt không thể tin nhìn hai người đàn ông không hiểu vì sao lại đánh nhau này, Đồng Vũ Thiến kinh hãi la hét: "Dừng tay! Dừng tay!"
Một người bị ghen tỵ làm đầu oc choáng váng, một bị trong tình trạng bạo lực đang được khơi dậy trong cơ thể, căn bản không có người nào nghe thấy lời cô.
Thấy không ai thèm nghe đến lời cô, lại thấy khóe mắt của Ân Hạo , khóe miệng anh đang chảy máu. Đồng Vũ Thiến vội vàng kéo Ân Hạo ra, đau lòng nói: "Đừng đánh nhau!"
Nếu như không tận mắt thấy, cô tuyệt sẽ không tin tưởng, người đàn ông lịch sự nho nhã như Ân Hạo thế nhưng cũng có một mặt khác rất bạo lực.
Cảm giác được bàn tay mỏng manh của cô đang cầm lấy tay mình, tâm tình Ân Hạo từ từ lạnh đến cực điểm.
Sau khi Đồng Vũ Thiến rời khỏi phòng làm việc của anh, anh lập tức cắm đầu vào công việc, về sau anh hơi lơ đãng thì phát hiện ra chùm chìa khóa của cô đang được đặt trên bàn, không chút nghĩ ngợi liền quyết định vì cô gái ngu ngốc này mà chạy đến đây.
Vốn là muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, không ngờ vừa đến chỗ của cô thì đã nhìn thấy hình ảnh cô tựa vào ngực một người đàn ông khác.
Trơ mắt nhìn cô gái mà mình yêu mến đang vùi đầu vào lồng ngực của một người đàn ông khác, Ân Hạo chỉ biết đứng sững sờ tại chỗ, không dám tin tưởng những gì đã xảy ra trước mắt.
Mà bây giờ, thế nhưng cô lại kéo anh ra, trước mặt anh mà đau lòng vì một người đàn ông khác?
Trong nháy mắt, ghen tỵ khiến cho lửa đốt cháy cả lý trí của Ân Hạo, tất cả suy nghĩ của anh đều bị cháy sạch, không còn dư chút nào cả.
Tại sao?
Trước đây, không bao lâu, không phải bọn họ còn rất ngọt ngào trong thế giới hai người sao? Mới có vài phút, thế nhưng sao vị mật ngọt kia lại chuyển thành cay đắng như thế này?
"Ân Hạo, anh có nghe được những gì em nói hay không?" Phát hiện tay anh không ngừng chuyển động, lại không có bất kỳ phản ứng nào, Đồng Vu Thiến vội vàng hỏi.
Trong tai truyền đến giọng nói đau lòng của cô, Ân Hạo từ từ mở mắt ra, không hề chớp mắt mà cứ nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Em.....Đau lòng sao?"
Đồng Vũ Thiến chú ý đến những vết thương trên gương mặt của anh, còn cả vết thương ở mắt phải, vết thương trên đầu, đau lòng ập đến khiến cho cô phải khóc lớn lên.
"Dĩ nhiên đau lòng!"
Thiệu Vịnh Bình quả là một người hàng xóm hư, tự nhiên lại đánh người đàn ông mà cô yêu ra bộ dạng như thế này! Nhìn khuôn mặt đẹp trai, dịu dàng của anh chảy máu, làm sao cô không đau lòng cho được?
Đau lòng...Bên tai vang lên câu trả lời của Đồng Vũ Thiến, suy nghĩ của Ân Hạo bị vùi lấp lần nữa, cảm giác bị phản bội tràn ngập trong lòng, hoàn toàn không biết cô lo lắng cho ai.
Cô đau lòng vì người kia chứ không phải vì anh.....
Nghĩ tới đây, anh cảm thấy cổ họng nồng nặc vị ghen tuông và nó đã truyền khắp lục phủ ngũ tạng, đố kị sắp nổi điên.
Cuối cùng cũng phát hiện vẻ khác thường của anh, Đồng Vũ Thiến lo lắng hỏi: "Ân Hạo, anh đã xảy ra chuyện gì? Có khỏe không?"
Giống như không nghe thấy câu hỏi của cô, Ân Hạo đem theo bi thương trong lòng, sau khi đưa chìa khóa cho cô, chết lặng cất bước đi về phía thang máy, hờ hững ấn xuống phím mở cửa, chuẩn bị đi xuống.
Đồng Vũ Thiến đi theo, trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, cô không hiểu nên kéo anh lại hỏi: "Ân Hạo, anh đi đâu?"
Ân Hạo ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, lấy giọng nói ưu buồn nặng nề mà nói: "Cái gì cũng đừng nói."
Không biết vì sao, tình cảnh trước mắt, giống như anh phát hiện bạn gái trước của mình ở cùng một người đàn ông khác vậy. Những hình ảnh ấy cứ kéo về, trùng trùng điệp điệp trong đầu anh.
Lúc ấy, bạn gái trước của anh chẳng có bất kỳ chột dạ hay áy náy nào, chỉ quở trách anh, đem toàn bộ lỗi đẩy đến người anh.
Đồng Vũ Thiến đuổi theo, có đúng hay không cũng không nói cho anh biết, cô yêu thương người đàn ông khác cũng là lỗi của anh nữa sao?
"Cái ý gì?" Cô u mê nhìn bộ dáng khổ sở của anh, không hiểu ra sao.
Không có mắt kiếng, tầm mắt của Ân Hạo trở nên mờ mịt, không thấy rõ nét mặt của cô, hơn nữa quả đấm tình địch thật mạnh, lúc này mắt anh đang nổ đom đóm, đầu choáng váng, chân nặng trịch.
Cái mà lúc này anh ý thức được chỉ là nỗi buồn đang tồn tại trong lòng.
Lần này còn thảm hơn lần trước rất nhiều, ít nhất, lần trước cái người cướp bạn gái của anh cũng không ra tay đánh anh.
Ân Hạo đẩy tay của cô ra, đi vào trong thang máy, đè xuống phím đóng cửa, khiến cho cửa thang máy chậm rãi khép lại ngăn cách tầm mắt hai người.
Cảm giác đau đớn mãnh liệt tản ra khắp người anh, không muốn để cho cô thấy hình ảnh anh thở ra vì đau đớn. Còn Đồng Vũ Thiến hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể đứng ngây ngốc nhìn cửa thang máy đang khép lại trước mặt mình.
"Anh ta hiểu lầm."
Đột nhiên, giọng nói của Thiệu Vịnh Bình kéo suy nghĩ của cô trở về.
"Hiểu lầm cái gì?" Đồng Vũ Thiến quay đầu nhìn Thiệu Vịnh Bình, có chút rối rắm hỏi.
"Bạn trai cô gặp tôi và cô ôm nhau, cho nên hiểu lầm thôi."
Trên đời này, mọi chuyện là ký quái như thế, người đàn ông kia không xuất hiện vào lúc nào mà cố tình chọn khi cô mơ hồ ngã trên người anh, lúc bọn họ đang lúng túng thì đến.
Tại sao lại sinh ra hiểu lầm đấy.
Để cho anh không nói ra. Chỉ vì cô tay chân vụng về mà ngã lên người hàng xóm, tự nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì cả.
"Tôi đâu có ôm anh. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết cô
liền nhớ đến thời điểm Ân Hạo đến đây, chỗ đứng của anh cùng với góc độ nhìn, xem ra có thể nói là anh đã hiểu lầm cô và Thiệu Vịnh Bình đang ôm nhau rồi.
Chỉ là, sao Ân Hạo lại không hề nói cái gì cả mà cứ đánh nhau với người ta như vậy?
Anh không nói một câu chất vấn tình trạng hiện tại là sao?
Trong nháy mắt, cảm giác mất mác mãnh liệt cùng rất nhiều nghi ngờ bao phủ cô.
Tại sao? Tại sao?
Nhìn bộ dáng ngây ngô của cô như bừng tỉnh, ngay sau đó rũ bả vai xuống, thở dài một tiếng buồn bã, Thiệu Vịnh Bình không nhịn được mà nhắc nhở cô. "Tôi đã gọi một cuộc điện thoại xuống dưới lầu bảo nhân viên ngăn anh ấy lại, có lẽ giúp được cô tranh thủ thời gian đuổi theo."
"Đó, cám ơn."
Không ngờ Thiệu Vịnh Bình lại suy nghĩ nhanh nhẹn như thế từ đáy lòng Đồng Vũ Thiến vô cùng cảm kích nên quăng lại cho anh một nụ cười, xoay người chạy vào một thang máy khác.
"Đồng tiểu thư!" Thiệu Vịnh Bình đột nhiên mở miệng gọi cô lại.
Đồng Vũ Thiến quay đầu nhìn anh một cái.
"Nếu như đuổi kịp bạn trai cô thì hãy giúp tôi nói với anh ta một tiếng xin lỗi, mới vừa rồi thấy anh ta xông lại, tay của tôi hành động nhanh hơn đầu óc, nên mới ra tay đánh anh ấy như thế."
"Liên quan đến vấn đề này lần sau tôi sẽ trả lại anh một cái!"
Không có thời gian so đo đến việc Thiệu Vịnh Bình có ra tay đánh người trước, lòng của Đồng Vũ Thiến tràn đây hy vọng có thể đuổi kịp Ân Hạo, sau đó giải thích rõ mọi chuyện với anh.
Lần nữa chân phải bước nhanh khiến cô không kịp thích ứng.
Cô thở dài, trực giác tối nay thật là mây đen che đỉnh núi, mọi chuyện không thuận lợi!
Ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây, rơi vào không gian sáng sủa và lịch sự.
Ánh sáng mặt trời có chút chói mắt, khiến hàng lông mi anh tuấn của Ân Hạo nhíu lại.
Sao trời lại mau sáng như thế?
Sau đó mệt mỏi nhíu chân mày lại, cả người liền nằm dựa vào ghế da.
Mệt quá....
Kể từ đêm kia, sau khi biết chuyện Đồng Vũ Thiến vui vẻ với người mới, cả người anh như ngu như dại, không cách nào suy tư, hiệu suất làm việc cũng kém đến cực điểm.
Có một lần trở về đúng dịp đã lâu không gặp cô, thiếu chút nữa anh đã dùng ánh mắt để giết cô, muốn hỏi một chút xem đến tột cùng anh có chỗ nào chưa làm tốt?
Khi anh đang muốn hỏi như thế thì đáy lòng anh lại phát ra những lời nói kia, cho anh đáp án --
"Dạ, anh rất tốt, mọi mặt đều rất hoàn hảo, rất chuyên nghiệp, làm hết phận sự của một bác sĩ, nhưng không phải là người đàn ông hợp để cùng nhau đồng cam cộng khổ...."
Mặc dù đã chia tay bạn gái trước một thời gian rất lâu rồi, nhưng thỉnh thoảng lời nói của cô gái kia vẫn ghé vào lỗ tai anh, khiến cho trái tim anh đau đớn và nhớ rõ hình ảnh của mình.
Anh nghĩ, Đồng Vũ Thiến cũng sẽ cho anh một đáp án giống như vậy?
Biết rõ sẽ là đáp án kia, anh cần gì phải trêu chọc, chỉ lần nữa khiến cho mình đau lòng.
Cuối cùng, Ân Hạo chỉ có thể tự coi thường đáy lòng đang gào thét, coi thường sự tồn tại của Đồng Vũ Thiến, vội vã rời khỏi cô.
Cho đến khi khoảng cách của hai người kéo dài hơn, anh mới thả chậm bước chân, khiến cho cảm giác đau đớn trong trái tim được thoát ra nhấn chìm anh.
Anh cho là mình sẽ rất nhanh thoát khỏi sụ đau đớn do Đồng Vũ Thiến mang lại, có thể ép buộc mình chuyên tâm vùi đầu vào công việc, khiến bận rộn và bệnh nhân sẽ xóa đi cảm giác của anh, vậy mà cuộc sống ngày ngày trôi qua, tâm tình của anh cũng không có chuyển biến tốt, ngược lại càng lúc càng kém.
Trị giá sống không còn, đọc sách không xong, cũng giống như vĩnh viễn không đánh xong sơ yếu lý lịch của bệnh nhân....Không ngừng tích lũy mệt nhọc và áp lực, khiến cho anh không cách nào tập trung tinh thần, hơi mất đi kiên nhẫn, tính khí trở nên kém, quan hệ với mọi người ở mức cực kém.
Đối với một bác sĩ mà nói thì đây là điều tối kị cũng là điều nguy hiểm nhất, chỉ cần chuẩn đoán sai, phán xét kết quả không đúng, thì chính là liên quan đến một mạng người.
Ân Hạo biết, anh không thể tiếp tục như thế nữa!
Thân là một bác sĩ, gặp trắc trở trong tình cảm, anh không thể như loại người bừa bãi, cứ để tâm tình mục nát, không thể mượn rượu giải sầu, khiến cồn rượu làm cho đau đớn trở thành tê dại.
Anh chẳng thể làm cái gì cả, chỉ có thể đem cảm xúc khổ sở dằn xuống đáy lòng, vẫn làm việc theo cách chuyên nghiệp khiến bệnh nhân có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng, đem bệnh tình mà giao cho anh chữa trị.
Đây là sứ mạng của người làm bác sĩ....Nhưng, anh có thể tạm thời tháo đi cái sứ mệnh thần thánh mình đang mang xuống hay không? Anh muốn trở thành một người bình thường?
Khi ý niệm này bay lên, Ân Hạo đã ra quyết định, thế là không chú ngợi cầm điện thoại lên, gọi vào số điện thoại di động của viện trưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.