Chương 44: Diễn viên hết thời
Mộng Tuyền Tống Thị
02/09/2024
Tống Thiên Hàn cùng với Trình Khả Nhu sau khi thay đồ xong xuống phòng khách để chào Từ Lệ.
Tống Thiên Hàn: "Mẹ con đi làm đây!"
Từ Lệ nhìn thấy con trai mình thì cười rất tươi, "Được, mau đi làm đi con."
Tống Thiên Hàn: "Tạm biệt mẹ!"
Từ lệ: "Ừm, đi cẩn thận!"
Trình Khả Nhu lúc này cũng bước đến, "Con chào tạm biệt bác!"
Nhưng Từ Lệ lại nhếch miệng không thèm quan tâm tới cô. Cô quay sang nhìn Tống Thiên Hàn, thở dài. Chào tạm biệt xong hai người cùng nhau rời khỏi nhà. Tống Thiên Hàn lái xe rời đi một đoạn rồi dừng lại nói với Trình Khả Nhu.
"Bây giờ cô đi dạo đâu đó có được không? Bây giờ tôi phải tới công ty họp chắc cũng tầm tầm trưa mới xong, sau khi xong rồi tôi sẽ đi với cô có được không?"
Trình Khả Nhu than phiền: "Trời ơi, tới trưa lận hả? Thôi để tôi tự đi taxi cũng được."
Tống Thiên Hàn: "Vậy cô biết mua đồ ở đâu sao?"
Trình Khả Nhu: "Tôi có một người bạn bán quần áo ở chợ Hàn Lâm, nhưng mà không biết đường đến đó thôi."
Tống Thiên Hàn: "Hơ hơ, nên tôi mới kêu cô chờ tôi đó!"
Trình Khả Nhu suy nghĩ mấy giây rồi trả lời, "Ờ chờ thì chờ!"
Tổng Thiên Hàn: "Như vậy phải tốt hơn không? Phải biết nhường nhau một chút chứ, không phải chuyện gì cũng cãi nhau."
Trình Khả Nhu tháo dây an toàn ra rồi nói: "Mà anh không được trễ hẹn đây đó nha, nếu anh mà trễ hẹn tôi sẽ tính 1 phút 100 tệ đó!"
Tống Thiên Hàn cười nói: "Ôi trời, chuyện này mà cô cũng quy ra tiền được sao?"
Sau đó Trình Khả Nhu bước xuống xe, còn Tống Thiên Hàn thì lái xe đến công ty, để hợp. Trình Khả Nhu nhìn ngó xung quanh một lượt lại không biết là nên đi đâu để đợi anh.
Còn bên này Dương Hàn Tuyết đến địa chỉ mà Từ Lệ đã gửi cho cô.
"Dạ con chào bác, bác chờ con có lâu không?"
Từ Lệ: "Không có lâu đâu, đúng rồi bạn của bác đều đã đến rồi, đang ngồi ở bên kia. Chúng ta mau qua đó thôi con."
Dương Hàn Tuyết: "Dạ!"
Lúc hai người đi đến lại nghe thấy hai người bạn của Từ Lệ đang nói xấu về họ. Từ Lệ và Dương Hàn Tuyết cũng dừng lại để nghe.
Tốn Á bạn của Từ Lệ: :Tôi nghĩ chắc chắn là cô Từ không có dám đến đâu. Bởi vì, bị con trai làm bẽ mặt ở tiệc đính hôn kia mà, làm cho mẹ bẽ mặt đến như vậy mà. Nếu là tôi, thì tôi sẽ xấu hổ không dám ra ngoài gặp ai đâu."
Thẩm Huệ bạn của Từ Lệ: "'Cũng không có trách được. Bởi vì cô ấy thích nghệ sĩ, muốn Hàn Tuyết làm con dâu mình đến phát điên luôn mà."
Tôn Á: "Cô ta chỉ đóng được một bộ phim rồi biến mất tiêu luôn. Cái này người ta gọi là nghệ sĩ hết thời đó. Tôi lại nghe nói, cô ta đã cố gắng quay lại làm diễn viên, nhưng mà không có ai chịu nhận hết."
Thẩm Huệ: "Ha ha! Thật là khó tin mà! Đúng không chị?"
Tôn Á: "Ha ha ha. Đúng vậy!"
Dương Hàn Tuyết đã không thể nào nghe tiếp, liền đi đến trước mặt hai người họ, rồi cúi đầu lịch sự chào hỏi:
"Dạ con xin chào hai bác!"
Tôn Á cười gượng chào lại, "Chào cô Hàn Tuyết!"
Dương Hàn Tuyết ngồi bắt chéo chân trước hai người họ, hỏi đều.
"Nói đến nghệ sĩ hết thời, chắc là hai bác đang nhắc đến con có đúng không?"
Bị Dương Hàn Tuyết nói trúng Thẩm Huệ liền giả vờ đánh trống lãng.
"Ờ... thì ơ... Từ Lệ cô đến cùng với Hàn Tuyết hả?"
Từ Lệ không vui đáp lại: "Phải!"
Tôn Á: "Trời ơi, nhìn cô Hàn Tuyết kìa, nhìn ở ngoài đẹp hơn ở trên tivi nữa đó. Hơ hơ."
Thẩm Huệ: "Phải đó rất là là đẹp!"
Tôn Á: "Thật ra hai chúng tôi đang nói về chuyện năm nay sẽ tổ chức sự kiện hát từ thiện, và kiếm tiền trên tivi đó mà."
Dương Hàn Tuyết nghe vậy liền nói: "Hát trên tivi rồi người xem sẽ gọi điện đến quyên góp... nó không khả thi lắm đâu."
Thẩm Huệ: "Bởi vì những người lớn tuổi như tôi, vẫn thích hình thức như vậy hơn."
Tôn Á: "Vậy... Hôm đó chúng tôi có thể mời cô lên hát, để có thêm nhiều người quyên góp có được hay không vậy?"
Dương Hàn Tuyết thầm nghĩ ngợi, (Hát trên truyền hình lỗi thời quá rồi! Nhưng hát như vậy tính ra cũng tốt, ít ra mình cũng được xuất hiện trên tivi.] Cô liền mỉm cười nói:
"Dạ được chứ! Nếu vậy con sẽ về luyện hát thêm. Nhưng mà bài hát nào thì được ạ?"
Tôn Á: "Tốt nhất là nên hát nhạc cổ điển."
Thẩm Huệ liền chen vào nói: "Từ Lệ cô cũng tập hát nhạc cổ điển luôn đi nha."
Từ Lệ cười gượng gạo rồi gật đầu. "Ừ!"
Còn Dương Hàn Tuyết thì cảm thấy không thích thể loại này nhưng vẫn mỉm cười.
Tống Thiên Hàn: "Mẹ con đi làm đây!"
Từ Lệ nhìn thấy con trai mình thì cười rất tươi, "Được, mau đi làm đi con."
Tống Thiên Hàn: "Tạm biệt mẹ!"
Từ lệ: "Ừm, đi cẩn thận!"
Trình Khả Nhu lúc này cũng bước đến, "Con chào tạm biệt bác!"
Nhưng Từ Lệ lại nhếch miệng không thèm quan tâm tới cô. Cô quay sang nhìn Tống Thiên Hàn, thở dài. Chào tạm biệt xong hai người cùng nhau rời khỏi nhà. Tống Thiên Hàn lái xe rời đi một đoạn rồi dừng lại nói với Trình Khả Nhu.
"Bây giờ cô đi dạo đâu đó có được không? Bây giờ tôi phải tới công ty họp chắc cũng tầm tầm trưa mới xong, sau khi xong rồi tôi sẽ đi với cô có được không?"
Trình Khả Nhu than phiền: "Trời ơi, tới trưa lận hả? Thôi để tôi tự đi taxi cũng được."
Tống Thiên Hàn: "Vậy cô biết mua đồ ở đâu sao?"
Trình Khả Nhu: "Tôi có một người bạn bán quần áo ở chợ Hàn Lâm, nhưng mà không biết đường đến đó thôi."
Tống Thiên Hàn: "Hơ hơ, nên tôi mới kêu cô chờ tôi đó!"
Trình Khả Nhu suy nghĩ mấy giây rồi trả lời, "Ờ chờ thì chờ!"
Tổng Thiên Hàn: "Như vậy phải tốt hơn không? Phải biết nhường nhau một chút chứ, không phải chuyện gì cũng cãi nhau."
Trình Khả Nhu tháo dây an toàn ra rồi nói: "Mà anh không được trễ hẹn đây đó nha, nếu anh mà trễ hẹn tôi sẽ tính 1 phút 100 tệ đó!"
Tống Thiên Hàn cười nói: "Ôi trời, chuyện này mà cô cũng quy ra tiền được sao?"
Sau đó Trình Khả Nhu bước xuống xe, còn Tống Thiên Hàn thì lái xe đến công ty, để hợp. Trình Khả Nhu nhìn ngó xung quanh một lượt lại không biết là nên đi đâu để đợi anh.
Còn bên này Dương Hàn Tuyết đến địa chỉ mà Từ Lệ đã gửi cho cô.
"Dạ con chào bác, bác chờ con có lâu không?"
Từ Lệ: "Không có lâu đâu, đúng rồi bạn của bác đều đã đến rồi, đang ngồi ở bên kia. Chúng ta mau qua đó thôi con."
Dương Hàn Tuyết: "Dạ!"
Lúc hai người đi đến lại nghe thấy hai người bạn của Từ Lệ đang nói xấu về họ. Từ Lệ và Dương Hàn Tuyết cũng dừng lại để nghe.
Tốn Á bạn của Từ Lệ: :Tôi nghĩ chắc chắn là cô Từ không có dám đến đâu. Bởi vì, bị con trai làm bẽ mặt ở tiệc đính hôn kia mà, làm cho mẹ bẽ mặt đến như vậy mà. Nếu là tôi, thì tôi sẽ xấu hổ không dám ra ngoài gặp ai đâu."
Thẩm Huệ bạn của Từ Lệ: "'Cũng không có trách được. Bởi vì cô ấy thích nghệ sĩ, muốn Hàn Tuyết làm con dâu mình đến phát điên luôn mà."
Tôn Á: "Cô ta chỉ đóng được một bộ phim rồi biến mất tiêu luôn. Cái này người ta gọi là nghệ sĩ hết thời đó. Tôi lại nghe nói, cô ta đã cố gắng quay lại làm diễn viên, nhưng mà không có ai chịu nhận hết."
Thẩm Huệ: "Ha ha! Thật là khó tin mà! Đúng không chị?"
Tôn Á: "Ha ha ha. Đúng vậy!"
Dương Hàn Tuyết đã không thể nào nghe tiếp, liền đi đến trước mặt hai người họ, rồi cúi đầu lịch sự chào hỏi:
"Dạ con xin chào hai bác!"
Tôn Á cười gượng chào lại, "Chào cô Hàn Tuyết!"
Dương Hàn Tuyết ngồi bắt chéo chân trước hai người họ, hỏi đều.
"Nói đến nghệ sĩ hết thời, chắc là hai bác đang nhắc đến con có đúng không?"
Bị Dương Hàn Tuyết nói trúng Thẩm Huệ liền giả vờ đánh trống lãng.
"Ờ... thì ơ... Từ Lệ cô đến cùng với Hàn Tuyết hả?"
Từ Lệ không vui đáp lại: "Phải!"
Tôn Á: "Trời ơi, nhìn cô Hàn Tuyết kìa, nhìn ở ngoài đẹp hơn ở trên tivi nữa đó. Hơ hơ."
Thẩm Huệ: "Phải đó rất là là đẹp!"
Tôn Á: "Thật ra hai chúng tôi đang nói về chuyện năm nay sẽ tổ chức sự kiện hát từ thiện, và kiếm tiền trên tivi đó mà."
Dương Hàn Tuyết nghe vậy liền nói: "Hát trên tivi rồi người xem sẽ gọi điện đến quyên góp... nó không khả thi lắm đâu."
Thẩm Huệ: "Bởi vì những người lớn tuổi như tôi, vẫn thích hình thức như vậy hơn."
Tôn Á: "Vậy... Hôm đó chúng tôi có thể mời cô lên hát, để có thêm nhiều người quyên góp có được hay không vậy?"
Dương Hàn Tuyết thầm nghĩ ngợi, (Hát trên truyền hình lỗi thời quá rồi! Nhưng hát như vậy tính ra cũng tốt, ít ra mình cũng được xuất hiện trên tivi.] Cô liền mỉm cười nói:
"Dạ được chứ! Nếu vậy con sẽ về luyện hát thêm. Nhưng mà bài hát nào thì được ạ?"
Tôn Á: "Tốt nhất là nên hát nhạc cổ điển."
Thẩm Huệ liền chen vào nói: "Từ Lệ cô cũng tập hát nhạc cổ điển luôn đi nha."
Từ Lệ cười gượng gạo rồi gật đầu. "Ừ!"
Còn Dương Hàn Tuyết thì cảm thấy không thích thể loại này nhưng vẫn mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.