Chương 18: Giúp đỡ
Mộng Tuyền Tống Thị
02/07/2024
Tác giả: Ninh Ninh
Bọn đòi nợ bắt đầu đập phá đồ đạt, Khả Nhu và mẹ của cô vội ngăn bọn chúng lại.
"Nè, nè, nè! Đừng phá nữa mà! Mau dừng tay lại đi, dừng lại đi mà! Tôi cầu xin các người đó!"
Lúc này vừa hay Thiên Hàn chạy đến, thấy vậy liền hét lớn.
"Dừng lại đi! Có chuyện gì vậy?"
Mọi người điều nhìn về phía của Thiên Hàn. Khả Nhu rất ngạt nhiên khi thấy anh ở đây.
"Là anh?"
Cô vội kéo mẹ của mình chạy qua phía Thiên Hàn, cô nhìn anh hỏi:
"Sao anh lại đến được đây?"
Thiên Hàn: "Tôi hỏi người dân ở đây! Mà đã xảy ra chuyện gì ở đây vậy?"
Khả Nhu: "Vì nhà tôi nợ tiền, nhưng không có tiền trả cho họ, nên họ mới đập phá đồ đạc."
Thiên Hàn: "Bao nhiêu?"
Khả Nhu: "1000 tệ!'
Thiên Hàn nhìn sang bọn đòi nợ nói: "Tôi sẽ trả số tiền đó cho các anh!"
Khả Nhu không tin được là anh vậy mà lại giúp cho cô.
"Cái gì? Anh..."
Hân Thư vội vàng kéo cô lùi lại phía sau, tươi cười nói với Thiên Hàn.
"Cảm ơn nhiều lắm!"
Khả Nhu kéo tay mẹ mình, "Nhưng mà... Trời ơi! Mẹ nhà mình đâu có thân với anh ấy đâu."
Hân Thư liền đánh nhẹ vào tay cô nói: "Cần gì phải thân thiết, cậu ấy giúp đỡ mình đã là tốt lắm rồi!"
Khả Nhu không tin được mẹ của cô lại có thể nói như vậy.
"Hả?"
Bọn đòi nợ nghe thấy là anh trả liền kéo ghế cho Thiên Hàn ngồi xuống. Thiên Hàn đưa từng tờ từng tờ cho bọn chúng tự mình đếm.
"96, 97, 98, 99, 100! Hi hi! Cảm ơn anh nhiều!"
Sau đó bọn chúng nhìn hai mẹ con Khả Nhu cười tươi nói: "Hẹn cô tháng sau gặp lại nha! Tạm biệt!"
Đợi bọn họ đi rồi Khả Nhu cúi đầu cảm ơn Thiên Hàn.
"Cảm ơn anh nhiều lắm! Tôi sẽ nhanh chóng kiếm tiền trả lại cho anh!"
Thiên Hàn: "Cũng không có gì đâu! Dù sao thì đó cũng là tiền của cô mà! Tôi chỉ tới đây đưa tiền thưởng cho cô thôi!"
Khả Nhu ngạt nhiên hỏi: "Ủa nói như vậy nghĩa là tôi được nhận thưởng đến hai lần luôn sao? Số tiền vừa rồi và cái tấm bảng?"
Thiên Hàn có chút bất ngờ với câu hỏi của cô nói:
"Nè cô, tiền trên tấm bảng không có lấy được đâu!"
Khả Nhu: "Ủa vậy tôi thấy trên tivi họ hay nhận tấm bảng quyên góp... nếu nói vậy là không có tiền thiệt á hả?"
Thiên Hàn liền bật cười nói: "Ôi trời ơi, cô ơi! Cô đã bị lừa rồi đó! À mà nè cô nợ tụi nó tổng cộng là bao nhiêu tiền vậy?"
Khả Nhu: "Khoảng mấy triệu tệ lận, tháng nào cũng vậy hết. Bán mì cũng chỉ được có 2000 tệ, đủ để trả tiền lời thôi!"
Hân Thư cô nói chuyện nhà cho người ngoài liền kéo cô qua phía mình.
"Nè, con kể cho người ta nghe làm gì? Mau ra giúp mẹ dọn đồ đi!"
Khả Nhu: "Con thấy có sao đâu mẹ, anh ấy đã giúp chúng ta mà, có kể cũng đâu có mất mát gì đâu!"
Hân Thư: "Nhiều chuyện quá! Mau ra dọn đồ đi!"
Nói xong Hân Thư liền kéo Khả Nhu qua dọn đống đồ vừa rồi bị đập phá. Còn Thiên Hàn đứng hai người họ rồi quan sát qua nhà của họ một lúc rồi mới rời đi.
Sáng ngày hôm sau.
Thiên Hàn đang gấp quần áo chuẩn bị trở về thành phố, thì đột nhiên điện của anh reo lên.
'Reng reng reng'
Thiên Hàn nhìn số gọi đến rồi bắt máy, "Alo! Có chuyện gì vậy Tiểu Mỹ?"
Tiểu Mỹ đang núp ở một góc điện thoại cho Thiên Hàn.
"Cậu Thiên Hàn! Có chuyện lớn rồi đó cậu!"
Thiên Hàn liền hỏi: "Hả? Chuyện lớn gì? Có chuyện gì mà lớn chứ?"
Hiện tại nhà của Thiên Hàn ở Thành phố, mẹ anh đang cho người treo đèn kết hoa, tất bật chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để chờ anh về.
Tiểu Mỹ: "Bà chủ đang chuẩn bị lễ đính hôn cho cậu và cô Hàn Tuyết đó! Chỉ cần cậu chủ vừa về đến là sẽ vào làm lễ đính hôn luôn đó cậu!"
Từ Lệ bên này tất bật cho người chuẩn bị đồ, nhưng lại không nhìn thấy Tiểu Mỹ đâu cả liền gọi lớn.
"Tiểu Mỹ? Tiểu Mỹ? Đi đâu rồi? Tại sao không thấy phụ mọi người vậy?"
Tiểu Mỹ thấy Từ Lệ đang tìm mình liền vội vàng nói:
"Cậu Thiên Hàn, tôi cúp máy nha cậu! Chúc cậu may mắn!"
Tiểu Mỹ nhanh chóng tắt điện thoại rồi chạy ra chỗ mọi người đang trang trí hoa, nói:
"Dạ tôi đến đây bà chủ, tôi vừa mới đi vệ sinh xong!"
Từ Lệ: "Mau lên qua bên đó phụ đi, không kịp bây giờ."
Còn Thiên Hàn sau khi biết được tin này, thì vô cùng sốc.
"Kỳ này mẹ chơi lớn dữ vậy ta!"
Lúc này Bảo Cầm và Tiểu Linh đến nhà của Khả Nhu để xem tình. Khả Nhu đem những chuyện đã xảy ra tối qua cho hai người họ nghe.
Bảo Cầm: "Quá đáng lắm rồi, chúng ta phải báo cảnh sát thôi, Khả Nhu dì sẽ đi với con đừng có sợ!"
Khả Nhu liền kéo Bảo Cầm lại nói: "Thôi không cần đâu dì Bảo Cầm! Giải quyết xong hết trơn rồi, với lại con cũng không muốn gây sự với bọn họ."
Tiểu Linh ngạt nhiên hỏi: "Giải quyết sao? Nhưng mà dì Hân Thư đã bẻ tấm bảng rồi mà!"
Khả Nhu: "Thì tại vì có người đã tới giúp cho chị, chị đang định kể tiếp, mà dì Bảo Cầm nhanh miệng quá trời luôn à!"
Bảo Cầm lại hỏi: "Là ai? Người nào mà dư giả vậy? Lại có thể đến đây giúp cho con. Dịch Minh trộm tiền của ba nó hả?"
Khả Nhu: "Ôi dì ơi, khôngphải Dịch Minh đâu dì!"
Bảo Cầm: "Không phải Dịch Minh vậy là ai?"
Lúc này vừa hay Thiên Hàn cũng đang đi đến Khả Nhu. Khả Nhu nhìn thấy anh liền chỉ vào anh nói:
"Là người đó kìa, người đã giúp con tối qua!"
Bọn đòi nợ bắt đầu đập phá đồ đạt, Khả Nhu và mẹ của cô vội ngăn bọn chúng lại.
"Nè, nè, nè! Đừng phá nữa mà! Mau dừng tay lại đi, dừng lại đi mà! Tôi cầu xin các người đó!"
Lúc này vừa hay Thiên Hàn chạy đến, thấy vậy liền hét lớn.
"Dừng lại đi! Có chuyện gì vậy?"
Mọi người điều nhìn về phía của Thiên Hàn. Khả Nhu rất ngạt nhiên khi thấy anh ở đây.
"Là anh?"
Cô vội kéo mẹ của mình chạy qua phía Thiên Hàn, cô nhìn anh hỏi:
"Sao anh lại đến được đây?"
Thiên Hàn: "Tôi hỏi người dân ở đây! Mà đã xảy ra chuyện gì ở đây vậy?"
Khả Nhu: "Vì nhà tôi nợ tiền, nhưng không có tiền trả cho họ, nên họ mới đập phá đồ đạc."
Thiên Hàn: "Bao nhiêu?"
Khả Nhu: "1000 tệ!'
Thiên Hàn nhìn sang bọn đòi nợ nói: "Tôi sẽ trả số tiền đó cho các anh!"
Khả Nhu không tin được là anh vậy mà lại giúp cho cô.
"Cái gì? Anh..."
Hân Thư vội vàng kéo cô lùi lại phía sau, tươi cười nói với Thiên Hàn.
"Cảm ơn nhiều lắm!"
Khả Nhu kéo tay mẹ mình, "Nhưng mà... Trời ơi! Mẹ nhà mình đâu có thân với anh ấy đâu."
Hân Thư liền đánh nhẹ vào tay cô nói: "Cần gì phải thân thiết, cậu ấy giúp đỡ mình đã là tốt lắm rồi!"
Khả Nhu không tin được mẹ của cô lại có thể nói như vậy.
"Hả?"
Bọn đòi nợ nghe thấy là anh trả liền kéo ghế cho Thiên Hàn ngồi xuống. Thiên Hàn đưa từng tờ từng tờ cho bọn chúng tự mình đếm.
"96, 97, 98, 99, 100! Hi hi! Cảm ơn anh nhiều!"
Sau đó bọn chúng nhìn hai mẹ con Khả Nhu cười tươi nói: "Hẹn cô tháng sau gặp lại nha! Tạm biệt!"
Đợi bọn họ đi rồi Khả Nhu cúi đầu cảm ơn Thiên Hàn.
"Cảm ơn anh nhiều lắm! Tôi sẽ nhanh chóng kiếm tiền trả lại cho anh!"
Thiên Hàn: "Cũng không có gì đâu! Dù sao thì đó cũng là tiền của cô mà! Tôi chỉ tới đây đưa tiền thưởng cho cô thôi!"
Khả Nhu ngạt nhiên hỏi: "Ủa nói như vậy nghĩa là tôi được nhận thưởng đến hai lần luôn sao? Số tiền vừa rồi và cái tấm bảng?"
Thiên Hàn có chút bất ngờ với câu hỏi của cô nói:
"Nè cô, tiền trên tấm bảng không có lấy được đâu!"
Khả Nhu: "Ủa vậy tôi thấy trên tivi họ hay nhận tấm bảng quyên góp... nếu nói vậy là không có tiền thiệt á hả?"
Thiên Hàn liền bật cười nói: "Ôi trời ơi, cô ơi! Cô đã bị lừa rồi đó! À mà nè cô nợ tụi nó tổng cộng là bao nhiêu tiền vậy?"
Khả Nhu: "Khoảng mấy triệu tệ lận, tháng nào cũng vậy hết. Bán mì cũng chỉ được có 2000 tệ, đủ để trả tiền lời thôi!"
Hân Thư cô nói chuyện nhà cho người ngoài liền kéo cô qua phía mình.
"Nè, con kể cho người ta nghe làm gì? Mau ra giúp mẹ dọn đồ đi!"
Khả Nhu: "Con thấy có sao đâu mẹ, anh ấy đã giúp chúng ta mà, có kể cũng đâu có mất mát gì đâu!"
Hân Thư: "Nhiều chuyện quá! Mau ra dọn đồ đi!"
Nói xong Hân Thư liền kéo Khả Nhu qua dọn đống đồ vừa rồi bị đập phá. Còn Thiên Hàn đứng hai người họ rồi quan sát qua nhà của họ một lúc rồi mới rời đi.
Sáng ngày hôm sau.
Thiên Hàn đang gấp quần áo chuẩn bị trở về thành phố, thì đột nhiên điện của anh reo lên.
'Reng reng reng'
Thiên Hàn nhìn số gọi đến rồi bắt máy, "Alo! Có chuyện gì vậy Tiểu Mỹ?"
Tiểu Mỹ đang núp ở một góc điện thoại cho Thiên Hàn.
"Cậu Thiên Hàn! Có chuyện lớn rồi đó cậu!"
Thiên Hàn liền hỏi: "Hả? Chuyện lớn gì? Có chuyện gì mà lớn chứ?"
Hiện tại nhà của Thiên Hàn ở Thành phố, mẹ anh đang cho người treo đèn kết hoa, tất bật chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để chờ anh về.
Tiểu Mỹ: "Bà chủ đang chuẩn bị lễ đính hôn cho cậu và cô Hàn Tuyết đó! Chỉ cần cậu chủ vừa về đến là sẽ vào làm lễ đính hôn luôn đó cậu!"
Từ Lệ bên này tất bật cho người chuẩn bị đồ, nhưng lại không nhìn thấy Tiểu Mỹ đâu cả liền gọi lớn.
"Tiểu Mỹ? Tiểu Mỹ? Đi đâu rồi? Tại sao không thấy phụ mọi người vậy?"
Tiểu Mỹ thấy Từ Lệ đang tìm mình liền vội vàng nói:
"Cậu Thiên Hàn, tôi cúp máy nha cậu! Chúc cậu may mắn!"
Tiểu Mỹ nhanh chóng tắt điện thoại rồi chạy ra chỗ mọi người đang trang trí hoa, nói:
"Dạ tôi đến đây bà chủ, tôi vừa mới đi vệ sinh xong!"
Từ Lệ: "Mau lên qua bên đó phụ đi, không kịp bây giờ."
Còn Thiên Hàn sau khi biết được tin này, thì vô cùng sốc.
"Kỳ này mẹ chơi lớn dữ vậy ta!"
Lúc này Bảo Cầm và Tiểu Linh đến nhà của Khả Nhu để xem tình. Khả Nhu đem những chuyện đã xảy ra tối qua cho hai người họ nghe.
Bảo Cầm: "Quá đáng lắm rồi, chúng ta phải báo cảnh sát thôi, Khả Nhu dì sẽ đi với con đừng có sợ!"
Khả Nhu liền kéo Bảo Cầm lại nói: "Thôi không cần đâu dì Bảo Cầm! Giải quyết xong hết trơn rồi, với lại con cũng không muốn gây sự với bọn họ."
Tiểu Linh ngạt nhiên hỏi: "Giải quyết sao? Nhưng mà dì Hân Thư đã bẻ tấm bảng rồi mà!"
Khả Nhu: "Thì tại vì có người đã tới giúp cho chị, chị đang định kể tiếp, mà dì Bảo Cầm nhanh miệng quá trời luôn à!"
Bảo Cầm lại hỏi: "Là ai? Người nào mà dư giả vậy? Lại có thể đến đây giúp cho con. Dịch Minh trộm tiền của ba nó hả?"
Khả Nhu: "Ôi dì ơi, khôngphải Dịch Minh đâu dì!"
Bảo Cầm: "Không phải Dịch Minh vậy là ai?"
Lúc này vừa hay Thiên Hàn cũng đang đi đến Khả Nhu. Khả Nhu nhìn thấy anh liền chỉ vào anh nói:
"Là người đó kìa, người đã giúp con tối qua!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.