Chương 19
Hữu Tình Khách
24/08/2021
Trên hành lang tối tăm, im ắng, Tang Lộ lặng lẽ lướt về phía
trước, dường như không hề nhìn đến gã trai bên cạnh.
Anh chàng Diệp Thần vô cùng tự tin mà tạo dáng một phen. Dựa theo lẽ thường thì cho dù không thích, các cô gái cũng không nên làm lơ một cách triệt để như thế. Hành động này của Tang Lộ khiến Diệp Thần sửng sốt trong nháy mắt, sau đó phản xạ gọi với theo: “Này, này, đang nói chuyện với cô đấy. Người đẹp, không nghe thấy à?”
Hạ Vị Sương thật sự cạn lời, đồng thời còn âm thầm kinh hãi vì gã này quá to gan lớn mật, dám vênh mặt với Tang Lộ. Phải biết rằng Tang Lộ giờ đây đã không còn tư duy như con người bình thường nữa. Nếu lỡ làm chị phật ý, chị giơ ngón tay chọt một cái… Người sống trên Trái Đất -1.
Hạ Vị Sương vội bước qua nắm lấy tay Tang Lộ: “Tang Lộ, sao chị lại ra đây?”
Hạ Vị Sương xuất hiện quá đúng lúc, Diệp Thần lập tức lộ vẻ mất tự nhiên, có hơi lo lắng những lời vừa rồi của mình bị cô nghe được.
Tang Lộ trở tay nắm lấy Hạ Vị Sương, véo nhẹ, như đang chơi nắn kẹo bông gòn.
Hạ Vị Sương cũng không mong Tang Lộ có thể đáp lại mình, bèn dẫn chị đi trở về. Đi được hai bước, cô lại dừng, quay sang cảnh cáo Diệp Thần: “Bản thân mình có bạn gái rồi thì đừng có đi quấy rối bạn gái của người khác. Còn có lần sau là tôi sẽ không khách khí như vậy nữa đâu.”
Diệp Thần ‘ha’ một tiếng, rồi bĩu môi: “Cái gì chứ? Chẳng phải tôi chỉ quan tâm mấy câu thôi sao, đã làm gì đâu? Lại nói, có bản lĩnh thì cô bảo bạn trai của cô ấy lại đây nói chuyện với tôi này. Cô dựa vào cái gì mà đòi không khách khí?”
Nói đến đây, cậu ta lại cảm thấy đắc ý. Bởi vì nếu hiện tại, bạn trai của Tang Lộ không có ở ngay bên cạnh thì chắc mười mươi là không thể xuất hiện kịp thời.
Hê hê, đánh không tới!
Hạ Vị Sương lạnh lùng nhìn cậu ta, đoạn vươn tay ôm eo Tang Lộ: “Chị ấy không có bạn trai. Chị ấy chỉ có bạn gái.”
Diệp Thần: “Haha… Hả?”
Tang Lộ từ từ nghiêng đầu, tựa vào Hạ Vị Sương.
Diệp Thần chợt phản ứng lại. Nhìn hai người đẹp một quyến rũ, một thanh nhã trước mắt, nhất thời nghẹn lời.
Không ngờ đồng tính nữ lại ở ngay bên cạnh, thảo nào vừa rồi không để ý tới mình…Bỗng nhiên Diệp Thần lại vui vẻ. Hóa ra không phải vì dạo này anh đây thiếu ngủ, có nếp nhăn, xí trai mà vì hai người này vốn chính là buê đuê!
“A khụ khụ!” Diệp Thần đứng thẳng dậy, nói, “Tôi đâu có biết. Lại nói nữa, bạn gái cô đi chân không cũng không cho người ta mang giày. Cô ngược đãi người ta vậy mà còn không cho tôi quan tâm mấy câu à?”
Mang giày?
Không phải Hạ Vị Sương chưa từng nghĩ đến chuyện này. Nhưng chân chỉ là một trong những hình thái của Tang Lộ, mang giày rồi chẳng được bao lâu lại rơi.
Hạ Vị Sương mới lười giải thích với cậu ta, chỉ nói: “Đây là chuyện của tụi tôi.”
Ánh mắt Diệp Thần có phần cổ quái: “Oa, không ngờ cô lại là loại người này.”
Hạ Vị Sương và Tang Lộ đan tay vào nhau, khẽ mỉm cười: “Chuyện này không liên quan đến anh. Thay vì quan tâm chúng tôi thì không bằng anh về quan tâm bạn gái của mình đi.”
Diệp Thần vừa quay đầu đã nhìn đến Anna đang nhìn qua kẹt cửa với ánh mắt thăm thẳm.
Diệp Thần: “…”
Hạ Vị Sương kéo Tang Lộ rời đi. Mà Diệp Thần trở về phòng thì một trận đại chiến lại sắp bùng nổ. Anna cả giận nói: “Thích ghẹo gái như vậy thì còn tới tìm tôi làm gì? Anh cút ra ngoài cho tôi. Cút đi!”
Diệp Thần đứng ngay cửa, trong lòng cũng nổi nóng: “Đừng nói như anh tồi tệ lắm. Không phải anh thấy mấy hôm nay em ăn uống không ngon nên muốn kiếm cho em túi đồ ăn vặt thay đổi khẩu vị sao?! Anh bán sắc là vì ai? Còn không phải vì em à?”
Anna trợn trừng: “Vậy mà cũng kiếm cớ nói được!”
Diệp Thần cũng giận: “Này có gì mà kiếm cớ? Lại nói, hai người ta là một cặp, cũng chướng mắt anh. Em không cần phải lo anh ngoại tình, em lo cho chính em đi!”
Anna: “… Cút cút cút, đồ đàn ông thối tha!”
Diệp Thần bị đẩy ra khỏi phòng, cửa ‘rầm’ một tiếng đóng lại. Cậu ta xấu mặt, cũng nổi cáu: “Được. Hôm nay em có cầu anh về anh cũng không về đâu!”
…
Bên Hạ Vị Sương, căn phòng được chia cho bọn họ là 304, phòng đôi.
Vừa bước vào, Hạ Vị Sương đã bị Hạ Tình Tuyết túm tay kéo lên chiếc giường gần cửa. Hạ Tình Tuyết ngọt ngào nói: “Chị à, lâu lắm rồi mình không có ngủ chung, đêm nay ngủ cùng nhau đi!”
Mễ Nhạc Nhạc kẹp giữa hai người, gật đầu như đảo tỏi: “Em cũng ngủ chung.”
Hạ Tình Tuyết ỏn ẻn thảo mai nói với Tang Lộ: “Ai da chị Tang Lộ, đêm nay nhường cho chị cả cái giường kia đấy. Chị vất vả cả một ngày rồi, tối nay nghỉ ngơi cho tốt đi nha.”
Tang Lộ nhìn Hạ Tình Tuyết một cái, cười như không cười.
Hạ Tình Tuyết héo ngay, vội thu lại ánh nhìn, chọc chọc Hạ Vị Sương, dường như muốn cho chị họ nói gì đó.
Hạ Vị Sương bất đắc dĩ, bèn xoa xoa gương mặt cô nàng: “Chân em còn chưa lành, chen chúc không đau sao? Được rồi, đừng quấy nữa, đêm nay em ngủ chung với Nhạc Nhạc.”
“Vậy, vậy, vậy… chị Tang Lộ cao như thế, hai người ngủ cùng không phải cũng chật sao?” Hạ Tình Tuyết lầu bầu. Cô vẫn không quá yên tâm, sợ nửa đêm Tang Lộ sẽ lặng lẽ gặm mất bà chị họ của cô.
Bản thân Hạ Vị Sương không sợ chật, nhưng lại sợ Tang Lộ bị chật. Cho dù Tang Lộ không nói gì, cô cũng biết chị đã vất vả đến nhường nào.
“Chị có thể ngủ dưới đất.”
Có Tiểu Tuyết và Nhạc Nhạc trong phòng, Hạ Vị Sương không biểu hiện quá quấn quít. Cô chỉ cười cười, nhìn về phía phòng tắm, phát hiện nơi này vẫn còn nước, chỉ là không có nước ấm.
Đã lâu rồi các cô chưa thật sự chỉnh trang lại bản thân, giờ vừa lúc có thể tắm táp một trận, dù sợ lạnh thì lau mình thôi cũng tốt.
Vì thế, trẻ em, bệnh nhân và quái vật thay phiên nhau vào phòng tắm để Hạ Vị Sương hỗ trợ tắm rửa. Đến lượt Tang Lộ, Hạ Vị Sương xoa cẳng chân cho đối phương mà đau lòng không thôi.
Tang Lộ đứng dưới vòi sen, mái tóc dài ướt đẫm. Cô trợn tròn, nước xuôi theo hàng mi dày mà tí tách nhỏ thành những hạt châu. Cô cúi đầu nhìn Hạ Vị Sương lúc này đang giúp mình xoa thân thể. Hạ Vị Sương ngẩng đầu, trong thoáng chốc đã nảy sinh ảo giác ngỡ như Tang Lộ đang khóc.
Cô tắt vòi sen, với lấy chiếc khăn lông giúp Tang Lộ lau người. Không biết có phải vì gặp nước hay không mà cô lại ngửi thấy mùi tanh nhè nhẹ của biển. Ngay cả làn da của Tang Lộ cũng trở nên trơn trượt lạ kì. Đây là một kiểu trơn không quá bình thường, như thể cấu tạo của lớp da kia đã không còn giống da của con người nữa, nó tiết ra một ít dịch nhầy để bảo vệ bản thân.
“Tang Lộ.”
Chẳng biết có phải con gái khi tắm thì hay suy nghĩ mông lung hay không mà Hạ Vị Sương đột nhiên thấy có phần thương cảm: “Đến khi nào… chị mới có thể gọi tên em lần nữa?”
Cô muốn nghe chị gọi mình.
“Sương Sương.”
Hạ Vị Sương sững sờ, rồi chợt run rẩy nhìn về phía Tang Lộ: “Tang Lộ…”
Tang Lộ chậm rãi cong khóe môi, vươn tay ôm lấy mặt Hạ Vị Sương: “Sương Sương.”
Lòng Hạ Vị Sương vừa mềm mại vừa chua xót: “Chị đang gọi em. Chị tỉnh rồi sao? Đây là sự thật… hay là ảo giác của em? Tang Lộ, em…”
“Em… cũng… tắm… đi.” Tang Lộ nhiệt tình mời gọi. Gương mặt dính đầy bọt nước của cô như hoa hồng vương sương sớm, bỗng nghiêng về phía trước, tiến sát đến bên Hạ Vị Sương. Cô nói: “Chị… giúp… em.”
Nháy mắt, vô số xúc tu tuôn trào, vòi sen lại một lần nữa được vặn mở, nước lạnh ào ạt trút xuống.
Sự cảm động của Hạ Vị Sương nháy mắt tắt ngúm. Con người yếu ớt đối diện với vô số xúc tu mấp máy, tựa con mồi chủ động đứng bên miệng loài động vật ăn thịt cỡ lớn.
“Cùng… nhau… tắm… đi.”
Phòng tắm được ngăn bởi kính mờ. Bên ngoài, Hạ Tình Tuyết kêu la che mắt Mễ Nhạc Nhạc: “Đừng nhìn. Bé ngoan đừng có nhìn!”
Hạ Vị Sương: “…”
“Tang Lộ.” Hạ Vị Sương đau đầu ấn ấn thái dương, “Đừng có biến thành như vậy khi đang có người khác nữa!”
Mặt Tang Lộ không hề đổi sắc. Mỉm cười, mỉm cười, vẫn cứ mỉm cười.
Cuối cùng, Hạ Vị Sương đỏ mặt đẩy Tang Lộ ra ngoài, còn mình ở lại xối nước lạnh qua loa một trận cho xong. Vốn cô định ngủ dưới đẩt, nhưng khi đang mơ mơ màng màng thì bỗng nhiên lại bị một thứ gì đó lạnh lẽo mà mềm như bống quấn quanh, kéo lên giường. Hạ Vị Sương nhắm mắt than nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn không trở lại tấm chăn trải bên dưới.
Mọi người đều chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay, là một đêm ngon giấc hiếm hoi, không nên lãng phí.
…
Ngày vừa hửng sáng, Hạ Vị Sương đã dậy thật sớm. Cô không gọi tỉnh Hạ Tình Tuyết và Mễ Nhạc Nhạc còn đang say giấc, nhưng Tang Lộ thì lại thức dậy cùng lúc với cô. Hạ Vị Sương muốn ra ngoài, Tang Lộ cũng sẽ không ở lại.
Nhưng Hạ Vị Sương dậy có hơi sớm quá. Vào giờ này, chỉ có chị Lưu đã quen dậy sớm đón khách, đồng hồ sinh học đã hình thành, muốn ngủ nướng cũng không được.
“Chị Lưu, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, Tiểu Hạ. Chào buổi sáng, Tiểu Tang.” Chị Lưu cười tủm tỉm chào, cũng không hỏi nhiều về bộ dáng vẫn luôn im lặng, thoạt trông không quá bình thường của Tang Lộ.
Cô đã gặp qua rất nhiều người, đoán rằng cô bé này có lẽ mắc bệnh tự kỉ gì đó, thế nên đặc biệt chu đáo, chỉ xem như mình không nhìn ra.
“Cơm sáng còn phải chờ thêm chốc nữa. Em uống miếng trà trước đi.” Chị Lưu vội nấu nước, lại hỏi, “Có phải mấy đứa định đi không?”
Hạ Vị Sương đáp: “Vâng, tụi em định chốc nữa sẽ đi. Giờ chuẩn bị thay lốp.”
Chị Lưu xoa xoa tay, nói: “Thật ra thì thế này, Tiểu Hạ, em xem có thể đi muộn một chút được hay không? Chị bảo Đại Dân giúp các em thay lốp, các em cho tụi chị mượn xe. Tụi chị sắp hết đồ ăn rồi, phải ra ngoài tìm về một ít.”
“Được chứ.”
Chị Lưu sửng sốt, dường như không ngờ Hạ Vị Sương lại đồng ý dứt khoát đến vậy.
Hạ Vị Sương cười cười, nói: “Không bằng đi cùng đi. Thật ra tụi em cũng muốn tìm thêm ít đồ ăn.”
Nhân tiện tìm mấy bộ quần áo thay đổi. Mùa hè đồ mặc dễ dơ, hai ngày không thay đã có mùi rồi. Cho dù về quê bằng tốc độ nhanh nhất đi chăng nữa thì ở quê cũng không có đồ thích hợp cho các cô mặc.
Đúng lúc này, một cô gái ăn mặc hết sức thời thượng vội vã bước xuống lầu: “Chị Lưu, chị có nhìn thấy Diệp Thần không?!”
Chị Lưu lắc đầu: “Không thấy nha. Không phải tụi em ở chung phòng sao?”
Cô gái này đương nhiên chính là Anna. Cô ta thoạt trông rất nóng ruột, ngay cả trang điểm cũng chưa. Cô ta ấp úng nói: “Tối qua tụi em cãi nhau một trận… Diệp Thần không về phòng ngủ. Đến tận giờ ảnh vẫn chưa về. Em cũng không biết ảnh đi đâu.”
Nói đến đây, cô ta suýt chút nữa đã bật khóc. Bị kẹt tại khách sạn xa nhà, lạ nước lạ cái, người thân quen duy nhất là bạn trai lại còn mất tích, dù cho ai cũng phải sốt ruột.
“Đừng gấp, nói không chừng là qua phòng ai đó ngủ. Chờ mọi người dậy lại hỏi xem.”
“Được rồi.” Anna ngồi một lúc, thi thoảng lại liếc sang Hạ Vị Sương cùng Tang Lộ, dường như đang hoài nghi các cô.
Chỉ lát sau, Lưu Đại Dân cũng dậy. Anh ta cũng không nhìn thấy Diệp Thần.
Anna đã chờ không nổi nữa, bất chấp lịch sự mà xông lên lầu gõ cửa từng phòng, gọi hết tất cả mọi người thức dậy.
Nhưng hỏi ra thì không một ai gặp qua Diệp Thần cả.
_____________
Đêm nay, Tang Lộ đột nhiên quấn lấy Hạ Vị Sương, kéo người đến trước mặt mình.
Mặt kề mặt, mắt đối mắt.
Hạ Vị Sương chợt căng thẳng: Tang Lộ, chị muốn làm gì?
Tang Lộ: Muốn... bình... luận.
Anh chàng Diệp Thần vô cùng tự tin mà tạo dáng một phen. Dựa theo lẽ thường thì cho dù không thích, các cô gái cũng không nên làm lơ một cách triệt để như thế. Hành động này của Tang Lộ khiến Diệp Thần sửng sốt trong nháy mắt, sau đó phản xạ gọi với theo: “Này, này, đang nói chuyện với cô đấy. Người đẹp, không nghe thấy à?”
Hạ Vị Sương thật sự cạn lời, đồng thời còn âm thầm kinh hãi vì gã này quá to gan lớn mật, dám vênh mặt với Tang Lộ. Phải biết rằng Tang Lộ giờ đây đã không còn tư duy như con người bình thường nữa. Nếu lỡ làm chị phật ý, chị giơ ngón tay chọt một cái… Người sống trên Trái Đất -1.
Hạ Vị Sương vội bước qua nắm lấy tay Tang Lộ: “Tang Lộ, sao chị lại ra đây?”
Hạ Vị Sương xuất hiện quá đúng lúc, Diệp Thần lập tức lộ vẻ mất tự nhiên, có hơi lo lắng những lời vừa rồi của mình bị cô nghe được.
Tang Lộ trở tay nắm lấy Hạ Vị Sương, véo nhẹ, như đang chơi nắn kẹo bông gòn.
Hạ Vị Sương cũng không mong Tang Lộ có thể đáp lại mình, bèn dẫn chị đi trở về. Đi được hai bước, cô lại dừng, quay sang cảnh cáo Diệp Thần: “Bản thân mình có bạn gái rồi thì đừng có đi quấy rối bạn gái của người khác. Còn có lần sau là tôi sẽ không khách khí như vậy nữa đâu.”
Diệp Thần ‘ha’ một tiếng, rồi bĩu môi: “Cái gì chứ? Chẳng phải tôi chỉ quan tâm mấy câu thôi sao, đã làm gì đâu? Lại nói, có bản lĩnh thì cô bảo bạn trai của cô ấy lại đây nói chuyện với tôi này. Cô dựa vào cái gì mà đòi không khách khí?”
Nói đến đây, cậu ta lại cảm thấy đắc ý. Bởi vì nếu hiện tại, bạn trai của Tang Lộ không có ở ngay bên cạnh thì chắc mười mươi là không thể xuất hiện kịp thời.
Hê hê, đánh không tới!
Hạ Vị Sương lạnh lùng nhìn cậu ta, đoạn vươn tay ôm eo Tang Lộ: “Chị ấy không có bạn trai. Chị ấy chỉ có bạn gái.”
Diệp Thần: “Haha… Hả?”
Tang Lộ từ từ nghiêng đầu, tựa vào Hạ Vị Sương.
Diệp Thần chợt phản ứng lại. Nhìn hai người đẹp một quyến rũ, một thanh nhã trước mắt, nhất thời nghẹn lời.
Không ngờ đồng tính nữ lại ở ngay bên cạnh, thảo nào vừa rồi không để ý tới mình…Bỗng nhiên Diệp Thần lại vui vẻ. Hóa ra không phải vì dạo này anh đây thiếu ngủ, có nếp nhăn, xí trai mà vì hai người này vốn chính là buê đuê!
“A khụ khụ!” Diệp Thần đứng thẳng dậy, nói, “Tôi đâu có biết. Lại nói nữa, bạn gái cô đi chân không cũng không cho người ta mang giày. Cô ngược đãi người ta vậy mà còn không cho tôi quan tâm mấy câu à?”
Mang giày?
Không phải Hạ Vị Sương chưa từng nghĩ đến chuyện này. Nhưng chân chỉ là một trong những hình thái của Tang Lộ, mang giày rồi chẳng được bao lâu lại rơi.
Hạ Vị Sương mới lười giải thích với cậu ta, chỉ nói: “Đây là chuyện của tụi tôi.”
Ánh mắt Diệp Thần có phần cổ quái: “Oa, không ngờ cô lại là loại người này.”
Hạ Vị Sương và Tang Lộ đan tay vào nhau, khẽ mỉm cười: “Chuyện này không liên quan đến anh. Thay vì quan tâm chúng tôi thì không bằng anh về quan tâm bạn gái của mình đi.”
Diệp Thần vừa quay đầu đã nhìn đến Anna đang nhìn qua kẹt cửa với ánh mắt thăm thẳm.
Diệp Thần: “…”
Hạ Vị Sương kéo Tang Lộ rời đi. Mà Diệp Thần trở về phòng thì một trận đại chiến lại sắp bùng nổ. Anna cả giận nói: “Thích ghẹo gái như vậy thì còn tới tìm tôi làm gì? Anh cút ra ngoài cho tôi. Cút đi!”
Diệp Thần đứng ngay cửa, trong lòng cũng nổi nóng: “Đừng nói như anh tồi tệ lắm. Không phải anh thấy mấy hôm nay em ăn uống không ngon nên muốn kiếm cho em túi đồ ăn vặt thay đổi khẩu vị sao?! Anh bán sắc là vì ai? Còn không phải vì em à?”
Anna trợn trừng: “Vậy mà cũng kiếm cớ nói được!”
Diệp Thần cũng giận: “Này có gì mà kiếm cớ? Lại nói, hai người ta là một cặp, cũng chướng mắt anh. Em không cần phải lo anh ngoại tình, em lo cho chính em đi!”
Anna: “… Cút cút cút, đồ đàn ông thối tha!”
Diệp Thần bị đẩy ra khỏi phòng, cửa ‘rầm’ một tiếng đóng lại. Cậu ta xấu mặt, cũng nổi cáu: “Được. Hôm nay em có cầu anh về anh cũng không về đâu!”
…
Bên Hạ Vị Sương, căn phòng được chia cho bọn họ là 304, phòng đôi.
Vừa bước vào, Hạ Vị Sương đã bị Hạ Tình Tuyết túm tay kéo lên chiếc giường gần cửa. Hạ Tình Tuyết ngọt ngào nói: “Chị à, lâu lắm rồi mình không có ngủ chung, đêm nay ngủ cùng nhau đi!”
Mễ Nhạc Nhạc kẹp giữa hai người, gật đầu như đảo tỏi: “Em cũng ngủ chung.”
Hạ Tình Tuyết ỏn ẻn thảo mai nói với Tang Lộ: “Ai da chị Tang Lộ, đêm nay nhường cho chị cả cái giường kia đấy. Chị vất vả cả một ngày rồi, tối nay nghỉ ngơi cho tốt đi nha.”
Tang Lộ nhìn Hạ Tình Tuyết một cái, cười như không cười.
Hạ Tình Tuyết héo ngay, vội thu lại ánh nhìn, chọc chọc Hạ Vị Sương, dường như muốn cho chị họ nói gì đó.
Hạ Vị Sương bất đắc dĩ, bèn xoa xoa gương mặt cô nàng: “Chân em còn chưa lành, chen chúc không đau sao? Được rồi, đừng quấy nữa, đêm nay em ngủ chung với Nhạc Nhạc.”
“Vậy, vậy, vậy… chị Tang Lộ cao như thế, hai người ngủ cùng không phải cũng chật sao?” Hạ Tình Tuyết lầu bầu. Cô vẫn không quá yên tâm, sợ nửa đêm Tang Lộ sẽ lặng lẽ gặm mất bà chị họ của cô.
Bản thân Hạ Vị Sương không sợ chật, nhưng lại sợ Tang Lộ bị chật. Cho dù Tang Lộ không nói gì, cô cũng biết chị đã vất vả đến nhường nào.
“Chị có thể ngủ dưới đất.”
Có Tiểu Tuyết và Nhạc Nhạc trong phòng, Hạ Vị Sương không biểu hiện quá quấn quít. Cô chỉ cười cười, nhìn về phía phòng tắm, phát hiện nơi này vẫn còn nước, chỉ là không có nước ấm.
Đã lâu rồi các cô chưa thật sự chỉnh trang lại bản thân, giờ vừa lúc có thể tắm táp một trận, dù sợ lạnh thì lau mình thôi cũng tốt.
Vì thế, trẻ em, bệnh nhân và quái vật thay phiên nhau vào phòng tắm để Hạ Vị Sương hỗ trợ tắm rửa. Đến lượt Tang Lộ, Hạ Vị Sương xoa cẳng chân cho đối phương mà đau lòng không thôi.
Tang Lộ đứng dưới vòi sen, mái tóc dài ướt đẫm. Cô trợn tròn, nước xuôi theo hàng mi dày mà tí tách nhỏ thành những hạt châu. Cô cúi đầu nhìn Hạ Vị Sương lúc này đang giúp mình xoa thân thể. Hạ Vị Sương ngẩng đầu, trong thoáng chốc đã nảy sinh ảo giác ngỡ như Tang Lộ đang khóc.
Cô tắt vòi sen, với lấy chiếc khăn lông giúp Tang Lộ lau người. Không biết có phải vì gặp nước hay không mà cô lại ngửi thấy mùi tanh nhè nhẹ của biển. Ngay cả làn da của Tang Lộ cũng trở nên trơn trượt lạ kì. Đây là một kiểu trơn không quá bình thường, như thể cấu tạo của lớp da kia đã không còn giống da của con người nữa, nó tiết ra một ít dịch nhầy để bảo vệ bản thân.
“Tang Lộ.”
Chẳng biết có phải con gái khi tắm thì hay suy nghĩ mông lung hay không mà Hạ Vị Sương đột nhiên thấy có phần thương cảm: “Đến khi nào… chị mới có thể gọi tên em lần nữa?”
Cô muốn nghe chị gọi mình.
“Sương Sương.”
Hạ Vị Sương sững sờ, rồi chợt run rẩy nhìn về phía Tang Lộ: “Tang Lộ…”
Tang Lộ chậm rãi cong khóe môi, vươn tay ôm lấy mặt Hạ Vị Sương: “Sương Sương.”
Lòng Hạ Vị Sương vừa mềm mại vừa chua xót: “Chị đang gọi em. Chị tỉnh rồi sao? Đây là sự thật… hay là ảo giác của em? Tang Lộ, em…”
“Em… cũng… tắm… đi.” Tang Lộ nhiệt tình mời gọi. Gương mặt dính đầy bọt nước của cô như hoa hồng vương sương sớm, bỗng nghiêng về phía trước, tiến sát đến bên Hạ Vị Sương. Cô nói: “Chị… giúp… em.”
Nháy mắt, vô số xúc tu tuôn trào, vòi sen lại một lần nữa được vặn mở, nước lạnh ào ạt trút xuống.
Sự cảm động của Hạ Vị Sương nháy mắt tắt ngúm. Con người yếu ớt đối diện với vô số xúc tu mấp máy, tựa con mồi chủ động đứng bên miệng loài động vật ăn thịt cỡ lớn.
“Cùng… nhau… tắm… đi.”
Phòng tắm được ngăn bởi kính mờ. Bên ngoài, Hạ Tình Tuyết kêu la che mắt Mễ Nhạc Nhạc: “Đừng nhìn. Bé ngoan đừng có nhìn!”
Hạ Vị Sương: “…”
“Tang Lộ.” Hạ Vị Sương đau đầu ấn ấn thái dương, “Đừng có biến thành như vậy khi đang có người khác nữa!”
Mặt Tang Lộ không hề đổi sắc. Mỉm cười, mỉm cười, vẫn cứ mỉm cười.
Cuối cùng, Hạ Vị Sương đỏ mặt đẩy Tang Lộ ra ngoài, còn mình ở lại xối nước lạnh qua loa một trận cho xong. Vốn cô định ngủ dưới đẩt, nhưng khi đang mơ mơ màng màng thì bỗng nhiên lại bị một thứ gì đó lạnh lẽo mà mềm như bống quấn quanh, kéo lên giường. Hạ Vị Sương nhắm mắt than nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn không trở lại tấm chăn trải bên dưới.
Mọi người đều chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay, là một đêm ngon giấc hiếm hoi, không nên lãng phí.
…
Ngày vừa hửng sáng, Hạ Vị Sương đã dậy thật sớm. Cô không gọi tỉnh Hạ Tình Tuyết và Mễ Nhạc Nhạc còn đang say giấc, nhưng Tang Lộ thì lại thức dậy cùng lúc với cô. Hạ Vị Sương muốn ra ngoài, Tang Lộ cũng sẽ không ở lại.
Nhưng Hạ Vị Sương dậy có hơi sớm quá. Vào giờ này, chỉ có chị Lưu đã quen dậy sớm đón khách, đồng hồ sinh học đã hình thành, muốn ngủ nướng cũng không được.
“Chị Lưu, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, Tiểu Hạ. Chào buổi sáng, Tiểu Tang.” Chị Lưu cười tủm tỉm chào, cũng không hỏi nhiều về bộ dáng vẫn luôn im lặng, thoạt trông không quá bình thường của Tang Lộ.
Cô đã gặp qua rất nhiều người, đoán rằng cô bé này có lẽ mắc bệnh tự kỉ gì đó, thế nên đặc biệt chu đáo, chỉ xem như mình không nhìn ra.
“Cơm sáng còn phải chờ thêm chốc nữa. Em uống miếng trà trước đi.” Chị Lưu vội nấu nước, lại hỏi, “Có phải mấy đứa định đi không?”
Hạ Vị Sương đáp: “Vâng, tụi em định chốc nữa sẽ đi. Giờ chuẩn bị thay lốp.”
Chị Lưu xoa xoa tay, nói: “Thật ra thì thế này, Tiểu Hạ, em xem có thể đi muộn một chút được hay không? Chị bảo Đại Dân giúp các em thay lốp, các em cho tụi chị mượn xe. Tụi chị sắp hết đồ ăn rồi, phải ra ngoài tìm về một ít.”
“Được chứ.”
Chị Lưu sửng sốt, dường như không ngờ Hạ Vị Sương lại đồng ý dứt khoát đến vậy.
Hạ Vị Sương cười cười, nói: “Không bằng đi cùng đi. Thật ra tụi em cũng muốn tìm thêm ít đồ ăn.”
Nhân tiện tìm mấy bộ quần áo thay đổi. Mùa hè đồ mặc dễ dơ, hai ngày không thay đã có mùi rồi. Cho dù về quê bằng tốc độ nhanh nhất đi chăng nữa thì ở quê cũng không có đồ thích hợp cho các cô mặc.
Đúng lúc này, một cô gái ăn mặc hết sức thời thượng vội vã bước xuống lầu: “Chị Lưu, chị có nhìn thấy Diệp Thần không?!”
Chị Lưu lắc đầu: “Không thấy nha. Không phải tụi em ở chung phòng sao?”
Cô gái này đương nhiên chính là Anna. Cô ta thoạt trông rất nóng ruột, ngay cả trang điểm cũng chưa. Cô ta ấp úng nói: “Tối qua tụi em cãi nhau một trận… Diệp Thần không về phòng ngủ. Đến tận giờ ảnh vẫn chưa về. Em cũng không biết ảnh đi đâu.”
Nói đến đây, cô ta suýt chút nữa đã bật khóc. Bị kẹt tại khách sạn xa nhà, lạ nước lạ cái, người thân quen duy nhất là bạn trai lại còn mất tích, dù cho ai cũng phải sốt ruột.
“Đừng gấp, nói không chừng là qua phòng ai đó ngủ. Chờ mọi người dậy lại hỏi xem.”
“Được rồi.” Anna ngồi một lúc, thi thoảng lại liếc sang Hạ Vị Sương cùng Tang Lộ, dường như đang hoài nghi các cô.
Chỉ lát sau, Lưu Đại Dân cũng dậy. Anh ta cũng không nhìn thấy Diệp Thần.
Anna đã chờ không nổi nữa, bất chấp lịch sự mà xông lên lầu gõ cửa từng phòng, gọi hết tất cả mọi người thức dậy.
Nhưng hỏi ra thì không một ai gặp qua Diệp Thần cả.
_____________
Đêm nay, Tang Lộ đột nhiên quấn lấy Hạ Vị Sương, kéo người đến trước mặt mình.
Mặt kề mặt, mắt đối mắt.
Hạ Vị Sương chợt căng thẳng: Tang Lộ, chị muốn làm gì?
Tang Lộ: Muốn... bình... luận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.