Chương 153: Ngoại truyện 1: Cô dâu của Thần (1)
Hữu Tình Khách
10/04/2022
Mùa hè nóng bức, tiếng ve kêu ầm ĩ khiến người ta bực dọc, khó chịu.
Một chiếc xe buýt được trang trí hết sức tươi sáng, xinh đẹp đỗ ven đường. Hai cô gái với vóc người dong dỏng cao đứng dưới bóng cây hóng mát, một trong hai người dựa sát vào người còn lại, trông quyến luyến cực kì.
“Nóng quá.” Hạ Vị Sương phe phẩy chiếc quạt trong tay, quạt gió về phía mình. Cô kề sát vào người Tang Lộ, thật sự không muốn xa rời dù chỉ một phút.
Vào mùa đông, que kem hình người Tang Lộ làm người ta xin kiếu. Nhưng hè đến, cái quạt tản nhiệt tự nhiên này lại khiến người ta yêu thích không thôi.
Tang Lộ nhận lấy cái quạt, phất điên cuồng về phía Hạ Vị Sương, quạt cho cô nàng biến thành Mai Siêu Phong.
Một con mèo màu vàng nằm bẹp trên mặt đất, ủ rũ meo một tiếng. Nó đánh bạo đứng dậy, áp lên cẳng chân Tang Lộ mát ké. Tang Lộ cúi đầu nhìn nó. Chú mèo vàng lắc mông lật bụng giả chết.
Mùa hè nóng như thế mà các cô không ngồi trong xe hóng gió, đơn giản là bởi vì xe hết xăng.
Hạ Vị Sương cầm một cái điện thoại di động, không mạng có pin (trên xe có để máy phát điện năng lượng mặt trời). Hệ thống định vị vệ tinh trên điện thoại vẫn sử dụng được, chỉ là không thể vạch sẵn đường đi.
Cô xem xét nửa ngày rồi nói: “Hình như mình đi lộn rồi, hẳn nên rẽ phải ở ngã tư vừa rồi mới đúng. Bên này toàn là rừng núi, bên kia mới là thành trấn.”
Tang Lộ mặc trên người một chiếc váy ngắn len có lỗ màu đỏ, kì quái mà vô cùng thời thượng. Cô bình tĩnh nói: “Không sao, có thể khiêng xe qua đó.”
Hạ Vị Sương: “... Trời nóng hừng hực, chị cũng không sợ mệt. Nghỉ ngơi cho em!”
Thời buổi này, muốn đổ xăng một lần thật sự không dễ chút nào. Hai người quyết định ở lại đây nghỉ ngơi trước, chờ trời tối, mát mẻ hơn chút, ăn nhẹ một bữa thịt nướng lại cưỡi xe đạp đi tìm trạm xăng.
Nguyên liệu để nướng thịt chưa chuẩn bị, nhưng Hạ Vị Sương lại không hề lo lắng. Kế bên chính là rừng núi rậm rạp, chừng nào ăn đi bắt là được.
Chính vào lúc hai người đang thảo luận buổi tối có thể nướng cái gì ăn thì Tang Lộ đột nhiên nhìn sang bên, lỗ tai hơi nhúc nhích, sau đó lại không hề hứng thú mà quay đầu tiếp tục nói với Hạ Vị Sương: “Dị thú ở đây... ăn được.”
“Loại gì? Con ba ba biến dị lần trước chị bắt ăn không có được, chỉ có mình Xíu Xiu thích thôi.”
Thịt của phần lớn dị thú đều ăn được, nhưng thế không có nghĩa là chúng sẽ ngon. Thịt của con ba ba biến dị kia không có độc, nhưng vừa dai vừa tanh. Hạ Vị Sương cắn một phát, không cắn đứt, còn suýt bị mùi tanh xộc lên mà nhổ ra.
Nhưng Xíu Xíu thì lại rất thích, chỉ là mấy cái răng non nớt của nó cắn không nổi. Hạ Vị Sương bèn nướng cho nó chút thịt khô không ướp muối, nướng đến khi xốp giòn, bay hết hơi nước, sau đó cắt thành khối nhỏ. Vừa tiện cho Xíu Xiu ăn mà còn bảo quản được rất lâu.
Hai người còn đang bàn xem thịt dị thú nào ăn tương đối ngon thì trong rừng đột nhiên vang lên một loạt tiếng sột soạt. Một cô gái dơ như con cá thòi lòi, trên người còn có không ít vết thương chật vật chui ra.
Đây là ai? Hai cô gái xinh đẹp lẻ loi, trông còn sạch sẽ như thế. Đã vậy bên cạnh còn có một chiếc xe lớn kì quái?
“Đây... đây là xe của các cô?”
Cô gái kích động hỏi. Giọng cô ta nghe như giọng địa phương nhưng lại nói tiếng phổ thông, có thể nghe hiểu.
Hạ Vị Sương gật gật đầu.
Cô gái vội cầu cứu: “Cứu tôi với. Tôi bị một đám người bắt, bọn họ muốn giết tôi!”
Hạ Vị Sương không khỏi nhướng mày: “Cô biết không? Mấy lời như thế, tôi đã nghe không dưới năm lần rồi.”
Một cái bẫy kinh điển, đó chính là để những đối tượng thoạt trông có vẻ vô hại như thiếu nữ, trẻ em hoặc phụ nữ có thai cầu cứu với con mồi. Một khi đối phương mắc mưu, đi theo bọn họ thì sẽ rơi vào bẫy, không thể chạy thoát.
Tận thế nổ ra, gánh nặng cuộc sống khiến đạo đức của con người liên tục hạ thấp. Vì sống sót, rất nhiều người bước lên con đường mà trước kia chưa bao giờ dám nghĩ đến. Một người thật sự cầu cứu hay chỉ đang giả vờ, có ai dám mạo hiểm để mà đi xác nhận?
Đương nhiên, Hạ Vị Sương và Tang Lộ dám.
Dù sao cũng rảnh rỗi, các cô cũng không tiếc thời gian cho đám người làm hại đồng loại này một bài học.
Nghe ra sự hoài nghi từ hai người, cô gái kia vội nói: “Tôi nói thật mà. Cầu xin hai người, mau mang tôi rời khỏi nơi này đi. Bọn họ sắp đuổi đến rồi!”
Nói đoạn, cô ta lại nhích lại gần chiếc xe, nhưng vừa di chuyển đã động đến cổ chân bị trẹo, đau nhói, suýt chút nữa đã té ngã.
Thấy thế, Hạ Vị Sương hảo tâm tiến lên mấy bước đỡ lấy cô ta. Mùa hè, mặc ít quần áo, cô trực tiếp chạm đến tay đối phương.
Trong nháy mắt ngắn ngủi đến mức con người không tài nào nhận ra, khung cảnh phức tạp tựa đóa hoa nở rộ xuất hiện trong đầu. Khóe môi Hạ Vị Sương khẽ nhếch, thái độ đối với cô gái cũng hiền hòa hơn nhiều: “Tuy tụi tôi cũng muốn giúp cô, nhưng xui quá, xe của tụi tôi hết xăng rồi, không chạy được.”
Đằng sau vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn, có người đang la hét gì đó. Sắc mặt cô gái lập tức trắng bệch, hết sức tuyệt vọng.
“Hết cách rồi... Các cô đi đi, đi mau đi, nơi này rất nguy hiểm!”
Sau khi cô gái đứng vững, Hạ Vị Sương lại buông tay. Tang Lộ lặng lẽ dán lên, cằm gác trên vai Hạ Vị Sương, nhìn cô gái kia bằng ánh mắt sâu thẳm.
Cô gái bị nhìn mà rợn cả người. Cái người này, đẹp thì đẹp thật, nhưng khí chất quá âm trầm, ăn mặc cũng kì quái, mắt còn là màu tím, cảm giác không phải người bình thường.
Hạ Vị Sương nói: “Trời nóng quá, bọn tôi không muốn nhúc nhích.”
Cô gái nghẹn lời, thật sự không biết nói gì cho phải. Đã lúc nào rồi, giờ là thời tận thế, vậy mà còn có người đỏng đảnh đến mức sợ nóng?
Chưa kịp khuyên ngăn thì truy binh đã đuổi đến. Có chừng bảy tám người trung niên, vừa trông đã biết là người quen làm việc chân tay, sức lực tuyệt đối không yếu, bắt lấy cô gái kia hết sức dễ dàng. Bọn họ có cả nam lẫn nữ, da ngăm đen, ăn mặc cổ xưa, đơn sơ, nói tiếng địa phương mà Hạ Vị Sương nghe không hiểu, luôn miệng líu ríu, ánh mắt cảnh giác.
Thú vị... Hạ Vị Sương nhận ra quần thể này hẳn không chỉ là thôn dân sống trong núi bình thường.
Tiếng địa phương của bọn họ rất khó hiểu, Hạ Vị Sương chỉ có thể liên hệ với những lời trước và sau đó, cùng với động tác chân tay và biểu cảm của họ mà đoán được một phần nhỏ, nhưng muốn tự biểu đạt thì vô cùng khó khăn.
Ánh mắt đám người đó nhìn Hạ Vị Sương và Tang Lộ vô cùng bất hảo, thù địch. Tay họ cầm xẻng, cầm cuốc. Không khí hết sức căng thẳng, có thể động tay bất kì lúc nào.
Cô gái cá thòi lòi phẫn nộ lớn tiếng nói mấy câu, cũng là bằng thứ tiếng địa phương kia. Cả đám ồn ào trao đổi một lúc, sau đó cô gái cá thòi lòi bị bọn họ giải đi.
Lúc đi, cô gái kia còn quay đầu nói với Hạ Vị Sương: “Các cô đi nhanh đi. Nơi này không an toàn! Đừng đi về phía trước, đằng trước không có đường!”
Chờ đến khi bóng dáng họ khuất trong rừng, Hạ Vị Sương mới khom lưng bế chú mèo vàng lên, cười nói với Tang Lộ: “Đi thôi. Không phải chị cũng đói bụng rồi à?”
Tang Lộ vươn tay duỗi người, kéo xương kêu răng rắc: “Đói bụng.”
Trong thôn của cô gái cá thòi lòi kia có một con dị thú đang ẩn mình. Bọn họ tuy không phải nhóm dàn cảnh cướp bóc nhưng bí mật che giấu bên trong cũng khiến người ta không cách nào ngồi yên làm lơ.
Xem như là cảm ơn lời nhắc nhở vừa rồi của cô gái cá thòi lòi đi. Dù sao cũng rảnh.
...
Cô gái cá thòi lòi bị mang về thôn, suốt một ngày một đêm, mệt rũ rượi.
Thôn của bọn họ khép kín, lạc hậu, khuất sâu trong núi. Vì đường ra ngoài rất khó khăn nên thế kỉ 21 mà bọn họ vẫn sống như người của thế kỉ trước.
Trong hoàn cảnh tù túng như thế, con người rất dễ hình thành những quan niệm cố hữu riêng, dù bọn họ cũng ý thức được rằng thời đại đã thay đổi.
Cô gái cá thòi lòi tên Đường Linh Linh, là nữ sinh cấp ba duy nhất trong thôn, chưa tốt nghiệp. Nhưng ở tuổi này, cha mẹ càng hy vọng cô lấy chồng hơn, huống hồ quà cưới lại còn khá hấp dẫn.
Nghỉ hè năm lớp mười một, cha mẹ bảo cô kết hôn với thanh niên cùng thôn. Đường Linh Linh không muốn, cô muốn đi học hơn, thế là bị nhốt trong nhà không cho đi đâu. Cha mẹ nhà họ Đường cho rằng Đường Linh Linh bỏ lỡ ngày khai giảng lớp mười hai thì sẽ hết hy vọng mà nghe lời.
Từ nhỏ đến lớn, hình như ngoại trừ giáo viên ở trấn trên cùng với bà nội bị bắt đến đây của cô thì không một ai nói với cô rằng còn có cách sống nào khác ngoài việc theo lối mòn cũ. Rốt cuộc thế nào là đúng, thế nào là sai?
Đường Linh Linh không biết mình kiên trì đi học rốt cuộc có đúng hay không. Cô chỉ không cam lòng, không muốn quanh quẩn trong thôn cả đời như cha mẹ. Chính vào lúc Đường Linh Linh tìm mọi cách đấu tranh thì tận thế ập đến.
Kì nghỉ hè còn chưa kết thúc thì một đợt thảm họa như ôn dịch đã càn quét cả thế giới, bao gồm cả cái thôn nhỏ trong núi sâu cách biệt với người ngoài này. Cha mẹ và vị hôn phu của Đường Linh Linh đùng cái chết sạch, không những chết mà họ còn biến thành quái vật đáng sợ. Cô may mắn trốn thoát, còn phát hiện cơ thể mình xuất hiện biến đổi kì lạ.
Đường Linh Linh tránh được chuyện bị ép hôn, nhưng lại không thể không đối mặt với thế giới càng bi thảm hơn nữa.
Nếu tận thế không xảy ra, thế giới không gặp biến cố, có lẽ cái thôn này sẽ từ từ biến mất, hoặc giả họ sẽ xây con đường thông với thế giới bên ngoài, hòa nhập vào cuộc sống hiện đại. Nhưng trước khi điều đó đến, biến cố đã xảy ra.
Đối với người trong thôn mà nói thì bọn họ không biết thế giới đột nhiên thay đổi là do khoa học. Họ chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân duy nhất, đó chính là Sơn Thần nổi giận!
Bao nhiêu thế hệ trong thôn thờ phụng Sơn Thần, nhưng mấy năm gần đây, vì người trẻ tuổi lục tục rời đi, thôn xóm càng trở nên cũ kĩ, hiu quạnh, đối đãi với Sơn Thần cũng chểnh mảng rất nhiều. Vậy nên, nhất định là Sơn Thần bất mãn!
Thoạt tiên cũng có người tỏ ý hoài nghi, mãi đến một hôm, Sơn Thần mà thôn bọn họ thờ cúng mấy trăm năm đột nhiên hiển linh. Ngay lập tức, cả thôn đồng loạt sôi trào, hơn nữa còn tin răm rắp vào chuyện Sơn Thần nổi giận.
Sơn Thần muốn cống phẩm, dâng dâng dâng. Đầu tiên chỉ là muốn gia súc. Sau này gia súc không đủ, người trong thôn bèn vào núi bắt đám dã thú đáng sợ.
Sơn Thần nói, tất cả những người và dã thú không giống trước kia đều là có tội, chỉ là tội nghiệt ít nhiều khác nhau, cần phải sám hối mới có thể thoát nạn.
Dã thú biến dị đâu biết nói chuyện thì sám hối cái rắm. Vậy dùng máu thịt của chúng để dâng cống cho Sơn Thần đi!
Nhưng mà Sơn Thần liên tục đòi hỏi không ngưng nghỉ. Dị thú nào phải dễ đối phó? Thôn dân không còn cách nào khác, đành chuyển mục tiêu sang con người.
Người đầu tiên bị nhìn trúng chính là Đường Linh Linh.
Cha vị hôn phu của Đường Linh Linh là thôn trưởng. Sau khi con trai và cha mẹ nhà họ Đường chết, ông ta đã nhận định Đường Linh Linh chính là sao chổi. Ông ta tuyệt đối không tin con trai mình là tội nhân, vậy nên chỉ có thể là bị Đường Linh Linh khắc chết.
Đối với các thôn dân mê tín dị đoan thì Đường Linh Linh chẳng những khắc chết cha mẹ và vị hôn phu mà còn là người có tội mà Sơn Thần khiển trách. Một khi đã thế, lấy cô ta làm cống phẩm hiến tế thì có gì không đúng?
Bọn họ chuẩn bị bắt Đường Linh Linh lại, nhốt trong miếu Sơn Thần. Đêm đến chính là thời gian mà Sơn Thần hưởng dụng cống phẩm.
Đường Linh Linh biết tất cả cống phẩm đều sẽ biến mất sạch sẽ, ngay cả mẩu xương cũng không còn. Có một lần cô tò mò đến gần, nghe thấy tiếng cắn nuốt xương cốt khiến người ta ê cả răng. Tiếng động đó đã trở thành ác mộng. Đường Linh Linh suýt chết vì sợ hãi.
Cô sẽ chết. Nhưng cô không muốn chết. Cô muốn chạy trốn!
Vì thế, sau khi biết mình bị lựa chọn trở thành cống phẩm, Đường Linh Linh đã bỏ trốn. Lợi dụng năng lực kì quái của mình, cô biến con đường xuống núi trở nên lầy lội. Tiếc là năng lực này của cô có hạn, căn bản không giữ chân đám người đuổi theo được bao lâu, ngược lại còn khiến bản thân mình trông vô cùng chật vật.
Đường Linh Linh bị nhốt trong một căn phòng trống. Thôn dân sợ cô quá bẩn sẽ chọc giận Sơn Thần, quyết định để cô tắm rửa trước rồi lại hiến tế.
Đường Linh Linh đau xót nghĩ mình cũng thật xui xẻo. Nếu cha mẹ còn sống thì hôm nay... hình như cũng sẽ không khác gì mấy.
Nghĩ thế lại càng thương tâm, hai hàng nước mắt chảy dọc từ khóe mi thiếu nữ.
Sau lần đào tẩu trước đó, thôn trưởng đã phái rất nhiều người đến trông chừng cô. Nghĩ chắc mình không trốn được kiếp nạn này, Đường Linh Linh cầm lấy đồ ăn đặt trên mặt đất mà ngấu nghiến.
Cho dù chết cũng phải làm một con quỷ no!
Hộc hộc... Không đúng, hẳn là ăn no thì đến miếu Sơn Thần mới có sức để mà chạy trốn!
...
Một đám người đông đúc giơ đuốc, trói chặt và bịt miệng Đường Linh Linh, người đã tắm rửa sạch sẽ và được ăn no, đẩy ra trước miếu Sơn Thần.
Con nhỏ này rất ma mãnh, bọn họ quyết định canh ở đây đến hừng đông, tránh việc nó lại chạy trốn!
Đường Linh Linh tuyệt vọng, không ngờ người trong thôn lại tuyệt tình như thế. Cô thật sự không thể đào tẩu.
Đường Linh Linh nằm trên mặt đất, tay chân bị dây chừng trói chặt, oán hận nhìn cái tượng Sơn Thần được đẽo từ rễ cây cổ thụ thật lớn trước mặt. Sơn Thần cái gì chứ. Hừ! Rõ ràng là Tà Thần giả mạo thành Sơn Thần!
Trong miếu Sơn Thần tối mù, ngoài cửa sổ có ánh lửa bập bùng. Đột nhiên, một mùi hôi thối tỏa ra từ chỗ bức tượng Sơn Thần. Mùi thối kia càng lúc càng nặng, càng lúc càng nồng. Đường Linh Linh không bịt mũi được, suýt chút nữa đã bị ngộp chết.
Kết quả, mùi thối dâng lên tới một mức độ nhất định thì đột nhiên biến thành một mùi thơm nồng nặc khiến người ta buồn nôn. Đường Linh Linh hoa mắt chóng mặt, chỉ cảm thấy tầm nhìn trở nên trắng toát.
Thế giới bắt đầu nảy sinh biến hóa. Cô choáng váng, lúc thì nhìn đến hoa tươi nở rộ, lúc lại thấy mình đang đùa giỡn với bạn cùng bàn ở trường học. Bỗng nhiên, tất cả tối sầm, những ảo ảnh vô định hình tràn lan dưới chân.
Đường Linh Linh không biết làm sao. Cô lúc thì nhìn đến hình ảnh hạnh phúc, vui sướng, lúc lại thấy hình ảnh đáng sợ. Tới tới lui lui, cô sắp điên mất.
Cuối cùng, hình như Đường Linh Linh đã tỉnh táo lại đôi chút, thoát khỏi ảo giác, cô nhìn thấy... một cái bóng đen chui ra từ phía dưới bức tượng Sơn Thần. Ánh lửa bên ngoài xuyên qua lớp cửa sổ giấy kiểu cũ, rọi vào khiến bóng đen kia trông vô cùng cao lớn. Lúc này, chủ nhân của cái bóng cũng lộ ra bộ mặt thật.
Sao lại là thứ này?!
Đường Linh Linh điên cuồng giãy giụa: “Ưm ưm!”
Cô chết cũng không muốn bị chồn ăn!
Con chồn phát ra âm thanh quái dị như tiếng cười dữ lợn, ác ý bò về phía Đường Linh Linh. Chính vào lúc cô gái cho rằng mình sắp bị ăn thì đột nhiên có thứ gì đó rơi từ trên xuống.
Rầm! Đùng đùng——
Cùng với tiếng la hét của đám đông bên ngoài, thứ kia đập vỡ nóc ngôi miếu, trực tiếp đè lên người con chồn giả mạo Sơn Thần.
“Chít chít chít——“
Tiếng thét thê thảm đột nhiên im bặt. Đường Linh Linh trợn mắt, còn chưa kịp phản ứng lại đã buộc phải đối mặt với sự thật rằng Sơn Thần giả mạo bị giết chết.
Mà kẻ giết chết Sơn Thần giả mạo... lại là một trong hai cô gái mình đã gặp khi chạy xuống núi
Một chiếc xe buýt được trang trí hết sức tươi sáng, xinh đẹp đỗ ven đường. Hai cô gái với vóc người dong dỏng cao đứng dưới bóng cây hóng mát, một trong hai người dựa sát vào người còn lại, trông quyến luyến cực kì.
“Nóng quá.” Hạ Vị Sương phe phẩy chiếc quạt trong tay, quạt gió về phía mình. Cô kề sát vào người Tang Lộ, thật sự không muốn xa rời dù chỉ một phút.
Vào mùa đông, que kem hình người Tang Lộ làm người ta xin kiếu. Nhưng hè đến, cái quạt tản nhiệt tự nhiên này lại khiến người ta yêu thích không thôi.
Tang Lộ nhận lấy cái quạt, phất điên cuồng về phía Hạ Vị Sương, quạt cho cô nàng biến thành Mai Siêu Phong.
Một con mèo màu vàng nằm bẹp trên mặt đất, ủ rũ meo một tiếng. Nó đánh bạo đứng dậy, áp lên cẳng chân Tang Lộ mát ké. Tang Lộ cúi đầu nhìn nó. Chú mèo vàng lắc mông lật bụng giả chết.
Mùa hè nóng như thế mà các cô không ngồi trong xe hóng gió, đơn giản là bởi vì xe hết xăng.
Hạ Vị Sương cầm một cái điện thoại di động, không mạng có pin (trên xe có để máy phát điện năng lượng mặt trời). Hệ thống định vị vệ tinh trên điện thoại vẫn sử dụng được, chỉ là không thể vạch sẵn đường đi.
Cô xem xét nửa ngày rồi nói: “Hình như mình đi lộn rồi, hẳn nên rẽ phải ở ngã tư vừa rồi mới đúng. Bên này toàn là rừng núi, bên kia mới là thành trấn.”
Tang Lộ mặc trên người một chiếc váy ngắn len có lỗ màu đỏ, kì quái mà vô cùng thời thượng. Cô bình tĩnh nói: “Không sao, có thể khiêng xe qua đó.”
Hạ Vị Sương: “... Trời nóng hừng hực, chị cũng không sợ mệt. Nghỉ ngơi cho em!”
Thời buổi này, muốn đổ xăng một lần thật sự không dễ chút nào. Hai người quyết định ở lại đây nghỉ ngơi trước, chờ trời tối, mát mẻ hơn chút, ăn nhẹ một bữa thịt nướng lại cưỡi xe đạp đi tìm trạm xăng.
Nguyên liệu để nướng thịt chưa chuẩn bị, nhưng Hạ Vị Sương lại không hề lo lắng. Kế bên chính là rừng núi rậm rạp, chừng nào ăn đi bắt là được.
Chính vào lúc hai người đang thảo luận buổi tối có thể nướng cái gì ăn thì Tang Lộ đột nhiên nhìn sang bên, lỗ tai hơi nhúc nhích, sau đó lại không hề hứng thú mà quay đầu tiếp tục nói với Hạ Vị Sương: “Dị thú ở đây... ăn được.”
“Loại gì? Con ba ba biến dị lần trước chị bắt ăn không có được, chỉ có mình Xíu Xiu thích thôi.”
Thịt của phần lớn dị thú đều ăn được, nhưng thế không có nghĩa là chúng sẽ ngon. Thịt của con ba ba biến dị kia không có độc, nhưng vừa dai vừa tanh. Hạ Vị Sương cắn một phát, không cắn đứt, còn suýt bị mùi tanh xộc lên mà nhổ ra.
Nhưng Xíu Xíu thì lại rất thích, chỉ là mấy cái răng non nớt của nó cắn không nổi. Hạ Vị Sương bèn nướng cho nó chút thịt khô không ướp muối, nướng đến khi xốp giòn, bay hết hơi nước, sau đó cắt thành khối nhỏ. Vừa tiện cho Xíu Xiu ăn mà còn bảo quản được rất lâu.
Hai người còn đang bàn xem thịt dị thú nào ăn tương đối ngon thì trong rừng đột nhiên vang lên một loạt tiếng sột soạt. Một cô gái dơ như con cá thòi lòi, trên người còn có không ít vết thương chật vật chui ra.
Đây là ai? Hai cô gái xinh đẹp lẻ loi, trông còn sạch sẽ như thế. Đã vậy bên cạnh còn có một chiếc xe lớn kì quái?
“Đây... đây là xe của các cô?”
Cô gái kích động hỏi. Giọng cô ta nghe như giọng địa phương nhưng lại nói tiếng phổ thông, có thể nghe hiểu.
Hạ Vị Sương gật gật đầu.
Cô gái vội cầu cứu: “Cứu tôi với. Tôi bị một đám người bắt, bọn họ muốn giết tôi!”
Hạ Vị Sương không khỏi nhướng mày: “Cô biết không? Mấy lời như thế, tôi đã nghe không dưới năm lần rồi.”
Một cái bẫy kinh điển, đó chính là để những đối tượng thoạt trông có vẻ vô hại như thiếu nữ, trẻ em hoặc phụ nữ có thai cầu cứu với con mồi. Một khi đối phương mắc mưu, đi theo bọn họ thì sẽ rơi vào bẫy, không thể chạy thoát.
Tận thế nổ ra, gánh nặng cuộc sống khiến đạo đức của con người liên tục hạ thấp. Vì sống sót, rất nhiều người bước lên con đường mà trước kia chưa bao giờ dám nghĩ đến. Một người thật sự cầu cứu hay chỉ đang giả vờ, có ai dám mạo hiểm để mà đi xác nhận?
Đương nhiên, Hạ Vị Sương và Tang Lộ dám.
Dù sao cũng rảnh rỗi, các cô cũng không tiếc thời gian cho đám người làm hại đồng loại này một bài học.
Nghe ra sự hoài nghi từ hai người, cô gái kia vội nói: “Tôi nói thật mà. Cầu xin hai người, mau mang tôi rời khỏi nơi này đi. Bọn họ sắp đuổi đến rồi!”
Nói đoạn, cô ta lại nhích lại gần chiếc xe, nhưng vừa di chuyển đã động đến cổ chân bị trẹo, đau nhói, suýt chút nữa đã té ngã.
Thấy thế, Hạ Vị Sương hảo tâm tiến lên mấy bước đỡ lấy cô ta. Mùa hè, mặc ít quần áo, cô trực tiếp chạm đến tay đối phương.
Trong nháy mắt ngắn ngủi đến mức con người không tài nào nhận ra, khung cảnh phức tạp tựa đóa hoa nở rộ xuất hiện trong đầu. Khóe môi Hạ Vị Sương khẽ nhếch, thái độ đối với cô gái cũng hiền hòa hơn nhiều: “Tuy tụi tôi cũng muốn giúp cô, nhưng xui quá, xe của tụi tôi hết xăng rồi, không chạy được.”
Đằng sau vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn, có người đang la hét gì đó. Sắc mặt cô gái lập tức trắng bệch, hết sức tuyệt vọng.
“Hết cách rồi... Các cô đi đi, đi mau đi, nơi này rất nguy hiểm!”
Sau khi cô gái đứng vững, Hạ Vị Sương lại buông tay. Tang Lộ lặng lẽ dán lên, cằm gác trên vai Hạ Vị Sương, nhìn cô gái kia bằng ánh mắt sâu thẳm.
Cô gái bị nhìn mà rợn cả người. Cái người này, đẹp thì đẹp thật, nhưng khí chất quá âm trầm, ăn mặc cũng kì quái, mắt còn là màu tím, cảm giác không phải người bình thường.
Hạ Vị Sương nói: “Trời nóng quá, bọn tôi không muốn nhúc nhích.”
Cô gái nghẹn lời, thật sự không biết nói gì cho phải. Đã lúc nào rồi, giờ là thời tận thế, vậy mà còn có người đỏng đảnh đến mức sợ nóng?
Chưa kịp khuyên ngăn thì truy binh đã đuổi đến. Có chừng bảy tám người trung niên, vừa trông đã biết là người quen làm việc chân tay, sức lực tuyệt đối không yếu, bắt lấy cô gái kia hết sức dễ dàng. Bọn họ có cả nam lẫn nữ, da ngăm đen, ăn mặc cổ xưa, đơn sơ, nói tiếng địa phương mà Hạ Vị Sương nghe không hiểu, luôn miệng líu ríu, ánh mắt cảnh giác.
Thú vị... Hạ Vị Sương nhận ra quần thể này hẳn không chỉ là thôn dân sống trong núi bình thường.
Tiếng địa phương của bọn họ rất khó hiểu, Hạ Vị Sương chỉ có thể liên hệ với những lời trước và sau đó, cùng với động tác chân tay và biểu cảm của họ mà đoán được một phần nhỏ, nhưng muốn tự biểu đạt thì vô cùng khó khăn.
Ánh mắt đám người đó nhìn Hạ Vị Sương và Tang Lộ vô cùng bất hảo, thù địch. Tay họ cầm xẻng, cầm cuốc. Không khí hết sức căng thẳng, có thể động tay bất kì lúc nào.
Cô gái cá thòi lòi phẫn nộ lớn tiếng nói mấy câu, cũng là bằng thứ tiếng địa phương kia. Cả đám ồn ào trao đổi một lúc, sau đó cô gái cá thòi lòi bị bọn họ giải đi.
Lúc đi, cô gái kia còn quay đầu nói với Hạ Vị Sương: “Các cô đi nhanh đi. Nơi này không an toàn! Đừng đi về phía trước, đằng trước không có đường!”
Chờ đến khi bóng dáng họ khuất trong rừng, Hạ Vị Sương mới khom lưng bế chú mèo vàng lên, cười nói với Tang Lộ: “Đi thôi. Không phải chị cũng đói bụng rồi à?”
Tang Lộ vươn tay duỗi người, kéo xương kêu răng rắc: “Đói bụng.”
Trong thôn của cô gái cá thòi lòi kia có một con dị thú đang ẩn mình. Bọn họ tuy không phải nhóm dàn cảnh cướp bóc nhưng bí mật che giấu bên trong cũng khiến người ta không cách nào ngồi yên làm lơ.
Xem như là cảm ơn lời nhắc nhở vừa rồi của cô gái cá thòi lòi đi. Dù sao cũng rảnh.
...
Cô gái cá thòi lòi bị mang về thôn, suốt một ngày một đêm, mệt rũ rượi.
Thôn của bọn họ khép kín, lạc hậu, khuất sâu trong núi. Vì đường ra ngoài rất khó khăn nên thế kỉ 21 mà bọn họ vẫn sống như người của thế kỉ trước.
Trong hoàn cảnh tù túng như thế, con người rất dễ hình thành những quan niệm cố hữu riêng, dù bọn họ cũng ý thức được rằng thời đại đã thay đổi.
Cô gái cá thòi lòi tên Đường Linh Linh, là nữ sinh cấp ba duy nhất trong thôn, chưa tốt nghiệp. Nhưng ở tuổi này, cha mẹ càng hy vọng cô lấy chồng hơn, huống hồ quà cưới lại còn khá hấp dẫn.
Nghỉ hè năm lớp mười một, cha mẹ bảo cô kết hôn với thanh niên cùng thôn. Đường Linh Linh không muốn, cô muốn đi học hơn, thế là bị nhốt trong nhà không cho đi đâu. Cha mẹ nhà họ Đường cho rằng Đường Linh Linh bỏ lỡ ngày khai giảng lớp mười hai thì sẽ hết hy vọng mà nghe lời.
Từ nhỏ đến lớn, hình như ngoại trừ giáo viên ở trấn trên cùng với bà nội bị bắt đến đây của cô thì không một ai nói với cô rằng còn có cách sống nào khác ngoài việc theo lối mòn cũ. Rốt cuộc thế nào là đúng, thế nào là sai?
Đường Linh Linh không biết mình kiên trì đi học rốt cuộc có đúng hay không. Cô chỉ không cam lòng, không muốn quanh quẩn trong thôn cả đời như cha mẹ. Chính vào lúc Đường Linh Linh tìm mọi cách đấu tranh thì tận thế ập đến.
Kì nghỉ hè còn chưa kết thúc thì một đợt thảm họa như ôn dịch đã càn quét cả thế giới, bao gồm cả cái thôn nhỏ trong núi sâu cách biệt với người ngoài này. Cha mẹ và vị hôn phu của Đường Linh Linh đùng cái chết sạch, không những chết mà họ còn biến thành quái vật đáng sợ. Cô may mắn trốn thoát, còn phát hiện cơ thể mình xuất hiện biến đổi kì lạ.
Đường Linh Linh tránh được chuyện bị ép hôn, nhưng lại không thể không đối mặt với thế giới càng bi thảm hơn nữa.
Nếu tận thế không xảy ra, thế giới không gặp biến cố, có lẽ cái thôn này sẽ từ từ biến mất, hoặc giả họ sẽ xây con đường thông với thế giới bên ngoài, hòa nhập vào cuộc sống hiện đại. Nhưng trước khi điều đó đến, biến cố đã xảy ra.
Đối với người trong thôn mà nói thì bọn họ không biết thế giới đột nhiên thay đổi là do khoa học. Họ chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân duy nhất, đó chính là Sơn Thần nổi giận!
Bao nhiêu thế hệ trong thôn thờ phụng Sơn Thần, nhưng mấy năm gần đây, vì người trẻ tuổi lục tục rời đi, thôn xóm càng trở nên cũ kĩ, hiu quạnh, đối đãi với Sơn Thần cũng chểnh mảng rất nhiều. Vậy nên, nhất định là Sơn Thần bất mãn!
Thoạt tiên cũng có người tỏ ý hoài nghi, mãi đến một hôm, Sơn Thần mà thôn bọn họ thờ cúng mấy trăm năm đột nhiên hiển linh. Ngay lập tức, cả thôn đồng loạt sôi trào, hơn nữa còn tin răm rắp vào chuyện Sơn Thần nổi giận.
Sơn Thần muốn cống phẩm, dâng dâng dâng. Đầu tiên chỉ là muốn gia súc. Sau này gia súc không đủ, người trong thôn bèn vào núi bắt đám dã thú đáng sợ.
Sơn Thần nói, tất cả những người và dã thú không giống trước kia đều là có tội, chỉ là tội nghiệt ít nhiều khác nhau, cần phải sám hối mới có thể thoát nạn.
Dã thú biến dị đâu biết nói chuyện thì sám hối cái rắm. Vậy dùng máu thịt của chúng để dâng cống cho Sơn Thần đi!
Nhưng mà Sơn Thần liên tục đòi hỏi không ngưng nghỉ. Dị thú nào phải dễ đối phó? Thôn dân không còn cách nào khác, đành chuyển mục tiêu sang con người.
Người đầu tiên bị nhìn trúng chính là Đường Linh Linh.
Cha vị hôn phu của Đường Linh Linh là thôn trưởng. Sau khi con trai và cha mẹ nhà họ Đường chết, ông ta đã nhận định Đường Linh Linh chính là sao chổi. Ông ta tuyệt đối không tin con trai mình là tội nhân, vậy nên chỉ có thể là bị Đường Linh Linh khắc chết.
Đối với các thôn dân mê tín dị đoan thì Đường Linh Linh chẳng những khắc chết cha mẹ và vị hôn phu mà còn là người có tội mà Sơn Thần khiển trách. Một khi đã thế, lấy cô ta làm cống phẩm hiến tế thì có gì không đúng?
Bọn họ chuẩn bị bắt Đường Linh Linh lại, nhốt trong miếu Sơn Thần. Đêm đến chính là thời gian mà Sơn Thần hưởng dụng cống phẩm.
Đường Linh Linh biết tất cả cống phẩm đều sẽ biến mất sạch sẽ, ngay cả mẩu xương cũng không còn. Có một lần cô tò mò đến gần, nghe thấy tiếng cắn nuốt xương cốt khiến người ta ê cả răng. Tiếng động đó đã trở thành ác mộng. Đường Linh Linh suýt chết vì sợ hãi.
Cô sẽ chết. Nhưng cô không muốn chết. Cô muốn chạy trốn!
Vì thế, sau khi biết mình bị lựa chọn trở thành cống phẩm, Đường Linh Linh đã bỏ trốn. Lợi dụng năng lực kì quái của mình, cô biến con đường xuống núi trở nên lầy lội. Tiếc là năng lực này của cô có hạn, căn bản không giữ chân đám người đuổi theo được bao lâu, ngược lại còn khiến bản thân mình trông vô cùng chật vật.
Đường Linh Linh bị nhốt trong một căn phòng trống. Thôn dân sợ cô quá bẩn sẽ chọc giận Sơn Thần, quyết định để cô tắm rửa trước rồi lại hiến tế.
Đường Linh Linh đau xót nghĩ mình cũng thật xui xẻo. Nếu cha mẹ còn sống thì hôm nay... hình như cũng sẽ không khác gì mấy.
Nghĩ thế lại càng thương tâm, hai hàng nước mắt chảy dọc từ khóe mi thiếu nữ.
Sau lần đào tẩu trước đó, thôn trưởng đã phái rất nhiều người đến trông chừng cô. Nghĩ chắc mình không trốn được kiếp nạn này, Đường Linh Linh cầm lấy đồ ăn đặt trên mặt đất mà ngấu nghiến.
Cho dù chết cũng phải làm một con quỷ no!
Hộc hộc... Không đúng, hẳn là ăn no thì đến miếu Sơn Thần mới có sức để mà chạy trốn!
...
Một đám người đông đúc giơ đuốc, trói chặt và bịt miệng Đường Linh Linh, người đã tắm rửa sạch sẽ và được ăn no, đẩy ra trước miếu Sơn Thần.
Con nhỏ này rất ma mãnh, bọn họ quyết định canh ở đây đến hừng đông, tránh việc nó lại chạy trốn!
Đường Linh Linh tuyệt vọng, không ngờ người trong thôn lại tuyệt tình như thế. Cô thật sự không thể đào tẩu.
Đường Linh Linh nằm trên mặt đất, tay chân bị dây chừng trói chặt, oán hận nhìn cái tượng Sơn Thần được đẽo từ rễ cây cổ thụ thật lớn trước mặt. Sơn Thần cái gì chứ. Hừ! Rõ ràng là Tà Thần giả mạo thành Sơn Thần!
Trong miếu Sơn Thần tối mù, ngoài cửa sổ có ánh lửa bập bùng. Đột nhiên, một mùi hôi thối tỏa ra từ chỗ bức tượng Sơn Thần. Mùi thối kia càng lúc càng nặng, càng lúc càng nồng. Đường Linh Linh không bịt mũi được, suýt chút nữa đã bị ngộp chết.
Kết quả, mùi thối dâng lên tới một mức độ nhất định thì đột nhiên biến thành một mùi thơm nồng nặc khiến người ta buồn nôn. Đường Linh Linh hoa mắt chóng mặt, chỉ cảm thấy tầm nhìn trở nên trắng toát.
Thế giới bắt đầu nảy sinh biến hóa. Cô choáng váng, lúc thì nhìn đến hoa tươi nở rộ, lúc lại thấy mình đang đùa giỡn với bạn cùng bàn ở trường học. Bỗng nhiên, tất cả tối sầm, những ảo ảnh vô định hình tràn lan dưới chân.
Đường Linh Linh không biết làm sao. Cô lúc thì nhìn đến hình ảnh hạnh phúc, vui sướng, lúc lại thấy hình ảnh đáng sợ. Tới tới lui lui, cô sắp điên mất.
Cuối cùng, hình như Đường Linh Linh đã tỉnh táo lại đôi chút, thoát khỏi ảo giác, cô nhìn thấy... một cái bóng đen chui ra từ phía dưới bức tượng Sơn Thần. Ánh lửa bên ngoài xuyên qua lớp cửa sổ giấy kiểu cũ, rọi vào khiến bóng đen kia trông vô cùng cao lớn. Lúc này, chủ nhân của cái bóng cũng lộ ra bộ mặt thật.
Sao lại là thứ này?!
Đường Linh Linh điên cuồng giãy giụa: “Ưm ưm!”
Cô chết cũng không muốn bị chồn ăn!
Con chồn phát ra âm thanh quái dị như tiếng cười dữ lợn, ác ý bò về phía Đường Linh Linh. Chính vào lúc cô gái cho rằng mình sắp bị ăn thì đột nhiên có thứ gì đó rơi từ trên xuống.
Rầm! Đùng đùng——
Cùng với tiếng la hét của đám đông bên ngoài, thứ kia đập vỡ nóc ngôi miếu, trực tiếp đè lên người con chồn giả mạo Sơn Thần.
“Chít chít chít——“
Tiếng thét thê thảm đột nhiên im bặt. Đường Linh Linh trợn mắt, còn chưa kịp phản ứng lại đã buộc phải đối mặt với sự thật rằng Sơn Thần giả mạo bị giết chết.
Mà kẻ giết chết Sơn Thần giả mạo... lại là một trong hai cô gái mình đã gặp khi chạy xuống núi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.