Chương 2: Lòng tự trọng bị công kích
Tố Quang Đồng
14/05/2023
Giang Du Bạch không cho phép Lâm Tri Hạ gọi cậu là "Cậu chủ Giang".
Cậu cho rằng hành vi của Lâm Tri Hạ đã vi phạm "Quy tắc hòa thuận chung khi ngồi cùng bàn".
Cậu nhiều lần tỏ rõ lập trường của mình rằng sự tôn trọng lẫn nhau là cơ sở cho một mối quan hệ tốt đẹp khi ngồi cùng bàn.
Lâm Tri Hạ lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Tớ gọi cậu là cậu chủ Giang tại sao lại là không tôn trọng cậu?"
Giang Du Bạch thích nghe Lâm Tri Hạ hỏi "tại sao". Điều này có nghĩa là Lâm Tri Hạ cũng có vấn đề cần cậu giúp cho. Cậu không kiêu ngạo cũng không tự ti giải thích: "Tớ và cậu học cùng lớp, cậu gọi tớ là cậu chủ Giang thì chẳng khác nào cậu là nhân viên của tớ, tớ phải trả lương cho cậu à? Tên của tớ là Giang Du Bạch, cậu nên gọi tớ là Giang Du Bạch chứ không phải là cậu chủ Giang gì cả."
Lâm Chi Hạ gật đầu: "Giang Du Bạch."
Giang Du Bạch ngồi thẳng người: "Lâm Tri Hạ."
Lâm Tri Hạ lại kêu lên: "Giang Du Bạch!"
Giang Du Bạch lại đáp lại lần hai: "Lâm Chi Hạ."
Lâm Tri Hạ hít một hơi: "Giang Du Bạch..."
Giang Du Bạch hạ giọng: "Lâm Tri Hạ..."
Lâm Tri Hạ ngả người ra sau và cười vui vẻ: "Gianggg Duuuuuu Bạchhhhhh!"
Giang Du Bạch nói: "Hâm ghê luôn."
Giang Du Bạch không tranh cãi nổi với Lâm Tri Hạ. Hai tai của cậu đỏ bừng cả lên. Cậu lấy vở ghi chép môn toán ra xem các phép tính toán với số phức. Cậu nhìn từng câu hỏi và ví dụ một, giả vờ như thể đang đắm chìm trong toán học và không nghe thấy được giọng nói của Lâm Tri Hạ.
Điều kỳ lạ là Lâm Tri Hạ cũng không tiếp tục tranh luận nữa, cô bé im lặng đến lạ.
Cô cũng đang đọc sách.
Giang Du Bạch lặng lẽ quay mặt. Cậu phát hiện ra rằng cuốn sách trong tay Lâm Tri Hạ có tên là "Nghiên cứu nguyên tử và phân tử đến cơ học lượng tử". Cô chỉ ngẫu nhiên lật ra một trang sách thôi nhưng toàn bộ trang giấy đó có một lượng công thức dày đặc và duy chỉ là một phần suy luận chứng minh công thức thôi mà đã dài đến phân nửa trang giấy. Lâm Tri Hạ ghi chú lại trên cuốn sách bằng bút chì. Những ghi chú của cô bé kỳ lạ, lộn xộn, không có một trật tự nào và thậm chí những chữ đó có thể không phải là tiếng Trung.
Giang Du Bạch hỏi cô: "Cậu đang viết tiếng Trung sao?"
"Đây là ngôn ngữ của chính tớ á," Lâm Tri Hạ thành thật trả lời, "Cậu có muốn học nó không? Cậu có muốn tớ dạy cậu không? Ngôn ngữ này chính là ngôn ngữ dựa trên những ngôn ngữ vật lý cơ bản và nó không sử dụng để giao tiếp gì được, nó chỉ được tớ dùng để giản lược quá trình học tập lại thôi. "
Tự sáng tạo ra ngôn ngữ?
Cái này là cái gì vậy trời?
Giang Du Bạch cảm thấy bản thân lại chịu thêm một đòn đả kích tâm hồn nữa.
Ở trong quá khứ, Giang Du Bạch luôn tin chắc rằng bản thân là một đứa trẻ thông minh. Thế nhưng ở hiện tại, niềm tin của cậu bị lung lay như cây khô đứng trước gió.
Giang Du Bạch cầm một chồng giấy nháp, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Cậu bình tĩnh từ chối: "Không cần đâu. Tớ không học. Tớ không thích đơn giản hóa quá trình học, tớ thích nó phức tạp, cậu không hiểu được đâu."
Lâm Tri Hạ rất bối rối: "Tại sao chứ?"
Cuối cùng thì Giang Du Bạch cũng được nghe Lâm Tri Hạ hỏi "Tại sao?" một lần nữa.
Giang Du Bạch trả lời: "Nếu như mà tớ có thể giải quyết được hết tất cả các vấn đề của cậu thì tớ nên là một người trưởng thành, một người lớn rồi."
"Có rất nhiều người lớn kỳ lạ đó," Lâm Tri Hạ dựng sách lên, chắc như đinh đóng cột nói, "Người lớn không thể chấp nhận việc chúng ta, cũng chính là trẻ con phát hiện ra rằng họ đã mắc sai lầm, điều này sẽ khiến cho người lớn cảm thấy rất là mất mặt. Đổi khi mặt mũi còn quan trọng hơn sự thật nữa. Tớ cực kì ghét kiểu người lớn này luôn."
Giang Du Bạch phụ họa theo: "Cũng có rất nhiều đứa trẻ sẽ cố tình giả ngu trước mặt người lớn."
Lâm Tri Hạ đồng ý: "Đúng vậy! Rõ ràng là biết nhưng mà lại giả vờ như không biết gì cả. Và mặc dù không biết, nhưng vẫn giả vờ như đã biết rồi."
Sau khi nói xong, cô tiến đến gần Giang Du Bạch: "Còn cậu thì sao? Giang Du Bạch, cuối cùng là cậu có biết gì về vật lý không? Cậu liệu đã từng nghiên cứu về phân tử, nguyên tử, proton, neutron và electron chưa?"
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời là một màu trong xanh, những đám mây trôi bồng bềnh hệt như những tảng bông gòn.
Cái nóng mùa hè đã bắt đầu vơi đi và mùa thu đang trở nên ngày càng gần hơn. Rõ ràng hôm nay là một ngày nắng đẹp đến như vậy nhưng cớ sao Giang Du Bạch cảm thấy bản thân như đang rơi vào một động băng lạnh lẽo. Cậu không muốn thừa nhận rằng cậu thật sự không biết gì về vật lý cả. Cậu không hiểu Lâm Tri Hạ đã học ở đâu ra nhiều từ ngữ lạ lẫm như vậy... Chẳng lẽ đây đều là do các giáo viên trong trường dạy sao? Chẳng nhẽ giáo dục trong nước đã phát triển mạnh mẽ đến như thế này sao?
Giang Du Bạch cảm thấy thật hối hận vì đã lãng phí ba năm quý báu ở Singapore.
Cậu cúi nửa đầu và trầm ngâm suy ngẫm một lúc lâu.
Tiết học tiếp theo là tiết học môn tiếng Anh.
Cô giáo dạy môn tiếng Anh là một nữ giáo viên trẻ vừa tốt nghiệp đại học. Cô ấy mang họ Trịnh, các bạn cùng lớp gọi cô ấy là "Miss Trịnh". Hôm nay cô Trịnh dạy cho cả lớp một tình huống đối thoại, bối cảnh diễn ra trong công viên. Mỗi nhóm nhỏ sẽ là hai bạn ngồi cùng bàn, và mỗi nhóm lớn sẽ bốc thăm một cặp bạn cùng bàn để trình bày trên bục giảng.
Cô Trịnh nói: "My dear students, today we are gonna learn how to ask for directions and how to give directions."
Sau khi nói xong thì cô cũng tự mình giải nghĩa của câu nói: "Các em thân mến, hôm nay cô sẽ hướng dẫn các em cách để hỏi đường và chỉ đường cho người khác. Bối cảnh câu chuyện của chúng ta hôm nay diễn ra trong công viên. Để cô dạy cho các em vài câu ví dụ nhé, chúng ta sẽ nghe qua bản thu âm trước và đọc đoạn hội thoại. Sau đó thì cô sẽ chọn ra một cặp ở cùng một bàn trong mỗi nhóm lớn và để các bạn ấy thực hành cho cả lớp mình. Đừng ngủ gật trong lớp nha, chú ý lắng nghe cô giảng nhé."
Cô Trịnh cầm lấy phấn và viết các mẫu câu lên bảng đen.
Có tám từ đơn và bốn mẫu câu trong toàn bộ văn bản thường được xuất hiện trong bài kiểm tra.
Hầu hết học sinh trong lớp đều chăm chú lắng nghe bài giảng. Giang Du Bạch không được chú tâm cho lắm còn Lâm Tri Hạ thì nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô tìm thấy một con chim sẻ đang đậu trên cành cây và nhảy qua nhảy lại. Cây hòe đang trong thời kì nở hoa, và những con chim sẻ đang chạy nhảy giữa những cánh hoa và những chiếc lá. Cô bé không thể không tự nghĩ rằng những chú chim sẻ, những con châu chấu và cả thế giới mà bản thân đang nhìn thấy có gì khác nhau hay không?
Lâm Tri Hạ nghĩ: Đúng vậy, mình biết rằng thế giới mà mình nhìn thấy qua đôi mắt không chỉ có như thế. Mắt thường của một con người chỉ có thể nhận ra những màu sắc trong phạm vi hữu hạn, các tế bào khứu giác của mình so sánh với loài chuột thì kém hơn nhiều và tai của mình không thể nghe thấy sóng hạ âm và siêu âm. Nhưng mà những điều này đều tồn tại một cách khách quan. Còn trong vũ trụ bao la bát ngát này, ý thức của mình...
Cô nghiêng đầu qua một bên và bắt đầu ngẫm nghĩ về "ý thức".
"Cậu đang mất tập trung." Giang Dư Bạch nhắc nhở cô.
Lâm Tri Hạ gật đầu: "Đúng ròi, tớ đang không tập trung."
Giang Du Bạch liền hỏi cô: "Thế cậu đang suy nghĩ gì vậy?"
Lâm Tri Hạ nằm trên bàn, đề nghị nói: "Cậu nhắm mắt lại đi rồi tớ sẽ nói cho cậu biết."
Cô bé còn rất nhỏ tuổi, giọng nói vẫn còn sự trẻ con, đôi mắt có những ngấn nước như một chú thỏ con, hàng mi dày phủ bóng lên đôi mắt của cô. Đề nghị của Lâm Tri Hạ không có bất cứ uy hiếp nào nên Giang Du Bạch cũng thuận theo.
Cậu ở trong tiết học tiếng Anh mà nhắm hai mắt lại, bên tai là tiếng Lâm Tri Hạ chậm rãi nói: "Cậu đã từng nghĩ về việc cậu đến từ nơi nào chưa? Khi cậu nhắm mắt lại, cậu có cảm nhận được cơ thể của chính mình không? Tớ vẫn thường nghĩ, tớ chính là tớ, vậy rốt cuộc tớ là ai đây? Câu hỏi này đã làm tớ bối rối trong một thời gian dài, tớ không hiểu nổi.
Giang Du Bạch cảm thấy bản thân sắp ngất đến nơi vì Lâm Tri Hạ. Cậu chỉ có thể lắp bắp nói: "Cậu... Cậu thật sự rất khác người."
Giang Du Bạch và Lâm Tri Hạ nói chuyện với nhau thật sự rất nhiều và thành công lọt vào sự chú ý của cô Trịnh.
Cô Trịnh lau tay bằng khăn. Tất cả mười móng tay của cô đều được sơn một màu hồng tươi. Cô duỗi một ngón tay chỉ vào Giang Du Bạch: "Ồ? Bạn học sinh này, em chắc là học sinh mới chuyển đến nhỉ. Vừa khéo đấy, em và bạn cùng bàn của em cùng nhau lên đây thực hành cho cả lớp xem các em hỏi đường và chỉ đường như thế nào đi. Lúc nãy cô thấy em có hơi buồn ngủ đó, phải không thế?"
Không có.
Giang Du Bạch không có buồn ngủ.
Giờ khắc này đây, cậu tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Bởi vì cuối cùng sân nhà của cậu cũng đến rồi.
Cậu vững vàng đứng dậy đi về phía trước dưới sự chú ý của cả lớp.
Lâm Tri Hạ đi theo Giang Du Bạch, nhận thức sâu sắc rằng Giang Du Bạch đang có ý tưởng không tốt gì đó. Bởi vì cậu đã quay đầu nhìn cô tận hai lần, so sánh với binh lính theo đuôi trên chiến trường hình như còn căng thẳng hơn, giống như là sợ cô sẽ chạy trốn mất
Lâm Tri Hạ không hiểu tình hình này là sao, cô nghĩ rằng Giang Du Bạch có lẽ nói tiếng Anh không được tốt lắm nên cậu đang hy vọng rằng cô có thể cứu cậu trận này.
Ồ, hóa ra là như vậy sao! Lâm Tri Hạ nghĩ rằng cô đã nhìn thấy mấu chốt của vấn đề rốt cuộc là nằm ở đâu.
Lâm Tri Hạ không đợi Giang Du Bạch mở miệng nói chuyện, đã hỏi trước: "Excuse me? Sorry, I am a little turned around and could you tell me if there is an underground station nearby?"
Cô Trịnh phiên dịch cho mọi người: "Chà, rất là ổn áp nha, bạn Lâm Tri Hạ đã nói một cụm từ, I am a little turned around có nghĩa là tôi bị lạc đường rồi. Lâm Tri Hạ nói rằng em ấy bị lạc và đã nhờ Giang Du Bạch chỉ cho em ấy biết ở gần đây có ga tàu điện ngầm nào không."
Giang Du Bạch trả lời: "Sure. Now you can see we are basically on the corner of the road. Continue going down until you reach the traffic lights and then make a right, you will know where your destination is."
Lâm Chi Hạ cười nói: "Many thanks. A few minutes ago I walked across the park but I could not find anyone to help me......"
"Được rồi." cô Trịnh ngắt lời, "Sao hai em lại giống như bắt đầu ở đây diễn trò vậy? Nhưng lúc nãy Lâm Tri Hạ có sử dụng một cụm từ. Mọi người chú ý nhé, walk across the park và walk through the park đều có nghĩa là một người đi qua công viên. Vậy thì sự khác biệt giữa hai giới từ across và though trong ngữ cảnh đang ở trong công viên là gì? Có bạn nào biết không nhỉ?"
Giang Du Bạch giơ tay ngay tại chỗ.
Cô Trịnh gật đầu đồng ý, "Giang Du Bạch, em nói cho cô và cả lớp biết nào."
Giang Du Bạch nghiêm túc trả lời: "Khi mà chúng ta dùng giới từ across có nghĩa là Lâm Tri Hạ đã băng qua công viên mà không nhìn phong cảnh bên trong công viên. Nhưng mà thông thường thì though sẽ được sử dụng phổ biến hơn ạ."
"Tốt.", cô Trịnh liên tục gật đầu, "Được rồi, các em trở về chỗ ngồi đi."
Từ năm 4 tuổi, Giang Du Bạch đã có riêng một giáo viên người nước ngoài để dạy tiếng Anh cho cậu. Giáo viên đầu tiên của cậu là một người Anh. Sau này mẹ cậu lại thuê thêm ba giáo viên người Mỹ. Bốn giáo viên nước ngoài đã thành lập một nhóm chuyên nghiên cứu và giảng dạy tiếng Anh cho Giang Du Bạch.
Vậy tiếng Anh của Giang Du Bạch sẽ như thế nào? Bản thân cậu thì thấy khá bình thường, chỉ thế thôi. Việc giáo viên người Mỹ và người Anh cùng giảng dạy khiến cậu thỉnh thoảng sẽ nhầm lẫn giữa cách diễn đạt tiếng Anh theo kiểu của người Mỹ và tiếng Anh của người Anh.
Cậu nghĩ khẩu âm của Lâm Tri Hạ khá tốt. Có thể không đến độ hoàn hảo nhưng mà cũng không hề tệ một chút nào.
Cậu hỏi ý kiến của Lâm Tri Hạ: "Cậu đã học cách phát âm của mình như thế nào vậy?"
Lâm Tri Hạ trả lời một cách đương nhiên: "Tớ á? Tớ học bằng cách nghe máy ghi âm đó."
"Máy ghi âm?" Giang Dư Bạch kinh ngạc.
Cậu chịu đựng không nổi nữa: "Không thể nào. Cậu đừng có mà gạt tớ."
Lâm Tri Hạ gãi đầu mình: "Thật sự mà, tớ nói xạo cậu để làm gì trời? Khi tớ học ngoại ngữ, tớ sẽ đến tiệm sách và mua sách về sau đó rồi ở nhà nghe băng và xem video trên mạng. Nếu mà tớ đã xem cái gì đó mà tớ nhớ kỹ nó rồi thì tớ sẽ nhớ mãi luôn, không bao giờ quên đâu."
Nhớ mãi không quên?
Giang Du Bạch thở dài: "Cậu là thiên tài sao?"
Lâm Tri Hạ một tay chống cằm, lặng lẽ tiết lộ với cậu: "Năm tớ bảy tuổi, mẹ tớ có đưa tớ đi kiểm tra chỉ số IQ miễn phí ở bệnh viện trung ương. Lúc đó bệnh viên đang có hoạt động gì ấy nên là được miễn phí. Năm đó kiểm tra IQ của tớ là 174... bác sĩ nói, con số này sẽ tiếp tục tăng lên nữa cơ. Chỉ số IQ của cậu là bao nhiêu, tớ có thông minh hơn cậu không?"
Giang Du Bạch vươn tay cầm lên một xấp giấy nháp, đột nhiên đưa lên che mặt mình lại.
Tất cả các học sinh ở phía trước, phía sau, bên trái và bên phải đều quay lại, ngơ ngác nhìn hành động của Giang Du Bạch.
Giang Du Bạch lòng đầy gợn sóng đáp: "Tớ không sao."
Cậu cho rằng hành vi của Lâm Tri Hạ đã vi phạm "Quy tắc hòa thuận chung khi ngồi cùng bàn".
Cậu nhiều lần tỏ rõ lập trường của mình rằng sự tôn trọng lẫn nhau là cơ sở cho một mối quan hệ tốt đẹp khi ngồi cùng bàn.
Lâm Tri Hạ lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Tớ gọi cậu là cậu chủ Giang tại sao lại là không tôn trọng cậu?"
Giang Du Bạch thích nghe Lâm Tri Hạ hỏi "tại sao". Điều này có nghĩa là Lâm Tri Hạ cũng có vấn đề cần cậu giúp cho. Cậu không kiêu ngạo cũng không tự ti giải thích: "Tớ và cậu học cùng lớp, cậu gọi tớ là cậu chủ Giang thì chẳng khác nào cậu là nhân viên của tớ, tớ phải trả lương cho cậu à? Tên của tớ là Giang Du Bạch, cậu nên gọi tớ là Giang Du Bạch chứ không phải là cậu chủ Giang gì cả."
Lâm Chi Hạ gật đầu: "Giang Du Bạch."
Giang Du Bạch ngồi thẳng người: "Lâm Tri Hạ."
Lâm Tri Hạ lại kêu lên: "Giang Du Bạch!"
Giang Du Bạch lại đáp lại lần hai: "Lâm Chi Hạ."
Lâm Tri Hạ hít một hơi: "Giang Du Bạch..."
Giang Du Bạch hạ giọng: "Lâm Tri Hạ..."
Lâm Tri Hạ ngả người ra sau và cười vui vẻ: "Gianggg Duuuuuu Bạchhhhhh!"
Giang Du Bạch nói: "Hâm ghê luôn."
Giang Du Bạch không tranh cãi nổi với Lâm Tri Hạ. Hai tai của cậu đỏ bừng cả lên. Cậu lấy vở ghi chép môn toán ra xem các phép tính toán với số phức. Cậu nhìn từng câu hỏi và ví dụ một, giả vờ như thể đang đắm chìm trong toán học và không nghe thấy được giọng nói của Lâm Tri Hạ.
Điều kỳ lạ là Lâm Tri Hạ cũng không tiếp tục tranh luận nữa, cô bé im lặng đến lạ.
Cô cũng đang đọc sách.
Giang Du Bạch lặng lẽ quay mặt. Cậu phát hiện ra rằng cuốn sách trong tay Lâm Tri Hạ có tên là "Nghiên cứu nguyên tử và phân tử đến cơ học lượng tử". Cô chỉ ngẫu nhiên lật ra một trang sách thôi nhưng toàn bộ trang giấy đó có một lượng công thức dày đặc và duy chỉ là một phần suy luận chứng minh công thức thôi mà đã dài đến phân nửa trang giấy. Lâm Tri Hạ ghi chú lại trên cuốn sách bằng bút chì. Những ghi chú của cô bé kỳ lạ, lộn xộn, không có một trật tự nào và thậm chí những chữ đó có thể không phải là tiếng Trung.
Giang Du Bạch hỏi cô: "Cậu đang viết tiếng Trung sao?"
"Đây là ngôn ngữ của chính tớ á," Lâm Tri Hạ thành thật trả lời, "Cậu có muốn học nó không? Cậu có muốn tớ dạy cậu không? Ngôn ngữ này chính là ngôn ngữ dựa trên những ngôn ngữ vật lý cơ bản và nó không sử dụng để giao tiếp gì được, nó chỉ được tớ dùng để giản lược quá trình học tập lại thôi. "
Tự sáng tạo ra ngôn ngữ?
Cái này là cái gì vậy trời?
Giang Du Bạch cảm thấy bản thân lại chịu thêm một đòn đả kích tâm hồn nữa.
Ở trong quá khứ, Giang Du Bạch luôn tin chắc rằng bản thân là một đứa trẻ thông minh. Thế nhưng ở hiện tại, niềm tin của cậu bị lung lay như cây khô đứng trước gió.
Giang Du Bạch cầm một chồng giấy nháp, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Cậu bình tĩnh từ chối: "Không cần đâu. Tớ không học. Tớ không thích đơn giản hóa quá trình học, tớ thích nó phức tạp, cậu không hiểu được đâu."
Lâm Tri Hạ rất bối rối: "Tại sao chứ?"
Cuối cùng thì Giang Du Bạch cũng được nghe Lâm Tri Hạ hỏi "Tại sao?" một lần nữa.
Giang Du Bạch trả lời: "Nếu như mà tớ có thể giải quyết được hết tất cả các vấn đề của cậu thì tớ nên là một người trưởng thành, một người lớn rồi."
"Có rất nhiều người lớn kỳ lạ đó," Lâm Tri Hạ dựng sách lên, chắc như đinh đóng cột nói, "Người lớn không thể chấp nhận việc chúng ta, cũng chính là trẻ con phát hiện ra rằng họ đã mắc sai lầm, điều này sẽ khiến cho người lớn cảm thấy rất là mất mặt. Đổi khi mặt mũi còn quan trọng hơn sự thật nữa. Tớ cực kì ghét kiểu người lớn này luôn."
Giang Du Bạch phụ họa theo: "Cũng có rất nhiều đứa trẻ sẽ cố tình giả ngu trước mặt người lớn."
Lâm Tri Hạ đồng ý: "Đúng vậy! Rõ ràng là biết nhưng mà lại giả vờ như không biết gì cả. Và mặc dù không biết, nhưng vẫn giả vờ như đã biết rồi."
Sau khi nói xong, cô tiến đến gần Giang Du Bạch: "Còn cậu thì sao? Giang Du Bạch, cuối cùng là cậu có biết gì về vật lý không? Cậu liệu đã từng nghiên cứu về phân tử, nguyên tử, proton, neutron và electron chưa?"
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời là một màu trong xanh, những đám mây trôi bồng bềnh hệt như những tảng bông gòn.
Cái nóng mùa hè đã bắt đầu vơi đi và mùa thu đang trở nên ngày càng gần hơn. Rõ ràng hôm nay là một ngày nắng đẹp đến như vậy nhưng cớ sao Giang Du Bạch cảm thấy bản thân như đang rơi vào một động băng lạnh lẽo. Cậu không muốn thừa nhận rằng cậu thật sự không biết gì về vật lý cả. Cậu không hiểu Lâm Tri Hạ đã học ở đâu ra nhiều từ ngữ lạ lẫm như vậy... Chẳng lẽ đây đều là do các giáo viên trong trường dạy sao? Chẳng nhẽ giáo dục trong nước đã phát triển mạnh mẽ đến như thế này sao?
Giang Du Bạch cảm thấy thật hối hận vì đã lãng phí ba năm quý báu ở Singapore.
Cậu cúi nửa đầu và trầm ngâm suy ngẫm một lúc lâu.
Tiết học tiếp theo là tiết học môn tiếng Anh.
Cô giáo dạy môn tiếng Anh là một nữ giáo viên trẻ vừa tốt nghiệp đại học. Cô ấy mang họ Trịnh, các bạn cùng lớp gọi cô ấy là "Miss Trịnh". Hôm nay cô Trịnh dạy cho cả lớp một tình huống đối thoại, bối cảnh diễn ra trong công viên. Mỗi nhóm nhỏ sẽ là hai bạn ngồi cùng bàn, và mỗi nhóm lớn sẽ bốc thăm một cặp bạn cùng bàn để trình bày trên bục giảng.
Cô Trịnh nói: "My dear students, today we are gonna learn how to ask for directions and how to give directions."
Sau khi nói xong thì cô cũng tự mình giải nghĩa của câu nói: "Các em thân mến, hôm nay cô sẽ hướng dẫn các em cách để hỏi đường và chỉ đường cho người khác. Bối cảnh câu chuyện của chúng ta hôm nay diễn ra trong công viên. Để cô dạy cho các em vài câu ví dụ nhé, chúng ta sẽ nghe qua bản thu âm trước và đọc đoạn hội thoại. Sau đó thì cô sẽ chọn ra một cặp ở cùng một bàn trong mỗi nhóm lớn và để các bạn ấy thực hành cho cả lớp mình. Đừng ngủ gật trong lớp nha, chú ý lắng nghe cô giảng nhé."
Cô Trịnh cầm lấy phấn và viết các mẫu câu lên bảng đen.
Có tám từ đơn và bốn mẫu câu trong toàn bộ văn bản thường được xuất hiện trong bài kiểm tra.
Hầu hết học sinh trong lớp đều chăm chú lắng nghe bài giảng. Giang Du Bạch không được chú tâm cho lắm còn Lâm Tri Hạ thì nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô tìm thấy một con chim sẻ đang đậu trên cành cây và nhảy qua nhảy lại. Cây hòe đang trong thời kì nở hoa, và những con chim sẻ đang chạy nhảy giữa những cánh hoa và những chiếc lá. Cô bé không thể không tự nghĩ rằng những chú chim sẻ, những con châu chấu và cả thế giới mà bản thân đang nhìn thấy có gì khác nhau hay không?
Lâm Tri Hạ nghĩ: Đúng vậy, mình biết rằng thế giới mà mình nhìn thấy qua đôi mắt không chỉ có như thế. Mắt thường của một con người chỉ có thể nhận ra những màu sắc trong phạm vi hữu hạn, các tế bào khứu giác của mình so sánh với loài chuột thì kém hơn nhiều và tai của mình không thể nghe thấy sóng hạ âm và siêu âm. Nhưng mà những điều này đều tồn tại một cách khách quan. Còn trong vũ trụ bao la bát ngát này, ý thức của mình...
Cô nghiêng đầu qua một bên và bắt đầu ngẫm nghĩ về "ý thức".
"Cậu đang mất tập trung." Giang Dư Bạch nhắc nhở cô.
Lâm Tri Hạ gật đầu: "Đúng ròi, tớ đang không tập trung."
Giang Du Bạch liền hỏi cô: "Thế cậu đang suy nghĩ gì vậy?"
Lâm Tri Hạ nằm trên bàn, đề nghị nói: "Cậu nhắm mắt lại đi rồi tớ sẽ nói cho cậu biết."
Cô bé còn rất nhỏ tuổi, giọng nói vẫn còn sự trẻ con, đôi mắt có những ngấn nước như một chú thỏ con, hàng mi dày phủ bóng lên đôi mắt của cô. Đề nghị của Lâm Tri Hạ không có bất cứ uy hiếp nào nên Giang Du Bạch cũng thuận theo.
Cậu ở trong tiết học tiếng Anh mà nhắm hai mắt lại, bên tai là tiếng Lâm Tri Hạ chậm rãi nói: "Cậu đã từng nghĩ về việc cậu đến từ nơi nào chưa? Khi cậu nhắm mắt lại, cậu có cảm nhận được cơ thể của chính mình không? Tớ vẫn thường nghĩ, tớ chính là tớ, vậy rốt cuộc tớ là ai đây? Câu hỏi này đã làm tớ bối rối trong một thời gian dài, tớ không hiểu nổi.
Giang Du Bạch cảm thấy bản thân sắp ngất đến nơi vì Lâm Tri Hạ. Cậu chỉ có thể lắp bắp nói: "Cậu... Cậu thật sự rất khác người."
Giang Du Bạch và Lâm Tri Hạ nói chuyện với nhau thật sự rất nhiều và thành công lọt vào sự chú ý của cô Trịnh.
Cô Trịnh lau tay bằng khăn. Tất cả mười móng tay của cô đều được sơn một màu hồng tươi. Cô duỗi một ngón tay chỉ vào Giang Du Bạch: "Ồ? Bạn học sinh này, em chắc là học sinh mới chuyển đến nhỉ. Vừa khéo đấy, em và bạn cùng bàn của em cùng nhau lên đây thực hành cho cả lớp xem các em hỏi đường và chỉ đường như thế nào đi. Lúc nãy cô thấy em có hơi buồn ngủ đó, phải không thế?"
Không có.
Giang Du Bạch không có buồn ngủ.
Giờ khắc này đây, cậu tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Bởi vì cuối cùng sân nhà của cậu cũng đến rồi.
Cậu vững vàng đứng dậy đi về phía trước dưới sự chú ý của cả lớp.
Lâm Tri Hạ đi theo Giang Du Bạch, nhận thức sâu sắc rằng Giang Du Bạch đang có ý tưởng không tốt gì đó. Bởi vì cậu đã quay đầu nhìn cô tận hai lần, so sánh với binh lính theo đuôi trên chiến trường hình như còn căng thẳng hơn, giống như là sợ cô sẽ chạy trốn mất
Lâm Tri Hạ không hiểu tình hình này là sao, cô nghĩ rằng Giang Du Bạch có lẽ nói tiếng Anh không được tốt lắm nên cậu đang hy vọng rằng cô có thể cứu cậu trận này.
Ồ, hóa ra là như vậy sao! Lâm Tri Hạ nghĩ rằng cô đã nhìn thấy mấu chốt của vấn đề rốt cuộc là nằm ở đâu.
Lâm Tri Hạ không đợi Giang Du Bạch mở miệng nói chuyện, đã hỏi trước: "Excuse me? Sorry, I am a little turned around and could you tell me if there is an underground station nearby?"
Cô Trịnh phiên dịch cho mọi người: "Chà, rất là ổn áp nha, bạn Lâm Tri Hạ đã nói một cụm từ, I am a little turned around có nghĩa là tôi bị lạc đường rồi. Lâm Tri Hạ nói rằng em ấy bị lạc và đã nhờ Giang Du Bạch chỉ cho em ấy biết ở gần đây có ga tàu điện ngầm nào không."
Giang Du Bạch trả lời: "Sure. Now you can see we are basically on the corner of the road. Continue going down until you reach the traffic lights and then make a right, you will know where your destination is."
Lâm Chi Hạ cười nói: "Many thanks. A few minutes ago I walked across the park but I could not find anyone to help me......"
"Được rồi." cô Trịnh ngắt lời, "Sao hai em lại giống như bắt đầu ở đây diễn trò vậy? Nhưng lúc nãy Lâm Tri Hạ có sử dụng một cụm từ. Mọi người chú ý nhé, walk across the park và walk through the park đều có nghĩa là một người đi qua công viên. Vậy thì sự khác biệt giữa hai giới từ across và though trong ngữ cảnh đang ở trong công viên là gì? Có bạn nào biết không nhỉ?"
Giang Du Bạch giơ tay ngay tại chỗ.
Cô Trịnh gật đầu đồng ý, "Giang Du Bạch, em nói cho cô và cả lớp biết nào."
Giang Du Bạch nghiêm túc trả lời: "Khi mà chúng ta dùng giới từ across có nghĩa là Lâm Tri Hạ đã băng qua công viên mà không nhìn phong cảnh bên trong công viên. Nhưng mà thông thường thì though sẽ được sử dụng phổ biến hơn ạ."
"Tốt.", cô Trịnh liên tục gật đầu, "Được rồi, các em trở về chỗ ngồi đi."
Từ năm 4 tuổi, Giang Du Bạch đã có riêng một giáo viên người nước ngoài để dạy tiếng Anh cho cậu. Giáo viên đầu tiên của cậu là một người Anh. Sau này mẹ cậu lại thuê thêm ba giáo viên người Mỹ. Bốn giáo viên nước ngoài đã thành lập một nhóm chuyên nghiên cứu và giảng dạy tiếng Anh cho Giang Du Bạch.
Vậy tiếng Anh của Giang Du Bạch sẽ như thế nào? Bản thân cậu thì thấy khá bình thường, chỉ thế thôi. Việc giáo viên người Mỹ và người Anh cùng giảng dạy khiến cậu thỉnh thoảng sẽ nhầm lẫn giữa cách diễn đạt tiếng Anh theo kiểu của người Mỹ và tiếng Anh của người Anh.
Cậu nghĩ khẩu âm của Lâm Tri Hạ khá tốt. Có thể không đến độ hoàn hảo nhưng mà cũng không hề tệ một chút nào.
Cậu hỏi ý kiến của Lâm Tri Hạ: "Cậu đã học cách phát âm của mình như thế nào vậy?"
Lâm Tri Hạ trả lời một cách đương nhiên: "Tớ á? Tớ học bằng cách nghe máy ghi âm đó."
"Máy ghi âm?" Giang Dư Bạch kinh ngạc.
Cậu chịu đựng không nổi nữa: "Không thể nào. Cậu đừng có mà gạt tớ."
Lâm Tri Hạ gãi đầu mình: "Thật sự mà, tớ nói xạo cậu để làm gì trời? Khi tớ học ngoại ngữ, tớ sẽ đến tiệm sách và mua sách về sau đó rồi ở nhà nghe băng và xem video trên mạng. Nếu mà tớ đã xem cái gì đó mà tớ nhớ kỹ nó rồi thì tớ sẽ nhớ mãi luôn, không bao giờ quên đâu."
Nhớ mãi không quên?
Giang Du Bạch thở dài: "Cậu là thiên tài sao?"
Lâm Tri Hạ một tay chống cằm, lặng lẽ tiết lộ với cậu: "Năm tớ bảy tuổi, mẹ tớ có đưa tớ đi kiểm tra chỉ số IQ miễn phí ở bệnh viện trung ương. Lúc đó bệnh viên đang có hoạt động gì ấy nên là được miễn phí. Năm đó kiểm tra IQ của tớ là 174... bác sĩ nói, con số này sẽ tiếp tục tăng lên nữa cơ. Chỉ số IQ của cậu là bao nhiêu, tớ có thông minh hơn cậu không?"
Giang Du Bạch vươn tay cầm lên một xấp giấy nháp, đột nhiên đưa lên che mặt mình lại.
Tất cả các học sinh ở phía trước, phía sau, bên trái và bên phải đều quay lại, ngơ ngác nhìn hành động của Giang Du Bạch.
Giang Du Bạch lòng đầy gợn sóng đáp: "Tớ không sao."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.