Chương 4: Thuật toán phân cụm K-Means
Tố Quang Đồng
22/05/2023
Hoàn cảnh gia đình của Lâm Tri Hạ không như những gì Giang Du Bạch tưởng tượng.
Giang Du Bạch đã từng nghĩ rằng Lâm Tri Hạ cũng giống như cậu, sống trong một trang viên và cô sẽ có rất nhiều gia sư kèm cặp mỗi ngày. Tuy nhiên, theo những gì Giang Du Bạch tận mắt nhìn thấy thì Lâm Tri Hạ được sinh ra ở một nơi rất bình thường. Cha mẹ của Lâm Tri Hạ không hề nuông chiều cô chút nào. Cô bé chỉ muốn ăn một cây kẹo mút có vị dâu tây thôi nhưng mẹ của cô đã từ chối một cách tàn nhẫn.
Cha mẹ của Giang Du Bạch cũng hạn chế đồ ăn vặt của cậu. Nghĩ đến đây, Giang Du Bạch cảm thấy bản thân và Lâm Tri Hạ có một loại cảm giác "đồng chung cảnh ngộ".
Đầu bếp trong nhà của Giang Du Bạch làm bánh ngọt kiểu Trung Quốc rất ngon. Những ngày gần đây, cây hoa mộc trong vườn đã nở hoa. Các đầu bếp đã hái những bông hoa tươi và làm đầy một giỏ "Bánh quế hoa thủy tinh". Nguyên liệu chính bao gồm gạo thượng hạng Đông Bắc, dầu dừa Hải Nam và mật ong ở Thiên Thủy Cam Túc. Những miếng bánh ngọt này mềm và mịn, dẻo nhưng không béo và rất đáng để nếm thử một lần.
Sáng nay trước khi đến trường, Giang Du Bạch đã tìm một hộp cơm sạch sẽ rồi bí mật mang theo mười mấy miếng bánh hoa quế thơm ngọt đến trường cho Lâm Tri Hạ ăn.
Tiết đọc buổi sáng vừa kết thúc, Giang Du Bạch liền đem hộp cơm đặt ở trước mặt Lâm Tri Hạ.
Lâm Tri Hạ mặt chấm hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
"Bánh quế hoa đó," Giang Du Bạch giả vờ lạnh lùng, "Ngọt lắm."
Khi Lâm Tri Hạ mở hộp cơm ra, một mùi thơm lập tức tràn ngập. Cô chưa từng thấy qua loại bánh ngọt nào đẹp như vậy, không khỏi hỏi: "Cậu mua ở đâu vậy?"
"Ở bên ngoài không có món này đâu, " Giang Du Bạch thành thật giới thiệu, "Cái này là do đầu bếp của nhà tớ làm..."
Cậu còn chưa nói xong, Châu Bộ Phong đang ngồi phía trước đột nhiên quay người, gắp hai miếng bánh ngọt nhét vào miệng cậu ta. Vừa tranh thủ mượn gió bẻ măng, Châu Bộ Phong vừa lớn tiếng khen ngợi: "Ôi trời! Món này ngon thế...ngon tới mức ăn nghẹn luôn nè! Các anh em lớp 4/1 đến đây thử món mới nào."
Bạn cùng bàn của Châu Bộ Phong là một cô gái tên Cam Thù Lệ. Cam Thù Lệ luôn là một cô gái hướng nội, dịu dàng nho nhã nhưng không thích nói chuyện. Cô bé thậm chí còn dùng bút xóa vẽ một "Ranh giới vĩ tuyến 38" trên bàn để ngăn Châu Bộ Phong tiếp xúc với mình. Bình thường mỗi khi Châu Bộ Phong nói chuyện với cô thì cô không bao giờ thèm để ý.
Nhưng bây giờ các học sinh trong lớp đều đang nếm thử bánh hoa quế thơm nức mũi do Giang Du Bạch mang tới.
Cam Thù Lệ thì vẫn chưa ăn sáng. Cô bé không kìm được vươn tay, cầm lấy một miếng bánh trong hộp cơm và hưởng ứng lời kêu gọi đánh chén của Châu Bộ Phong.
Mười bảy miếng bánh hoa quế thơm ngào ngạt được mọi người chia nhau và hết sạch trong nháy mắt.
Lâm Tri Hạ thậm chí còn không nếm thử được một miếng nhỏ.
Giang Du Bạch cảm thấy thật khó hiểu. Cậu hỏi Lâm Tri Hạ: "Tại sao cậu lại ngồi yên để bọn họ cướp sạch vậy?"
Lâm Tri Hạ nói: "Đồ mà Châu Bộ Phong đã đụng vô tớ không muốn ăn."
Giang Du Bạch hỏi lại: "Nếu tớ và Châu Bộ Phong đánh nhau thì các bạn học sẽ đi mách giáo viên chứ?"
"Kiện cáo gì cũng vô ích thôi." Lâm Tri Hạ bình tĩnh nói, "Bởi vì các thầy cô chắc chắn sẽ giúp cậu. Nhưng tớ vẫn nghĩ rằng cậu không cần đánh nhau với cậu ta làm gì cả... Đánh nhau cũng không giải quyết được vấn đề gì. Nếu hôm nay cậu đánh cậu ta thì cậu ta sẽ ghi nhớ vụ này mãi."
Giang Du Bạch cố gắng hết sức để kìm nén cơn giận của mình. Cậu ném hộp cơm vào thùng rác, quay trở lại vị trí ban đầu của mình rồi lấy khăn giấy lau bàn của Lâm Chi Hạ, lúc này Châu Bộ Phong quay đầu cười nhạo cậu: "Giang Du Bạch, cậu là cái đuôi theo sau của Lâm Chi Hạ đấy à, hihi."
Giang Du Bạch im lặng không nói.
Châu Bộ Phong đẩy hộp bút của Giang Du Bạch: "Giang nịnh bợ, Giang theo đuôi, ha ha."
Giang Du Bạch điều chỉnh lại hô hấp của mình. Hai má của cậu hơi ửng hồng còn đôi mắt thì trở nên lạnh lùng nghiêm túc hơn.
Châu Bộ Phong cảm giác được bầu không khí không bình thường những vẫn không nhịn được đâm này chọc kia: "Cậu là cái đồ ngồi cùng bàn với "quái thai", đồ quái quỷ theo đuôi! Hahaha."
Giang Du Bạch rất chán ghét việc người khác dùng từ "quái thai" để nói về Lâm Tri Hạ. Cậu nắm lấy cổ áo Châu Bộ Phong và nhấc bổng cậu ta lên khỏi ghế. Bút chì, tẩy, hộp bút chì và bút xóa kéo rơi xuống vương vãi khắp sàn, bàn ghế gần đó cũng ngổn ngang. Vẻ mặt Châu Bộ Phong cứng đờ, cậu ta dùng sức kéo cổ tay Giang Du Bạch ra. Một giọng nói nghẹn ngào tức giận phát ra từ khoang mũi của Châu Bộ Phong: "Cậu đang làm gì vậy!"
Giang Du Bạch đưa tay ra phía trước, ném Châu Bộ Phong ra xa thành công. Hai dãy bàn tạo thành một lối đi nhỏ, Giang Du Bạch lùi lại một bước và đột nhiên giơ chân lên, đầu gối của cậu sắp đập vào bụng Châu Bộ Phong.
Châu Bộ Phong ngay lập tức gục xuống và tránh đòn, nhưng chân trái của cậu ta đã bị Giang Du Bạch giẫm lên.
Đúng vào lúc này, giáo viên dạy toán bước vào.
Cô giáo dạy toán mang họ Tiền, khoảng 40 tuổi, đã đạt được danh hiệu "Giáo viên cấp 1 ưu tú". Cô Tiền luôn đeo một cặp kính gọng vàng và cô quan sát cả lớp thông qua lăng kính ấy.
Cô Tiền ngày thường là một người ăn nói nhỏ nhẹ, nhưng hôm nay vừa vào cửa liền tức giận nói: "Ai ở trong góc đánh nhau? Các em chính là học sinh lớp bốn rồi đấy, các cô các cậu cũng không còn là trẻ con nữa! Làm sao còn có thể ở đây đánh nhau như thế này đây? Đều bước ra khỏi phòng, đi đến văn phòng của chủ nhiệm lớp ngay lập tức cho tôi! Nếu chủ nhiệm lớp bảo các cậu quay về lớp thì cũng không được bước vào lớp, cứ tiếp tục đứng ở ngoài hành lang cho tôi! Cho cả lớp nhìn xem, để tôi xem còn ai dám đánh nhau nữa!"
Cô Tiền nói xong, Châu Bộ Phong vội vàng chạy ra khỏi lớp.
Giang Du Bạch vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Cậu chưa bao giờ bị giáo viên la mắng. Cậu không kịp phản ứng với chuyện này.
Đợi cho đến khi trong phòng học trở lại gọn gàng và ngăn nắp, cô Tiền mói đặt thước kẻ và compa xuống, dsau đó đặt tay lên bục chỉ trích thẳng thừng: "Có một số bạn học sinh, tôi sẽ không nêu tên ở đây để giữ thể diện cho các em. Nhưng mà chắc là các em cũng biết tôi nói về ai rồi đấy... Để tôi nói cho em biết, đừng nghĩ rằng em có điều kiện gia đình tốt, trong nhà có chút tiền, có chút vốn liếng là em có thể thích gì làm nấy, làm xằng làm bậy gì cũng được ở trong trường! Đối với bất cứ một học sinh nào thì điều đầu tiên đó là học cách làm người tử tế. Tôi không quan tâm em từ Singapore hay New Guinea trở về đây, miễn là em sử dụng bạo lực trong lớp hay tìm ai đó để đánh nhau thì em đã sai quá sai rồi! Tôi nói cho em nghe, haizzzz, em có hiểu không đây? Hiện tại em mới bao nhiêu tuổi, mới gặp có chút chuyện thôi mà sơ hở là dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề. Em rốt cuộc là đã học toán bao giờ chưa? Em có biết vận dụng đầu óc, có biết tư duy logic không? Đừng bao giờ nghĩ tới việc đánh nhau trong lớp học! Tôi cảnh cáo em đấy! Tôi gặp em một lần thì thôi sẽ phê bình một lần! Em có đi gặp hiệu trưởng kiện cáo gì tôi cũng vô dụng thôi! Tôi đã dạy học hơn 20 năm nay rồi, tôi không dạy những kiểu học sinh suốt ngày chỉ biết đánh nhau!"
Những lời cuối cùng của giáo viên Tiền vang vọng khắp nơi trong lớp học.
Khuôn mặt của Giang Du Bạch nóng bừng lên như thể cậu bị ai tát vào mặt. Đặc biệt là câu "Đừng bao giờ nghĩ tới việc đánh nhau trong lớp học" khiến cậu vô cùng xấu hổ.
Cậu bước ra khỏi lớp mà không nói một lời nào và đi thẳng đến văn phòng của chủ nhiệm lớp.
Lâm Tri Hạ ngây người nhìn theo bóng lưng cậu.
Tiết học này lâu thật lâu mới kết thúc.
Sau khi vất vả chờ đợi cả buổi cho đến khi chuông hết tiết vang lên, Lâm Tri Hạ là người đầu tiên lao ra khỏi lớp. Cô nhìn thấy Giang Du Bạch và Châu Bộ Phong đang đứng ngoài hành lang, khoảng cách giữa hai người là khoảng bốn mét.
"Giang Du Bạch?" Lâm Tri Hạ gọi hắn.
Nhưng cậu bơ cô.
Lâm Tri Hạ nhẹ giọng thì thầm: "Cậu chủ Giang."
Giang Du Bạch lấy tay vịn vào chiếc lan can inox: "Đừng gọi tớ là cậu chủ Giang."
"Cậu đang suy nghĩ cái gì?" Lâm Tri Hạ đứng bên cạnh hỏi.
"Tớ biết Châu Bộ Phong đánh không lại tớ," Giang Du Bạch thẳng thắn thừa nhận, "Tớ vốn dĩ muốn đánh cho đến khi cậu ta khóc mới dừng."
Nghe được lời nói của Giang Du Bạch, Châu Bộ Phong duỗi chân và cố đứng cách xa cậu hơn. Số lượng học sinh trong hành lang dần dần tăng lên, lòng bàn chân của họ cọ xát với mặt sàn, phát ra âm thanh loạt xoạt hết lần này đến lần khác.
Giang Du Bạch quay lại, nhìn các học sinh và sửa lời nói: "Nhưng mà tớ học võ... không phải để đánh bạn học."
"Cậu có thể nghĩ như thế là thật sự quá tốt rồi." Lâm Tri Hạ trả lời, "Khi cậu giơ chân chuẩn bị ra đòn với Châu Bộ Phong, tớ đã đoán rằng xung lượng của cậu sẽ rất mạnh, thật sự không giống như đùa giỡn chút nào. Tớ cũng cảm thấy sợ hãi luôn."
Giang Du Bạch không sợ ngại hỏi: "Xung lượng là cái gì?"
"Là một vectơ mô tả tác dụng tích lũy của lực theo thời gian." Lâm Tri Hạ giải thích ngắn gọn.
Giang Du Bạch đứng thẳng tắp, đầu thì gật gù.
"Cậu đã hiểu rồi hả?" Lâm Tri Hạ cố ý hỏi.
"Không hiểu." Tưởng Dư Bạch thành thật nói.
Lâm Tri Hạ không hề nản lòng, kiên nhẫn nói với cậu: "Cuộc sống cũng giống như Thuật toán phân cụm K-means. Ngay từ đầu tất cả chúng ta đều chọn ngẫu nhiên các điểm tham chiếu và không biết bản thân mình đang đứng ở đâu. Về sau khi những dữ liệu thu thập được có sự thay đổi, các điểm tham chiếu của chúng ta cũng bắt đầu được đổi mới. Chúng ta đang ở các điểm tham chiếu khác nhau nên khi quan sát cùng một sự việc giống nhau, chúng ta sẽ có những kết luận khác nhau. Con người không ngừng phát triển và điều chỉnh các điểm tham chiếu của mình... Nếu như trước ngày hôm nay cậu có nghĩ rằng mấy cậu con trai đánh nhau trong lớp cũng chẳng có vấn đề gì cả thì sau ngày hôm nay, mỗi khi cậu muốn động thủ thì cậu cũng sẽ suy nghĩ lại một chút."
Giang Du Bạch nhìn cô: "Thuật toán phân cum K-means. Cảm ơn cậu, tớ đã học hỏi được rồi."
Lâm Tri Hạ cười thật ngọt ngào: "Toán học có thể khiến chúng ta cảm thấy vui vẻ, cũng có thể khiến chúng ta suy nghĩ về cuộc sống."
*
Lâm Tri Hạ là đại diện môn tiếng Trung của lớp, vào giờ nghỉ, cô đến văn phòng giáo viên để mang một chồng sách bài tập về lớp. Cô vui vẻ bước đến cửa văn phòng làm việc của giáo viên. Cánh cửa khép hờ, giọng của giáo viên chủ nhiệm vọng ra từ bên trong.
Giáo viên chủ nhiệm cười nói: "Cô Tiền à, cô bình tĩnh lại chút. Cha của Giang Ngọc Bạch là người đóng thuế nhiều nhất cho tỉnh chúng ta, tập đoàn của ông ấy hằng năm đều đóng góp rất nhiều vào chỉ số GDP, không những thế còn có thể thu hút rất nhiều vốn đầu tư từ nước ngoài. Hiệu trưởng có nói với tôi rằng, gia đình của Giang Du Bạch em học sinh này ở phía bên Bắc Kinh có người. Cô đừng cùng em ấy tranh cãi làm gì cả, em ấy vẫn còn là một đứa trẻ thôi, bình thường vẫn rất lễ phép."
Cô Tiền trả lời: "Tôi không tranh cãi với cậu ta làm gì cả. Tôi vừa bước vào tới cửa lớp đã thấy cậu ta xô ngã Châu Bộ Phong, một chân thì giẫm lên chân của em ấy... Đây không phải là bắt nạt bạn cùng lớp thì là gì đây?"
"Aiya, Châu Bộ Phong đứa bé này vẫn thường xuyên gây rắc rối trong lớp chúng tôi," giáo viên chủ nhiệm tiếp tục bênh vực Giang Du Bạch, "Cha mẹ của Châu Bộ Phong làm việc ở Thượng Hải. Em ấy được ông bà ngoại chăm sóc từ bé. Chuyện em ấy trộm đồ không phải mới diễn ra ngày một ngày hai đâu."
Cô Tiền hơi ngạc nhiên: "Em ấy lấy trộm ư?"
Giáo viên hiệu trưởng kể lại: "Năm ngoái, phòng làm việc của cô ở đối diện, không có chung văn phòng với tôi nên không biết. Lúc đó các học sinh trong lớp của tôi đã đến tìm tôi khiếu nại cô đâu có nghe thấy được. Châu Bộ Phong đã từng trộm tiền tiêu vặt của lớp trưởng, cũng từng lấy trộm cây bút của Cam Thù Lệ... Em ấy không thể kiểm soát được bản thân mình. Tôi nói thì cũng đã nói, khuyên nhủ thì cũng đã khuyên nhủ đủ đường nhưng đều vô ích cả."
Cô Tiền thở dài: "Những đứa trẻ ngày nay sao mà ghê gớm đến vậy."
Giáo viên chủ nhiệm lại nói: "Giang Du Bạch vẫn còn ổn, em ấy rất có gia giáo."
Sự bảo vệ học sinh này của giáo viên chủ nhiệm được Lâm Tri Hạ tóm tắt là "Sự bảo vệ của Schrödinger ".
Cái gọi là "Trạng thái Schrödinger" cũng được trích dẫn từ "Cơ học lượng tử", đề cập đến một trạng thái nghịch lý, vừa là như vậy vừa không phải là như vậy.
Lâm Tri Hạ rơi vào suy nghĩ của riêng mình.
Khi trở lại chỗ ngồi, Lâm Tri Hạ gọi: "Giang Du Bạch."
"Có chuyện gì à?" Giang Dư Bạch đáp.
Lâm Tri Hạ đặt văn phòng phẩm và sách trên bàn sang một bên, chân thành tâm sự với Giang Du Bạch: "Cậu là người duy nhất trong lớp sẵn sàng nghe tớ bàn luận về toán học và vật lý, mặc dù cậu luôn không hiểu những gì tớ nói..."
Giang Du Bạch luôn tỏ ra nghiêm túc và lắng nghe những suy nghĩ khác nhau của Lâm Tri Hạ, nhưng cô bé biết rằng cậu không hiểu gì cả. Giang Du Bạch cứng ngắc ngồi thẳng người, giải thích: "Dần dần tớ sẽ hiểu thôi."
Lâm Tri Hạ nói: "Khi đó, tớ chắc chắn đã tốt nghiệp tiểu học rồi. Tớ có thể sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa."
Quyển vở toán suýt nữa bị Giang Du Bạch xé nát. Cầm chiếc bút Parker trên tay, cậu thận trọng trả lời: "Không bao giờ gặp lại cậu ư?"
"Đúng vậy đó." Lâm Tri Hạ chân thành nói, "Bây giờ chúng ta đang ngồi cùng một bàn, tớ muốn chính thức mời cậu làm đối tượng quan sát của tớ. Tôi luôn suy nghĩ rằng làm cách nào để hiểu... hiểu một người bình thường sẽ suy nghĩ như thế nào. Một ví dụ nha, khi cậu nhìn thấy Thuyết tương đối của Einstein thì phản ứng đầu tiên của cậu sẽ là như thế nào? Cậu có bị đau đầu không? Cậu có sợ hãi không? Hahahahahahaha."
Mới vài phút trước, Giang Du Bạch đã cảm thấy vô cùng cảm động trước sự an ủi của Lâm Tri Hạ. Nhưng ở hiện tại, cậu chỉ muốn tát vô mặt mình một cái cho bản thân sáng mắt ra mà nhìn. Lâm Tri Hạ là Lâm Tri Hạ! Cô ấy vẫn vậy thôi!
Giang Du Bạch tỉnh táo lại hỏi: "Tại sao cậu lại chọn tớ làm đối tượng quan sát của cậu?"
Lâm Tri Hạ rất thành thật: "Tớ nghe giáo viên chủ nhiệm nói rằng gia đình cậu là doanh nghiệp nộp rất nhiều thuế ở tỉnh chúng ta và đóng góp rất nhiều cho GDP mỗi năm. Doanh nghiệp gia đình nhà cậu cũng có vốn đầu tư từ doanh nghiệp nước ngoài nữa, vậy thì kiến thức của cậu phải rộng hơn những người khác. Nếu tớ xem cậu là đối tượng nghiên cứu, thì chỉ cần nghiên cứu một mình cậu thôi cũng tương đương nghiên cứu nhiều người rồi."
Giang Du Bạch suy nghĩ một chút, chịu nhục đồng ý cô: "Được rồi."
"Cám ơn cậu nhé!" Lâm Tri Hạ rất vui vẻ.
Cô nhẹ giọng nói: "Giang Du Bạch, cậu thật sự là bạn tốt của tớ mà."
Giang Dư Bạch giữ im lặng mà không nói gì.
Sau buổi học, Đinh Nham đến lớp tìm Giang Du Bạch.
Sắc trời bên ngoài cửa sổ chiếu trên những trang giấy trên bàn, Đinh Nham có thể nhìn thấy rõ ràng những gì Lâm Tri Hạ đã viết là "Đánh giá nghiên cứu sơ bộ về mô hình tư duy của con người bình thường" trên một tờ giấy nháp.
Sau đó, Lâm Tri Hạ bắt đầu xuống dòng, viết một dòng mới và viết "Tóm tắt", theo sau là dấu hai chấm.
Lâm Tri Hạ trịnh trọng ghi lại: Bài viết này khám phá thêm về phương thức tư duy và những hạn chế của một người bình thường bằng cách quan sát người bạn cùng bàn của tác giả, Giang Du Bạch...
Đinh Nham sửng sốt.
Cậu đút hai tay vào túi quần và gọi Giang Du Bạch cùng ra khỏi lớp.
Vừa đi ra khỏi cửa, Đinh Nham liền hỏi: "Giang Du Bạch, cậu có thể chịu đựng nổi chuyện này sao? Hay là cậu nói với cô Ngô đổi chỗ ngồi cho cậu đi?"
Giang Du Bạch lắc đầu: "Tớ có kế hoạch tác chiến rồi, trước tiên để cô ấy nếm được ngon ngọt, buông lỏng cảnh giác."
Đinh Nham không hiểu lắm: "Cậu muốn đối xử tốt với cậu ấy sao?"
"Không!" Giang Du Bạch phủ nhận: "Tớ coi cậu ấy là đối thủ cạnh tranh."
Đinh Nham vẻ mặt vô cùng hỏi chấm: "Cậu cho rằng cậu có thể đấu với cậu ấy hả? Tớ nghe các bạn học khác nói rằng cậu ấy chỉ cần đọc qua là thuộc lòng được rồi, tớ niệm 30 phút chưa ra sao, cô ấy nhẩm trong ba giây."
Cô đọc thuộc lòng văn bản trong ba giây.
Vâng, một đối thủ rất mạnh. Cực kì mạnh!
Giang Du Bạch hai tay hơi nắm chặt. Cậu sẽ không bỏ cuộc. Cậu sẽ chứng tỏ bản thân trước mặt Đinh Nham và Lâm Tri Hạ, hơn nữa còn vượt xa Lâm Tri Hạ, bỏ lại cô và lấy lại lòng tự trọng đã bị cô đè bẹp.
Cậu nói: "Sắp đến sinh nhật của Lâm Tri Hạ rồi."
Đinh Nham sắc mặt căng thẳng: "Cậu muốn làm gì?"
Giang Du Bạch đứng sau một cây cột, ánh sáng đan xen chiếu lên người cậu khiến cả khuôn mặt cậu trở nên nửa sáng nửa tối.
Cậu giống như tên cướp đẹp trai nhất trong bộ phim Hồng Kông "Người trong giang hồ", gánh vác trên vai một gánh nặng không thuộc về tuổi của mình: "Tớ sẽ tặng cậu ấy một món quà."
Đinh Nham rùng mình một cái.
Giang Du Bạch đã từng nghĩ rằng Lâm Tri Hạ cũng giống như cậu, sống trong một trang viên và cô sẽ có rất nhiều gia sư kèm cặp mỗi ngày. Tuy nhiên, theo những gì Giang Du Bạch tận mắt nhìn thấy thì Lâm Tri Hạ được sinh ra ở một nơi rất bình thường. Cha mẹ của Lâm Tri Hạ không hề nuông chiều cô chút nào. Cô bé chỉ muốn ăn một cây kẹo mút có vị dâu tây thôi nhưng mẹ của cô đã từ chối một cách tàn nhẫn.
Cha mẹ của Giang Du Bạch cũng hạn chế đồ ăn vặt của cậu. Nghĩ đến đây, Giang Du Bạch cảm thấy bản thân và Lâm Tri Hạ có một loại cảm giác "đồng chung cảnh ngộ".
Đầu bếp trong nhà của Giang Du Bạch làm bánh ngọt kiểu Trung Quốc rất ngon. Những ngày gần đây, cây hoa mộc trong vườn đã nở hoa. Các đầu bếp đã hái những bông hoa tươi và làm đầy một giỏ "Bánh quế hoa thủy tinh". Nguyên liệu chính bao gồm gạo thượng hạng Đông Bắc, dầu dừa Hải Nam và mật ong ở Thiên Thủy Cam Túc. Những miếng bánh ngọt này mềm và mịn, dẻo nhưng không béo và rất đáng để nếm thử một lần.
Sáng nay trước khi đến trường, Giang Du Bạch đã tìm một hộp cơm sạch sẽ rồi bí mật mang theo mười mấy miếng bánh hoa quế thơm ngọt đến trường cho Lâm Tri Hạ ăn.
Tiết đọc buổi sáng vừa kết thúc, Giang Du Bạch liền đem hộp cơm đặt ở trước mặt Lâm Tri Hạ.
Lâm Tri Hạ mặt chấm hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
"Bánh quế hoa đó," Giang Du Bạch giả vờ lạnh lùng, "Ngọt lắm."
Khi Lâm Tri Hạ mở hộp cơm ra, một mùi thơm lập tức tràn ngập. Cô chưa từng thấy qua loại bánh ngọt nào đẹp như vậy, không khỏi hỏi: "Cậu mua ở đâu vậy?"
"Ở bên ngoài không có món này đâu, " Giang Du Bạch thành thật giới thiệu, "Cái này là do đầu bếp của nhà tớ làm..."
Cậu còn chưa nói xong, Châu Bộ Phong đang ngồi phía trước đột nhiên quay người, gắp hai miếng bánh ngọt nhét vào miệng cậu ta. Vừa tranh thủ mượn gió bẻ măng, Châu Bộ Phong vừa lớn tiếng khen ngợi: "Ôi trời! Món này ngon thế...ngon tới mức ăn nghẹn luôn nè! Các anh em lớp 4/1 đến đây thử món mới nào."
Bạn cùng bàn của Châu Bộ Phong là một cô gái tên Cam Thù Lệ. Cam Thù Lệ luôn là một cô gái hướng nội, dịu dàng nho nhã nhưng không thích nói chuyện. Cô bé thậm chí còn dùng bút xóa vẽ một "Ranh giới vĩ tuyến 38" trên bàn để ngăn Châu Bộ Phong tiếp xúc với mình. Bình thường mỗi khi Châu Bộ Phong nói chuyện với cô thì cô không bao giờ thèm để ý.
Nhưng bây giờ các học sinh trong lớp đều đang nếm thử bánh hoa quế thơm nức mũi do Giang Du Bạch mang tới.
Cam Thù Lệ thì vẫn chưa ăn sáng. Cô bé không kìm được vươn tay, cầm lấy một miếng bánh trong hộp cơm và hưởng ứng lời kêu gọi đánh chén của Châu Bộ Phong.
Mười bảy miếng bánh hoa quế thơm ngào ngạt được mọi người chia nhau và hết sạch trong nháy mắt.
Lâm Tri Hạ thậm chí còn không nếm thử được một miếng nhỏ.
Giang Du Bạch cảm thấy thật khó hiểu. Cậu hỏi Lâm Tri Hạ: "Tại sao cậu lại ngồi yên để bọn họ cướp sạch vậy?"
Lâm Tri Hạ nói: "Đồ mà Châu Bộ Phong đã đụng vô tớ không muốn ăn."
Giang Du Bạch hỏi lại: "Nếu tớ và Châu Bộ Phong đánh nhau thì các bạn học sẽ đi mách giáo viên chứ?"
"Kiện cáo gì cũng vô ích thôi." Lâm Tri Hạ bình tĩnh nói, "Bởi vì các thầy cô chắc chắn sẽ giúp cậu. Nhưng tớ vẫn nghĩ rằng cậu không cần đánh nhau với cậu ta làm gì cả... Đánh nhau cũng không giải quyết được vấn đề gì. Nếu hôm nay cậu đánh cậu ta thì cậu ta sẽ ghi nhớ vụ này mãi."
Giang Du Bạch cố gắng hết sức để kìm nén cơn giận của mình. Cậu ném hộp cơm vào thùng rác, quay trở lại vị trí ban đầu của mình rồi lấy khăn giấy lau bàn của Lâm Chi Hạ, lúc này Châu Bộ Phong quay đầu cười nhạo cậu: "Giang Du Bạch, cậu là cái đuôi theo sau của Lâm Chi Hạ đấy à, hihi."
Giang Du Bạch im lặng không nói.
Châu Bộ Phong đẩy hộp bút của Giang Du Bạch: "Giang nịnh bợ, Giang theo đuôi, ha ha."
Giang Du Bạch điều chỉnh lại hô hấp của mình. Hai má của cậu hơi ửng hồng còn đôi mắt thì trở nên lạnh lùng nghiêm túc hơn.
Châu Bộ Phong cảm giác được bầu không khí không bình thường những vẫn không nhịn được đâm này chọc kia: "Cậu là cái đồ ngồi cùng bàn với "quái thai", đồ quái quỷ theo đuôi! Hahaha."
Giang Du Bạch rất chán ghét việc người khác dùng từ "quái thai" để nói về Lâm Tri Hạ. Cậu nắm lấy cổ áo Châu Bộ Phong và nhấc bổng cậu ta lên khỏi ghế. Bút chì, tẩy, hộp bút chì và bút xóa kéo rơi xuống vương vãi khắp sàn, bàn ghế gần đó cũng ngổn ngang. Vẻ mặt Châu Bộ Phong cứng đờ, cậu ta dùng sức kéo cổ tay Giang Du Bạch ra. Một giọng nói nghẹn ngào tức giận phát ra từ khoang mũi của Châu Bộ Phong: "Cậu đang làm gì vậy!"
Giang Du Bạch đưa tay ra phía trước, ném Châu Bộ Phong ra xa thành công. Hai dãy bàn tạo thành một lối đi nhỏ, Giang Du Bạch lùi lại một bước và đột nhiên giơ chân lên, đầu gối của cậu sắp đập vào bụng Châu Bộ Phong.
Châu Bộ Phong ngay lập tức gục xuống và tránh đòn, nhưng chân trái của cậu ta đã bị Giang Du Bạch giẫm lên.
Đúng vào lúc này, giáo viên dạy toán bước vào.
Cô giáo dạy toán mang họ Tiền, khoảng 40 tuổi, đã đạt được danh hiệu "Giáo viên cấp 1 ưu tú". Cô Tiền luôn đeo một cặp kính gọng vàng và cô quan sát cả lớp thông qua lăng kính ấy.
Cô Tiền ngày thường là một người ăn nói nhỏ nhẹ, nhưng hôm nay vừa vào cửa liền tức giận nói: "Ai ở trong góc đánh nhau? Các em chính là học sinh lớp bốn rồi đấy, các cô các cậu cũng không còn là trẻ con nữa! Làm sao còn có thể ở đây đánh nhau như thế này đây? Đều bước ra khỏi phòng, đi đến văn phòng của chủ nhiệm lớp ngay lập tức cho tôi! Nếu chủ nhiệm lớp bảo các cậu quay về lớp thì cũng không được bước vào lớp, cứ tiếp tục đứng ở ngoài hành lang cho tôi! Cho cả lớp nhìn xem, để tôi xem còn ai dám đánh nhau nữa!"
Cô Tiền nói xong, Châu Bộ Phong vội vàng chạy ra khỏi lớp.
Giang Du Bạch vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Cậu chưa bao giờ bị giáo viên la mắng. Cậu không kịp phản ứng với chuyện này.
Đợi cho đến khi trong phòng học trở lại gọn gàng và ngăn nắp, cô Tiền mói đặt thước kẻ và compa xuống, dsau đó đặt tay lên bục chỉ trích thẳng thừng: "Có một số bạn học sinh, tôi sẽ không nêu tên ở đây để giữ thể diện cho các em. Nhưng mà chắc là các em cũng biết tôi nói về ai rồi đấy... Để tôi nói cho em biết, đừng nghĩ rằng em có điều kiện gia đình tốt, trong nhà có chút tiền, có chút vốn liếng là em có thể thích gì làm nấy, làm xằng làm bậy gì cũng được ở trong trường! Đối với bất cứ một học sinh nào thì điều đầu tiên đó là học cách làm người tử tế. Tôi không quan tâm em từ Singapore hay New Guinea trở về đây, miễn là em sử dụng bạo lực trong lớp hay tìm ai đó để đánh nhau thì em đã sai quá sai rồi! Tôi nói cho em nghe, haizzzz, em có hiểu không đây? Hiện tại em mới bao nhiêu tuổi, mới gặp có chút chuyện thôi mà sơ hở là dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề. Em rốt cuộc là đã học toán bao giờ chưa? Em có biết vận dụng đầu óc, có biết tư duy logic không? Đừng bao giờ nghĩ tới việc đánh nhau trong lớp học! Tôi cảnh cáo em đấy! Tôi gặp em một lần thì thôi sẽ phê bình một lần! Em có đi gặp hiệu trưởng kiện cáo gì tôi cũng vô dụng thôi! Tôi đã dạy học hơn 20 năm nay rồi, tôi không dạy những kiểu học sinh suốt ngày chỉ biết đánh nhau!"
Những lời cuối cùng của giáo viên Tiền vang vọng khắp nơi trong lớp học.
Khuôn mặt của Giang Du Bạch nóng bừng lên như thể cậu bị ai tát vào mặt. Đặc biệt là câu "Đừng bao giờ nghĩ tới việc đánh nhau trong lớp học" khiến cậu vô cùng xấu hổ.
Cậu bước ra khỏi lớp mà không nói một lời nào và đi thẳng đến văn phòng của chủ nhiệm lớp.
Lâm Tri Hạ ngây người nhìn theo bóng lưng cậu.
Tiết học này lâu thật lâu mới kết thúc.
Sau khi vất vả chờ đợi cả buổi cho đến khi chuông hết tiết vang lên, Lâm Tri Hạ là người đầu tiên lao ra khỏi lớp. Cô nhìn thấy Giang Du Bạch và Châu Bộ Phong đang đứng ngoài hành lang, khoảng cách giữa hai người là khoảng bốn mét.
"Giang Du Bạch?" Lâm Tri Hạ gọi hắn.
Nhưng cậu bơ cô.
Lâm Tri Hạ nhẹ giọng thì thầm: "Cậu chủ Giang."
Giang Du Bạch lấy tay vịn vào chiếc lan can inox: "Đừng gọi tớ là cậu chủ Giang."
"Cậu đang suy nghĩ cái gì?" Lâm Tri Hạ đứng bên cạnh hỏi.
"Tớ biết Châu Bộ Phong đánh không lại tớ," Giang Du Bạch thẳng thắn thừa nhận, "Tớ vốn dĩ muốn đánh cho đến khi cậu ta khóc mới dừng."
Nghe được lời nói của Giang Du Bạch, Châu Bộ Phong duỗi chân và cố đứng cách xa cậu hơn. Số lượng học sinh trong hành lang dần dần tăng lên, lòng bàn chân của họ cọ xát với mặt sàn, phát ra âm thanh loạt xoạt hết lần này đến lần khác.
Giang Du Bạch quay lại, nhìn các học sinh và sửa lời nói: "Nhưng mà tớ học võ... không phải để đánh bạn học."
"Cậu có thể nghĩ như thế là thật sự quá tốt rồi." Lâm Tri Hạ trả lời, "Khi cậu giơ chân chuẩn bị ra đòn với Châu Bộ Phong, tớ đã đoán rằng xung lượng của cậu sẽ rất mạnh, thật sự không giống như đùa giỡn chút nào. Tớ cũng cảm thấy sợ hãi luôn."
Giang Du Bạch không sợ ngại hỏi: "Xung lượng là cái gì?"
"Là một vectơ mô tả tác dụng tích lũy của lực theo thời gian." Lâm Tri Hạ giải thích ngắn gọn.
Giang Du Bạch đứng thẳng tắp, đầu thì gật gù.
"Cậu đã hiểu rồi hả?" Lâm Tri Hạ cố ý hỏi.
"Không hiểu." Tưởng Dư Bạch thành thật nói.
Lâm Tri Hạ không hề nản lòng, kiên nhẫn nói với cậu: "Cuộc sống cũng giống như Thuật toán phân cụm K-means. Ngay từ đầu tất cả chúng ta đều chọn ngẫu nhiên các điểm tham chiếu và không biết bản thân mình đang đứng ở đâu. Về sau khi những dữ liệu thu thập được có sự thay đổi, các điểm tham chiếu của chúng ta cũng bắt đầu được đổi mới. Chúng ta đang ở các điểm tham chiếu khác nhau nên khi quan sát cùng một sự việc giống nhau, chúng ta sẽ có những kết luận khác nhau. Con người không ngừng phát triển và điều chỉnh các điểm tham chiếu của mình... Nếu như trước ngày hôm nay cậu có nghĩ rằng mấy cậu con trai đánh nhau trong lớp cũng chẳng có vấn đề gì cả thì sau ngày hôm nay, mỗi khi cậu muốn động thủ thì cậu cũng sẽ suy nghĩ lại một chút."
Giang Du Bạch nhìn cô: "Thuật toán phân cum K-means. Cảm ơn cậu, tớ đã học hỏi được rồi."
Lâm Tri Hạ cười thật ngọt ngào: "Toán học có thể khiến chúng ta cảm thấy vui vẻ, cũng có thể khiến chúng ta suy nghĩ về cuộc sống."
*
Lâm Tri Hạ là đại diện môn tiếng Trung của lớp, vào giờ nghỉ, cô đến văn phòng giáo viên để mang một chồng sách bài tập về lớp. Cô vui vẻ bước đến cửa văn phòng làm việc của giáo viên. Cánh cửa khép hờ, giọng của giáo viên chủ nhiệm vọng ra từ bên trong.
Giáo viên chủ nhiệm cười nói: "Cô Tiền à, cô bình tĩnh lại chút. Cha của Giang Ngọc Bạch là người đóng thuế nhiều nhất cho tỉnh chúng ta, tập đoàn của ông ấy hằng năm đều đóng góp rất nhiều vào chỉ số GDP, không những thế còn có thể thu hút rất nhiều vốn đầu tư từ nước ngoài. Hiệu trưởng có nói với tôi rằng, gia đình của Giang Du Bạch em học sinh này ở phía bên Bắc Kinh có người. Cô đừng cùng em ấy tranh cãi làm gì cả, em ấy vẫn còn là một đứa trẻ thôi, bình thường vẫn rất lễ phép."
Cô Tiền trả lời: "Tôi không tranh cãi với cậu ta làm gì cả. Tôi vừa bước vào tới cửa lớp đã thấy cậu ta xô ngã Châu Bộ Phong, một chân thì giẫm lên chân của em ấy... Đây không phải là bắt nạt bạn cùng lớp thì là gì đây?"
"Aiya, Châu Bộ Phong đứa bé này vẫn thường xuyên gây rắc rối trong lớp chúng tôi," giáo viên chủ nhiệm tiếp tục bênh vực Giang Du Bạch, "Cha mẹ của Châu Bộ Phong làm việc ở Thượng Hải. Em ấy được ông bà ngoại chăm sóc từ bé. Chuyện em ấy trộm đồ không phải mới diễn ra ngày một ngày hai đâu."
Cô Tiền hơi ngạc nhiên: "Em ấy lấy trộm ư?"
Giáo viên hiệu trưởng kể lại: "Năm ngoái, phòng làm việc của cô ở đối diện, không có chung văn phòng với tôi nên không biết. Lúc đó các học sinh trong lớp của tôi đã đến tìm tôi khiếu nại cô đâu có nghe thấy được. Châu Bộ Phong đã từng trộm tiền tiêu vặt của lớp trưởng, cũng từng lấy trộm cây bút của Cam Thù Lệ... Em ấy không thể kiểm soát được bản thân mình. Tôi nói thì cũng đã nói, khuyên nhủ thì cũng đã khuyên nhủ đủ đường nhưng đều vô ích cả."
Cô Tiền thở dài: "Những đứa trẻ ngày nay sao mà ghê gớm đến vậy."
Giáo viên chủ nhiệm lại nói: "Giang Du Bạch vẫn còn ổn, em ấy rất có gia giáo."
Sự bảo vệ học sinh này của giáo viên chủ nhiệm được Lâm Tri Hạ tóm tắt là "Sự bảo vệ của Schrödinger ".
Cái gọi là "Trạng thái Schrödinger" cũng được trích dẫn từ "Cơ học lượng tử", đề cập đến một trạng thái nghịch lý, vừa là như vậy vừa không phải là như vậy.
Lâm Tri Hạ rơi vào suy nghĩ của riêng mình.
Khi trở lại chỗ ngồi, Lâm Tri Hạ gọi: "Giang Du Bạch."
"Có chuyện gì à?" Giang Dư Bạch đáp.
Lâm Tri Hạ đặt văn phòng phẩm và sách trên bàn sang một bên, chân thành tâm sự với Giang Du Bạch: "Cậu là người duy nhất trong lớp sẵn sàng nghe tớ bàn luận về toán học và vật lý, mặc dù cậu luôn không hiểu những gì tớ nói..."
Giang Du Bạch luôn tỏ ra nghiêm túc và lắng nghe những suy nghĩ khác nhau của Lâm Tri Hạ, nhưng cô bé biết rằng cậu không hiểu gì cả. Giang Du Bạch cứng ngắc ngồi thẳng người, giải thích: "Dần dần tớ sẽ hiểu thôi."
Lâm Tri Hạ nói: "Khi đó, tớ chắc chắn đã tốt nghiệp tiểu học rồi. Tớ có thể sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa."
Quyển vở toán suýt nữa bị Giang Du Bạch xé nát. Cầm chiếc bút Parker trên tay, cậu thận trọng trả lời: "Không bao giờ gặp lại cậu ư?"
"Đúng vậy đó." Lâm Tri Hạ chân thành nói, "Bây giờ chúng ta đang ngồi cùng một bàn, tớ muốn chính thức mời cậu làm đối tượng quan sát của tớ. Tôi luôn suy nghĩ rằng làm cách nào để hiểu... hiểu một người bình thường sẽ suy nghĩ như thế nào. Một ví dụ nha, khi cậu nhìn thấy Thuyết tương đối của Einstein thì phản ứng đầu tiên của cậu sẽ là như thế nào? Cậu có bị đau đầu không? Cậu có sợ hãi không? Hahahahahahaha."
Mới vài phút trước, Giang Du Bạch đã cảm thấy vô cùng cảm động trước sự an ủi của Lâm Tri Hạ. Nhưng ở hiện tại, cậu chỉ muốn tát vô mặt mình một cái cho bản thân sáng mắt ra mà nhìn. Lâm Tri Hạ là Lâm Tri Hạ! Cô ấy vẫn vậy thôi!
Giang Du Bạch tỉnh táo lại hỏi: "Tại sao cậu lại chọn tớ làm đối tượng quan sát của cậu?"
Lâm Tri Hạ rất thành thật: "Tớ nghe giáo viên chủ nhiệm nói rằng gia đình cậu là doanh nghiệp nộp rất nhiều thuế ở tỉnh chúng ta và đóng góp rất nhiều cho GDP mỗi năm. Doanh nghiệp gia đình nhà cậu cũng có vốn đầu tư từ doanh nghiệp nước ngoài nữa, vậy thì kiến thức của cậu phải rộng hơn những người khác. Nếu tớ xem cậu là đối tượng nghiên cứu, thì chỉ cần nghiên cứu một mình cậu thôi cũng tương đương nghiên cứu nhiều người rồi."
Giang Du Bạch suy nghĩ một chút, chịu nhục đồng ý cô: "Được rồi."
"Cám ơn cậu nhé!" Lâm Tri Hạ rất vui vẻ.
Cô nhẹ giọng nói: "Giang Du Bạch, cậu thật sự là bạn tốt của tớ mà."
Giang Dư Bạch giữ im lặng mà không nói gì.
Sau buổi học, Đinh Nham đến lớp tìm Giang Du Bạch.
Sắc trời bên ngoài cửa sổ chiếu trên những trang giấy trên bàn, Đinh Nham có thể nhìn thấy rõ ràng những gì Lâm Tri Hạ đã viết là "Đánh giá nghiên cứu sơ bộ về mô hình tư duy của con người bình thường" trên một tờ giấy nháp.
Sau đó, Lâm Tri Hạ bắt đầu xuống dòng, viết một dòng mới và viết "Tóm tắt", theo sau là dấu hai chấm.
Lâm Tri Hạ trịnh trọng ghi lại: Bài viết này khám phá thêm về phương thức tư duy và những hạn chế của một người bình thường bằng cách quan sát người bạn cùng bàn của tác giả, Giang Du Bạch...
Đinh Nham sửng sốt.
Cậu đút hai tay vào túi quần và gọi Giang Du Bạch cùng ra khỏi lớp.
Vừa đi ra khỏi cửa, Đinh Nham liền hỏi: "Giang Du Bạch, cậu có thể chịu đựng nổi chuyện này sao? Hay là cậu nói với cô Ngô đổi chỗ ngồi cho cậu đi?"
Giang Du Bạch lắc đầu: "Tớ có kế hoạch tác chiến rồi, trước tiên để cô ấy nếm được ngon ngọt, buông lỏng cảnh giác."
Đinh Nham không hiểu lắm: "Cậu muốn đối xử tốt với cậu ấy sao?"
"Không!" Giang Du Bạch phủ nhận: "Tớ coi cậu ấy là đối thủ cạnh tranh."
Đinh Nham vẻ mặt vô cùng hỏi chấm: "Cậu cho rằng cậu có thể đấu với cậu ấy hả? Tớ nghe các bạn học khác nói rằng cậu ấy chỉ cần đọc qua là thuộc lòng được rồi, tớ niệm 30 phút chưa ra sao, cô ấy nhẩm trong ba giây."
Cô đọc thuộc lòng văn bản trong ba giây.
Vâng, một đối thủ rất mạnh. Cực kì mạnh!
Giang Du Bạch hai tay hơi nắm chặt. Cậu sẽ không bỏ cuộc. Cậu sẽ chứng tỏ bản thân trước mặt Đinh Nham và Lâm Tri Hạ, hơn nữa còn vượt xa Lâm Tri Hạ, bỏ lại cô và lấy lại lòng tự trọng đã bị cô đè bẹp.
Cậu nói: "Sắp đến sinh nhật của Lâm Tri Hạ rồi."
Đinh Nham sắc mặt căng thẳng: "Cậu muốn làm gì?"
Giang Du Bạch đứng sau một cây cột, ánh sáng đan xen chiếu lên người cậu khiến cả khuôn mặt cậu trở nên nửa sáng nửa tối.
Cậu giống như tên cướp đẹp trai nhất trong bộ phim Hồng Kông "Người trong giang hồ", gánh vác trên vai một gánh nặng không thuộc về tuổi của mình: "Tớ sẽ tặng cậu ấy một món quà."
Đinh Nham rùng mình một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.