Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời
Chương 49
Xa Li Tửu
22/02/2020
Đây là lần đầu tiên Lộc Viên Viên tỉnh lại sau khi về nhà ông bà nội.
Mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt bà nội đang đứng bên giường, trong lòng cô còn rất mơ hồ.
"....Viên Viên tỉnh rồi à, đã mười giờ rồi, cháu mà không dậy ăn cơm nữa thì bụng sẽ đói lắm đó."
Lộc Viên Viên chớp chớp đôi mắt chua xót của mình, theo bản năng trả lời,
"Vâng.... Bây giờ cháu dậy đây ạ."
Lời vừa ra khỏi miệng, cảm thấy cổ họng cũng có chút đau.
Bà nội rời khỏi phòng cô. Lộc Viên Viên chậm rãi xuống giường, mới phát hiện ra đầu mình có chút không đúng.
Rất nặng, hơn nữa bên trong còn có chút đau nhức khó chịu.
Cô vừa xuống giường,vừa nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi đi ngủ. Cho tới khi bước vào phòng vệ sinh cầm bàn chải lên chuẩn bị đánh răng, trí nhớ của cô vẫn trống rỗng.
Cô bóp kem đánh răng ra, theo thói quen ngẩng đầu nhìn vào trong gương.
Bàn tay muốn đưa bàn chải đánh răng vào trong miệng bỗng nhiên khựng lại giữa không trung.
Cô xích lại gần gương hơn, vén tóc ra khỏi trán và nhìn kỹ.
Đôi mắt hơi sưng, một bên mắt bị sụp mí, quầng thâm mắt lộ rõ, làn da trắng cho nên lộ ra – một khối bầm tím trên trán vô cùng rõ ràng.
.... Bầm tím?
Rốt cuộc là cô....đã làm chuyện gì?
Lộc Viên Viên dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay liền một mạch mà đánh răng rửa mặt. Sau đó trở về giường cầm điện thoại. Phát hiện trên Wechat có hơn mười tin nhắn chưa đọc.
Phần lớn là ở trong nhóm bạn cùng phòng ký túc xá.
Vương Nhất Hàm: [Viên Viên về nhà rồi thì nói với mọi người trong nhóm một tiếng nha @Lộc OO]
Tin nhắn đầu tiên của Vương Nhất Hàm nhắn lúc nửa đêm mười hai giờ: [Con mẹ nó chứ rốt cuộc là cậu cùng Lâm Thiến đã uống bao nhiêu vậy? Giờ Lâm Thiến đang cùng mình chen chúc trên một cái giường. Mẹ nó chứ sao trong lớp đánh trắc nghiệm một cái cũng không làm nổi mà giờ lại nhanh nhẹn như vậy???
Còn kèm theo một đoạn video hiện trường.
Lâm Thiến nằm ở trên giường Vương Nhất Hàm, quấn chăn, tóc giống như ổ gà, rống to:
"Thật sự là sự thật mà! Tất cả bắt đầu từ thực tế! Lý thuyết được liên kết với thực tế. Sau đó là quần chúng! Tất cả đều thuộc về số đông!..."
Lộc Viên Viên sau khi xem xong cười không chịu được. Cô vừa rời giường vừa trả lời một câu, sau đó thoát ra khỏi cuộc trò chuyện nhóm, mở ra khung thoại tin nhắn của Tô Lâm.
Ba tin nhắn, mười phút trước.
Tô Lâm: [Đã dậy chưa]
Tô Lâm: [Lúc anh đang tắm phát hiện, bả vai có khối màu xanh tím. ]
Tô Lâm: [Trán em thế nào? ]
Lộc Viên Viên sửng sốt: "...."
Bả vai anh có khối màu xanh tím, trán cô thế nào?
Đây là...có ý gì?
Suy nghĩ một lúc, cũng không hiểu, cô ăn ngay nói thật: [Cũng xanh tím]
Cô nhớ rõ hôm qua có trận đấu bóng rổ. Sau đó mấy người đi ăn liên hoan. Sau khi ăn liên hoan xong.... Cô hoàn toàn mất hết trí nhớ. Nhưng mà xem trong nhóm thấy Vương Nhất Hàm nói, cô và Lâm Thiến uống rất nhiều rượu.
Vì vậy lại soạn một câu: [Học trưởng...ngày hôm qua em uống say à? ]
Tô Lâm trả lời lại: [Ừ, nhớ ra rồi? ]
Uống say.
Sau đó...trán và vai có màu xanh tím....
Lộc Viên Viên dè dặt suy đoán: [Chúng ta cùng nhau đi....đánh người...sao? ]
Tô Lâm: [...]
- --
Bà nội ở bên ngoài phòng khách lại gọi cô một tiếng. Lộc Viên Viên trực tiếp cầm điện thoại ra khỏi phòng. Lúc ra đến phòng khách, phát hiện thế mà ông nội cũng ở đó.
Cô đi đến trước bàn ăn, đưa mắt nhìn đồng hồ, có chút kỳ lạ:
"Ông nội, ông không đi đánh cờ sao?"
"..." Ông nội không nói gì
Ngược lại bà nội ngồi ở bên cạnh cô, thở dài, chỉ đồ ăn trên bàn:
"Ăn cơm trước đi."
Lộc Viên Viên lúc này mới chú ý tới không riêng gì ông nội khác thường. Bình thường, vào thời điểm này có bộ phim truyền hình bà nội rất thích xem, nhưng giờ bà lại không bật TV lên.
Nhìn bộ dạng này của hai người, cô có chút sợ hãi.
Nhưng cô vẫn thuận theo đáp một tiếng. Sau đó cúi đầu xuống ăn cháo. Độ nóng vừa phải, hẳn là đã được bà nội hâm lại nhiều lần.
Sau khi ăn xong, hai người già vẫn im lặng.
Sống ở đây cũng không phải là thời gian ngắn, cô biết ông bà nội bình thường ở nhà thường thoải mái vui vẻ, cười cười nói nói. Đôi khi nhìn họ còn vui hơn là xem các chương trình truyền hình.
Cuộc sống về già của họ, muốn nói còn gì không mỹ mãn, khả năng chỉ có một.
"Lộc Chí, tối hôm qua vào viện."
"..."
Lộc Viên Viên dùng mười giây, mới nhận ra Lộc Chí trong miệng ông nội, là ba cô.
Vào viện là chỉ ---
Cô siết chặt cái muỗng, nhìn ông nội mở miệng lần nữa:
"Uống rượu....Xuất huyết dạ dày, còn sống."
Lộc Viên Viên chợt thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang bị kéo căng cũng thả lỏng.
Bầu không khí trước đó, cô còn tưởng rằng....
"Là hàng xóm nhà nó phát hiện, tìm số điện thoại trong danh bạ rồi gọi điện cho bọn ta. Nói là buổi tối ở trong nhà đập đồ đạc, tiếng ồn rất lớn. Rạng sáng ngày hôm sau bọn họ đi gõ cửa, phát hiện không có người đáp lại. Cửa lại không mở được, liền báo cảnh sát...Rồi mới đem nó đi đến bệnh viện."
"...."
Bà nội ở bên cạnh hỏi:
"Viên Viên, cháu nói thật cho bọn ta biết. Trước kia...bình thường nó luôn như vậy?"
"Nói chuyện uống rượu.... Đúng vậy, lúc cháu học trung học, lúc nào ba uống rượu, cháu sẽ mua thuốc cho ông ấy. Còn có uống hay không.... Cháu cũng không biết."
Thật ra vừa rồi, trong nháy mắt, cô cho rằng, ông bà nội muốn nói với cô, ba cháu nằm viện, không cứu được.
Cô cũng không biết vì sao lại lo lắng như vậy.
Có lẽ là bởi vì cách sống của người đàn ông kia vẫn luôn khắc sâu ở trong trí nhớ cô, đối với chuyện gì cũng không quan tâm, giống như cái xác không hồn. Nhìn người như vậy, cô không tìm ra được một cái...lý do nào làm ông muốn sống. Giống như có thể sẽ biến mất khỏi thế giới bất cứ khi nào.
"Haiz," Bà nội đột nhiên đưa tay lên sờ tóc cô, "Thật là bất công cho cháu... Năm đó, bọn ta đều nhờ người hỏi qua về trường học trong thành phố S. Không có quan hệ mật thiết thì không thay đổi được. Ta cũng ông nội cháu không thể giúp cháu chuyển trường. Cũng đã nghĩ để cháu đến dự thính. Nhưng lúc đó cháu học lớp mười một. Bọn họ nói câu hỏi thi cùng tài liệu giảng dạy ở hai nơi không giống nhau, nếu đến cháu phải học lại từ đầu.... Haiz...Vừa vặn ông cháu nghỉ hưu vào lúc đó, đem phòng khám của ông ấy bán đi, người mua lại xảy ra chuyện...."
Bà nội vừa kể lại, đã có chút nghẹn ngào. Lộc Viên Viên sửng sốt một chút, mới kịp phản ứng hai người hôm nay khác thường không phải là bởi vì ba cô nằm viện.
Là bởi vì cô.
Là vì hối hận, khi đó không đem cô về bên cạnh.
"Ai nha bà nội," Cô kéo tay của bà cụ, thô ráp mà ấm áp, "Con vẫn rất tốt mà. Ba uống rượu của ông ấy, cháu học tập của cháu. Hai người không thể giúp cháu chuyển trường. Không phải cháu vẫn thi tới đây sao."
Khi đó không hỏi cũng chưa từng nghĩ đến. Tại sao hằng năm lúc đóng học phí, ba đều có tiền để trả.
Bây giờ suy nghĩ một chút...Học phí đều là do ông bà nội cho cô.
Chi phí sinh hoạt... Cô không muốn hỏi. Coi như ông ấy cầm tiền ông bà nội cho đi mua rượu hay gì đó. Cô vẫn có cách riêng để kiếm tiền.
Cô thật sự rất ngốc. Cô không nghĩ ra nguyên nhân vì sao ba lại làm như vậy. Cô không hiểu tại sao mẹ cô phạm sai lầm. Ông ấy lại đem nửa đời sau của mình lãng phí, dại dột đánh mất chính mình như vậy.
"...Thật ra thì, lúc cháu học lớp mười, còn có ba năm cấp hai, vẫn luôn hi vọng ba sẽ trở nên tốt hơn. Nhưng mà về sau cháu lại...lại không nghĩ như vậy nữa."
"Có lẽ là vì chuyện của mẹ cháu, làm cho ba triệt để mất đi động lực sống. Ngay cả đứa con gái ruột này là cháu cũng không thèm để ý tới."
"Nếu khi đó hai người mang cháu đi. Khả năng cháu vẫn còn dại dột không muốn." Cô giúp bà nội lau đi vệt nước trên mặt, "Cháu vẫn chưa chết tâm. Cháu cảm thấy... Cháu là con gái ông ấy. Cho dù ông ấy có không quan tâm cháu. Nói không chừng ngày nào đó, ông ấy sẽ lại trở về dáng vẻ trước kia?"
Cô cũng không phải chưa từng mong đợi như vậy. Cô mong ba đối xử với đứa con gái này là cô chỉ cần tình thương đơn giản. Hi vọng ông có thể hỏi cô một chút thi cử như thế nào. Như vậy cũng giúp cô có động lực hơn để học tập.
Mà không phải là mỗi lần mình đứng hạng nhất, nhưng chỉ có thể tự mình tham gia họp phụ huynh, đứng trên bục giảng chia sẻ kinh nghiệm học tập, tiếp nhận những lời khen ngợi của các phụ huynh khác. Về nhà lại đối mặt với căn nhà bừa bãi, rồi lại đi dọn dẹp những vỏ chai rượu.
Hai vị phụ huynh của cô. Một người sau khi có gia đình mới, không liên lạc lại với cô một lần. Một người ngày ngày ở chung với cô, thậm chí còn không biết lúc nào thì cô thi.
Mỗi lần mất mát đi qua, trong lòng tất cả đều trở nên trống rỗng.
Một lần lại một lần. Bất kể là việc lớn hay nhỏ, mặc kệ cô khó khăn bao nhiêu. Người đàn ông kia đều không để ý. Ông thậm chí còn không phát hiện được ưu tư nơi mắt cô.
Lộc Viên Viên cảm thấy, việc học so với những chuyện này còn đơn giản hơn nhiều.
Cô thật sự rất ngốc, không thể hiểu được những chuyện này. Nhiều lần như vậy, cô nghĩ, thôi thì quên đi.
Cô hiểu rõ thực tế này là được rồi.
Sinh ra cô nuôi cô, nhưng lại không yêu thương cô.
Vậy thì có thể làm gì được, đi cầu xin ông ấy yêu thương cô sao, cho dù có cầu xin.... Thì có tác dụng không?
Cố gắng rồi, cố gắng nhiều năm như vậy rồi, đều không thể làm ông thay đổi một chút nào.
Không còn cách nào khác, không muốn khổ sở, cũng không muốn hận ai.
Chỉ có thể tê liệt bản thân mình, nói với chính mình.
Ông không thương tôi, tôi cũng không yêu thương ông là được rồi.
"...Khi đó cháu thật khờ. Bây giờ cháu không còn quan tâm đến ông ấy nữa." Lộc Viên Viên cười ôm lấy bà nội, cười cười, lại đột nhiên thấy mũi chua xót, "Thật đó. Bây giờ cháu sống cùng bà và ông nội. Hai người đối với cháu tốt như vậy. Trường đại học cháu cũng rất tốt. Cháu cũng quen biết rất nhiều rất nhiều người ấm áp."
Rất nhiều khuôn mặt nhanh chóng xuất hiện trong đầu cô. Những người bạn cùng phòng, bạn cùng lớp, những người đối xử tốt với cô.
Người cuối cùng là Tô Lâm.
Là khuôn mặt anh rất nhiều lần nở nụ cười, mày cong mắt sáng, đẹp đến lóa mắt.
Thật tốt biết bao.
Cằm cô đặt trên vai bà nội. Chớp mắt một cái, một giọt lệ nhanh chóng rơi xuống, rơi vào lớp áo trên lưng bà, trong nháy mắt liền biến mất.
Chỉ lưu lại một vệt chấm nhỏ.
Cô nhìn chằm chằm vào vết chấm, giọng cô run rẩy không khống chế được,
"Bây giờ cháu thật sự...quá hạnh phúc rồi."
- -
Cuộc đối thoại nhanh chóng kết thúc. Mặc dù không khí trong nhà khôi phục lại bình thường, cũng chỉ là tốt hơn so với khi cô vừa mới thức dậy.
Buổi trưa cơm nước xong, cô dọn đồ đi ra cửa.
Thật ra, chuyện cô làm gia sư, ông bà nội hình như đã biết. Nhưng cho tới bây giờ hai người không hề hỏi qua, cũng không can thiệp vào, không buộc cô phải nhận tiền. Cô cảm thấy rất cảm kích.
Thật ra nếu không đủ tiền để làm chuyện gì. Cô nhất định cũng sẽ nói với ông bà nội. Dù sao thì học phí đại học, cô vẫn không đủ khả năng chi trả nó.
Ngay lúc này, cô cũng không nói được tâm trạng của mình như thế nào.
Có lẽ chuyện gần nhất cô muốn làm, đại khái là muốn từ từ cố gắng làm cho bản thân mình trở nên độc lập.
Đúng giờ đến nhà Thư Điềm, theo thói quen nói chuyện phiếm một hồi rồi bắt đầu dạy học.
Buổi học nhanh chóng kết thúc, Thư Điềm đang làm mấy câu bài tập cuối, Lộc Viên Viên có chút thất thần.
Lúc nãy vừa mới đến gặp Thư Điềm, cô ấy hỏi cái trán xanh của cô, cô ấp úng trả lời cho qua.
Lại đột nhiên nghĩ đến buổi sáng trò chuyện cùng Tô Lâm.
Kể từ lần đầu tiên đến dưới nhà cô đón cô đi dạy thêm, anh giống như bị nghiện vậy, mấy lần sau cũng đều tới.
Lộc Viên Viên nghĩ tới, hôm nay hình như so với ngày hôm qua còn lạnh hơn nhiều.
Cô lấy điện thoại ra, nói với Thư Điềm,
"Nặc Nặc, chị dùng điện thoại một lát."
"Dùng đi dùng đi." Giọng nói của thiếu nữ tràn trề sức sống, "Hì hì, nhất định là chị muốn cùng bạn trai nói chuyện đúng không. Em hiểu em hiểu mà!"
Lộc Viên Viên cười một tiếng, không nói gì.
Cô mở ra khung thoại của Tô Lâm, gõ chữ:
[Học trưởng, hôm nay nhiệt độ hạ thấp. Anh tới đón em thì mặc nhiều một chút nhé ~]
Thật ra cô không muốn anh tới đây.
Vì chuyện buổi sáng. Tâm trạng cô có chút xuống thấp. Đã thử điều chỉnh rồi nhưng vẫn vô dụng.
Nhưng... vì tâm trạng không tốt, nên lại rất muốn gặp anh.
Thật mâu thuẫn.
Bên kia rất nhanh trả lời lại.
Tô Lâm:[Muộn rồi]
Lộc OO:[Hử hử?]
Tô Lâm: [hình ảnh] đã ở trên đường.
Trong ảnh chụp đôi chân anh đang ngồi trên xe taxi.
Đôi chân thon dài bọc trong quần đen, uốn cong giữa cái ghế và tựa lưng phía trước.
Không biết vì sao, tưởng tượng một chút dáng ngồi lười biếng của anh khi chụp bức ảnh này, đột nhiên có chút buồn cười.
Nửa giờ sau, buổi học kết thúc.
Sau khi đi xuống lầu, ra khỏi khu biệt thự. Nghĩ đến một lát gặp được anh. Nhịp tim liền bắt đầu tăng tốc. Càng đến gần cổng tiểu khu, ngực cô phập phồng càng rõ ràng hơn.
Đối với việc nhìn thấy Tô Lâm, chuyện gặp bạn trai như thế này.
Ban đầu, mỗi lần đều giống như con hươu chạy loạn. Nhưng kể từ tháng mười một, cô đã thật lâu không còn có tâm trạng căng thẳng như vậy nữa.
Không biết hôm nay làm sao, lại giống như khi cô và anh gặp nhau lần đầu tiên với tư cách là bạn trai bạn gái vậy. Tim đập không ngừng, cả nhịp thở cũng hỗn loạn.
Cũng không phải hoàn toàn là căng thẳng, có thứ gì đó khác, tất cả đều bị kẹt ở trong lồng ngực, không cách nào thoát ra.
Cuối cùng đã tới cổng, Lộc Viên Viên nhìn thấy anh đứng ở một vị trí quen thuộc.
Cô hít một hơi thật sâu, bình ổn lại hô hấp, rồi mới đi về phía anh.
Tô Lâm rất nhạy bén với tiếng bước chân. Lúc cô còn cách anh mấy mét, anh liền nhìn sang.
Lộc Viên Viên nhớ tới thời điểm lúc cô gặp anh. Đó là mùa hè. Nhưng màu sắc quần áo anh mặc đại khái là đen, trắng, xám, xanh. Nhưng khi thời tiết trở lạnh, anh dường như thích quần áo màu đen hơn.
Hơn nữa luôn giống như hôm nay, áo khoác đen quần đen, cũng như quần áo thể thao ngày hôm qua. Cả người đều một màu đen.
Khuôn mặt anh góc cạnh rõ ràng, phối hợp với màu đen khiến người khác cảm giác cả người anh đều có chút lạnh lẽo.
Cô bắt gặp ánh mắt của anh, đứng tại chỗ mỉm cười với anh một chút.
Khuôn mặt vốn vô cảm của Tô Lâm trong nháy mắt trở nên nhu hòa. Anh cất bước đi về phía cô. Độ cong bên môi ngày càng rõ ràng. Cảm giác tim đập rộn lên cùng của cô dần dần bình tĩnh trở lại.
Lộc Viên Viên không kịp ý thức, đã đem tay mình đặt trong tay anh.
Cô cúi đầu nhìn một cái.
Là cách cô đã sửa vào lần đầu tiên nắm tay.
Mười ngón tay đan chéo, thật chặt.
Thật ra, lý do "Như thế thoải mái hơn" cũng chỉ là cô đột nhiên nghĩ ra.
Cô không cùng người khác nắm tay như vậy.
Cùng bạn thân nhất, cô cũng chỉ kéo tay bình thường, phần lớn hầu như là giữ cánh tay.
Có một thứ gì đó thôi thúc cô làm một chút gì đó với anh.
Thứ mà trước kia cô hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ làm, ví dụ như hôn đôi mắt anh...và đôi môi anh.
Lộc Viên Viên đi theo anh hai bước, anh hơi dùng sức, kéo cô lên một cái bậc thang.
Bậc thang không cao, nhưng cũng đủ để làm cho chênh lệch chiều cao của hai người nhanh chóng bị thu hẹp lại.
"Đừng cử động." Tô Lâm nói.
Anh thả tay cô ra. Ở trong túi áo khoác rút ra một chiếc hộp nhỏ, xanh xanh đỏ đỏ cô không thấy rõ.
Anh quay người đi đến thùng rác cách đó không xa ném cái gì đó. Lúc trở về trong tay cầm thứ gì đó, cô vẫn không nhìn thấy rõ.
Lúc Tô Lâm cúi đầu xuống đang tập trung với đồ vật trên tay, cô cũng không có tâm trạng đi xem, vẫn nhìn chằm chằm vào anh.
Nhìn chằm chằm khóe môi của anh chưa từng hạ xuống, đôi môi nhạt màu, còn có hàng mi thật dài khẽ run.
"Được rồi." Qua mười mấy giây, anh ngẩng đầu, trong nháy mắt muốn giơ tay lên, vẻ mặt có chút sững sờ.
"Em..." Anh chậm rãi để cánh tay xuống, "Làm sao vậy?"
"..."
Vẫn có thể nhìn ra sao...
Lộc Viên Viên cố gắng thu lại những cảm xúc ưu tư kia của mình, chớp mắt, bày ra một nụ cười mà cô cảm thấy hẳn là vui vẻ:
"Không sao mà."
Cô chỉ chỉ vào tay anh:
"Học trưởng, anh vừa rồi làm gì?"
"À." Được nhắc nhở, giống như là nhớ lại nó liền lần nữa giơ nó lên.
Lộc Viên Viên cảm thấy đầu ngón tay hơi lạnh của anh vuốt cái trán, gạt mái tóc qua. Anh và cô cơ bản là đang nhìn thẳng nhau. Cô nhìn thấy khi anh làm động tác này, biểu cảm tỏ ra rất vui vẻ.
Cái khối bầm đen kia truyền tới một xúc cảm yếu ớt. Sau đó được đặt lên thứ gì đó, giống như được anh dùng ngón tay nhẹ nhàng đè lên nó.
"Thật ra bị đập đầu hình như không cần dán băng vào." Anh thả tay xuống, rất hài lòng nhìn trán cô, nhìn khuôn mặt cô, nụ cười trở nên lớn hơn, đưa tay ra với cô:
"Nhưng anh nhìn thấy cái băng dán cá nhân này, liền không nhịn được muốn mua cho em."
Lộc Viên Viên sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn.
Trong lòng bàn tay trắng thanh mảnh, một chiếc băng dán cá nhân có in đầy chữ HelloKitty.
Tô Lâm đem chiếc băng dán nhét vào trong túi áo của cô, lại lần nữa trên dưới nhìn cô gái nhỏ của anh.
Băng dán cá nhân màu hồng dán vào một nơi trên trán nổi bật như vậy. Ở trên mặt cô cũng hoàn toàn không phải không hài hòa, ngược lại giống như một loại ký hiệu nào đó.
Cũng giống như hình ảnh mà các cô gái thường dùng để làm ảnh đại diện kia, thủy thủ mặt trăng, trân trán cũng có loại ký hiệu như thế.
Càng nhìn trong lòng càng ngứa ngáy, anh xoa mái tóc đen mềm mại của cô gái nhỏ, xích lại gần cô, dùng chóp mũi cọ xát cô một cái,
"Bảo bảo của anh sao lại đáng yêu như vậy."
Ôn nhu, trầm thấp, giọng mũi mang theo chút khàn khàn.
Tràn đầy tình yêu cùng ấm áp.
Trước kia ở cái nhà đó, lúc thu dọn bình rượu bị mảnh thủy tinh làm đứt tay. Cô đều mua miếng băng dán cá nhân rẻ nhất để dán. Còn nếu vết thương không sâu thì dứt khoát dùng giấy vệ sinh giữ chờ nó khô lại.
Lúc dọn dẹp nhà cửa, bởi vì muốn tiết kiệm thời gian, cô luôn bị đụng vào chỗ này chỗ kia, bầm tím, bị đau vài ngày cũng không để ý tới.
Lộc Viên Viên nhìn người đang gần mình trong gang tấc, mở to mắt nhìn.
Cô đột nhiên sụp đổ.
Làm sao anh có thể tốt như vậy.
Đầu mũi bị anh cọ vào có chút chua xót không chịu được, cô nghe mình mở miệng gọi anh, giọng nói run rẩy không khống chế được:
"Tô Lâm."
"..."
Trong nháy mắt anh cho là mình nghe nhầm.
Tô Lâm che dấu nụ cười, phát hiện cô thật sự có gì đó không đúng.
Cô gái nhỏ gọi xong, cắn môi dưới, vành mắt ngày càng đỏ, hai mắt to tràn ngập một tầng hơi nước, có gì đó muốn hợp lại rơi xuống.
Sau đó cô buông hàm răng ra, khóe miệng không bị khống chế liền hạ xuống.
Giống như cả người đang có uất ức lớn, rốt cuộc gặp được một người có thể để cho cô dựa vào.
Cô nâng lên cánh tay rất chậm, hơi nước vừa tụ lại trong mắt cô cuối cùng cũng ngưng tụ thành hình nhỏ xuống.
Trái tim anh co thắt lại mạnh mẽ.
Giống như nơi nào đó đưa tới một bàn tay nắm thật chặt, thiếu chút nữa không thở được.
Cô đỏ mắt, lại gọi một lần:
"Tô Lâm, ôm em đi."
Mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt bà nội đang đứng bên giường, trong lòng cô còn rất mơ hồ.
"....Viên Viên tỉnh rồi à, đã mười giờ rồi, cháu mà không dậy ăn cơm nữa thì bụng sẽ đói lắm đó."
Lộc Viên Viên chớp chớp đôi mắt chua xót của mình, theo bản năng trả lời,
"Vâng.... Bây giờ cháu dậy đây ạ."
Lời vừa ra khỏi miệng, cảm thấy cổ họng cũng có chút đau.
Bà nội rời khỏi phòng cô. Lộc Viên Viên chậm rãi xuống giường, mới phát hiện ra đầu mình có chút không đúng.
Rất nặng, hơn nữa bên trong còn có chút đau nhức khó chịu.
Cô vừa xuống giường,vừa nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi đi ngủ. Cho tới khi bước vào phòng vệ sinh cầm bàn chải lên chuẩn bị đánh răng, trí nhớ của cô vẫn trống rỗng.
Cô bóp kem đánh răng ra, theo thói quen ngẩng đầu nhìn vào trong gương.
Bàn tay muốn đưa bàn chải đánh răng vào trong miệng bỗng nhiên khựng lại giữa không trung.
Cô xích lại gần gương hơn, vén tóc ra khỏi trán và nhìn kỹ.
Đôi mắt hơi sưng, một bên mắt bị sụp mí, quầng thâm mắt lộ rõ, làn da trắng cho nên lộ ra – một khối bầm tím trên trán vô cùng rõ ràng.
.... Bầm tím?
Rốt cuộc là cô....đã làm chuyện gì?
Lộc Viên Viên dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay liền một mạch mà đánh răng rửa mặt. Sau đó trở về giường cầm điện thoại. Phát hiện trên Wechat có hơn mười tin nhắn chưa đọc.
Phần lớn là ở trong nhóm bạn cùng phòng ký túc xá.
Vương Nhất Hàm: [Viên Viên về nhà rồi thì nói với mọi người trong nhóm một tiếng nha @Lộc OO]
Tin nhắn đầu tiên của Vương Nhất Hàm nhắn lúc nửa đêm mười hai giờ: [Con mẹ nó chứ rốt cuộc là cậu cùng Lâm Thiến đã uống bao nhiêu vậy? Giờ Lâm Thiến đang cùng mình chen chúc trên một cái giường. Mẹ nó chứ sao trong lớp đánh trắc nghiệm một cái cũng không làm nổi mà giờ lại nhanh nhẹn như vậy???
Còn kèm theo một đoạn video hiện trường.
Lâm Thiến nằm ở trên giường Vương Nhất Hàm, quấn chăn, tóc giống như ổ gà, rống to:
"Thật sự là sự thật mà! Tất cả bắt đầu từ thực tế! Lý thuyết được liên kết với thực tế. Sau đó là quần chúng! Tất cả đều thuộc về số đông!..."
Lộc Viên Viên sau khi xem xong cười không chịu được. Cô vừa rời giường vừa trả lời một câu, sau đó thoát ra khỏi cuộc trò chuyện nhóm, mở ra khung thoại tin nhắn của Tô Lâm.
Ba tin nhắn, mười phút trước.
Tô Lâm: [Đã dậy chưa]
Tô Lâm: [Lúc anh đang tắm phát hiện, bả vai có khối màu xanh tím. ]
Tô Lâm: [Trán em thế nào? ]
Lộc Viên Viên sửng sốt: "...."
Bả vai anh có khối màu xanh tím, trán cô thế nào?
Đây là...có ý gì?
Suy nghĩ một lúc, cũng không hiểu, cô ăn ngay nói thật: [Cũng xanh tím]
Cô nhớ rõ hôm qua có trận đấu bóng rổ. Sau đó mấy người đi ăn liên hoan. Sau khi ăn liên hoan xong.... Cô hoàn toàn mất hết trí nhớ. Nhưng mà xem trong nhóm thấy Vương Nhất Hàm nói, cô và Lâm Thiến uống rất nhiều rượu.
Vì vậy lại soạn một câu: [Học trưởng...ngày hôm qua em uống say à? ]
Tô Lâm trả lời lại: [Ừ, nhớ ra rồi? ]
Uống say.
Sau đó...trán và vai có màu xanh tím....
Lộc Viên Viên dè dặt suy đoán: [Chúng ta cùng nhau đi....đánh người...sao? ]
Tô Lâm: [...]
- --
Bà nội ở bên ngoài phòng khách lại gọi cô một tiếng. Lộc Viên Viên trực tiếp cầm điện thoại ra khỏi phòng. Lúc ra đến phòng khách, phát hiện thế mà ông nội cũng ở đó.
Cô đi đến trước bàn ăn, đưa mắt nhìn đồng hồ, có chút kỳ lạ:
"Ông nội, ông không đi đánh cờ sao?"
"..." Ông nội không nói gì
Ngược lại bà nội ngồi ở bên cạnh cô, thở dài, chỉ đồ ăn trên bàn:
"Ăn cơm trước đi."
Lộc Viên Viên lúc này mới chú ý tới không riêng gì ông nội khác thường. Bình thường, vào thời điểm này có bộ phim truyền hình bà nội rất thích xem, nhưng giờ bà lại không bật TV lên.
Nhìn bộ dạng này của hai người, cô có chút sợ hãi.
Nhưng cô vẫn thuận theo đáp một tiếng. Sau đó cúi đầu xuống ăn cháo. Độ nóng vừa phải, hẳn là đã được bà nội hâm lại nhiều lần.
Sau khi ăn xong, hai người già vẫn im lặng.
Sống ở đây cũng không phải là thời gian ngắn, cô biết ông bà nội bình thường ở nhà thường thoải mái vui vẻ, cười cười nói nói. Đôi khi nhìn họ còn vui hơn là xem các chương trình truyền hình.
Cuộc sống về già của họ, muốn nói còn gì không mỹ mãn, khả năng chỉ có một.
"Lộc Chí, tối hôm qua vào viện."
"..."
Lộc Viên Viên dùng mười giây, mới nhận ra Lộc Chí trong miệng ông nội, là ba cô.
Vào viện là chỉ ---
Cô siết chặt cái muỗng, nhìn ông nội mở miệng lần nữa:
"Uống rượu....Xuất huyết dạ dày, còn sống."
Lộc Viên Viên chợt thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang bị kéo căng cũng thả lỏng.
Bầu không khí trước đó, cô còn tưởng rằng....
"Là hàng xóm nhà nó phát hiện, tìm số điện thoại trong danh bạ rồi gọi điện cho bọn ta. Nói là buổi tối ở trong nhà đập đồ đạc, tiếng ồn rất lớn. Rạng sáng ngày hôm sau bọn họ đi gõ cửa, phát hiện không có người đáp lại. Cửa lại không mở được, liền báo cảnh sát...Rồi mới đem nó đi đến bệnh viện."
"...."
Bà nội ở bên cạnh hỏi:
"Viên Viên, cháu nói thật cho bọn ta biết. Trước kia...bình thường nó luôn như vậy?"
"Nói chuyện uống rượu.... Đúng vậy, lúc cháu học trung học, lúc nào ba uống rượu, cháu sẽ mua thuốc cho ông ấy. Còn có uống hay không.... Cháu cũng không biết."
Thật ra vừa rồi, trong nháy mắt, cô cho rằng, ông bà nội muốn nói với cô, ba cháu nằm viện, không cứu được.
Cô cũng không biết vì sao lại lo lắng như vậy.
Có lẽ là bởi vì cách sống của người đàn ông kia vẫn luôn khắc sâu ở trong trí nhớ cô, đối với chuyện gì cũng không quan tâm, giống như cái xác không hồn. Nhìn người như vậy, cô không tìm ra được một cái...lý do nào làm ông muốn sống. Giống như có thể sẽ biến mất khỏi thế giới bất cứ khi nào.
"Haiz," Bà nội đột nhiên đưa tay lên sờ tóc cô, "Thật là bất công cho cháu... Năm đó, bọn ta đều nhờ người hỏi qua về trường học trong thành phố S. Không có quan hệ mật thiết thì không thay đổi được. Ta cũng ông nội cháu không thể giúp cháu chuyển trường. Cũng đã nghĩ để cháu đến dự thính. Nhưng lúc đó cháu học lớp mười một. Bọn họ nói câu hỏi thi cùng tài liệu giảng dạy ở hai nơi không giống nhau, nếu đến cháu phải học lại từ đầu.... Haiz...Vừa vặn ông cháu nghỉ hưu vào lúc đó, đem phòng khám của ông ấy bán đi, người mua lại xảy ra chuyện...."
Bà nội vừa kể lại, đã có chút nghẹn ngào. Lộc Viên Viên sửng sốt một chút, mới kịp phản ứng hai người hôm nay khác thường không phải là bởi vì ba cô nằm viện.
Là bởi vì cô.
Là vì hối hận, khi đó không đem cô về bên cạnh.
"Ai nha bà nội," Cô kéo tay của bà cụ, thô ráp mà ấm áp, "Con vẫn rất tốt mà. Ba uống rượu của ông ấy, cháu học tập của cháu. Hai người không thể giúp cháu chuyển trường. Không phải cháu vẫn thi tới đây sao."
Khi đó không hỏi cũng chưa từng nghĩ đến. Tại sao hằng năm lúc đóng học phí, ba đều có tiền để trả.
Bây giờ suy nghĩ một chút...Học phí đều là do ông bà nội cho cô.
Chi phí sinh hoạt... Cô không muốn hỏi. Coi như ông ấy cầm tiền ông bà nội cho đi mua rượu hay gì đó. Cô vẫn có cách riêng để kiếm tiền.
Cô thật sự rất ngốc. Cô không nghĩ ra nguyên nhân vì sao ba lại làm như vậy. Cô không hiểu tại sao mẹ cô phạm sai lầm. Ông ấy lại đem nửa đời sau của mình lãng phí, dại dột đánh mất chính mình như vậy.
"...Thật ra thì, lúc cháu học lớp mười, còn có ba năm cấp hai, vẫn luôn hi vọng ba sẽ trở nên tốt hơn. Nhưng mà về sau cháu lại...lại không nghĩ như vậy nữa."
"Có lẽ là vì chuyện của mẹ cháu, làm cho ba triệt để mất đi động lực sống. Ngay cả đứa con gái ruột này là cháu cũng không thèm để ý tới."
"Nếu khi đó hai người mang cháu đi. Khả năng cháu vẫn còn dại dột không muốn." Cô giúp bà nội lau đi vệt nước trên mặt, "Cháu vẫn chưa chết tâm. Cháu cảm thấy... Cháu là con gái ông ấy. Cho dù ông ấy có không quan tâm cháu. Nói không chừng ngày nào đó, ông ấy sẽ lại trở về dáng vẻ trước kia?"
Cô cũng không phải chưa từng mong đợi như vậy. Cô mong ba đối xử với đứa con gái này là cô chỉ cần tình thương đơn giản. Hi vọng ông có thể hỏi cô một chút thi cử như thế nào. Như vậy cũng giúp cô có động lực hơn để học tập.
Mà không phải là mỗi lần mình đứng hạng nhất, nhưng chỉ có thể tự mình tham gia họp phụ huynh, đứng trên bục giảng chia sẻ kinh nghiệm học tập, tiếp nhận những lời khen ngợi của các phụ huynh khác. Về nhà lại đối mặt với căn nhà bừa bãi, rồi lại đi dọn dẹp những vỏ chai rượu.
Hai vị phụ huynh của cô. Một người sau khi có gia đình mới, không liên lạc lại với cô một lần. Một người ngày ngày ở chung với cô, thậm chí còn không biết lúc nào thì cô thi.
Mỗi lần mất mát đi qua, trong lòng tất cả đều trở nên trống rỗng.
Một lần lại một lần. Bất kể là việc lớn hay nhỏ, mặc kệ cô khó khăn bao nhiêu. Người đàn ông kia đều không để ý. Ông thậm chí còn không phát hiện được ưu tư nơi mắt cô.
Lộc Viên Viên cảm thấy, việc học so với những chuyện này còn đơn giản hơn nhiều.
Cô thật sự rất ngốc, không thể hiểu được những chuyện này. Nhiều lần như vậy, cô nghĩ, thôi thì quên đi.
Cô hiểu rõ thực tế này là được rồi.
Sinh ra cô nuôi cô, nhưng lại không yêu thương cô.
Vậy thì có thể làm gì được, đi cầu xin ông ấy yêu thương cô sao, cho dù có cầu xin.... Thì có tác dụng không?
Cố gắng rồi, cố gắng nhiều năm như vậy rồi, đều không thể làm ông thay đổi một chút nào.
Không còn cách nào khác, không muốn khổ sở, cũng không muốn hận ai.
Chỉ có thể tê liệt bản thân mình, nói với chính mình.
Ông không thương tôi, tôi cũng không yêu thương ông là được rồi.
"...Khi đó cháu thật khờ. Bây giờ cháu không còn quan tâm đến ông ấy nữa." Lộc Viên Viên cười ôm lấy bà nội, cười cười, lại đột nhiên thấy mũi chua xót, "Thật đó. Bây giờ cháu sống cùng bà và ông nội. Hai người đối với cháu tốt như vậy. Trường đại học cháu cũng rất tốt. Cháu cũng quen biết rất nhiều rất nhiều người ấm áp."
Rất nhiều khuôn mặt nhanh chóng xuất hiện trong đầu cô. Những người bạn cùng phòng, bạn cùng lớp, những người đối xử tốt với cô.
Người cuối cùng là Tô Lâm.
Là khuôn mặt anh rất nhiều lần nở nụ cười, mày cong mắt sáng, đẹp đến lóa mắt.
Thật tốt biết bao.
Cằm cô đặt trên vai bà nội. Chớp mắt một cái, một giọt lệ nhanh chóng rơi xuống, rơi vào lớp áo trên lưng bà, trong nháy mắt liền biến mất.
Chỉ lưu lại một vệt chấm nhỏ.
Cô nhìn chằm chằm vào vết chấm, giọng cô run rẩy không khống chế được,
"Bây giờ cháu thật sự...quá hạnh phúc rồi."
- -
Cuộc đối thoại nhanh chóng kết thúc. Mặc dù không khí trong nhà khôi phục lại bình thường, cũng chỉ là tốt hơn so với khi cô vừa mới thức dậy.
Buổi trưa cơm nước xong, cô dọn đồ đi ra cửa.
Thật ra, chuyện cô làm gia sư, ông bà nội hình như đã biết. Nhưng cho tới bây giờ hai người không hề hỏi qua, cũng không can thiệp vào, không buộc cô phải nhận tiền. Cô cảm thấy rất cảm kích.
Thật ra nếu không đủ tiền để làm chuyện gì. Cô nhất định cũng sẽ nói với ông bà nội. Dù sao thì học phí đại học, cô vẫn không đủ khả năng chi trả nó.
Ngay lúc này, cô cũng không nói được tâm trạng của mình như thế nào.
Có lẽ chuyện gần nhất cô muốn làm, đại khái là muốn từ từ cố gắng làm cho bản thân mình trở nên độc lập.
Đúng giờ đến nhà Thư Điềm, theo thói quen nói chuyện phiếm một hồi rồi bắt đầu dạy học.
Buổi học nhanh chóng kết thúc, Thư Điềm đang làm mấy câu bài tập cuối, Lộc Viên Viên có chút thất thần.
Lúc nãy vừa mới đến gặp Thư Điềm, cô ấy hỏi cái trán xanh của cô, cô ấp úng trả lời cho qua.
Lại đột nhiên nghĩ đến buổi sáng trò chuyện cùng Tô Lâm.
Kể từ lần đầu tiên đến dưới nhà cô đón cô đi dạy thêm, anh giống như bị nghiện vậy, mấy lần sau cũng đều tới.
Lộc Viên Viên nghĩ tới, hôm nay hình như so với ngày hôm qua còn lạnh hơn nhiều.
Cô lấy điện thoại ra, nói với Thư Điềm,
"Nặc Nặc, chị dùng điện thoại một lát."
"Dùng đi dùng đi." Giọng nói của thiếu nữ tràn trề sức sống, "Hì hì, nhất định là chị muốn cùng bạn trai nói chuyện đúng không. Em hiểu em hiểu mà!"
Lộc Viên Viên cười một tiếng, không nói gì.
Cô mở ra khung thoại của Tô Lâm, gõ chữ:
[Học trưởng, hôm nay nhiệt độ hạ thấp. Anh tới đón em thì mặc nhiều một chút nhé ~]
Thật ra cô không muốn anh tới đây.
Vì chuyện buổi sáng. Tâm trạng cô có chút xuống thấp. Đã thử điều chỉnh rồi nhưng vẫn vô dụng.
Nhưng... vì tâm trạng không tốt, nên lại rất muốn gặp anh.
Thật mâu thuẫn.
Bên kia rất nhanh trả lời lại.
Tô Lâm:[Muộn rồi]
Lộc OO:[Hử hử?]
Tô Lâm: [hình ảnh] đã ở trên đường.
Trong ảnh chụp đôi chân anh đang ngồi trên xe taxi.
Đôi chân thon dài bọc trong quần đen, uốn cong giữa cái ghế và tựa lưng phía trước.
Không biết vì sao, tưởng tượng một chút dáng ngồi lười biếng của anh khi chụp bức ảnh này, đột nhiên có chút buồn cười.
Nửa giờ sau, buổi học kết thúc.
Sau khi đi xuống lầu, ra khỏi khu biệt thự. Nghĩ đến một lát gặp được anh. Nhịp tim liền bắt đầu tăng tốc. Càng đến gần cổng tiểu khu, ngực cô phập phồng càng rõ ràng hơn.
Đối với việc nhìn thấy Tô Lâm, chuyện gặp bạn trai như thế này.
Ban đầu, mỗi lần đều giống như con hươu chạy loạn. Nhưng kể từ tháng mười một, cô đã thật lâu không còn có tâm trạng căng thẳng như vậy nữa.
Không biết hôm nay làm sao, lại giống như khi cô và anh gặp nhau lần đầu tiên với tư cách là bạn trai bạn gái vậy. Tim đập không ngừng, cả nhịp thở cũng hỗn loạn.
Cũng không phải hoàn toàn là căng thẳng, có thứ gì đó khác, tất cả đều bị kẹt ở trong lồng ngực, không cách nào thoát ra.
Cuối cùng đã tới cổng, Lộc Viên Viên nhìn thấy anh đứng ở một vị trí quen thuộc.
Cô hít một hơi thật sâu, bình ổn lại hô hấp, rồi mới đi về phía anh.
Tô Lâm rất nhạy bén với tiếng bước chân. Lúc cô còn cách anh mấy mét, anh liền nhìn sang.
Lộc Viên Viên nhớ tới thời điểm lúc cô gặp anh. Đó là mùa hè. Nhưng màu sắc quần áo anh mặc đại khái là đen, trắng, xám, xanh. Nhưng khi thời tiết trở lạnh, anh dường như thích quần áo màu đen hơn.
Hơn nữa luôn giống như hôm nay, áo khoác đen quần đen, cũng như quần áo thể thao ngày hôm qua. Cả người đều một màu đen.
Khuôn mặt anh góc cạnh rõ ràng, phối hợp với màu đen khiến người khác cảm giác cả người anh đều có chút lạnh lẽo.
Cô bắt gặp ánh mắt của anh, đứng tại chỗ mỉm cười với anh một chút.
Khuôn mặt vốn vô cảm của Tô Lâm trong nháy mắt trở nên nhu hòa. Anh cất bước đi về phía cô. Độ cong bên môi ngày càng rõ ràng. Cảm giác tim đập rộn lên cùng của cô dần dần bình tĩnh trở lại.
Lộc Viên Viên không kịp ý thức, đã đem tay mình đặt trong tay anh.
Cô cúi đầu nhìn một cái.
Là cách cô đã sửa vào lần đầu tiên nắm tay.
Mười ngón tay đan chéo, thật chặt.
Thật ra, lý do "Như thế thoải mái hơn" cũng chỉ là cô đột nhiên nghĩ ra.
Cô không cùng người khác nắm tay như vậy.
Cùng bạn thân nhất, cô cũng chỉ kéo tay bình thường, phần lớn hầu như là giữ cánh tay.
Có một thứ gì đó thôi thúc cô làm một chút gì đó với anh.
Thứ mà trước kia cô hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ làm, ví dụ như hôn đôi mắt anh...và đôi môi anh.
Lộc Viên Viên đi theo anh hai bước, anh hơi dùng sức, kéo cô lên một cái bậc thang.
Bậc thang không cao, nhưng cũng đủ để làm cho chênh lệch chiều cao của hai người nhanh chóng bị thu hẹp lại.
"Đừng cử động." Tô Lâm nói.
Anh thả tay cô ra. Ở trong túi áo khoác rút ra một chiếc hộp nhỏ, xanh xanh đỏ đỏ cô không thấy rõ.
Anh quay người đi đến thùng rác cách đó không xa ném cái gì đó. Lúc trở về trong tay cầm thứ gì đó, cô vẫn không nhìn thấy rõ.
Lúc Tô Lâm cúi đầu xuống đang tập trung với đồ vật trên tay, cô cũng không có tâm trạng đi xem, vẫn nhìn chằm chằm vào anh.
Nhìn chằm chằm khóe môi của anh chưa từng hạ xuống, đôi môi nhạt màu, còn có hàng mi thật dài khẽ run.
"Được rồi." Qua mười mấy giây, anh ngẩng đầu, trong nháy mắt muốn giơ tay lên, vẻ mặt có chút sững sờ.
"Em..." Anh chậm rãi để cánh tay xuống, "Làm sao vậy?"
"..."
Vẫn có thể nhìn ra sao...
Lộc Viên Viên cố gắng thu lại những cảm xúc ưu tư kia của mình, chớp mắt, bày ra một nụ cười mà cô cảm thấy hẳn là vui vẻ:
"Không sao mà."
Cô chỉ chỉ vào tay anh:
"Học trưởng, anh vừa rồi làm gì?"
"À." Được nhắc nhở, giống như là nhớ lại nó liền lần nữa giơ nó lên.
Lộc Viên Viên cảm thấy đầu ngón tay hơi lạnh của anh vuốt cái trán, gạt mái tóc qua. Anh và cô cơ bản là đang nhìn thẳng nhau. Cô nhìn thấy khi anh làm động tác này, biểu cảm tỏ ra rất vui vẻ.
Cái khối bầm đen kia truyền tới một xúc cảm yếu ớt. Sau đó được đặt lên thứ gì đó, giống như được anh dùng ngón tay nhẹ nhàng đè lên nó.
"Thật ra bị đập đầu hình như không cần dán băng vào." Anh thả tay xuống, rất hài lòng nhìn trán cô, nhìn khuôn mặt cô, nụ cười trở nên lớn hơn, đưa tay ra với cô:
"Nhưng anh nhìn thấy cái băng dán cá nhân này, liền không nhịn được muốn mua cho em."
Lộc Viên Viên sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn.
Trong lòng bàn tay trắng thanh mảnh, một chiếc băng dán cá nhân có in đầy chữ HelloKitty.
Tô Lâm đem chiếc băng dán nhét vào trong túi áo của cô, lại lần nữa trên dưới nhìn cô gái nhỏ của anh.
Băng dán cá nhân màu hồng dán vào một nơi trên trán nổi bật như vậy. Ở trên mặt cô cũng hoàn toàn không phải không hài hòa, ngược lại giống như một loại ký hiệu nào đó.
Cũng giống như hình ảnh mà các cô gái thường dùng để làm ảnh đại diện kia, thủy thủ mặt trăng, trân trán cũng có loại ký hiệu như thế.
Càng nhìn trong lòng càng ngứa ngáy, anh xoa mái tóc đen mềm mại của cô gái nhỏ, xích lại gần cô, dùng chóp mũi cọ xát cô một cái,
"Bảo bảo của anh sao lại đáng yêu như vậy."
Ôn nhu, trầm thấp, giọng mũi mang theo chút khàn khàn.
Tràn đầy tình yêu cùng ấm áp.
Trước kia ở cái nhà đó, lúc thu dọn bình rượu bị mảnh thủy tinh làm đứt tay. Cô đều mua miếng băng dán cá nhân rẻ nhất để dán. Còn nếu vết thương không sâu thì dứt khoát dùng giấy vệ sinh giữ chờ nó khô lại.
Lúc dọn dẹp nhà cửa, bởi vì muốn tiết kiệm thời gian, cô luôn bị đụng vào chỗ này chỗ kia, bầm tím, bị đau vài ngày cũng không để ý tới.
Lộc Viên Viên nhìn người đang gần mình trong gang tấc, mở to mắt nhìn.
Cô đột nhiên sụp đổ.
Làm sao anh có thể tốt như vậy.
Đầu mũi bị anh cọ vào có chút chua xót không chịu được, cô nghe mình mở miệng gọi anh, giọng nói run rẩy không khống chế được:
"Tô Lâm."
"..."
Trong nháy mắt anh cho là mình nghe nhầm.
Tô Lâm che dấu nụ cười, phát hiện cô thật sự có gì đó không đúng.
Cô gái nhỏ gọi xong, cắn môi dưới, vành mắt ngày càng đỏ, hai mắt to tràn ngập một tầng hơi nước, có gì đó muốn hợp lại rơi xuống.
Sau đó cô buông hàm răng ra, khóe miệng không bị khống chế liền hạ xuống.
Giống như cả người đang có uất ức lớn, rốt cuộc gặp được một người có thể để cho cô dựa vào.
Cô nâng lên cánh tay rất chậm, hơi nước vừa tụ lại trong mắt cô cuối cùng cũng ngưng tụ thành hình nhỏ xuống.
Trái tim anh co thắt lại mạnh mẽ.
Giống như nơi nào đó đưa tới một bàn tay nắm thật chặt, thiếu chút nữa không thở được.
Cô đỏ mắt, lại gọi một lần:
"Tô Lâm, ôm em đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.