Chương 77: Ác Mộng - Lời Hứa
Hảo Rupi
04/05/2016
“Sao thế? Mặt mũi đỏ thế kia, chắc sốt rồi, để tôi đi lấy đá chườm” Thiên Hạo nhận ra sự khác thường ở Lâm Ngọc, một tay sờ từ trán xuống cổ, trán áp trán để đo nhiệt độ. Làm xong một loạt động tác xoay người đi lấy đá nhưng Lâm Ngọc kéo áo anh lại, mặt còn đỏ hơn tôm luộc “Em ổn mà”
Đôi mắt anh xanh thẫm trầm lặng chăm chăm vào mặt Lâm Ngọc, môi mỏng khẽ nhếch lên “Cảm động sao?”
Ngay lập tức “Phụt” Lâm Ngọc một tay bịt mũi, ngặn chặn máu mũi đang tuôn trào, xấu hổ nằm sấp trên bàn.
“Lâm Ngọc, Lâm Ngọc em có sao không?” Thiên Hạo cố gắng nâng mặt cô lên nhưng vô ích, giọng nói tràn đầy lo lắng.
“Không sao, không cần loạn lên như thế, cảm động phun ra từ mũi thôi!”.
Nghe được câu trả lời ngớ ngẩn, Thiên Hạo ngầm hiểu ra, môi không tự chủ nhếch lên thành một đường cong mê người. Vỗ vỗ đầu nhỏ “Không còn sớm nữa! Đi ngủ đi!”.
Lâm Ngọc sờ soạng trên bàn nắm được tờ giấy ăn chùi chùi rồi nhét vào mũi, đứng dậy cười hề hề với Thiên Hạo rồi phi thẳng lên phòng. Nhìn theo bóng cô, Thiên Hạo lắc đầu cười, đồ ngốc vẫn mãi là đồ ngốc…
Phòng ngủ Thiên Hạo và Lâm Ngọc cùng nằm trên lầu 3 và bên cạnh, chỉ cách nhau một bức tường mỏng. và tác giả xin đính chính đây là nhà riêng của Thiên Hạo, vì vậy trai đơn gái chiếc cùng chung một nhà chứ không chung một phòng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Mưa từ chiều đến tối, gió mạnh thổi vào ban công làm chăn Lâm Ngọc bay lên rồi rơi xuống đất, cô đang ôm mộng thì thấy lạnh, cả người nằm cong queo lại. Mồ hôi ướt đẫm trên trán và cổ, trong mơ cô thấy Gia Huy không một lời nói quay lưng với cô, rồi đến Duy Khánh, anh nhìn cô bằng con ngươi tối đen, lộ ra một loại tâm tình xen lẫn bi thương cung không cam lòng, ánh mắt đó như ngàn kim châm đâm xuyên qua thân thể cô đau đớn, ba và mẹ cũng bỏ đi, tất cả mọi người ai cũng quay lưng lại với Lâm Ngọc mặc cô gào thét khóc lóc.
Trong số họ có một người đứng tại chỗ nhìn cô, đôi mắt sắc bén như dao cùng khuôn mặt tuấn tú có phần dịu dàng đỡ cô đứng lên mỉm cười với cô. Nhưng một khắc sâu từ đầu anh chảy rất nhiều máu. Lâm Ngọc hoảng hốt ôm lấy anh nhưng không được, máu cứ tuôn ra liên tục, sợ còn nhiều hơn lúc cô bị đâm. Một nỗi sợ vô hình bao quanh Lâm Ngọc, trói chặt tay chân khiến cô không thể nào đụng cạm vào người. Cô bất lực la lên “A….Không được!!!”
Thiên Hạo giật mình tỉnh dậy, từ trên giường chạy cấp tốc qua phòng Lâm Ngọc, chỉ thấy cô ngồi đó, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
Anh đau lòng chạy đến bên cạnh cô, ngồi lên trên giường đối diện “Lâm Ngọc, là anh..” Thiên Hạo ân cần hỏi nhỏ, sợ làm cô kinh hãi “Gặp ác mộng sao?”
Lâm Ngọc đưa mắt nhìn anh, khuôn mặt anh tuấn, cặp mắt xanh tạo cho cô cảm giác an toàn quen thuộc, nháy mắt Lâm Ngọc nhào vào lòng Thiên Hạo, gắt gao ôm chặt tấm lưng to lớn của anh “Hạo…Thiên Hạo…đừng đi..em rất sợ..”
Thấy thân thể mềm mại trong lòng không ngừng run rẩy, anh lo lắng khẽ vỗ về sau lưng Lâm Ngọc, cúi đầu trấn an “Ngoan, có tôi ở đây, chỉ là mơ mà thôi không có gì phải sợ”
Lâm Ngọc không nói nhưng cơ thể càng run, chỉ bản thân cô mới biết được là cô đang sợ cái gì. Thiên Hạo ghì chặt đôi tay ôm Lâm Ngọc sát vào lòng, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, trầm giọng hỏi “Nói tôi nghe, em gặp ác mộng đáng sợ lắm sao?”
“Thiên Hạo…Thiên Hạo….” cô không trả lời câu hỏi của anh cứ gọi tên anh mãi, đầu tựa vào lòng anh, tham lam hấp thụ hơi thở cùng mùi hương của riêng anh, dường như chỉ có làm như vậy mới khiên cô bình tĩnh lại, một lúc sau chậm rãi nói “ Em mơ thấy mọi người bỏ rơi em, có bạn bè, ba mẹ…” ngước khuôn mặt hơi tái nhìn Thiên Hạo “ Có cả anh nữa, anh cũng rời xa, bỏ em mà đi” Giấc mơ quá chân thật, thật đến mức khiến lòng người sợ hãi.
Trên đầu vang lên tiếng thở dài, anh xoa đầu cô, giọng mang theo nét dịu dàng chưa từng có “Đồ ngốc, sao tôi lại rời xa em được, suốt ngày đánh đấm nên đầu óc hồ đồ rồi”
“Nhưng..”
Thiên Hạo đặt một nụ hôn lên trán nhỏ xinh của Lâm Ngọc, anh kiên định nhìn cô “Nếu có chuyện đó xảy ra, mọi người quay lưng hết với em thì vẫn còn có tôi mà, em yên tâm, kể cả khi em không cần tôi nữa tôi cũng sẽ vĩnh viễn không bỏ em”
“Em cần anh mà, chỉ một mình anh là đủ, sẽ không có chuyện em bỏ anh đâu, hứa đấy!” Lâm Ngọc lắc đầu, đưa ngón út lên trước mặt anh. Cô quyết định rồi, sẽ không ai có thể làm ảnh hưởng tới Thiên Hạo và mình, ai cô cũng không cần, chỉ cần có anh….
“Ừm” Anh móc tay với cô như một lời hứa, mỉm cười bẹo hai má Lâm Ngọc “Mai tôi đưa em về nhà, lâu rồi em chưa gặp ba mẹ phải không?”
Đôi mắt anh xanh thẫm trầm lặng chăm chăm vào mặt Lâm Ngọc, môi mỏng khẽ nhếch lên “Cảm động sao?”
Ngay lập tức “Phụt” Lâm Ngọc một tay bịt mũi, ngặn chặn máu mũi đang tuôn trào, xấu hổ nằm sấp trên bàn.
“Lâm Ngọc, Lâm Ngọc em có sao không?” Thiên Hạo cố gắng nâng mặt cô lên nhưng vô ích, giọng nói tràn đầy lo lắng.
“Không sao, không cần loạn lên như thế, cảm động phun ra từ mũi thôi!”.
Nghe được câu trả lời ngớ ngẩn, Thiên Hạo ngầm hiểu ra, môi không tự chủ nhếch lên thành một đường cong mê người. Vỗ vỗ đầu nhỏ “Không còn sớm nữa! Đi ngủ đi!”.
Lâm Ngọc sờ soạng trên bàn nắm được tờ giấy ăn chùi chùi rồi nhét vào mũi, đứng dậy cười hề hề với Thiên Hạo rồi phi thẳng lên phòng. Nhìn theo bóng cô, Thiên Hạo lắc đầu cười, đồ ngốc vẫn mãi là đồ ngốc…
Phòng ngủ Thiên Hạo và Lâm Ngọc cùng nằm trên lầu 3 và bên cạnh, chỉ cách nhau một bức tường mỏng. và tác giả xin đính chính đây là nhà riêng của Thiên Hạo, vì vậy trai đơn gái chiếc cùng chung một nhà chứ không chung một phòng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Mưa từ chiều đến tối, gió mạnh thổi vào ban công làm chăn Lâm Ngọc bay lên rồi rơi xuống đất, cô đang ôm mộng thì thấy lạnh, cả người nằm cong queo lại. Mồ hôi ướt đẫm trên trán và cổ, trong mơ cô thấy Gia Huy không một lời nói quay lưng với cô, rồi đến Duy Khánh, anh nhìn cô bằng con ngươi tối đen, lộ ra một loại tâm tình xen lẫn bi thương cung không cam lòng, ánh mắt đó như ngàn kim châm đâm xuyên qua thân thể cô đau đớn, ba và mẹ cũng bỏ đi, tất cả mọi người ai cũng quay lưng lại với Lâm Ngọc mặc cô gào thét khóc lóc.
Trong số họ có một người đứng tại chỗ nhìn cô, đôi mắt sắc bén như dao cùng khuôn mặt tuấn tú có phần dịu dàng đỡ cô đứng lên mỉm cười với cô. Nhưng một khắc sâu từ đầu anh chảy rất nhiều máu. Lâm Ngọc hoảng hốt ôm lấy anh nhưng không được, máu cứ tuôn ra liên tục, sợ còn nhiều hơn lúc cô bị đâm. Một nỗi sợ vô hình bao quanh Lâm Ngọc, trói chặt tay chân khiến cô không thể nào đụng cạm vào người. Cô bất lực la lên “A….Không được!!!”
Thiên Hạo giật mình tỉnh dậy, từ trên giường chạy cấp tốc qua phòng Lâm Ngọc, chỉ thấy cô ngồi đó, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
Anh đau lòng chạy đến bên cạnh cô, ngồi lên trên giường đối diện “Lâm Ngọc, là anh..” Thiên Hạo ân cần hỏi nhỏ, sợ làm cô kinh hãi “Gặp ác mộng sao?”
Lâm Ngọc đưa mắt nhìn anh, khuôn mặt anh tuấn, cặp mắt xanh tạo cho cô cảm giác an toàn quen thuộc, nháy mắt Lâm Ngọc nhào vào lòng Thiên Hạo, gắt gao ôm chặt tấm lưng to lớn của anh “Hạo…Thiên Hạo…đừng đi..em rất sợ..”
Thấy thân thể mềm mại trong lòng không ngừng run rẩy, anh lo lắng khẽ vỗ về sau lưng Lâm Ngọc, cúi đầu trấn an “Ngoan, có tôi ở đây, chỉ là mơ mà thôi không có gì phải sợ”
Lâm Ngọc không nói nhưng cơ thể càng run, chỉ bản thân cô mới biết được là cô đang sợ cái gì. Thiên Hạo ghì chặt đôi tay ôm Lâm Ngọc sát vào lòng, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, trầm giọng hỏi “Nói tôi nghe, em gặp ác mộng đáng sợ lắm sao?”
“Thiên Hạo…Thiên Hạo….” cô không trả lời câu hỏi của anh cứ gọi tên anh mãi, đầu tựa vào lòng anh, tham lam hấp thụ hơi thở cùng mùi hương của riêng anh, dường như chỉ có làm như vậy mới khiên cô bình tĩnh lại, một lúc sau chậm rãi nói “ Em mơ thấy mọi người bỏ rơi em, có bạn bè, ba mẹ…” ngước khuôn mặt hơi tái nhìn Thiên Hạo “ Có cả anh nữa, anh cũng rời xa, bỏ em mà đi” Giấc mơ quá chân thật, thật đến mức khiến lòng người sợ hãi.
Trên đầu vang lên tiếng thở dài, anh xoa đầu cô, giọng mang theo nét dịu dàng chưa từng có “Đồ ngốc, sao tôi lại rời xa em được, suốt ngày đánh đấm nên đầu óc hồ đồ rồi”
“Nhưng..”
Thiên Hạo đặt một nụ hôn lên trán nhỏ xinh của Lâm Ngọc, anh kiên định nhìn cô “Nếu có chuyện đó xảy ra, mọi người quay lưng hết với em thì vẫn còn có tôi mà, em yên tâm, kể cả khi em không cần tôi nữa tôi cũng sẽ vĩnh viễn không bỏ em”
“Em cần anh mà, chỉ một mình anh là đủ, sẽ không có chuyện em bỏ anh đâu, hứa đấy!” Lâm Ngọc lắc đầu, đưa ngón út lên trước mặt anh. Cô quyết định rồi, sẽ không ai có thể làm ảnh hưởng tới Thiên Hạo và mình, ai cô cũng không cần, chỉ cần có anh….
“Ừm” Anh móc tay với cô như một lời hứa, mỉm cười bẹo hai má Lâm Ngọc “Mai tôi đưa em về nhà, lâu rồi em chưa gặp ba mẹ phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.