Chương 17: Cho ông nếm thử tay nghề năm nghìn năm của tôi
Quất Cửu Bàn
07/06/2020
"Nhiều món quá nhỉ!" Ngồi ở bàn ăn đợi hồi lâu, Lão Vương có vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng: "Yên tâm yên tâm, nấu nhiều cũng không sợ, tôi khẳng định sẽ giúp cậu ăn hết sạch, không để thừa một chútnào, tôi là người thực hành tiết kiệm chống lãng phí đấy!"
Sự chú ý của Lý Khoa bị kéo về, lúc này, anh nhếch môi cười, rõ ràng tâm tình đã tốt lên một chút: "Vậy chú phải ăn nhiều vào nhé, bây giờ tôi vẫn chưa đói bụng, tôi đi tắm rửa cho Ôn... cho Lý Cẩu Đản một cái đã."
Sau khi nghe thấy lời nói của Lý Khoa, cơ thể nho nhỏ của Ôn Kha trở nên cứng ngắc, móng vuốt của cô cào đã nghiện rồi, nhưng mà ghế sô pha thì...
Hơn nữa, Lý Khoa vừa ra, con mèo Vương Nhị Cẩu vốn dẫn cô đi cào ghế sô pha này lại không biết xấu hổ mà lập tức xuống khỏi ghế sô pha!
Khuôn mặt bẹt bẹt của Ôn Kha hếch lên, lúc lắc chạy thẳng đến bên chân Lý Khoa, cô dùng cái đầu đầy lông mượt mà nhẹ nhàng dụi vào bắp chân Lý Khoa: "Meo meo…"
Hiếm có lắm thì cô bạn gái sau khi biến thành mèo mới gần gũi thân thiết với mình như thế, tâm tình của Lý Khoa rất tốt, anh ôm Ôn Kha rồi đi vào nhà vệ sinh, để cánh cửa khép hờ, ôm Ôn Kha ở trước ngực mà nhìn lén Lão Vương qua khe cửa.
Mức độ chặt chẽ cẩn thận này có thể sánh ngang với thí nghiệm hóa học.
Vừa nhìn những món ăn này là cảm giác được cái miệng ăn của mình chỉ muốn mở rộng, Lão Vương rất gấp gáp, tuy rằng không biết tại sao Lý Khoa vừa tốn công làm bốn món mặn một bát canh xong lại đột nhiên đi tắm rửa cho Lý Cẩu Đản, nhưng thân là một người mang đức tính truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa tuyệt đối không lãng phí một chút lương thực nào, Lão Vương chậm rãi múc một bát cơm.
Từng hạt gạo đều nở to trơn bóng, sau khi hút đủ hơi nước, hương vị ngọt ngào ngon miệng, thật sự rất ngon!
Gắp một chút rau cần tây được xào nhìn cứ như cà tím, đưa lại gần và nhìn kỹ... Thật có lỗi, cái này thật sự không hề giống rau cần tây một chút nào.
Lão Vương vừa bất an vừa tò mò mà bỏ vào trong miệng, sau đó...
Lý Khoa tỏ ra như không xảy ra chuyện gì mà ôm Ôn Kha đi ra khỏi nhà vệ sinh trước khi Lão Vương nôn rau cần tây giống cà tím trong miệng ra, anh điềm nhiên như không mà buông Ôn Kha ra và đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống, lấy thìa múc cho mình một bát cơm đầy mà nói, "Sao thế Lão Vương?"
Mặt Lão Vương tái xanh vì nghẹn, không nhai mà nuốt rau trong miệng xuống luôn, trông ông như vừa sống sót sau tai nạn vậy, "... Lý Khoa, tôi cũng thật sự phục cậu đấy, cậu là người đầu tiên mà tôi thấy, tin rằng chắc chắn cậu cũng là người cuối cùng!"
Khóe mắt Lý Khoa mang ý cười, có vẻ hứng thú mà nhìn về phía Lão Vương, "Người thứ nhất của cái gì? Người cuối cùng của cái gì?"
Lão Vương giơ một ngón tay cái lên với Lý Khoa, lợn chết không sợ nước sôi mà ăn một ngụm canh Lý Khoa làm, sau đó buộc mình phải nuốt xuống ngụm canh mà ông không thể tả được nó có vị kiểu gì nhưng đầu lưỡi vẫn thấy cực kỳ dở, cực kỳ khó nuốt dưới ánh nhìn đầy bí hiểm của Lý Khoa.
Sau một miếng rau một ngụm canh, Lão Vương cảm giác mình sắp chết, ông ngồi phịch trên ghế dựa, nhìn Lý Khoa gắp rau ăn bình thường, vẻ mặt như không có gì vậy, "... Cậu là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng mà tôi thấy có thể nấu được món ăn có vị ngoài chua ngọt đắng cay mặn ra, khiến tôi ăn mà hoàn toàn không thể tả nổi là vị nào!"
"Quá khen."
Lão Vương vừa định trào phúng thì vị rau hòa lẫn với vị canh lại trào lên trong họng, khiến ông không nói nên lời.
Lý Khoa ra vẻ quan tâm, không dấu vết bưng bát canh mà anh vừa mới múc cho Lão Vương lên, đứng sau lưng mà đổ vào miệng ông mà nói, "Bây giờ, chú cảm giác thế nào?"
Đây là lần đầu tiên Lão Vương ăn canh đến mức tròng trắng trợn ngược lên: "..."
Nhưng mà Lý Khoa cuối cùng vẫn không quá đáng đến mức để Lão Vương ăn hết, anh chỉ rất nhiệt tình để ông ăn thử mỗi món một chút mà thôi.
Đúng, chỉ thế không hơn.
Khuôn mặt vẫn mỉm cười.
Cười tiễn bước Lão Vương có ánh mắt đờ đẫn thoạt nhìn có vẻ không còn luyến tiếc cuộc sống, Lý Khoa đút hai tay vào túi, dựa vào khung cửa nhìn bóng dáng Lão Vương rời đi, "A, không biết phần thức ăn mà tôi ăn là đồ thừa đã đặt ở ngoài từ hôm qua à?"
Ôn Kha: "..." Bạn trai đột nhiên trở nên rất quỷ súc*.
*Quỷ súc (鬼畜): Kichiku, là từ dùng để chỉ người có tâm lý biến thái, có khuynh hướng ngược đãi hay còn gọi là SM. Cũng để chỉ những người tàn nhẫn, ác như ma.
Lý Khoa đóng cửa lại đi về chuẩn bị dọn dẹp bàn ăn nhưng lại phát hiện ra, Lão Vương để quên Vương Nhị Cẩu nhà ông ta ở đây!
Âm thanh nhắc nhở của Weibo vang lên, vừa cầm lên nhìn thì mặt Lý Khoa cũng tái lại.
Tất cả đều là bài Weibo mà Lão Vương đăng lên, kiểu như "Dẫn Nhị Cẩu đi xem mặt", "Dẫn Nhị Cẩu đến nhà cha vợ Nhị Cẩu chào hỏi ", "Cùng ăn đồ ăn Trung Quốc với cha vợ của Nhị Cẩu", "Nhị Cẩu và vợ của Nhị Cẩu tiếp xúc thân mật với nhau" vân vân và mây mây.
"Ha ha ha, bốn món một canh làm sao mà đủ được, cả bàn Mãn Hán Toàn Tịch* cũng không thể thể hiện được sự nhiệt tình của tôi đối với chú nhỉ?"
(*) Mãn Hán Toàn Tịch: Là bữa tiệc bao gồm 108 món ăn độc đáo trong văn hóa người Hán.
Cơ thể nho nhỏ của Ôn Kha run lên, cô giả vờ chẳng biết gì, trèo lên ghế sô pha.
Âm thanh báo tin nhắn mới trong di động vang lên, mở ra đọc, nụ cười tươi trên mặt Lý Khoa càng đậm.
"Sau khi ăn cơm trưa với cậu, tôi cảm thấy thể xác và tinh thần của tôi đã bị tổn thương. Vì thể xác và tinh thần bị hao tổn nên tôi không nên làm việc nhiều. Trong khoảng thời gian này không thể chăm sóc Vương Nhị Cẩu, nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ này giao cho cậu đấy. Thức ăn cho mèo và đồ hộp cho mèo và cá nhỏ sấy khô cùng cần câu mèo và ổ mèo và hộp vệ sinh cho mèo đều ở cửa thang máy. Tôi coi trọng cậu đấy thiếu niên…"
Từ đầu đến cuối, Ôn Kha ngồi trên ghế sô pha nhìn sắc mặt Lý Khoa đổi tới đổi lui nhưng mà vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, "Meo meo meo?"
Cô nghiêng đầu dùng đôi mắt tròn xoe nhìn Lý Khoa, Vương Nhị Cẩu ngồi xổm bên cạnh cô cũng nghiêng đầu dùng đôi mắt tròn xoe nhìn Lý Khoa.
Ánh sáng đáng yêu -99999999!
Lý Khoa bịt mũi, buộc mình dời tầm mắt đi.
Tuy rằng Vương Nhị Cẩu do Lão Vương nuôi, tuy rằng Lão Vương và Vương Nhị Cẩu một lòng muốn dụ dỗ bạn gái nhà mình, tuy rằng Vương Nhị Cẩu phải ở đây một thời gian, nhưng sắc đẹp của Vương Nhị Cẩu vẫn không thể nghi ngờ, sắc đẹp của Lý Cẩu Đản cũng không thể nghi ngờ.
Một con mèo tai cụp Scottish Fold, một con mèo Ba Tư lông ngắn Garfield.
Đồng thời nghiêng đầu mở mắt tròn xoe tấn công, cuộc sống của Lý Khoa ấy à...
Sự chú ý của Lý Khoa bị kéo về, lúc này, anh nhếch môi cười, rõ ràng tâm tình đã tốt lên một chút: "Vậy chú phải ăn nhiều vào nhé, bây giờ tôi vẫn chưa đói bụng, tôi đi tắm rửa cho Ôn... cho Lý Cẩu Đản một cái đã."
Sau khi nghe thấy lời nói của Lý Khoa, cơ thể nho nhỏ của Ôn Kha trở nên cứng ngắc, móng vuốt của cô cào đã nghiện rồi, nhưng mà ghế sô pha thì...
Hơn nữa, Lý Khoa vừa ra, con mèo Vương Nhị Cẩu vốn dẫn cô đi cào ghế sô pha này lại không biết xấu hổ mà lập tức xuống khỏi ghế sô pha!
Khuôn mặt bẹt bẹt của Ôn Kha hếch lên, lúc lắc chạy thẳng đến bên chân Lý Khoa, cô dùng cái đầu đầy lông mượt mà nhẹ nhàng dụi vào bắp chân Lý Khoa: "Meo meo…"
Hiếm có lắm thì cô bạn gái sau khi biến thành mèo mới gần gũi thân thiết với mình như thế, tâm tình của Lý Khoa rất tốt, anh ôm Ôn Kha rồi đi vào nhà vệ sinh, để cánh cửa khép hờ, ôm Ôn Kha ở trước ngực mà nhìn lén Lão Vương qua khe cửa.
Mức độ chặt chẽ cẩn thận này có thể sánh ngang với thí nghiệm hóa học.
Vừa nhìn những món ăn này là cảm giác được cái miệng ăn của mình chỉ muốn mở rộng, Lão Vương rất gấp gáp, tuy rằng không biết tại sao Lý Khoa vừa tốn công làm bốn món mặn một bát canh xong lại đột nhiên đi tắm rửa cho Lý Cẩu Đản, nhưng thân là một người mang đức tính truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa tuyệt đối không lãng phí một chút lương thực nào, Lão Vương chậm rãi múc một bát cơm.
Từng hạt gạo đều nở to trơn bóng, sau khi hút đủ hơi nước, hương vị ngọt ngào ngon miệng, thật sự rất ngon!
Gắp một chút rau cần tây được xào nhìn cứ như cà tím, đưa lại gần và nhìn kỹ... Thật có lỗi, cái này thật sự không hề giống rau cần tây một chút nào.
Lão Vương vừa bất an vừa tò mò mà bỏ vào trong miệng, sau đó...
Lý Khoa tỏ ra như không xảy ra chuyện gì mà ôm Ôn Kha đi ra khỏi nhà vệ sinh trước khi Lão Vương nôn rau cần tây giống cà tím trong miệng ra, anh điềm nhiên như không mà buông Ôn Kha ra và đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống, lấy thìa múc cho mình một bát cơm đầy mà nói, "Sao thế Lão Vương?"
Mặt Lão Vương tái xanh vì nghẹn, không nhai mà nuốt rau trong miệng xuống luôn, trông ông như vừa sống sót sau tai nạn vậy, "... Lý Khoa, tôi cũng thật sự phục cậu đấy, cậu là người đầu tiên mà tôi thấy, tin rằng chắc chắn cậu cũng là người cuối cùng!"
Khóe mắt Lý Khoa mang ý cười, có vẻ hứng thú mà nhìn về phía Lão Vương, "Người thứ nhất của cái gì? Người cuối cùng của cái gì?"
Lão Vương giơ một ngón tay cái lên với Lý Khoa, lợn chết không sợ nước sôi mà ăn một ngụm canh Lý Khoa làm, sau đó buộc mình phải nuốt xuống ngụm canh mà ông không thể tả được nó có vị kiểu gì nhưng đầu lưỡi vẫn thấy cực kỳ dở, cực kỳ khó nuốt dưới ánh nhìn đầy bí hiểm của Lý Khoa.
Sau một miếng rau một ngụm canh, Lão Vương cảm giác mình sắp chết, ông ngồi phịch trên ghế dựa, nhìn Lý Khoa gắp rau ăn bình thường, vẻ mặt như không có gì vậy, "... Cậu là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng mà tôi thấy có thể nấu được món ăn có vị ngoài chua ngọt đắng cay mặn ra, khiến tôi ăn mà hoàn toàn không thể tả nổi là vị nào!"
"Quá khen."
Lão Vương vừa định trào phúng thì vị rau hòa lẫn với vị canh lại trào lên trong họng, khiến ông không nói nên lời.
Lý Khoa ra vẻ quan tâm, không dấu vết bưng bát canh mà anh vừa mới múc cho Lão Vương lên, đứng sau lưng mà đổ vào miệng ông mà nói, "Bây giờ, chú cảm giác thế nào?"
Đây là lần đầu tiên Lão Vương ăn canh đến mức tròng trắng trợn ngược lên: "..."
Nhưng mà Lý Khoa cuối cùng vẫn không quá đáng đến mức để Lão Vương ăn hết, anh chỉ rất nhiệt tình để ông ăn thử mỗi món một chút mà thôi.
Đúng, chỉ thế không hơn.
Khuôn mặt vẫn mỉm cười.
Cười tiễn bước Lão Vương có ánh mắt đờ đẫn thoạt nhìn có vẻ không còn luyến tiếc cuộc sống, Lý Khoa đút hai tay vào túi, dựa vào khung cửa nhìn bóng dáng Lão Vương rời đi, "A, không biết phần thức ăn mà tôi ăn là đồ thừa đã đặt ở ngoài từ hôm qua à?"
Ôn Kha: "..." Bạn trai đột nhiên trở nên rất quỷ súc*.
*Quỷ súc (鬼畜): Kichiku, là từ dùng để chỉ người có tâm lý biến thái, có khuynh hướng ngược đãi hay còn gọi là SM. Cũng để chỉ những người tàn nhẫn, ác như ma.
Lý Khoa đóng cửa lại đi về chuẩn bị dọn dẹp bàn ăn nhưng lại phát hiện ra, Lão Vương để quên Vương Nhị Cẩu nhà ông ta ở đây!
Âm thanh nhắc nhở của Weibo vang lên, vừa cầm lên nhìn thì mặt Lý Khoa cũng tái lại.
Tất cả đều là bài Weibo mà Lão Vương đăng lên, kiểu như "Dẫn Nhị Cẩu đi xem mặt", "Dẫn Nhị Cẩu đến nhà cha vợ Nhị Cẩu chào hỏi ", "Cùng ăn đồ ăn Trung Quốc với cha vợ của Nhị Cẩu", "Nhị Cẩu và vợ của Nhị Cẩu tiếp xúc thân mật với nhau" vân vân và mây mây.
"Ha ha ha, bốn món một canh làm sao mà đủ được, cả bàn Mãn Hán Toàn Tịch* cũng không thể thể hiện được sự nhiệt tình của tôi đối với chú nhỉ?"
(*) Mãn Hán Toàn Tịch: Là bữa tiệc bao gồm 108 món ăn độc đáo trong văn hóa người Hán.
Cơ thể nho nhỏ của Ôn Kha run lên, cô giả vờ chẳng biết gì, trèo lên ghế sô pha.
Âm thanh báo tin nhắn mới trong di động vang lên, mở ra đọc, nụ cười tươi trên mặt Lý Khoa càng đậm.
"Sau khi ăn cơm trưa với cậu, tôi cảm thấy thể xác và tinh thần của tôi đã bị tổn thương. Vì thể xác và tinh thần bị hao tổn nên tôi không nên làm việc nhiều. Trong khoảng thời gian này không thể chăm sóc Vương Nhị Cẩu, nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ này giao cho cậu đấy. Thức ăn cho mèo và đồ hộp cho mèo và cá nhỏ sấy khô cùng cần câu mèo và ổ mèo và hộp vệ sinh cho mèo đều ở cửa thang máy. Tôi coi trọng cậu đấy thiếu niên…"
Từ đầu đến cuối, Ôn Kha ngồi trên ghế sô pha nhìn sắc mặt Lý Khoa đổi tới đổi lui nhưng mà vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, "Meo meo meo?"
Cô nghiêng đầu dùng đôi mắt tròn xoe nhìn Lý Khoa, Vương Nhị Cẩu ngồi xổm bên cạnh cô cũng nghiêng đầu dùng đôi mắt tròn xoe nhìn Lý Khoa.
Ánh sáng đáng yêu -99999999!
Lý Khoa bịt mũi, buộc mình dời tầm mắt đi.
Tuy rằng Vương Nhị Cẩu do Lão Vương nuôi, tuy rằng Lão Vương và Vương Nhị Cẩu một lòng muốn dụ dỗ bạn gái nhà mình, tuy rằng Vương Nhị Cẩu phải ở đây một thời gian, nhưng sắc đẹp của Vương Nhị Cẩu vẫn không thể nghi ngờ, sắc đẹp của Lý Cẩu Đản cũng không thể nghi ngờ.
Một con mèo tai cụp Scottish Fold, một con mèo Ba Tư lông ngắn Garfield.
Đồng thời nghiêng đầu mở mắt tròn xoe tấn công, cuộc sống của Lý Khoa ấy à...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.