Chương 45: Một con mèo đáng yêu bị ép giảm béo
Quất Cửu Bàn
07/06/2020
Trải qua chuyện này, trong đêm kinh hoàng ấy, mèo Kha đã biến thân và một lần nữa mở ra một thành tựu vĩ đại trong lịch sử làm mèo của cô.
Đối với chuyện này, mèo Kha tự hào hừ hừ kêu meo meo.
“Chỗ này chỗ này, bụi cỏ, bụi cỏ, ven sông có người, ấy ấy ấy, anh chạy nhanh lên nào meo...”
“Muối muối muối, cho thêm, cho thêm vào, lửa lửa lửa, thêm nước thêm nước...”
“Mã nguồn này của anh... thôi đi em nhìn không hiểu.”
Cứ như vậy, từ khi mèo Kha tìm lại được kỹ năng trò chuyện của mình cô vẫn luôn liên mồm nói chuyện, ròng rã ba ngày không hề muốn dừng lại.
Cô vẫn là một con mèo nhỏ bé, giọng nói không được trong trẻo giống như lúc làm người mà mang theo chút giọng trẻ con, nhưng lại nói vô cùng nghiêm túc, đã thế còn không nhịn được vẫn cho thêm mấy tiếng meo meo vào.
Nghe theo lời chỉ huy của cô, Lý Khoa đã tránh được việc bị đánh chết ở bờ sông, kết quả lại sau khi lên Bùa Đỏ thì bị kẻ địch giày vò ở bụi cỏ sau hẻm núi. Anh để điện thoại di động xuống, dùng ánh mắt sâu xa nhìn mèo Kha chằm chằm
“Người ta chỉ là một con mèo nhỏ đáng yêu meo meo…”
Cuối cùng Lý Khoa không thể kiềm chế nổi nữa, anh vòng tay ôm mèo Kha vào lòng, mạnh mẽ xoa xoa, sau đó thở ra một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười sung sướng của tên mập suốt ngày ru rú ở nhà.
Mèo Kha rủ tai xuống, chòm râu nhếch lên, cố gắng làm ra vẻ mặt “Em vô cùng dữ”.
Tay Lý Khoa lại bắt đầu ngứa ngáy, anh bỏ qua con Tề Thiên Đại Thánh đã được hồi sinh trên điện thoại để ôm lấy mèo Kha, lại tiếp tục xoa xoa, đệm thịt sáng bóng của mèo Kha không chịu yếu thế, giẫm giẫm lên mặt Lý Khoa.
Lý Cẩu Đản đã sớm quen với việc hai người tương tác với nhau, nó còn có thể bình yên theo dõi chương trình truyền hình, gặm khoai chiên, lắc đầu một cái, không hề bị ảnh hưởng mà tiếp tục xem anh mèo đẹp trai đang tắm nắng trên ti vi.
Thật sự là một ngày tốt lành và yên bình mà - Lý Khoa, người bị thất bại dưới Miêu Miêu quyền của mèo Kha, dùng tư thế của một tên ăn hại suốt ngày ở lì trong nhà nằm ườn trên ghế sô pha và nghĩ như vậy.
“Có người cũng tôi chia đôi cốc rượu, có người nói với tôi rằng đêm đã khuya…”
Tiếng nhạc du dương vang lên, hai lỗ tai mèo Kha “phắt” một cái dựng thẳng lên, cô bước trên đệm thịt hoa mai rồi nhảy lên trên bàn.
Từ sau lần biến thân ở đêm kinh hoàng ấy, Ôn Cẩm ở cách cả đại dương nhận được email nên lo lắng chạy về, sau đó lại chạy đi giống như bị lửa đốt cháy mông, cho tới giờ đã được một tuần, đây là cú điện thoại đầu tiên anh gọi đến.
Chuyện này có thể liên quan tới việc mình có thể biến thành người nữa hay không, đương nhiên mèo Kha vô cùng trông ngóng.
“Anh à? Thế nào rồi? Có kết quả rồi sao meo mèo méo?”
“...” Ôn Cẩm khựng lại, ánh mắt nhìn người đang đứng ở sau lưng mình, sau đó anh kiên quyết như thể muốn đập nồi dìm thuyền, quyết tâm nói: “Tiểu Kha, sau mười phút nữa anh sẽ đến, em chuẩn bị sẵn sàng đi, dọn dẹp phòng một chút rồi hỏi Lý Khoa có thời gian ra ngoài ăn cơm không.”
Sau khi đã quen với việc Đại Ma Vương không báo trước đã đến, lần này đột nhiên làm theo phong cách chính thức làm cho Lý Khoa được cưng chiều mà lo sợ, anh ghé sát khuôn mặt dẹt của mèo Kha, dùng giọng điệu vinh hạnh, nói: “Coi như em có việc bận thì cũng sẽ dành chút thời gian ra để đi ăn cơm. Phòng em đã được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, tuyệt đối không có lấy một hạt bụi.”
“Ha ha, chỉ mong cậu thật sự có thể làm cho cái ổ chó đó biến thành không có lấy một hạt bụi.” Ôn Cẩm không hề nể mặt châm chọc một hồi, sau đó bỗng nhớ tới người ở sau lưng nên cả người cứng đờ lại, sượng sùng cứu vãn tôn nghiêm của bản thân, “Thực ra lần trước tôi đến thì thấy cậu dọn dẹp rất sạch sẽ, không cần đặc biệt dọn dẹp vì tôi, cứ theo dáng vẻ bình thường là được.”
Ôn Cẩm khen Lý Khoa mấy câu trái với lương tâm sau đó cứng nhắc cúp điện thoại, xoay người đối diện với hai người đang cười ha ha, anh chỉ cảm thấy, lần này Lý Khoa và em gái của anh thật sự xong đời rồi.
Hoàn toàn không biết tý gì về chuyện này, Lý Khoa thật sự chuẩn bị cứ để như bình thường, rồi vui vẻ cười đùa với mèo Kha.
Meo Kha cắn một con cá nhỏ sấy khô, nhảy lên nóc tủ lạnh, cô nhìn xuống Lý Khoa từ trên cao, ngẩng đầu hất mặt đầy kiêu ngạo.
“Nhiều rồi, thật sự ăn nhiều rồi mà!” Trên tay Lý Khoa cầm cái cân, trên mặt lộ ra vẻ xót xa, “Đợt trước không phải đã duy trì rất tốt hay sao? Sao lại mập lại về mức năm cân rồi? Tiểu Kha, làm mèo thì phải học cách kiên trì, sau đó mới có thể có được càng nhiều thức ăn ngon hơn nữa!”
Mèo Kha chớp mắt: “Người ta chỉ là một con mèo nhỏ đáng yêu, tại sao lại phải giảm béo giống như loài người chứ?”
“Gan nhiễm mỡ, bụng mỡ mấy tầng như mấy tầng phao bơi, chân to, không có cổ, béo tới mức không thò vuốt ra được, béo tới mức không nhảy lên để mở cửa được, béo tới mức không mở cửa tủ lạnh được, béo tới mức...”
Mèo Kha:...
Thành công bị Lý Khoa uy hiếp khi béo tới mức không thể mở cửa tủ lạnh được nên mèo Kha bất đắc dĩ giao cá nhỏ sấy khô vào tay Lý Khoa.
Lý Cẩu Đản đá dép đi trong nhà, sờ bụng, mở tủ lạnh, khi không nhìn thấy cupcake và kem ốc quế mình thích đâu thì nó quay đầu lại, nhìn về phía mèo Kha đang đối đầu với Lý Khoa, “Ba, con đói quá.”
“Ăn ăn ăn.” Lý Khoa ló đầu nhìn vào tủ lạnh, sau đó xắn tay áo lên, nói: “Không có bánh ngọt nhỏ, chúng ta ăn cơm có được không?”
“Không đâu, muốn ăn bánh ngọt nhỏ cơ.”
“Được được được, ba làm bánh ngọt to có được không?”
Dỗ dành Lý Cẩu Đản đang thấy ấm ức xong, Lý Khoa đối diện với ánh mắt thâm trầm, hoàn toàn coi anh là tên biến thái của mèo Kha.
“... Lẽ nào Cẩu Đản không phải là con gái của chúng ta sao?”
Mèo Kha đau xót nhấc đệm thịt lên, che đôi đồng tử mèo, “Anh dung túng con gái anh ăn uống làm cho thân thể của bạn gái anh béo như thế à?”
Lý Khoa bị tức đến yếu cả người, anh xắn ống tay áo lên, thốt ra một câu, “Bốn mươi năm cân là quá nhẹ, hiện giờ năm hai cân rưỡi không phải rất tốt hay sao?”
“Năm cân không phải rất tốt hay sao? Sao anh cứ nhất định phải để bạn gái anh chỉ vì một con mèo có bốn cân mà phải giảm béo chứ?”
Lý Khoa khí thế hùng hồn xắn ống tay lên rồi lại thả ống tay xuống, lải nhải nói: “Gan nhiễm mỡ, bụng mỡ mấy tầng như mấy tầng phao bơi, chân to, không có cổ, béo tới mức không thò vuốt ra được, béo tới mức không nhảy lên để mở cửa được, béo tới mức không mở cửa tủ lạnh được, béo tới mức...”
Đối với chuyện này, mèo Kha tự hào hừ hừ kêu meo meo.
“Chỗ này chỗ này, bụi cỏ, bụi cỏ, ven sông có người, ấy ấy ấy, anh chạy nhanh lên nào meo...”
“Muối muối muối, cho thêm, cho thêm vào, lửa lửa lửa, thêm nước thêm nước...”
“Mã nguồn này của anh... thôi đi em nhìn không hiểu.”
Cứ như vậy, từ khi mèo Kha tìm lại được kỹ năng trò chuyện của mình cô vẫn luôn liên mồm nói chuyện, ròng rã ba ngày không hề muốn dừng lại.
Cô vẫn là một con mèo nhỏ bé, giọng nói không được trong trẻo giống như lúc làm người mà mang theo chút giọng trẻ con, nhưng lại nói vô cùng nghiêm túc, đã thế còn không nhịn được vẫn cho thêm mấy tiếng meo meo vào.
Nghe theo lời chỉ huy của cô, Lý Khoa đã tránh được việc bị đánh chết ở bờ sông, kết quả lại sau khi lên Bùa Đỏ thì bị kẻ địch giày vò ở bụi cỏ sau hẻm núi. Anh để điện thoại di động xuống, dùng ánh mắt sâu xa nhìn mèo Kha chằm chằm
“Người ta chỉ là một con mèo nhỏ đáng yêu meo meo…”
Cuối cùng Lý Khoa không thể kiềm chế nổi nữa, anh vòng tay ôm mèo Kha vào lòng, mạnh mẽ xoa xoa, sau đó thở ra một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười sung sướng của tên mập suốt ngày ru rú ở nhà.
Mèo Kha rủ tai xuống, chòm râu nhếch lên, cố gắng làm ra vẻ mặt “Em vô cùng dữ”.
Tay Lý Khoa lại bắt đầu ngứa ngáy, anh bỏ qua con Tề Thiên Đại Thánh đã được hồi sinh trên điện thoại để ôm lấy mèo Kha, lại tiếp tục xoa xoa, đệm thịt sáng bóng của mèo Kha không chịu yếu thế, giẫm giẫm lên mặt Lý Khoa.
Lý Cẩu Đản đã sớm quen với việc hai người tương tác với nhau, nó còn có thể bình yên theo dõi chương trình truyền hình, gặm khoai chiên, lắc đầu một cái, không hề bị ảnh hưởng mà tiếp tục xem anh mèo đẹp trai đang tắm nắng trên ti vi.
Thật sự là một ngày tốt lành và yên bình mà - Lý Khoa, người bị thất bại dưới Miêu Miêu quyền của mèo Kha, dùng tư thế của một tên ăn hại suốt ngày ở lì trong nhà nằm ườn trên ghế sô pha và nghĩ như vậy.
“Có người cũng tôi chia đôi cốc rượu, có người nói với tôi rằng đêm đã khuya…”
Tiếng nhạc du dương vang lên, hai lỗ tai mèo Kha “phắt” một cái dựng thẳng lên, cô bước trên đệm thịt hoa mai rồi nhảy lên trên bàn.
Từ sau lần biến thân ở đêm kinh hoàng ấy, Ôn Cẩm ở cách cả đại dương nhận được email nên lo lắng chạy về, sau đó lại chạy đi giống như bị lửa đốt cháy mông, cho tới giờ đã được một tuần, đây là cú điện thoại đầu tiên anh gọi đến.
Chuyện này có thể liên quan tới việc mình có thể biến thành người nữa hay không, đương nhiên mèo Kha vô cùng trông ngóng.
“Anh à? Thế nào rồi? Có kết quả rồi sao meo mèo méo?”
“...” Ôn Cẩm khựng lại, ánh mắt nhìn người đang đứng ở sau lưng mình, sau đó anh kiên quyết như thể muốn đập nồi dìm thuyền, quyết tâm nói: “Tiểu Kha, sau mười phút nữa anh sẽ đến, em chuẩn bị sẵn sàng đi, dọn dẹp phòng một chút rồi hỏi Lý Khoa có thời gian ra ngoài ăn cơm không.”
Sau khi đã quen với việc Đại Ma Vương không báo trước đã đến, lần này đột nhiên làm theo phong cách chính thức làm cho Lý Khoa được cưng chiều mà lo sợ, anh ghé sát khuôn mặt dẹt của mèo Kha, dùng giọng điệu vinh hạnh, nói: “Coi như em có việc bận thì cũng sẽ dành chút thời gian ra để đi ăn cơm. Phòng em đã được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, tuyệt đối không có lấy một hạt bụi.”
“Ha ha, chỉ mong cậu thật sự có thể làm cho cái ổ chó đó biến thành không có lấy một hạt bụi.” Ôn Cẩm không hề nể mặt châm chọc một hồi, sau đó bỗng nhớ tới người ở sau lưng nên cả người cứng đờ lại, sượng sùng cứu vãn tôn nghiêm của bản thân, “Thực ra lần trước tôi đến thì thấy cậu dọn dẹp rất sạch sẽ, không cần đặc biệt dọn dẹp vì tôi, cứ theo dáng vẻ bình thường là được.”
Ôn Cẩm khen Lý Khoa mấy câu trái với lương tâm sau đó cứng nhắc cúp điện thoại, xoay người đối diện với hai người đang cười ha ha, anh chỉ cảm thấy, lần này Lý Khoa và em gái của anh thật sự xong đời rồi.
Hoàn toàn không biết tý gì về chuyện này, Lý Khoa thật sự chuẩn bị cứ để như bình thường, rồi vui vẻ cười đùa với mèo Kha.
Meo Kha cắn một con cá nhỏ sấy khô, nhảy lên nóc tủ lạnh, cô nhìn xuống Lý Khoa từ trên cao, ngẩng đầu hất mặt đầy kiêu ngạo.
“Nhiều rồi, thật sự ăn nhiều rồi mà!” Trên tay Lý Khoa cầm cái cân, trên mặt lộ ra vẻ xót xa, “Đợt trước không phải đã duy trì rất tốt hay sao? Sao lại mập lại về mức năm cân rồi? Tiểu Kha, làm mèo thì phải học cách kiên trì, sau đó mới có thể có được càng nhiều thức ăn ngon hơn nữa!”
Mèo Kha chớp mắt: “Người ta chỉ là một con mèo nhỏ đáng yêu, tại sao lại phải giảm béo giống như loài người chứ?”
“Gan nhiễm mỡ, bụng mỡ mấy tầng như mấy tầng phao bơi, chân to, không có cổ, béo tới mức không thò vuốt ra được, béo tới mức không nhảy lên để mở cửa được, béo tới mức không mở cửa tủ lạnh được, béo tới mức...”
Mèo Kha:...
Thành công bị Lý Khoa uy hiếp khi béo tới mức không thể mở cửa tủ lạnh được nên mèo Kha bất đắc dĩ giao cá nhỏ sấy khô vào tay Lý Khoa.
Lý Cẩu Đản đá dép đi trong nhà, sờ bụng, mở tủ lạnh, khi không nhìn thấy cupcake và kem ốc quế mình thích đâu thì nó quay đầu lại, nhìn về phía mèo Kha đang đối đầu với Lý Khoa, “Ba, con đói quá.”
“Ăn ăn ăn.” Lý Khoa ló đầu nhìn vào tủ lạnh, sau đó xắn tay áo lên, nói: “Không có bánh ngọt nhỏ, chúng ta ăn cơm có được không?”
“Không đâu, muốn ăn bánh ngọt nhỏ cơ.”
“Được được được, ba làm bánh ngọt to có được không?”
Dỗ dành Lý Cẩu Đản đang thấy ấm ức xong, Lý Khoa đối diện với ánh mắt thâm trầm, hoàn toàn coi anh là tên biến thái của mèo Kha.
“... Lẽ nào Cẩu Đản không phải là con gái của chúng ta sao?”
Mèo Kha đau xót nhấc đệm thịt lên, che đôi đồng tử mèo, “Anh dung túng con gái anh ăn uống làm cho thân thể của bạn gái anh béo như thế à?”
Lý Khoa bị tức đến yếu cả người, anh xắn ống tay áo lên, thốt ra một câu, “Bốn mươi năm cân là quá nhẹ, hiện giờ năm hai cân rưỡi không phải rất tốt hay sao?”
“Năm cân không phải rất tốt hay sao? Sao anh cứ nhất định phải để bạn gái anh chỉ vì một con mèo có bốn cân mà phải giảm béo chứ?”
Lý Khoa khí thế hùng hồn xắn ống tay lên rồi lại thả ống tay xuống, lải nhải nói: “Gan nhiễm mỡ, bụng mỡ mấy tầng như mấy tầng phao bơi, chân to, không có cổ, béo tới mức không thò vuốt ra được, béo tới mức không nhảy lên để mở cửa được, béo tới mức không mở cửa tủ lạnh được, béo tới mức...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.