Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 104: Niềm vui đến bất ngờ

Quất Cửu Bàn

07/06/2020

"Cộc cộc cộc…" Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Hôm nay Lý Khoa dẫn cả ba Lý và mẹ Lý ra sân bay nhận đồ, họ không thể trở về sớm như vậy được, vậy ai đang gõ cửa bên ngoài?

Mèo Kha quay đầu nhìn Lý Cẩu Đản mắt đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa với vẻ mặt nóng lòng muốn mở, cô nhớ lại kinh nghiệm “lật xe” đau đớn của kết quả tuyên truyền giáo dục lần trước, không khỏi nắm tay thở dài.

“Cứ nhìn xem bên ngoài là ai trước đã rồi hãy mở cửa, nếu là người lạ thì phải thật cảnh giác."

Lý Cẩu Đản gật đầu, sau đó kiễng mũi chân, rón ra rón rén dựa vào tường chậm rãi di chuyển về phía cửa trước.

Nó mở mắt mèo nhìn ra bên ngoài, sau đó quay đầu nhìn về phía mèo Kha, ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Là ba mẹ!"

Ba mẹ? Não mèo Kha ngừng hoạt động.

Bây giờ chỉ còn cách mấy ngày là đến năm mới rồi đúng không? Không phải ba mẹ cô nên ở nhà ở thủ đô mua sắm đồ đạc đón năm mới, ngày nào cũng làm tổng vệ sinh hay sao? Sao có thể đột nhiên xuất hiện ngoài cửa được?

Nhất định là tối hôm qua Lý Cẩu Đản thức khuya xem phim nên nhìn nhầm người ngoài cửa rồi!

Mèo Kha nghĩ như vậy, lập tức nhảy lên tay nắm cửa nhìn thấy rõ người bên ngoài xuyên qua mắt mèo.

Ba Ôn, mẹ Ôn mỗi người quấn khăn quàng màu đỏ thật dày, mặc áo lông dài đến tận mắt cá chân, quần áo dày nặng làm cho mặt họ đỏ rừng rực.

Xong rồi!

Phản ứng đầu tiên của mèo Kha là quay về phòng khách tìm điện thoại của cô, móng vuốt mèo ấn mở khóa rồi gọi điện thoại cho Ôn Cẩm: "Anh hai, anh hai, anh hai, chuyện lớn không xong rồi, ba mẹ đột nhiên đến Thượng Hải, bây giờ đang đứng ngay bên ngoài cửa nhà em rồi!"

"...!"



Ôn Cẩm tranh thủ thời gian nghỉ trưa để nghỉ ngơi một lát, đôi mắt buồn ngủ mơ màng dùng sức mạnh của ý chí để nhận điện thoại của em gái, câu nói của cô làm cho cơn buồn ngủ bay sạch.

Mèo Kha nói tiếp: "Đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, cũng không thông báo lấy một tiếng, bây giờ Lý Khoa không có ở nhà, anh hai, anh có thể chạy đến đây được không?"

Ôn Cẩm đưa mắt nhìn đống tài liệu gần như bao vây một vòng xung quanh bàn làm việc cao hai mét mốt, anh thở hắt ra, ổn định tinh thần trầm giọng nói: "Bình tĩnh nào, chúng ta có thể xử lý được, trước tiên em gửi tin nhắn cho Lý Khoa, để cậu ta chuẩn bị tâm lý, bây giờ đi mở cửa đón ba mẹ vào đi."

"Sau đó thì sao?" Mèo Kha nhìn chằm chằm vào điện thoại, khó xử nói: "Trước khi đến ba mẹ không nói gì với em cả, mấy hôm trước ba mẹ Lý Khoa cũng đến Thượng Hải, có chút khó xử."

"..." Ôn Cẩm cắn răng, nói: "Nếu thật sự không được nữa thì đăng ký cho ba mẹ tham gia một đoàn du lịch, anh và Vanh Vanh sẽ đi theo ba mẹ ra nước ngoài chơi một chuyến."

Mèo Kha do dự: "Nhưng nếu làm như vậy, liệu ba mẹ có cảm thấy là em không thương ba mẹ nữa, liệu ba mẹ có cảm thấy khó chịu hay không?"

Ôn Cẩm an ủi: "Lý Cẩu Đản chưa chắc đã lộ tẩy trước mặt ba mẹ đâu, miễn là kế hoạch thuận lợi, ba mẹ sẽ không phát hiện ra có chuyện gì khác thường đâu."

Mèo Kha khó xử gật đầu, một giây sau, điện thoại của mẹ Ôn gọi đến dọa cho cô giật mình cúp điện thoại của Ôn Cẩm, nhận cuộc gọi mẹ Ôn vừa mới gọi đến.

"Kha Kha, con và Tiểu Lý đi ra ngoài chơi à?"

Mèo Kha hắng giọng, đổi tiếng, nói: "Con ở nhà ngủ một giấc thôi, sao vậy mẹ?"

"Lại ngủ! Con gái lớn nhà ai hơn hai mươi tuổi đầu rồi ngày nào cũng nằm ngủ ở nhà đến trưa thế hả, mau đứng dậy mở cửa cho mẹ!"

Mẹ Ôn nói xong thì cúp điện thoại, sau đó giận dữ đứng ở cửa ra vào.

Mèo Kha liếc mắt cho Lý Cẩu Đản với ánh mắt tự bảo trọng, sau đó thân thể mèo nhỏ nhảy lên tay cầm, dùng sức nặng để mở cửa.



Mẹ Ôn vừa vào cửa đã lườm Lý Cẩu Đản, mở miệng nói dưới ánh mắt mê mang của nó: "Đứng bên ngoài gõ cửa đến nửa ngày cũng không chịu mở cửa, con ngủ say thế cơ à?"

"..." Lý Cẩu Đản khó khăn quay đầu liếc mắt nhìn mèo Kha đang làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Mới có hơn nửa năm, ba Ôn mẹ Ôn đã quay lại nhà của Lý Khoa ở Thượng Hải. Cách bài trí trong căn phòng vẫn không thay đổi gì, chẳng qua đã tăng lên rất nhiều đồ vật mà thôi.

Mèo Kha nhún nhảy đôi chân ngắn ngủn để nhảy vào lòng mẹ Ôn nhằm phân tán sự chú ý của bà một chút.

Lý Cẩu Đản đột nhiên nhanh trí, nó lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Lý Khoa.

Mẹ Ôn nhét mèo Kha vào lòng ba Ôn, ngắt cuộc gọi mà Lý Cẩu Đản còn chưa kết nối được, sau đó cởi khăn quàng cổ và áo khoác xuống, thở gấp, nói: "Sáng sớm đã bắt xe ra sân bay, máy bay vừa hạ cánh đã chạy đến chỗ hai đứa. Chuyện ba mẹ đến khoan hãy nói với Tiểu Lý, chúng ta dọn dẹp một chút, cho cậu ta một niềm vui bất ngờ."

Lý Cẩu Đản sững sờ đứng bên cạnh bàn trà, bộ dạng ngỡ ngàng không biết đang xảy ra chuyện gì, mẹ Ôn bắt đầu nhéo nhẹ mặt nó, hỏi: "Tiểu Lý đi mua thức ăn hả?"

Mẹ Ôn nhéo không đau, nhưng Lý Cẩu Đản vẫn có chút ấm ức, nó xoa mặt mình, đáp lời: "Khoa Khoa và chú dì đi ra ngoài rồi..."

"Chú dì?" Động tác thu dọn đồ đạc của mẹ Ôn đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ba Ôn.

Lý Cẩu Đản xoa mặt gật đầu, sợ trả lời muộn một chút thì mẹ Ôn lại chạy đến nhéo: "Mấy hôm trước chú dì mới đến."

"..."

Bầu không khí trở nên im lặng lúng túng, ba Ôn phá tan không khí im lặng, ông lấy điện thoại ra lướt đến trang đặt vé, nói: "Tôi tìm thử vé máy bay gần nhất để đi về, thừa dịp ba mẹ Tiểu Lý còn chưa biết chúng ta đến, chúng ta về luôn nhé?"

Mẹ Ôn thở dài: "Ban đầu tưởng rằng mấy đứa trẻ không đến đây với chúng ta, chúng ta đến đấy cùng đón một năm mới cho náo nhiệt, không ngờ Tiểu Lý không ăn Tết với chúng ta là vì ba mẹ cậu ấy đã quay về."

Động tác tìm vé của ba Ôn ngừng lại, ôm bả vai mẹ Ôn an ủi: "Đến thì cũng đến rồi, đúng lúc tranh thủ cơ hội này gặp mặt ba mẹ Tiểu Lý một lần, sau này cũng có thể yên tâm để Kha Kha gả đến nhà họ Lý."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Gái Tôi Là Mèo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook