Chương 70: Ôn cẩm trẻ con
Quất Cửu Bàn
07/06/2020
Ôn Cẩm sợ mèo, mà cô ấy lại thích mèo.
Tuy rằng rất khó trả lời, nhưng Tề Vanh cũng không lảng tránh vấn đề, cô ấy còn thật sự suy nghĩ.
"Chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, nếu nuôi thú cưng thì cần cả hai bên đều gánh vác trách nhiệm. Chưa nói đến chuyện A Cẩm sợ mèo thì bọn cháu sẽ hoàn toàn không tiếp xúc, cũng không thể nói cháu không quan tâm đến việc A Cẩm thích và ghét cái gì, hay là cháu không hỏi ý kiến của anh ấy đã trực tiếp đưa ra quyết định."
Tề Vanh trình bày qua về quan điểm của cô ấy, vừa có lý lại rất công bằng, Ôn Cẩm đang nghe lén bên cạnh cũng đồng ý mà gật đầu.
Cha Ôn dường như vô tình liếc về phía sau ông, sau khi ho nhẹ một tiếng, ông lại hỏi: "Cháu và Tiểu Lý là bạn học lâu năm à?"
"Từ tiểu học đến đại học chúng cháu đều là bạn học, sau này khi đi làm lại trùng hợp vào làm cùng một công ty."
"Vậy hẳn là cháu rất hiểu Tiểu Lý nhỉ? Thân quen đến vậy, bình thường có hay hẹn ra ngoài gặp mặt hay đi du lịch gì đó không?"
Tề Vanh dần dần nghe ra điểm bất thường trong lời nói của cha Ôn, cô ấy vội khoát tay, khóe miệng nở một nụ cười xấu hổ, "Du lịch thì không có đâu ạ. Chú Ôn cũng biết đấy, công việc của bọn cháu khá bận, thời gian nghỉ ngơi bình thường đều là ở nhà thư giãn, chứ không còn sức hay tinh thần để ra ngoài chơi đâu."
Cha Ôn khẽ gật đầu, lại nói thêm, "Thế Tiểu Lý và Kha Kha quen nhau bao giờ, cháu có biết không?"
"..." Lúc ấy, cô ấy còn đang bận thầm mến Lý Khoa, đang bận làm trâu làm ngựa cho đàn anh, làm sao có thời giờ chú ý Lý Khoa bị đàn em nửa đường xông ra dụ đi mất chứ?
Tề Vanh lộ ra một nụ cười mỉm xấu hổ lại không mất lễ phép, trả lời: "Về cuộc sống tình cảm của Lý Khoa thì cháu không rõ lắm. Sau khi tốt nghiệp, công việc khá bận rộn. Tuy nói là đi làm một công ty nhưng bình thường lại không hay tiếp xúc."
Cha Ôn nhăn mặt nhíu mày, Tề Vanh nghĩ đến những ngày còn cùng Lý Khoa phấn đấu, còn có cả mối tình thầm mến thuở thanh xuân bị chôn giấu đầy chua sót, cô ấy nghiến răng, lại bổ sung, "Tuy rằng cháu không hay tiếp xúc với cậu ấy, nhưng nhân phẩm và tính cách của cậu ấy rất tốt. Chú Ôn đến Thượng Hải cũng được vài ngày rồi đúng không ạ, ngoài chuyện chăm sóc, quan tâm đến mèo nhiều một chút và chuyện đi chỗ nào cũng phải dẫn mèo theo, những điểm khác của cậu ấy vẫn rất tốt."
Lý Khoa đang trò chuyện với mẹ Ôn ở nhà, khuyên bà sớm đi nghỉ thì đột nhiên hắt xì một cái.
Nghe vậy, cha Ôn càng nhíu mày chặt hơn, ông chờ Tề Vanh nói xong, ôn hòa cười với cô ấy, hiền từ nói: "Tiểu Lý cũng tốt, giờ đã hơi muộn rồi, con gái nên ngủ nhiều để giữ vẻ xinh đẹp, để Cẩm Cẩm tiễn cháu về nhà nhé."
Tề Vanh không cự tuyệt, cô ấy và Ôn Cẩm đứng song song ở ven đường, phất tay tiễn cha Ôn đang được tài xế chở về nhà.
Thật vất vả mới có thời gian ở bên nhau, hoa tiền nguyệt hạ(1), Ôn Cẩm xòe tay ra, đan mười ngón thật chặt với Tề Vanh, hai người đi trên con đường nhỏ dưới ánh trăng, quả nhiên cực kỳ thanh thản dễ chịu.
(1) Hoa tiền nguyệt hạ: trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu…
Trăng tròn như cái đĩa đang lơ lửng trên đỉnh đầu, ánh trăng bàng bạc trong trẻo chiếu sáng xuống mặt đất dường như đã phủ thêm một lớp áo màu bạc cho vạn vật, làm chúng trở nên dịu dàng, quyến rũ hơn.
Ôn Cẩm nắm tay Tề Vanh đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây, tâm trạng anh lại dần dần dao động, anh nghĩ đến chuyện đã thương lượng với Lý Khoa vào ban ngày, Lý Khoa muốn kéo Tề Vanh về phía bọn họ.
Loại chuyện liên quan tới năng lực kỳ quái, thần bí linh tinh này, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, nhưng sau này khẳng định Tề Vanh sẽ tiếp xúc với Lý Cẩu Đản và mèo Kha không ít, cô ấy cũng không phải người có chỉ số thông minh thấp, lâu dần khẳng định sẽ phát hiện manh mối, đến lúc đó càng khó giải thích.
Hạng mục hợp đồng hay điều khoản gì đó gây bất lợi cho công ty dù bị che giấu sâu đến đâu đi nữa, Ôn Cẩm vẫn có thể dùng cái đầu thông minh của anh tìm ra, nhưng một khi gặp phải việc nhà và chuyện mà dù nói ra cũng không có ai tin tưởng, cái đầu thông minh của anh có vẻ không thể sử dụng được.
Ba con người nhỏ bé đang đánh nhau trong suy nghĩ của Ôn Cẩm. Một người bảo mau nói cho Tề Vanh, Tề Vanh chính là bạn gái anh, về sau nói không chừng sẽ là người ở bên anh cả đời; một người bảo không thể nói, nếu nói ra chuyện liên quan tới năng lực kỳ quái, thần bí linh tinh này dọa Tề Vanh chạy mất thì làm sao bây giờ, lỡ Tề Vanh biết được rồi lén tìm tổ chức nghiên cứu để mang Lý Cẩu Đản và mèo Kha đi giải phẫu thì phải làm sao bây giờ; còn có một người giữ ý kiến trung lập, không phụ họa cho ý kiến của ai, cũng không đồng ý với ý kiến của ai, vẫn sắm vai khuyên can.
Ôn Cẩm bị ba người này làm cho đau đầu, anh không khỏi đưa tay xoa bóp sống mũi cao thẳng. Vốn anh vẫn luôn có tinh thần phấn chấn, luôn giữ hình tượng sếp tổng tinh anh nhưng lúc này sắc mặt anh cũng không khỏi có vài tia mỏi mệt.
"Sao vậy? Có phải gần đây anh bận quá, không nghỉ ngơi hẳn hỏi đúng không?"
Tề Vanh thấy anh lộ ra mỏi mệt, khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Ôn Cẩm khuỵu đầu gối xuống, đè nửa người lên người Tề Vanh, một bàn tay ôm cổ của cô ấy, vùi đầu vào hõm vai Tề Vanh. Sợi tóc ngắn ngủn và đám râu mới mọc trên cằm anh dụi vào làn da yêu kiều, mềm mại, trắng nõn của Tề Vanh, hơi thở nong nóng phả vào cần cổ khiến Tề Vanh cảm thấy ngứa ngứa, không nhịn được rụt vai lại và đẩy Ôn Cẩm.
Ôn Cẩm vốn luôn tỏ ra thành thục hiếm khi trẻ con như vậy, anh vươn hai tay ôm chặt lấy Tề Vanh, giống như một con gấu Koala lớn vậy, cả nửa người bám trên người cô ấy, khiến cả người Tề Vanh không ngừng loạng choạng lại không đến mức ngã xuống.
Tề Vanh không chịu bỏ qua mà đưa tay chọc chỗ nhột của anh, Ôn Cẩm nhân cơ hội bắt lấy hai tay Tề Vanh, khoảng cách của hai người đột nhiên bị kéo gần, hơi thở ấm nóng hòa lẫn vào nhau, khiến cảnh đêm mùa thu lạnh lẽo này thêm chút mờ ám và ấm áp.
Vào ban ngày, hai con mắt sắc sảo bị Ôn Cẩm giấu dưới lớp kính, lúc này không còn bị che giấu nữa. Ánh mắt nhìn Tề Vanh trở nên dịu dàng thắm thiết như nước, Tề Vanh sớm trở nên mềm nhũn dưới ánh mắt của anh. Đang lúc hai người định tiến thêm một bước, một bàn tay của Ôn Cẩm xoa nhẹ eo Tề Vanh thì ánh đèn pin không biết từ nơi nào chiếu tới đột nhiên rọi vào mặt hai người.
Hai mắt bị ánh sáng cực kỳ đột ngột này làm cho chói lóa, Ôn Cẩm giơ tay cản cho Tề Vanh một chút, phía ánh sáng phát ra đột nhiên truyền đến tiếng quát: "Ai đang ở trong rừng cây nhỏ thế, có biết là không được giẫm lên mặt cỏ không? Bị bắt được là phải phạt tiền đấy, này này này, tôi đang nói cô cậu đấy, không được chạy "
Người được nghi là bảo vệ khu vực cầm đèn pin chạy theo phía sau, Ôn Cẩm dắt Tề Vanh chạy trên con đường nhỏ bao quanh khu rừng, dường như đã được trở về thời kì thanh xuân thiếu niên không buồn không lo, vui vẻ mà lại liều lĩnh vậy.
Tuy rằng rất khó trả lời, nhưng Tề Vanh cũng không lảng tránh vấn đề, cô ấy còn thật sự suy nghĩ.
"Chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, nếu nuôi thú cưng thì cần cả hai bên đều gánh vác trách nhiệm. Chưa nói đến chuyện A Cẩm sợ mèo thì bọn cháu sẽ hoàn toàn không tiếp xúc, cũng không thể nói cháu không quan tâm đến việc A Cẩm thích và ghét cái gì, hay là cháu không hỏi ý kiến của anh ấy đã trực tiếp đưa ra quyết định."
Tề Vanh trình bày qua về quan điểm của cô ấy, vừa có lý lại rất công bằng, Ôn Cẩm đang nghe lén bên cạnh cũng đồng ý mà gật đầu.
Cha Ôn dường như vô tình liếc về phía sau ông, sau khi ho nhẹ một tiếng, ông lại hỏi: "Cháu và Tiểu Lý là bạn học lâu năm à?"
"Từ tiểu học đến đại học chúng cháu đều là bạn học, sau này khi đi làm lại trùng hợp vào làm cùng một công ty."
"Vậy hẳn là cháu rất hiểu Tiểu Lý nhỉ? Thân quen đến vậy, bình thường có hay hẹn ra ngoài gặp mặt hay đi du lịch gì đó không?"
Tề Vanh dần dần nghe ra điểm bất thường trong lời nói của cha Ôn, cô ấy vội khoát tay, khóe miệng nở một nụ cười xấu hổ, "Du lịch thì không có đâu ạ. Chú Ôn cũng biết đấy, công việc của bọn cháu khá bận, thời gian nghỉ ngơi bình thường đều là ở nhà thư giãn, chứ không còn sức hay tinh thần để ra ngoài chơi đâu."
Cha Ôn khẽ gật đầu, lại nói thêm, "Thế Tiểu Lý và Kha Kha quen nhau bao giờ, cháu có biết không?"
"..." Lúc ấy, cô ấy còn đang bận thầm mến Lý Khoa, đang bận làm trâu làm ngựa cho đàn anh, làm sao có thời giờ chú ý Lý Khoa bị đàn em nửa đường xông ra dụ đi mất chứ?
Tề Vanh lộ ra một nụ cười mỉm xấu hổ lại không mất lễ phép, trả lời: "Về cuộc sống tình cảm của Lý Khoa thì cháu không rõ lắm. Sau khi tốt nghiệp, công việc khá bận rộn. Tuy nói là đi làm một công ty nhưng bình thường lại không hay tiếp xúc."
Cha Ôn nhăn mặt nhíu mày, Tề Vanh nghĩ đến những ngày còn cùng Lý Khoa phấn đấu, còn có cả mối tình thầm mến thuở thanh xuân bị chôn giấu đầy chua sót, cô ấy nghiến răng, lại bổ sung, "Tuy rằng cháu không hay tiếp xúc với cậu ấy, nhưng nhân phẩm và tính cách của cậu ấy rất tốt. Chú Ôn đến Thượng Hải cũng được vài ngày rồi đúng không ạ, ngoài chuyện chăm sóc, quan tâm đến mèo nhiều một chút và chuyện đi chỗ nào cũng phải dẫn mèo theo, những điểm khác của cậu ấy vẫn rất tốt."
Lý Khoa đang trò chuyện với mẹ Ôn ở nhà, khuyên bà sớm đi nghỉ thì đột nhiên hắt xì một cái.
Nghe vậy, cha Ôn càng nhíu mày chặt hơn, ông chờ Tề Vanh nói xong, ôn hòa cười với cô ấy, hiền từ nói: "Tiểu Lý cũng tốt, giờ đã hơi muộn rồi, con gái nên ngủ nhiều để giữ vẻ xinh đẹp, để Cẩm Cẩm tiễn cháu về nhà nhé."
Tề Vanh không cự tuyệt, cô ấy và Ôn Cẩm đứng song song ở ven đường, phất tay tiễn cha Ôn đang được tài xế chở về nhà.
Thật vất vả mới có thời gian ở bên nhau, hoa tiền nguyệt hạ(1), Ôn Cẩm xòe tay ra, đan mười ngón thật chặt với Tề Vanh, hai người đi trên con đường nhỏ dưới ánh trăng, quả nhiên cực kỳ thanh thản dễ chịu.
(1) Hoa tiền nguyệt hạ: trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu…
Trăng tròn như cái đĩa đang lơ lửng trên đỉnh đầu, ánh trăng bàng bạc trong trẻo chiếu sáng xuống mặt đất dường như đã phủ thêm một lớp áo màu bạc cho vạn vật, làm chúng trở nên dịu dàng, quyến rũ hơn.
Ôn Cẩm nắm tay Tề Vanh đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây, tâm trạng anh lại dần dần dao động, anh nghĩ đến chuyện đã thương lượng với Lý Khoa vào ban ngày, Lý Khoa muốn kéo Tề Vanh về phía bọn họ.
Loại chuyện liên quan tới năng lực kỳ quái, thần bí linh tinh này, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, nhưng sau này khẳng định Tề Vanh sẽ tiếp xúc với Lý Cẩu Đản và mèo Kha không ít, cô ấy cũng không phải người có chỉ số thông minh thấp, lâu dần khẳng định sẽ phát hiện manh mối, đến lúc đó càng khó giải thích.
Hạng mục hợp đồng hay điều khoản gì đó gây bất lợi cho công ty dù bị che giấu sâu đến đâu đi nữa, Ôn Cẩm vẫn có thể dùng cái đầu thông minh của anh tìm ra, nhưng một khi gặp phải việc nhà và chuyện mà dù nói ra cũng không có ai tin tưởng, cái đầu thông minh của anh có vẻ không thể sử dụng được.
Ba con người nhỏ bé đang đánh nhau trong suy nghĩ của Ôn Cẩm. Một người bảo mau nói cho Tề Vanh, Tề Vanh chính là bạn gái anh, về sau nói không chừng sẽ là người ở bên anh cả đời; một người bảo không thể nói, nếu nói ra chuyện liên quan tới năng lực kỳ quái, thần bí linh tinh này dọa Tề Vanh chạy mất thì làm sao bây giờ, lỡ Tề Vanh biết được rồi lén tìm tổ chức nghiên cứu để mang Lý Cẩu Đản và mèo Kha đi giải phẫu thì phải làm sao bây giờ; còn có một người giữ ý kiến trung lập, không phụ họa cho ý kiến của ai, cũng không đồng ý với ý kiến của ai, vẫn sắm vai khuyên can.
Ôn Cẩm bị ba người này làm cho đau đầu, anh không khỏi đưa tay xoa bóp sống mũi cao thẳng. Vốn anh vẫn luôn có tinh thần phấn chấn, luôn giữ hình tượng sếp tổng tinh anh nhưng lúc này sắc mặt anh cũng không khỏi có vài tia mỏi mệt.
"Sao vậy? Có phải gần đây anh bận quá, không nghỉ ngơi hẳn hỏi đúng không?"
Tề Vanh thấy anh lộ ra mỏi mệt, khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Ôn Cẩm khuỵu đầu gối xuống, đè nửa người lên người Tề Vanh, một bàn tay ôm cổ của cô ấy, vùi đầu vào hõm vai Tề Vanh. Sợi tóc ngắn ngủn và đám râu mới mọc trên cằm anh dụi vào làn da yêu kiều, mềm mại, trắng nõn của Tề Vanh, hơi thở nong nóng phả vào cần cổ khiến Tề Vanh cảm thấy ngứa ngứa, không nhịn được rụt vai lại và đẩy Ôn Cẩm.
Ôn Cẩm vốn luôn tỏ ra thành thục hiếm khi trẻ con như vậy, anh vươn hai tay ôm chặt lấy Tề Vanh, giống như một con gấu Koala lớn vậy, cả nửa người bám trên người cô ấy, khiến cả người Tề Vanh không ngừng loạng choạng lại không đến mức ngã xuống.
Tề Vanh không chịu bỏ qua mà đưa tay chọc chỗ nhột của anh, Ôn Cẩm nhân cơ hội bắt lấy hai tay Tề Vanh, khoảng cách của hai người đột nhiên bị kéo gần, hơi thở ấm nóng hòa lẫn vào nhau, khiến cảnh đêm mùa thu lạnh lẽo này thêm chút mờ ám và ấm áp.
Vào ban ngày, hai con mắt sắc sảo bị Ôn Cẩm giấu dưới lớp kính, lúc này không còn bị che giấu nữa. Ánh mắt nhìn Tề Vanh trở nên dịu dàng thắm thiết như nước, Tề Vanh sớm trở nên mềm nhũn dưới ánh mắt của anh. Đang lúc hai người định tiến thêm một bước, một bàn tay của Ôn Cẩm xoa nhẹ eo Tề Vanh thì ánh đèn pin không biết từ nơi nào chiếu tới đột nhiên rọi vào mặt hai người.
Hai mắt bị ánh sáng cực kỳ đột ngột này làm cho chói lóa, Ôn Cẩm giơ tay cản cho Tề Vanh một chút, phía ánh sáng phát ra đột nhiên truyền đến tiếng quát: "Ai đang ở trong rừng cây nhỏ thế, có biết là không được giẫm lên mặt cỏ không? Bị bắt được là phải phạt tiền đấy, này này này, tôi đang nói cô cậu đấy, không được chạy "
Người được nghi là bảo vệ khu vực cầm đèn pin chạy theo phía sau, Ôn Cẩm dắt Tề Vanh chạy trên con đường nhỏ bao quanh khu rừng, dường như đã được trở về thời kì thanh xuân thiếu niên không buồn không lo, vui vẻ mà lại liều lĩnh vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.