Chương 25: Tôi rất thích mèo của cậu, cho tôi đi
Quất Cửu Bàn
07/06/2020
Ôn Cẩm đi tới bên cạnh Lý Cẩu Đản, anh cầm áo vest trên cánh tay đắp lên đùi nó. Anh vừa nghiến răng kèn kẹt nhìn Lý Khoa vừa dùng vẻ mặt tươi cười và giọng điệu vô cùng thân thiết hỏi tình hình của nó gần đây thế nào.
Lý Cẩu Đản trước đó chỉ được mặc tã lót và áo sơ mi rộng rãi của Lý Khoa, nó vẫn duy trì tư thế ngồi xổm trên ghế sô pha mà sửng sốt. Ổn Cẩm nhìn dáng vẻ ngây ngốc này của nó thì nhịn không được xòe “móng vuốt của kẻ cuồng em gái” ra vuốt đầu nó. Kỹ xảo vuốt tóc cao siêu của anh trong chốc lát đã thuần phục được Lý Cẩu Đản, nó không nhịn được mà dùng đầu dụi vào lòng bàn tay Ôn Cẩm.
Tận mắt nhìn thấy toàn bộ hiện trường - cô em gái thật sự - Ôn Kha từ từ quay đầu về phía Lý Khoa, đôi tai tròn của cô rũ xuống, cặp đồng tử tròn xoe của loài mèo lấp lánh ánh nước, cái đuôi xù phía sau vẫn luôn phất qua phất lại giờ lại ủ rũ không động đậy, cái miệng nối liền một đường với mũi ngậm chặt lại, chòm râu ở hai bên rủ xuống, trông dáng vẻ cô ấm ức, khổ sở không chịu được.
Lý Khoa, người đã làm một cái nơ bướm rồi dùng keo dính vào cổ Ôn Kha làm cho một ít lông mèo bị giật ra, sau đó còn nghĩ, có giải thích cũng bằng không, đã đưa tay kéo số điện thoại anh ruột Ôn Kha vào danh sách đen trên điện thoại di động của cô. Thân là kẻ khởi xướng hàng loạt sự việc này, anh nhất thời thấy không thoải mái.
Lý Khoa - người khởi xướng - vừa đau lòng, lại chột dạ đưa tay về phía Ôn Kha, Lý Cẩu Đản đang ngồi xổm trên ghế sô pha nhảy phắt xuống, nó lao về phía Lý Khoa như hồ vồ, đẩy anh ngã thẳng xuống đất. Lý Cẩu Đản chổng cái mông được mặc tã của mình lên, đầu dụi vào lòng Lý Khoa, bày tỏ rất thỏa mãn mà sung sướng kêu grừ grừ.
Ôn Cẩm, người vừa mới thò “móng vuốt của kẻ cuồng em gái” ra được nửa chừng thì bị ép phải ngừng lại: “…”
Ôn Kha - người đang là em gái thật biến thành em gái giả, anh trai ruột lại biến thành anh trai giả, đã thế còn bị bạn trai dính keo vào người, bị nhổ lông: “…”
Lý Khoa - người trong một ngày bị lao vào lòng vô số lần, nhưng anh thật sự không muốn hưởng thụ “diễm phúc” này trước mặt bạn gái: “…”
“Meo…” Lý Cẩu Đản nhỏ nhẹ kêu một tiếng, nó dùng đầu cọ vào ngực Lý Khoa mấy lần, khóe miệng cong lên chứng tỏ hiện giờ nó đang vô cùng hạnh phúc.
Tâm trạng của Ôn Cẩm lập tức trở nên phức tạp.
Tâm trạng của Lý Khoa cũng trở nên phức tạp dưới vẻ mặt đột ngột sa sầm của Ôn Cẩm.
Ôn Kha hoàn toàn không muốn nhìn hành động của đôi “cẩu nam nữ” này nên cô quay phắt cái đầu mèo đi.
Từ trước tới giờ, Ôn Cẩm chỉ tuân theo lý trí chứ không giúp đỡ người thân nên anh bước tới một bước, lôi Lý Cẩu Đản ra khỏi người Lý Khoa, vẻ mặt đen một cách đáng sợ: “Lúc tôi không có mặt, cậu đối xử với Tiểu Kha như thế này sao?”
“?”
Ôn Cẩm cầm áo vest rơi trên thảm lên, gói cả người Lý Cẩu Đản lại, sau đó bước một bước lên đứng trước người nó, dùng ánh mắt đen sâu thẳm và sắc mặt đen sì khiến cho trẻ con thấy cũng phải nín khóc nhìn Lý Khoa: “Nói đi, ngày mấy thì chia tay.”
“?”
Ôn Cẩm quay đầu lại, thấy ánh mắt mông lung, vẻ mặt không hiểu gì của Lý Cẩu Đản thì bờ môi đang mím chặt của anh không khỏi dịu dàng hơn vài phần. Nhưng khi nhìn thấy cô mặc cái áo sơ mi trắng không hề vừa người, trên đùi có vết đỏ mờ mờ, không đi tất, cũng không đi dép, đi chân trần trên sàn nhà thì mặt Ôn Cẩm càng đen hơn.
Thấy vẻ mặt của Lý Khoa cũng đang mông lung giống hệt Lý Cẩu Đản, còn nằm trên sàn rất lâu cũng không nói gì, cũng không làm cái gì để bày tỏ điều gì, nhất thời lửa giận trong lòng Ôn Cẩm bùng lên: “Chẳng lẽ tôi còn phải viết thư thông báo cho cậu à?”
Ôn Cẩm đột ngột quát to nên Lý Cẩu Đản sợ đến mức rụt cổ lại, nước mắt cứ thế rơi ra khỏi vành mắt, nó co người lại định trườn xuống gầm ghế sô pha.
Lý Khoa vẫn chú ý tới tình hình bên này bèn làm động tác cá chép lật mình nhảy khỏi mặt đất, tóm lấy Lý Cẩu Đản đang định trườn xuống gầm sô pha đặt lên ghế rồi bắt đầu vỗ về đầu của nó để an ủi tâm trạng.
Vừa bị sờ đầu thì Lý Cẩu Đản đã ngừng rơi nước mắt, nó thoải mái nheo mắt lại, thi thoảng còn dụi đầu vào lòng bàn tay Lý Khoa, trong miệng phát ra tiếng rầm rì giống hệt như mèo.
Kẻ đầu sỏ - Ôn Cẩm đã nhìn thấy hết toàn bộ quá trình lúc này có tâm trạng khá phức tạp. Em gái của anh vì ở với Lý Khoa và mèo nhà Lý Khoa lâu nên bị lây bệnh chậm phát triển trí tuệ à?
Ôn Cẩm càng nghĩ càng thấy tồi tệ liền nhanh chân đi tới túm lấy gáy Ôn Kha, anh cố gắng kiềm chế sự sợ hãi với móng vuốt mèo, dùng gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc nói với Lý Khoa: “Tôi rất thích mèo của cậu.”
Lý Khoa: “… Ồ.”
Lý Cẩu Đản tóm lấy tay Lý Khoa đang che hết hơn nửa mặt của nó, len lén nhìn Ôn Cẩm qua mấy kẽ ngón tay.
Ôn Kha - người muốn tìm anh trai ruột để mách tội, nhưng anh trai ruột không nhận ra mình, đã thế còn bị anh trai ruột túm gáy: Thử hỏi trên cõi đời này còn có đứa em gái nhà nào đau khổ như cô không?
Ôn Cẩm cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong người để ôm con mèo vào lòng. Anh dùng tay vuốt vuốt lông mèo, năm ngón tay duỗi thẳng, cứng đờ, nhìn kỹ còn có thể thấy dấu hiệu anh đang hơi run rẩy.
Cảm giác mềm mại dưới tay làm cho Ôn Cẩm nhớ tới đoạn ký ức về những năm tháng mình bị móng vuốt mèo khống chế, chứng sợ mèo cũng trào dâng trong lòng anh, nó sắp lan thành một vùng biển rộng mênh mông rồi, thế nhưng trên mặt anh vẫn không để lộ ra bất cứ điều gì, chỉ là dáng đứng càng lúc càng thẳng tắp.
“Tôi rất thích mèo nhà cậu.”
“… Vâng.”
Ôn Cẩm nhíu mày, lại nói: “Tôi rất thích mèo nhà cậu.”
“Ôn… Cẩu Đản quả thực là rất được yêu thích.”
“Cho tôi đi.”
“???”
Đỉnh đầu Lý Khoa hiện lên ba dấu chấm hỏi đen sì.
Đây chính là lý do Ôn Cẩm không thích Lý Khoa, chuyện gì cũng phải nói rõ ra thì cậu ta mới hiểu, người thông minh nói chuyện cùng với loại người như thế này thật là mệt mỏi.
“Tôi rất thích mèo của cậu, cho tôi đi.”
Lý Cẩu Đản trước đó chỉ được mặc tã lót và áo sơ mi rộng rãi của Lý Khoa, nó vẫn duy trì tư thế ngồi xổm trên ghế sô pha mà sửng sốt. Ổn Cẩm nhìn dáng vẻ ngây ngốc này của nó thì nhịn không được xòe “móng vuốt của kẻ cuồng em gái” ra vuốt đầu nó. Kỹ xảo vuốt tóc cao siêu của anh trong chốc lát đã thuần phục được Lý Cẩu Đản, nó không nhịn được mà dùng đầu dụi vào lòng bàn tay Ôn Cẩm.
Tận mắt nhìn thấy toàn bộ hiện trường - cô em gái thật sự - Ôn Kha từ từ quay đầu về phía Lý Khoa, đôi tai tròn của cô rũ xuống, cặp đồng tử tròn xoe của loài mèo lấp lánh ánh nước, cái đuôi xù phía sau vẫn luôn phất qua phất lại giờ lại ủ rũ không động đậy, cái miệng nối liền một đường với mũi ngậm chặt lại, chòm râu ở hai bên rủ xuống, trông dáng vẻ cô ấm ức, khổ sở không chịu được.
Lý Khoa, người đã làm một cái nơ bướm rồi dùng keo dính vào cổ Ôn Kha làm cho một ít lông mèo bị giật ra, sau đó còn nghĩ, có giải thích cũng bằng không, đã đưa tay kéo số điện thoại anh ruột Ôn Kha vào danh sách đen trên điện thoại di động của cô. Thân là kẻ khởi xướng hàng loạt sự việc này, anh nhất thời thấy không thoải mái.
Lý Khoa - người khởi xướng - vừa đau lòng, lại chột dạ đưa tay về phía Ôn Kha, Lý Cẩu Đản đang ngồi xổm trên ghế sô pha nhảy phắt xuống, nó lao về phía Lý Khoa như hồ vồ, đẩy anh ngã thẳng xuống đất. Lý Cẩu Đản chổng cái mông được mặc tã của mình lên, đầu dụi vào lòng Lý Khoa, bày tỏ rất thỏa mãn mà sung sướng kêu grừ grừ.
Ôn Cẩm, người vừa mới thò “móng vuốt của kẻ cuồng em gái” ra được nửa chừng thì bị ép phải ngừng lại: “…”
Ôn Kha - người đang là em gái thật biến thành em gái giả, anh trai ruột lại biến thành anh trai giả, đã thế còn bị bạn trai dính keo vào người, bị nhổ lông: “…”
Lý Khoa - người trong một ngày bị lao vào lòng vô số lần, nhưng anh thật sự không muốn hưởng thụ “diễm phúc” này trước mặt bạn gái: “…”
“Meo…” Lý Cẩu Đản nhỏ nhẹ kêu một tiếng, nó dùng đầu cọ vào ngực Lý Khoa mấy lần, khóe miệng cong lên chứng tỏ hiện giờ nó đang vô cùng hạnh phúc.
Tâm trạng của Ôn Cẩm lập tức trở nên phức tạp.
Tâm trạng của Lý Khoa cũng trở nên phức tạp dưới vẻ mặt đột ngột sa sầm của Ôn Cẩm.
Ôn Kha hoàn toàn không muốn nhìn hành động của đôi “cẩu nam nữ” này nên cô quay phắt cái đầu mèo đi.
Từ trước tới giờ, Ôn Cẩm chỉ tuân theo lý trí chứ không giúp đỡ người thân nên anh bước tới một bước, lôi Lý Cẩu Đản ra khỏi người Lý Khoa, vẻ mặt đen một cách đáng sợ: “Lúc tôi không có mặt, cậu đối xử với Tiểu Kha như thế này sao?”
“?”
Ôn Cẩm cầm áo vest rơi trên thảm lên, gói cả người Lý Cẩu Đản lại, sau đó bước một bước lên đứng trước người nó, dùng ánh mắt đen sâu thẳm và sắc mặt đen sì khiến cho trẻ con thấy cũng phải nín khóc nhìn Lý Khoa: “Nói đi, ngày mấy thì chia tay.”
“?”
Ôn Cẩm quay đầu lại, thấy ánh mắt mông lung, vẻ mặt không hiểu gì của Lý Cẩu Đản thì bờ môi đang mím chặt của anh không khỏi dịu dàng hơn vài phần. Nhưng khi nhìn thấy cô mặc cái áo sơ mi trắng không hề vừa người, trên đùi có vết đỏ mờ mờ, không đi tất, cũng không đi dép, đi chân trần trên sàn nhà thì mặt Ôn Cẩm càng đen hơn.
Thấy vẻ mặt của Lý Khoa cũng đang mông lung giống hệt Lý Cẩu Đản, còn nằm trên sàn rất lâu cũng không nói gì, cũng không làm cái gì để bày tỏ điều gì, nhất thời lửa giận trong lòng Ôn Cẩm bùng lên: “Chẳng lẽ tôi còn phải viết thư thông báo cho cậu à?”
Ôn Cẩm đột ngột quát to nên Lý Cẩu Đản sợ đến mức rụt cổ lại, nước mắt cứ thế rơi ra khỏi vành mắt, nó co người lại định trườn xuống gầm ghế sô pha.
Lý Khoa vẫn chú ý tới tình hình bên này bèn làm động tác cá chép lật mình nhảy khỏi mặt đất, tóm lấy Lý Cẩu Đản đang định trườn xuống gầm sô pha đặt lên ghế rồi bắt đầu vỗ về đầu của nó để an ủi tâm trạng.
Vừa bị sờ đầu thì Lý Cẩu Đản đã ngừng rơi nước mắt, nó thoải mái nheo mắt lại, thi thoảng còn dụi đầu vào lòng bàn tay Lý Khoa, trong miệng phát ra tiếng rầm rì giống hệt như mèo.
Kẻ đầu sỏ - Ôn Cẩm đã nhìn thấy hết toàn bộ quá trình lúc này có tâm trạng khá phức tạp. Em gái của anh vì ở với Lý Khoa và mèo nhà Lý Khoa lâu nên bị lây bệnh chậm phát triển trí tuệ à?
Ôn Cẩm càng nghĩ càng thấy tồi tệ liền nhanh chân đi tới túm lấy gáy Ôn Kha, anh cố gắng kiềm chế sự sợ hãi với móng vuốt mèo, dùng gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc nói với Lý Khoa: “Tôi rất thích mèo của cậu.”
Lý Khoa: “… Ồ.”
Lý Cẩu Đản tóm lấy tay Lý Khoa đang che hết hơn nửa mặt của nó, len lén nhìn Ôn Cẩm qua mấy kẽ ngón tay.
Ôn Kha - người muốn tìm anh trai ruột để mách tội, nhưng anh trai ruột không nhận ra mình, đã thế còn bị anh trai ruột túm gáy: Thử hỏi trên cõi đời này còn có đứa em gái nhà nào đau khổ như cô không?
Ôn Cẩm cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong người để ôm con mèo vào lòng. Anh dùng tay vuốt vuốt lông mèo, năm ngón tay duỗi thẳng, cứng đờ, nhìn kỹ còn có thể thấy dấu hiệu anh đang hơi run rẩy.
Cảm giác mềm mại dưới tay làm cho Ôn Cẩm nhớ tới đoạn ký ức về những năm tháng mình bị móng vuốt mèo khống chế, chứng sợ mèo cũng trào dâng trong lòng anh, nó sắp lan thành một vùng biển rộng mênh mông rồi, thế nhưng trên mặt anh vẫn không để lộ ra bất cứ điều gì, chỉ là dáng đứng càng lúc càng thẳng tắp.
“Tôi rất thích mèo nhà cậu.”
“… Vâng.”
Ôn Cẩm nhíu mày, lại nói: “Tôi rất thích mèo nhà cậu.”
“Ôn… Cẩu Đản quả thực là rất được yêu thích.”
“Cho tôi đi.”
“???”
Đỉnh đầu Lý Khoa hiện lên ba dấu chấm hỏi đen sì.
Đây chính là lý do Ôn Cẩm không thích Lý Khoa, chuyện gì cũng phải nói rõ ra thì cậu ta mới hiểu, người thông minh nói chuyện cùng với loại người như thế này thật là mệt mỏi.
“Tôi rất thích mèo của cậu, cho tôi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.