Chương 17: Sinh nhật Alice !
Vy Vy
31/05/2017
Sáng sớm tại căn tin ồn ào náo nhiệt của trường.
Yuna ngồi với cậu ta vừa ăn vừa chống cầm chẳng biết nghĩ ngợi mông lung về cái quái gì . Con mắt mơ màng nhìn trần nhà ,tay đưa đồ ăn đến miệng thì lại rớt .
" Ê , Yuna ! Cậu... có bị gì không !? " Cậu nhướn mày hỏi
Cô rũ mi xuống , khẽ quay đầu sang , im lặng thở một hơi thật dài rồi mở miệng :" Hình như là có đó...".
" Chuyện gì !? "
" Sắp thi đại học..." Cảm giác cả giọng nói đều như đá đè lên . Bốn từ ấy phát nghe sao thật nặng nhọc.
Rồi cậu ấy lại lo lắng hỏi liên tục :" Sắp thi đại học thì sao ? Bộ thành tích bị sút rồi à ? Cần gia sư tới kèm không ?.." nghỉ vài giây lại tiếp :" Học vừa thôi , đừng gắng quá mà mất sức...! "
Cô chỉ nhắm mắt gật đầu rồi nằm dài ra bàn.
Được một lúc , Alice và đám người hầu theo sau nó tới phá đám. Alice vẻ mặt đắc ý bước đến bàn Soengjin , tự ý kéo ghế ngồi sát bên cậu ta, nhỏ nhẹ chào hỏi .
" Soengjin , chào anh , anh ăn sáng gì mà nhìn sao mà...." nó tặc lưỡi :" Hay là để em gọi đồ ăn ngon cho anh nha !" nó càng nói thì người nó càng sáp vào, tay quấn tay Soengjin
Soengjin nhíu chặt mày , hất mạnh tay Alice ra , nó giật mình lặng lẽ đứng dậy . Ho khan một tiếng.
" Anh ghét em đến vậy sao Soengjin !? " nó cắn môi , mắt đảo qua nhìn Yuna đang nằm thoải mái sát bên cậu ta .
" Cộc cộc cộc ! " Alice bước đến , gõ mạnh ba lần liên tiếp lên mặt bàn. Thanh âm theo tính chất vật lý truyền đi theo chất rắn và tới tai cô .
Yuna nhăn cả mặt , cô gắng chống hai tay ngẩng mặt lên xem đứa nào đang phá giấc mơ đang tràn ngập đồ ăn ngon của mình . Vừa giương mắt lên nhìn thì thấy cái đứa không bao giờ muốn gặp đang đứng trước mặt. Cô nhếch khóe miệng cười khẩy một cái rồi lại nằm ình xuống bàn theo tư thế cũ.
" Này , chị có biết chào hỏi tôi một tiếng không hả , lịch sự xíu đi chứ ! " nó lớn giọng , tay chống nạnh nhìn thật chảnh chọe.
Yuna nằm , giơ ngón tay lên chỉ ra cửa căn tin , Alice nhìn theo nhưng chẳng biết cô ấy đang ám chỉ điều gì , liền lập tức bĩu môi , chau mày hỏi :" Cô chỉ ra cửa là có ý gì đây ?".
Không thèm ngước mặt lên cứ nằm úp cả mặt xuống mà trả lời sự nghi vấn của nó :" Ở đây là nơi để người ta lắp đầy dạ dày chứ không phải lắp đầy không khí trong miệng như cô , làm ơn không ăn thì đi ra chỗ khác cho tôi nhờ...Haiz ! nhìn chướng mắt ! "
" Cô ! " Nó trợn to mắt .
Soengjin vẫn cứ ngồi yên đó yên phận ăn xong bữa sáng , mặc kệ Alice nó thích làm gì thì làm , làm mà động tay động chân với Yuna thử xem ! Cậu ta băm vằm nó ra thành trăm mảnh , khỏi lết xác về nhà.
Soengjin liếc Alice với đôi mắt và gương mặt không thể nào lạnh hơn , ho khan một tiếng rồi nói :" Cô gây chuyện đủ chưa , đi ra ngoài giùm tôi ! "
Nó không nói gì chỉ nhìn chằm chằm cậu ấy , nhếch nhẹ khóe môi .
" Em có ý tốt mà anh cứ...!" Chần chừ một lúc , nó lấy trong túi ra một tấm thiệp mời đưa tận tay cho Soengjin , im lặng đứng đó vài giây rồi tự động quay lưng bước ra ngoài .
Ánh mắt Soengjin có chút khó hiểu khi nhìn tấm hiệp đó , tò mò mở ra xem , nội dung bức thư là...
" Mừng sinh nhật lần thứ 19 , kính mời chị Yuna đến dự sinh nhật..." Giọng cậu ấy bỗng cao lên ở âm cuối , đầy nghi vấn và tiếp đưa mắt xuống cuối thư thì vẫn còn một dòng chữ đỏ được viết với một nét cực kì cẩn thận .
" Chị nhớ cho anh Soengjin đi chung và nhớ mặc đồ đẹp vào đừng làm mất mặt tối chốn đông người..."
Say mê đọc mà cậu chẳng hay đang liếc trộm nhìn nãy giờ .
" Cậu đọc thư ai đưa vậy ? " Ngón tay gõ cộc cộc xuống bàn ,giọng có chút ghen tuông
Soengjin cười cho qua chuyện rồi đưa tấm thiệp cho Yuna , vừa cầm trên tay, không cần nói chủ nhân của nó thì nhìn sự xa xỉ bề ngoài của tấm thiệp thì cũng biết là ai . Cô cười khẩy rồi đặt mạnh nó xuống bàn. Ưỡn người vươn vai , thở một hơi dài rồi mới bắt đầu nói .
" Sinh nhật Alice chứ gì ! Nếu muốn mời thì ngu gì không đi , nhà giàu nên đặt chắc toàn đồ ngon , không đi thì phí của giời ! "
Soengjin trong phút chốc đã ngơ mặt , tay sờ trán , lắc đầu với trạng thái bất lực...Haiz ! Không còn gì để nói
" Ngoài đồ ăn ra cậu còn nghĩ được gì tích cực hơn nữa không vậy Yuna !"
" Có chứ !"
" Có gì !? " mặt cậu ấy có chút khó hiểu
" Tối mai cậu sẽ biết...nha ! " nó nheo một bên mắt,nở nụ cười xinh đẹp
Cậu ấy liếc nhìn cái mặt đang phởn như ruồi của cô....Haiz ! Mà thôi , miễn cô ấy vui là được.
[•••]
Buổi chiều đẹp trời tại biệt thự trắng nhà cô ấy
" Mặc cái gì đây ! " Yuna đứng trước tủ đồ chỉ toàn quần với áo, chỉ toàn trắng với đen , ngoài ra không hề có một cái váy ngắn nào , phân vân gãi đầu....
" Không có cái váy nào hết... " Lặng lẽ thở dài , khuôn mặt thể hiện sự bất lực.
Mà cũng lạ thật , từ nhỏ đến lớn chẳng bao giờ mặc váy trừ những lúc đi học . Ở ngoài hay trong nhà chỉ toàn quần với quần...
Cúi mặt xuống đóng sầm cửa tủ lại , xoay người ngã lưng lên giường , ánh mắt hướng lên nhìn trần nhà...
" Tích tắc ! "
Một phút
" Tích tắc ! "
Hai phút
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua , mà đến giớ thật sự không còn bộ nào để mặc đi dự tiệc ! Mặc quần với áo thì nhục mặt chết , đào hố chui xuống cho rồi... Bởi vậy , ta nói "nước tới chân mới nhảy "
Cô khẽ chau mày , ngồi phắt dậy , nhanh tay lấy thẻ tín dụng cất cẩn thận trong hộp gỗ...Không còn cách nào khác , đành hi sinh tiền để dành cộng với tiền hàng tháng cắn răng đi mua đồ....
Nước mắt muốn rơi lắm nhưng mà cố nhịn , sau này kiếm lại cũng được.
Cất nhanh thẻ tín dụng vào bóp , nhanh chóng xuống dưới nhà và nhờ quản gia chở đến ngân hàng rút tiền . Cô cấp tốc đễn nỗi không còn đường thở , cứ hối hả , hết việc này đến việc kia.
[•••]
Rút đủ số tiền cần sử dụng , lại lên xe đến công ty thời trang nổi tiếng bậc nhất Hàn Quốc , giá tiền ngất ngưởng trên trời , đủ để dành cho các cậu ấm cô chiêu , ông bà coa tiếng tăm có địa vị trong xã hội thượng lưu.
"đồ càng đẹp càng đắt tiền ,càng tốt , không thể nhục mặt trước lũ chúng nó được " mặt ra vẻ đầy quyết tâm
Khi xe ngừng trước cửa , không cần đợi quản gia mở cửa mà tự động mở ra , nhanh nhẹn bước chân vào thẳng cửa tiệm .
Đặt chân vào bên trong , cô há hốc mồm , ánh mắt mở to, đầu óc choáng váng trước cách thiết kế theo phong cách cổ điển, tinh tế và những trang phục thời trang hoa lệ , sang trọng , thật thích hợp với mọi độ tuổi .
" Đẹp quá đi mất ! " Căn bản là cô không thể nào ngậm cái miệng lại được
Rồi bỗng , một nhân viên nữ với phong thái tự nhiên , thân thiện bước đến gần chào hỏi nhẹ nhàng .
" Xin chào đại tiểu thư , cô muốn lấy bộ nào ạ !? " Nhân viễn cúi thấp người xuống thể hiện phép lịch sự.
Cô giơ tay lên rờ cằm , mắt dáo dác nhìn xung quanh :" Nhiều mẫu quá , biết chọn kiểu gì đây ! "
" À, nếu tiểu thư không biết chọn gì thì để tôi tư vấn cho cô . Mời cô đi theo tôi !
" Ừm ! "
Cả hai đi đến chỗ ngồi dành cho khác , chỉ chỗ ngồi thôi mà cũng đẹp nữa , ghế được làm từ loại gỗ quý hiếm có một lớp đệm bằng vải nhung màu đỏ rượu sang trọng, ngồi vào thật là.... đã mông !
Từ xa , một nhân viên khác mang lại một quyển album dày , nội dung bên trong là những tấm ảnh về các trang phục thời thượng, quyến rũ, quý phái dành cho phái nữ thích hợp với lựa chọn từng vóc dáng của mỗi người .
" Mời tiểu thư xem qua ! "
Cô gật đầu , mở sách , lật từng trang từng trang , đầu cứ phân vân rối rắm chẳng biết chọn cái não...
" ây da... sao bộ cũng đẹp thế biết chọn ... ! "
Chưa nói dứt lời , tay Yuna đã dừng lại trước một tấm ảnh hình bộ váy với màu chủ đạo là màu đen , Váy thiết kế rất cầu kì , trên váy đính những hạt kim tuyến bạc khá nhỏ như những ngôi sao lấp lánh . Váy thiết kế theo dạng xẻ tà và ở giữa là một lớp vải dày trắng tinh khôi ...
Không cần quyết định gì nữa , hí hửng mở miệng :" Em lấy bộ này ".
" Được ạ , mời tiểu thư ra thanh toán ạ ! Xin hỏi tiểu thư tính tiền mặt quay quẹt thẻ ạ ? " Nhân viên hỏi kĩ càng.
" Tiền mặt ! " Cô lấy trong bóp ra một cọc tiền dày , khoảng gần 5.000.000₩ . Nhà giàu có khác.
" À mà khoan , tự nhiên hồi nãy vào ngân hàng rút tiền làm gì , có thẻ rồi đưa cho người ta quẹt thôi...Haiz , sao mình ngu vậy trời . Rút một nùi tiền chi cho nặng túi . Thiệt tình ngu hết biết ! " tay đập vô trán... , xoay người qua hướng khác,cô hít một hơi thật sâu đè cơn ức xuống , rồi lại thở dài.
Bỗng nhân viên lên tiếng :" Tiểu thư , cảm ơn đã mua trang phục của công ti chúng tôi. À bây giờ đồ cũng chưa có...cho nên là cô có thể về nhà và đợi một tiếng rưỡi , sẽ có người mang đồ đến cho cô ! " Nhân viên nở nụ cười thân thiện
" Ừm được "
Tức tốc , nhân viên lấy một tờ giấy trắng và cây viết bằng đồng , đưa cho Yuna :" Mời cô viết địa chỉ vào đây ạ !?
Yuna gật đầu , lôi tờ giấy đến gần , cầm bút lên và hí hoáy viết . Sau đó đưa lại cho nhân viên .
" Cảm ơn tiểu thư nhiều ạ! "
Yuna ngồi với cậu ta vừa ăn vừa chống cầm chẳng biết nghĩ ngợi mông lung về cái quái gì . Con mắt mơ màng nhìn trần nhà ,tay đưa đồ ăn đến miệng thì lại rớt .
" Ê , Yuna ! Cậu... có bị gì không !? " Cậu nhướn mày hỏi
Cô rũ mi xuống , khẽ quay đầu sang , im lặng thở một hơi thật dài rồi mở miệng :" Hình như là có đó...".
" Chuyện gì !? "
" Sắp thi đại học..." Cảm giác cả giọng nói đều như đá đè lên . Bốn từ ấy phát nghe sao thật nặng nhọc.
Rồi cậu ấy lại lo lắng hỏi liên tục :" Sắp thi đại học thì sao ? Bộ thành tích bị sút rồi à ? Cần gia sư tới kèm không ?.." nghỉ vài giây lại tiếp :" Học vừa thôi , đừng gắng quá mà mất sức...! "
Cô chỉ nhắm mắt gật đầu rồi nằm dài ra bàn.
Được một lúc , Alice và đám người hầu theo sau nó tới phá đám. Alice vẻ mặt đắc ý bước đến bàn Soengjin , tự ý kéo ghế ngồi sát bên cậu ta, nhỏ nhẹ chào hỏi .
" Soengjin , chào anh , anh ăn sáng gì mà nhìn sao mà...." nó tặc lưỡi :" Hay là để em gọi đồ ăn ngon cho anh nha !" nó càng nói thì người nó càng sáp vào, tay quấn tay Soengjin
Soengjin nhíu chặt mày , hất mạnh tay Alice ra , nó giật mình lặng lẽ đứng dậy . Ho khan một tiếng.
" Anh ghét em đến vậy sao Soengjin !? " nó cắn môi , mắt đảo qua nhìn Yuna đang nằm thoải mái sát bên cậu ta .
" Cộc cộc cộc ! " Alice bước đến , gõ mạnh ba lần liên tiếp lên mặt bàn. Thanh âm theo tính chất vật lý truyền đi theo chất rắn và tới tai cô .
Yuna nhăn cả mặt , cô gắng chống hai tay ngẩng mặt lên xem đứa nào đang phá giấc mơ đang tràn ngập đồ ăn ngon của mình . Vừa giương mắt lên nhìn thì thấy cái đứa không bao giờ muốn gặp đang đứng trước mặt. Cô nhếch khóe miệng cười khẩy một cái rồi lại nằm ình xuống bàn theo tư thế cũ.
" Này , chị có biết chào hỏi tôi một tiếng không hả , lịch sự xíu đi chứ ! " nó lớn giọng , tay chống nạnh nhìn thật chảnh chọe.
Yuna nằm , giơ ngón tay lên chỉ ra cửa căn tin , Alice nhìn theo nhưng chẳng biết cô ấy đang ám chỉ điều gì , liền lập tức bĩu môi , chau mày hỏi :" Cô chỉ ra cửa là có ý gì đây ?".
Không thèm ngước mặt lên cứ nằm úp cả mặt xuống mà trả lời sự nghi vấn của nó :" Ở đây là nơi để người ta lắp đầy dạ dày chứ không phải lắp đầy không khí trong miệng như cô , làm ơn không ăn thì đi ra chỗ khác cho tôi nhờ...Haiz ! nhìn chướng mắt ! "
" Cô ! " Nó trợn to mắt .
Soengjin vẫn cứ ngồi yên đó yên phận ăn xong bữa sáng , mặc kệ Alice nó thích làm gì thì làm , làm mà động tay động chân với Yuna thử xem ! Cậu ta băm vằm nó ra thành trăm mảnh , khỏi lết xác về nhà.
Soengjin liếc Alice với đôi mắt và gương mặt không thể nào lạnh hơn , ho khan một tiếng rồi nói :" Cô gây chuyện đủ chưa , đi ra ngoài giùm tôi ! "
Nó không nói gì chỉ nhìn chằm chằm cậu ấy , nhếch nhẹ khóe môi .
" Em có ý tốt mà anh cứ...!" Chần chừ một lúc , nó lấy trong túi ra một tấm thiệp mời đưa tận tay cho Soengjin , im lặng đứng đó vài giây rồi tự động quay lưng bước ra ngoài .
Ánh mắt Soengjin có chút khó hiểu khi nhìn tấm hiệp đó , tò mò mở ra xem , nội dung bức thư là...
" Mừng sinh nhật lần thứ 19 , kính mời chị Yuna đến dự sinh nhật..." Giọng cậu ấy bỗng cao lên ở âm cuối , đầy nghi vấn và tiếp đưa mắt xuống cuối thư thì vẫn còn một dòng chữ đỏ được viết với một nét cực kì cẩn thận .
" Chị nhớ cho anh Soengjin đi chung và nhớ mặc đồ đẹp vào đừng làm mất mặt tối chốn đông người..."
Say mê đọc mà cậu chẳng hay đang liếc trộm nhìn nãy giờ .
" Cậu đọc thư ai đưa vậy ? " Ngón tay gõ cộc cộc xuống bàn ,giọng có chút ghen tuông
Soengjin cười cho qua chuyện rồi đưa tấm thiệp cho Yuna , vừa cầm trên tay, không cần nói chủ nhân của nó thì nhìn sự xa xỉ bề ngoài của tấm thiệp thì cũng biết là ai . Cô cười khẩy rồi đặt mạnh nó xuống bàn. Ưỡn người vươn vai , thở một hơi dài rồi mới bắt đầu nói .
" Sinh nhật Alice chứ gì ! Nếu muốn mời thì ngu gì không đi , nhà giàu nên đặt chắc toàn đồ ngon , không đi thì phí của giời ! "
Soengjin trong phút chốc đã ngơ mặt , tay sờ trán , lắc đầu với trạng thái bất lực...Haiz ! Không còn gì để nói
" Ngoài đồ ăn ra cậu còn nghĩ được gì tích cực hơn nữa không vậy Yuna !"
" Có chứ !"
" Có gì !? " mặt cậu ấy có chút khó hiểu
" Tối mai cậu sẽ biết...nha ! " nó nheo một bên mắt,nở nụ cười xinh đẹp
Cậu ấy liếc nhìn cái mặt đang phởn như ruồi của cô....Haiz ! Mà thôi , miễn cô ấy vui là được.
[•••]
Buổi chiều đẹp trời tại biệt thự trắng nhà cô ấy
" Mặc cái gì đây ! " Yuna đứng trước tủ đồ chỉ toàn quần với áo, chỉ toàn trắng với đen , ngoài ra không hề có một cái váy ngắn nào , phân vân gãi đầu....
" Không có cái váy nào hết... " Lặng lẽ thở dài , khuôn mặt thể hiện sự bất lực.
Mà cũng lạ thật , từ nhỏ đến lớn chẳng bao giờ mặc váy trừ những lúc đi học . Ở ngoài hay trong nhà chỉ toàn quần với quần...
Cúi mặt xuống đóng sầm cửa tủ lại , xoay người ngã lưng lên giường , ánh mắt hướng lên nhìn trần nhà...
" Tích tắc ! "
Một phút
" Tích tắc ! "
Hai phút
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua , mà đến giớ thật sự không còn bộ nào để mặc đi dự tiệc ! Mặc quần với áo thì nhục mặt chết , đào hố chui xuống cho rồi... Bởi vậy , ta nói "nước tới chân mới nhảy "
Cô khẽ chau mày , ngồi phắt dậy , nhanh tay lấy thẻ tín dụng cất cẩn thận trong hộp gỗ...Không còn cách nào khác , đành hi sinh tiền để dành cộng với tiền hàng tháng cắn răng đi mua đồ....
Nước mắt muốn rơi lắm nhưng mà cố nhịn , sau này kiếm lại cũng được.
Cất nhanh thẻ tín dụng vào bóp , nhanh chóng xuống dưới nhà và nhờ quản gia chở đến ngân hàng rút tiền . Cô cấp tốc đễn nỗi không còn đường thở , cứ hối hả , hết việc này đến việc kia.
[•••]
Rút đủ số tiền cần sử dụng , lại lên xe đến công ty thời trang nổi tiếng bậc nhất Hàn Quốc , giá tiền ngất ngưởng trên trời , đủ để dành cho các cậu ấm cô chiêu , ông bà coa tiếng tăm có địa vị trong xã hội thượng lưu.
"đồ càng đẹp càng đắt tiền ,càng tốt , không thể nhục mặt trước lũ chúng nó được " mặt ra vẻ đầy quyết tâm
Khi xe ngừng trước cửa , không cần đợi quản gia mở cửa mà tự động mở ra , nhanh nhẹn bước chân vào thẳng cửa tiệm .
Đặt chân vào bên trong , cô há hốc mồm , ánh mắt mở to, đầu óc choáng váng trước cách thiết kế theo phong cách cổ điển, tinh tế và những trang phục thời trang hoa lệ , sang trọng , thật thích hợp với mọi độ tuổi .
" Đẹp quá đi mất ! " Căn bản là cô không thể nào ngậm cái miệng lại được
Rồi bỗng , một nhân viên nữ với phong thái tự nhiên , thân thiện bước đến gần chào hỏi nhẹ nhàng .
" Xin chào đại tiểu thư , cô muốn lấy bộ nào ạ !? " Nhân viễn cúi thấp người xuống thể hiện phép lịch sự.
Cô giơ tay lên rờ cằm , mắt dáo dác nhìn xung quanh :" Nhiều mẫu quá , biết chọn kiểu gì đây ! "
" À, nếu tiểu thư không biết chọn gì thì để tôi tư vấn cho cô . Mời cô đi theo tôi !
" Ừm ! "
Cả hai đi đến chỗ ngồi dành cho khác , chỉ chỗ ngồi thôi mà cũng đẹp nữa , ghế được làm từ loại gỗ quý hiếm có một lớp đệm bằng vải nhung màu đỏ rượu sang trọng, ngồi vào thật là.... đã mông !
Từ xa , một nhân viên khác mang lại một quyển album dày , nội dung bên trong là những tấm ảnh về các trang phục thời thượng, quyến rũ, quý phái dành cho phái nữ thích hợp với lựa chọn từng vóc dáng của mỗi người .
" Mời tiểu thư xem qua ! "
Cô gật đầu , mở sách , lật từng trang từng trang , đầu cứ phân vân rối rắm chẳng biết chọn cái não...
" ây da... sao bộ cũng đẹp thế biết chọn ... ! "
Chưa nói dứt lời , tay Yuna đã dừng lại trước một tấm ảnh hình bộ váy với màu chủ đạo là màu đen , Váy thiết kế rất cầu kì , trên váy đính những hạt kim tuyến bạc khá nhỏ như những ngôi sao lấp lánh . Váy thiết kế theo dạng xẻ tà và ở giữa là một lớp vải dày trắng tinh khôi ...
Không cần quyết định gì nữa , hí hửng mở miệng :" Em lấy bộ này ".
" Được ạ , mời tiểu thư ra thanh toán ạ ! Xin hỏi tiểu thư tính tiền mặt quay quẹt thẻ ạ ? " Nhân viên hỏi kĩ càng.
" Tiền mặt ! " Cô lấy trong bóp ra một cọc tiền dày , khoảng gần 5.000.000₩ . Nhà giàu có khác.
" À mà khoan , tự nhiên hồi nãy vào ngân hàng rút tiền làm gì , có thẻ rồi đưa cho người ta quẹt thôi...Haiz , sao mình ngu vậy trời . Rút một nùi tiền chi cho nặng túi . Thiệt tình ngu hết biết ! " tay đập vô trán... , xoay người qua hướng khác,cô hít một hơi thật sâu đè cơn ức xuống , rồi lại thở dài.
Bỗng nhân viên lên tiếng :" Tiểu thư , cảm ơn đã mua trang phục của công ti chúng tôi. À bây giờ đồ cũng chưa có...cho nên là cô có thể về nhà và đợi một tiếng rưỡi , sẽ có người mang đồ đến cho cô ! " Nhân viên nở nụ cười thân thiện
" Ừm được "
Tức tốc , nhân viên lấy một tờ giấy trắng và cây viết bằng đồng , đưa cho Yuna :" Mời cô viết địa chỉ vào đây ạ !?
Yuna gật đầu , lôi tờ giấy đến gần , cầm bút lên và hí hoáy viết . Sau đó đưa lại cho nhân viên .
" Cảm ơn tiểu thư nhiều ạ! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.