Chương 5:
Bạch Ngọc Dương
05/05/2021
Một lúc sau , Lăng Mặc mới tỉnh dậy , anh hoảng hốt hét lớn : " A ! Trời ạ , ngủ quên mất.....! "
Lăng Mặc nhìn xung quanh căn phòng liền hét lên : " Diệp Luyến đâu rồi , cô ấy đâu rồi ! " Anh hốt hoảng đi tìm , nói : " Chăng lẽ cô ấy thoát khỏi khống chế rồi sao ! "
Anh nhanh chóng cảm nhận lại sợi dây tinh thần , Lăng Mặc nói : " Cảm giác này , quan hệ tinh thần giữa mình và cô ấy vẫn chưa đứt đoạn.....Nhưng tinh khiết quá , năng lực tinh thần của mình lại mạnh hơn rồi . "
Lăng Mặc cảm nhận thì biết Diệp Luyến đã đi xuống tầng , anh nói : " Thì ra là vậy..... Cô ấy đã đi xuống lầu rồi . Nhưng trừ những lúc chiến đấu , cô ấy ít khi tự mình hoạt động , sao hôm nay tự nhiên lại....."
Lăng Mặc đi xuống lầu , anh vừa mới gọi : " Diệp Luyến....." thì phát hiện cô đang đứng bên cửa sổ , nhìn ra bên ngoài , trông cô lúc này thật xinh đẹp !
Lăng Mặc thấy thế rất xúc động , nói : " Diệp Luyến ....em.....em hồi phục trí nhớ rồi......" nói xong , anh liền lao vào ôm chầm Diệp Luyến hét lên : " Diệp Luyến ! Tốt quá rồi ! "
Anh vui mừng gọi : " Diệp....." nhưng khi anh quay cô lại thì cô vẫn không có tí cảm xúc nào , ánh mắt của cô vẫn vô hồn , Lăng Mặc thấy vậy , anh nói : " Ơ....Anh còn tưởng......" Lăng Mặc nghĩ : " Nhìn dáng vẻ vừa nãy của Diệp Luyến , còn tưởng cô ấy có lại ý thức . "
Anh vuốt tóc cô , nói : " Cũng tốt , ít ra em cũng có chút biểu cảm , cũng có thể tự mình hoạt động...." * nhẹ nhàng *
Lăng Mặc đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng , anh nói : " Có rồi , chỉ cần tiếp tục tiến hoá , em sẽ có hi vọng hồi phục ! "
Anh dẫn Diệp Luyến đi ra ngoài , ở ngoài có rất nhiều zombie , cô lao ra ngoài chiến đấu với lũ zombie ngoài đó . Lăng Mặc đứng sau bức tường nhìn Diệp Luyến , anh nói : " Xem ra sự tiến hoá của Diệp Luyến không chỉ dừng ở việc tự hoạt động , càng nhiều hơn là bản năng.....Trong mắt cô ấy , zombie là sinh vật hạ đẳng , không đáng để coi trọng , lúc chém giết ra tay nhanh gọn , sạch sẽ , không có chút tình cảm nào.......Không biết khi cô ấy đối diện với loài người sẽ có biểu cảm gì...."
Sau khi chiến đấu xong , Diệp Luyến đi lại chỗ Lăng Mặc , anh vừa lấy khăn lau mặt cho cô , vừa nghĩ : " Nhưng với năng lực hiện tại của mình , có thể tạm ngăn cô ấy không tấn công bừa bãi . "
Đột nhiên Lăng Mặc nghe thấy tiếng * Grừ Grừ * rất to , anh quay lại nhìn , nói : " Ở đó....."
Anh nhìn thấy có hai người đang chiến đấu với một số lượng zombie lớn . Ở đó một cô gái và một chàng trai đang bị lũ zombie vây quay , cô gái chiến đấu rất giỏi . Cô gái ấy hét lớn với chàng trai bên cạnh : " Lùi lại ! " Chàng trai bên cạnh tả lời : " Được !! "
Cả hai người lùi lại , cô gái ấu cầm thanh kiếm xông lên chém giết lũ zombie .
Lăng Mặc nấp đằng sau bức tường nói : " Cô gái này.....có chút bản lĩnh....." .Anh nghĩ : " Không chỉ thân thủ bất phàm , đối diện với zombie cũng không hề sợ hãi , ngược lại còn lộ ra khí chất tự tin . Đổi lại với các cô gái bình thường khác , sớm đã bị doạ run rẩy cả người....Nói không chừng là người dị năng , mình đưa theo Diệp Luyến không tiện . Tốt nhất mình không nên lo chuyện bao đồng thì hơn . "
Nhưng khi anh mới đi được vài bước thì chàng trai trong khia hét lên : " Người anh em.....xin hãy giúp đỡ ! Người anh em ! Ở đây ! Xin hãy giúp đỡ ! "
Lăng Mặc hoảng hốt quay lại , nói : " Trời ơi , hại nhau sao ! .
Anh liền ngăn Diệp Luyến và nói : " Em đừng ra tay ! Hãy giao cho anh ! " Lăng Mặc vừa rút đoản đao vừa nghĩ : " Nếu cô gái này thật sự là người có dị năng , nói không chừng sẽ phát hiện ra chỗ đặc biệt của Diệp Luyến . "
Anh cầm đoản đao lên , xông ra chỗ lũ zombie , hét lớn : " Không được , lần này nhất định phải để cho mình xử lý ! "
Lăng Mặc nhìn xung quanh căn phòng liền hét lên : " Diệp Luyến đâu rồi , cô ấy đâu rồi ! " Anh hốt hoảng đi tìm , nói : " Chăng lẽ cô ấy thoát khỏi khống chế rồi sao ! "
Anh nhanh chóng cảm nhận lại sợi dây tinh thần , Lăng Mặc nói : " Cảm giác này , quan hệ tinh thần giữa mình và cô ấy vẫn chưa đứt đoạn.....Nhưng tinh khiết quá , năng lực tinh thần của mình lại mạnh hơn rồi . "
Lăng Mặc cảm nhận thì biết Diệp Luyến đã đi xuống tầng , anh nói : " Thì ra là vậy..... Cô ấy đã đi xuống lầu rồi . Nhưng trừ những lúc chiến đấu , cô ấy ít khi tự mình hoạt động , sao hôm nay tự nhiên lại....."
Lăng Mặc đi xuống lầu , anh vừa mới gọi : " Diệp Luyến....." thì phát hiện cô đang đứng bên cửa sổ , nhìn ra bên ngoài , trông cô lúc này thật xinh đẹp !
Lăng Mặc thấy thế rất xúc động , nói : " Diệp Luyến ....em.....em hồi phục trí nhớ rồi......" nói xong , anh liền lao vào ôm chầm Diệp Luyến hét lên : " Diệp Luyến ! Tốt quá rồi ! "
Anh vui mừng gọi : " Diệp....." nhưng khi anh quay cô lại thì cô vẫn không có tí cảm xúc nào , ánh mắt của cô vẫn vô hồn , Lăng Mặc thấy vậy , anh nói : " Ơ....Anh còn tưởng......" Lăng Mặc nghĩ : " Nhìn dáng vẻ vừa nãy của Diệp Luyến , còn tưởng cô ấy có lại ý thức . "
Anh vuốt tóc cô , nói : " Cũng tốt , ít ra em cũng có chút biểu cảm , cũng có thể tự mình hoạt động...." * nhẹ nhàng *
Lăng Mặc đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng , anh nói : " Có rồi , chỉ cần tiếp tục tiến hoá , em sẽ có hi vọng hồi phục ! "
Anh dẫn Diệp Luyến đi ra ngoài , ở ngoài có rất nhiều zombie , cô lao ra ngoài chiến đấu với lũ zombie ngoài đó . Lăng Mặc đứng sau bức tường nhìn Diệp Luyến , anh nói : " Xem ra sự tiến hoá của Diệp Luyến không chỉ dừng ở việc tự hoạt động , càng nhiều hơn là bản năng.....Trong mắt cô ấy , zombie là sinh vật hạ đẳng , không đáng để coi trọng , lúc chém giết ra tay nhanh gọn , sạch sẽ , không có chút tình cảm nào.......Không biết khi cô ấy đối diện với loài người sẽ có biểu cảm gì...."
Sau khi chiến đấu xong , Diệp Luyến đi lại chỗ Lăng Mặc , anh vừa lấy khăn lau mặt cho cô , vừa nghĩ : " Nhưng với năng lực hiện tại của mình , có thể tạm ngăn cô ấy không tấn công bừa bãi . "
Đột nhiên Lăng Mặc nghe thấy tiếng * Grừ Grừ * rất to , anh quay lại nhìn , nói : " Ở đó....."
Anh nhìn thấy có hai người đang chiến đấu với một số lượng zombie lớn . Ở đó một cô gái và một chàng trai đang bị lũ zombie vây quay , cô gái chiến đấu rất giỏi . Cô gái ấy hét lớn với chàng trai bên cạnh : " Lùi lại ! " Chàng trai bên cạnh tả lời : " Được !! "
Cả hai người lùi lại , cô gái ấu cầm thanh kiếm xông lên chém giết lũ zombie .
Lăng Mặc nấp đằng sau bức tường nói : " Cô gái này.....có chút bản lĩnh....." .Anh nghĩ : " Không chỉ thân thủ bất phàm , đối diện với zombie cũng không hề sợ hãi , ngược lại còn lộ ra khí chất tự tin . Đổi lại với các cô gái bình thường khác , sớm đã bị doạ run rẩy cả người....Nói không chừng là người dị năng , mình đưa theo Diệp Luyến không tiện . Tốt nhất mình không nên lo chuyện bao đồng thì hơn . "
Nhưng khi anh mới đi được vài bước thì chàng trai trong khia hét lên : " Người anh em.....xin hãy giúp đỡ ! Người anh em ! Ở đây ! Xin hãy giúp đỡ ! "
Lăng Mặc hoảng hốt quay lại , nói : " Trời ơi , hại nhau sao ! .
Anh liền ngăn Diệp Luyến và nói : " Em đừng ra tay ! Hãy giao cho anh ! " Lăng Mặc vừa rút đoản đao vừa nghĩ : " Nếu cô gái này thật sự là người có dị năng , nói không chừng sẽ phát hiện ra chỗ đặc biệt của Diệp Luyến . "
Anh cầm đoản đao lên , xông ra chỗ lũ zombie , hét lớn : " Không được , lần này nhất định phải để cho mình xử lý ! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.