Chương 14: Buổi đi chơi p2
Hàn Bắc Đạt
15/07/2024
“Em thích ăn món gì để anh gọi giúp cho.”
“Anh cho em một tô phở tái nạm nhé!”
“Ok vậy để anh đi gọi.”
Nói xong tôi liền đứng dậy đi về phía bà chủ quán.
“Cho con hai tô phở tái nạm ạ.”
Nhìn tôi và Trà My khá đẹp đôi nên bà ấy liền hỏi:
“Hai cháu là ngươi yêu sao? Nhìn hai cháu trông tình cảm quá.”
Thấy bà ấy nói vậy chúng tôi đều ngượng đỏ mặt.
“Chúng cháu không phải là người yêu ạ...Tuy bây giờ là không.Nhưng trong tương lai chắc chắn là có ạ!”
Nói xong cô ấy quay qua nhìn tôi rồi nở một nụ cười.
Thấy chúng tôi hạnh phúc như vậy bà ấy cũng quay qua nhìn chúng tôi rồi nói:
“Nay quán của cô có mở sự kiện dành cho các cặp đôi.Nếu các cháu có thể chiến thắng được thì cô sẽ có phần quà cho các cháu.Các cháu có muốn tham gia không?”
Tôi và Trà My quay qua nhìn nhau cười. Cả hai chúng tôi đều hiểu rõ câu trả lời của đối phương, đồng thanh trả lời:
“Dạ có ạ!”
“Vậy thì các con đợi cô một chút.”
Sau 5p cô ấy mang ra cho một combo mà chúng tôi đã gọi:
“Thử thách của hai con là phải ăn hết tô này trong thời gian 30p.An toàn người tham gia vẫn phải được đặt lên hàng đầu.Nên các con nhớ chú ý sức khỏe nhé đứng cố quá sức.”
Sau đó cô ấy hô bắt đầu.
Tôi và Trà My cũng bắt đầu ăn.
Thời gian thấm thoát trôi qua chỉ còn đúng 10p cuối cùng.Tuy vậy nhưng tô đồ ăn của chúng tôi vẫn còn quá nữa.
Lúc này ánh mắt của Trà My đượm buồn nhìn về phía tôi.
“Xin lỗi anh!Em có lẽ trở thành gánh nặng cho anh rồi.”
Tôi cũng đáp lại Trà My với vẻ mặt thông cảm:
“Em ăn no chưa? Đừng cố quá.Chú ý sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.Phần còn lại cứ để đó cho anh.”
Sau đó tôi mới quay qua nhìn về phía đồ ăn.Đến lúc bung hết sức rồi.Không uổng công sáng mình thức sớm tập thể dục.Khiến cơ thể mình hao nhiều calo hơn người khác.Mặc dù ăn nãy giờ rất nhiều nhưng mình vẫn chưa thấy đói.
Lúc này tôi bắt đầu gia tăng tốc độ ăn hơn nữa.Tuy đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn còn thừa một ít đồ ăn.Thấy tôi cố gắng hết sức vì mình như vậy.Trà My không muốn ngồi im làm gánh nặng cho tôi.Nên cô ấy liền cố gắng phụ tôi ăn hết những thứ còn sót.Dù đã rất no.
Cuối cùng trời cao cũng không phụ người có lòng.Tôi và Trà My đã thành công chiến thắng thử thách trong 10 giây cuối cùng.
Thấy tôi chiến thắng Trà My liền vui vẻ nhảy phà vào lòng tôi.
“Anh chiến thắng rồi!”
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy hâm mộ và thì thầm với tôi:
“Anh trông vô cùng ngầu luôn.”
Nói xong cô hôn nhẹ lên má tôi.
“Đây là phần thưởng cho anh.”
Tôi vẫn chưa thoát khỏi sự ngạc nhiên.Bất giác sờ lên trên má của mình.mặt đỏ ửng.
Thầy tôi và Trà My trêu đùa vui vẻ như vậy.Cô Chủ quán liền ho lên.Để ra hiệu cho chúng tôi ra rằng bà ấy vẫn còn ngồi đây.
“Còn cô ở đây mà hai đứa.”
Vừa nói cô ấy vừa nở một nụ cười hiền từ về phía chúng tôi.
Nghe lời nhắc khéo của cô chủ quán. Chúng tôi mới chợt nhớ ra vẫn còn cô chủ quán ở đây.Lúc này hai đứa liền đỏ mặt không dám nhìn về phía cô chủ quán.
Thấy chúng tôi như vậy cô ấy cũng tươi cười lên tiếng:
“Hai đứa mà nói vợ chồng son khéo cô còn tin.Thôi không đùa với hai đứa nữa.”
Nói xong cô ấy liền đi vào trong nhà và lấy ra một hộp quà và một bao phong bì.Đưa cho chúng tôi.
“Đây là phần quà dành cho hai người chiến thắng của chúng ta.Cảm ơn hai con đã ủng hộ cho quán của cô.Nếu lần sau hai đứa rãnh thì nhớ tới thăm cô nha!”
Tôi và Trà My cũng nhận món quá của cô ấy.Rồi cũng chào tạm biệt cô ấy để bắt đầu chuyến đi chơi của hai đứa.
Sau khi hai chúng tôi rời đi.Cô ấy cũng bắt đầu nói thầm với bản thân.
“Cặp đôi thứ 1000 tham gia sự kiện của quán mình đây sao!Trông dễ thương thật đấy.Chỉ duy nhất cặp này chiến thắng được sự kiện này, trong 1000 người tham gia.Thật sự là một cặp trời sinh mà.”
Lúc này tôi và Trà My cũng vừa cập bến Vinpearl Land. Ngồi chờ hơn 1 tiếng để mua vé cuối cùng chúng tôi cũng đã vào được bên trong.
Bên trong Vinpearl Land vô cùng là rộng rãi.Rất nhiều trò chơi thú vị ở bên trong này khiến tôi và cô ấy vô cùng hào hứng.
Tuy nhà Trà My rất giàu nhưng cha cô ấy rất bận nên cô ây chưa bao giờ được đến những nơi như này để chơi.Còn đối với tôi thì tôi cũng rất ít khi đi đến nơi này.Để nói thì đã hơn 10 năm rồi tôi chưa được đến chơi nơi này.
Thấy Trà My ngẫn ngơ nhìn mọi thứ xung quanh một cách lạ lẫm.Tôi liền nhanh tay đưa tay nắm lấy tay cô ấy.Kéo cô ấy đi.
“Đi thôi!Anh đưa em đi chơi.”
Trà My nhìn tôi nở một nụ cười tươi.
“Dạ!”
“Anh cho em một tô phở tái nạm nhé!”
“Ok vậy để anh đi gọi.”
Nói xong tôi liền đứng dậy đi về phía bà chủ quán.
“Cho con hai tô phở tái nạm ạ.”
Nhìn tôi và Trà My khá đẹp đôi nên bà ấy liền hỏi:
“Hai cháu là ngươi yêu sao? Nhìn hai cháu trông tình cảm quá.”
Thấy bà ấy nói vậy chúng tôi đều ngượng đỏ mặt.
“Chúng cháu không phải là người yêu ạ...Tuy bây giờ là không.Nhưng trong tương lai chắc chắn là có ạ!”
Nói xong cô ấy quay qua nhìn tôi rồi nở một nụ cười.
Thấy chúng tôi hạnh phúc như vậy bà ấy cũng quay qua nhìn chúng tôi rồi nói:
“Nay quán của cô có mở sự kiện dành cho các cặp đôi.Nếu các cháu có thể chiến thắng được thì cô sẽ có phần quà cho các cháu.Các cháu có muốn tham gia không?”
Tôi và Trà My quay qua nhìn nhau cười. Cả hai chúng tôi đều hiểu rõ câu trả lời của đối phương, đồng thanh trả lời:
“Dạ có ạ!”
“Vậy thì các con đợi cô một chút.”
Sau 5p cô ấy mang ra cho một combo mà chúng tôi đã gọi:
“Thử thách của hai con là phải ăn hết tô này trong thời gian 30p.An toàn người tham gia vẫn phải được đặt lên hàng đầu.Nên các con nhớ chú ý sức khỏe nhé đứng cố quá sức.”
Sau đó cô ấy hô bắt đầu.
Tôi và Trà My cũng bắt đầu ăn.
Thời gian thấm thoát trôi qua chỉ còn đúng 10p cuối cùng.Tuy vậy nhưng tô đồ ăn của chúng tôi vẫn còn quá nữa.
Lúc này ánh mắt của Trà My đượm buồn nhìn về phía tôi.
“Xin lỗi anh!Em có lẽ trở thành gánh nặng cho anh rồi.”
Tôi cũng đáp lại Trà My với vẻ mặt thông cảm:
“Em ăn no chưa? Đừng cố quá.Chú ý sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.Phần còn lại cứ để đó cho anh.”
Sau đó tôi mới quay qua nhìn về phía đồ ăn.Đến lúc bung hết sức rồi.Không uổng công sáng mình thức sớm tập thể dục.Khiến cơ thể mình hao nhiều calo hơn người khác.Mặc dù ăn nãy giờ rất nhiều nhưng mình vẫn chưa thấy đói.
Lúc này tôi bắt đầu gia tăng tốc độ ăn hơn nữa.Tuy đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn còn thừa một ít đồ ăn.Thấy tôi cố gắng hết sức vì mình như vậy.Trà My không muốn ngồi im làm gánh nặng cho tôi.Nên cô ấy liền cố gắng phụ tôi ăn hết những thứ còn sót.Dù đã rất no.
Cuối cùng trời cao cũng không phụ người có lòng.Tôi và Trà My đã thành công chiến thắng thử thách trong 10 giây cuối cùng.
Thấy tôi chiến thắng Trà My liền vui vẻ nhảy phà vào lòng tôi.
“Anh chiến thắng rồi!”
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy hâm mộ và thì thầm với tôi:
“Anh trông vô cùng ngầu luôn.”
Nói xong cô hôn nhẹ lên má tôi.
“Đây là phần thưởng cho anh.”
Tôi vẫn chưa thoát khỏi sự ngạc nhiên.Bất giác sờ lên trên má của mình.mặt đỏ ửng.
Thầy tôi và Trà My trêu đùa vui vẻ như vậy.Cô Chủ quán liền ho lên.Để ra hiệu cho chúng tôi ra rằng bà ấy vẫn còn ngồi đây.
“Còn cô ở đây mà hai đứa.”
Vừa nói cô ấy vừa nở một nụ cười hiền từ về phía chúng tôi.
Nghe lời nhắc khéo của cô chủ quán. Chúng tôi mới chợt nhớ ra vẫn còn cô chủ quán ở đây.Lúc này hai đứa liền đỏ mặt không dám nhìn về phía cô chủ quán.
Thấy chúng tôi như vậy cô ấy cũng tươi cười lên tiếng:
“Hai đứa mà nói vợ chồng son khéo cô còn tin.Thôi không đùa với hai đứa nữa.”
Nói xong cô ấy liền đi vào trong nhà và lấy ra một hộp quà và một bao phong bì.Đưa cho chúng tôi.
“Đây là phần quà dành cho hai người chiến thắng của chúng ta.Cảm ơn hai con đã ủng hộ cho quán của cô.Nếu lần sau hai đứa rãnh thì nhớ tới thăm cô nha!”
Tôi và Trà My cũng nhận món quá của cô ấy.Rồi cũng chào tạm biệt cô ấy để bắt đầu chuyến đi chơi của hai đứa.
Sau khi hai chúng tôi rời đi.Cô ấy cũng bắt đầu nói thầm với bản thân.
“Cặp đôi thứ 1000 tham gia sự kiện của quán mình đây sao!Trông dễ thương thật đấy.Chỉ duy nhất cặp này chiến thắng được sự kiện này, trong 1000 người tham gia.Thật sự là một cặp trời sinh mà.”
Lúc này tôi và Trà My cũng vừa cập bến Vinpearl Land. Ngồi chờ hơn 1 tiếng để mua vé cuối cùng chúng tôi cũng đã vào được bên trong.
Bên trong Vinpearl Land vô cùng là rộng rãi.Rất nhiều trò chơi thú vị ở bên trong này khiến tôi và cô ấy vô cùng hào hứng.
Tuy nhà Trà My rất giàu nhưng cha cô ấy rất bận nên cô ây chưa bao giờ được đến những nơi như này để chơi.Còn đối với tôi thì tôi cũng rất ít khi đi đến nơi này.Để nói thì đã hơn 10 năm rồi tôi chưa được đến chơi nơi này.
Thấy Trà My ngẫn ngơ nhìn mọi thứ xung quanh một cách lạ lẫm.Tôi liền nhanh tay đưa tay nắm lấy tay cô ấy.Kéo cô ấy đi.
“Đi thôi!Anh đưa em đi chơi.”
Trà My nhìn tôi nở một nụ cười tươi.
“Dạ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.