Chương 17: Cắm trại
Hàn Bắc Đạt
15/07/2024
Hơn 1 tuần trời trải qua cuối cùng chúng tôi cũng đã kiểm tra xong.
“Cuối cùng chúng ta cũng kiểm tra xong r kiếm chỗ nào chơi đi mấy bạn.”
Thấy thằng Hạo đưa ra đề xuất như vậy Trà My cũng cất lời:
“Hay chúng ta đi cắm trại đi.Tớ mới biết có khu vực người ta cho thuê câm trại hay lắm.Các cậu có muốn đi thử không?”
“Được đấy dù gì chúng ta cũng kiểm tra xong rồi chốt vậy đi.”
“Vậy chủ nhật Tuần này đi.Tớ với Thằng Hạo chuẩn bị vật tư còn 2 người các cậu chuẩn bị đồ ăn nha!”
Thế là 4 người chúng tôi cũng nhất trí đồng ý.
Thấm thoát cũng tới chủ nhật.Tôi và thằng Hạo chạy xe đón Trà My và Tô Kỳ.
“Mày chở Tô Kỳ đi em.Tao chở Trà My.”
Sau đó tôi ghé tai Thằng Hạo nói khẽ:
“Tao tạo cơ hồi cho mày với Tô Kỳ đó em.”
“Chứ không phải cho mày cơ hội bên Trà My của mày à.”
Thầy nó nói vậy tôi liền vỗ vai nó.Vừa cười vừa nói:
“Sao mày lại có thể suy nghĩ anh em mày như vậy.Nhưng mà mày nói đúng rồi đó.Chốt vậy đi em.”
Rồi tôi quay qua nói với Trà My:
“Đi thôi Trà My tớ chở cậu.”
Nghe tôi nói Trà My cũng nhanh chóng leo lên xe.
“Vậy thôi cậu và Trần Hạo đi sau nha tớ với Diệp Thiên đi trước nha.”
Tra My nói xong liền gõ nhẹ vai tôi ra hiệu tôi chạy đi.Tôi cũng nhanh chóng hiểu ý cô ấy phóng xe biến mất tăm.
“Đúng là có trai cái quên mất cả bạn.”
“Chuẩn!Thôi lên xe bà nội.Tao chở mày đi.”
“Ừm.”
Hơn 4 tiếng chạy xe cuối cùng chúng tôi cũng đến được nơi cắm trại.Nó nằm tọa lạc tại một đỉnh núi ở Đà Lạt với rất nhiều cây thông bao bọc xung quanh.Nên phải nhìn kĩ lắm chúng tôi mới nhận ra được.
Khi tới nơi chúng tôi vô cùng ngạc nhiên trước cảnh tượng ở nơi đây.Không ngờ nơi đây còn đẹp hơn cả trong ảnh mà chúng tôi được xem nữa.Nó không chỉ thơ mộng mà còn hùng vĩ nữa.Đặt đồ trên xe xuống hết chúng tôi mới bắt đầu thảo luận với nhau:
“Để tớ với thằng Hạo dựng lều.Cậu với Tô Kỳ nấu ăn nha!”
Nói xong chúng tôi bắt tay vào dựng lều.Hì hục 30p cũng dựng xong 2 chiếc lều.
“Không ngờ việc dựng lều lại mệt mõi như vậy.”
“Dù sao cũng dựng xong rồi mà.Tao với mày qua xem có phụ được Trà My với Tô Kỳ được gì không?”
Sau đó tôi với Thằng Hạo cũng qua chỗ Trà My và Tô Kỳ.
“Hai người các cậu nấu ăn tới đâu rồi có cần tớ và Trần Hạo giúp gì không?”
Thấy tôi nói vậy.Trà My cũng lên tiếng nói:
“Bọn tớ làm cũng gần xong rồi.Cũng Không còn cần làm thêm việc gì.Chắc chỉ cần đợi cho đồ ăn chín nữa là được.”
Nghe như vậy thằng Hạo liền nhanh nhảu đáp:
“Hay đi bơi trong lúc chờ đồ ăn chín đi.Nãy tớ cũng có thấy một con suối nhỏ ở gần đây.Trông cũng không tệ.”
“Nghe cũng hay đấy nhưng tôi với Trà My làm gì có mang theo đồ bơi.Cậu với Diệp Thiên thì dễ rồi.”
“Không thì chúng ta xuống suối chơi đi.nó cũng không sâu lắm chắc chơi thì không sao đâu.”
“Vậy cũng được.”
Thế là cả 4 người chúng tôi cũng kéo nhau ra suối chơi.Chơi một lúc thì.Tôi và Thằng Hạo tìm được rất nhiều cá.Bắt được cũng kha khá.Thấy trời cũng đã trưa, chắc giờ này đồ ăn cũng đều đã chín cả rồi.Nên tôi cũng lên tiếng:
“Chắc giờ này đồ ăn cũng chín rồi.Lên ăn thôi mọi người.”
Nghe tôi nói vậy cả bả người họ cũng đi lên.Tay nghề nấu ăn của Trà My và Tô Kỳ quả thật rất tốt.Đồ ăn đều rất thơm và ngon.
“Tay nghề hai cậu giỏi thật đấy.Nấu ngon vô cùng.”
“Quá khen!Quá khen!Đồ chị với Trà My làm mà lại.”
“Lần đầu tiên thấy con cọp cái này có ích đó.”
“MÀY NÓI CÁI GÌ ĐÓ HẢ THẰNG KIA.BỘ THIẾU ĐÒN THÌ MÀY CHÁN À!”
Vậy là hai người họ lại nhào vài ăn thua đủ với nhau.Càng nhìn hai người họ như vậy tôi lại càng mắc cười.Thế là chúng tôi vui vẻ trò chuyện với nhau cho tới thấu đêm.
“Vậy thôi hai cậu nghỉ ngơi sớm đi tớ với Tô Kỳ cũng đi ngủ đây.”
Nói xong 2 cậu ấy cũng chui vào lều nghỉ ngơi.chỉ còn mình tôi và thằng Hạo.
“Mày không định đi ngủ à Diệp Thiên.”
“Tao chưa có buồn ngủ.Mày buồn ngủ rồi à.Vậy thôi vào ngủ trước đi tao ngồi đây canh.”
“Chỗ này giờ còn ai ngoài tụi mình đâu canh làm gì.Vậy nào mà mày buồn ngủ thì vào ngủ nha!Tao vào ngủ trước đây.”
Vừa nói nó vừa ngáp đứng dậy bước vào lều.
Vậy là giờ chỉ còn mình tôi thôi.Ở khu này vào ban đêm cũng khá vắng vẻ.Tuy buổi chiều tôi đi xung quanh đây thì cũng có thấy vài chiếc lều.Nhưng có vẻ vào ban đêm thì họ có lẽ cũng đều xuống núi cả rồi.Thấy ngồi đây cũng chán nên tôi liền đứng dậy đi dạo xung quanh.
Không khí ở đây vào ban đêm khác hẵn với ban ngày nó lạnh và yên tĩnh vô cùng.Tôi thấm chí còn nghe được cả tiếng cây lá xào xạc.Tôi đi một hồi cuối cùng tôi cũng tới chỗ con suối buổi sáng.Tôi kiếm một chỗ đẹp rồi ngồi xuống.
Không ngờ là chỉ mới mỗi quãng thời gian ngắn mà đã có nhiều chuyện xảy ra với tôi như vậy.Từ gặp lại Trà My,làm bạn với Tô Kỳ,được gia tộc công nhận,cho tới xích mích với tên Hoài Sở.Thật sự có quá nhiều chuyện xảy ra đối với.
Đang ngồi trầm tư nghĩ ngợi thì có người ngồi xuống bên cạnh tôi.Khiến tôi cũng giật cả mình.Tưởng là ai không ngờ là Trà My.
“Ủa em chưa ngủ à Trà My.”
“Em không ngủ được nên đi dạo một vòng cho dễ ngủ.Lúc ra khỏi lều không thấy anh.Em nghĩ anh sẽ tới đây nên ra xem thử.Đúng là anh ra đây thật.”
Nói xong cô ấy liền tựa vào người tôi:
“Người anh dễ chịu thiệt đó mỗi lần tựa vào người anh đều cảm thấy cảm giác dễ chịu và yên bình đến kì lạ.”
“Nếu người ta biết Hoa khôi mà nhiều người yêu mến lại đang nằm tựa trong lòng anh như thê này.Thì họ sẽ ghen lắm đó.”
“Em không quan tâm em chỉ cần ở bên anh là được rồi.”
“Thiệt vậy sao?Vậy cô Trà My coi bạn học Diệp là người như thế nào nè?”
Thấy tôi nói vậy Trà My.liền chống cằm phồng má tạo ra bộ dáng suy nghĩ.
“Vẫn chưa biết sao?”
Nghe tôi nói.Trà My liền đưa tay lên trước mắt đưa qua đưa lại ra dấu phán đối.
“Không có.Không có.Đối với em do anh có nhiều biệt hiệu quá nên không biết chọn như thế nào!Chẳng hạn như người quan trọng nhất đối em nè.Người em yêu nhất nè.Người siêu đẹp trai trong mắt em nè....Nhiều quá em không biết chọn cái nào.”
Vừa nói cô ấy vừa làm quả mặt phân vân khó lựa chọn.Thấy cô ấy dễ thương như vậy tôi liền nhẹ nhàng xoa đầu cô ây.
“Không thì gọi anh là chồng yêu đi.”
Nghe tôi nói vậy mặt Trà My liền đỏ ửng.
“Chồng Yêu....Thôi ngại lắm hong gọi nữa đâu.”
Nói xong cô ấy quay mặt qua chỗ khác để che đi sự ngại ngùng của bản thân.
Càng thấy cô ấy như vậy tôi lại càng thấy thích cô ấy nhiều hơn nữa.
Tôi ngồi trò chuyện với cô ấy thêm mấy tiếng nữa, thì cô ấy bắt đầu ngáp.Tôi biết cô ấy đã rất buồn ngủ rồi.Chắc cô nhóc này biết tôi ra đây một mình sẽ buồn,nên cố gắng ra tâm sự với tôi đây mà.
Chưa để tôi nghĩ ngợi xong,thì cô ấy đã ngủ quên mà dựa vào người tôi.
“Chắc em mệt lắm rồi ha!”
Nói thầm xong tôi cũng ẵm cô ấy về lều ngủ.Đang ẵm thì tôi nghe cô ấy nói mớ.
“Diệp Thiên ơi đừng bỏ em nha!Anh muốn gì em cũng cho mà.”
Nghe cô ấy nói vậy tôi buồn cười trong lòng.Không biết cô gái nhỏ này mơ thấy cái gì nữa.
“Yên tâm đi anh sẽ không bao giờ bỏ em đâu.”
Đặt cô ấy vào lều của mình.Tôi cũng bước về lều của tôi.Thấy thằng Hạo đã ngủ say từ lúc nào.
“Cái thằng này dù là nơi nào thì nó vẫn ngủ say được đúng là đáng nể.Thôi mình ngủ thôi!Mai còn xuống núi.”
“Cuối cùng chúng ta cũng kiểm tra xong r kiếm chỗ nào chơi đi mấy bạn.”
Thấy thằng Hạo đưa ra đề xuất như vậy Trà My cũng cất lời:
“Hay chúng ta đi cắm trại đi.Tớ mới biết có khu vực người ta cho thuê câm trại hay lắm.Các cậu có muốn đi thử không?”
“Được đấy dù gì chúng ta cũng kiểm tra xong rồi chốt vậy đi.”
“Vậy chủ nhật Tuần này đi.Tớ với Thằng Hạo chuẩn bị vật tư còn 2 người các cậu chuẩn bị đồ ăn nha!”
Thế là 4 người chúng tôi cũng nhất trí đồng ý.
Thấm thoát cũng tới chủ nhật.Tôi và thằng Hạo chạy xe đón Trà My và Tô Kỳ.
“Mày chở Tô Kỳ đi em.Tao chở Trà My.”
Sau đó tôi ghé tai Thằng Hạo nói khẽ:
“Tao tạo cơ hồi cho mày với Tô Kỳ đó em.”
“Chứ không phải cho mày cơ hội bên Trà My của mày à.”
Thầy nó nói vậy tôi liền vỗ vai nó.Vừa cười vừa nói:
“Sao mày lại có thể suy nghĩ anh em mày như vậy.Nhưng mà mày nói đúng rồi đó.Chốt vậy đi em.”
Rồi tôi quay qua nói với Trà My:
“Đi thôi Trà My tớ chở cậu.”
Nghe tôi nói Trà My cũng nhanh chóng leo lên xe.
“Vậy thôi cậu và Trần Hạo đi sau nha tớ với Diệp Thiên đi trước nha.”
Tra My nói xong liền gõ nhẹ vai tôi ra hiệu tôi chạy đi.Tôi cũng nhanh chóng hiểu ý cô ấy phóng xe biến mất tăm.
“Đúng là có trai cái quên mất cả bạn.”
“Chuẩn!Thôi lên xe bà nội.Tao chở mày đi.”
“Ừm.”
Hơn 4 tiếng chạy xe cuối cùng chúng tôi cũng đến được nơi cắm trại.Nó nằm tọa lạc tại một đỉnh núi ở Đà Lạt với rất nhiều cây thông bao bọc xung quanh.Nên phải nhìn kĩ lắm chúng tôi mới nhận ra được.
Khi tới nơi chúng tôi vô cùng ngạc nhiên trước cảnh tượng ở nơi đây.Không ngờ nơi đây còn đẹp hơn cả trong ảnh mà chúng tôi được xem nữa.Nó không chỉ thơ mộng mà còn hùng vĩ nữa.Đặt đồ trên xe xuống hết chúng tôi mới bắt đầu thảo luận với nhau:
“Để tớ với thằng Hạo dựng lều.Cậu với Tô Kỳ nấu ăn nha!”
Nói xong chúng tôi bắt tay vào dựng lều.Hì hục 30p cũng dựng xong 2 chiếc lều.
“Không ngờ việc dựng lều lại mệt mõi như vậy.”
“Dù sao cũng dựng xong rồi mà.Tao với mày qua xem có phụ được Trà My với Tô Kỳ được gì không?”
Sau đó tôi với Thằng Hạo cũng qua chỗ Trà My và Tô Kỳ.
“Hai người các cậu nấu ăn tới đâu rồi có cần tớ và Trần Hạo giúp gì không?”
Thấy tôi nói vậy.Trà My cũng lên tiếng nói:
“Bọn tớ làm cũng gần xong rồi.Cũng Không còn cần làm thêm việc gì.Chắc chỉ cần đợi cho đồ ăn chín nữa là được.”
Nghe như vậy thằng Hạo liền nhanh nhảu đáp:
“Hay đi bơi trong lúc chờ đồ ăn chín đi.Nãy tớ cũng có thấy một con suối nhỏ ở gần đây.Trông cũng không tệ.”
“Nghe cũng hay đấy nhưng tôi với Trà My làm gì có mang theo đồ bơi.Cậu với Diệp Thiên thì dễ rồi.”
“Không thì chúng ta xuống suối chơi đi.nó cũng không sâu lắm chắc chơi thì không sao đâu.”
“Vậy cũng được.”
Thế là cả 4 người chúng tôi cũng kéo nhau ra suối chơi.Chơi một lúc thì.Tôi và Thằng Hạo tìm được rất nhiều cá.Bắt được cũng kha khá.Thấy trời cũng đã trưa, chắc giờ này đồ ăn cũng đều đã chín cả rồi.Nên tôi cũng lên tiếng:
“Chắc giờ này đồ ăn cũng chín rồi.Lên ăn thôi mọi người.”
Nghe tôi nói vậy cả bả người họ cũng đi lên.Tay nghề nấu ăn của Trà My và Tô Kỳ quả thật rất tốt.Đồ ăn đều rất thơm và ngon.
“Tay nghề hai cậu giỏi thật đấy.Nấu ngon vô cùng.”
“Quá khen!Quá khen!Đồ chị với Trà My làm mà lại.”
“Lần đầu tiên thấy con cọp cái này có ích đó.”
“MÀY NÓI CÁI GÌ ĐÓ HẢ THẰNG KIA.BỘ THIẾU ĐÒN THÌ MÀY CHÁN À!”
Vậy là hai người họ lại nhào vài ăn thua đủ với nhau.Càng nhìn hai người họ như vậy tôi lại càng mắc cười.Thế là chúng tôi vui vẻ trò chuyện với nhau cho tới thấu đêm.
“Vậy thôi hai cậu nghỉ ngơi sớm đi tớ với Tô Kỳ cũng đi ngủ đây.”
Nói xong 2 cậu ấy cũng chui vào lều nghỉ ngơi.chỉ còn mình tôi và thằng Hạo.
“Mày không định đi ngủ à Diệp Thiên.”
“Tao chưa có buồn ngủ.Mày buồn ngủ rồi à.Vậy thôi vào ngủ trước đi tao ngồi đây canh.”
“Chỗ này giờ còn ai ngoài tụi mình đâu canh làm gì.Vậy nào mà mày buồn ngủ thì vào ngủ nha!Tao vào ngủ trước đây.”
Vừa nói nó vừa ngáp đứng dậy bước vào lều.
Vậy là giờ chỉ còn mình tôi thôi.Ở khu này vào ban đêm cũng khá vắng vẻ.Tuy buổi chiều tôi đi xung quanh đây thì cũng có thấy vài chiếc lều.Nhưng có vẻ vào ban đêm thì họ có lẽ cũng đều xuống núi cả rồi.Thấy ngồi đây cũng chán nên tôi liền đứng dậy đi dạo xung quanh.
Không khí ở đây vào ban đêm khác hẵn với ban ngày nó lạnh và yên tĩnh vô cùng.Tôi thấm chí còn nghe được cả tiếng cây lá xào xạc.Tôi đi một hồi cuối cùng tôi cũng tới chỗ con suối buổi sáng.Tôi kiếm một chỗ đẹp rồi ngồi xuống.
Không ngờ là chỉ mới mỗi quãng thời gian ngắn mà đã có nhiều chuyện xảy ra với tôi như vậy.Từ gặp lại Trà My,làm bạn với Tô Kỳ,được gia tộc công nhận,cho tới xích mích với tên Hoài Sở.Thật sự có quá nhiều chuyện xảy ra đối với.
Đang ngồi trầm tư nghĩ ngợi thì có người ngồi xuống bên cạnh tôi.Khiến tôi cũng giật cả mình.Tưởng là ai không ngờ là Trà My.
“Ủa em chưa ngủ à Trà My.”
“Em không ngủ được nên đi dạo một vòng cho dễ ngủ.Lúc ra khỏi lều không thấy anh.Em nghĩ anh sẽ tới đây nên ra xem thử.Đúng là anh ra đây thật.”
Nói xong cô ấy liền tựa vào người tôi:
“Người anh dễ chịu thiệt đó mỗi lần tựa vào người anh đều cảm thấy cảm giác dễ chịu và yên bình đến kì lạ.”
“Nếu người ta biết Hoa khôi mà nhiều người yêu mến lại đang nằm tựa trong lòng anh như thê này.Thì họ sẽ ghen lắm đó.”
“Em không quan tâm em chỉ cần ở bên anh là được rồi.”
“Thiệt vậy sao?Vậy cô Trà My coi bạn học Diệp là người như thế nào nè?”
Thấy tôi nói vậy Trà My.liền chống cằm phồng má tạo ra bộ dáng suy nghĩ.
“Vẫn chưa biết sao?”
Nghe tôi nói.Trà My liền đưa tay lên trước mắt đưa qua đưa lại ra dấu phán đối.
“Không có.Không có.Đối với em do anh có nhiều biệt hiệu quá nên không biết chọn như thế nào!Chẳng hạn như người quan trọng nhất đối em nè.Người em yêu nhất nè.Người siêu đẹp trai trong mắt em nè....Nhiều quá em không biết chọn cái nào.”
Vừa nói cô ấy vừa làm quả mặt phân vân khó lựa chọn.Thấy cô ấy dễ thương như vậy tôi liền nhẹ nhàng xoa đầu cô ây.
“Không thì gọi anh là chồng yêu đi.”
Nghe tôi nói vậy mặt Trà My liền đỏ ửng.
“Chồng Yêu....Thôi ngại lắm hong gọi nữa đâu.”
Nói xong cô ấy quay mặt qua chỗ khác để che đi sự ngại ngùng của bản thân.
Càng thấy cô ấy như vậy tôi lại càng thấy thích cô ấy nhiều hơn nữa.
Tôi ngồi trò chuyện với cô ấy thêm mấy tiếng nữa, thì cô ấy bắt đầu ngáp.Tôi biết cô ấy đã rất buồn ngủ rồi.Chắc cô nhóc này biết tôi ra đây một mình sẽ buồn,nên cố gắng ra tâm sự với tôi đây mà.
Chưa để tôi nghĩ ngợi xong,thì cô ấy đã ngủ quên mà dựa vào người tôi.
“Chắc em mệt lắm rồi ha!”
Nói thầm xong tôi cũng ẵm cô ấy về lều ngủ.Đang ẵm thì tôi nghe cô ấy nói mớ.
“Diệp Thiên ơi đừng bỏ em nha!Anh muốn gì em cũng cho mà.”
Nghe cô ấy nói vậy tôi buồn cười trong lòng.Không biết cô gái nhỏ này mơ thấy cái gì nữa.
“Yên tâm đi anh sẽ không bao giờ bỏ em đâu.”
Đặt cô ấy vào lều của mình.Tôi cũng bước về lều của tôi.Thấy thằng Hạo đã ngủ say từ lúc nào.
“Cái thằng này dù là nơi nào thì nó vẫn ngủ say được đúng là đáng nể.Thôi mình ngủ thôi!Mai còn xuống núi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.