Bạn Gái Tôi Ngọt Nhất Trên Đời
Chương 78: Viên kẹo thứ bảy mươi tám
Xa Li Tửu
19/05/2024
Viên kẹo thứ bảy mươi tám
Bọn họ cũng đã về căn hộ được một lúc lâu rồi, cũng tắm rửa xong xuôi, đồ ngủ cũng đã thay ra luôn rồi.
Cả người Thư Điềm cứng ngắc, cảm nhận được đôi môi anh đang chạm bên má của mình, cô không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt xuống.
Anh đang hỏi… có lợi ích gì cho cô không.
Không đúng.
Trọng tâm của lời anh nói phải làm ở câu trước mới đúng.
Gọi anh trai… đi.
Cô nhớ, vào cái lần mà họ ngủ chung hồi cấp ba, anh cũng nói mấy lời tương tự như thế này, chẳng qua là, hình như lần này còn “bạo dạn” hơn lần đó một chút.
Nói vậy là, từ năm lớp mười đó là đã có thể nhìn ra được cái “tiềm năng” cợt nhả này của anh rồi.
Chẳng qua là do khi đó bọn họ chỉ mới ở bên nhau có mấy tháng thôi, chắc là anh… không tiện lắm, cũng không thể thể hiện hết kỹ năng.
Bây giờ.
Người này đã quên mất cách viết của mấy từ như là “mặt mũi”, “liêm sỉ” thật rồi.
Bất kể khi nào, bất kể nơi đâu, anh đều có thể “phóng điện” một cách hết sức tùy tiện như thế, có thể “thả thính” cô đến nỗi làm cho mặt mày của cô đỏ bừng lên như gấc.
“…”
Thư Điềm cắn răng.
Anh không còn là chàng thiếu niên trong sáng đến cả tỏ tình cũng cần cô phải ép, phải hướng dẫn, phải vừa dỗ dành vừa lừa gạt thì mới chịu nói ra câu “Anh thích em” kia nữa.
Mà cô, cũng không còn là cô bạn gái giống như trước kia – anh thả nhẹ một chút “thính” thì cô có thể “thả thính” ngược lại… không còn tự cho rằng mình là người chiếm “thế thượng phong” nữa.
Hai người đã về căn hộ khá lâu, nhiệt độ của điều hoà được chỉnh ở mức khá dễ chịu, nhưng vì bây giờ họ đang chen chúc nhau ở góc sô pha, cộng thêm việc anh không ngừng phả hơi vào da cô, khiến cả người Thư Điềm nóng bừng, khuôn mặt cô cũng nóng hổi.
“Sao em không nói chuyện?” Chắc là vì cô đã im lặng quá lâu nên Giang Dịch đã hỏi cô thêm một lần nữa: “Hả?”
Đôi môi lạnh lẽo, mềm mại của anh di chuyển đến vành tai của cô, sau đó anh ngậm lấy nó, khiến cô vừa tê vừa ngứa, kích thích cả người cô run lên.
Thư Điềm vùi mặt vào hõm cổ của anh, giọng nói nghe có vẻ “rầu rĩ” lắm: “Sau này anh đừng hỏi em mấy chuyện xấu hổ như vậy nữa mà.”
“…”
“Em sẽ không trả lời anh đâu.”
Còn nữa…
Làm thế có lợi gì cho anh không?
“…”
Từ giọng điệu của Giang Dịch thì thấy, có vẻ như anh không hài lòng cho lắm: “Sao em lại xấu hổ?”
“Nếu không phải vậy thì anh muốn em nói gì nữa đây…” Thư Điềm trợn mắt: “Anh nói đi, chuyện này có thể mang đến lợi ích gì cho em chứ?” Cô dừng lại một lát, rồi lại không nhịn được mà muốn “bóc phốt” anh tiếp: “Hay cái lợi ích mà anh muốn ám chỉ là khi ngủ sẽ không bị mất ngủ và sẽ không cần phải thức dậy đi vệ sinh vào ban đêm?”
“…”
Thấy anh không nói gì, cô lại tiếp tục chế giễu anh: “Là do em đã quá mệt mỏi rồi nên mới như thế?”
Khi cô nói câu này, khuôn mặt cô vẫn còn đang dựa vào vai anh, tuy Giang Dịch không nhìn thấy khuôn mặt của cô, nhưng nghe thấy giọng nói đang ngày một lạnh đi của cô, anh vẫn có thể tưởng tượng ra được biểu cảm cô ngay lúc này.
Chắc chắn là khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng ra, mặc dù không đủ cao nhưng vẫn muốn hất cằm lên làm động tác lườm anh.
Chỉ mới tưởng tượng đến thôi mà đã thấy đáng yêu đến chết mất rồi.
Giang Dịch kiềm chế lại một chút, anh nhịn cười mà hỏi cô: “Em nói như thế nào thì coi như là như thế ấy, đi đó anh không nghĩ ra được điều này…” Không cần phải thức dậy đi vệ sinh vào ban đêm cái gì chứ… vậy mà cô cũng nghĩ ra cho được nữa.
Cô gái nhỏ khẽ “hừ” một tiếng.
“Nhưng mà…” Giang Dịch dừng lại một lát, tay anh bỗng duỗi ra sau, đặt giữa lưng cô và sô pha mà nói: “Tất nhiên là cũng có lợi ích khác rồi.”
“…”
“Lát nữa em sẽ biết.”
Lại nữa! Lại nữa rồi đó!
Thư Điềm phản ứng lại ngay: “Lát nữa cái gì, em không muốn bi…” Chữ “biết” còn chưa nói ra hết mà miệng cô đã bị bịt kín lại rồi.
Lúc mơ màng, cô thấy cơ thể mình hết sức lạnh lẽo, cảm giác quen thuộc truyền đến từ làn da.
Đèn phòng khách vẫn còn sáng trưng, tivi cũng chưa được tắt.
Thư Điềm cố gắng nghiêng đầu, tránh môi anh ra, cô thở dốc hai cái, giữ lại chút lý trí cuối cùng: “Đi… về phòng đi.”
“Không đâu.” Giang Dịch từ chối một cách vô cùng dứt khoát, sau khi nói xong, anh hơi nhổm dậy và cởi áo ra, chưa đầy vài giây lại đè cô xuống nữa.
…
Không gian trên sô pha nhỏ hơn trên giường rất nhiều.
Nếu đã nhỏ hơn, vậy thì có rất nhiều động tác không thể thực hiện thoải mái được, cần phải gấp lại, hoặc là… đổi chỗ.
Sau khi tiến hành làm trên… sô pha, họ không còn biết khái niệm thời gian là gì nữa, không còn biết bây giờ là mấy giờ. Thư Điềm chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ trong suốt quá trình đó
Ngoại trừ lần đầu tiên ra, thì không còn xấu hổ như vậy nữa.
Cô nằm ngửa, mặt hướng lên, bây giờ đầu cô đang gác lên tấm đệm cao của sô pha, tay cũng không còn sức lực gì, cánh tay buông lơi và gác trên người Giang Dịch, khắp khoang mũi đều là hơi thở của anh.
Nhiều năm qua, Giang Dịch không còn hút thuốc nữa, trên người anh vẫn luôn là hương thơm sạch sẽ ấy.
Da dán chặt vào nhau, cảm nhận nhịp tim gần như đã hoà chung một nhịp, không có ai nói gì cả nhưng đến cả không khí cũng nhuốm mùi vị ngọt ngào.
Mà bầu không khí này bị câu nói tiếp theo của anh phá hủy sạch sẽ.
Giang Dịch bỗng lên tiếng: “Em có cảm thấy…”
Thư Điềm mở mắt: “Hả?”
“Sô pha này không tệ…” Anh đánh giá rất đúng trọng tâm: “Khá thích hợp để vận động không?”
“…”
Trong đầu Thư Điềm không còn lại hình ảnh gì nữa, bầu không khí ngọt ngào cái gì cơ chứ, vỡ tan hết rồi.
“Sao thế? Em không thấy nó mềm lắm à?”
“…”
Mềm cái rắm.
“Hôm khác, lại làm ở đây thêm lần nữa em nhé?”
“… Anh im miệng lại đi.”
Giang Dịch lên đại học rồi, thật ra anh không hề tham gia thêm bất kỳ một hoạt động nào ngoài giờ học cả, Thư Điềm cũng thế. Có một từ có thể dùng để hình dung về hai người bọn họ, là “rất lo cho gia đình”.
Người không hoạt động ở hội sinh viên và câu lạc bộ nhưng vẫn rất nổi tiếng, cũng chỉ có hai người họ mà thôi.
… Đơn giản là vì việc yêu đương của hai người quá sức “phô trương”.
Bình thường, rất hiếm có khi nào Giang Dịch ở trong ký túc xá.
Ban đầu, trưa nào hai người họ cũng sẽ tìm chỗ nào đó để “dính lấy nhau”. Nhưng theo dòng thời gian trôi, lượng bài phải học càng ngày càng nhiều… nên họ không ngủ trưa được, nếu chỉ ăn mỗi cái gọi là “thức ăn tinh thần” của tình yêu thì thật sự là không thể nào chống đỡ nổi.
Một hôm nào đó, sau khi ăn xong bữa trưa, khi đã đi đến chân toà ký túc xá nữ, Thư Điềm buồn ngủ đến nỗi không thể mở mắt ra được.
Không biết là cô đã ngáp đến cái thứ mấy rồi nữa, người thì dựa hẳn vào anh, tựa như là người không có xương sống vậy: “Hôm nay mệt quá đi thôi… Em không ngờ là sau khi lên đại học lại bận rộn như thế này, buồn ngủ chết em rồi… Oáp…” Nói xong, cô lại ngáp thêm một cái nữa.
Giang Dịch nhẩm tính thời gian: “Vẫn còn ngủ được hai tiếng nữa.”
“Ừ ừ…” Thư Điềm vừa dụi mắt vừa gật đầu: “Vậy anh cũng đi về ngủ một chút đi, buổi chiều gặp ở tiết tự chọn anh nhé.”
“Ừ.”
Giang Dịch đi phía trước cô, anh lại ôm lấy hông cô rồi hôn một cái lên mặt cô. Ánh mặt trời khiến người ta thấy hơi chói mắt, Thư Điềm nheo mắt lại, cô lấy tay che nắng, hôn trả lại anh rất tự nhiên. Cô cũng đã quen với việc “thể hiện tình cảm” trước bàn dân thiên hạ này rồi.
Giang Dịch không quan tâm đến những ánh mắt của mọi người xung quanh, vẻ mặt lạnh lùng đi về hướng ngược lại, đến tòa ký túc xá nam.
… Đây cũng chỉ là một nụ hôn tạm biệt ngắn ngủi trong giờ nghỉ trưa thôi.
Nhưng mà, “Hôm đó ánh nắng quá đẹp, hai người vốn đã có vẻ ngoài tuyệt đẹp bị người khác chụp ảnh lại, trông họ giống như trong phim thần tượng vậy”, “Tư thế hôn đàn em Thư của đàn em Giang đạt đúng tiêu chuẩn, trông chân thật quá”, “Hình như đàn em Giang lạnh lùng lạ thường trong truyền thuyết này là một cao thủ hôn”…
Vì đủ các loại nguyên nhân này, chỉ với một nụ hôn tạm biệt như thế thôi mà hai người họ đã nổi danh trên diễn đàn suốt cả một ngày, làm dấy lên không biết bao nhiêu là tiếng la hét của mấy bạn nữ cùng tuổi và các đàn chị.
Mà, lúc bấy giờ, mới chỉ khai giảng được một tháng ngắn ngủi mà thôi.
Thư Điềm không thể không cảm thán thêm một lần nữa rằng, Giang Dịch đúng là có thể chất “dễ lên hot search” mà.
Bất kể là ở đâu, bất kể là có đổi sang một thành phố khác và một ngôi trường khác hay không, thì nơi anh ở sẽ luôn là nơi có tin đồn.
Thời cấp ba, thỉnh thoảng cô sẽ lên diễn đàn một lần, nhưng cũng vì có nhiều tin mới được cập nhật liên tục nên sẽ có khi cô không nhìn thấy, nhưng bên cạnh cô luôn có hai người lên mạng hằng ngày, họ sẽ luôn gửi cho cô xem những bài viết liên quan đến cô trên diễn đàn.
Mà bây giờ thì càng “lợi hại” hơn cả khi đó, vì bây giờ đã có tận ba người luôn rồi.
Ở trong nhóm ký túc xá “Mỗi ngày đều cập nhật tình hình của cặp đôi “một ngày” (4)” kia, có đủ các loại đường dẫn liên kết.
Có một lần Thư Điềm nhìn thấy một bài viết, đến cả bản thân cô cũng thấy hơi xúc động khi đọc được nó.
# Cả đời này bổn cô nương chưa từng yêu đương, cũng chưa từng có ý định yêu đương luôn. Nhưng, hôm nay, cũng là tôi, thật lòng hâm mộ một cặp đôi trong lớp tự chọn của bọn tôi. Mẹ nó chứ! Tôi chọn học Mỹ học sân vườn là để chơi điện thoại chứ không phải là để ăn cơm chó!!! #
Đang miêu tả sự tương tác qua lại giữa cô và Giang đại ca trong suốt cả tiết học.
Chắc là người đăng bài viết vô tình ngồi phía sau bọn họ, vì vị trí ngồi đó nên cũng vô tình “bị ép” ăn “cơm chó”, cho nên người đó mới đăng bài viết này lên.
Cô đọc xong bài viết này thì gửi thẳng vào trong nhóm ký túc xá hồi cấp ba.
Nguyên Loan Loan không trả lời ngay.
Nhưng năm phút sau, Diêu Nguyệt đã “phát điên” luôn rồi.
Diêu Tiểu Nguyệt: [A a a a a a a a, từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, hình như là mình đã thất nghiệp thật rồi! Trừ lúc nghỉ hè vẫn còn có thời gian để nhớ hai người các cậu nhiều hơn một chút ra, thì cuộc sống đại học của mình cũng không có gì thú vị cả hu hu hu!]
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Diêu Tiểu Nguyệt: [Mẹ xin được tham gia vào diễn đàn của trường đại học các con, xin tổ chức hãy phê duyệt!]
Diêu Tiểu Nguyệt: [Sao bây giờ hai người các con lại ngọt ngào thế! Nói thật cho mẹ biết đi! Các con đến bước nào rồi! Đến cấp độ ba hay chưa! Nói cho mẹ biết đi… A…!]
Diêu Tiểu Nguyệt: [Mình đăng ký xong rồi! Mình đến đây!!]
“…”
Cây nấm điên rồ này.
Thư Điềm xem đến nỗi thấy buồn cười, nhưng cô không trả lời ngay, mà cô có “tuyệt chiêu” xử lý nấm đang phát điên này.
Thư Tiểu Điềm: [Ngày nào cậu cũng bận rộn như vậy hết, cậu còn muốn “thâm nhập” vào diễn đàn của bọn mình nữa, thế thì cậu còn thời gian yêu đương với Văn Nhân Nhất không?]
Diêu Tiểu Nguyệt: […]
Thư Tiểu Điềm: [Vẫn không chịu kể cho bọn mình nghe cậu và anh ta ở bên nhau như thế nào à?]
Diêu Tiểu Nguyệt: [… Mình “lặn” trước đây, mình đi xem bài đăng QvQ.]
“…”
Mỗi lần hỏi đến vấn đề này, ắt hẳn là Diêu Nguyệt sẽ “héo úa”, lần nào cũng thế, Thư Điềm cũng thấy khó hiểu lắm.
Ở bên nhau thì ở bên nhau thôi, đó là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra mà. Tuy không biết tình hình cụ thể như thế nào, nhưng ít nhiều gì thì cô cũng đoán ra được rồi.
Văn Nhân Nhất có dáng vẻ khá đẹp trai, ngoại trừ lúc ở bên cạnh Giang Dịch trông hơi giống con khỉ ra, thì sau khi lên lớp mười một, lớp mười hai, cậu ta cũng không còn nghịch ngợm như trước nữa.
Có mấy lúc “giả vờ giả vịt” cũng khá đấy chứ… Dù sao thì, sau khi Giang Dịch chuyển đi, 10/7 tái tổ chức lại cơ cấu lớp, Văn Nhân Nhất còn được phong là “hot boy của lớp” nữa cơ.
Một ngọn cỏ cải tà quy chính thích một cây nấm, tu thành chính quả, rõ ràng là chuyện đáng để vui mừng mà.
Không biết cô ấy tránh né làm cái gì nữa.
Kể từ ngày Thư Điềm gửi bài đăng kia cho Diêu Nguyệt.
Diễn đàn của Đại học B lại có thêm một người có “sức chiến đấu” cực mạnh, một người hâm mộ “cứng cựa” có khả năng “tẩy não” cực mạnh, chỉ gửi gói biểu tượng cảm xúc thôi mà cũng có thể “tẩy não” tất cả mọi người. Từ “một ngày” lại chiếm lĩnh “sức nóng” của diễn đàn trường.
Thư Điềm kiên định cho rằng, Diêu Nguyệt mà không làm thủ lĩnh của đám “thuỷ quân” [*] trong giới giải trí thì thật là đáng tiếc quá, có tài mà không có chỗ để phát huy.
[*] Thuỷ quân có thể hiểu là một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin…).
Có lẽ trường Đại học B không muốn để sinh viên có tâm thế “lên đại học rồi thì không cần phải học tập chăm chỉ nữa”, thế nên, có khá nhiều môn học có tổ chức thi giữa kỳ, chiếm từ hai mươi đến bốn mươi phần trăm tổng điểm của học phần, đề là do các giáo viên đứng lớp soạn ra cho lớp mình.
Chắc chắn là, khi lên lớp, Thư Điềm đã không còn lắng nghe nghiêm túc như thời cấp ba nữa. Thi thoảng, khi cô thật lòng dậy không nổi, thì cô cũng cúp một, hai tiết. Nhưng với cô mà nói, những thứ được giảng dạy trong chương trình đại học vẫn khá dễ tiếp thu, cho nên cô cũng không cần phải ôn tập gì nhiều, chỉ cần đọc sách giáo khoa thôi là xong rồi.
Trọng Giang Dịch còn lơ đễnh hơn cả cô nữa chứ, khoa Máy tính của anh cũng có khá nhiều môn phải thi, nhưng Thư Điềm lại chẳng thấy anh đọc sách bao giờ.
Kỳ thi giữa kỳ kết thúc, vừa hay là đã tới cuối tuần, hai người khác hoàn toàn so với các sinh viên khác trong trường, họ không hề “ôn bài trong căng thẳng”, mà ngược lại, họ đã đặt nhà hàng từ trước, rất đầu tư cho buổi ăn mừng này.
Ngày hôm sau là thứ Bảy.
Tối hôm qua uống rượu nên đi ngủ từ sớm. Tuy rằng đã ngủ đủ giấc, nhưng đầu vẫn còn hơi choáng.
Thư Điềm mở mắt ra, cô đang nằm trên giường, thấp thoáng có nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm.
Cô bĩu môi.
Ngày nào Giang Dịch cũng phải đi tắm ngay sau khi thức dậy, trước khi ngủ cũng tắm, đều đặn hai lần mỗi ngày như thế.
Cô thì lười tắm vào buổi sáng lắm, chỉ đánh răng rửa mặt, còn về tóc thì, ban đầu ngày nào cũng gội chuyển thành hai ngày gội một lần như bây giờ, đến kỳ kinh nguyệt thì ba ngày mới gội một lần.
Thật sự là, ở bên nhau càng lâu thì càng không quan tâm hình tượng của mình nữa.
Cửa phòng tắm mở ra.
Thư Điềm nhìn sang.
Giang Dịch không mặc áo, mái tóc của anh vẫn còn ướt, vai có vắt một chiếc khăn lông màu trắng, anh ung dung bước tới chỗ cô.
… Phần thân dưới cũng trống không, không mặc gì.
Anh chỉ buộc một chiếc khăn tắm quanh hông, làn da trắng, hông hẹp chân dài, tỷ lệ thân hình cực kỳ đẹp.
Đường cong, sự gợi cảm cần có, nói chung là không thiếu một cái nào cả.
Ở góc độ này, tình cảnh này, khuôn mặt này, và cả thân hình này nữa, cô có cảm giác giống như là mình đang nhìn người mẫu khăn tắm sải bước trên sàn diễn thời trang gì gì đó.
Thư Điềm cũng không biết tại sao, vốn dĩ cô đang nhìn mặt của anh, mà về sau bắt đầu chuyển sang nhìn phần bụng.
Rồi tiếp đó… thì nhìn chằm chằm bộ phận quan trọng đã bị khăn tắm che khuất kia.
Anh đi tới bên giường, hơi khom lưng, đưa tay sờ mặt cô: “Tỉnh rồi à?”
Ngón tay anh còn vương giọt nước, Thư Điềm co mình vào chăn theo bản năng.
Mắt di chuyển đến khăn lông.
Cô phát hiện ra… hình như là vì động tác khom lưng này của anh mà mép khăn lông có dấu hiệu hơi hạ xuống rồi.
Thư Điềm trừng to mắt ra ngay tức thì, cô không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào nó: “Nó nó nó sắp rớt, rớt, rớt…!”
Sau đó, quả nhiên là mép khăn tắm kia đã bắt đầu lỏng ra.
Thư Điềm như đã ngừng thở ngay giây phút ấy.
Cô cũng… quên cả việc nhắm mắt luôn.
Trơ mắt nhìn khăn lông trắng trượt xuống…
Lộ ra… mép quần lót màu trắng đen.
“…?”
Hóa ra quấn khăn tắm là như thế, là phải mặc quần lót bên trong à?
Vậy thì…
Ý nghĩa của việc quấn khăn tắm này là gì thế???
Thư Điềm vô cùng ngạc nhiên, cô ngẩng đầu: “Anh biết làm như vậy được gọi là gì không?”
“…”
“Cởi quần thả rắm.”
“…”
“Ban đầu anh định bảo em kéo nó xuống…” Giang Dịch nói mà mặt không đỏ, tim không hề loạn nhịp: “Không ngờ là nó lại lỏng như vậy.”
“…” Ha ha, còn “bảo em kéo nó xuống” nữa cơ đấy.
“Hơn nữa…” Anh nhướng mày, ngồi thẳng xuống bên mép giường, cong môi, cười xấu xa: “Chẳng phải em đã nhìn đến nỗi sướng mắt rồi à?”
“…”
Thư Điềm nóng bừng mặt.
Người này vẫn chưa chịu ngừng lại: “Không nhìn thấy nên thất vọng lắm à?”
“…”
Cô cắn môi một cái: “… Anh im đi!”
Thư Điềm bỗng nhớ đến những lời nói hoang đường mà mình từng nói thời cấp ba.
Lúc đó, Diêu Nguyệt phân tích ra anh chính là người phái Văn Nhân Nhất đến “dò hỏi” sở thích của cô, sau đó thì cô muốn anh nhìn thẳng vào tình cảm của mình, cũng không biết là khi đó đã suy nghĩ kiểu gì nữa, đầu óc chợt lóe lên một ý nghĩ, và nói ra ngay…
Mình thích đại ca mặc đồ con gái.
Thư Điềm lại nhìn người nào đó ngồi bên cạnh mình vừa mới tắm xong, đang dựa vào đầu giường, một tay nghịch điện thoại, một tay sờ tóc cô.
Mái tóc ẩm ướt, đôi mắt đào hoa buông lơi, môi đỏ răng trắng, vẻ ngoài tuyệt đẹp.
Chỉ là, không biết nếu anh mặc… váy sẽ trông như thế nào nhỉ?
Chỉ trong một cái chớp mắt, lòng đã sinh ra ý xấu.
Cô trở người trên giường: “Anh trai à, anh có hứng thú mặc đồ con gái cho em xem không?”
“…” Tay Giang Dịch khựng lại, mắt nhìn thẳng sang, như muốn tra hỏi vấn đề: “Em nói cái gì đấy?”
Thư Điềm lặp lại thêm một lần nữa.
“Đồ con gái?” Trong chốc lát, trông anh có vẻ lưỡng lự lắm: “Đồ con gái gì cơ?”
Thư Điềm cảm thấy, chắc là câu hỏi đường đột này của cô đã làm cho anh ngây người ra mất rồi, nên anh chỉ hỏi một câu như thế theo phản xạ có điều kiện mà thôi.
“Thì… không chỉ mỗi mấy cái váy ngắn kia không đâu…” Cô đổi ý rồi: “Thì là em muốn anh mặc kiểu váy đồng phục được đặt may riêng kia…” Cô chớp chớp mắt: “Chẳng hạn như đồ thủy thủ gì đó, ừm? Anh hiểu ý em chứ?”
“…”
“Ôi chào, đồ con gái bình thường thôi thì có gì thú vị đâu chứ, chính là chỉ một số…” Cô suy nghĩ một lúc, nhớ lại “cửa hàng kho báu” trước kia, tìm từ chính xác để hình dung: “Quần áo gợi cảm thôi mà.”
Giang Dịch không nói gì, anh nhìn cô mà chẳng biểu hiện ra cảm xúc gì cả.
Không hiểu tại sao tự dưng Thư Điềm lại cảm thấy sống lưng mình rét run lên.
Ánh mắt này của anh, anh đang muốn làm gì thế hả?
Anh đang ám chỉ điều gì?
Sẽ không ghi thù bây giờ rồi đợi đến tối để “giày vò” cô đâu nhỉ?
“…”
Bỗng dưng Thư Điềm không muốn nghịch ngợm nữa.
Nhưng thật ra, vốn dĩ cô cũng không hy vọng xa vời là anh sẽ đồng ý với yêu cầu không đầu không đuôi này.
Thư Điềm đang định nói “Em chỉ đùa chút thôi, anh đừng để ý”…
Giang Dịch – người đã im lặng cả một hồi lâu – bỗng ngước mắt lên và đáp: “Được.”
“…???”
Anh nói cái gì? Được á???
Vẻ mặt anh trông rất bình thường, không giống như đang đùa, giọng điệu vẫn lạnh nhạt, bình tĩnh đến mức lạ thường: “Em gửi kiểu dáng cho anh, để anh tự mua.”
“???”
Gì thế này?
Không đúng cho lắm rồi nhé.
Người từng bị ép nói ra lời tỏ tình này! Bây giờ lại đồng ý với yêu cầu này một cách dễ dàng như thế ư?
Đây là đồ con gái đó!!!
Thư Điềm rất rất muốn nhắc nhở anh một câu, rằng: “Em sẽ xử chết anh luôn đó”, nhưng suy nghĩ lại thì cô lại cảm thấy, dù gì thì cũng chỉ có một mình cô nhìn thấy thôi, hình như là cũng không khó chấp nhận đến thế.
“Không thành vấn đề!” Thư Điềm nhảy từ trên giường xuống, cô chạy vào trong nhà tắm đánh răng súc miệng, cô vừa chạy đi vừa nói: “Vậy anh đợi em nhé, lát nữa em sẽ gửi cho anh!!!”
Lúc Thư Điềm đánh răng, cô kích động đến mức đỏ bừng mặt.
Trái tim cô đập rất rất nhanh, như thể là đang đập với vận tốc bảy mươi dặm một giờ vậy.
Váy đồng phục JK.
Đồ hầu gái.
Đồ nàng thỏ.
Mèo con!
…
Mặc hết một lượt cho em xem đi!!!
Bình thường, với những chuyện mà mình yêu thích thì con người ta luôn sẽ làm với một hiệu suất rất cao.
Khi Giang Dịch ra ngoài mua đồ ăn về, Thư Điềm đã chọn xong cửa hàng, không chỉ có thế, cô còn chọn cửa hàng nằm ở thành phố B nữa chứ. Gửi hàng trong thành phố thì có thể nhận được hàng trong vòng một ngày.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dù sao thì cũng là con trai mà, Thư Điềm có xem qua thử rồi, thậm chí là cửa hàng này còn vô cùng chu đáo, cho phép khách hàng đặt hàng theo kích thước.
Tên cửa hàng là “Mười tám kiểu mê hoặc”.
Rất phù hợp, rất đúng lúc, vô cùng tuyệt vời.
Cô nhấn chia sẻ cửa hàng đến cuộc hội thoại trên Wechat của anh, sau đó, cách một cái bàn ăn, cô gọi anh một tiếng: “Em gửi cửa hàng qua cho anh rồi đó, cửa hàng này có đủ hết cả. Anh…” Ban đầu, giọng điệu của cô cao vút lên, nhưng bỗng nhiên nhận ra được điều gì đó, thấy hình như đây không phải là chuyện gì tốt lành với anh, nên cô hơi hạ giọng điệu hưng phấn của mình xuống: “Anh chọn mấy bộ anh thấy vừa mắt là được rồi.”
Dù có vừa mắt hơn đi chăng nữa, thì quần áo của cửa hàng này đều là quần áo “mười tám cộng”!
Thư Điềm cảm thấy, nếu có thể sắm vai thành biểu tượng cảm xúc, vậy chắc là bây giờ cô sẽ là [Xoa tay chờ mong. jpg]
Ngoại trừ một phút ngạc nhiên lúc ban đầu ra, thì trong chuyện này, trông Giang Dịch có vẻ bình tĩnh đến lạ.
Thư Điềm đang chìm đắm trong cảm xúc của bản thân mình, bỗng nhiên cô nghe thấy anh khẽ cười.
Cô ngẩn người vài giây, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh đang nhìn điện thoại… Chắc là đang nhìn cửa hàng cô mới gửi cho anh.
Nụ cười treo bên khóe miệng trông vô cùng rực rỡ.
… Khung cảnh này trông có vẻ rất kỳ lạ và khó hiểu.
Thư Điềm: “Anh đang xem gì thế?”
Anh nhướng mày: “Em gửi cho anh mà em còn hỏi anh nữa à?”
Thư Điềm lặng lẽ nuốt câu “Anh cười đến điên rồi à?” xuống bụng, chu đáo nhắc nhở anh: “Vậy anh… ừ thì, anh nhớ xem kích thước, đừng mua nhầm đó nhé.”
“… Ừ.”
“Em nói thật đó…” Thư Điềm sợ anh quên mất: “Bởi vì kiểu của con trai thì phải đặt may, anh nhớ nói kích thước của mình cho họ biết đấy nhé.”
“Ừ…” Giang Dịch lướt màn hình điện thoại, lướt thấy gì đó, ngón tay anh chợt dừng lại, anh nhấp vào, nụ cười trên môi càng rạng rỡ hơn.
Thư Điềm và anh nhìn thẳng vào nhau, con ngươi đen láy của anh nhìn sang cô đong đầy niềm vui: “Biết rồi, em yên tâm đi.”
Thư Điềm không ngờ ngày hôm sau mình đã nhận được hàng chuyển phát nhanh, khi bọn họ ăn xong cơm thì nhận được mã tủ nhận hàng. Vừa về đến nhà là cô đã nóng lòng muốn đi lấy nó ngay.
Là một thùng hàng lớn.
Giang Dịch mang chúng về nhà, vào trong phòng tắm tắm rửa.
Thư Điềm nhìn vào nơi gửi hàng trước, trên đó viết là “Mười tám kiểu mê hoặc”, không sai.
… Mẹ ơi, thế này là đã mua bao nhiêu bộ thế nhỉ?
Mặc hết luôn sao???
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng nội tâm cô thấy vô cùng hưng phấn.
Thư Điềm tìm cây kéo, sung sướng rạch thùng ra.
… Nếu mặc không hết! Vậy thì để đó rồi lần sau mặc tiếp!
Sau khi nhìn thấy đống đồ bên trong, Thư Điềm kích động đến nỗi tay cô run lên bần bật.
Mấy kiểu phục trang mà cô nghĩ đến đều nằm ở bên trong!
Rõ ràng là cô không hề nói cho anh biết… “Khẩu vị” của bọn họ hợp nhau đến vậy ư?
Thư Điềm đang định ôm đi cho Giang Dịch xem.
Cô cầm váy đồng phục ngắn cũn cỡn lên và ướm vào người mình, bỗng dưng cô nhận ra được điều gì đó không đúng cho lắm.
Mặc dù Giang Dịch rất gầy, nhưng cái eo này thì…
Phần eo như thế này đến cô mặc còn được nữa kìa, vậy thì sao anh “nhét eo” anh vào được chứ?
Thư Điềm nghi ngờ, cô lật cổ áo phía sau ra xem, nhìn kích thước.
Rồi cô phải trợn mắt há hốc mồm.
… Mẹ nó, tại sao không phải là loại đặt may riêng?
Tại sao đều là size S và size XS thế?
Anh mặc cái búa à???
Giang Dịch đang thay quần áo trong phòng.
Khi Thư Điềm vội xông vào trong, anh đã mặc xong quần áo rồi. Sau khi nhìn thấy cô ôm đống đồ, rõ ràng là anh hơi ngẩn người ra, mà sau đó, anh đã khôi phục lại vẻ thản nhiên như thường ngày: “Nhanh đến thế cơ à?”
Thư Điềm không quan tâm đến câu hỏi ngốc nghếch đó của anh, cô hỏi thẳng anh rằng: “Tại sao anh không mua kiểu đặt may?” Cô mở to mắt: “Nhỏ như vậy thì sao mà anh mặc được?”
Anh cười, nhìn dịu dàng và vô hại lắm: “Bởi vì anh mua chúng cho em mà.”
Thư Điềm: “???”
“Hồi cấp ba, lúc thấy em mặc đồng phục cổ động của đội cổ vũ…” Giang Dịch nhớ lại làn da trắng như tuyết của cô gái và bộ đồng phục màu đỏ khi ấy, dường như nó vẫn còn in hằn cách sống động trong tâm trí anh: “… Anh cảm thấy, nếu em mặc những bộ đồ như thế này, chắc chắn là cũng sẽ rất đẹp.”
“…”
“Buổi sáng em nói như thế, giống như là đã nhắc anh nhớ về chuyện ấy, nên anh đã mua rồi.” Anh kéo cô lại, hôn cô một cái, hạ thấp giọng xuống mà nói: “Ngoan nào, mặc cho anh xem đi.”
Thư Điềm nhìn một đống… một đống “phế phẩm” trong tay mình.
Cô khóc không ra nước mắt, nghiến răng nghiến lợi.
… Người này là chó à.
Là cầm thú hay sao thế hả!!!
…
Sự việc bỗng chuyển hướng và trở thành cô đang mắng anh, mắng mãi mắng mãi, rồi hai người chuyển sang hôn nhau.
Hôn đến mức cả người nóng bừng, cô nói cô còn chưa tắm, thế là anh ôm cô dậy, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Anh còn rất kiên nhẫn gội đầu cho cô, rồi còn sấy khô nữa chứ.
Thư Điềm biết mình chạy không thoát rồi.
Cô rất hiểu ánh mắt kia của Giang Dịch. Chắc chắn là anh sẽ “không từ thủ đoạn” để bắt cô mặc, anh luôn có cách.
Cuối cùng, anh cởi khăn tắm đang quấn quanh người cô ra, đi lục cái thùng bên giường, muốn để cho cô thay.
Thư Điềm tìm lại chút sức lực, cô nói ngay: “Em không mặc.”
Giang Dịch ngẩn người ra: “Anh bảo chủ cửa hàng kia mang đến tiệm giặt ủi để giặt cho anh rồi mới gửi qua. Anh có xem qua đơn hàng rồi, anh ta có mang đi giặt thật.”
“…” Ai lo cái này đâu!
Thư Điềm dừng lại một lúc, cô cũng không thể tìm ra được lời nói nào khác mang tính uy hiếp cao hơn thế này nữa, chỉ còn cách cố gắng làm cho bản thân mình trông có khí thế mạnh mẽ hơn thôi, cô nói: “Vậy thì anh cầu xin em đi.”
“…”
“Không cầu xin em thì em sẽ không mặc đâu.” Nói rồi, cô còn “hừ” một tiếng.
Gần như là ngay giây sau, Giang Dịch đã khom người xuống và tiến tới bên tai cô, anh phun ra hai chữ, nghe rất rõ ràng và không hề do dự: “Xin em.”
“…”
Ôi đàn ông, khí phách của anh đâu?
Cuối cùng, người đàn ông không có khí phách nào đó đã chọn bộ nàng thỏ.
Cả bộ đồ mang một màu trắng như tuyết, thiếu vải đến đáng thương, khá nhiều chỗ được trang trí bằng quả cầu lông, còn có tai thỏ và đuôi thỏ nữa, trông hết sức đáng yêu.
“Em mặc cái này đi…”
“Sao thế? Không bình thường à?”
“… Không có, đẹp lắm.”
“… Hứ.”
“Nơ bướm trước áo em méo rồi, anh chỉnh lại cho em.”
“… Anh còn mặt mũi để nói nữa à? Không phải anh là người làm méo nó hả?”
“Tai rớt rồi.”
“… Vậy thì cứ rớt…” Thư Điềm nói được một nửa thì chợt lóe lên một ý nghĩ: “Anh đeo lên đi.”
Giang Dịch cầm tai thỏ lên, anh đang định đeo lại cho cô, nghe cô nói thế thì tay anh khựng lại: “… Cái gì cơ?”
“Em nói, anh đeo tai thỏ lên đi.” Thư Điềm chớp mắt: “Em mặc những thứ còn lại, anh đeo tai thỏ thì đã sao? Không được à?”
“…”
Thấy anh vẫn không nói gì, Thư Điềm định dùng kế khích tướng tiếp: “Công bằng một chút được không nào? Chỉ một đôi tai thôi mà, anh không đeo thì em không…”
“Đeo.”
Giang Dịch nói, động tác của anh nhanh gọn và rất dứt khoát, anh kéo cánh tay cô, nhét tai thỏ vào trong tay cô, cúi đầu chống người ở trên phía trên cơ thể cô: “Em đeo cho anh đi.”
“…”
Thật ra, cả người Thư Điềm đều mềm nhũn ra hết rồi.
Nhưng! Trước cơ hội nghìn năm có một này! Cô có mềm thì cũng phải cứng lên!
Sau khi miễn cưỡng đeo tai thỏ lông trắng tinh lên cho anh.
Thư Điềm quan sát một chút.
Bởi vì ban nãy đã “vận động” một hồi lâu, nên khoé mắt anh hơi đỏ lên rồi. Vì hôn nhau mà môi anh trông có vẻ hơi sưng và đỏ lên.
Khuôn mặt này kết hợp với đôi tai này, nếu như đeo thêm kính áp tròng màu đỏ nữa, thì có khác gì yêu tinh xé sách bước ra đâu.
Cô cười, choàng tay ôm lấy cổ anh: “Này, anh là yêu tinh đến từ đâu thế?”
Giang Dịch cũng cười, khi anh cười lên, trông anh càng giống yêu tinh hơn. Anh tiến tới hôn cô, trả lời rằng: “Yêu tinh đến ăn thịt thỏ con.”
…
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Thư Điềm mặc bộ đồ này để “vận động”, nhưng trên dưới đều rất trống không, trải nghiệm này lại càng thêm phần “diệu kỳ”.
Đặc biệt là cô còn xem ảnh để đánh giá “hiệu quả” của bộ đồ này.
Nên càng kích thích hơn nữa.
“Gọi anh trai đi.” Giang Dịch bỗng nói.
“… Em không gọi.”
Anh bóp lấy phần trang trí lông lá trước ngực cô và ma sát, đến mức cô vừa tê vừa ngứa: “Này, anh đừng, này! Giang Dịch…!”
Giọng thiếu nữ run rẩy, cuối cùng vẫn chịu thua, giọng điệu mềm mại khi gọi hai tiếng: “Anh trai.”
“…”
Không biết lại trôi qua thêm bao lâu nữa.
Ngay khi Thư Điềm cảm thấy mình sắp ngủ rồi, khi cảm giác xấu hổ lúc ban đầu sau khi mặc bộ quần áo này đã không còn nữa, khi mà cả đầu cô chỉ toàn nghĩ đến Chu Công…
Khi thấy sắp chạm đến ngưỡng chịu đựng của mình, cô cảm nhận được sức lực truyền đến từ cánh tay anh, như thể là đang muốn kéo cô ra, hoặc là muốn cô trở mình.
Bị anh làm thế nên Thư Điềm thấy không thoải mái cho lắm, hầm hừ kêu mấy tiếng: “Anh làm gì thế…”
“…”
“Cục cưng à, em lật người lại đi…” Anh trùm lên phần trên của cô, giọng nói trầm thấp và hơi hơi khàn, mang theo hơi thở kịch liệt và niềm vui: “Anh trai muốn nhìn thấy đuôi thỏ của em.”
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Thư Điềm: Con mẹ nó chứ, quay tới quay lui ba trăm sáu mươi độ, quay tới nỗi sắp bay lên trên trời rồi lại rơi xuống dưới đất… cho… anh… Mà chỉ đơn giản là… lật người lại một cái thôi sao QwQ muốn nhìn thì cứ nhìn đi QwQ sao mà em biết được chứ QwQ.
# Thân đang nằm dưới người ta, không thể không lật người lại #
# Bị bạn trai đáng yêu đeo tai thỏ làm thế sẽ có cảm giác gì? #
Giang đại ca muốn nhìn đuôi thỏ à, nghe tuyệt thế… Chẳng thà cứ nói thẳng ra là anh đang muốn làm ở thư thế gì đi… Ôi con trai tôi, mẹ nó chứ, mình cũng không biết nữa…
Bọn họ cũng đã về căn hộ được một lúc lâu rồi, cũng tắm rửa xong xuôi, đồ ngủ cũng đã thay ra luôn rồi.
Cả người Thư Điềm cứng ngắc, cảm nhận được đôi môi anh đang chạm bên má của mình, cô không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt xuống.
Anh đang hỏi… có lợi ích gì cho cô không.
Không đúng.
Trọng tâm của lời anh nói phải làm ở câu trước mới đúng.
Gọi anh trai… đi.
Cô nhớ, vào cái lần mà họ ngủ chung hồi cấp ba, anh cũng nói mấy lời tương tự như thế này, chẳng qua là, hình như lần này còn “bạo dạn” hơn lần đó một chút.
Nói vậy là, từ năm lớp mười đó là đã có thể nhìn ra được cái “tiềm năng” cợt nhả này của anh rồi.
Chẳng qua là do khi đó bọn họ chỉ mới ở bên nhau có mấy tháng thôi, chắc là anh… không tiện lắm, cũng không thể thể hiện hết kỹ năng.
Bây giờ.
Người này đã quên mất cách viết của mấy từ như là “mặt mũi”, “liêm sỉ” thật rồi.
Bất kể khi nào, bất kể nơi đâu, anh đều có thể “phóng điện” một cách hết sức tùy tiện như thế, có thể “thả thính” cô đến nỗi làm cho mặt mày của cô đỏ bừng lên như gấc.
“…”
Thư Điềm cắn răng.
Anh không còn là chàng thiếu niên trong sáng đến cả tỏ tình cũng cần cô phải ép, phải hướng dẫn, phải vừa dỗ dành vừa lừa gạt thì mới chịu nói ra câu “Anh thích em” kia nữa.
Mà cô, cũng không còn là cô bạn gái giống như trước kia – anh thả nhẹ một chút “thính” thì cô có thể “thả thính” ngược lại… không còn tự cho rằng mình là người chiếm “thế thượng phong” nữa.
Hai người đã về căn hộ khá lâu, nhiệt độ của điều hoà được chỉnh ở mức khá dễ chịu, nhưng vì bây giờ họ đang chen chúc nhau ở góc sô pha, cộng thêm việc anh không ngừng phả hơi vào da cô, khiến cả người Thư Điềm nóng bừng, khuôn mặt cô cũng nóng hổi.
“Sao em không nói chuyện?” Chắc là vì cô đã im lặng quá lâu nên Giang Dịch đã hỏi cô thêm một lần nữa: “Hả?”
Đôi môi lạnh lẽo, mềm mại của anh di chuyển đến vành tai của cô, sau đó anh ngậm lấy nó, khiến cô vừa tê vừa ngứa, kích thích cả người cô run lên.
Thư Điềm vùi mặt vào hõm cổ của anh, giọng nói nghe có vẻ “rầu rĩ” lắm: “Sau này anh đừng hỏi em mấy chuyện xấu hổ như vậy nữa mà.”
“…”
“Em sẽ không trả lời anh đâu.”
Còn nữa…
Làm thế có lợi gì cho anh không?
“…”
Từ giọng điệu của Giang Dịch thì thấy, có vẻ như anh không hài lòng cho lắm: “Sao em lại xấu hổ?”
“Nếu không phải vậy thì anh muốn em nói gì nữa đây…” Thư Điềm trợn mắt: “Anh nói đi, chuyện này có thể mang đến lợi ích gì cho em chứ?” Cô dừng lại một lát, rồi lại không nhịn được mà muốn “bóc phốt” anh tiếp: “Hay cái lợi ích mà anh muốn ám chỉ là khi ngủ sẽ không bị mất ngủ và sẽ không cần phải thức dậy đi vệ sinh vào ban đêm?”
“…”
Thấy anh không nói gì, cô lại tiếp tục chế giễu anh: “Là do em đã quá mệt mỏi rồi nên mới như thế?”
Khi cô nói câu này, khuôn mặt cô vẫn còn đang dựa vào vai anh, tuy Giang Dịch không nhìn thấy khuôn mặt của cô, nhưng nghe thấy giọng nói đang ngày một lạnh đi của cô, anh vẫn có thể tưởng tượng ra được biểu cảm cô ngay lúc này.
Chắc chắn là khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng ra, mặc dù không đủ cao nhưng vẫn muốn hất cằm lên làm động tác lườm anh.
Chỉ mới tưởng tượng đến thôi mà đã thấy đáng yêu đến chết mất rồi.
Giang Dịch kiềm chế lại một chút, anh nhịn cười mà hỏi cô: “Em nói như thế nào thì coi như là như thế ấy, đi đó anh không nghĩ ra được điều này…” Không cần phải thức dậy đi vệ sinh vào ban đêm cái gì chứ… vậy mà cô cũng nghĩ ra cho được nữa.
Cô gái nhỏ khẽ “hừ” một tiếng.
“Nhưng mà…” Giang Dịch dừng lại một lát, tay anh bỗng duỗi ra sau, đặt giữa lưng cô và sô pha mà nói: “Tất nhiên là cũng có lợi ích khác rồi.”
“…”
“Lát nữa em sẽ biết.”
Lại nữa! Lại nữa rồi đó!
Thư Điềm phản ứng lại ngay: “Lát nữa cái gì, em không muốn bi…” Chữ “biết” còn chưa nói ra hết mà miệng cô đã bị bịt kín lại rồi.
Lúc mơ màng, cô thấy cơ thể mình hết sức lạnh lẽo, cảm giác quen thuộc truyền đến từ làn da.
Đèn phòng khách vẫn còn sáng trưng, tivi cũng chưa được tắt.
Thư Điềm cố gắng nghiêng đầu, tránh môi anh ra, cô thở dốc hai cái, giữ lại chút lý trí cuối cùng: “Đi… về phòng đi.”
“Không đâu.” Giang Dịch từ chối một cách vô cùng dứt khoát, sau khi nói xong, anh hơi nhổm dậy và cởi áo ra, chưa đầy vài giây lại đè cô xuống nữa.
…
Không gian trên sô pha nhỏ hơn trên giường rất nhiều.
Nếu đã nhỏ hơn, vậy thì có rất nhiều động tác không thể thực hiện thoải mái được, cần phải gấp lại, hoặc là… đổi chỗ.
Sau khi tiến hành làm trên… sô pha, họ không còn biết khái niệm thời gian là gì nữa, không còn biết bây giờ là mấy giờ. Thư Điềm chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ trong suốt quá trình đó
Ngoại trừ lần đầu tiên ra, thì không còn xấu hổ như vậy nữa.
Cô nằm ngửa, mặt hướng lên, bây giờ đầu cô đang gác lên tấm đệm cao của sô pha, tay cũng không còn sức lực gì, cánh tay buông lơi và gác trên người Giang Dịch, khắp khoang mũi đều là hơi thở của anh.
Nhiều năm qua, Giang Dịch không còn hút thuốc nữa, trên người anh vẫn luôn là hương thơm sạch sẽ ấy.
Da dán chặt vào nhau, cảm nhận nhịp tim gần như đã hoà chung một nhịp, không có ai nói gì cả nhưng đến cả không khí cũng nhuốm mùi vị ngọt ngào.
Mà bầu không khí này bị câu nói tiếp theo của anh phá hủy sạch sẽ.
Giang Dịch bỗng lên tiếng: “Em có cảm thấy…”
Thư Điềm mở mắt: “Hả?”
“Sô pha này không tệ…” Anh đánh giá rất đúng trọng tâm: “Khá thích hợp để vận động không?”
“…”
Trong đầu Thư Điềm không còn lại hình ảnh gì nữa, bầu không khí ngọt ngào cái gì cơ chứ, vỡ tan hết rồi.
“Sao thế? Em không thấy nó mềm lắm à?”
“…”
Mềm cái rắm.
“Hôm khác, lại làm ở đây thêm lần nữa em nhé?”
“… Anh im miệng lại đi.”
Giang Dịch lên đại học rồi, thật ra anh không hề tham gia thêm bất kỳ một hoạt động nào ngoài giờ học cả, Thư Điềm cũng thế. Có một từ có thể dùng để hình dung về hai người bọn họ, là “rất lo cho gia đình”.
Người không hoạt động ở hội sinh viên và câu lạc bộ nhưng vẫn rất nổi tiếng, cũng chỉ có hai người họ mà thôi.
… Đơn giản là vì việc yêu đương của hai người quá sức “phô trương”.
Bình thường, rất hiếm có khi nào Giang Dịch ở trong ký túc xá.
Ban đầu, trưa nào hai người họ cũng sẽ tìm chỗ nào đó để “dính lấy nhau”. Nhưng theo dòng thời gian trôi, lượng bài phải học càng ngày càng nhiều… nên họ không ngủ trưa được, nếu chỉ ăn mỗi cái gọi là “thức ăn tinh thần” của tình yêu thì thật sự là không thể nào chống đỡ nổi.
Một hôm nào đó, sau khi ăn xong bữa trưa, khi đã đi đến chân toà ký túc xá nữ, Thư Điềm buồn ngủ đến nỗi không thể mở mắt ra được.
Không biết là cô đã ngáp đến cái thứ mấy rồi nữa, người thì dựa hẳn vào anh, tựa như là người không có xương sống vậy: “Hôm nay mệt quá đi thôi… Em không ngờ là sau khi lên đại học lại bận rộn như thế này, buồn ngủ chết em rồi… Oáp…” Nói xong, cô lại ngáp thêm một cái nữa.
Giang Dịch nhẩm tính thời gian: “Vẫn còn ngủ được hai tiếng nữa.”
“Ừ ừ…” Thư Điềm vừa dụi mắt vừa gật đầu: “Vậy anh cũng đi về ngủ một chút đi, buổi chiều gặp ở tiết tự chọn anh nhé.”
“Ừ.”
Giang Dịch đi phía trước cô, anh lại ôm lấy hông cô rồi hôn một cái lên mặt cô. Ánh mặt trời khiến người ta thấy hơi chói mắt, Thư Điềm nheo mắt lại, cô lấy tay che nắng, hôn trả lại anh rất tự nhiên. Cô cũng đã quen với việc “thể hiện tình cảm” trước bàn dân thiên hạ này rồi.
Giang Dịch không quan tâm đến những ánh mắt của mọi người xung quanh, vẻ mặt lạnh lùng đi về hướng ngược lại, đến tòa ký túc xá nam.
… Đây cũng chỉ là một nụ hôn tạm biệt ngắn ngủi trong giờ nghỉ trưa thôi.
Nhưng mà, “Hôm đó ánh nắng quá đẹp, hai người vốn đã có vẻ ngoài tuyệt đẹp bị người khác chụp ảnh lại, trông họ giống như trong phim thần tượng vậy”, “Tư thế hôn đàn em Thư của đàn em Giang đạt đúng tiêu chuẩn, trông chân thật quá”, “Hình như đàn em Giang lạnh lùng lạ thường trong truyền thuyết này là một cao thủ hôn”…
Vì đủ các loại nguyên nhân này, chỉ với một nụ hôn tạm biệt như thế thôi mà hai người họ đã nổi danh trên diễn đàn suốt cả một ngày, làm dấy lên không biết bao nhiêu là tiếng la hét của mấy bạn nữ cùng tuổi và các đàn chị.
Mà, lúc bấy giờ, mới chỉ khai giảng được một tháng ngắn ngủi mà thôi.
Thư Điềm không thể không cảm thán thêm một lần nữa rằng, Giang Dịch đúng là có thể chất “dễ lên hot search” mà.
Bất kể là ở đâu, bất kể là có đổi sang một thành phố khác và một ngôi trường khác hay không, thì nơi anh ở sẽ luôn là nơi có tin đồn.
Thời cấp ba, thỉnh thoảng cô sẽ lên diễn đàn một lần, nhưng cũng vì có nhiều tin mới được cập nhật liên tục nên sẽ có khi cô không nhìn thấy, nhưng bên cạnh cô luôn có hai người lên mạng hằng ngày, họ sẽ luôn gửi cho cô xem những bài viết liên quan đến cô trên diễn đàn.
Mà bây giờ thì càng “lợi hại” hơn cả khi đó, vì bây giờ đã có tận ba người luôn rồi.
Ở trong nhóm ký túc xá “Mỗi ngày đều cập nhật tình hình của cặp đôi “một ngày” (4)” kia, có đủ các loại đường dẫn liên kết.
Có một lần Thư Điềm nhìn thấy một bài viết, đến cả bản thân cô cũng thấy hơi xúc động khi đọc được nó.
# Cả đời này bổn cô nương chưa từng yêu đương, cũng chưa từng có ý định yêu đương luôn. Nhưng, hôm nay, cũng là tôi, thật lòng hâm mộ một cặp đôi trong lớp tự chọn của bọn tôi. Mẹ nó chứ! Tôi chọn học Mỹ học sân vườn là để chơi điện thoại chứ không phải là để ăn cơm chó!!! #
Đang miêu tả sự tương tác qua lại giữa cô và Giang đại ca trong suốt cả tiết học.
Chắc là người đăng bài viết vô tình ngồi phía sau bọn họ, vì vị trí ngồi đó nên cũng vô tình “bị ép” ăn “cơm chó”, cho nên người đó mới đăng bài viết này lên.
Cô đọc xong bài viết này thì gửi thẳng vào trong nhóm ký túc xá hồi cấp ba.
Nguyên Loan Loan không trả lời ngay.
Nhưng năm phút sau, Diêu Nguyệt đã “phát điên” luôn rồi.
Diêu Tiểu Nguyệt: [A a a a a a a a, từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, hình như là mình đã thất nghiệp thật rồi! Trừ lúc nghỉ hè vẫn còn có thời gian để nhớ hai người các cậu nhiều hơn một chút ra, thì cuộc sống đại học của mình cũng không có gì thú vị cả hu hu hu!]
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Diêu Tiểu Nguyệt: [Mẹ xin được tham gia vào diễn đàn của trường đại học các con, xin tổ chức hãy phê duyệt!]
Diêu Tiểu Nguyệt: [Sao bây giờ hai người các con lại ngọt ngào thế! Nói thật cho mẹ biết đi! Các con đến bước nào rồi! Đến cấp độ ba hay chưa! Nói cho mẹ biết đi… A…!]
Diêu Tiểu Nguyệt: [Mình đăng ký xong rồi! Mình đến đây!!]
“…”
Cây nấm điên rồ này.
Thư Điềm xem đến nỗi thấy buồn cười, nhưng cô không trả lời ngay, mà cô có “tuyệt chiêu” xử lý nấm đang phát điên này.
Thư Tiểu Điềm: [Ngày nào cậu cũng bận rộn như vậy hết, cậu còn muốn “thâm nhập” vào diễn đàn của bọn mình nữa, thế thì cậu còn thời gian yêu đương với Văn Nhân Nhất không?]
Diêu Tiểu Nguyệt: […]
Thư Tiểu Điềm: [Vẫn không chịu kể cho bọn mình nghe cậu và anh ta ở bên nhau như thế nào à?]
Diêu Tiểu Nguyệt: [… Mình “lặn” trước đây, mình đi xem bài đăng QvQ.]
“…”
Mỗi lần hỏi đến vấn đề này, ắt hẳn là Diêu Nguyệt sẽ “héo úa”, lần nào cũng thế, Thư Điềm cũng thấy khó hiểu lắm.
Ở bên nhau thì ở bên nhau thôi, đó là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra mà. Tuy không biết tình hình cụ thể như thế nào, nhưng ít nhiều gì thì cô cũng đoán ra được rồi.
Văn Nhân Nhất có dáng vẻ khá đẹp trai, ngoại trừ lúc ở bên cạnh Giang Dịch trông hơi giống con khỉ ra, thì sau khi lên lớp mười một, lớp mười hai, cậu ta cũng không còn nghịch ngợm như trước nữa.
Có mấy lúc “giả vờ giả vịt” cũng khá đấy chứ… Dù sao thì, sau khi Giang Dịch chuyển đi, 10/7 tái tổ chức lại cơ cấu lớp, Văn Nhân Nhất còn được phong là “hot boy của lớp” nữa cơ.
Một ngọn cỏ cải tà quy chính thích một cây nấm, tu thành chính quả, rõ ràng là chuyện đáng để vui mừng mà.
Không biết cô ấy tránh né làm cái gì nữa.
Kể từ ngày Thư Điềm gửi bài đăng kia cho Diêu Nguyệt.
Diễn đàn của Đại học B lại có thêm một người có “sức chiến đấu” cực mạnh, một người hâm mộ “cứng cựa” có khả năng “tẩy não” cực mạnh, chỉ gửi gói biểu tượng cảm xúc thôi mà cũng có thể “tẩy não” tất cả mọi người. Từ “một ngày” lại chiếm lĩnh “sức nóng” của diễn đàn trường.
Thư Điềm kiên định cho rằng, Diêu Nguyệt mà không làm thủ lĩnh của đám “thuỷ quân” [*] trong giới giải trí thì thật là đáng tiếc quá, có tài mà không có chỗ để phát huy.
[*] Thuỷ quân có thể hiểu là một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin…).
Có lẽ trường Đại học B không muốn để sinh viên có tâm thế “lên đại học rồi thì không cần phải học tập chăm chỉ nữa”, thế nên, có khá nhiều môn học có tổ chức thi giữa kỳ, chiếm từ hai mươi đến bốn mươi phần trăm tổng điểm của học phần, đề là do các giáo viên đứng lớp soạn ra cho lớp mình.
Chắc chắn là, khi lên lớp, Thư Điềm đã không còn lắng nghe nghiêm túc như thời cấp ba nữa. Thi thoảng, khi cô thật lòng dậy không nổi, thì cô cũng cúp một, hai tiết. Nhưng với cô mà nói, những thứ được giảng dạy trong chương trình đại học vẫn khá dễ tiếp thu, cho nên cô cũng không cần phải ôn tập gì nhiều, chỉ cần đọc sách giáo khoa thôi là xong rồi.
Trọng Giang Dịch còn lơ đễnh hơn cả cô nữa chứ, khoa Máy tính của anh cũng có khá nhiều môn phải thi, nhưng Thư Điềm lại chẳng thấy anh đọc sách bao giờ.
Kỳ thi giữa kỳ kết thúc, vừa hay là đã tới cuối tuần, hai người khác hoàn toàn so với các sinh viên khác trong trường, họ không hề “ôn bài trong căng thẳng”, mà ngược lại, họ đã đặt nhà hàng từ trước, rất đầu tư cho buổi ăn mừng này.
Ngày hôm sau là thứ Bảy.
Tối hôm qua uống rượu nên đi ngủ từ sớm. Tuy rằng đã ngủ đủ giấc, nhưng đầu vẫn còn hơi choáng.
Thư Điềm mở mắt ra, cô đang nằm trên giường, thấp thoáng có nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm.
Cô bĩu môi.
Ngày nào Giang Dịch cũng phải đi tắm ngay sau khi thức dậy, trước khi ngủ cũng tắm, đều đặn hai lần mỗi ngày như thế.
Cô thì lười tắm vào buổi sáng lắm, chỉ đánh răng rửa mặt, còn về tóc thì, ban đầu ngày nào cũng gội chuyển thành hai ngày gội một lần như bây giờ, đến kỳ kinh nguyệt thì ba ngày mới gội một lần.
Thật sự là, ở bên nhau càng lâu thì càng không quan tâm hình tượng của mình nữa.
Cửa phòng tắm mở ra.
Thư Điềm nhìn sang.
Giang Dịch không mặc áo, mái tóc của anh vẫn còn ướt, vai có vắt một chiếc khăn lông màu trắng, anh ung dung bước tới chỗ cô.
… Phần thân dưới cũng trống không, không mặc gì.
Anh chỉ buộc một chiếc khăn tắm quanh hông, làn da trắng, hông hẹp chân dài, tỷ lệ thân hình cực kỳ đẹp.
Đường cong, sự gợi cảm cần có, nói chung là không thiếu một cái nào cả.
Ở góc độ này, tình cảnh này, khuôn mặt này, và cả thân hình này nữa, cô có cảm giác giống như là mình đang nhìn người mẫu khăn tắm sải bước trên sàn diễn thời trang gì gì đó.
Thư Điềm cũng không biết tại sao, vốn dĩ cô đang nhìn mặt của anh, mà về sau bắt đầu chuyển sang nhìn phần bụng.
Rồi tiếp đó… thì nhìn chằm chằm bộ phận quan trọng đã bị khăn tắm che khuất kia.
Anh đi tới bên giường, hơi khom lưng, đưa tay sờ mặt cô: “Tỉnh rồi à?”
Ngón tay anh còn vương giọt nước, Thư Điềm co mình vào chăn theo bản năng.
Mắt di chuyển đến khăn lông.
Cô phát hiện ra… hình như là vì động tác khom lưng này của anh mà mép khăn lông có dấu hiệu hơi hạ xuống rồi.
Thư Điềm trừng to mắt ra ngay tức thì, cô không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào nó: “Nó nó nó sắp rớt, rớt, rớt…!”
Sau đó, quả nhiên là mép khăn tắm kia đã bắt đầu lỏng ra.
Thư Điềm như đã ngừng thở ngay giây phút ấy.
Cô cũng… quên cả việc nhắm mắt luôn.
Trơ mắt nhìn khăn lông trắng trượt xuống…
Lộ ra… mép quần lót màu trắng đen.
“…?”
Hóa ra quấn khăn tắm là như thế, là phải mặc quần lót bên trong à?
Vậy thì…
Ý nghĩa của việc quấn khăn tắm này là gì thế???
Thư Điềm vô cùng ngạc nhiên, cô ngẩng đầu: “Anh biết làm như vậy được gọi là gì không?”
“…”
“Cởi quần thả rắm.”
“…”
“Ban đầu anh định bảo em kéo nó xuống…” Giang Dịch nói mà mặt không đỏ, tim không hề loạn nhịp: “Không ngờ là nó lại lỏng như vậy.”
“…” Ha ha, còn “bảo em kéo nó xuống” nữa cơ đấy.
“Hơn nữa…” Anh nhướng mày, ngồi thẳng xuống bên mép giường, cong môi, cười xấu xa: “Chẳng phải em đã nhìn đến nỗi sướng mắt rồi à?”
“…”
Thư Điềm nóng bừng mặt.
Người này vẫn chưa chịu ngừng lại: “Không nhìn thấy nên thất vọng lắm à?”
“…”
Cô cắn môi một cái: “… Anh im đi!”
Thư Điềm bỗng nhớ đến những lời nói hoang đường mà mình từng nói thời cấp ba.
Lúc đó, Diêu Nguyệt phân tích ra anh chính là người phái Văn Nhân Nhất đến “dò hỏi” sở thích của cô, sau đó thì cô muốn anh nhìn thẳng vào tình cảm của mình, cũng không biết là khi đó đã suy nghĩ kiểu gì nữa, đầu óc chợt lóe lên một ý nghĩ, và nói ra ngay…
Mình thích đại ca mặc đồ con gái.
Thư Điềm lại nhìn người nào đó ngồi bên cạnh mình vừa mới tắm xong, đang dựa vào đầu giường, một tay nghịch điện thoại, một tay sờ tóc cô.
Mái tóc ẩm ướt, đôi mắt đào hoa buông lơi, môi đỏ răng trắng, vẻ ngoài tuyệt đẹp.
Chỉ là, không biết nếu anh mặc… váy sẽ trông như thế nào nhỉ?
Chỉ trong một cái chớp mắt, lòng đã sinh ra ý xấu.
Cô trở người trên giường: “Anh trai à, anh có hứng thú mặc đồ con gái cho em xem không?”
“…” Tay Giang Dịch khựng lại, mắt nhìn thẳng sang, như muốn tra hỏi vấn đề: “Em nói cái gì đấy?”
Thư Điềm lặp lại thêm một lần nữa.
“Đồ con gái?” Trong chốc lát, trông anh có vẻ lưỡng lự lắm: “Đồ con gái gì cơ?”
Thư Điềm cảm thấy, chắc là câu hỏi đường đột này của cô đã làm cho anh ngây người ra mất rồi, nên anh chỉ hỏi một câu như thế theo phản xạ có điều kiện mà thôi.
“Thì… không chỉ mỗi mấy cái váy ngắn kia không đâu…” Cô đổi ý rồi: “Thì là em muốn anh mặc kiểu váy đồng phục được đặt may riêng kia…” Cô chớp chớp mắt: “Chẳng hạn như đồ thủy thủ gì đó, ừm? Anh hiểu ý em chứ?”
“…”
“Ôi chào, đồ con gái bình thường thôi thì có gì thú vị đâu chứ, chính là chỉ một số…” Cô suy nghĩ một lúc, nhớ lại “cửa hàng kho báu” trước kia, tìm từ chính xác để hình dung: “Quần áo gợi cảm thôi mà.”
Giang Dịch không nói gì, anh nhìn cô mà chẳng biểu hiện ra cảm xúc gì cả.
Không hiểu tại sao tự dưng Thư Điềm lại cảm thấy sống lưng mình rét run lên.
Ánh mắt này của anh, anh đang muốn làm gì thế hả?
Anh đang ám chỉ điều gì?
Sẽ không ghi thù bây giờ rồi đợi đến tối để “giày vò” cô đâu nhỉ?
“…”
Bỗng dưng Thư Điềm không muốn nghịch ngợm nữa.
Nhưng thật ra, vốn dĩ cô cũng không hy vọng xa vời là anh sẽ đồng ý với yêu cầu không đầu không đuôi này.
Thư Điềm đang định nói “Em chỉ đùa chút thôi, anh đừng để ý”…
Giang Dịch – người đã im lặng cả một hồi lâu – bỗng ngước mắt lên và đáp: “Được.”
“…???”
Anh nói cái gì? Được á???
Vẻ mặt anh trông rất bình thường, không giống như đang đùa, giọng điệu vẫn lạnh nhạt, bình tĩnh đến mức lạ thường: “Em gửi kiểu dáng cho anh, để anh tự mua.”
“???”
Gì thế này?
Không đúng cho lắm rồi nhé.
Người từng bị ép nói ra lời tỏ tình này! Bây giờ lại đồng ý với yêu cầu này một cách dễ dàng như thế ư?
Đây là đồ con gái đó!!!
Thư Điềm rất rất muốn nhắc nhở anh một câu, rằng: “Em sẽ xử chết anh luôn đó”, nhưng suy nghĩ lại thì cô lại cảm thấy, dù gì thì cũng chỉ có một mình cô nhìn thấy thôi, hình như là cũng không khó chấp nhận đến thế.
“Không thành vấn đề!” Thư Điềm nhảy từ trên giường xuống, cô chạy vào trong nhà tắm đánh răng súc miệng, cô vừa chạy đi vừa nói: “Vậy anh đợi em nhé, lát nữa em sẽ gửi cho anh!!!”
Lúc Thư Điềm đánh răng, cô kích động đến mức đỏ bừng mặt.
Trái tim cô đập rất rất nhanh, như thể là đang đập với vận tốc bảy mươi dặm một giờ vậy.
Váy đồng phục JK.
Đồ hầu gái.
Đồ nàng thỏ.
Mèo con!
…
Mặc hết một lượt cho em xem đi!!!
Bình thường, với những chuyện mà mình yêu thích thì con người ta luôn sẽ làm với một hiệu suất rất cao.
Khi Giang Dịch ra ngoài mua đồ ăn về, Thư Điềm đã chọn xong cửa hàng, không chỉ có thế, cô còn chọn cửa hàng nằm ở thành phố B nữa chứ. Gửi hàng trong thành phố thì có thể nhận được hàng trong vòng một ngày.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dù sao thì cũng là con trai mà, Thư Điềm có xem qua thử rồi, thậm chí là cửa hàng này còn vô cùng chu đáo, cho phép khách hàng đặt hàng theo kích thước.
Tên cửa hàng là “Mười tám kiểu mê hoặc”.
Rất phù hợp, rất đúng lúc, vô cùng tuyệt vời.
Cô nhấn chia sẻ cửa hàng đến cuộc hội thoại trên Wechat của anh, sau đó, cách một cái bàn ăn, cô gọi anh một tiếng: “Em gửi cửa hàng qua cho anh rồi đó, cửa hàng này có đủ hết cả. Anh…” Ban đầu, giọng điệu của cô cao vút lên, nhưng bỗng nhiên nhận ra được điều gì đó, thấy hình như đây không phải là chuyện gì tốt lành với anh, nên cô hơi hạ giọng điệu hưng phấn của mình xuống: “Anh chọn mấy bộ anh thấy vừa mắt là được rồi.”
Dù có vừa mắt hơn đi chăng nữa, thì quần áo của cửa hàng này đều là quần áo “mười tám cộng”!
Thư Điềm cảm thấy, nếu có thể sắm vai thành biểu tượng cảm xúc, vậy chắc là bây giờ cô sẽ là [Xoa tay chờ mong. jpg]
Ngoại trừ một phút ngạc nhiên lúc ban đầu ra, thì trong chuyện này, trông Giang Dịch có vẻ bình tĩnh đến lạ.
Thư Điềm đang chìm đắm trong cảm xúc của bản thân mình, bỗng nhiên cô nghe thấy anh khẽ cười.
Cô ngẩn người vài giây, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh đang nhìn điện thoại… Chắc là đang nhìn cửa hàng cô mới gửi cho anh.
Nụ cười treo bên khóe miệng trông vô cùng rực rỡ.
… Khung cảnh này trông có vẻ rất kỳ lạ và khó hiểu.
Thư Điềm: “Anh đang xem gì thế?”
Anh nhướng mày: “Em gửi cho anh mà em còn hỏi anh nữa à?”
Thư Điềm lặng lẽ nuốt câu “Anh cười đến điên rồi à?” xuống bụng, chu đáo nhắc nhở anh: “Vậy anh… ừ thì, anh nhớ xem kích thước, đừng mua nhầm đó nhé.”
“… Ừ.”
“Em nói thật đó…” Thư Điềm sợ anh quên mất: “Bởi vì kiểu của con trai thì phải đặt may, anh nhớ nói kích thước của mình cho họ biết đấy nhé.”
“Ừ…” Giang Dịch lướt màn hình điện thoại, lướt thấy gì đó, ngón tay anh chợt dừng lại, anh nhấp vào, nụ cười trên môi càng rạng rỡ hơn.
Thư Điềm và anh nhìn thẳng vào nhau, con ngươi đen láy của anh nhìn sang cô đong đầy niềm vui: “Biết rồi, em yên tâm đi.”
Thư Điềm không ngờ ngày hôm sau mình đã nhận được hàng chuyển phát nhanh, khi bọn họ ăn xong cơm thì nhận được mã tủ nhận hàng. Vừa về đến nhà là cô đã nóng lòng muốn đi lấy nó ngay.
Là một thùng hàng lớn.
Giang Dịch mang chúng về nhà, vào trong phòng tắm tắm rửa.
Thư Điềm nhìn vào nơi gửi hàng trước, trên đó viết là “Mười tám kiểu mê hoặc”, không sai.
… Mẹ ơi, thế này là đã mua bao nhiêu bộ thế nhỉ?
Mặc hết luôn sao???
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng nội tâm cô thấy vô cùng hưng phấn.
Thư Điềm tìm cây kéo, sung sướng rạch thùng ra.
… Nếu mặc không hết! Vậy thì để đó rồi lần sau mặc tiếp!
Sau khi nhìn thấy đống đồ bên trong, Thư Điềm kích động đến nỗi tay cô run lên bần bật.
Mấy kiểu phục trang mà cô nghĩ đến đều nằm ở bên trong!
Rõ ràng là cô không hề nói cho anh biết… “Khẩu vị” của bọn họ hợp nhau đến vậy ư?
Thư Điềm đang định ôm đi cho Giang Dịch xem.
Cô cầm váy đồng phục ngắn cũn cỡn lên và ướm vào người mình, bỗng dưng cô nhận ra được điều gì đó không đúng cho lắm.
Mặc dù Giang Dịch rất gầy, nhưng cái eo này thì…
Phần eo như thế này đến cô mặc còn được nữa kìa, vậy thì sao anh “nhét eo” anh vào được chứ?
Thư Điềm nghi ngờ, cô lật cổ áo phía sau ra xem, nhìn kích thước.
Rồi cô phải trợn mắt há hốc mồm.
… Mẹ nó, tại sao không phải là loại đặt may riêng?
Tại sao đều là size S và size XS thế?
Anh mặc cái búa à???
Giang Dịch đang thay quần áo trong phòng.
Khi Thư Điềm vội xông vào trong, anh đã mặc xong quần áo rồi. Sau khi nhìn thấy cô ôm đống đồ, rõ ràng là anh hơi ngẩn người ra, mà sau đó, anh đã khôi phục lại vẻ thản nhiên như thường ngày: “Nhanh đến thế cơ à?”
Thư Điềm không quan tâm đến câu hỏi ngốc nghếch đó của anh, cô hỏi thẳng anh rằng: “Tại sao anh không mua kiểu đặt may?” Cô mở to mắt: “Nhỏ như vậy thì sao mà anh mặc được?”
Anh cười, nhìn dịu dàng và vô hại lắm: “Bởi vì anh mua chúng cho em mà.”
Thư Điềm: “???”
“Hồi cấp ba, lúc thấy em mặc đồng phục cổ động của đội cổ vũ…” Giang Dịch nhớ lại làn da trắng như tuyết của cô gái và bộ đồng phục màu đỏ khi ấy, dường như nó vẫn còn in hằn cách sống động trong tâm trí anh: “… Anh cảm thấy, nếu em mặc những bộ đồ như thế này, chắc chắn là cũng sẽ rất đẹp.”
“…”
“Buổi sáng em nói như thế, giống như là đã nhắc anh nhớ về chuyện ấy, nên anh đã mua rồi.” Anh kéo cô lại, hôn cô một cái, hạ thấp giọng xuống mà nói: “Ngoan nào, mặc cho anh xem đi.”
Thư Điềm nhìn một đống… một đống “phế phẩm” trong tay mình.
Cô khóc không ra nước mắt, nghiến răng nghiến lợi.
… Người này là chó à.
Là cầm thú hay sao thế hả!!!
…
Sự việc bỗng chuyển hướng và trở thành cô đang mắng anh, mắng mãi mắng mãi, rồi hai người chuyển sang hôn nhau.
Hôn đến mức cả người nóng bừng, cô nói cô còn chưa tắm, thế là anh ôm cô dậy, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Anh còn rất kiên nhẫn gội đầu cho cô, rồi còn sấy khô nữa chứ.
Thư Điềm biết mình chạy không thoát rồi.
Cô rất hiểu ánh mắt kia của Giang Dịch. Chắc chắn là anh sẽ “không từ thủ đoạn” để bắt cô mặc, anh luôn có cách.
Cuối cùng, anh cởi khăn tắm đang quấn quanh người cô ra, đi lục cái thùng bên giường, muốn để cho cô thay.
Thư Điềm tìm lại chút sức lực, cô nói ngay: “Em không mặc.”
Giang Dịch ngẩn người ra: “Anh bảo chủ cửa hàng kia mang đến tiệm giặt ủi để giặt cho anh rồi mới gửi qua. Anh có xem qua đơn hàng rồi, anh ta có mang đi giặt thật.”
“…” Ai lo cái này đâu!
Thư Điềm dừng lại một lúc, cô cũng không thể tìm ra được lời nói nào khác mang tính uy hiếp cao hơn thế này nữa, chỉ còn cách cố gắng làm cho bản thân mình trông có khí thế mạnh mẽ hơn thôi, cô nói: “Vậy thì anh cầu xin em đi.”
“…”
“Không cầu xin em thì em sẽ không mặc đâu.” Nói rồi, cô còn “hừ” một tiếng.
Gần như là ngay giây sau, Giang Dịch đã khom người xuống và tiến tới bên tai cô, anh phun ra hai chữ, nghe rất rõ ràng và không hề do dự: “Xin em.”
“…”
Ôi đàn ông, khí phách của anh đâu?
Cuối cùng, người đàn ông không có khí phách nào đó đã chọn bộ nàng thỏ.
Cả bộ đồ mang một màu trắng như tuyết, thiếu vải đến đáng thương, khá nhiều chỗ được trang trí bằng quả cầu lông, còn có tai thỏ và đuôi thỏ nữa, trông hết sức đáng yêu.
“Em mặc cái này đi…”
“Sao thế? Không bình thường à?”
“… Không có, đẹp lắm.”
“… Hứ.”
“Nơ bướm trước áo em méo rồi, anh chỉnh lại cho em.”
“… Anh còn mặt mũi để nói nữa à? Không phải anh là người làm méo nó hả?”
“Tai rớt rồi.”
“… Vậy thì cứ rớt…” Thư Điềm nói được một nửa thì chợt lóe lên một ý nghĩ: “Anh đeo lên đi.”
Giang Dịch cầm tai thỏ lên, anh đang định đeo lại cho cô, nghe cô nói thế thì tay anh khựng lại: “… Cái gì cơ?”
“Em nói, anh đeo tai thỏ lên đi.” Thư Điềm chớp mắt: “Em mặc những thứ còn lại, anh đeo tai thỏ thì đã sao? Không được à?”
“…”
Thấy anh vẫn không nói gì, Thư Điềm định dùng kế khích tướng tiếp: “Công bằng một chút được không nào? Chỉ một đôi tai thôi mà, anh không đeo thì em không…”
“Đeo.”
Giang Dịch nói, động tác của anh nhanh gọn và rất dứt khoát, anh kéo cánh tay cô, nhét tai thỏ vào trong tay cô, cúi đầu chống người ở trên phía trên cơ thể cô: “Em đeo cho anh đi.”
“…”
Thật ra, cả người Thư Điềm đều mềm nhũn ra hết rồi.
Nhưng! Trước cơ hội nghìn năm có một này! Cô có mềm thì cũng phải cứng lên!
Sau khi miễn cưỡng đeo tai thỏ lông trắng tinh lên cho anh.
Thư Điềm quan sát một chút.
Bởi vì ban nãy đã “vận động” một hồi lâu, nên khoé mắt anh hơi đỏ lên rồi. Vì hôn nhau mà môi anh trông có vẻ hơi sưng và đỏ lên.
Khuôn mặt này kết hợp với đôi tai này, nếu như đeo thêm kính áp tròng màu đỏ nữa, thì có khác gì yêu tinh xé sách bước ra đâu.
Cô cười, choàng tay ôm lấy cổ anh: “Này, anh là yêu tinh đến từ đâu thế?”
Giang Dịch cũng cười, khi anh cười lên, trông anh càng giống yêu tinh hơn. Anh tiến tới hôn cô, trả lời rằng: “Yêu tinh đến ăn thịt thỏ con.”
…
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Thư Điềm mặc bộ đồ này để “vận động”, nhưng trên dưới đều rất trống không, trải nghiệm này lại càng thêm phần “diệu kỳ”.
Đặc biệt là cô còn xem ảnh để đánh giá “hiệu quả” của bộ đồ này.
Nên càng kích thích hơn nữa.
“Gọi anh trai đi.” Giang Dịch bỗng nói.
“… Em không gọi.”
Anh bóp lấy phần trang trí lông lá trước ngực cô và ma sát, đến mức cô vừa tê vừa ngứa: “Này, anh đừng, này! Giang Dịch…!”
Giọng thiếu nữ run rẩy, cuối cùng vẫn chịu thua, giọng điệu mềm mại khi gọi hai tiếng: “Anh trai.”
“…”
Không biết lại trôi qua thêm bao lâu nữa.
Ngay khi Thư Điềm cảm thấy mình sắp ngủ rồi, khi cảm giác xấu hổ lúc ban đầu sau khi mặc bộ quần áo này đã không còn nữa, khi mà cả đầu cô chỉ toàn nghĩ đến Chu Công…
Khi thấy sắp chạm đến ngưỡng chịu đựng của mình, cô cảm nhận được sức lực truyền đến từ cánh tay anh, như thể là đang muốn kéo cô ra, hoặc là muốn cô trở mình.
Bị anh làm thế nên Thư Điềm thấy không thoải mái cho lắm, hầm hừ kêu mấy tiếng: “Anh làm gì thế…”
“…”
“Cục cưng à, em lật người lại đi…” Anh trùm lên phần trên của cô, giọng nói trầm thấp và hơi hơi khàn, mang theo hơi thở kịch liệt và niềm vui: “Anh trai muốn nhìn thấy đuôi thỏ của em.”
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Thư Điềm: Con mẹ nó chứ, quay tới quay lui ba trăm sáu mươi độ, quay tới nỗi sắp bay lên trên trời rồi lại rơi xuống dưới đất… cho… anh… Mà chỉ đơn giản là… lật người lại một cái thôi sao QwQ muốn nhìn thì cứ nhìn đi QwQ sao mà em biết được chứ QwQ.
# Thân đang nằm dưới người ta, không thể không lật người lại #
# Bị bạn trai đáng yêu đeo tai thỏ làm thế sẽ có cảm giác gì? #
Giang đại ca muốn nhìn đuôi thỏ à, nghe tuyệt thế… Chẳng thà cứ nói thẳng ra là anh đang muốn làm ở thư thế gì đi… Ôi con trai tôi, mẹ nó chứ, mình cũng không biết nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.