Bạn Gái Tôi Ngọt Nhất Trên Đời
Chương 40: Viên kẹo thứ bốn mươi
Xa Li Tửu
11/04/2024
Việc chúng ta thích một ai đó không có gì là sai hết.
Và tất nhiên, hành động ngăn cản những cô gái khác tỏ tình với người mình thích, cũng không có gì là sai cả.
Cô chỉ nói ra một lời nói dối vô hại mà thôi… Hơn nữa, đây còn là nhu cầu sinh lý tất yếu mỗi ngày của con người mà.
Bây giờ anh ấy không, thì sớm hay muộn gì anh cũng sẽ phải đi thôi.
Với lại, đó là bạn cùng bàn của cô mà, chứ có phải là bạn cùng bàn của người khác đâu, nếu cô yêu cầu anh đi, thì anh nhất định phải đi rồi.
Thư Điềm vô cùng hạnh phúc khi thấy cái cảnh hai cô gái trước mặt mình nhìn nhau nhưng không thể nói nên lời, cuối cùng, họ chỉ đành phải bỏ đi cùng với sự xấu hổ.
Cô vui vẻ đi rót nước rồi quay lại lớp, vừa bước vào cửa sau là cô đã nhìn thấy Giang Dịch. Anh đã dậy rồi, đang ngồi dựa vào tường, anh nhìn chằm chằm về phía trước nhưng cô không biết là anh đang nhìn cái gì nữa.
Chẳng hiểu sao Thư Điềm lại thấy áy náy lắm.
Haiz… Nhưng anh lại chẳng thể biết được sự áy náy này của cô.
Cô dừng một chút rồi lại đi về phía trước tiếp, cô đặt cốc nước lên bàn, khi cô đang chuẩn bị ngồi xuống thì bỗng dưng Giang Dịch lại đứng dậy.
Thư Điềm hiểu ý anh ngay, cô bèn dịch ra ngoài một chút: “Anh muốn ra ngoài phải không?”
“Ừ.” Giang Dịch nhìn cô, vẻ mặt của anh trông có vẻ vô cùng bình thản.
“…” Thư Điềm gật đầu.
“Anh đi… vệ sinh.”
“…”
Tại sao chỉ đi vệ sinh thôi mà anh cũng báo cáo lại với cô thế nhỉ?
Và, tại sao, giữa câu nói đó của anh lại có một khoảng lặng đầy lạ kỳ như thế?
Không hiểu tại sao mà Thư Điềm cứ có cảm giác là mình đã nghe nhầm cái gì đó rồi.
Tại sao mà cô cứ luôn cảm thấy… hình như là câu mà anh muốn nói không phải là câu này?…
…
Sau các tiết học buổi sáng, ai nấy đều cảm thấy choáng váng và mệt mỏi, đã vậy thì chớ, Thư Điềm còn bị Diêu Nguyệt và Nguyên Loan Loan “quấn lấy” nguyên cả trưa để nói về những chuyện đã xảy ra trong kỳ nghỉ Quốc khánh, đến nỗi, cô cũng đã quên luôn chuyện đã xảy ra vào buổi sáng hôm nay.
Giáo viên Thể dục nhấn mạnh một số vấn đề cần lưu ý liên quan đến sự kiện đại hội thể thao sắp tới xong thì cũng cho cả lớp nghỉ ngay.
Cũng không biết là chị đại Lâm Dĩ An đã gặp phải chuyện gì nữa, tuần nào lớp của hai người bọn họ cũng có hai tiết thể dục cùng chung một khung giờ. Tính luôn lần này và lần trước lễ Quốc Khánh, thì Thư Điềm đã không gặp cô ấy trong cả hai lần rồi.
Hay là bệnh rồi nhỉ?
Anh Giang Ngôn cũng chưa bao giờ xuất hiện trong tiết Thể dục, nhưng vì lý do sức khỏe của ấy nên cô vẫn có thể hiểu được điều này.
Vậy, có khi nào là Lâm Dĩ An bị bệnh rồi không?
Thư Điềm không tin, nhưng, nếu hỏi trên Wechat thì cũng chẳng hỏi ra được gì cả, thế là cô chỉ đành phải bỏ cuộc thôi.
Thông thường, các bạn nữ sẽ không chơi mấy trò chơi như là bóng bàn, cầu lông,… Mà, thay vào đó, họ sẽ khoác tay bạn mình và đi dạo quanh sân, nếu không thì sẽ giống như ba người bọn họ vậy – sẽ tìm một góc nhỏ nào đó trong sân thể dục này – có thể là trên bãi cỏ và dưới một tán cây nào đó, hoặc là tìm chỗ nào đó man mát và ngồi xuống tâm sự đủ mọi chuyện trên trời dưới đất.
Tám liên tục trong hai tiết học, đều là những chuyện liên quan đến Thư Điềm.
Vì ba người họ cách những cô gái khác một khoảng khá xa, nên Thư Điềm rất thoải mái khi kể cho họ nghe chuyện đã xảy ra lúc sáng…
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Điềm Điềm, cậu lợi hại quá đi mất! Mẹ nó chứ, mình cười chết mất thôi!” Diêu Nguyệt ngửa đầu ra sau mà bật cười, suýt chút nữa là cô ấy đã nằm bẹp xuống đất luôn rồi: “Sao cậu lại có thể nói thẳng ra là anh Dịch đang “đi nặng” vậy?”
Nguyên Loan Loan cũng ôm bụng cười rồi “bổ thêm một nhát”: “Sao cậu không nói thêm một câu như thế này này, “Bạn thân yêu ơi, mình cũng khuyên cậu là không nên tới nữa đâu, vì Giang Dịch bị táo bón đó”!”
“Ha ha ha ha ha ha ha, táo bón…” Diêu Nguyệt cười ngặt nghẽo: “Ha ha ha ha ha, Nguyên Loan Loan, cậu cút đi!” Cuối cùng là cô ấy đã cười đến mức thở không ra hơi: “Ôi, cười mỏi bụng quá…”
Thư Điềm đẩy Nguyên Loan Loan một cái: “Nguyên Loan Loan, cậu nói cái gì vậy?” Đẩy xong, không biết vì sao mà cô cũng không nhịn được mà cười phá lên.
“Người đàn ông đó ấy à, anh ấy vừa ngầu vừa lạnh lùng, như sương như mưa mà cũng như gió. Anh ấy chính là người trong lòng của cả một nửa số nữ sinh trong trường chúng ta đấy. Điềm Điềm à…” Diêu Nguyệt áp tay vào trái tim và bắt đầu diễn: “Sao cậu lại có thể hủy hoại hình tượng hot boy của anh ấy vậy? Hả?”
“Hủy hoại hình tượng khi nào cơ chứ?” Thư Điềm hỏi: “Vậy là hai người các cậu đều không phải là người bình thường, đều không cần phải đi nặng rồi đúng không?”
“Tất nhiên bọn mình đều là người bình thường rồi, nhưng anh Dịch thì không phải, anh ấy cao quý như trăng trong mây vậy á, uốn mình giữa dòng nước biếc…”
“Diêu Tiểu Nguyệt, cậu im đi!!!”
Vui chơi đùa giỡn xong xuôi, Thư Điềm nói ra sự nghi hoặc của mình.
“Mình nghĩ chắc là anh ấy đã nhìn thấy rồi…” Nguyên Loan Loan nói: “Nếu không thì giống như cậu đã nói rồi đó, bình thường, mỗi lần anh ấy đi nặng… à, đi vệ sinh, cũng có thông báo cho cậu biết đâu, nhưng tại sao bây giờ anh ấy lại báo cho cậu biết?”
“Mình cũng nghĩ như vậy.”
“Ồ…” Thư Điềm duỗi thẳng hai chân ra, cô chống hai tay ra phía sau, ngẩng đầu lên mà nhìn trời: “Đây đúng là…” Dừng lại một chút, đột nhiên cô cúi đầu xuống: “Theo mấy cậu thấy thì nếu anh ấy đã biết chuyện đó rồi, thì anh ấy sẽ nghĩ gì về mình?”
“…”
“Mình nói với những cô gái đến tỏ tình với anh ấy là anh ấy đang đi nặng, có khác nào là mình đang đuổi khéo họ đi đâu, nếu vậy thì…” Thư Điềm càng nghĩ thì lại càng thấy có gì đó không đúng cho lắm: “Liệu anh ấy có nghi ngờ là mình đang có âm mưu mờ ám gì đó với anh ấy không?”
Diêu Nguyệt: “Không sao đâu! Bà đây cho phép cậu có âm mưu mờ ám đó với anh ấy đấy!”
“…”
Thư Điềm cạn lời: “Cậu nghiêm túc lại một chút đi.”
“Thật ra thì không có gì phải lo lắng cả. Nếu thấy rồi thì cứ thấy đi thôi, có gì đâu mà phải sợ, anh ấy cũng có hỏi gì cậu đâu mà cậu phải sợ!”
“Nếu có hỏi thì lại càng tốt!” Diêu Nguyệt hắng giọng: “Vậy thì cậu cứ nói thẳng ra cho anh ấy biết luôn, là vì em thích anh.”
“…”
Không thể nào nói tiếp được nữa rồi.
Thư Điềm đổi chủ đề, hỏi: “Hai cậu có tham gia đại hội thể thao không?”
“Mình sẽ tham gia chạy tiếp sức.” Nguyên Loan Loan nói.
“Mình cũng tham gia. Mình ở chặng một, còn cậu ấy là ở chặng bốn, sau đó mình còn phải chạy thêm một trăm mét nữa và cậu ấy cũng chạy thêm hai trăm mét.” Diêu Nguyệt nói.
“Ôi chao, hai người giỏi quá vậy…” Với cái tốc độ như bình thường – lúc hai người bọn họ kéo cô đến nhà ăn, thì Thư Điềm cũng đã đoán ra được là họ chạy khá nhanh: “Đến lúc đó mình sẽ mặc đồng phục của đội cổ vũ để cổ vũ tiếp sức cho mọi người nhé.”
“He he he, cậu muốn cho anh Dịch ngắm cho đã con mắt chứ gì?”
Thư Điềm sửng sốt, nhịn không được mà duỗi chân ra, đá cô ấy một cái: “Cậu đừng có nghĩ mình theo cái hướng đen tối như vậy!”
Lẽ nào cô là kiểu người thích dùng nhan sắc để quyến rũ đàn ông hay sao?
“Được rồi, được rồi, mình không đùa nữa.” Diêu Nguyệt hỏi: “Vậy anh Dịch có tham gia đại hội thể thao lần này không Điềm?”
Nguyên Loan Loan: “Mình và vài bạn nam trong lớp có mối quan hệ khá tốt, mình có nghe họ nói là Giang Dịch chơi bóng rổ giỏi lắm, nên mình đoán, chạy bộ gì gì đó sẽ không phải là vấn đề quá to tát với anh ấy đâu.”
“Vậy chắc là các cậu sẽ phải thất vọng rồi“ Thư Điềm cười: “Hôm trước Văn Nhân Nhất có hỏi thì anh ấy đã trả lời là sẽ không tham gia.”
Không những là anh không tham gia, mà anh còn bảo người ta cút đi với vẻ mặt thờ ơ, lạnh lùng nữa kìa.
“Hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai thôi, vẫn còn ba ngày nữa để đăng ký cơ mà.”, Nguyên Loan Loan không đồng ý, cô ấy nói: “Trước kia anh Dịch có mặc đồng phục hay không? Không có đâu nhé. Trước kia anh Dịch có chịu học hành hay không? Có tìm cậu để hỏi về bài tập về nhà hay không? Không hề có luôn nhé.”
“…”
“Thế nên, chuyện gì cũng có thể xảy ra hết đó, người chị em ạ.”
Thư Điềm ngập ngừng: “… Cậu nói cũng có lý.”
Ban đầu Diêu Nguyệt còn muốn hùa theo lời cô ấy nói.
Nhưng, bỗng dưng trong đầu cô ấy tự động phát lại lời nói mà ban nãy Nguyên Loan Loan đã nói.
Trước kia anh Dịch không mặc đồng phục đi học, lại còn không chịu học hành cho đàng hoàng.
Còn bây giờ, hầu như là không có một ngày nào anh không mặc đồng phục cả, nghe Thư Điềm nói là anh còn đặc biệt nhờ cô phụ đạo cho mình trong những ngày nghĩ nữa, và còn mua “Năm năm thi đại học, đề mô phỏng của ba năm” để làm nữa…
Cô ấy từng truyền cho Văn Nhân Nhất hai tin “tình báo”.
Thư Điềm cho rằng con trai mặc đồng phục sẽ rất đẹp trai, và Thư Điềm thích con trai học giỏi.
Không chỉ có thế, Văn Nhân Nhất còn nói rằng, cậu ta hỏi thăm mấy vấn đề này là vì muốn giúp đỡ cho người anh em của mình.
Nhưng, đã trôi qua một khoảng thời gian khá dài kể từ ngày khai giảng cho đến bây giờ, cô ấy chưa thấy người nào lớp khác đến để tìm gặp cậu ta cả, ngược lại thì, chỉ thấy có mỗi mình cậu ta lảng vảng xung quanh Giang Dịch thôi.
Ôi mẹ ơi!!!!!
Sự im lặng đầy bất thường của Diêu Nguyệt đã thu hút sự chú ý của hai người còn lại, cô ấy thản nhiên nói đôi ba câu: “Mình qua bên kia… để đi vệ sinh, một chút, mình sẽ về nhanh thôi, hai cậu cứ nói chuyện trước đi.”
“Có muốn chúng mình đi cùng cậu không?” Thư Điềm nói rồi đứng dậy: “Dù gì thì hai đứa mình cũng không có gì để làm cả.”
“Không cần, không cần đâu, tự mình đi là được rồi!”
Diêu Nguyệt vừa nói xong là cô ấy chạy đi như bay.
Chắc là đoán đúng rồi chứ nhỉ? Chắc là vậy rồi phải không?
Trùng hợp đến vậy cơ à, sao lại có thể trùng hợp đến vậy cho được?
Quan trọng nhất là, tại sao vô duyên vô cớ mà Giang Dịch lại bắt đầu mặc đồng phục? Hơn nữa, nếu tính toán kỹ càng thời gian mà anh thay đổi, thì cũng thấy khá trùng khớp với mốc thời gian ngay sau khi cô ấy nói cho Văn Nhân Nhất nghe…
Trước mặt cô đã là sân bóng rổ.
Diêu Nguyệt cảm thấy mình đúng là may mắn, vừa đến là đã thấy Văn Nhân Nhất, cậu ta không có ở trên sân, mà đang ngồi trên băng ghế uống nước.
“… Văn Nhân Nhất!”
Văn Nhân Nhất hơi sửng sốt khi mà cậu ta nghe thấy giọng nói này, cậu ta bèn quay đầu nhìn về lối vào của sân bóng rổ.
Một cây “Nấm lùn” quen thuộc đang bon bon chạy qua đây.
Tốc độ chạy không hề chậm.
Khi cậu ta còn chưa kịp nhận thức được, thì trên miệng đã treo lên nụ cười toe toét: “Ơi, Nấm lùn, tới tìm tôi đó à?”
Diêu Nguyệt nghiêm túc gật đầu: “Ừ.”
Cô ấy thở hổn hển một lúc, sau đó nhìn vào đôi mắt đen lay láy của cậu ta, rồi nghiêm túc lặp lại: “Ừ, tôi đến tìm anh.”
“…”
Văn Nhân Nhất nhìn vào đôi mắt to tròn và hơi ươn ướt của “Nấm lùn”, cậu ta thấy hơi choáng váng, chắc là vì cô ấy đã chạy qua đây nên vẻ mặt vừa thở hồng hộc vừa nói chuyện của cô ấy trông dễ thương vô cùng: “Tôi có tin tình báo mới nhất đây.”
“…”
Tình báo?
Hửm?
Là nhiệm vụ được anh Dịch giao cho.
Nhiệt độ tim của Văn Nhân Nhất chợt giảm mạnh.
Tay áo của Diêu Nguyệt bỗng bị siết chặt lại, cả người bị kéo về phía trước, phải nhích lên hai bước, tiến lại gần cậu ta hơn.
Cô ấy sững sờ cả một lúc, cụp mắt xuống nhìn người đang ngồi trên băng ghế.
Chắc là cậu ta vừa chơi xong bóng rổ xong nên trên cổ và trên trán đều có mồ hôi, nhưng trông cậu ta vẫn rất sạch sẽ.
Cậu ta đứng dậy, kéo vạt áo khoác lên để lau mồ hôi, vì Diêu Nguyệt có dáng người thấp bé, nên toàn thân cô ấy như bị bao trùm bởi một thứ bóng tối đột ngột đến – cũng chính là cái bóng của cậu ta.
“Này…” Chàng trai cười một cách bất cần: “Bao giờ thì cô tới tìm tôi vì chuyện có liên quan đến tôi vậy?”
“…”
“… Anh đang nói cái gì vậy?” Nói gì mà không rõ không ràng gì cả, bỗng nhiên Diêu Nguyệt cảm thấy hơi hơi nóng, thế là cô ấy lùi ra sau một bước: “Này, tôi có chuyện muốn nói thật đấy.”
“Được.” Văn Nhân Nhất gật đầu: “Cô nói đi.”
“Thư Điềm nói …” Diêu Nguyệt không có kinh nghiệm nói dối, bởi thế nên cô ấy cố gắng ổn định lại giọng nói của mình: “Tôi mới nghe Thư Điềm nói là cậu ấy thích con trai có thể chơi thể thao.”
“…”
“Anh hiểu chưa?” Diêu Nguyệt cảm thấy gợi ý của mình đã đủ rõ ràng rồi, nhưng cô ấy vẫn sợ cậu ta không hiểu: “Là kiểu có thể ghi được rất nhiều điểm trong đại hội thể thao đó.”
“…”
“Anh nhớ nói với người anh em đó của anh đấy nhé.”
Văn Nhân Nhất cười nói: “Được, hôm nay tôi sẽ nói cho cậu ta biết.”
Nếu như.
Nếu sau khi cô ấy “thả” tin tức này ra, mà anh Dịch đổi ý liền rồi tham gia đại hội thể thao…
Nếu vậy thì…
Ối trời đất ơi a a a a a a a a a!
Diêu Nguyệt cảm thấy, mình đang có tới chín mươi chín phần trăm, chín mươi chín phần trăm để đập tan một cái bí mật vô cùng kinh thiên động địa.
…
Tiết cuối của ngày thứ hai là tiết sinh hoạt lớp.
Đầu tiên, Mã Đông Lập nhận xét đôi điều về thành tích học tập trong lớp, lớp mười năm nay có hai mươi ba lớp, trong đó, lớp 10/7 có thứ hạng tương đối cao. Cũng có thể thấy được điều này ngay từ bảng xếp hạng cá nhân, mặc dù Thư Điềm chỉ xếp hạng tư trong lớp nhưng cô cũng nằm trong bảng xếp hạng top 50 toàn khối.
Với vai trò là một giáo viên, điểm hay của thầy Mã Đông Lập đó là, thầy ấy sẽ không bao giờ nói đi nói lại một vấn đề. Dù cho thầy ấy có phân tích thành tích của các cá nhân đi chăng nữa, thì thầy ấy cũng chỉ nói về môn nào mạnh, môn nào yếu để mọi người cùng lưu ý và nắm chắc được đường hướng cho bản thân mình. Thầy ấy sẽ không bao giờ diễn giải dài dòng, cũng sẽ không ép học sinh phải làm gì đó theo ý của mình.
“Tiếp theo là sẽ đến nội dung mà các em yêu thích nhất đây.” Mã Đông Lập đổi chủ đề: “Thứ Năm và thứ Sáu tuần này là đại hội thể thao…”
Tuy rằng trước đó mọi người đều đã thảo luận trong nhóm Wechat rồi, nhưng khi thầy Mã Đông Lập vừa dứt lời, nhắc lại chuyện này thêm một lần nữa, thì chuyện này chợt giống như là một tin đồn đã được xác thực vậy – vì ai nấy đều đã biết trước rồi, bây giờ là lúc mà nó được chính thức công bố ra bên ngoài.
Lớp 10/7 hoan hô reo hò, đập bàn la hét, suýt thì đã lật tung hết ngói trường lên rồi.
“Nhỏ tiếng một chút! Các em la hét nhỏ nhỏ thôi nào, ôi trời!” Mã Đông Lập kéo cao giọng nhất có thể: “Các em yên lặng nào! Chủ nhiệm Vương đang ở gần đây lắm đấy! Nhìn các lớp khác mà xem, kỷ luật tốt chưa kìa, có phải là các em muốn thầy bị mời qua phòng chủ nhiệm Vương để uống trà không?”
Chủ nhiệm Vương – chủ nhiệm của toàn khối, cũng chính là “Vương đồ điên” mà học sinh bọn họ hay gọi.
Mã Đông Lập là một giáo viên được nhiều học sinh yêu mến, không ai muốn thầy ấy bị “mời” đi uống trà cả, nên lời thầy vừa dứt lời là cả lớp im lặng hẳn đi.
Mã Đông Lập hắng giọng: “Việc đăng ký tham dự đại hội thể thao đã được giao cho cán sự đại diện môn Thể dục của rồi, mỗi hạng mục đều yêu cầu phải có đủ số lượng người đăng ký.”
“Ngoài ra, còn một chuyện nữa, đó là trường chúng ta thường sẽ có một buổi tiệc liên hoan văn nghệ vào đêm cuối cùng của đại hội thể thao, và mỗi lớp phải chuẩn bị một tiết mục…”
Mấy học sinh trong lớp 10/7 bọn họ như đã được bơm máu gà vậy, khi nghe thầy nói thế, thậm chí là họ còn phấn khích hơn cả ban nãy nữa.
Thư Điềm nghe thấy chất giọng khàn khàn của Văn Nhân Nhất vang lên từ đằng sau, cậu ta hét to hai chữ “Vạn tuế!”, lại nhìn sang khuôn mặt thờ ơ của người đang ngồi bên cạnh mình, như thể là anh đang muốn nói rằng: “Ông ấy đang nói cái quái gì vậy? Sao còn chưa cho về nữa?” hoặc là “Có liên quan đến ông đây à?”, hay cũng có thể là “Đừng có động đến ông đây”,…
Chà… ngầu đấy.
Cô im lặng nhìn sang chỗ khác.
Người với người, đúng là chỉ có thể so sánh với nhau được thôi…
Đến khi lớp 10/7 la hét xong xuôi hết thì đã là chuyện của cả một phút sau rồi, trông Mã Đông Lập có vẻ mệt mỏi lắm, sờ lên cái đầu hói của mình rồi nói: “Lớp phó văn – thể – mỹ với lớp trưởng, hai em cùng bàn bạc với các bạn trong lớp xem nên tiến hành thực hiện tiết mục này như thế nào nhé, và thầy sẽ không tham gia vào quá trình đó của các em.”
“Vẫn còn chút thời gian nữa, các em lấy bài vở ra tự học, làm bài tập hay đọc sách gì cũng được, khi nào chuông vang lên thì các em hẵng đi về nhé.”
Nói là tự học thôi, nhưng sau khi nghe được hai tin “nóng hôi nóng hổi” như vậy, thì phần lớn các bạn trong lớp đều lén la lén lút nhắn tin qua lại, hoặc là truyền giấy cho nhau.
Mười phút sau, tiếng chuông tan học vang lên.
Thư Điềm đi cùng với Giang Dịch đến chỗ để xe, khi cô cúi xuống định mở khóa xe ra, thì cô đã nhìn thấy chiếc xe đạp địa hình lòe loẹt sặc sỡ có dán đầy những hình dán màu mè, cũng chính là chiếc xe có cái yên sau “dở ông dở thằng”, nó vẫn còn đang đậu kế bên xe của cô.
Thư Điềm đã trải qua một ngày với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, gần như là cô đã quên béng đi chuyện đó rồi. Nhưng, ngay khi cô trông thấy chiếc xe đạp này thêm một lần nữa, thì cái ý nghĩ đó – vẫn như thế – vẫn hiện lên trong đầu cô.
Không được.
Việc một chàng trai lấy chiếc xe đạp của mình để chở một cô gái đi trên đường là một điều vô cùng lãng mạn, và tất nhiên là, những sự “tiếp xúc thân mật” diễn ra ngay sau đó sẽ đến rất tự nhiên, rất “danh chính ngôn thuận”.
Nói bóng nói gió thì anh không hiểu, vậy thì cô phải tìm một cơ hội nào đó để nói rõ ra cho anh hiểu thôi!
Trong kỳ nghỉ Quốc khánh vừa qua, bài viết trên diễn đàn của trường về việc hai người bọn họ cùng đi xe đạp, cũng chính là bài viết mà Diêu Nguyệt đã chia sẻ cho cô, đã bị đưa lên trang đầu đề. Bình luận nhiều đến nỗi có thể dìm chết một ruồi, ấy thế mà Thư Điềm vẫn thấy có người ngồi nói về “câu chuyện tình yêu của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch” – cũng chính là hai chiếc xe đạp của hai người họ.
Ôi trí tưởng tượng này, đúng thật là chẳng chê vào đâu cho được mà.
“Khóa có vấn đề gì à?” Khi Thư Điềm vẫn còn đang ngơ ngác, thì giọng nói của Giang Dịch vang từ đỉnh đầu cô xuống.
“…À, không, không…” Cô hoàn hồn lại, lấy lại bình tĩnh thật nhanh và nhanh chóng mở khóa xe ra: “Chúng ta đi thôi.”
Thông thường, tiết cuối cùng của thứ Hai và thứ Tư sẽ là tiết của thầy Mã Đông Lập. Thầy là một giáo viên tốt, không bao giờ “câu giờ” của học sinh. Bởi vậy mà lúc nào lớp của họ cũng là lớp đầu tiên được ra về, còn được về đúng giờ nữa chứ. Cũng chính vì thế mà khi chạy xe đi trên đường, gần như là họ chẳng gặp bạn học nào chung trường cả.
Bây giờ chưa phải là giờ cao điểm tan trường như mọi ngày nên xung quanh vẫn còn khá yên tĩnh, Thư Điềm vừa nhìn đường ở phía trước, vừa hỏi người đang chạy bên cạnh: “Này, anh Giang Dịch, anh có muốn tham gia tiết mục gì gì đó không ạ?”
“… Tiết mục gì cơ?”
“Thì tiết mục mà nãy lão Mã đã nói đó ạ, lễ hội văn nghệ gì đó ấy anh.” Nhìn là biết nam sinh này “nghe tai này, lọt ra tai kia” rồi: “Nghe có vẻ thú vị đó chứ.”
“…”
Giang Dịch trầm mặc trong giây lát, Thư Điềm liếc mắt qua nhìn anh, vừa đúng lúc anh cũng nhìn sang cô: “Em muốn tham gia à?”
“Ừm…” Khi Thư Điềm chạm vào ánh mắt anh, như có một dòng điện chạy qua cơ thể cô, làm tim cô đập mạnh thình thịch hai tiếng: “Trường cấp hai của em không tổ chức bất kỳ một hoạt động nào cả, đại hội thể thao thì cũng chỉ diễn ra trong vòng một ngày thôi, bởi vậy mà em cũng rất muốn đi để biết không khí đại hội sẽ ra sao.”
“Vậy thì đi thôi.”
“Ồ…” Thư Điềm cảm thấy, hình như là anh không muốn đi, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc: “Vậy anh sẽ không tham gia à?”
“…”
Thư Điềm lén lút nhìn sang bên cạnh.
Giang Dịch nhếch môi, anh nói: “Thông thường thì mọi người đều chọn diễn kịch cho tiết mục của mình. Nếu phải lên sân khấu thì…” Phiền chết đi được.
“Ồ…” Thư Điềm quay mặt đi: “Vậy thì anh đừng đi, em cũng chỉ hỏi vu vơ như thế thôi.”
“…”
Nếu anh mà đến đó thật, thì chắc là anh sẽ bị các bạn nữ đua nhau chụp ảnh và đưa lên trang đầu của diễn đàn trong một tháng mất thôi.
Vậy thì không được đâu!
Cô không cho phép!!!
Thư Điềm càng thêm kiên định, cô lặp lại thêm một lần nữa: “Thật đó, là do em chưa từng tham gia nên thấy hơi tò mò thôi, còn anh thì tuyệt đối đừng đi đấy nhé.”
“…”
Giang Dịch nhìn cô, đáy mắt anh hiện lên một nụ cười nhạt, rồi anh “Ừ” một tiếng.
Thư Điềm thu mắt lại, không lâu sau, bên tai cô lại truyền đến giọng nói của anh: “Bây giờ, rẽ trái.”
“Hả? Rẽ trái…” Thư Điềm phản ứng chưa kịp nên thả chậm tốc độ lại, cô quay đầu sang chỗ anh, mang vẻ nghi hoặc và muốn xác nhận lại với anh: “Bây giờ? Rẽ trái sao anh?”
“Ừ, rẽ đi.” Anh chưa đợi cô trả lời xong mà đã gạc chống chân của xe mình xuống rồi.
“Không sao, em không cần phải xuống xe đâu.”
“…” Chân phải của Thư Điềm đã chống xuống đất, cô đang định thả luôn chân trái xuống thì nghe anh nói thế, vậy là cô lại để chân trái lên bàn đạp tiếp.
Giang Dịch vừa xuống xe.
Cô nhìn xung quanh thì thấy có một cửa hàng, thế là cô hiểu ra ngay.
Chắc là anh đang muốn mua thứ gì đó.
Vậy thì anh cứ nói thẳng ra là được rồi mà, sao lại phải như vậy…
Chưa chờ cô thắc mắc xong, thì có một “bóng đen” đã xuất hiện ngay trước mắt cô.
Lúc đầu hai người họ lái xe rất gần nhau, cũng vì lẽ đó mà anh chỉ mất có vài giây để xuống xe và đi vòng qua trước mặt cô.
Do chiều cao của mình nên Thư Điềm ngẩng đầu lên nhìn anh theo bản năng: “Sao…”
Cô còn chưa dứt lời…
Thì người trước mặt đột ngột ngồi xổm xuống, biến mất khỏi tầm mắt cô.
“…”
Thư Điềm sửng sốt mất ba giây, vì cảm nhận được một sự đụng chạm rất khẽ trên giày nên sau đó cô mới bất giác cúi đầu xuống để nhìn.
Hình ảnh đầu tiên mà cô nhìn thấy là đỉnh đầu chỉ toàn là tóc của anh. Vừa hay khi họ tan trường cũng chính là lúc mặt trời mọc, khi ấy, đường chân tóc đen đen của anh như đã được ánh chiều tà nhuộm một sắc vàng lên vậy, trông anh rất rất ngầu. Nhưng… Thư Điềm vẫn còn nhớ rất rõ cái cảm giác mà mình từng có khi vừa mới khai giảng… là cảm giác của cái lần cô giúp anh vuốt lại lọn tóc xoăn cứng đầu kia.
Trông nó có vẻ “cứng đầu”, nhưng, thực tế là, chỉ đến lúc chạm vào mới biết là có mềm mại vô cùng.
Phải chăng mái tóc này… cũng giống như là chủ nhân của nó vậy?
Rõ ràng Giang Dịch là đại ca trường, anh vừa lạnh lùng vừa ngang ngạnh, anh nổi danh khắp cả thành phố, và người mê đắm dung nhan anh rải rác khắp mọi nơi.
Nhưng cô chưa bao giờ thấy anh giống như trong lời đồn cả.
Anh sẽ giúp cô đẩy giỏ hàng, sẽ vặn nắp chai sữa chua cho cô, sẽ lau miệng cho cô, và bây giờ…
Anh lại còn buộc dây giày cho cô nữa.
Vẫn còn có rất nhiều điều khác nữa, nhưng đó cũng chỉ là những điều rất nhỏ, rất rất nhỏ mà thôi.
Nhưng nó lại chạm đến cô, chạm vào cô rất rất khẽ.
Cô chớp chớp đôi mắt và chuyển tầm nhìn lên tay anh.
Nước da của anh rất trắng, xương ngón tay thon thon, tỷ lệ thì vừa phải, rất giống bàn tay của các nhạc sĩ hoặc nghệ nhân nổi tiếng.
Giang Dịch thắt nút giày giúp cô nhanh thoăn thoắt, sau đó anh co gối lên và đứng dậy, động tác của anh rất dứt khoát – dứt khoát mà chẳng hề cẩu thả, qua loa.
“Ban nãy dây giày của em bị tuột…” Dường như là anh cũng nhận thấy được sự bối rối trong cô, thế là anh lại thản nhiên giải thích: “Nếu không buộc lại thì sẽ bị vướng vào bánh xe, vậy thì sẽ nguy hiểm lắm.”
“…”
Đường nét khuôn mặt anh bị ánh sáng lúc chạng vạng chia thành hai phần dọc theo sóng mũi, khóe mắt anh như mờ đi trong cái phần tối hơn kia, anh không hề cười, nhưng vẻ mặt anh vẫn chan chứa bao ấm áp.
“Sau này, trước khi chạy xe thì em nên chú ý chút nhé.” Anh nói.
“…”
Thư Điềm không thể nói nên lời, hai tay cô nắm chặt tay lái, nhịp tim tăng vọt, cô chỉ còn biết cách gật đầu thôi.
Giang Dịch nhắc lại lời dặn dò lúc sáng của mình: “Còn nữa, khi chạy xe thì cũng phải chú ý đường sá xe cộ.”
“…”
Cô lại gật đầu.
Sau hai lời nhắc nhở này của anh, cả hai đều đã im lặng trong khoảng vài giây.
Thư Điềm nghĩ đến những “áp lực” mà trái tim mình đang phải mang, cô bèn dời mắt nhìn sang chỗ khác, rồi bỗng nhiên …
Bên tai cô truyền đến tiếng anh cười khẽ, vì khoảng cách giữa họ khá gần nên hình như là cô có thể cảm nhận được rằng, hơi thở đó… nghe vô cùng quyến rũ, vô cùng gợi cảm.
Cô quay đầu lại thêm một lần nữa.
Cổ áo của bộ đồng phục mà anh đang mặc có màu xanh đậm, màu sắc này khiến anh trông có vẻ tươi mới, trẻ trung hơn rất rất nhiều.
Thư Điềm thấy khóe môi anh hơi cong lên, anh dùng giọng nói trong trẻo, mà, chính trong giọng nói ấy cũng đang mang theo ý cười đầy lộ liễu: “Sao anh cứ có cảm giác… em vẫn giống y như là một cô bé con vậy nhỉ?”
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Thư Điềm: Da đầu tê dại, QwQ, mẹ ơi mẹ cứu con đi.
… Giang đại ca, một học sinh trung học xuất sắc với tâm hồn nhạy cảm hu hu hu.
Nấm lùn: Mình cũng có góp một phần công sức vào việc đẩy thuyền cho CP mà mình đang ship này, hu hu hu hu! Hôm nay mình giỏi quá đi mất /chống nạnh/
Văn Nhân Nhất không còn gì để nói nữa rồi.
Và tất nhiên, hành động ngăn cản những cô gái khác tỏ tình với người mình thích, cũng không có gì là sai cả.
Cô chỉ nói ra một lời nói dối vô hại mà thôi… Hơn nữa, đây còn là nhu cầu sinh lý tất yếu mỗi ngày của con người mà.
Bây giờ anh ấy không, thì sớm hay muộn gì anh cũng sẽ phải đi thôi.
Với lại, đó là bạn cùng bàn của cô mà, chứ có phải là bạn cùng bàn của người khác đâu, nếu cô yêu cầu anh đi, thì anh nhất định phải đi rồi.
Thư Điềm vô cùng hạnh phúc khi thấy cái cảnh hai cô gái trước mặt mình nhìn nhau nhưng không thể nói nên lời, cuối cùng, họ chỉ đành phải bỏ đi cùng với sự xấu hổ.
Cô vui vẻ đi rót nước rồi quay lại lớp, vừa bước vào cửa sau là cô đã nhìn thấy Giang Dịch. Anh đã dậy rồi, đang ngồi dựa vào tường, anh nhìn chằm chằm về phía trước nhưng cô không biết là anh đang nhìn cái gì nữa.
Chẳng hiểu sao Thư Điềm lại thấy áy náy lắm.
Haiz… Nhưng anh lại chẳng thể biết được sự áy náy này của cô.
Cô dừng một chút rồi lại đi về phía trước tiếp, cô đặt cốc nước lên bàn, khi cô đang chuẩn bị ngồi xuống thì bỗng dưng Giang Dịch lại đứng dậy.
Thư Điềm hiểu ý anh ngay, cô bèn dịch ra ngoài một chút: “Anh muốn ra ngoài phải không?”
“Ừ.” Giang Dịch nhìn cô, vẻ mặt của anh trông có vẻ vô cùng bình thản.
“…” Thư Điềm gật đầu.
“Anh đi… vệ sinh.”
“…”
Tại sao chỉ đi vệ sinh thôi mà anh cũng báo cáo lại với cô thế nhỉ?
Và, tại sao, giữa câu nói đó của anh lại có một khoảng lặng đầy lạ kỳ như thế?
Không hiểu tại sao mà Thư Điềm cứ có cảm giác là mình đã nghe nhầm cái gì đó rồi.
Tại sao mà cô cứ luôn cảm thấy… hình như là câu mà anh muốn nói không phải là câu này?…
…
Sau các tiết học buổi sáng, ai nấy đều cảm thấy choáng váng và mệt mỏi, đã vậy thì chớ, Thư Điềm còn bị Diêu Nguyệt và Nguyên Loan Loan “quấn lấy” nguyên cả trưa để nói về những chuyện đã xảy ra trong kỳ nghỉ Quốc khánh, đến nỗi, cô cũng đã quên luôn chuyện đã xảy ra vào buổi sáng hôm nay.
Giáo viên Thể dục nhấn mạnh một số vấn đề cần lưu ý liên quan đến sự kiện đại hội thể thao sắp tới xong thì cũng cho cả lớp nghỉ ngay.
Cũng không biết là chị đại Lâm Dĩ An đã gặp phải chuyện gì nữa, tuần nào lớp của hai người bọn họ cũng có hai tiết thể dục cùng chung một khung giờ. Tính luôn lần này và lần trước lễ Quốc Khánh, thì Thư Điềm đã không gặp cô ấy trong cả hai lần rồi.
Hay là bệnh rồi nhỉ?
Anh Giang Ngôn cũng chưa bao giờ xuất hiện trong tiết Thể dục, nhưng vì lý do sức khỏe của ấy nên cô vẫn có thể hiểu được điều này.
Vậy, có khi nào là Lâm Dĩ An bị bệnh rồi không?
Thư Điềm không tin, nhưng, nếu hỏi trên Wechat thì cũng chẳng hỏi ra được gì cả, thế là cô chỉ đành phải bỏ cuộc thôi.
Thông thường, các bạn nữ sẽ không chơi mấy trò chơi như là bóng bàn, cầu lông,… Mà, thay vào đó, họ sẽ khoác tay bạn mình và đi dạo quanh sân, nếu không thì sẽ giống như ba người bọn họ vậy – sẽ tìm một góc nhỏ nào đó trong sân thể dục này – có thể là trên bãi cỏ và dưới một tán cây nào đó, hoặc là tìm chỗ nào đó man mát và ngồi xuống tâm sự đủ mọi chuyện trên trời dưới đất.
Tám liên tục trong hai tiết học, đều là những chuyện liên quan đến Thư Điềm.
Vì ba người họ cách những cô gái khác một khoảng khá xa, nên Thư Điềm rất thoải mái khi kể cho họ nghe chuyện đã xảy ra lúc sáng…
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Điềm Điềm, cậu lợi hại quá đi mất! Mẹ nó chứ, mình cười chết mất thôi!” Diêu Nguyệt ngửa đầu ra sau mà bật cười, suýt chút nữa là cô ấy đã nằm bẹp xuống đất luôn rồi: “Sao cậu lại có thể nói thẳng ra là anh Dịch đang “đi nặng” vậy?”
Nguyên Loan Loan cũng ôm bụng cười rồi “bổ thêm một nhát”: “Sao cậu không nói thêm một câu như thế này này, “Bạn thân yêu ơi, mình cũng khuyên cậu là không nên tới nữa đâu, vì Giang Dịch bị táo bón đó”!”
“Ha ha ha ha ha ha ha, táo bón…” Diêu Nguyệt cười ngặt nghẽo: “Ha ha ha ha ha, Nguyên Loan Loan, cậu cút đi!” Cuối cùng là cô ấy đã cười đến mức thở không ra hơi: “Ôi, cười mỏi bụng quá…”
Thư Điềm đẩy Nguyên Loan Loan một cái: “Nguyên Loan Loan, cậu nói cái gì vậy?” Đẩy xong, không biết vì sao mà cô cũng không nhịn được mà cười phá lên.
“Người đàn ông đó ấy à, anh ấy vừa ngầu vừa lạnh lùng, như sương như mưa mà cũng như gió. Anh ấy chính là người trong lòng của cả một nửa số nữ sinh trong trường chúng ta đấy. Điềm Điềm à…” Diêu Nguyệt áp tay vào trái tim và bắt đầu diễn: “Sao cậu lại có thể hủy hoại hình tượng hot boy của anh ấy vậy? Hả?”
“Hủy hoại hình tượng khi nào cơ chứ?” Thư Điềm hỏi: “Vậy là hai người các cậu đều không phải là người bình thường, đều không cần phải đi nặng rồi đúng không?”
“Tất nhiên bọn mình đều là người bình thường rồi, nhưng anh Dịch thì không phải, anh ấy cao quý như trăng trong mây vậy á, uốn mình giữa dòng nước biếc…”
“Diêu Tiểu Nguyệt, cậu im đi!!!”
Vui chơi đùa giỡn xong xuôi, Thư Điềm nói ra sự nghi hoặc của mình.
“Mình nghĩ chắc là anh ấy đã nhìn thấy rồi…” Nguyên Loan Loan nói: “Nếu không thì giống như cậu đã nói rồi đó, bình thường, mỗi lần anh ấy đi nặng… à, đi vệ sinh, cũng có thông báo cho cậu biết đâu, nhưng tại sao bây giờ anh ấy lại báo cho cậu biết?”
“Mình cũng nghĩ như vậy.”
“Ồ…” Thư Điềm duỗi thẳng hai chân ra, cô chống hai tay ra phía sau, ngẩng đầu lên mà nhìn trời: “Đây đúng là…” Dừng lại một chút, đột nhiên cô cúi đầu xuống: “Theo mấy cậu thấy thì nếu anh ấy đã biết chuyện đó rồi, thì anh ấy sẽ nghĩ gì về mình?”
“…”
“Mình nói với những cô gái đến tỏ tình với anh ấy là anh ấy đang đi nặng, có khác nào là mình đang đuổi khéo họ đi đâu, nếu vậy thì…” Thư Điềm càng nghĩ thì lại càng thấy có gì đó không đúng cho lắm: “Liệu anh ấy có nghi ngờ là mình đang có âm mưu mờ ám gì đó với anh ấy không?”
Diêu Nguyệt: “Không sao đâu! Bà đây cho phép cậu có âm mưu mờ ám đó với anh ấy đấy!”
“…”
Thư Điềm cạn lời: “Cậu nghiêm túc lại một chút đi.”
“Thật ra thì không có gì phải lo lắng cả. Nếu thấy rồi thì cứ thấy đi thôi, có gì đâu mà phải sợ, anh ấy cũng có hỏi gì cậu đâu mà cậu phải sợ!”
“Nếu có hỏi thì lại càng tốt!” Diêu Nguyệt hắng giọng: “Vậy thì cậu cứ nói thẳng ra cho anh ấy biết luôn, là vì em thích anh.”
“…”
Không thể nào nói tiếp được nữa rồi.
Thư Điềm đổi chủ đề, hỏi: “Hai cậu có tham gia đại hội thể thao không?”
“Mình sẽ tham gia chạy tiếp sức.” Nguyên Loan Loan nói.
“Mình cũng tham gia. Mình ở chặng một, còn cậu ấy là ở chặng bốn, sau đó mình còn phải chạy thêm một trăm mét nữa và cậu ấy cũng chạy thêm hai trăm mét.” Diêu Nguyệt nói.
“Ôi chao, hai người giỏi quá vậy…” Với cái tốc độ như bình thường – lúc hai người bọn họ kéo cô đến nhà ăn, thì Thư Điềm cũng đã đoán ra được là họ chạy khá nhanh: “Đến lúc đó mình sẽ mặc đồng phục của đội cổ vũ để cổ vũ tiếp sức cho mọi người nhé.”
“He he he, cậu muốn cho anh Dịch ngắm cho đã con mắt chứ gì?”
Thư Điềm sửng sốt, nhịn không được mà duỗi chân ra, đá cô ấy một cái: “Cậu đừng có nghĩ mình theo cái hướng đen tối như vậy!”
Lẽ nào cô là kiểu người thích dùng nhan sắc để quyến rũ đàn ông hay sao?
“Được rồi, được rồi, mình không đùa nữa.” Diêu Nguyệt hỏi: “Vậy anh Dịch có tham gia đại hội thể thao lần này không Điềm?”
Nguyên Loan Loan: “Mình và vài bạn nam trong lớp có mối quan hệ khá tốt, mình có nghe họ nói là Giang Dịch chơi bóng rổ giỏi lắm, nên mình đoán, chạy bộ gì gì đó sẽ không phải là vấn đề quá to tát với anh ấy đâu.”
“Vậy chắc là các cậu sẽ phải thất vọng rồi“ Thư Điềm cười: “Hôm trước Văn Nhân Nhất có hỏi thì anh ấy đã trả lời là sẽ không tham gia.”
Không những là anh không tham gia, mà anh còn bảo người ta cút đi với vẻ mặt thờ ơ, lạnh lùng nữa kìa.
“Hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai thôi, vẫn còn ba ngày nữa để đăng ký cơ mà.”, Nguyên Loan Loan không đồng ý, cô ấy nói: “Trước kia anh Dịch có mặc đồng phục hay không? Không có đâu nhé. Trước kia anh Dịch có chịu học hành hay không? Có tìm cậu để hỏi về bài tập về nhà hay không? Không hề có luôn nhé.”
“…”
“Thế nên, chuyện gì cũng có thể xảy ra hết đó, người chị em ạ.”
Thư Điềm ngập ngừng: “… Cậu nói cũng có lý.”
Ban đầu Diêu Nguyệt còn muốn hùa theo lời cô ấy nói.
Nhưng, bỗng dưng trong đầu cô ấy tự động phát lại lời nói mà ban nãy Nguyên Loan Loan đã nói.
Trước kia anh Dịch không mặc đồng phục đi học, lại còn không chịu học hành cho đàng hoàng.
Còn bây giờ, hầu như là không có một ngày nào anh không mặc đồng phục cả, nghe Thư Điềm nói là anh còn đặc biệt nhờ cô phụ đạo cho mình trong những ngày nghĩ nữa, và còn mua “Năm năm thi đại học, đề mô phỏng của ba năm” để làm nữa…
Cô ấy từng truyền cho Văn Nhân Nhất hai tin “tình báo”.
Thư Điềm cho rằng con trai mặc đồng phục sẽ rất đẹp trai, và Thư Điềm thích con trai học giỏi.
Không chỉ có thế, Văn Nhân Nhất còn nói rằng, cậu ta hỏi thăm mấy vấn đề này là vì muốn giúp đỡ cho người anh em của mình.
Nhưng, đã trôi qua một khoảng thời gian khá dài kể từ ngày khai giảng cho đến bây giờ, cô ấy chưa thấy người nào lớp khác đến để tìm gặp cậu ta cả, ngược lại thì, chỉ thấy có mỗi mình cậu ta lảng vảng xung quanh Giang Dịch thôi.
Ôi mẹ ơi!!!!!
Sự im lặng đầy bất thường của Diêu Nguyệt đã thu hút sự chú ý của hai người còn lại, cô ấy thản nhiên nói đôi ba câu: “Mình qua bên kia… để đi vệ sinh, một chút, mình sẽ về nhanh thôi, hai cậu cứ nói chuyện trước đi.”
“Có muốn chúng mình đi cùng cậu không?” Thư Điềm nói rồi đứng dậy: “Dù gì thì hai đứa mình cũng không có gì để làm cả.”
“Không cần, không cần đâu, tự mình đi là được rồi!”
Diêu Nguyệt vừa nói xong là cô ấy chạy đi như bay.
Chắc là đoán đúng rồi chứ nhỉ? Chắc là vậy rồi phải không?
Trùng hợp đến vậy cơ à, sao lại có thể trùng hợp đến vậy cho được?
Quan trọng nhất là, tại sao vô duyên vô cớ mà Giang Dịch lại bắt đầu mặc đồng phục? Hơn nữa, nếu tính toán kỹ càng thời gian mà anh thay đổi, thì cũng thấy khá trùng khớp với mốc thời gian ngay sau khi cô ấy nói cho Văn Nhân Nhất nghe…
Trước mặt cô đã là sân bóng rổ.
Diêu Nguyệt cảm thấy mình đúng là may mắn, vừa đến là đã thấy Văn Nhân Nhất, cậu ta không có ở trên sân, mà đang ngồi trên băng ghế uống nước.
“… Văn Nhân Nhất!”
Văn Nhân Nhất hơi sửng sốt khi mà cậu ta nghe thấy giọng nói này, cậu ta bèn quay đầu nhìn về lối vào của sân bóng rổ.
Một cây “Nấm lùn” quen thuộc đang bon bon chạy qua đây.
Tốc độ chạy không hề chậm.
Khi cậu ta còn chưa kịp nhận thức được, thì trên miệng đã treo lên nụ cười toe toét: “Ơi, Nấm lùn, tới tìm tôi đó à?”
Diêu Nguyệt nghiêm túc gật đầu: “Ừ.”
Cô ấy thở hổn hển một lúc, sau đó nhìn vào đôi mắt đen lay láy của cậu ta, rồi nghiêm túc lặp lại: “Ừ, tôi đến tìm anh.”
“…”
Văn Nhân Nhất nhìn vào đôi mắt to tròn và hơi ươn ướt của “Nấm lùn”, cậu ta thấy hơi choáng váng, chắc là vì cô ấy đã chạy qua đây nên vẻ mặt vừa thở hồng hộc vừa nói chuyện của cô ấy trông dễ thương vô cùng: “Tôi có tin tình báo mới nhất đây.”
“…”
Tình báo?
Hửm?
Là nhiệm vụ được anh Dịch giao cho.
Nhiệt độ tim của Văn Nhân Nhất chợt giảm mạnh.
Tay áo của Diêu Nguyệt bỗng bị siết chặt lại, cả người bị kéo về phía trước, phải nhích lên hai bước, tiến lại gần cậu ta hơn.
Cô ấy sững sờ cả một lúc, cụp mắt xuống nhìn người đang ngồi trên băng ghế.
Chắc là cậu ta vừa chơi xong bóng rổ xong nên trên cổ và trên trán đều có mồ hôi, nhưng trông cậu ta vẫn rất sạch sẽ.
Cậu ta đứng dậy, kéo vạt áo khoác lên để lau mồ hôi, vì Diêu Nguyệt có dáng người thấp bé, nên toàn thân cô ấy như bị bao trùm bởi một thứ bóng tối đột ngột đến – cũng chính là cái bóng của cậu ta.
“Này…” Chàng trai cười một cách bất cần: “Bao giờ thì cô tới tìm tôi vì chuyện có liên quan đến tôi vậy?”
“…”
“… Anh đang nói cái gì vậy?” Nói gì mà không rõ không ràng gì cả, bỗng nhiên Diêu Nguyệt cảm thấy hơi hơi nóng, thế là cô ấy lùi ra sau một bước: “Này, tôi có chuyện muốn nói thật đấy.”
“Được.” Văn Nhân Nhất gật đầu: “Cô nói đi.”
“Thư Điềm nói …” Diêu Nguyệt không có kinh nghiệm nói dối, bởi thế nên cô ấy cố gắng ổn định lại giọng nói của mình: “Tôi mới nghe Thư Điềm nói là cậu ấy thích con trai có thể chơi thể thao.”
“…”
“Anh hiểu chưa?” Diêu Nguyệt cảm thấy gợi ý của mình đã đủ rõ ràng rồi, nhưng cô ấy vẫn sợ cậu ta không hiểu: “Là kiểu có thể ghi được rất nhiều điểm trong đại hội thể thao đó.”
“…”
“Anh nhớ nói với người anh em đó của anh đấy nhé.”
Văn Nhân Nhất cười nói: “Được, hôm nay tôi sẽ nói cho cậu ta biết.”
Nếu như.
Nếu sau khi cô ấy “thả” tin tức này ra, mà anh Dịch đổi ý liền rồi tham gia đại hội thể thao…
Nếu vậy thì…
Ối trời đất ơi a a a a a a a a a!
Diêu Nguyệt cảm thấy, mình đang có tới chín mươi chín phần trăm, chín mươi chín phần trăm để đập tan một cái bí mật vô cùng kinh thiên động địa.
…
Tiết cuối của ngày thứ hai là tiết sinh hoạt lớp.
Đầu tiên, Mã Đông Lập nhận xét đôi điều về thành tích học tập trong lớp, lớp mười năm nay có hai mươi ba lớp, trong đó, lớp 10/7 có thứ hạng tương đối cao. Cũng có thể thấy được điều này ngay từ bảng xếp hạng cá nhân, mặc dù Thư Điềm chỉ xếp hạng tư trong lớp nhưng cô cũng nằm trong bảng xếp hạng top 50 toàn khối.
Với vai trò là một giáo viên, điểm hay của thầy Mã Đông Lập đó là, thầy ấy sẽ không bao giờ nói đi nói lại một vấn đề. Dù cho thầy ấy có phân tích thành tích của các cá nhân đi chăng nữa, thì thầy ấy cũng chỉ nói về môn nào mạnh, môn nào yếu để mọi người cùng lưu ý và nắm chắc được đường hướng cho bản thân mình. Thầy ấy sẽ không bao giờ diễn giải dài dòng, cũng sẽ không ép học sinh phải làm gì đó theo ý của mình.
“Tiếp theo là sẽ đến nội dung mà các em yêu thích nhất đây.” Mã Đông Lập đổi chủ đề: “Thứ Năm và thứ Sáu tuần này là đại hội thể thao…”
Tuy rằng trước đó mọi người đều đã thảo luận trong nhóm Wechat rồi, nhưng khi thầy Mã Đông Lập vừa dứt lời, nhắc lại chuyện này thêm một lần nữa, thì chuyện này chợt giống như là một tin đồn đã được xác thực vậy – vì ai nấy đều đã biết trước rồi, bây giờ là lúc mà nó được chính thức công bố ra bên ngoài.
Lớp 10/7 hoan hô reo hò, đập bàn la hét, suýt thì đã lật tung hết ngói trường lên rồi.
“Nhỏ tiếng một chút! Các em la hét nhỏ nhỏ thôi nào, ôi trời!” Mã Đông Lập kéo cao giọng nhất có thể: “Các em yên lặng nào! Chủ nhiệm Vương đang ở gần đây lắm đấy! Nhìn các lớp khác mà xem, kỷ luật tốt chưa kìa, có phải là các em muốn thầy bị mời qua phòng chủ nhiệm Vương để uống trà không?”
Chủ nhiệm Vương – chủ nhiệm của toàn khối, cũng chính là “Vương đồ điên” mà học sinh bọn họ hay gọi.
Mã Đông Lập là một giáo viên được nhiều học sinh yêu mến, không ai muốn thầy ấy bị “mời” đi uống trà cả, nên lời thầy vừa dứt lời là cả lớp im lặng hẳn đi.
Mã Đông Lập hắng giọng: “Việc đăng ký tham dự đại hội thể thao đã được giao cho cán sự đại diện môn Thể dục của rồi, mỗi hạng mục đều yêu cầu phải có đủ số lượng người đăng ký.”
“Ngoài ra, còn một chuyện nữa, đó là trường chúng ta thường sẽ có một buổi tiệc liên hoan văn nghệ vào đêm cuối cùng của đại hội thể thao, và mỗi lớp phải chuẩn bị một tiết mục…”
Mấy học sinh trong lớp 10/7 bọn họ như đã được bơm máu gà vậy, khi nghe thầy nói thế, thậm chí là họ còn phấn khích hơn cả ban nãy nữa.
Thư Điềm nghe thấy chất giọng khàn khàn của Văn Nhân Nhất vang lên từ đằng sau, cậu ta hét to hai chữ “Vạn tuế!”, lại nhìn sang khuôn mặt thờ ơ của người đang ngồi bên cạnh mình, như thể là anh đang muốn nói rằng: “Ông ấy đang nói cái quái gì vậy? Sao còn chưa cho về nữa?” hoặc là “Có liên quan đến ông đây à?”, hay cũng có thể là “Đừng có động đến ông đây”,…
Chà… ngầu đấy.
Cô im lặng nhìn sang chỗ khác.
Người với người, đúng là chỉ có thể so sánh với nhau được thôi…
Đến khi lớp 10/7 la hét xong xuôi hết thì đã là chuyện của cả một phút sau rồi, trông Mã Đông Lập có vẻ mệt mỏi lắm, sờ lên cái đầu hói của mình rồi nói: “Lớp phó văn – thể – mỹ với lớp trưởng, hai em cùng bàn bạc với các bạn trong lớp xem nên tiến hành thực hiện tiết mục này như thế nào nhé, và thầy sẽ không tham gia vào quá trình đó của các em.”
“Vẫn còn chút thời gian nữa, các em lấy bài vở ra tự học, làm bài tập hay đọc sách gì cũng được, khi nào chuông vang lên thì các em hẵng đi về nhé.”
Nói là tự học thôi, nhưng sau khi nghe được hai tin “nóng hôi nóng hổi” như vậy, thì phần lớn các bạn trong lớp đều lén la lén lút nhắn tin qua lại, hoặc là truyền giấy cho nhau.
Mười phút sau, tiếng chuông tan học vang lên.
Thư Điềm đi cùng với Giang Dịch đến chỗ để xe, khi cô cúi xuống định mở khóa xe ra, thì cô đã nhìn thấy chiếc xe đạp địa hình lòe loẹt sặc sỡ có dán đầy những hình dán màu mè, cũng chính là chiếc xe có cái yên sau “dở ông dở thằng”, nó vẫn còn đang đậu kế bên xe của cô.
Thư Điềm đã trải qua một ngày với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, gần như là cô đã quên béng đi chuyện đó rồi. Nhưng, ngay khi cô trông thấy chiếc xe đạp này thêm một lần nữa, thì cái ý nghĩ đó – vẫn như thế – vẫn hiện lên trong đầu cô.
Không được.
Việc một chàng trai lấy chiếc xe đạp của mình để chở một cô gái đi trên đường là một điều vô cùng lãng mạn, và tất nhiên là, những sự “tiếp xúc thân mật” diễn ra ngay sau đó sẽ đến rất tự nhiên, rất “danh chính ngôn thuận”.
Nói bóng nói gió thì anh không hiểu, vậy thì cô phải tìm một cơ hội nào đó để nói rõ ra cho anh hiểu thôi!
Trong kỳ nghỉ Quốc khánh vừa qua, bài viết trên diễn đàn của trường về việc hai người bọn họ cùng đi xe đạp, cũng chính là bài viết mà Diêu Nguyệt đã chia sẻ cho cô, đã bị đưa lên trang đầu đề. Bình luận nhiều đến nỗi có thể dìm chết một ruồi, ấy thế mà Thư Điềm vẫn thấy có người ngồi nói về “câu chuyện tình yêu của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch” – cũng chính là hai chiếc xe đạp của hai người họ.
Ôi trí tưởng tượng này, đúng thật là chẳng chê vào đâu cho được mà.
“Khóa có vấn đề gì à?” Khi Thư Điềm vẫn còn đang ngơ ngác, thì giọng nói của Giang Dịch vang từ đỉnh đầu cô xuống.
“…À, không, không…” Cô hoàn hồn lại, lấy lại bình tĩnh thật nhanh và nhanh chóng mở khóa xe ra: “Chúng ta đi thôi.”
Thông thường, tiết cuối cùng của thứ Hai và thứ Tư sẽ là tiết của thầy Mã Đông Lập. Thầy là một giáo viên tốt, không bao giờ “câu giờ” của học sinh. Bởi vậy mà lúc nào lớp của họ cũng là lớp đầu tiên được ra về, còn được về đúng giờ nữa chứ. Cũng chính vì thế mà khi chạy xe đi trên đường, gần như là họ chẳng gặp bạn học nào chung trường cả.
Bây giờ chưa phải là giờ cao điểm tan trường như mọi ngày nên xung quanh vẫn còn khá yên tĩnh, Thư Điềm vừa nhìn đường ở phía trước, vừa hỏi người đang chạy bên cạnh: “Này, anh Giang Dịch, anh có muốn tham gia tiết mục gì gì đó không ạ?”
“… Tiết mục gì cơ?”
“Thì tiết mục mà nãy lão Mã đã nói đó ạ, lễ hội văn nghệ gì đó ấy anh.” Nhìn là biết nam sinh này “nghe tai này, lọt ra tai kia” rồi: “Nghe có vẻ thú vị đó chứ.”
“…”
Giang Dịch trầm mặc trong giây lát, Thư Điềm liếc mắt qua nhìn anh, vừa đúng lúc anh cũng nhìn sang cô: “Em muốn tham gia à?”
“Ừm…” Khi Thư Điềm chạm vào ánh mắt anh, như có một dòng điện chạy qua cơ thể cô, làm tim cô đập mạnh thình thịch hai tiếng: “Trường cấp hai của em không tổ chức bất kỳ một hoạt động nào cả, đại hội thể thao thì cũng chỉ diễn ra trong vòng một ngày thôi, bởi vậy mà em cũng rất muốn đi để biết không khí đại hội sẽ ra sao.”
“Vậy thì đi thôi.”
“Ồ…” Thư Điềm cảm thấy, hình như là anh không muốn đi, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc: “Vậy anh sẽ không tham gia à?”
“…”
Thư Điềm lén lút nhìn sang bên cạnh.
Giang Dịch nhếch môi, anh nói: “Thông thường thì mọi người đều chọn diễn kịch cho tiết mục của mình. Nếu phải lên sân khấu thì…” Phiền chết đi được.
“Ồ…” Thư Điềm quay mặt đi: “Vậy thì anh đừng đi, em cũng chỉ hỏi vu vơ như thế thôi.”
“…”
Nếu anh mà đến đó thật, thì chắc là anh sẽ bị các bạn nữ đua nhau chụp ảnh và đưa lên trang đầu của diễn đàn trong một tháng mất thôi.
Vậy thì không được đâu!
Cô không cho phép!!!
Thư Điềm càng thêm kiên định, cô lặp lại thêm một lần nữa: “Thật đó, là do em chưa từng tham gia nên thấy hơi tò mò thôi, còn anh thì tuyệt đối đừng đi đấy nhé.”
“…”
Giang Dịch nhìn cô, đáy mắt anh hiện lên một nụ cười nhạt, rồi anh “Ừ” một tiếng.
Thư Điềm thu mắt lại, không lâu sau, bên tai cô lại truyền đến giọng nói của anh: “Bây giờ, rẽ trái.”
“Hả? Rẽ trái…” Thư Điềm phản ứng chưa kịp nên thả chậm tốc độ lại, cô quay đầu sang chỗ anh, mang vẻ nghi hoặc và muốn xác nhận lại với anh: “Bây giờ? Rẽ trái sao anh?”
“Ừ, rẽ đi.” Anh chưa đợi cô trả lời xong mà đã gạc chống chân của xe mình xuống rồi.
“Không sao, em không cần phải xuống xe đâu.”
“…” Chân phải của Thư Điềm đã chống xuống đất, cô đang định thả luôn chân trái xuống thì nghe anh nói thế, vậy là cô lại để chân trái lên bàn đạp tiếp.
Giang Dịch vừa xuống xe.
Cô nhìn xung quanh thì thấy có một cửa hàng, thế là cô hiểu ra ngay.
Chắc là anh đang muốn mua thứ gì đó.
Vậy thì anh cứ nói thẳng ra là được rồi mà, sao lại phải như vậy…
Chưa chờ cô thắc mắc xong, thì có một “bóng đen” đã xuất hiện ngay trước mắt cô.
Lúc đầu hai người họ lái xe rất gần nhau, cũng vì lẽ đó mà anh chỉ mất có vài giây để xuống xe và đi vòng qua trước mặt cô.
Do chiều cao của mình nên Thư Điềm ngẩng đầu lên nhìn anh theo bản năng: “Sao…”
Cô còn chưa dứt lời…
Thì người trước mặt đột ngột ngồi xổm xuống, biến mất khỏi tầm mắt cô.
“…”
Thư Điềm sửng sốt mất ba giây, vì cảm nhận được một sự đụng chạm rất khẽ trên giày nên sau đó cô mới bất giác cúi đầu xuống để nhìn.
Hình ảnh đầu tiên mà cô nhìn thấy là đỉnh đầu chỉ toàn là tóc của anh. Vừa hay khi họ tan trường cũng chính là lúc mặt trời mọc, khi ấy, đường chân tóc đen đen của anh như đã được ánh chiều tà nhuộm một sắc vàng lên vậy, trông anh rất rất ngầu. Nhưng… Thư Điềm vẫn còn nhớ rất rõ cái cảm giác mà mình từng có khi vừa mới khai giảng… là cảm giác của cái lần cô giúp anh vuốt lại lọn tóc xoăn cứng đầu kia.
Trông nó có vẻ “cứng đầu”, nhưng, thực tế là, chỉ đến lúc chạm vào mới biết là có mềm mại vô cùng.
Phải chăng mái tóc này… cũng giống như là chủ nhân của nó vậy?
Rõ ràng Giang Dịch là đại ca trường, anh vừa lạnh lùng vừa ngang ngạnh, anh nổi danh khắp cả thành phố, và người mê đắm dung nhan anh rải rác khắp mọi nơi.
Nhưng cô chưa bao giờ thấy anh giống như trong lời đồn cả.
Anh sẽ giúp cô đẩy giỏ hàng, sẽ vặn nắp chai sữa chua cho cô, sẽ lau miệng cho cô, và bây giờ…
Anh lại còn buộc dây giày cho cô nữa.
Vẫn còn có rất nhiều điều khác nữa, nhưng đó cũng chỉ là những điều rất nhỏ, rất rất nhỏ mà thôi.
Nhưng nó lại chạm đến cô, chạm vào cô rất rất khẽ.
Cô chớp chớp đôi mắt và chuyển tầm nhìn lên tay anh.
Nước da của anh rất trắng, xương ngón tay thon thon, tỷ lệ thì vừa phải, rất giống bàn tay của các nhạc sĩ hoặc nghệ nhân nổi tiếng.
Giang Dịch thắt nút giày giúp cô nhanh thoăn thoắt, sau đó anh co gối lên và đứng dậy, động tác của anh rất dứt khoát – dứt khoát mà chẳng hề cẩu thả, qua loa.
“Ban nãy dây giày của em bị tuột…” Dường như là anh cũng nhận thấy được sự bối rối trong cô, thế là anh lại thản nhiên giải thích: “Nếu không buộc lại thì sẽ bị vướng vào bánh xe, vậy thì sẽ nguy hiểm lắm.”
“…”
Đường nét khuôn mặt anh bị ánh sáng lúc chạng vạng chia thành hai phần dọc theo sóng mũi, khóe mắt anh như mờ đi trong cái phần tối hơn kia, anh không hề cười, nhưng vẻ mặt anh vẫn chan chứa bao ấm áp.
“Sau này, trước khi chạy xe thì em nên chú ý chút nhé.” Anh nói.
“…”
Thư Điềm không thể nói nên lời, hai tay cô nắm chặt tay lái, nhịp tim tăng vọt, cô chỉ còn biết cách gật đầu thôi.
Giang Dịch nhắc lại lời dặn dò lúc sáng của mình: “Còn nữa, khi chạy xe thì cũng phải chú ý đường sá xe cộ.”
“…”
Cô lại gật đầu.
Sau hai lời nhắc nhở này của anh, cả hai đều đã im lặng trong khoảng vài giây.
Thư Điềm nghĩ đến những “áp lực” mà trái tim mình đang phải mang, cô bèn dời mắt nhìn sang chỗ khác, rồi bỗng nhiên …
Bên tai cô truyền đến tiếng anh cười khẽ, vì khoảng cách giữa họ khá gần nên hình như là cô có thể cảm nhận được rằng, hơi thở đó… nghe vô cùng quyến rũ, vô cùng gợi cảm.
Cô quay đầu lại thêm một lần nữa.
Cổ áo của bộ đồng phục mà anh đang mặc có màu xanh đậm, màu sắc này khiến anh trông có vẻ tươi mới, trẻ trung hơn rất rất nhiều.
Thư Điềm thấy khóe môi anh hơi cong lên, anh dùng giọng nói trong trẻo, mà, chính trong giọng nói ấy cũng đang mang theo ý cười đầy lộ liễu: “Sao anh cứ có cảm giác… em vẫn giống y như là một cô bé con vậy nhỉ?”
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Thư Điềm: Da đầu tê dại, QwQ, mẹ ơi mẹ cứu con đi.
… Giang đại ca, một học sinh trung học xuất sắc với tâm hồn nhạy cảm hu hu hu.
Nấm lùn: Mình cũng có góp một phần công sức vào việc đẩy thuyền cho CP mà mình đang ship này, hu hu hu hu! Hôm nay mình giỏi quá đi mất /chống nạnh/
Văn Nhân Nhất không còn gì để nói nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.