Bạn Gái Tôi Ra Là Hồ Yêu

Chương 29: HIỂU LẦM.

Thu Thu (Sun)

29/08/2023

'Cậu ta không lẽ là đang có Ý đồ gì sao?'

Quản gia nghĩ vậy cũng không tìm được sự tò mò Liên nhíu mày lại còn cô tuy ngồi ở sau ghế xe, nhưng cũng biết được ông đang nghĩ gì và đang nói gì.

Cửu Ly chỉ có thể im lặng, đầu dựa về đằng sau mà nghĩ.

'Quản gia rốt cuộc ông đang suy nghĩ gì về hắn, dù sao nếu hắn ta có ý đồ gì với tôi tôi cũng sẽ không để hắn tự tại mà làm những chuyện quá đáng.'

Cô cũng biết chỉ cần Nhã Phong tỏ ra một thái độ gì tự khắc cô sẽ xử hẳn chẳng để lại gì cả dù chỉ một chút cũng không.

"Kít" chiếc xe dừng lại cô cũng tức khắc mà mở cửa xe ra, nhưng không vào bên trong mà là đứng đấy để mình nam nhân vào trước còn mình vào sau.

Đợi đến khi anh vào hẳn cô mới tiến đến chỗ của quản gia không chần trừ mà hỏi.

"Quản gia rốt cuộc trong đầu ông đang suy nghĩ thứ gì vậy?"

Quản gia nghe thấy cô hỏi vậy có chút ngạc nhiên vội nói.

"Không có tôi có suy nghĩ thứ gì đâu chỉ là linh tinh thôi."

"Linh tinh?"

Cửu Ly nghe vậy không chần trừ mà tiến tới, cả hai người sát vào nhau tới nỗi ai đi qua cũng không kìm được mà liếc lại xem.

Ông nhìn những người đang, đi hơn nữa còn quay lại nhìn quản gia cũng biết nếu để những người này nhìn thấy chắc chắn sẽ càng gây khó dễ cho cô hơn, không nghĩ gì nhiều ông vội lấy hai tay mình ra đẩy mạnh cô.

Cửu Ly bị đẩy ra một cách bất ngờ miệng khẽ cười nhếch mép mà hỏi.

"Ông sao vậy tôi vừa rồi chị định ghé sát vào tay ông nói mấy thứ thôi vậy mà ông lại dám đẩy tôi?"

Quản gia biết hành động vừa rồi của mình khiến cô có chút khó chịu không những vậy ánh mắt có lẽ sẽ càng khinh ông hơn bất lực ông chỉ có thể giải thích.

"Thật ra tôi biết cô sẽ đi tới và nói những gì nhưng theo tôi tốt nhất nên cách xa để nói hơn, vì vừa rồi những người khác đều đi qua hơn nữa không chỉ có vậy bọn họ còn liếc mắt nhìn xuống nếu thấy người luôn là Cửu Ly, người luôn gương mẫu bây giờ lại nói chuyện với một ông già hơn bảy mươi tuổi nếu vậy bọn họ sẽ nghĩ gì nghĩ rằng cô là đứa hư hỏng?"

Cô không nghĩ rằng ông lại có những suy nghĩ như vậy, chỉ bất lực quay đầu về hướng khác nhưng thở dài và mệt mỏi, có lẽ mới là điều khiến cô cảm thấy chán nản nhất.

"Tôi không biết ông có những suy nghĩ này từ bao giờ, nhưng tôi không sợ bởi dù sao ông luôn là người lo lắng cho tôi quan tâm, thậm chí có thể nói là quản gia mấy đời rồi cũng chỉ có mình tôi là còn sống, Và nói luôn vì sao tôi lại muốn đến gần ông đơn giản chỉ muốn nói không cần phải lo lắng cho tôi.

Nhã Phong…có muốn làm gì tôi đi chăng nữa cũng không thể được, dù sao hắn chỉ là con người không thể nào sống như hồ yêu cả chẳng có sức mạnh chỉ làm nhân loại tầm thường."

Thầy cô nói dạy lời nói lẫn suy nghĩ đều khiến ông có chút bất ngờ nhưng cũng chẳng quan tâm, đi tới đặt nhẹ tay mình vào vai Cửu Ly không quên nói.

"Tôi biết là vậy dù sao cũng vẫn nên cẩn thận với hắn ta, tôi vẫn nghi ngờ rằng hắn sẽ làm những chuyện vượt quá sức tầm thường."

Gật đầu nhẹ cô không quên khẽ nở nhẹ nụ cười mà đáp lại.

"Tôi biết rồi có gì bác cứ về trước đi, còn việc hôm nay hắn muốn làm gì hay xảy ra chuyện gì tôi sẽ quan sát nhất cử nhất động dù chỉ một chút hành động nhỏ cũng không bỏ qua."



Nghe câu nói này quản gia yên tâm tới phần nào chẳng nghĩ gì thêm ông liền lên xe nhưng không quên vẫy tay cô rồi rời đi.

Nhìn chiếc xe dần rời đi, Cửu Ly cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều mà vào bên trong trường học.

Vào trong trường học thay vì im lặng như bao ngày khác, ngược lại tất cả mọi người đều đang bàn tán xì xào chuyện gì đó, nhưng ánh mắt đều đổ dồn về phía cô không phải chỉ là nhìn không mà là ánh mắt khinh bỉ coi thường.

Cửu Ly dù nhìn thấy vậy cô cũng chẳng hề để tâm, thậm chí còn quay đầu sang hướng khác, như chẳng hề quan tâm tới chuyện này.

"Nhìn cô ta kìa vốn là đội trưởng bóng rổ vậy mà dám ở cùng với một ông lão hơn bảy mươi tuổi, công khai ở trước mặt cổng trường đúng là con người không biết xấu hổ."

Cô nghe thấy hết nhưng vẫn chọn cách im lặng có lẽ ở hàng nghìn năm, hiểu được tính cách của con người cô cũng chẳng muốn chấp mà ngược lại tỉnh bơ coi như không có chuyện gì xảy ra mà vào bên trong.

Nhưng chỉ vừa vào bên trong những lời bàn tán xì xào càng nhiều hơn, thậm chí càng không ngừng giảm xuống vậy.

Vẫn là ánh mắt coi thường lẫn khinh bỉ đấy chẳng hề thay đổi gì cả, việc này Cửu Ly cũng chẳng hề để ý mấy hiên ngang mà vào trong lớp.

Những người ở trong phòng học nhìn thấy cô tất cả đều đứng im một cách bất động không ai dám nói với ai dù chỉ là một câu, ngay cả chuyện vừa rồi cũng buộc phải dừng lại.

Nhìn mọi người tất cả ánh mắt đều nhìn về phía mình, cô chẳng hề ngạc nhiên ngược lại chỉ hỏi.

"Có chuyện gì tôi chỉ mới đến trường mà tất cả mọi người đều đã nhìn về phía tôi rồi? Liệu có chuyện gì vui sao?"

Những bạn nữ khác thầy cô không biết lý do vội đi tới ghé sát miệng mình vào tai cô mà nói.

"Cậu không biết chuyện gì vừa xảy ra sao?"

Thấy người bên cạnh hỏi vậy Cửu Ly biết chuyện bọn họ muốn nói là chuyện gì chẳng quan tâm mà hỏi.

"Có chuyện gì vậy không lẽ là mới của vụ án xảy ra sao?"

Nghe cô nói vậy bọn họ đoán rằng cô chưa hiểu chuyện mình làm ra không muốn đặt thêm câu hỏi nữa Liên trực tiếp hỏi nữ nhân.

"Cậu không biết tất cả mọi người ai ai cũng đều đang bàn tán về cậu sao? Chỉ vì đơn giản là cậu ở bên cạnh cùng với một ông lão tầm bảy mươi tuổi, bây giờ cậu lại định để tránh lý do đó sao?"

Cửu Ly nghe vậy không giấu nổi cảm xúc liền trực tiếp cười khúc khích, chính vì điệu cười này tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

"Có chuyện gì sao? Chỉ là bác tôi thôi mà các người cũng bàn tán, còn về việc lý do tại sao tôi lại ghé sát về phía bác ấy, đơn giản vì tôi không muốn ai biết chuyện gia đình tôi mà thôi."

Nghe cô nói lý do tất cả mọi người đều trở nên im lặng chẳng ai dám mở miệng nói ra câu gì, dù chỉ nhỏ nhất là quan tâm cũng không.

Nhìn những người vừa rồi còn quát muốn gây sự với mình, bây giờ lại im lặng ngoan ngoãn chẳng khác gì như một chú cún con, không kìm được cô nhếch mép mà suy nghĩ.

’Đúng là chỉ có nhân loại mới có thể nói vậy, ngu xuẩn thấy mình ghé sát cũng bàn tán đào mỏ ra cho bằng được, thấp kém mà cũng ra mặt.'

Sắc mặt không chút cảm xúc ánh mắt chỉ liếc nhẹ về những người còn lại, mọi người ở trong lớp dường như cũng cảm nhận được cô đang liếc mắt nhìn qua, không dám nói gì chỉ im lặng.

Nhìn không gian vừa rồi còn đang xì xào bàn tán giờ trở nên yên tĩnh, Cửu Ly sớm đã chẳng quan tâm cô mặc kệ, ánh mắt nhìn về hướng khác.

Lúc cô đang chán nản cũng là lúc một người nam nhân mặc trên mình áo dài tay sơ mi, mái tóc được rẽ ngang ra khuôn mặt trán xoan đôi mắt hai mí, đeo kính càng khiến ai nhìn qua cũng không khỏi xì xào bàn tán.



Mọi người trong lớp thấy nam nhân vào trong, tất cả vội đứng lên Cửu Ly đang ngồi ghế thấy vậy bất giác chỉ đành đứng dậy theo.

Chính hành động chậm chạp của cô đã bị nam nhân để ý, ánh mắt nhìn nữ sinh ngồi phía bên ngoài từ cuối lớp.

’Hửm? Xem ra là đồng nhân rồi sao? Đúng thật là thú vị mà.'

Cửu Ly không để ý nam nhân kia mỉm cười nhẹ, thấy tất cả mọi người đều đứng im anh vội nói.

"Được rồi tất cả ngồi xuống hết đi, bây giờ bắt đầu vào tiết học nào."

"Vâng."

Tất cả mọi người ai đều cũng đồng thanh chỉ riêng mỗi cô im lặng, ánh mắt chẳng hề để ý tới nam nhân ngược lại tay còn nghịch thứ gì đó ở trên bàn.

Một lúc thấy mọi người đều tập trung học bài, nam nhân đi xuống vừa đi ánh mắt vừa nhìn xung quanh như để xem ai còn không để ý.

Lúc đi xuống dưới xem cũng là lúc thấy Cửu Ly đang quay đầu về hướng khác, tay dù đang cầm cây bút nhưng chẳng hề viết bài thay vào là vẽ thứ linh tinh.

Nam nhân thấy cô không hề tập trung vào bài liền đi tới, ghé sát nhẹ đầu mình vào tai cô thì thầm hỏi.

"Sao? Chơi vậy vui không?"

Cửu Ly nghe thấy có người hỏi mình cô không nghĩ gì nhiều liền nói.

"Ừm vui bài học ngày hôm nay đúng là thấy chán nản."

"Ồ."

Lúc cô đang nhận ra có thứ gì đó sai sai, từ từ quay đầu lại nhìn người ở phía trước không ai khác chính là thầy giáo mình, dù giật mình cô vẫn bình tĩnh vẫn im lặng.

"Em thật là Cửu Ly đang trong giờ tôi dạy sao em lại dám nghịch linh tinh vậy hả? Có tin tôi nói chuyện này cho phụ huynh em biết không?"

Cửu Ly nghe vậy cũng chẳng hề để tâm ngược lại còn nói.

"Tùy anh dù sao muốn nói với bố mẹ tôi chắc anh cũng nói với ma rồi."

Nghe những lời mà cô nói tức giận nam nhân liền trực tiếp cầm lấy cổ áo đằng sau của cô lên, chẳng nghĩ gì nhiều liền quát.

"Em được lắm đang trong giờ học dám nghịch ngợm, bây giờ tôi chỉ hỏi thôi vậy mà dám cãi lại xem ra tôi phải đến nói với phụ huynh em biết mới được."

Nghe vậy nữ nhân chẳng những không quan tâm, quay đầu lại lộ ra vẻ mặt chán ghét mà nói.

"Tùy nếu muốn."

Hành động lẫn biểu cảm của cô dường như đều chọc tức tới nam nhân, chẳng nghĩ gì nhiều tay chỉ ra hành lang nói.

"Nếu muốn tùy thì ra luôn bên ngoài đi ở đấy tới khi nào ra về thì hẵng vào trong lớp."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Gái Tôi Ra Là Hồ Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook