Chương 27: Một người luôn tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường cũng có lúc tỏ ra hèn nhát, yếu đuối
Trần Minh Thơ
30/04/2024
Thời gian sau đó Lam nhận được lời mời kết bạn trên mạng xã hội, chấp nhận xong mới biết đó chính là Quang, anh dựa vào số điện thoại của cô để tìm.
Tài khoản của anh luôn được cập nhật hình ảnh hàng ngày. Qua những bức ảnh ở công sở và nhà cô nhận định anh có cuộc sống bình thường, ổn định, có phần khoe mẽ. Anh chụp những bức ảnh khoe nhà, khoe xe, khoe tài sản và những bữa tối trong nhà hàng 5 sao, view đẹp.
Trái ngược lại, Lam dường như đang sống một cuộc sống ẩn dật, ngoài ảnh đại diện, trang cá nhân của cô hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ trạng thái hay hình ảnh nào liên quan đến cuộc sống công việc, vì tài khoản được tạo ra để tiện giao lưu với đồng nghiệp về công việc.
Sau kỳ nghỉ tết Quang nhanh chóng trở lại làm việc. Tối qua anh nói chuyện với một khách hàng nước ngoài đến khoảng ba giờ sáng, do chênh lệch múi giờ nên giờ làm việc của họ là thời gian anh nghỉ ngơi, nên buổi sáng Quang có vẻ bơ phờ, sắc mặt hơi đờ đẫn.
Do đặc thù nghề nghiệp nên công việc của anh luôn được thực hiện bất cứ lúc nào theo yêu cầu của khách hàng và hiếm khi có một khoảng thời gian nhất định mỗi ngày. Vì vậy, thực tế thì có lúc rảnh có lúc rất bận, dồn dập với nhiều cuộc gọi từ khách hàng.
Chú Dĩ và anh ăn sáng tại một quán phở ven đường, lúc ăn chú thường có thói quen xem tin tức trên mạng. Trong lúc duyệt web, tình cờ thấy tin tức về Lam, chú tò mò nhấp vào liền vô cùng kinh ngạc vội đưa Quang xem.
“Kiểm sát viên Tống bị kiện vì tội hối lộ này!”
Người phờ phạc vì thiếu ngủ của Quang bỗng trở nên linh hoạt khi nghe tin, vội gác đũa. Anh không tin vào tai mình, cũng không tin cô nhận hối lộ, bởi theo anh biết tính tình của cô khá cứng nhắc và kỷ luật. Việc nhận hối lộ là không thể, nhưng anh vẫn lấy điện thoại từ tay chú, xem dựa vào đâu họ dám đưa tin như vậy.
Đầu trang báo có hình ảnh cô nhận tiền hối lộ của một người phụ nữ để chạy án, nhằm mục đích giảm nhẹ án. Rất nhanh sau đó báo chí đã tìm ra danh tính của người phụ nữ trong bức ảnh, đó không ai khác chính là mẹ của Trần Gia Phong. Tuy lúc đó cô không nhận, nhưng khoảnh khắc chụp bức ảnh chính là lúc cô đẩy tiền về phía bà để từ chối.
Ngay khi bức ảnh được phát tán đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, vì lúc nhận tiền cô mặc trên người trang phục của Viện kiểm sát khiến dân tình vô cùng phẫn nộ. Mang trên mình màu áo đại diện cho cán cân pháp luật nhưng lại ở phía sau lén lút làm chuyện phi pháp.
Bước đầu Viện trưởng Viện Kiểm sát nhân dân Tối cao chỉ đạo xác minh làm rõ những hình ảnh đăng tải trên mạng xã hội, đồng thời chỉ đạo các cơ quan chức năng làm rõ nguồn gốc, động cơ, mục đích đăng tải trước khi tiến hành truy tố theo quy định.
“Quang à, xem ra chúng ta muốn không tin cũng không được, có chứng cứ hình ảnh cụ thể rồi, cô ta muốn chối cũng không được.”
Quang lắc đầu nguầy nguậy không nghĩ như vậy, anh đưa lại điện thoại cho chú, tay vuốt cằm đăm chiêu nhìn con đường tấp nập trước mặt.
“Nếu đúng như chú nói thì tại sao nhận tiền rồi cô ấy vẫn khăn khăn buộc tội Trần Gia Phong mưu sát?”
Chú cầm ly trà đá trên bàn uống mấy ngụm, trầm ngâm một hồi, suy nghĩ về vấn đề của Quang đề cập nhưng chú vẫn không hiểu.
“Nếu đã nhận hối lộ thì tại sao bà Lan còn cho người truy sát cô ấy?”
Chú ngạc nhiên, đặt ly nước xuống ngước đầu nhìn.
“Sao chứ?”
Anh kể lại chuyện xảy ra với Lam cho chú nghe, sau khi được Quang giải thích và phân tích thì chú cũng cho rằng ‘có vấn đề’ cảm thấy trong chuyện này rất đáng nghi, có điểm “mờ” cần làm sáng tỏ.
“Con có cần đến Hà nam một chuyến hay không?”
Quang nhướng mày muốn hỏi tại sao chú lại nói như vậy, qua ánh mắt cũng hiểu anh đang nghĩ gì nên không cần mở miệng cũng đoán được.
“Chú thấy con đặc biệt quan tâm đến con bé này.”
Chú không có đoán bừa mà có căn cứ mới nói như vậy. Chính anh cũng không nhận ra điều đó và cho là không thể nào, vì sao anh lại phải đi quan tâm một người xa lạ chỉ mới làm việc cùng mấy tháng?
Không để Quang có cơ hội phủ nhận, chú bổ sung thêm:
“Nếu không quan trọng thì ngay từ đầu con đã không quan tâm rồi, chứ làm gì có chuyện lãng phí thời gian để thảo luận về vấn đề của người khác?”
Nên chú khuyên anh nên đi một chuyến xem sao, giúp được gì thì giúp.
Quang từ từ nhận ra trong mình có sự thay đổi, từ bao giờ anh thích lo chuyện bao đồng? Từ bao giờ anh đối với cô ấy nhiệt tình như vậy? Những chuyện liên quan đến cô anh đều muốn biết, ngay cả việc chủ động kết bạn trên mạng xã hội với cô cũng không thể tự chủ.
“Khi nào muốn đi nói chú một tiếng, chú sẽ sắp xếp nói chuyện với anh Quốc, con gái xảy ra chuyện chắc anh ấy bận tâm nhiều lắm.”
Lịch làm việc bị thay đổi thường xuyên cũng sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến lịch trình cá nhân cũng như thời gian dành cho gia đình, Quang quyết định không can thiệp.
“Không, con không đi.”
Quang cầm đũa lên tiếp tục dùng bữa sáng, ánh mắt đầy suy tư, nhưng anh tin rằng cô có cách chứng minh mình vô tội trước khi phải chịu trách nhiệm hình sự. Nếu điều không may đó có xảy ra đi chăng nữa… Anh vẫn tin cô có thể tự mình giải quyết mà không cần đến Luật sư. Vì cô ấy là Kiểm sát viên, tuy khác chức danh nhưng nhiệm vụ cũng gần như tương tự, cô có tài hùng biện, kỹ năng ứng biến nhanh nhạy và kinh nghiệm phong phú.
____________________________
Một vụ vu oan không thể tin được đã đánh đập vào cuộc sống của cô, khi bị kẻ xấu vu oan tội danh ‘lợi dụng chức vụ, quyền hạn nhận hối lộ’ đã khiến cô ấm ức.
Trong thời gian đợi cơ quan điều tra xác nhận rõ vụ việc, cô đều nhốt mình ở nhà, tự cô lập chính bản thân. Một mình trong căn phòng trống, nằm trên giường đối diện là bức tường trắng. Nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra cô rất bất lực, rất buồn chán, rất ấm ức. Không cam tâm thế là rơi nước mắt, cô rơi vào trạng thái lo lắng khi biết cách xử lý cảm xúc của mình.
Lam rúc sâu vào vỏ ốc không dám đến Viện kiểm sát. Một người luôn tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường cũng có lúc tỏ ra hèn nhát, yếu đuối, không đủ mạnh mẽ để đương đầu với cuộc sống.
Việc bị biến thành tiêu đề để nhiều người chỉ trích làm cô bất mãn và tổn thương. Cô lựa chọn trốn tránh vì không chịu nổi sức ép của dư luận, một phần cũng không muốn tranh cãi, cô mong bản thân có thể chịu đựng đến khi cơ quan điều tra công bố kết quả.
Trong cái vỏ ốc - nhà riêng, một môi trường ảo mở ra, không có chỉ trích; không ai tra hỏi dồn dập, nài ép, so sánh và quan trọng nhất khi muốn chấm dứt đối thoại, chỉ cần vào đó là xong.
Trong tâm trí của cô việc chứng minh sự trong sạch trở nên vô cùng quan trọng. Sự tàn nhẫn của sự thực tế đã thúc đẩy cô phải đối mặt với nỗi đau khổ và bất công một cách cô đơn, khi đồng nghiệp bạn bè đều quay lưng, không chỉ đối mặt với những áp lực tinh thần mà còn phải đối diện với ánh mắt nghi ngờ và phê phán từ xã hội xung quanh.
Ngay cả người bố muốn làm lành với cô cũng cho rằng cô ấy thực sự là người như vậy. Lòng tin cuối cùng đã bị giẫm đạp, cô vẫn nhớ như in cái hôm bố gọi đến để hỏi: “Con có làm ra chuyện đó không, nếu có thì nói cho bố biết nhé, bố sẽ dùng quan hệ và đích thân ra tòa xin giảm nhẹ án cho con, dù sao số tiền đó cũng chẳng bao nhiêu.”
Khoảnh khắc ấy cô chỉ muốn hét thật to, phóng thích cơn tức giận đang sôi sục trong mình, quăn điện thoại xuống sàn, điên cuồng đập phá đồ đạc.
Nhưng cuối cùng cô vẫn chọn cách im lặng và nói với ông: “Không cần ông quan tâm” xong tắt máy trượt theo vách tường ngồi bệt dưới sàn, một mình một góc trong căn phòng rộng mênh mông, tăm tối.
____________________________
Sau khi uống thuốc ngủ, Lam lên giường lúc 09 giờ tối và ngủ li bì cho đến 11 hoặc 12 giờ sáng hôm sau. Và để ra khỏi giường là một cực hình, cô đã phải đấu tranh để bước xuống giường, đôi khi là hàng giờ đồng hồ. Sau đó, chỉ cần nghĩ đến việc phải tắm rửa cũng khiến cô mệt mỏi, tắm rửa lại là một cuộc đấu tranh khác.
Những nỗi lo âu, chứng trầm cảm đang khiến cô kiệt quệ từng ngày, giống như thể một võ sĩ chuyên nghiệp đang phải đối đầu với một cuộc chiến vậy. Lam cố gắng giữ cho ngôi nhà gọn gàng. Đôi khi cô giấu mình vào chiếc điện thoại.
Hằng ngày khi kết thúc công việc ở Viện kiểm sát, cô đều sẽ cúi đầu vào điện thoại. Đúng, cô ấy nghiện nó! Nhưng không giống như những người khác…
Cô không giao tiếp với xã hội, chỉ chơi trò chơi hoặc tìm kiếm các cửa hàng online để làm xao lãng bản thân khỏi những suy nghĩ tiêu cực của mình. Đó là cái ‘‘bong bóng’’ an toàn của cô ấy.
Đôi khi cô quên ăn cả ngày, cảm thấy cái bụng đang gầm gừ nhưng không có ý chí để đứng dậy và nấu gì đó để ăn, thậm chí không buồn quan tâm đến những việc cơ bản như giặt giũ. Cô ấy ngồi lì một chỗ cả ngày, chỉ đứng dậy để vào toilet.
Chiếc ghế ngồi cũng chính là giường của cô ấy. Cô có một cái giường, nhưng cô chỉ ngồi lên chiếc ghế đó. Cô ngủ không ngon và ăn rất ít. TV vẫn đang bật, nhưng cô có thể xem hoặc không. Cô ấy chỉ ngồi, giống như có ai đó đã đánh cắp linh hồn của cô vậy. Chính cô còn lo sợ bản thân sẽ chết dần trong đống tiêu cực này sớm thôi.
Trong khoản thời gian này, những ý định liên quan đến việc tự kết liễu cuộc đời xuất hiện nhiều hơn trong đầu cô ấy. Thật ra ai rồi cũng sẽ chết thôi, có thể là ngày mai hoặc tuần sau… Một năm hay năm mươi năm nữa thì cũng phải chết.
Những suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu và không dứt ra được, trong người cô giờ tồn tại thêm một con người nữa, người đó hay xúi giục cô ‘hãy chấm dứt cuộc đời này đi’.
Trong quá trình tiếp nối từ kế hoạch tự tử, đến việc hành vi tự tử có một số sự kiện xảy ra để ngăn cản hành vi tự tử này, như lưỡi dao cùn, cái thòng lọng đứt giữa chừng hay đơn giản là nụ cười của người mình quan tâm, đều chính là những biến số ngăn cản hành vi tự tử của Lam, song vẫn không khiến cô từ bỏ…
Cô ấy thực sự là một người tiêu cực, cô ước có thể giải quyết mọi chuyện một cách nhẹ nhàng, nhưng mà suy nghĩ của chính cô luôn là thứ làm tổn thương cô nhiều nhất.
Một buổi tối Lam trèo lên lan can chung cư, hóng làn gió ấm áp chiều lòng người của mùa xuân. Ngửi mùi hoa quế tỏa hương tinh khiết trong trẻo, sự sống của cây cỏ cứ tự nhiên mạnh mẽ như vậy.
Lúc cô đang có ý định tử tử đột nhiên nhìn thấy Trần Bách Quang bên dưới khung viên khu chung cư. Đã lâu rồi cô không thấy anh xuất hiện, lần gặp lại này anh có vẻ vội vàng, trong đêm tối lái xe từ Hà Nội đến Phủ Lý, vội đến nỗi không kịp cho xe vào gara mà chạy thẳng vào khung viên.
Lúc anh định tiến vào sảnh ánh trăng chiếu đến bên hành lang thấy bóng người lấp ló ở ban công tầng 7, nên dừng lại một lúc quan sát mới biết đó là Lam. Vì vị trí phòng anh cạnh bên phòng cô ấy nên trong giây lát dễ dàng nhận ra.
Lam đứng trên cao nhìn thấy anh đang vẫy tay với mình, sau đó còn nói gì đó nhưng cách xa và tiếng gió đêm khiến âm thanh truyền đến không rõ ràng cô không nghe được. Anh nhận ra điều đó, đứng bên dưới liên tục ra hiệu bằng tay, ánh sáng mờ ảo cô không nhìn ra thông điệp anh muốn truyền tải đến.
Trong lúc bất lực, đột nhiên nghĩ đến mình có số của cô ấy mà? Chẳng phải cứ gọi điện là sẽ giải quyết được vấn đề sao?
Thấy Quang dừng lại, loay hoay tìm gì đó điện thoại trong phòng cô bất chợt đổ chuông, cô nhìn vào phòng sau đó cẩn thận quay lại nhìn thấy Quang tay cầm điện thoại, tay kia chỉ vào phòng rồi ra hiệu cô nhanh chóng nghe máy.
Lam tặc lưỡi bực mình từ từ bước xuống lan can đi vào trong lấy điện thoại.
Tài khoản của anh luôn được cập nhật hình ảnh hàng ngày. Qua những bức ảnh ở công sở và nhà cô nhận định anh có cuộc sống bình thường, ổn định, có phần khoe mẽ. Anh chụp những bức ảnh khoe nhà, khoe xe, khoe tài sản và những bữa tối trong nhà hàng 5 sao, view đẹp.
Trái ngược lại, Lam dường như đang sống một cuộc sống ẩn dật, ngoài ảnh đại diện, trang cá nhân của cô hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ trạng thái hay hình ảnh nào liên quan đến cuộc sống công việc, vì tài khoản được tạo ra để tiện giao lưu với đồng nghiệp về công việc.
Sau kỳ nghỉ tết Quang nhanh chóng trở lại làm việc. Tối qua anh nói chuyện với một khách hàng nước ngoài đến khoảng ba giờ sáng, do chênh lệch múi giờ nên giờ làm việc của họ là thời gian anh nghỉ ngơi, nên buổi sáng Quang có vẻ bơ phờ, sắc mặt hơi đờ đẫn.
Do đặc thù nghề nghiệp nên công việc của anh luôn được thực hiện bất cứ lúc nào theo yêu cầu của khách hàng và hiếm khi có một khoảng thời gian nhất định mỗi ngày. Vì vậy, thực tế thì có lúc rảnh có lúc rất bận, dồn dập với nhiều cuộc gọi từ khách hàng.
Chú Dĩ và anh ăn sáng tại một quán phở ven đường, lúc ăn chú thường có thói quen xem tin tức trên mạng. Trong lúc duyệt web, tình cờ thấy tin tức về Lam, chú tò mò nhấp vào liền vô cùng kinh ngạc vội đưa Quang xem.
“Kiểm sát viên Tống bị kiện vì tội hối lộ này!”
Người phờ phạc vì thiếu ngủ của Quang bỗng trở nên linh hoạt khi nghe tin, vội gác đũa. Anh không tin vào tai mình, cũng không tin cô nhận hối lộ, bởi theo anh biết tính tình của cô khá cứng nhắc và kỷ luật. Việc nhận hối lộ là không thể, nhưng anh vẫn lấy điện thoại từ tay chú, xem dựa vào đâu họ dám đưa tin như vậy.
Đầu trang báo có hình ảnh cô nhận tiền hối lộ của một người phụ nữ để chạy án, nhằm mục đích giảm nhẹ án. Rất nhanh sau đó báo chí đã tìm ra danh tính của người phụ nữ trong bức ảnh, đó không ai khác chính là mẹ của Trần Gia Phong. Tuy lúc đó cô không nhận, nhưng khoảnh khắc chụp bức ảnh chính là lúc cô đẩy tiền về phía bà để từ chối.
Ngay khi bức ảnh được phát tán đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, vì lúc nhận tiền cô mặc trên người trang phục của Viện kiểm sát khiến dân tình vô cùng phẫn nộ. Mang trên mình màu áo đại diện cho cán cân pháp luật nhưng lại ở phía sau lén lút làm chuyện phi pháp.
Bước đầu Viện trưởng Viện Kiểm sát nhân dân Tối cao chỉ đạo xác minh làm rõ những hình ảnh đăng tải trên mạng xã hội, đồng thời chỉ đạo các cơ quan chức năng làm rõ nguồn gốc, động cơ, mục đích đăng tải trước khi tiến hành truy tố theo quy định.
“Quang à, xem ra chúng ta muốn không tin cũng không được, có chứng cứ hình ảnh cụ thể rồi, cô ta muốn chối cũng không được.”
Quang lắc đầu nguầy nguậy không nghĩ như vậy, anh đưa lại điện thoại cho chú, tay vuốt cằm đăm chiêu nhìn con đường tấp nập trước mặt.
“Nếu đúng như chú nói thì tại sao nhận tiền rồi cô ấy vẫn khăn khăn buộc tội Trần Gia Phong mưu sát?”
Chú cầm ly trà đá trên bàn uống mấy ngụm, trầm ngâm một hồi, suy nghĩ về vấn đề của Quang đề cập nhưng chú vẫn không hiểu.
“Nếu đã nhận hối lộ thì tại sao bà Lan còn cho người truy sát cô ấy?”
Chú ngạc nhiên, đặt ly nước xuống ngước đầu nhìn.
“Sao chứ?”
Anh kể lại chuyện xảy ra với Lam cho chú nghe, sau khi được Quang giải thích và phân tích thì chú cũng cho rằng ‘có vấn đề’ cảm thấy trong chuyện này rất đáng nghi, có điểm “mờ” cần làm sáng tỏ.
“Con có cần đến Hà nam một chuyến hay không?”
Quang nhướng mày muốn hỏi tại sao chú lại nói như vậy, qua ánh mắt cũng hiểu anh đang nghĩ gì nên không cần mở miệng cũng đoán được.
“Chú thấy con đặc biệt quan tâm đến con bé này.”
Chú không có đoán bừa mà có căn cứ mới nói như vậy. Chính anh cũng không nhận ra điều đó và cho là không thể nào, vì sao anh lại phải đi quan tâm một người xa lạ chỉ mới làm việc cùng mấy tháng?
Không để Quang có cơ hội phủ nhận, chú bổ sung thêm:
“Nếu không quan trọng thì ngay từ đầu con đã không quan tâm rồi, chứ làm gì có chuyện lãng phí thời gian để thảo luận về vấn đề của người khác?”
Nên chú khuyên anh nên đi một chuyến xem sao, giúp được gì thì giúp.
Quang từ từ nhận ra trong mình có sự thay đổi, từ bao giờ anh thích lo chuyện bao đồng? Từ bao giờ anh đối với cô ấy nhiệt tình như vậy? Những chuyện liên quan đến cô anh đều muốn biết, ngay cả việc chủ động kết bạn trên mạng xã hội với cô cũng không thể tự chủ.
“Khi nào muốn đi nói chú một tiếng, chú sẽ sắp xếp nói chuyện với anh Quốc, con gái xảy ra chuyện chắc anh ấy bận tâm nhiều lắm.”
Lịch làm việc bị thay đổi thường xuyên cũng sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến lịch trình cá nhân cũng như thời gian dành cho gia đình, Quang quyết định không can thiệp.
“Không, con không đi.”
Quang cầm đũa lên tiếp tục dùng bữa sáng, ánh mắt đầy suy tư, nhưng anh tin rằng cô có cách chứng minh mình vô tội trước khi phải chịu trách nhiệm hình sự. Nếu điều không may đó có xảy ra đi chăng nữa… Anh vẫn tin cô có thể tự mình giải quyết mà không cần đến Luật sư. Vì cô ấy là Kiểm sát viên, tuy khác chức danh nhưng nhiệm vụ cũng gần như tương tự, cô có tài hùng biện, kỹ năng ứng biến nhanh nhạy và kinh nghiệm phong phú.
____________________________
Một vụ vu oan không thể tin được đã đánh đập vào cuộc sống của cô, khi bị kẻ xấu vu oan tội danh ‘lợi dụng chức vụ, quyền hạn nhận hối lộ’ đã khiến cô ấm ức.
Trong thời gian đợi cơ quan điều tra xác nhận rõ vụ việc, cô đều nhốt mình ở nhà, tự cô lập chính bản thân. Một mình trong căn phòng trống, nằm trên giường đối diện là bức tường trắng. Nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra cô rất bất lực, rất buồn chán, rất ấm ức. Không cam tâm thế là rơi nước mắt, cô rơi vào trạng thái lo lắng khi biết cách xử lý cảm xúc của mình.
Lam rúc sâu vào vỏ ốc không dám đến Viện kiểm sát. Một người luôn tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường cũng có lúc tỏ ra hèn nhát, yếu đuối, không đủ mạnh mẽ để đương đầu với cuộc sống.
Việc bị biến thành tiêu đề để nhiều người chỉ trích làm cô bất mãn và tổn thương. Cô lựa chọn trốn tránh vì không chịu nổi sức ép của dư luận, một phần cũng không muốn tranh cãi, cô mong bản thân có thể chịu đựng đến khi cơ quan điều tra công bố kết quả.
Trong cái vỏ ốc - nhà riêng, một môi trường ảo mở ra, không có chỉ trích; không ai tra hỏi dồn dập, nài ép, so sánh và quan trọng nhất khi muốn chấm dứt đối thoại, chỉ cần vào đó là xong.
Trong tâm trí của cô việc chứng minh sự trong sạch trở nên vô cùng quan trọng. Sự tàn nhẫn của sự thực tế đã thúc đẩy cô phải đối mặt với nỗi đau khổ và bất công một cách cô đơn, khi đồng nghiệp bạn bè đều quay lưng, không chỉ đối mặt với những áp lực tinh thần mà còn phải đối diện với ánh mắt nghi ngờ và phê phán từ xã hội xung quanh.
Ngay cả người bố muốn làm lành với cô cũng cho rằng cô ấy thực sự là người như vậy. Lòng tin cuối cùng đã bị giẫm đạp, cô vẫn nhớ như in cái hôm bố gọi đến để hỏi: “Con có làm ra chuyện đó không, nếu có thì nói cho bố biết nhé, bố sẽ dùng quan hệ và đích thân ra tòa xin giảm nhẹ án cho con, dù sao số tiền đó cũng chẳng bao nhiêu.”
Khoảnh khắc ấy cô chỉ muốn hét thật to, phóng thích cơn tức giận đang sôi sục trong mình, quăn điện thoại xuống sàn, điên cuồng đập phá đồ đạc.
Nhưng cuối cùng cô vẫn chọn cách im lặng và nói với ông: “Không cần ông quan tâm” xong tắt máy trượt theo vách tường ngồi bệt dưới sàn, một mình một góc trong căn phòng rộng mênh mông, tăm tối.
____________________________
Sau khi uống thuốc ngủ, Lam lên giường lúc 09 giờ tối và ngủ li bì cho đến 11 hoặc 12 giờ sáng hôm sau. Và để ra khỏi giường là một cực hình, cô đã phải đấu tranh để bước xuống giường, đôi khi là hàng giờ đồng hồ. Sau đó, chỉ cần nghĩ đến việc phải tắm rửa cũng khiến cô mệt mỏi, tắm rửa lại là một cuộc đấu tranh khác.
Những nỗi lo âu, chứng trầm cảm đang khiến cô kiệt quệ từng ngày, giống như thể một võ sĩ chuyên nghiệp đang phải đối đầu với một cuộc chiến vậy. Lam cố gắng giữ cho ngôi nhà gọn gàng. Đôi khi cô giấu mình vào chiếc điện thoại.
Hằng ngày khi kết thúc công việc ở Viện kiểm sát, cô đều sẽ cúi đầu vào điện thoại. Đúng, cô ấy nghiện nó! Nhưng không giống như những người khác…
Cô không giao tiếp với xã hội, chỉ chơi trò chơi hoặc tìm kiếm các cửa hàng online để làm xao lãng bản thân khỏi những suy nghĩ tiêu cực của mình. Đó là cái ‘‘bong bóng’’ an toàn của cô ấy.
Đôi khi cô quên ăn cả ngày, cảm thấy cái bụng đang gầm gừ nhưng không có ý chí để đứng dậy và nấu gì đó để ăn, thậm chí không buồn quan tâm đến những việc cơ bản như giặt giũ. Cô ấy ngồi lì một chỗ cả ngày, chỉ đứng dậy để vào toilet.
Chiếc ghế ngồi cũng chính là giường của cô ấy. Cô có một cái giường, nhưng cô chỉ ngồi lên chiếc ghế đó. Cô ngủ không ngon và ăn rất ít. TV vẫn đang bật, nhưng cô có thể xem hoặc không. Cô ấy chỉ ngồi, giống như có ai đó đã đánh cắp linh hồn của cô vậy. Chính cô còn lo sợ bản thân sẽ chết dần trong đống tiêu cực này sớm thôi.
Trong khoản thời gian này, những ý định liên quan đến việc tự kết liễu cuộc đời xuất hiện nhiều hơn trong đầu cô ấy. Thật ra ai rồi cũng sẽ chết thôi, có thể là ngày mai hoặc tuần sau… Một năm hay năm mươi năm nữa thì cũng phải chết.
Những suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu và không dứt ra được, trong người cô giờ tồn tại thêm một con người nữa, người đó hay xúi giục cô ‘hãy chấm dứt cuộc đời này đi’.
Trong quá trình tiếp nối từ kế hoạch tự tử, đến việc hành vi tự tử có một số sự kiện xảy ra để ngăn cản hành vi tự tử này, như lưỡi dao cùn, cái thòng lọng đứt giữa chừng hay đơn giản là nụ cười của người mình quan tâm, đều chính là những biến số ngăn cản hành vi tự tử của Lam, song vẫn không khiến cô từ bỏ…
Cô ấy thực sự là một người tiêu cực, cô ước có thể giải quyết mọi chuyện một cách nhẹ nhàng, nhưng mà suy nghĩ của chính cô luôn là thứ làm tổn thương cô nhiều nhất.
Một buổi tối Lam trèo lên lan can chung cư, hóng làn gió ấm áp chiều lòng người của mùa xuân. Ngửi mùi hoa quế tỏa hương tinh khiết trong trẻo, sự sống của cây cỏ cứ tự nhiên mạnh mẽ như vậy.
Lúc cô đang có ý định tử tử đột nhiên nhìn thấy Trần Bách Quang bên dưới khung viên khu chung cư. Đã lâu rồi cô không thấy anh xuất hiện, lần gặp lại này anh có vẻ vội vàng, trong đêm tối lái xe từ Hà Nội đến Phủ Lý, vội đến nỗi không kịp cho xe vào gara mà chạy thẳng vào khung viên.
Lúc anh định tiến vào sảnh ánh trăng chiếu đến bên hành lang thấy bóng người lấp ló ở ban công tầng 7, nên dừng lại một lúc quan sát mới biết đó là Lam. Vì vị trí phòng anh cạnh bên phòng cô ấy nên trong giây lát dễ dàng nhận ra.
Lam đứng trên cao nhìn thấy anh đang vẫy tay với mình, sau đó còn nói gì đó nhưng cách xa và tiếng gió đêm khiến âm thanh truyền đến không rõ ràng cô không nghe được. Anh nhận ra điều đó, đứng bên dưới liên tục ra hiệu bằng tay, ánh sáng mờ ảo cô không nhìn ra thông điệp anh muốn truyền tải đến.
Trong lúc bất lực, đột nhiên nghĩ đến mình có số của cô ấy mà? Chẳng phải cứ gọi điện là sẽ giải quyết được vấn đề sao?
Thấy Quang dừng lại, loay hoay tìm gì đó điện thoại trong phòng cô bất chợt đổ chuông, cô nhìn vào phòng sau đó cẩn thận quay lại nhìn thấy Quang tay cầm điện thoại, tay kia chỉ vào phòng rồi ra hiệu cô nhanh chóng nghe máy.
Lam tặc lưỡi bực mình từ từ bước xuống lan can đi vào trong lấy điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.