Chương 49: Tại sao nhất thiết phải ở bên một người như em?
Trần Minh Thơ
22/05/2024
Sau đó một khoảng thời gian, Quang cảm nhận rõ ràng được cái sa sút về mặt cảm giác của Lam, đôi khi cô ấy sẽ rất lâu không nói chuyện với anh. Một mình làm tổ trên sofa rơi nước mắt, khi hỏi cô cũng chẳng nói gì, đôi khi anh nhắc cô uống thuốc cô đột nhiên tức giận sau đó nói những lời không tốt với anh. Đôi khi cô sẽ chợt hỏi anh con người ta sống có ý nghĩa gì.
Một đêm nọ khi đến nhà chơi, Lam nói mình dạo gần đây không ngủ được, muốn một mình ra ban công hít thở không khí, bỏ lại Quang trong phòng. Lúc đầu anh không nghĩ quá nhiều, ngồi trong phòng xem tivi đợi cô ấy.
Nhưng sau năm phút Lam vẫn chưa quay lại, thậm chí không gây bất kỳ tiếng động nào. Quang thấy không ổn, anh đứng dậy chạy ra nhìn cô. Khi đó cô ngẩng đầu hai tay chống lên ban công, nửa người nghiêng chéo ra ngoài dường như cô đang nhìn gì đó, tìm thứ gì đó, mà chỗ đang đứng là tầng 2.
Anh giả vờ bình tĩnh ôm cô từ phía sau, mà tay anh run lẩy bẩy. Anh hỏi: “Em đang ngắm những vì sao phải không?”
Lam sững sờ một lúc sau đó chẳng nói gì, một lát sau đột nhiên bắt đầu khóc, càng khóc càng dữ dần trở nên như bệnh tâm thần, thậm chí tự cắn vào tay mình, cấu véo vào người mình sau đó không ngừng đẩy anh ra.
Anh biết những nỗi đau cô ấy kìm nén trong lòng anh không thể hiểu được, nhưng lúc đó ngoài việc ôm cô khóc anh dường như chẳng thể làm được gì, anh cảm thấy mình thật vô dụng.
Vì lo sợ sau khi mình về Lam lại tiếp tục nghĩ đến cái ý định kia, nên anh dừng xe bên ngoài hàng rào, ngồi canh chừng Lam đến tận 1 giờ sáng. Ngoài việc này ra thì Quang chẳng thể làm gì hơn, anh là khách và hiện cô vẫn chưa công khai quan hệ với gia đình nên anh không thể qua đêm ở đây.
Nghĩ mãi cũng không ra, rõ ràng cô ấy và ông Quốc đã làm hòa với nhau. Quan hệ trong gia đình không có điểm nào gọi là bất ổn, vậy thì tại sao căn bệnh của cô ấy vẫn còn? Thậm chí là nghĩ đến ý định tự tử?
Đến 3 giờ sáng anh thấy phòng cô không có động tĩnh gì nên tranh thủ chợp mắt một lúc.
Mới 5 giờ 30 phút sáng mà cô gọi cho Quang. Anh mò mẫm tìm điện thoại trong túi quần, khi thấy màn hình hiển thị cuộc nhận gọi của cô ấy, trạng thái buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
“Alo, em dậy sớm thế, tối qua ngủ không ngon à?”
“Em muốn nghiêm túc nói chuyện với anh.”
Quang linh cảm có điều chẳng lành sắp xảy tới, có lẽ cô sắp nói với anh những lời anh ấy không muốn nghe nhất.
“Đêm qua anh cũng thấy rồi đó, em không thể khống chế được bản thân. Hôm qua em khiến mình bị thương, em không chắc sau này người tiếp theo có phải là anh hay không nữa.”
Đang nói dở cô đột nhiên ngừng lại, Quang nghe có tiếng hít vào, tiếng thở mạnh khi mũi có nước, anh đoán cô ấy khóc, anh lại không thể cắt ngang lời cô nên im lặng.
“Anh Quang, em yêu anh, em hy vọng anh sẽ tìm cô gái khác tốt hơn em. Em biết tình cảm anh dành cho em là thương mến chứ không phải thương hại, chính vì em biết nên không thể tiếp tục bên cạnh anh. Anh rất tốt, chỉ là em không xứng đáng nhận những điều đó.”
Giọng anh khàn đặt mà giọng cô còn đắng buốt hơn. Lam trượt người theo bức tường, ngồi xổm xuống sàn, ôm mặt khóc sụt sịt, có thể thấy cô rất đau khổ khi phải nói ra những lời này.
“Em xin lỗi… Anh đi đi!”
Quang liền bật người ngồi dậy, mặt bần thần, không nói không rằng. Sau khi bình tĩnh lại cô thử thuyết phục anh rời đi để tìm một cô gái bình thường. Anh không biết mình làm cô buồn lòng điểm nào khiến cô có ý nghĩ đó, sao cô có thể lạnh lùng như thế, có thể nhẫn tâm nói ra những lời khiến anh tổn thương.
Quang đã từ chối ngay sau đó: “Anh không đi đâu hết, có đánh chết anh cũng không đi.”
Cô nói trong nước mắt:
“Em làm vậy chỉ vì nghĩ tới anh, vì tốt cho anh. Chính vì em rất đau khổ cho nên không muốn khiến anh cùng em trải qua nỗi đau đó. Anh cứ đi đi, đừng sợ em buồn, thời gian qua anh đã chịu đựng nhiều rồi phải không? Bất cứ lúc nào cũng đều cho phép những người xung quanh rời bỏ em, em không buồn ngược lại rất hiểu và biết ơn những điều đó.”
Cô từ đầu đến cuối vẫn dùng tông giọng đều đều, không có giận dữ hay mắng trách, nhưng nó còn nặng nề hơn cả ngàn lời mắng trách. Có cái gì đó đè lên trái tim khô cằn của anh, lần này anh không thấy đau nữa, mà là một cảm giác ngạt thở ôm chầm lấy màn đêm.
Anh rơm rớm nước mắt như chực khóc. Cô không biết đối với những việc này Quang rất buồn, không phải vì cảm xúc không ổn định của cô mà là vì cô cứ không ngừng muốn đẩy anh ra xa, không tin rằng anh sẽ luôn bên cô, nhưng anh rất kiên định với chuyện này.
“Lam à… Rốt cuộc anh phải làm sao để em tin anh sẽ không rời xa em đây?”
Quang không kìm nổi, chính anh cũng tự cảm động bởi tấm chân tình của mình mà bật khóc não nề. Quang ôm mặt, cả người dựa vào vô lăng xe. Nghe tiếng khóc của anh Lam sững người giây lát, không ngờ, anh cũng có những khoảng lặng nghẹn ngào đến vậy.
Anh ấy là con trai nhưng vẫn là con người bằng xương bằng thịt, đâu phải trái tim sắt đá như cô ấy. Anh cũng biết buồn, cũng biết đau và cả rơi nước mắt khi đứng trước nguy cơ đánh mất tình yêu của mình.
“Tại sao? Tại sao nhất thiết phải ở bên một người như em hả?”
Cùng một câu hỏi, cô từng hỏi anh rất nhiều lần, trước đây anh luôn nói chung chung rằng vì anh thích cô, cho nên anh sẽ chấp nhận mỗi con người của cô. Nhưng giờ đây anh nghiêm túc muốn nói với cô rằng là:
“Bởi vì trong rất nhiều khoảnh khắc mà em không biết, anh đã từng được em sưởi ấm và chữa lành. Có lẽ trong mắt người khác em là người cần được chăm sóc, nhưng trên thực tế anh biết rõ rằng anh đang được em đối xử dịu dàng.”
Quang hít vào một hơi thật sâu rồi nhắc lại để cô nhớ:
“Em luôn biết cách làm sao để xoa dịu cái tính cách mỗi ngày vô lý “xù lông” tới 800 lần của anh. Em nhớ không cái lần đi nghe hòa nhạc với anh rồi đi ăn thịt nướng, xếp hàng đợi nửa tiếng đồng hồ mà trông tiến độ vẫn rất chậm. Anh nóng tính nên việc chờ đợi khiến anh mất kiên nhẫn, sau khi anh nói hai lần “Không ăn nữa” em liền phát hiện ra cảm xúc của anh, sau đó chỉ tay về phía quán nước ở bên cạnh nói “Em mua cho anh ly trà hoa quả, đợi em chút!”.
Cứ như vậy từ việc lấy số đợi thịt nướng biến thành đợi em mua cho anh cốc trà hoa quả. Khoảnh khắc em cầm hai ly trà hoa quả mỉm cười bước tới, trong lòng anh có một kiểu ấm áp không nói ra thành lời. Em không chỉ đối tốt với anh hay đôi khi tình nguyện trở thành chân sai vặt của anh, mà còn hy vọng anh vui vẻ cả ngày kể cả việc đi ăn cũng phải xếp hàng.
Em biết tính anh nóng nên lúc nào cũng mềm mỏng khéo léo hòa giải hết cái tính khí ấy của anh, em có thể linh hoạt xử lý cái tính xấu của anh, điều này quý giá hơn bất kì điều gì khác. Chính vì thế mà anh cảm động, muốn gắn bó lâu dài, muốn ở bên mãi mãi.”
Lam nghẹn ngào xúc động, một tay che miệng ngăn tiếng khóc lớn đánh thức cả nhà, tay kia quệt nước mắt.
“Anh vẫn chưa về, nếu em thương anh, biết nghĩ cho anh thì xuống đây gặp anh chút nhé!”
Quang nghe đầu dây bên kia im lặng, rồi những tiếng tút tút cứ thế kéo dài như vô tận…
5 phút anh vẫn không rời mắt khỏi cánh cổng sắt nhà ông Quốc, vẫn không thấy động tĩnh gì, trong nhà vẫn chưa sáng đèn. Quang hụt hẫng, đã nói đến như vậy cô vẫn cứ chấm dứt là chấm dứt.
Anh thấy đau đớn trong lòng, cảm thấy mình không được tôn trọng. Yêu nhau gần cả tháng mà cô xem tình cảm của anh chẳng ra gì, cứ như đang trêu đùa anh ấy vậy.
Khi anh tưởng cô đã thật sự buông bỏ mối tình này thì nghe âm thanh phát ra từ cánh cổng, anh gạt nước mắt nước mũi vội bật đèn xe lên vì nghĩ đó là cô, không ngờ là cô thật. Lam bước ra sau cánh cổng, Quang vỡ òa trong cảm xúc, vội mở cửa chạy về phía cô ấy ôm chặt cô vào lòng.
“Lam…”
“Anh Quang, em…”
Anh khóa môi cô trước khi cô ấy kịp nói. Hai người vừa khóc vừa hôn nhau, nụ hôn chìm trong nước mắt, không thể nhấn chìm tình yêu trong họ. Môi chạm môi, hai người cứ quyện vào nhau khoảng 1 phút… rồi lại rời đôi môi ấy ra để điều chỉnh cảm xúc, những bỡ ngỡ, bất ngờ dâng quá nhanh khi nãy.
Chỉ vài giây sau lại tiếp tục cuốn môi vào nhau, kỹ thuật hôn của anh rất tốt, Lam hơi rên nhẹ, hai bàn tay không khống chế được bấu lấy áo Quang.
Anh dứt nụ hôn trước, nhìn sâu vào mắt Lam, hơi thở của anh trở nên nặng nhọc. Anh nhẹ nhàng giữ lấy khuôn mặt của cô ấy và kéo nó về phía mình, di chuyển bàn tay vuốt ve dái tai, cổ và má của Lam.
“Em đồng ý ra gặp chứng tỏ là muốn tiếp tục với anh phải không?”
Lam không ngần ngại gật đầu ngay.
“Phải.”
“Vậy hứa với anh đừng rời xa, cũng đừng bao giờ đẩy anh ra một lần nào nữa!”
“Em biết rồi, anh Quang… Em yêu anh.”
“Anh cũng vậy.”
Lam choàng tay qua cổ anh, hôn lấy hôn để, nụ hôn này dài và sâu hơn anh nghĩ. Quang chìm đắm trong nụ hôn của cô, lưu luyến không rời. Cô ấy vẫn ôm thật chặt lấy người anh, cho dù là cô sắp ngạt thở cũng không muốn buông tay.
____________________________
Hương thơm từ sốt tiêu đen bay thoang thoảng khắp nhà, nhẹ nhàng đánh thức lũ trẻ đang ngủ trong phòng. Chảo sốt sôi ùng ục trên bếp mà Lam lại đứng ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Cô không nhớ mình đang chuẩn bị bữa sáng cho đến khi nghe thấy tiếng trẻ con chơi đùa trên cầu thang.
Cô giảm lửa, cho bột ngô hòa với nước và ớt bột vào rồi trộn đều. Lam thỉnh thoảng làm đồ Âu hoặc Nhật để biết thêm về các hương vị vùng miền khác nhau. Ba đứa trẻ trong nhà còn nhỏ nên rất thích mấy món Tây, từ đó cô cũng là động lực để tìm tòi tự nấu đồ Âu.
“Chị hai ơi chị hai!”
“Hình như trong đây này!”
“Chị hai ơi, chị đâu rồi?”
Lam nhìn về hướng cửa tìm mấy đứa trẻ, chúng chưa đến bếp mà tiếng đã văng vẳng đâu đây.
“Chị ở trong này!”
Nghị Xuân, Nghi Uyên và Dương Nghị đều háo hức khi biết Lam đang trong bếp nấu bữa sáng. Nghi Uyên chạy vào trước, sà vào lòng ôm cô nũng nịu chẳng chịu buông.
“Chị, chị đang nấu món gì thế?”
“Bún riêu ốc có cả Beefsteak cho ba đứa nữa, muốn ăn gì nào?”
“Quao, tuyệt vời quá đi, có sốt tiêu đen không chị?”
“Có chứ, Beefsteak đương nhiên phải ăn kèm với sốt tiêu đen rồi.”
Lúc này sốt tiêu đen bắt đầu sệt lại, cô kêu Nghi Uyên tránh ra sợ bất cẩn làm con bé bị phỏng. Cô tắt bếp lấy xuống, Nghi Xuân bước đến cầm chiếc chảo từ tay cô, con bé hí hửng nói để nó làm. Lam cười xoa đầu nó kêu thêm sốt mayonnaise vào, sau đó dùng đũa đánh mạnh đến khi sốt mayonnaise hòa quyện vào sốt, giúp tăng độ béo ngon.
Dương Nghị nhìn xung quanh, dường như trong nhà ngoài bốn người họ ra thì chẳng còn ai nên đã hỏi:
“Bố mẹ chưa về hả chị?”
“Chưa, ba đứa lên phòng khách xem tivi đợi chút đi, khi nào bố với dì Lam Yên về rồi mình dọn ra ăn một lượt luôn.”
Gia đình ông Quốc có thói quen đi dạo vào buổi sáng, hôm nay là chủ nhật nên ba đứa trẻ ở nhà dậy rất muộn không đi cùng.
“Không, chúng em muốn giúp chị cơ.”
“Có gì để chúng em làm không chị?”
Chúng nhiệt tình đến mức cô không nỡ từ chối, Lam nhìn quanh xem thử còn việc gì chưa làm không.
“Hay ba đứa sắp chén dĩa ra bàn trước đi!”
Chúng ngoan ngoãn làm theo lời cô nói, tản ra mỗi đứa một việc, chớp nhoáng đã làm xong. Trong mắt chúng cô là người chu đáo, chỉnh chu, tính tình lại rất ôn hòa, nhã nhặn, đặc biệt luôn biết quan tâm đến mọi người trong gia đình và mọi người xung quanh. Chúng xem cô như tấm gương tốt để học hỏi.
Trước kia người luôn yêu thương săn sóc từng li từng tí là bà Lam Yên, giờ lại có thêm cô ấy nữa nên chúng biến thành những đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời. Chúng rất thân thiết với cô, ôm nhau thoải mái và tự nhiên, không chút ngượng ngùng. Lần cô ấy xuất hiện trong sinh nhật của bố chúng đã có cảm giác thân thuộc bởi sự dịu hiền, nhẹ nhàng, khiêm nhường và lịch thiệp ở cô.
Chủ nhật Lam thường dành thời gian cho gia đình, sau khi nấu bữa sáng thì sẽ phụ bà Lam Yên lau dọn nhà cửa, phơi đồ quét sân. Đến trưa thì kéo ba đứa nhỏ tập trung lại một phòng để dạy học, học với cô cái gì cũng dễ, cô dạy chúng học công thức toán bằng thơ, học mà cũng như đang chơi trò chơi nên chúng cực kỳ thích thú.
Một đêm nọ khi đến nhà chơi, Lam nói mình dạo gần đây không ngủ được, muốn một mình ra ban công hít thở không khí, bỏ lại Quang trong phòng. Lúc đầu anh không nghĩ quá nhiều, ngồi trong phòng xem tivi đợi cô ấy.
Nhưng sau năm phút Lam vẫn chưa quay lại, thậm chí không gây bất kỳ tiếng động nào. Quang thấy không ổn, anh đứng dậy chạy ra nhìn cô. Khi đó cô ngẩng đầu hai tay chống lên ban công, nửa người nghiêng chéo ra ngoài dường như cô đang nhìn gì đó, tìm thứ gì đó, mà chỗ đang đứng là tầng 2.
Anh giả vờ bình tĩnh ôm cô từ phía sau, mà tay anh run lẩy bẩy. Anh hỏi: “Em đang ngắm những vì sao phải không?”
Lam sững sờ một lúc sau đó chẳng nói gì, một lát sau đột nhiên bắt đầu khóc, càng khóc càng dữ dần trở nên như bệnh tâm thần, thậm chí tự cắn vào tay mình, cấu véo vào người mình sau đó không ngừng đẩy anh ra.
Anh biết những nỗi đau cô ấy kìm nén trong lòng anh không thể hiểu được, nhưng lúc đó ngoài việc ôm cô khóc anh dường như chẳng thể làm được gì, anh cảm thấy mình thật vô dụng.
Vì lo sợ sau khi mình về Lam lại tiếp tục nghĩ đến cái ý định kia, nên anh dừng xe bên ngoài hàng rào, ngồi canh chừng Lam đến tận 1 giờ sáng. Ngoài việc này ra thì Quang chẳng thể làm gì hơn, anh là khách và hiện cô vẫn chưa công khai quan hệ với gia đình nên anh không thể qua đêm ở đây.
Nghĩ mãi cũng không ra, rõ ràng cô ấy và ông Quốc đã làm hòa với nhau. Quan hệ trong gia đình không có điểm nào gọi là bất ổn, vậy thì tại sao căn bệnh của cô ấy vẫn còn? Thậm chí là nghĩ đến ý định tự tử?
Đến 3 giờ sáng anh thấy phòng cô không có động tĩnh gì nên tranh thủ chợp mắt một lúc.
Mới 5 giờ 30 phút sáng mà cô gọi cho Quang. Anh mò mẫm tìm điện thoại trong túi quần, khi thấy màn hình hiển thị cuộc nhận gọi của cô ấy, trạng thái buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
“Alo, em dậy sớm thế, tối qua ngủ không ngon à?”
“Em muốn nghiêm túc nói chuyện với anh.”
Quang linh cảm có điều chẳng lành sắp xảy tới, có lẽ cô sắp nói với anh những lời anh ấy không muốn nghe nhất.
“Đêm qua anh cũng thấy rồi đó, em không thể khống chế được bản thân. Hôm qua em khiến mình bị thương, em không chắc sau này người tiếp theo có phải là anh hay không nữa.”
Đang nói dở cô đột nhiên ngừng lại, Quang nghe có tiếng hít vào, tiếng thở mạnh khi mũi có nước, anh đoán cô ấy khóc, anh lại không thể cắt ngang lời cô nên im lặng.
“Anh Quang, em yêu anh, em hy vọng anh sẽ tìm cô gái khác tốt hơn em. Em biết tình cảm anh dành cho em là thương mến chứ không phải thương hại, chính vì em biết nên không thể tiếp tục bên cạnh anh. Anh rất tốt, chỉ là em không xứng đáng nhận những điều đó.”
Giọng anh khàn đặt mà giọng cô còn đắng buốt hơn. Lam trượt người theo bức tường, ngồi xổm xuống sàn, ôm mặt khóc sụt sịt, có thể thấy cô rất đau khổ khi phải nói ra những lời này.
“Em xin lỗi… Anh đi đi!”
Quang liền bật người ngồi dậy, mặt bần thần, không nói không rằng. Sau khi bình tĩnh lại cô thử thuyết phục anh rời đi để tìm một cô gái bình thường. Anh không biết mình làm cô buồn lòng điểm nào khiến cô có ý nghĩ đó, sao cô có thể lạnh lùng như thế, có thể nhẫn tâm nói ra những lời khiến anh tổn thương.
Quang đã từ chối ngay sau đó: “Anh không đi đâu hết, có đánh chết anh cũng không đi.”
Cô nói trong nước mắt:
“Em làm vậy chỉ vì nghĩ tới anh, vì tốt cho anh. Chính vì em rất đau khổ cho nên không muốn khiến anh cùng em trải qua nỗi đau đó. Anh cứ đi đi, đừng sợ em buồn, thời gian qua anh đã chịu đựng nhiều rồi phải không? Bất cứ lúc nào cũng đều cho phép những người xung quanh rời bỏ em, em không buồn ngược lại rất hiểu và biết ơn những điều đó.”
Cô từ đầu đến cuối vẫn dùng tông giọng đều đều, không có giận dữ hay mắng trách, nhưng nó còn nặng nề hơn cả ngàn lời mắng trách. Có cái gì đó đè lên trái tim khô cằn của anh, lần này anh không thấy đau nữa, mà là một cảm giác ngạt thở ôm chầm lấy màn đêm.
Anh rơm rớm nước mắt như chực khóc. Cô không biết đối với những việc này Quang rất buồn, không phải vì cảm xúc không ổn định của cô mà là vì cô cứ không ngừng muốn đẩy anh ra xa, không tin rằng anh sẽ luôn bên cô, nhưng anh rất kiên định với chuyện này.
“Lam à… Rốt cuộc anh phải làm sao để em tin anh sẽ không rời xa em đây?”
Quang không kìm nổi, chính anh cũng tự cảm động bởi tấm chân tình của mình mà bật khóc não nề. Quang ôm mặt, cả người dựa vào vô lăng xe. Nghe tiếng khóc của anh Lam sững người giây lát, không ngờ, anh cũng có những khoảng lặng nghẹn ngào đến vậy.
Anh ấy là con trai nhưng vẫn là con người bằng xương bằng thịt, đâu phải trái tim sắt đá như cô ấy. Anh cũng biết buồn, cũng biết đau và cả rơi nước mắt khi đứng trước nguy cơ đánh mất tình yêu của mình.
“Tại sao? Tại sao nhất thiết phải ở bên một người như em hả?”
Cùng một câu hỏi, cô từng hỏi anh rất nhiều lần, trước đây anh luôn nói chung chung rằng vì anh thích cô, cho nên anh sẽ chấp nhận mỗi con người của cô. Nhưng giờ đây anh nghiêm túc muốn nói với cô rằng là:
“Bởi vì trong rất nhiều khoảnh khắc mà em không biết, anh đã từng được em sưởi ấm và chữa lành. Có lẽ trong mắt người khác em là người cần được chăm sóc, nhưng trên thực tế anh biết rõ rằng anh đang được em đối xử dịu dàng.”
Quang hít vào một hơi thật sâu rồi nhắc lại để cô nhớ:
“Em luôn biết cách làm sao để xoa dịu cái tính cách mỗi ngày vô lý “xù lông” tới 800 lần của anh. Em nhớ không cái lần đi nghe hòa nhạc với anh rồi đi ăn thịt nướng, xếp hàng đợi nửa tiếng đồng hồ mà trông tiến độ vẫn rất chậm. Anh nóng tính nên việc chờ đợi khiến anh mất kiên nhẫn, sau khi anh nói hai lần “Không ăn nữa” em liền phát hiện ra cảm xúc của anh, sau đó chỉ tay về phía quán nước ở bên cạnh nói “Em mua cho anh ly trà hoa quả, đợi em chút!”.
Cứ như vậy từ việc lấy số đợi thịt nướng biến thành đợi em mua cho anh cốc trà hoa quả. Khoảnh khắc em cầm hai ly trà hoa quả mỉm cười bước tới, trong lòng anh có một kiểu ấm áp không nói ra thành lời. Em không chỉ đối tốt với anh hay đôi khi tình nguyện trở thành chân sai vặt của anh, mà còn hy vọng anh vui vẻ cả ngày kể cả việc đi ăn cũng phải xếp hàng.
Em biết tính anh nóng nên lúc nào cũng mềm mỏng khéo léo hòa giải hết cái tính khí ấy của anh, em có thể linh hoạt xử lý cái tính xấu của anh, điều này quý giá hơn bất kì điều gì khác. Chính vì thế mà anh cảm động, muốn gắn bó lâu dài, muốn ở bên mãi mãi.”
Lam nghẹn ngào xúc động, một tay che miệng ngăn tiếng khóc lớn đánh thức cả nhà, tay kia quệt nước mắt.
“Anh vẫn chưa về, nếu em thương anh, biết nghĩ cho anh thì xuống đây gặp anh chút nhé!”
Quang nghe đầu dây bên kia im lặng, rồi những tiếng tút tút cứ thế kéo dài như vô tận…
5 phút anh vẫn không rời mắt khỏi cánh cổng sắt nhà ông Quốc, vẫn không thấy động tĩnh gì, trong nhà vẫn chưa sáng đèn. Quang hụt hẫng, đã nói đến như vậy cô vẫn cứ chấm dứt là chấm dứt.
Anh thấy đau đớn trong lòng, cảm thấy mình không được tôn trọng. Yêu nhau gần cả tháng mà cô xem tình cảm của anh chẳng ra gì, cứ như đang trêu đùa anh ấy vậy.
Khi anh tưởng cô đã thật sự buông bỏ mối tình này thì nghe âm thanh phát ra từ cánh cổng, anh gạt nước mắt nước mũi vội bật đèn xe lên vì nghĩ đó là cô, không ngờ là cô thật. Lam bước ra sau cánh cổng, Quang vỡ òa trong cảm xúc, vội mở cửa chạy về phía cô ấy ôm chặt cô vào lòng.
“Lam…”
“Anh Quang, em…”
Anh khóa môi cô trước khi cô ấy kịp nói. Hai người vừa khóc vừa hôn nhau, nụ hôn chìm trong nước mắt, không thể nhấn chìm tình yêu trong họ. Môi chạm môi, hai người cứ quyện vào nhau khoảng 1 phút… rồi lại rời đôi môi ấy ra để điều chỉnh cảm xúc, những bỡ ngỡ, bất ngờ dâng quá nhanh khi nãy.
Chỉ vài giây sau lại tiếp tục cuốn môi vào nhau, kỹ thuật hôn của anh rất tốt, Lam hơi rên nhẹ, hai bàn tay không khống chế được bấu lấy áo Quang.
Anh dứt nụ hôn trước, nhìn sâu vào mắt Lam, hơi thở của anh trở nên nặng nhọc. Anh nhẹ nhàng giữ lấy khuôn mặt của cô ấy và kéo nó về phía mình, di chuyển bàn tay vuốt ve dái tai, cổ và má của Lam.
“Em đồng ý ra gặp chứng tỏ là muốn tiếp tục với anh phải không?”
Lam không ngần ngại gật đầu ngay.
“Phải.”
“Vậy hứa với anh đừng rời xa, cũng đừng bao giờ đẩy anh ra một lần nào nữa!”
“Em biết rồi, anh Quang… Em yêu anh.”
“Anh cũng vậy.”
Lam choàng tay qua cổ anh, hôn lấy hôn để, nụ hôn này dài và sâu hơn anh nghĩ. Quang chìm đắm trong nụ hôn của cô, lưu luyến không rời. Cô ấy vẫn ôm thật chặt lấy người anh, cho dù là cô sắp ngạt thở cũng không muốn buông tay.
____________________________
Hương thơm từ sốt tiêu đen bay thoang thoảng khắp nhà, nhẹ nhàng đánh thức lũ trẻ đang ngủ trong phòng. Chảo sốt sôi ùng ục trên bếp mà Lam lại đứng ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Cô không nhớ mình đang chuẩn bị bữa sáng cho đến khi nghe thấy tiếng trẻ con chơi đùa trên cầu thang.
Cô giảm lửa, cho bột ngô hòa với nước và ớt bột vào rồi trộn đều. Lam thỉnh thoảng làm đồ Âu hoặc Nhật để biết thêm về các hương vị vùng miền khác nhau. Ba đứa trẻ trong nhà còn nhỏ nên rất thích mấy món Tây, từ đó cô cũng là động lực để tìm tòi tự nấu đồ Âu.
“Chị hai ơi chị hai!”
“Hình như trong đây này!”
“Chị hai ơi, chị đâu rồi?”
Lam nhìn về hướng cửa tìm mấy đứa trẻ, chúng chưa đến bếp mà tiếng đã văng vẳng đâu đây.
“Chị ở trong này!”
Nghị Xuân, Nghi Uyên và Dương Nghị đều háo hức khi biết Lam đang trong bếp nấu bữa sáng. Nghi Uyên chạy vào trước, sà vào lòng ôm cô nũng nịu chẳng chịu buông.
“Chị, chị đang nấu món gì thế?”
“Bún riêu ốc có cả Beefsteak cho ba đứa nữa, muốn ăn gì nào?”
“Quao, tuyệt vời quá đi, có sốt tiêu đen không chị?”
“Có chứ, Beefsteak đương nhiên phải ăn kèm với sốt tiêu đen rồi.”
Lúc này sốt tiêu đen bắt đầu sệt lại, cô kêu Nghi Uyên tránh ra sợ bất cẩn làm con bé bị phỏng. Cô tắt bếp lấy xuống, Nghi Xuân bước đến cầm chiếc chảo từ tay cô, con bé hí hửng nói để nó làm. Lam cười xoa đầu nó kêu thêm sốt mayonnaise vào, sau đó dùng đũa đánh mạnh đến khi sốt mayonnaise hòa quyện vào sốt, giúp tăng độ béo ngon.
Dương Nghị nhìn xung quanh, dường như trong nhà ngoài bốn người họ ra thì chẳng còn ai nên đã hỏi:
“Bố mẹ chưa về hả chị?”
“Chưa, ba đứa lên phòng khách xem tivi đợi chút đi, khi nào bố với dì Lam Yên về rồi mình dọn ra ăn một lượt luôn.”
Gia đình ông Quốc có thói quen đi dạo vào buổi sáng, hôm nay là chủ nhật nên ba đứa trẻ ở nhà dậy rất muộn không đi cùng.
“Không, chúng em muốn giúp chị cơ.”
“Có gì để chúng em làm không chị?”
Chúng nhiệt tình đến mức cô không nỡ từ chối, Lam nhìn quanh xem thử còn việc gì chưa làm không.
“Hay ba đứa sắp chén dĩa ra bàn trước đi!”
Chúng ngoan ngoãn làm theo lời cô nói, tản ra mỗi đứa một việc, chớp nhoáng đã làm xong. Trong mắt chúng cô là người chu đáo, chỉnh chu, tính tình lại rất ôn hòa, nhã nhặn, đặc biệt luôn biết quan tâm đến mọi người trong gia đình và mọi người xung quanh. Chúng xem cô như tấm gương tốt để học hỏi.
Trước kia người luôn yêu thương săn sóc từng li từng tí là bà Lam Yên, giờ lại có thêm cô ấy nữa nên chúng biến thành những đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời. Chúng rất thân thiết với cô, ôm nhau thoải mái và tự nhiên, không chút ngượng ngùng. Lần cô ấy xuất hiện trong sinh nhật của bố chúng đã có cảm giác thân thuộc bởi sự dịu hiền, nhẹ nhàng, khiêm nhường và lịch thiệp ở cô.
Chủ nhật Lam thường dành thời gian cho gia đình, sau khi nấu bữa sáng thì sẽ phụ bà Lam Yên lau dọn nhà cửa, phơi đồ quét sân. Đến trưa thì kéo ba đứa nhỏ tập trung lại một phòng để dạy học, học với cô cái gì cũng dễ, cô dạy chúng học công thức toán bằng thơ, học mà cũng như đang chơi trò chơi nên chúng cực kỳ thích thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.